warning: có vài cảnh có thể hơi bạo lực, quý vị và các bạn nên cân nhắc trước khi xem.
This Story based on a true story, if you are a girl, don't view it
____________________________
Tôi không nói truyện này hay. Tôi không nói truyện này hấp dẫn. Nhưng tôi nói, nó là truyện kinh dị.
( còn tiếp )
This Story based on a true story, if you are a girl, don't view it
____________________________
Tôi không nói truyện này hay. Tôi không nói truyện này hấp dẫn. Nhưng tôi nói, nó là truyện kinh dị.
Con đường phẳng lặng dường như chẳng có đích đến. Chiếc xe mui trần đỏ chói cứ phóng băng băng. Bốn bề lặng lẽ những cây bụi lưa thưa ven đường, bầu trời phì phò thở bằng sự âm u lạt lẽo. Khắp chân trời toàn những đám mây xám và ráo hoẵng, không có lấy một dấu hiệu nào của điềm lành. Nhưng có lẽ những điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến đám người trên chiếc xe mui trần kia, họ vẫn cười đùa và trò chuyện hết sức vui vẻ. Lái chiếc xe là một cô gái người mỹ trạc cỡ mười chín, hai mươi, mắt đen hoáy. Cô bé có vẻ ngoài gần như là dân thể thao chính hiệu, kính mát đen, tóc soắn bụi bặm, một tay cầm lái còn tay kia cầm thuốc. Điếu thuốc phì phèo nhả khói làm anh bạn bên cạnh hơi khó chịu, liên tục quạt tay xua khói đi. Nhìn vẻ mặt của anh chàng thì hoàn toàn trái hẳn với cô gái kia, anh chàng này tóc đen, da vàng, người Việt Nam chính gốc. Trong đám người thì anh ta có vẻ ù ờ, quê mùa nhất. Động tác của anh chàng làm cả bọn phì cười. Cô gái người mỹ nhếch mép rồi hít một hơi thuốc rất dài, vất mạnh điếu thuốc đi rồi thả lái, quay qua anh chàng người Việt hôn mạnh. Vừa bị khói thuốc xả vào bất ngờ, anh chàng kia tê cứng, ánh mắt trợn ngược lên khi chiếc xe không người lái cứ băng băng, có vẻ hơi lạng chệch đi một chút. Anh chàng hét lên rồi xô mạnh cô gái người mỹ ra, cô ta cùng bọn bạn phía sau cười sặc xụa rồi tiếp tục cầm lái, bẻ xe đi đúng hướng. Một thằng nhóc đằng xa kêu lên châm chọc:
“ê, mày làm thằng boyfriend mới coong sợ té đái rồi kìa”
“đâu có, phải không anh yêu ?” Cô gái nhếch môi, liếc qua anh chàng đá nhẹ lông nheo
Vẻ đẹp hoang dại của cô nàng làm anh chàng thót tim, má hơi ửng. Điều này càng làm đám bạn ngồi sau phấn khích hơn. Chúng gồm hai thằng con trai mũi lỏ và một cô gái tóc đen, trông thanh mãnh và gợi cảm vì cô có dòng máu lai của người la tinh. Cô gái chợt rú lên châm chọc:
“kìa, christine, chán rồi à, thêm đi chứ”
“từ từ nào, cưng, để cho anh yêu của tao thở đã chứ, mày coi, hơi thuốc hơi nồng, há”
Đám bạn rú lên cười. Anh chàng người việt hít một hơi sâu rồi phớt lờ bọn chúng, anh ta tựa mình qua cửa sổ ngắm nghía phong cảnh chung quanh, nhưng thực ra cũng chẳng có gì để ngắm, toàn là cây bụi trơ trọi. Cả bọn đang trên đường du lịch về miền texas, anh chàng kia, tên là Duy, người việt sang mỹ du học. Thú thật là Duy hơi bất ngờ vì chẳng biết tại sao mình lại được gộp vào nhóm dân chơi bụi nhất trường. Thói quen của anh ta, chẳng bao giờ chấp nhận những cuộc rong chơi bao gồm xe đua thể thao và khói thuốc. Nhưng từ khi quen với christine, dần dần Duy phải buộc mình hòa nhập với lối sống teen mỹ. Vẻ quê mùa cục mịch của một anh chàng xinh trai học giỏi luôn bị đám nhóc lôi ra làm trò đùa. Mặc dù, Duy yêu Christine thật sự. Vẻ đẹp cuốn hút có phần hoang dã của cô ta chính là động lực khiến Duy đồng ý tất cả, kể cả những yêu cầu hơi quá đáng của Chris. Duy trở thành người chu cấp và bao thầu các cuộc ăn chơi của Chris và hội bạn. Ngay cả chuyến đi texas này cũng là do Duy xin tiền ba mẹ mà bỏ ra. Mặc dù chán chẳng biết bỏ đâu cho hết, nhưng vừa lo lại vừa sợ Chris giận, Duy đành cắn răng chiều ý dù biết là hoàn toàn không nên. Đám bạn nối khố của Chris cũng chẳng phải tay vừa, hai thằng mũi lõ kia, một đứa là John, một thằng lực lưỡng rẻ tiền, khỏe và đần. John từng bồ bịch với Chris trước kia, anh ta cũng chẳng mặn mà lắm cái chuyện Duy nhập hội với cả bọn, nhưng từ khi John bỏ học, cha mẹ anh ta không thèm chu cấp tiền nữa, thế là đâm ra kẹt cứng. Nếu không có tiền do Duy bỏ ra thì anh ta chẳng thể nào còn hít khói phì phèo và những cuộc nhậu nhẹt triền miên nữa. Giờ thì John bồ với cô gái gốc la tinh kia, Anna. Anna không quậy bằng Chris nhưng cũng thuộc hàng chịu chơi. Anna chẳng thèm xài tiền của Duy vì cô nàng cũng thuộc dạng gia thế, chỉ là thích thú muốn theo đám bạn chọc ghẹo Duy chơi. Trong đám thì Harry là đứa lễ độ và đàng hoàng nhất. Harry là bạn thân của John, học cũng khá, cùng trường với Duy. Thấy Duy bị đám bạn chọc ghẹo hoài, anh ta cũng hơi tỏ ra thông cảm, thỉnh thoảng còn nói giúp vài tiếng để can ra. Trong đám thì có thể coi Harry là bạn tốt nhất của Duy, trừ Chris, người yêu của anh chàng. So với John thì Chris cũng chẳng tử tế gì với Duy cho cam, thậm chí còn chưa thân mật thật sự với Duy bao giờ. Duy có cảm tưởng như anh chàng thú cảnh của Chris và có nhiệm vụ cung cấp tiền bạc cho cô ta. Nhưng dù sao Duy cũng biết tính Chris, một là một, hai là hai, tuy quậy nhưng không có máu hèn. Tính cách của Chris có thể coi là hơi giống một đứa con trai, chơi thì chơi, nhưng cũng đàng hoàng ra phết. Duy chẳng bao giờ chịu thiệt thòi trong các cuộc chơi, thậm chí anh chàng còn hơi cảm thấy vị trí của mình bị đảo ngược. Đôi lúc Duy tự hỏi, không biết ai là boyfriend còn ai là girlfriend nữa.
“ê, làm cái gì đó vui đi ?” John bỗng tên tiếng
“làm gì đây ?”Chris thắc mắc, hỏi với lại ra sau
“tao không biết” John ngắc ngứ, nhún vai “làm cái gì vui, ngồi xe mãi, tao chán quá”
John nói rồi quay qua hôn nhẹ lên cổ Anna, cô nàng cười lên khúc khích. Chris nhếch mép rồi hất cầm ra sau:
“ê, tao có trò này vui lắm”
“trò gì ?” John hỏi một cách hào hứng, anh chàng chồm lên mong đợi
Chris với tay bật CD trong máy xe lên. Âm thanh dữ dội của bản nhạc Rock bắt đầu vang lên the thé. Cả đám đằng xa gật gù khoái trá, John vươn qua đập tay cái bốp với Harry, hai đứa cười phá lên. Chris bắt đầu thực hiện “trò vui” của cô nàng. Ngay lập tức cảm thấy không may, Duy bắt đầu hắng giọng. Duy chẳng là cái đinh gì nên sự đe dọa của anh chàng chẳng bao giờ hảm nỗi phanh của Chris. Cô ta phớt lờ Duy rồi đột ngột đứng lên, đạp mạnh chốt xe, mở hết tốc độ. Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, xé gió chạy đi như tay đua công thức một. Cả đám bạn dường như quá hưng phấn, chúng ré lên om sòm một cách rất đã. Chris không dừng lại ở đó, cô nàng còn đứng thẳng lên và buông tay lái ra. Vù, chiếc xe kít nhẹ vút lửa rồi chếch ngược đi, phóng nhanh càng dữ dội. Chris lôi ra hai chai rượu và thảy ra đằng sau cho John một chai, mấy đứa mở nắp chai trong khi chiếc xe vẫn phóng đi veo véo. Bất chấp tiếng thét ngăn lại của Duy, bọn kia mở rượu rồi đổ ra bạt mạng.
“dừng lại, DỪNG LẠI, có cái gì kìa”
Tiếng thét lần này của Duy đạt hiệu quả một cách kỳ lạ, Chris chợt phát hiện ra có vật cản ở phía trước, cô ta bắt đầu ngồi mạnh xuống kéo thắng. Cả đám ré lên kinh hoàng khi chiếc xe mất đà hãm quanh lại trượt mạnh, soay mất mấy vòng. Một cái bóng lùn tịt đang đứng ở bên vệ đường, hoàn toàn bất động khi cái xe xém chút cán ngược qua. Mặc cho Chris gồng mình kéo thắng, chiếc xe xoay mạnh rồi tông một cái rầm dễ sợ vào gốc cây ven đường. Cả bọn huỵch ụi tông vào nhau, có đứa còn đập mạnh đầu vào thành xe rồi xỉu oạch đi. Ngay khi chiếc xe hoàn toàn dừng lại, cả bọn thi nhau hít thở rồi dồn sức nhảy ra khỏi xe. Tiếc của và hoảng sợ khi thấy chiếc xe méo một gốc, Duy quát thét om sòm. John vừa xoa xoa cái be sườn vừa điên tiết quát:
“câm đi, ngốc”
Anh chàng điên cuồng nhảy mấy bật chạy đến chỗ cái bóng kia, một cô bé đang đứng đó run như cầy sấy. John tát vào mặt con bé cái bốp làm nó ngã lăn ra. Mạnh như John thì chỉ đập nhẹ một cái Duy cũng thấy đau, thế mà khi nó gân hết sức tát thì còn gì là con người ta nữa. Duy xông lên xô mạnh John ra thét:
“mày làm gì thế”
Duy đỡ cô bé lên trong khi John lầm bầm chửi thề, vừa định dộng cho nó thêm một cái nữa. Ngay lập tức Chris vùng tới quát:
“đủ rồi đó, John, cút ra khỏi đó đi”
John gầm mặt nhổ phụt một bãi nước bọt rồi lê bước đi, mặt anh ta lúc này thiệt là dễ sợ. Duy vẫn còn hơi choáng vì cú đụng xe lúc nãy, nhưng vẫn cố hỏi cô bé:
“em có làm sao không ?”
Không nói được nên lời, nước mắt cô bé chảy dài ra. Trông cô bé nhỏ nhắn nhưng vẻ mặt hơi già, chắc cũng cỡ mười mấy tuổi. Cô bé không trả lời Duy, khuôn mặt và hốc mắt của cô ta vô thần, chỉ có nước mắt ào ạt chảy xuống má. Duy cho là cô ta quá hoảng sợ vì cú húc xe lúc nãy. Anh chàng nói:
“Chris, em kiểm tra chiếc xe đi”
“nó vẫn còn đi được, em xem rồi” Chris bắt đầu ngồi vào xe vào rồ ga
Đúng như cô nàng nói, chiếc xe vẫn còn đi được. Chris cho xe di chuyển lên lề đường rồi hất đầu ra hiệu cho bọn bạn ngồi hết lên, nói:
“thôi lên xe đi, Duy, anh dẫn cô em kia lên luôn, chúng ta không thể bỏ cô bé kia ở đây được, có thể cho cô ta đi nhờ một đoạn”
Duy gật đầu rồi đỡ cô bé kia ra băng ghế sau. Vẫn không nói một lời, cô bé cứ lẳng lặng di chuyển theo lực đẩy của Duy, trông cô ta trắng bệch và lạnh lẽo đến kỳ lạ. John hậm hực đổi chỗ với Anna vì không muốn thấy mặt cô bé kia, dám nếu ngồi gần, anh ta sẽ đá cô ta văng ra khỏi cốp xe lắm. Duy ngồi vào chỗ rồi gật đầu ra hiệu cho Christine chạy đi. Chiếc xe vẫn băng băng trên đường đi, hướng thẳng tới. Cơn chấn động vừa rồi làm cả bọn điếng hồn và mệt mỏi. Chris có vẻ hoảng loạn, cô ta bây giờ dùng cả hai tay cầm lái, hết sức cẩn thận và chăm chú. Đi được gần bốn tiếng nữa, Duy bắt đầu nói:
“em mệt rồi, đường còn xa, tìm nhà trọ nghĩ đi”
“được thôi, nếu anh tìm thấy một cái” Chris cất giọng chán nản, mắt cô bây giờ hơi thâm lại nhưng vẫn cố giương ra nhìn đường.
Quả đúng như thế, chẳng có một căn nhà trọ nào cả, tất cả chỉ âm u toàn cây bụi, trời bắt đầu tối. Duy không nghĩ là con đường này chẳng có quán trọ nào. Lúc đầu khi đề nghị du lịch texas, anh đã bảo nên đi bằng máy bay nhưng Chris không nghe. Cô ta bảo có một con đường rất tuyệt, đi xe thể thao để hóng mát cho thoải mái. Giờ thì thôi rồi, Duy không tính đến chuyện kiểm tra con đường này trước, nếu mà giờ cái xe giở chứng thì coi như cả bọn bị kẹt, hầu như chẳng có cây xăng hay tiệm sửa nào quanh đây cả. Thậm chí cả một căn nhà nhỏ cũng không, hoàn toàn hoang vu và vắng lặng.
Harry ngồi đằng sau, nãy giờ anh ta cố ngồi xát vào để cô bé kia dễ thở. Harry khơi chuyện và hỏi cô ta nhà ở đâu, nhưng mãi mà vẫn chẳng thấy cô bé lạ mặt nói tiếng nào, nước mắt nước mũi cứ đua nhau hoen huốc.
“em muốn đi đâu” Harry hỏi
Cô bé kia ngước mặt lên, lẩm bẩm
“nhà…nhà…về nhà”
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, thắc mắc. Harry hơi nhạc nhiên, anh chàng cố hỏi đi hỏi lại nhưng cô bé kia chỉ nói được có thế. Trời tối dần, cả bọn vẫn còn hơi choáng và mệt mỏi nên cứ để yên. Bỗng nhiên, Chris thấy một ngã quẹo, đằng kia khá xa trên đồi có bóng dáng của một nông trang nhỏ. Duy nhìn thật kỹ và thấy có lẽ nên ghé vào đó xin nghĩ chân, có thể đó là một cửa hàng hoặc cái gì đó tương tự. Nhưng, đột ngột, cô bé đằng sau bắt đầu lẩm bẩm, những tiếng khác:
“không, đừng đi tới đó” nước mắt cô ta bắt đầu chảy ra lúc ngắn, lúc dài. Cô bé khổ sở lắc đầu quầy quậy rồi co tay chà lên mặt vẻ sợ hãi. “nhầm đường rồi, nhầm đường rồi”
Harry nhìn cô bé một cách lo lắng, vừa định chạm tay vào hỏi thì bỗng nhiên, cô ta xông lên hét toáng:
“nhầm đường, NHẦM RỒI”
Đột ngột cô ta nhảy lên gào rú ra phía trước kéo mặt Chris ra sau làm cả bọn rú lên. Chris điên cuồng quát thét, Duy cố kéo tay cô bé kia ra, cô ta tìm mọi cách để bẻ cần lái trên tay Chris. Đám trẻ hoảng loạn, Anna thét lên:
“lạy chúa, có ai đó tống con bé đó ra khỏi xe đi”
Harry cố dỡ tay cô bé ra, chiếc xe loạng choạng cua quẹo như xay xỉn. Đột ngột, John điên tiết dùng sức đấm mạnh vào sau ót cô bé nghe cái cốp. Đợi khi cô ta hơi hạ nhiệt đi, John nắm lấy cổ áo sơ mi của cô ta lôi ngược lại phía sau. Cánh tay quá thô bạo của John làm lưng áo của cô ta bị xé toạt, lộ ra những vết cắt sâu rướm máu hoen ướt đỏ au. Anna rú lên nhào người ra phía sau lắp bắp. Harry xô John đang hết hồn ra rồi nắm lấy người cô bé, hỏi:
“tại sao, tại sao lưng em lại bị như thế ?”
Cô bé lủi thủi lắc đầu khóc lóc như điên như khùng, miệng vẫn lẩm bẩm những từ ngữ cũ. Lập tức, Harry thấy trong eo có cái gì loang loáng và lạnh ngắt. Tiếng phụp nhẹ xuyên qua tai của Duy. Trước sự chứng kiến đầy kinh hoảng của đám bạn, cô bé kia vừa rút một con dao bầu từ ngực áo của mình ra và đâm mạnh vào bụng Harry. Anh ta há hốc mồm không nói được một tiếng rồi ngã ra, miệng lép nhép. John lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, không cô động lắm nhưng cũng đủ cho anh chàng dùng chân đạp mạnh vào bụng cô bé, tống cô ta ra khỏi người Harry.
“lạy chúa, lạy chúa, làm ơn vứt con nhỏ bệnh hoạn đó ra khỏi xe đi, làm ơn đi” Anna nức nở cào cấu vào người John. Lập tức chiếc xe được Chris thắng lại, cửa sau xe mở ra nhanh chóng, cô bé kia bị John túm ngược tay và xô ra đường, lăn mấy vòng, bất tỉnh. Cánh cửa đóng mạnh lại đánh rầm rồi phóng vội đi tiếp. Harry đang ôm cái eo đầy máu của mình nằm bẹp xuống đáy xe. Anna khóc thê thảm, cô hoàn toàn mất bình tĩnh. John và Duy cố hết sức cùng nhau đỡ Harry ngồi dậy. Duy lúng túng rút con dao ra, một vũng máu bắn mạnh phụt một vũng lên áo Duy. Anh ta vứt con dao xuống, nó kêu lanh canh lạnh ngắt. Duy xé một mảnh áo sạch rồi buộc nó lên eo của Harry để cầm máu, mặt anh này bắt đầu tái đi nhanh chóng. Duy nâng người đỡ Harry nằm xuống, tựa đầu lên gối của Anna, vẫn đang khóc sướt mướt. Chris nói hấp tấp:
“cố lên, chúng ta sắp đến căn nhà kia rồi, nó có đèn, chúng ta sẽ vào sơ cứu nhanh thôi”
Chiếc xe cuối cùng cũng quẹo lên chiếc dốc con khó chịu. Đúng trăng bắt đầu tỏ, căn nhà mở đèn sáng hửng cả một vùng. Chris cua xe vài vòng rồi băng qua một gốc sân, bên cạnh một thửa ruộng xấu xí, bập bùng ánh trăng. Đây là một nông trại, Chris đậu xe bên cạnh sân nhà rồi cùng Duy mở cửa xe, đỡ Harry vào căn nhà kia. Đường đất thật khó chịu. Harry liên tục rên rĩ vì đau, vết thương không cho phép anh chàng cử động mạnh được, anh ta cứ lê lết những bước chân thật chậm chạp. Bóng tối chạng vạng chỗ có chỗ không khiến không khí cực kỳ khó chịu và bệnh hoạn. John nhảy lên phía trước căn nhà, đạp lên những bục gỗ hơi mục và thô lỗ đập cửa rầm rầm.
“có ai đó không, làm ơn mở cửa ?”
“ê, mày làm thằng boyfriend mới coong sợ té đái rồi kìa”
“đâu có, phải không anh yêu ?” Cô gái nhếch môi, liếc qua anh chàng đá nhẹ lông nheo
Vẻ đẹp hoang dại của cô nàng làm anh chàng thót tim, má hơi ửng. Điều này càng làm đám bạn ngồi sau phấn khích hơn. Chúng gồm hai thằng con trai mũi lỏ và một cô gái tóc đen, trông thanh mãnh và gợi cảm vì cô có dòng máu lai của người la tinh. Cô gái chợt rú lên châm chọc:
“kìa, christine, chán rồi à, thêm đi chứ”
“từ từ nào, cưng, để cho anh yêu của tao thở đã chứ, mày coi, hơi thuốc hơi nồng, há”
Đám bạn rú lên cười. Anh chàng người việt hít một hơi sâu rồi phớt lờ bọn chúng, anh ta tựa mình qua cửa sổ ngắm nghía phong cảnh chung quanh, nhưng thực ra cũng chẳng có gì để ngắm, toàn là cây bụi trơ trọi. Cả bọn đang trên đường du lịch về miền texas, anh chàng kia, tên là Duy, người việt sang mỹ du học. Thú thật là Duy hơi bất ngờ vì chẳng biết tại sao mình lại được gộp vào nhóm dân chơi bụi nhất trường. Thói quen của anh ta, chẳng bao giờ chấp nhận những cuộc rong chơi bao gồm xe đua thể thao và khói thuốc. Nhưng từ khi quen với christine, dần dần Duy phải buộc mình hòa nhập với lối sống teen mỹ. Vẻ quê mùa cục mịch của một anh chàng xinh trai học giỏi luôn bị đám nhóc lôi ra làm trò đùa. Mặc dù, Duy yêu Christine thật sự. Vẻ đẹp cuốn hút có phần hoang dã của cô ta chính là động lực khiến Duy đồng ý tất cả, kể cả những yêu cầu hơi quá đáng của Chris. Duy trở thành người chu cấp và bao thầu các cuộc ăn chơi của Chris và hội bạn. Ngay cả chuyến đi texas này cũng là do Duy xin tiền ba mẹ mà bỏ ra. Mặc dù chán chẳng biết bỏ đâu cho hết, nhưng vừa lo lại vừa sợ Chris giận, Duy đành cắn răng chiều ý dù biết là hoàn toàn không nên. Đám bạn nối khố của Chris cũng chẳng phải tay vừa, hai thằng mũi lõ kia, một đứa là John, một thằng lực lưỡng rẻ tiền, khỏe và đần. John từng bồ bịch với Chris trước kia, anh ta cũng chẳng mặn mà lắm cái chuyện Duy nhập hội với cả bọn, nhưng từ khi John bỏ học, cha mẹ anh ta không thèm chu cấp tiền nữa, thế là đâm ra kẹt cứng. Nếu không có tiền do Duy bỏ ra thì anh ta chẳng thể nào còn hít khói phì phèo và những cuộc nhậu nhẹt triền miên nữa. Giờ thì John bồ với cô gái gốc la tinh kia, Anna. Anna không quậy bằng Chris nhưng cũng thuộc hàng chịu chơi. Anna chẳng thèm xài tiền của Duy vì cô nàng cũng thuộc dạng gia thế, chỉ là thích thú muốn theo đám bạn chọc ghẹo Duy chơi. Trong đám thì Harry là đứa lễ độ và đàng hoàng nhất. Harry là bạn thân của John, học cũng khá, cùng trường với Duy. Thấy Duy bị đám bạn chọc ghẹo hoài, anh ta cũng hơi tỏ ra thông cảm, thỉnh thoảng còn nói giúp vài tiếng để can ra. Trong đám thì có thể coi Harry là bạn tốt nhất của Duy, trừ Chris, người yêu của anh chàng. So với John thì Chris cũng chẳng tử tế gì với Duy cho cam, thậm chí còn chưa thân mật thật sự với Duy bao giờ. Duy có cảm tưởng như anh chàng thú cảnh của Chris và có nhiệm vụ cung cấp tiền bạc cho cô ta. Nhưng dù sao Duy cũng biết tính Chris, một là một, hai là hai, tuy quậy nhưng không có máu hèn. Tính cách của Chris có thể coi là hơi giống một đứa con trai, chơi thì chơi, nhưng cũng đàng hoàng ra phết. Duy chẳng bao giờ chịu thiệt thòi trong các cuộc chơi, thậm chí anh chàng còn hơi cảm thấy vị trí của mình bị đảo ngược. Đôi lúc Duy tự hỏi, không biết ai là boyfriend còn ai là girlfriend nữa.
“ê, làm cái gì đó vui đi ?” John bỗng tên tiếng
“làm gì đây ?”Chris thắc mắc, hỏi với lại ra sau
“tao không biết” John ngắc ngứ, nhún vai “làm cái gì vui, ngồi xe mãi, tao chán quá”
John nói rồi quay qua hôn nhẹ lên cổ Anna, cô nàng cười lên khúc khích. Chris nhếch mép rồi hất cầm ra sau:
“ê, tao có trò này vui lắm”
“trò gì ?” John hỏi một cách hào hứng, anh chàng chồm lên mong đợi
Chris với tay bật CD trong máy xe lên. Âm thanh dữ dội của bản nhạc Rock bắt đầu vang lên the thé. Cả đám đằng xa gật gù khoái trá, John vươn qua đập tay cái bốp với Harry, hai đứa cười phá lên. Chris bắt đầu thực hiện “trò vui” của cô nàng. Ngay lập tức cảm thấy không may, Duy bắt đầu hắng giọng. Duy chẳng là cái đinh gì nên sự đe dọa của anh chàng chẳng bao giờ hảm nỗi phanh của Chris. Cô ta phớt lờ Duy rồi đột ngột đứng lên, đạp mạnh chốt xe, mở hết tốc độ. Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, xé gió chạy đi như tay đua công thức một. Cả đám bạn dường như quá hưng phấn, chúng ré lên om sòm một cách rất đã. Chris không dừng lại ở đó, cô nàng còn đứng thẳng lên và buông tay lái ra. Vù, chiếc xe kít nhẹ vút lửa rồi chếch ngược đi, phóng nhanh càng dữ dội. Chris lôi ra hai chai rượu và thảy ra đằng sau cho John một chai, mấy đứa mở nắp chai trong khi chiếc xe vẫn phóng đi veo véo. Bất chấp tiếng thét ngăn lại của Duy, bọn kia mở rượu rồi đổ ra bạt mạng.
“dừng lại, DỪNG LẠI, có cái gì kìa”
Tiếng thét lần này của Duy đạt hiệu quả một cách kỳ lạ, Chris chợt phát hiện ra có vật cản ở phía trước, cô ta bắt đầu ngồi mạnh xuống kéo thắng. Cả đám ré lên kinh hoàng khi chiếc xe mất đà hãm quanh lại trượt mạnh, soay mất mấy vòng. Một cái bóng lùn tịt đang đứng ở bên vệ đường, hoàn toàn bất động khi cái xe xém chút cán ngược qua. Mặc cho Chris gồng mình kéo thắng, chiếc xe xoay mạnh rồi tông một cái rầm dễ sợ vào gốc cây ven đường. Cả bọn huỵch ụi tông vào nhau, có đứa còn đập mạnh đầu vào thành xe rồi xỉu oạch đi. Ngay khi chiếc xe hoàn toàn dừng lại, cả bọn thi nhau hít thở rồi dồn sức nhảy ra khỏi xe. Tiếc của và hoảng sợ khi thấy chiếc xe méo một gốc, Duy quát thét om sòm. John vừa xoa xoa cái be sườn vừa điên tiết quát:
“câm đi, ngốc”
Anh chàng điên cuồng nhảy mấy bật chạy đến chỗ cái bóng kia, một cô bé đang đứng đó run như cầy sấy. John tát vào mặt con bé cái bốp làm nó ngã lăn ra. Mạnh như John thì chỉ đập nhẹ một cái Duy cũng thấy đau, thế mà khi nó gân hết sức tát thì còn gì là con người ta nữa. Duy xông lên xô mạnh John ra thét:
“mày làm gì thế”
Duy đỡ cô bé lên trong khi John lầm bầm chửi thề, vừa định dộng cho nó thêm một cái nữa. Ngay lập tức Chris vùng tới quát:
“đủ rồi đó, John, cút ra khỏi đó đi”
John gầm mặt nhổ phụt một bãi nước bọt rồi lê bước đi, mặt anh ta lúc này thiệt là dễ sợ. Duy vẫn còn hơi choáng vì cú đụng xe lúc nãy, nhưng vẫn cố hỏi cô bé:
“em có làm sao không ?”
Không nói được nên lời, nước mắt cô bé chảy dài ra. Trông cô bé nhỏ nhắn nhưng vẻ mặt hơi già, chắc cũng cỡ mười mấy tuổi. Cô bé không trả lời Duy, khuôn mặt và hốc mắt của cô ta vô thần, chỉ có nước mắt ào ạt chảy xuống má. Duy cho là cô ta quá hoảng sợ vì cú húc xe lúc nãy. Anh chàng nói:
“Chris, em kiểm tra chiếc xe đi”
“nó vẫn còn đi được, em xem rồi” Chris bắt đầu ngồi vào xe vào rồ ga
Đúng như cô nàng nói, chiếc xe vẫn còn đi được. Chris cho xe di chuyển lên lề đường rồi hất đầu ra hiệu cho bọn bạn ngồi hết lên, nói:
“thôi lên xe đi, Duy, anh dẫn cô em kia lên luôn, chúng ta không thể bỏ cô bé kia ở đây được, có thể cho cô ta đi nhờ một đoạn”
Duy gật đầu rồi đỡ cô bé kia ra băng ghế sau. Vẫn không nói một lời, cô bé cứ lẳng lặng di chuyển theo lực đẩy của Duy, trông cô ta trắng bệch và lạnh lẽo đến kỳ lạ. John hậm hực đổi chỗ với Anna vì không muốn thấy mặt cô bé kia, dám nếu ngồi gần, anh ta sẽ đá cô ta văng ra khỏi cốp xe lắm. Duy ngồi vào chỗ rồi gật đầu ra hiệu cho Christine chạy đi. Chiếc xe vẫn băng băng trên đường đi, hướng thẳng tới. Cơn chấn động vừa rồi làm cả bọn điếng hồn và mệt mỏi. Chris có vẻ hoảng loạn, cô ta bây giờ dùng cả hai tay cầm lái, hết sức cẩn thận và chăm chú. Đi được gần bốn tiếng nữa, Duy bắt đầu nói:
“em mệt rồi, đường còn xa, tìm nhà trọ nghĩ đi”
“được thôi, nếu anh tìm thấy một cái” Chris cất giọng chán nản, mắt cô bây giờ hơi thâm lại nhưng vẫn cố giương ra nhìn đường.
Quả đúng như thế, chẳng có một căn nhà trọ nào cả, tất cả chỉ âm u toàn cây bụi, trời bắt đầu tối. Duy không nghĩ là con đường này chẳng có quán trọ nào. Lúc đầu khi đề nghị du lịch texas, anh đã bảo nên đi bằng máy bay nhưng Chris không nghe. Cô ta bảo có một con đường rất tuyệt, đi xe thể thao để hóng mát cho thoải mái. Giờ thì thôi rồi, Duy không tính đến chuyện kiểm tra con đường này trước, nếu mà giờ cái xe giở chứng thì coi như cả bọn bị kẹt, hầu như chẳng có cây xăng hay tiệm sửa nào quanh đây cả. Thậm chí cả một căn nhà nhỏ cũng không, hoàn toàn hoang vu và vắng lặng.
Harry ngồi đằng sau, nãy giờ anh ta cố ngồi xát vào để cô bé kia dễ thở. Harry khơi chuyện và hỏi cô ta nhà ở đâu, nhưng mãi mà vẫn chẳng thấy cô bé lạ mặt nói tiếng nào, nước mắt nước mũi cứ đua nhau hoen huốc.
“em muốn đi đâu” Harry hỏi
Cô bé kia ngước mặt lên, lẩm bẩm
“nhà…nhà…về nhà”
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, thắc mắc. Harry hơi nhạc nhiên, anh chàng cố hỏi đi hỏi lại nhưng cô bé kia chỉ nói được có thế. Trời tối dần, cả bọn vẫn còn hơi choáng và mệt mỏi nên cứ để yên. Bỗng nhiên, Chris thấy một ngã quẹo, đằng kia khá xa trên đồi có bóng dáng của một nông trang nhỏ. Duy nhìn thật kỹ và thấy có lẽ nên ghé vào đó xin nghĩ chân, có thể đó là một cửa hàng hoặc cái gì đó tương tự. Nhưng, đột ngột, cô bé đằng sau bắt đầu lẩm bẩm, những tiếng khác:
“không, đừng đi tới đó” nước mắt cô ta bắt đầu chảy ra lúc ngắn, lúc dài. Cô bé khổ sở lắc đầu quầy quậy rồi co tay chà lên mặt vẻ sợ hãi. “nhầm đường rồi, nhầm đường rồi”
Harry nhìn cô bé một cách lo lắng, vừa định chạm tay vào hỏi thì bỗng nhiên, cô ta xông lên hét toáng:
“nhầm đường, NHẦM RỒI”
Đột ngột cô ta nhảy lên gào rú ra phía trước kéo mặt Chris ra sau làm cả bọn rú lên. Chris điên cuồng quát thét, Duy cố kéo tay cô bé kia ra, cô ta tìm mọi cách để bẻ cần lái trên tay Chris. Đám trẻ hoảng loạn, Anna thét lên:
“lạy chúa, có ai đó tống con bé đó ra khỏi xe đi”
Harry cố dỡ tay cô bé ra, chiếc xe loạng choạng cua quẹo như xay xỉn. Đột ngột, John điên tiết dùng sức đấm mạnh vào sau ót cô bé nghe cái cốp. Đợi khi cô ta hơi hạ nhiệt đi, John nắm lấy cổ áo sơ mi của cô ta lôi ngược lại phía sau. Cánh tay quá thô bạo của John làm lưng áo của cô ta bị xé toạt, lộ ra những vết cắt sâu rướm máu hoen ướt đỏ au. Anna rú lên nhào người ra phía sau lắp bắp. Harry xô John đang hết hồn ra rồi nắm lấy người cô bé, hỏi:
“tại sao, tại sao lưng em lại bị như thế ?”
Cô bé lủi thủi lắc đầu khóc lóc như điên như khùng, miệng vẫn lẩm bẩm những từ ngữ cũ. Lập tức, Harry thấy trong eo có cái gì loang loáng và lạnh ngắt. Tiếng phụp nhẹ xuyên qua tai của Duy. Trước sự chứng kiến đầy kinh hoảng của đám bạn, cô bé kia vừa rút một con dao bầu từ ngực áo của mình ra và đâm mạnh vào bụng Harry. Anh ta há hốc mồm không nói được một tiếng rồi ngã ra, miệng lép nhép. John lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, không cô động lắm nhưng cũng đủ cho anh chàng dùng chân đạp mạnh vào bụng cô bé, tống cô ta ra khỏi người Harry.
“lạy chúa, lạy chúa, làm ơn vứt con nhỏ bệnh hoạn đó ra khỏi xe đi, làm ơn đi” Anna nức nở cào cấu vào người John. Lập tức chiếc xe được Chris thắng lại, cửa sau xe mở ra nhanh chóng, cô bé kia bị John túm ngược tay và xô ra đường, lăn mấy vòng, bất tỉnh. Cánh cửa đóng mạnh lại đánh rầm rồi phóng vội đi tiếp. Harry đang ôm cái eo đầy máu của mình nằm bẹp xuống đáy xe. Anna khóc thê thảm, cô hoàn toàn mất bình tĩnh. John và Duy cố hết sức cùng nhau đỡ Harry ngồi dậy. Duy lúng túng rút con dao ra, một vũng máu bắn mạnh phụt một vũng lên áo Duy. Anh ta vứt con dao xuống, nó kêu lanh canh lạnh ngắt. Duy xé một mảnh áo sạch rồi buộc nó lên eo của Harry để cầm máu, mặt anh này bắt đầu tái đi nhanh chóng. Duy nâng người đỡ Harry nằm xuống, tựa đầu lên gối của Anna, vẫn đang khóc sướt mướt. Chris nói hấp tấp:
“cố lên, chúng ta sắp đến căn nhà kia rồi, nó có đèn, chúng ta sẽ vào sơ cứu nhanh thôi”
Chiếc xe cuối cùng cũng quẹo lên chiếc dốc con khó chịu. Đúng trăng bắt đầu tỏ, căn nhà mở đèn sáng hửng cả một vùng. Chris cua xe vài vòng rồi băng qua một gốc sân, bên cạnh một thửa ruộng xấu xí, bập bùng ánh trăng. Đây là một nông trại, Chris đậu xe bên cạnh sân nhà rồi cùng Duy mở cửa xe, đỡ Harry vào căn nhà kia. Đường đất thật khó chịu. Harry liên tục rên rĩ vì đau, vết thương không cho phép anh chàng cử động mạnh được, anh ta cứ lê lết những bước chân thật chậm chạp. Bóng tối chạng vạng chỗ có chỗ không khiến không khí cực kỳ khó chịu và bệnh hoạn. John nhảy lên phía trước căn nhà, đạp lên những bục gỗ hơi mục và thô lỗ đập cửa rầm rầm.
“có ai đó không, làm ơn mở cửa ?”
( còn tiếp )