Truyện ngắn: THƠM NHƯ HOA ỔI HOA HÀNH

  • Thread starter Thread starter Tuyền Nguyễn
  • Ngày gửi Ngày gửi
T

Tuyền Nguyễn

Guest
THƠM NHƯ HOA ỔI HOA HÀNH

Ai bảo rằng trẻ con không biết yêu? Với tôi là có đấy, tôi đã yêu khi tôi vừa lên mười với chút tình thơm như mùi ổi chín, ngọt ngào như xoài thanh ca, trắng ngần như hoa ổi, xinh xinh như khóm hoa hành…

Tôi đứng bên gốc khế nhìn theo dáng ba mất hút cuối đường đê với chút lưu luyến rồi lẵng lặng vào nhà. Ba đưa tôi qua nhà chú Sáu rồi vội vã ra bến cho kịp chuyến xe đêm, còn tôi ở lại nơi ở mới với chút quen chút lạ. Ba làm ăn xa, lâu nay tôi ở nhà ngoại, nhưng ngoại tôi vừa mất khi năm học mới bắt đầu. Ba quyết định gởi tôi bên nhà chú Sáu, chờ cuối năm học tôi thi tốt nghiệp xong rồi mới chuyển trường.

Chú Sáu có ba đứa con, thằng Quyền nhỏ hơn tôi một khúc mía, còn hai đứa còn lại thì cao hơn tôi cái đầu, mập hơn tôi cái bụng ,sống lâu hơn tôi ba mùa xuân và bảy mùa mai nở. Theo vai vế tụi nó phải gọi tôi bằng chị, tôi khoái chí vì điều đó. Oách phết!
Đêm ấy trung thu, tôi đang đứng buồn bả trước ba lô định dẹp vô rồi đi ngủ thì bọn bạn thằng Nghĩa kéo qua, những khuôn mặt lạ hoắc lạ hơ. Tôi dấu buồn sau ba lô, đứng nhìn tụi nó một cách dò xét .
-Con bác tao, từ nay ở nhà tao.
Thằng Quyền nhanh nhẩu giới thiệu.
-Mày tên gì?
-Tuyền, còn tụi mày?
-Hận, Tú, Thúy, Thắm, Toàn, và tao là Kha.
Thằng Kha tỏ ra đầu xỏ chỉ mặt từng đứa giới thiệu, nó chỉ tới đâu tụi kia nhe răng cười tới đó, những cái cười cũng có duyên chút chút. Sau màn chào hỏi chớp nhoáng vậy là quen.
-Đi chơi trung thu mày.
-Ừ, chờ tao tí!
Nói xong tôi xách ba lô trên bàn đem vào giường con Gái, hành trang chỉ là mấy bộ đồ và một đống sách vở, từ đây nơi này sẽ là long sàn của tôi và nó, nó phải chia chổ ngủ với tôi và nhiều thứ linh tinh khác. Ném vội cái ba lô vào góc giường, ném nỗi buồn của tôi vô ba lô, tôi đi te te theo đám bạn vừa quen.

Trăng rằm sáng vằng vặc soi bóng hàng dừa đung đưa bên bờ ruộng, trải dài trên mái nhà, tiếng tàu dừa cọ vào nhau xào xạc, bình yên và êm ả. Từng ụ rơm nằm thu lu giữa đồng nhìn chúng tôi với vẻ thèm muốn lắm, có lẽ chúng cũng muốn đi chơi, nhưng tôi chưa kịp quen nó thôi thì đành hẹn dịp khác. Tôi cũng đã nhiều lần đi lại nơi này mỗi khi về nội, mọi thứ rất đổi thân quen. Nhà nội cách nhà ngoại khoảng một cây số đường ruộng, trong mắt tôi nó chỉ xa như một cái sải tay qua hàng rào nhà thằng Thảo Cái lấy cái bánh ít nó cho tôi mà thôi. Giờ này chắc bọn nó cũng đang í ới gọi ̣nhau đi rước đèn, còn tôi cũng đi nhưng đi với một đám ô hợp khác, xem ra bọn này có vẻ gấu hơn đám bạn xóm nhà ngoại.
Chúng tôi rồng rắn kéo lên sân nhà thằng Hận vì sân nhà nó rộng, dự định rước đèn rồi chơi keo, chơi u cho thoải mái. Vừa đi con Tú vừa hỏi:
-Mày học lớp nào?
-5A, còn bọn mày?
-B, C, D không đứa nào lớp mày hết.
Tụi nó học cùng khối với tôi, tôi đặc biệt chú ý tới nhỏ Tú vì nó lùn, người nhỏ chút éc như tôi ngày học lớp một nhưng trông có vẻ lanh lẹ lắm. Tôi đi với nó cứ như con cá lòng tong đi bên con tép riêu bé xíu. Đứa thứ hai tôi chú ý là thằng Hận, lúc vừa vào nhà thấy tôi nó kéo thằng Quyền ra góc khế tỉ tê gì ngoài đó, tôi đoán là nó hỏi thăm về tôi rồi bước vào nhà tỏ ra cảm thông lắm, “ ba má đi làm ăn xa hả”, lúc ấy tôi có cảm giác bực mình muốn hét, “ kệ tao, mắc gì tới mày”, nhưng lại nhìn nó im lặng gật đầu.
Leo lên trèo xuống mấy bờ ruộng đầy cỏ, băng qua đám rau nhà con Tú rồi cũng tới nhà thằng Hận. Lũ chó trong xóm thấy chúng tôi đi cũng ham hố sủa ỏm tỏi cả lên như thể muốn xin đi chung, nhưng dĩ nhiên là chúng tôi không cho nó theo bởi người ai lại chơi với chó, ấy thế mà có đấy, chỉ đêm đó là không chơi chung chứ nhiều đêm sau chúng nó là chiến hữu của chúng tôi.
Sân nhà thằng Hận rộng thiệt, ba má nó đi chợ đêm không có nhà tha hồ mà hò hét. Phá cổ xong với dăm ba miếng bánh trung thu bé tí, đốt rụi bốn cái đèn lồng vì sự vô ý của tôi. Lúc chúng tôi mãi ăn, tôi quơ tay làm ngả cây nến, ngọn lửa bập bùng phía sau nhưng không ai biết, khi nhìn lại lồng đèn đã cháy rụi Tụi nó chửi um sùm, nhất là con Tú nó tức quá khóc hu hu mém chút nửa là nó đánh tôi. Bực bội một lúc rồi chúng cũng không nhắc tới nữa, sự độ lượng dành cho một đứa bạn mới quen.
Lồng đèn cháy rụi, bịch nến cũng hết, bánh cũng chỉ còn những mẫu vụn vung vải trên sân, chúng tôi thân nhau nhanh như cách cái lồng đèn cháy, thoáng một cái sự xa lạ đã đốt thành tro.
Trăng mỗi lúc một cao, hàng cao trước nhà không còn soi bóng lên sân, chúng tôi bắt đầu chia phe chơi keo, vừa chia xong thằng Hận nghiêm giọng.
-Tụi bây chạy trong sân, không được chạy xuống đám hành, má tao đánh tao là tao đánh đó.
Nó vừa dứt lời đứa nào cũng gật đầu cái rụp, nghe con Tú kể thằng này cọc tính lắm.
-Mày khéo lo xa, ai chạy xuống dưới chi cho dơ chân.Tôi nói như đinh đống cột.
Bên mép sân là mấy luống hành nhà nó vừa trồng lúc chiều, lúc má nó đi có dặn coi nhà, đừng để mấy con chó con nó nhảy vô phá hư hành.
Trò chơi bắt đầu, phe con gái đứa nào cũng nhỏ, con Tú, con Thắm, Con Thúy bé như con mắm, vừa vào trận đã bị bắt chết khi vừa chơi được hai phút. Sân keo còn mình tôi và ba thằng dí tôi trong ô vuông nhỏ xíu. Thằng Kha ốm ốm nhưng được cái tay dài, cao lêu nghêu chạy qua chạy lại mém tí là trúng tôi. Tôi phải đứng ngay trung tâm mới không bị bắt, nhưng chả lẽ cứ đứng mãi đó thì tới bao giờ trò chơi mới kết thúc, tôi nảy sinh ý định mở đường máu. Tôi sẽ vờ chạy lên trên lừa thằng Hận chạy qua góc trái, rồi tôi đổi hướng phi qua gốc phải bay ra ngoài, thằng Kha đứng dưới có mà chạy bằng máy bay mới bắt được tôi. Nói là làm,tôi lao lên dụ được thằng Hận làm nó mất đà ngả nhào, rồi quay ngược lại phóng qua phải nhưng không ngờ thằng Toàn từ dưới chạy lên chặn ngang, tôi hoảng hồn chạy thẳng xuống thì gặp ngay thằng Kha,…Trong giây phút bấn loạn vì tính sai đường tôi hoảng vía bay cái vèo xuống luống hành đang nằm im lìm…
-Ê, ai cho mày nhảy xuống đó?
Tiếng thằng Hận hết toáng lên.
-Tao…tao...sợ thằng Kha bắt…
Một….hai….ba ….dấu chân tôi to như chân thánh Gióng trong con mắt mấy củ hành. Một cảm giác êm ái và mềm mại như tôi vừa nhảy trên lớp bánh bông lan xôm xốp, từng củ hành vỗ về bàn chân mát lạnh như bàn tay của má đang xoa bóp chân tôi…Nhanh như cắt, thằng Hận phóng xuống lấy tay xới mặt đất lên phả lại cho bằng rồi cấm lại mấy củ hành vừa bị tôi đạp bẹp dí xuống, động tác nhanh đến chống mặt như thể roi đang nằm sau đít nó vậy.
Tôi đứng tòng ngòng nhìn nó run lẩy bẩy, lũ bạn đứng tòng ngòng nhìn tôi như đang đợi xem thằng Hận sẽ xử tôi ra sao. Ánh nhìn dò xét đầy sợ sệt, sợ nó đánh tôi. Không còn cái cảm giác êm ái và nhẹ nhàng lúc nảy nữa, chỉ còn cảm giác rờn rợn khi đạp chân lên củ hành nhớt nhợt, chỉ còn ánh mắt lắm lét, lo sợ, nặng nề đổ dồn về phía thằng Hận… thằng Hận hùng hổ đứng lên, phủi tay, nhìn đâm đâm vào tôi vẻ mặt đâm chiêu suy nghĩ điều gì đó...tim tôi đập thình thịch như kẻ tội đồ chờ phán quyết... thằng Hận nói như ra lệnh, làm tôi run bắn.
-Mày lên, không được nhảy xuống nữa nghe chưa!
-Ừ, tao thề!
Cả đám ngơ ngác nhìn, tôi cũng ngơ ngác nhìn nó thở phào nhẹ nhõm rồi cười toe tỏ vẻ biết lỗi, nhưng cũng không quên phân giải là tôi không cố ý. Pha phạm lỗi lần hai này làm cho tôi một phen hú vía vì sợ phải ăn đòn từ một thằng bạn vừa quen. Tiếng la hét lại vang đều trên sân…
Trăng lên cao trên đỉnh đầu, trời khuya lành lạnh, hàng cây lao xao trong gió, đám xoài sau nhà bóng lá loang lỗ dưới ánh trăng chổ đen chổ trắng, thoát nhìn trong ảo giác cứ như có dáng ai đó đang đi tới,... những lùm tre, lùm keo ven sông chỉ còn là những ụ đen lờ mờ không rõ ràng, thi thoảng có vài ba con đom đóm nhấp nháy trông cứ như đôi mắt của ai đó đang nhìn tôi, tôi sợ hải chẳng dám nhìn ra xa nữa mà ngồi sát bên thằng Hận, sát đến độ tôi có thể nghe tiếng thở gấp của nó, tụi nó đang ngồi kể chuyện ma, những chuyện ma từ phía bờ sông ấy…Một cảm giác rờn rợn nơi sóng lưng, thằng Hận cứ để tôi ngồi im bên cạnh nó, tôi lại nghe được tiếng nó cười khúc khích khi biết tôi đang sởn tóc gáy.
Trăng chếch trên đỉnh đầu, nhà nhà đã ngủ từ lâu, chỉ còn lũ chúng tôi với dăm ba con chó lâu lâu gâu gâu một tiếng và đám côn trùng kêu rĩ rã ngoài ruộng. Chúng tôi ai về nhà nấy, tôi chen giữa thằng Quyền và con Gái mà đi, qua khỏi nhà con Tú tôi ngoái đầu nhìn lại thấy lờ mờ dưới ánh trăng dáng thằng Hận lom khom bên luống hành.
Đêm đầu tiên ở nhà chú có chút gì đó là lạ, tôi nôm na hiểu từ giờ tôi sẽ ở đây đến hết năm học. Nhà này là nhà nội, nội mất thành nhà của chú. Tiếng con Gái ngáy đều đều. Tôi nằm nghe tiếng muỗi vo ve dưới chân giường, thì thầm to nhỏ, chúng kháo nhau rằng, “ Có con bé ù ù mới về nhà, máu nó thơm lắm, tìm cách nào đó chui vô mùng chén máu một bửa cho no say…”, rồi chúng bàn kế hoạch ăn hiếp tôi. Bọn oắt con! Tôi chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay, trong mơ tôi thấy nội đang trèo cây hái khế cho tôi ăn…thấy thằng Hận từ xa đi lại nhìn tôi xoa xoa cái mông…

Tôi bắt đầu những tháng ngày ở nhà chú, chú thím rất tốt với tôi, còn bọn em thì chửi nhau chí chóe rồi lại đi chơi chung với nhau. Nhà bà cố cách đó hai mươi ba bước chân. Bà thương tôi nhiều đến độ bọn em phải ganh tị, rồi đôi khi lợi dụng lòng thương đó của tôi để dụ tôi qua xin bánh, trái cây sau vườn về ăn. Tụi nó không ngoan như tôi lại hay đi ăn trộm vặt xoài ổi, cố nói không nghe nên cố không thương nhiều. Sống trong sự yêu thương tôi cũng vơi đi phần nào nỗi niềm xa lạ. Nhưng lắm lúc chiều ngồi đìu hiu dưới gốc khế tôi vẫn thấy hơi bâng quơ, có chút buồn man man khi nhìn lũ chim hối hả bay về tổ sum quầy. Nhưng tôi vốn dĩ là con bé hiếu động và mạnh mẽ nên nỗi buồn chẳng làm bạn với tôi được lâu.

Lại nhắc tới lũ bạn tôi vừa quen, nghe con Tú bảo thằng Hận bị ba nó đánh vì cái tội rủ bạn về nhà dậm nát đám hành, lòng tôi có chút gì đó ấy nấy. Hình như nó có sự ưu ái dành cho tôi ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, và tôi vì thấy ấy nấy nên cũng để ý tới nó đôi chút.
Bọn trẻ trâu thì có lắm trò trẻ trâu. Chiều hôm sau bọn nó qua rủ tôi đi ra mấy bụi chùm lé bắt con bồ xè, lúc đầu tôi cũng hồ hởi lắm, nhưng ra tới nơi mới biết bọn nó lấy phân bò khô, bỏ rơm đốt lên un khói thúi vang trời. Lúc đầu tôi lè lưởi vì hôi, nhưng rồi đứng từ xa nhìn từng con bồ xè say khói rớt lộp độp xuống đất tụi nó tranh nhau bắt tôi cầm lòng không đặng…tôi không cưởng được sự ham vui nhảy vô bắt lia lịa, giành nhau chí chóe như thể tôi vừa mua máy thanh lọc không khí gắng vô mũi. Tôi không còn nghe mùi hôi thối mà chỉ ngửi thấy mùi phân bò khô thơm như mùi cơm nếp nhà bên.
Thấy tôi tầng ngần bên con bồ xè vừa bắt không biết chơi thế nào thằng Hận bước tới.
-Cho mày con này nè, chiến nhất đó.
Nó đưa tôi con thật to, rồi lấy chỉ cột cổ, quay mồng mồng, phun thêm vài ngụm nước bọt như thể tiếp nhiên liệu cho con bồ xè nó quay vậy. Con bồ xè xé không khí bay vù vù nghe như tiếng trực thăng, mà cũng giống thiệt, một vòng quay mù mù, vui tai đến lạ.
Nhìn cái cách nó cậm cụi quấn chỉ quanh cổ con vật đen thui, vừa làm vừa hướng dẫn, mái tóc hất qua một bên, bỗng dưng tôi thấy nó đẹp trai, dễ thương lắm, nhìn nó cứ như thằng Thảo Cái bên xóm nhà ngoại, nó vẫn hay cột dùm tôi mấy con diều, làm đồ chơi cho tôi. Nhìn nó tôi nhớ tới đám bạn ghê ghớm.
Chợt nhớ chuyện hôm trước tôi hỏi.
-Bộ hôm qua mày bị đánh hả?
- …Xời, chuyện nhỏ, quen rồi, mà ai nói mày vậy, tao đánh phù mỏ.
-Con bồ xè quay đẹp mày.
Thấy nó hùng hổ, tôi giả lả qua chuyện khác, thế là nó lại hâm hở chỉ cách tôi làm sao cho bồ xè bay nhanh nhất, nói xong nó quay lại lùm cây tiếp tục cùng lũ bạn lấy rơm, un khói quyết bắt cho được những con chiến nhất cho nó, cho tôi, cho tuổi thơ chúng tôi...
Trẻ con nhanh rạo rực, háo hức rồi lại nhanh chán, chơi một lúc rồi ai về nhà nấy, bỏ lại sau lưng đống phân bò còn nghi ngút khói, những con bồ xè bị cột cổ nằm la liệt dưới đất, có những con vừa say khói rớt lộp độp, toàn con chiến nhưng không còn ai hâm hở bắt nữa, nhìn cảnh tượng ấy cứ như bãi chiến trường sau trận sáp lá cà, những tàn binh đại bại nằm vất vưỡng giữa đồng không ai tiếc thương. Nếu không có tiếng thím Sáu gọi tôi và thằng Quyền về ăn cơm chiều có lẽ cuộc vui vẫn chưa tàn và bải đất vẫn còn ngổn ngang tiếng la hét.
Hai hôm sau lúc qua nhà con Thắm chơi, con Tú ghé vai tôi thì thầm:
-Thằng quỷ Hận nó khoái mày.
-Vớ vẫn!
-Thiệt, nếu không sao bửa nó không chửi mày, gặp tụi tao là nó đánh rầu đó.
-Khùng hả mạy?
Tôi cắt ngang lời nó, nhưng trong bụng cười thầm, tự nhiên thấy thích cái ý nghĩ đó, tôi cũng thấy thích nó, như thích cái kiểu nó cho tôi con bồ xe chiến nhất. Giống anh tôi, giống thằng Thảo Cái luôn cho tôi những gì tốt đẹp nhất.
Độ hơn tuần lúc cả đám lên nhà nhỏ Tú chơi, nhỏ lại kéo tôi ra đóng rơm ra chiều bí mật lắm.
-Ê mày, thằng Kha nó thích mày.
-Điên hả mày?
-Tao xạo tao chết liền, em nó nói thấy nó viết tên mày trong tập.
-Xời! Mày đúng là nhỏ mà cái mỏ nhiều chuyện.
Tôi quay lưng bỏ vô nhà, nghĩ bụng, “ vậy mà kêu là bí mật, kéo ra cho một lũ rơm rạ nó nghe hết tất tần tật, xấu hổ chết, nó không nói được thôi, rồi thế nào nó cũng đi nói với con kiến, con ki, con bồ xe cho mà coi, lũ chúng nó cũng sẽ nhiều chuyện như con Tú”. Thằng Kha đang đứng trước gốc xoài không biết nó có đoán biết gì không. Nó nói lại gợi trong đầu tôi một suy nghĩ, “không biết có khi nào thật, ngay bửa đi học đầu tiên tôi qua nhà chú, cả đám đi học chung, nó nom nom lúc mấy đứa không để ý nhét vào cặp tôi hai trái ổi chín mộng ngon phải biết, rồi bảo tôi đừng nói với tụi kia”. Nhưng mà ví như nó thích tôi thì đã sao, chuyện bình thường như con bồ xè say khói thì té xuống ruộng thế thôi.
Thằng Kha cũng dễ thương và cao nhất đám, chúng tôi cũng hay ghé nhà nó chơi, vì nhà con Thúy với nhà thằng Toàn gần đó dể bề tà tụ. Chúng tôi chơi nhảy dây, lò cò, ô quan, sàn sàn một hồi trèo lên cây ổi mà càn quét. Có hôm tôi đoảng trí, đi về tới nhà mới nhớ là mình quên mang dép ,lửng thửng quay lại nhà nó lấy, tìm mãi một hồi mới thấy dép tôi và dép nó để trong nhà trước bàn trà, nằm ngay ngắn bên nhau như cái kiểu người lớn đứng nghiêm trang trước ông bà mà thưa chuyện cưới xin như tôi đã từng thấy. Cái thích thích của trẻ con là thế, thích nhau nên đôi dép phải đứng gần nhau, có lẽ nó nghĩ chỉ cần để như thế thì khi mang vào thế nào hai đứa cũng đứng bên nhau.
Biết thì biết vậy, thích nhau nhanh như cây cà rem chảy nước nhưng sẽ chẳng như cái kiểu người lớn tình tay ba tay tư thù hằn. Lũ chúng tôi vẫn cùng nhau chơi năm mười ngoài đồng vào những đêm không trăng, vẫn vật nhau chí chóe trên đống rơm nhà bà Tám, rồi lấy rơm bệnh lại cột đuôi hai con chó nhà con Phụng với nhau, đuổi chúng chạy để chúng cay cú nhận ra rằng đuôi của mình bị con kia nấm, rồi câm hờn tức giận lao vô cắn chí chóe, quần nhau như điên như dại trên đống rơm, lăn lông lóc trên đồng, cắn nhau tả tơi, kêu ăng ẳng vang cả xóm. Hạ màn, chúng cắn nát cọng rơm rồi mạnh thằng nào thằng nấy chạy mất bóng sau cuộc hổn chiến đau thương. Chúng tôi đứng trên đống rơm cổ vũ hò hét ỏm tỏi cả lên cho đến khi bà Tám vác chổi ra rượt, bà chửi ỏm tỏi cả lên,..cả xóm cũng ỏm tỏi cả lên. Chúng tôi kéo nhau tháo chạy về nhà chú Sáu thở hổn hển, cười nhe hết mấy cái răng sâu, rồi chạy ùa ra giếng múc nước xối ào ào cho hết những cọng rơm rạ, bụi đất vươn lên người. Sạch sẽ, mát mẽ như kí ức trẻ thơ.
Hậu quả đêm đó là tôi với thằng Quyền bị chú Sáu la vì bà Tám qua mắng vốn, tự nhiên tôi thấy tủi thân ghê ghớm. Tôi ra gốc khế ngồi nhớ bà nội, bà ngoại, nhớ ba, nhớ má, nhớ anh, và nhớ thằng Thảo Cái với đám bạn bên nhà ngoại. Mắt tôi ươn ướt cứ như vừa bị chú Sáu hất hủi, tôi chưa kịp khóc thì thấy con Tú với con Thúy đi từ xa lại.
-Bà Tám ác ghê mày! Con Thúy hậm hực.
-Lên mét má tao làm tao bị ăn hai roi. Con Tú đế vô.
-Không biết thằng Hận có bị sao không, ba nó mà biết đánh nó tét đít.
Con Tú nói thêm vô như nó hiểu thằng Hận lắm. Tự nhiên tôi thấy lo cho thằng Hận, rồi không biết thằng Kha có bị sao không, nhưng nghĩ nó là cháu bà Tám nên chắc không thảm như chúng tôi. Ba đứa ngồi lặng im mỗi đứa một suy nghĩ về cái hậu quả đêm hôm qua. Còn tôi ngồi nhìn ra đám ruộng trước mặt, đống rơm cao hơn một mét bị chúng tôi phá banh chành, ngỗn ngang hết một khoảng ruộng, con bà Tám đang lấy cây chất chúng lại thành đống cao như hôm qua, mồ hôi rơi lấm tấm dưới cái nắng trưa gay gắt. Trong cuộc vui cao trào lũ chúng tôi nào có biết nghĩ, nhưng cũng có phần hai con chó nó quần khi cắn nhau, không biết bà Tám có mắng vốn nhà con Phụng không nhỉ, tôi thắc mắc.

Sự cảm mến của tôi dành cho thằng Hận ngày càng nhiều sau lần nó rủ cả đám lên nhà ăn xoài. Tranh thủ lúc mấy đứa kia chưa ra sau vườn, nó vờ nhờ tôi bưng rổ xoài rồi dúi vào túi quần tôi một trái xoài vàng ươm chín mộng, “Xoài Thanh Ca đó, ngọt ác chiến”. Nó kể đó là trái bối thứ hai, một trái hôm qua nó ăn, còn trái này nó dành cho tôi, cây này mới cho trái bối đầu tiên. Tôi tủm tỉm cười, dấu nhẹm đi trái xoài không cho đứa nào ăn ké.
Nó không nói ngoa, xoài ngọt hơn ổi thằng Kha. Tôi thích ăn xoài buổi trưa cho mát, và ăn ổi buổi tối với muối ớt thật cay hít hà cho đã miệng.

Tháng ngày êm đềm trôi qua, tôi hay nhìn theo dáng thằng Hận mặc quần đùi, áo thun, quẩy gánh rau qua sông cho má nó, cái dáng đi oằn vai như ông già mười tuổi. Có hôm nó phải gánh rau khuya nên sáng sớm vừa đi học vừa ngủ gật gù trợt chân ngã chổng khèo trên bờ ruộng. Lúc ấy tôi hay đi chầm chậm lại nói chuyện với nó cho nó tỉnh ngủ, tự nhiên thấy thương nó ghê ghớm, nhưng nếu có đi gần thì cũng viện lí do hỏi chuyện nọ chuyện kia cho bọn con Tú không biết là tôi cũng thích nó.Lắm lúc thằng Kha đi sau hai đứa lúc nào tôi không hay, nghe tiếng “bẹp” tôi mới quay đầu nhìn lại, nó vừa dậm nát bươm một con cua xấu số bò lên bờ, còn vô tình hay cố ý thì chỉ có nó mới biết.
Hơn một tháng từ ngày tôi qua chú, tôi thêm tuổi mới mà không có ba má kề bên cũng có buồn chút chút- sinh nhật con nít ở quê thì có mấy đứa được nhận quà bánh, tôi cũng an phận với cái lẽ thường tình như thế.
Sáng hôm đó cũng như mọi sáng khác, bọn chúng tôi gặp nhau nơi ngã tư bờ ruộng rồi cùng nhau đi học. Tôi nhận ra sự khác thường của thằng Kha, nó cứ cố tình đi tụt về phía sau trong khi bọn con Thúy giục đi nhanh trể học, bọn kia đi mỗi lúc một xa, nó “ A!” lên một tiếng rồi ngồi xuống, tôi nghe tiếng quay đầu nhìn lại xem nó bị gì, bọn kia vẫn cứ đi…
-Đưa nón cho tao!
Nó nói thì thầm, làm tôi tò mò, như một phản xạ tự nhiên tôi đưa nón cho nó rồi cũng thì thầm lại vừa đủ hai đứa và mấy thằng lúa đứng cạnh đó nghe.
- Gì vậy mạy?
Nó cầm lấy nón tôi, đổ ụp từ trong nón nó qua một nón hoa ổi trắng ướp mùi ổi chín thơm phức, một trái ổi nằm bên trong. Nó không nói gì, lúng túng một hồi rồi thì thầm, “ tặng mày đó”, ...Nói xong, nó co giò chạy theo đám bạn như sợ bọn kia quay lại biết.
Tôi ngồi nhìn nón ổi trắng muốt một màu, tầng ngần một lúc lâu…gió đồng thơm mùi mạ non pha lẫn mùi của bùn sình ngai ngái, có con cua đồng đứng tựa gốc lúa làm thơ, hát nghêu ngao, “ Có thằng Kha khùng, tặng quà cho con nhỏ khùng…à… a…” Nắng mai làm má tôi ửng hồng, gió đồng làm hồn xuân tôi phơi phới. Tôi chạy chân sáo trên bờ ruộng, bỏ lại sau lưng con cua đồng nhiều chuyện y như con Tú.
Buổi học hôm ấy tôi ngồi với con chữ trong hương ổi ngọt ngào và chút tình man man gởi về thằng Kha.

Tối sinh nhật, cả lũ đải tôi một rổ xoài to tướng, và một xô nước đá. Con Tú biết tôi không thích ăn xoài buổi tối vì bụng tôi yếu, nhưng nó cố tình chơi xỏ tôi. Bọn nó là thế, không chừa một cơ hội nào để chơi khâm nhau. Nhưng cái dại cái khờ nó có trăm đường đi tới, tôi không thích nên tôi không ăn, còn bọn nó chén sạch, chỉ một lúc sau phải cùng nhau rồng rắn đi về phía bờ sông loang loáng nước, có hai con chó nhà con Phụng đi theo. Vừa đi vừa hát. Trăng non chếch choáng trên đầu, chúng tôi vác tuổi thơ trên vai đi tìm niềm vui trẻ dại. Niềm vui thoáng chút buồn, vì thằng Hận bận đi gánh rau cho má nó.
Tan tiệc tôi về, vừa đi vừa cười vì cái phi vụ ra bờ sông loang loáng nước khi nảy, con Tú bị té xuống sông vì đạp phải con cua, bị cua kẹp hoảng hồn nhảy cái bùm xuống nước.
-Á!............ Ma!........... Một bóng đen phóng từ gốc chuối ra làm tôi tá hỏa.
-Ma gì? Tao nè!..........Thằng hận nói như thì thầm.
-Làm tao hết hồn mày! Tôi vẫn chưa hoàn hồn.
-Tặng mày nè!
Tôi hoản hồn hiệp hai, nó đưa cái vèo ra trước mặt tôi một bó hoa hành dài như bó đủa, có hoa tròn tròn như quả cầu trên đầu, nhanh như cái cách nó nhảy xuống luống hành ngày đầu gặp tôi.
Tôi bất ngờ đứng chết trân, hai con chó nhà nó quấn quýt dưới chân tôi, mỗi con một bên như kẻ hầu của tôi vậy, chúng dụi đầu vào tôi như thể kêu tôi nhận đi. Và ẳng ẳng như cười nhạo thằng Hận, ai đời thích nhau lại đi tặng hoa hành?
Thấy tôi không lấy, nó dúi vào tay tôi, và nắm chặt tay tôi một cái…
-Tao thích mày!
-Khùng!
-Khùng nè!....Sau tiếng nhấn mạnh nó ào tới " hun "lên má tôi một cái rồi co chân bỏ chạy, hai con chó cũng co giò chạy theo.
Tôi nghe tiếng nó chạy lạch bạch rồi té phạch xuống đất vì va phải chân con chó, “ Thiệt đó!” nó lí nhí dưới bờ ruộng.
Tôi bậc cười, không nhìn lại xem nó thế nào, bước đều trên bờ ruộng nhỏ, nghe nóng nóng trên má, ngọt ngào như cái " hun" của má vậy, ánh trăng non chò hỏ cuối trời, nhìn chúng tôi cười chọc quê nhưng không nói.

Ngồi học bài, bên trang sách, bó hoa hành thằng Hận và mớ hoa ổi thằng Kha đều có một màu trăng trắng, mùi hương chúng quyện vào nhau tạo ra một mùi đặc trưng không có công thức nào bào chế được. Má tôi áp lên những bông ổi trắng ngần, tay tôi cầm chặt bó hoa hành trôi vào giấc ngủ êm êm...Trong mơ tôi thấy thằng Hận đang ngồi trồng hành, tôi ngồi bên cạnh chuyện trò, còn thằng Kha ngồi dưới gốc xoài bức từng cánh hoa ổi mặt buồn buồn như kẻ đang tương tư…
 
Sửa lần cuối:
Bạn viết rất nhiều. Những bài viết của bạn mang lại cho tôi cảm giác thật bình yên. Giọng văn của bạn nghe thật tự nhiên, không gò ép. Tôi cũng thử tập viết, nhưng không cái gì ra cái gì, nên tôi biết là rất khó. Tôi rất phục sức viết của bạn.
Tôi tự hỏi không biết ngày xưa bạn có học lớp chuyên Văn không?
Cố gắng lên bạn nhé.
 
^_^. Mình không học chuyên văn bạn à, và văn thì chỉ được tuyển vào vòng trường, còn đi thi huyện thì chưa bao giờ đậu dù chỉ là giải khuyến khích để an ủi ^_^. Ngày còn là học sinh thích viết báo, nhưng rồi lại không theo được nghề báo, nay qua một thời gian lặn ngụp với cơm áo gạo tiền, mình lại trở về với giấc mơ văn chương viết lách, đang tập cảm nhận về cuộc sống này qua từng con chữ, hi vọng năm nay có thể trở thành..." Nhà văn " ^_^. hi! Nếu bạn thích thì bạn cứ viết, cứ trải lòng mình sẽ là đọc giả của bạn, mình cũng đang giai đoạn mài giũa lại ngòi bút để có thể viết một cách sâu sắc hơn
 
Sửa lần cuối:
Tôi viết dở lắm. Không có tham vọng văn chương gì nhiều. Đứa bạn tôi bảo: "Tớ nghĩ cái mộng văn chương cậu nên bỏ đi..." ^_^
Tôi bảo: "Tớ viết để giữ cho trí tưởng tượng còn hoạt động." Chắc con người mình nó khô khan hay sao đó nên không viết được cái gì tình cảm, nên viết văn rất sợ phân tích tâm lí nhân vật, ^_^, vì thế những gì viết ra chỉ như là kể sự kiện ra thôi. Tôi muốn mình có lối viết được như bạn, chỉ viết về những điều rất giản dị, mà vẫn thật hay.
Thôi thì, viết được đến đâu hay đến đấy... Để luyện trí tưởng tượng vậy. ^_^

À mà, bạn có thể cho phép tôi đăng bài này lên blog của tôi được không?
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top