Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Truyện ngắn Lọ lem thời hiện đại.....
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Aquarius" data-source="post: 89689" data-attributes="member: 124704"><p><strong><span style="color: darkgreen">Hắn, một chàng hoàng tử thực sự với một cuộc sống thực sự sung túc, gia đình giàu có và hạnh phúc, nói một cách khách quan thì hắn có một điều kiện sống quá hoàn hảo. có một điều là hắn lại chẳng thấy hoàn hảo chút nào, hắn luôn phải làm theo mọi thứ cha mẹ bảo, không có nhiều cơ hội được làm theo ý mình, hắn phải làm một hoàng tử theo ý của mọi người, cái tên Prince cũng đâu phải hắn muốn có, tự nhiên mà bị gọi vậy..........thật sự hắn cũng chẳng thèm khát cái gọi là hoàn hảo mà mọi người ca tụng, hắn có thể đánh đổi cái hoàn hảo ấy để lấy một cuộc sống bình thường như bao chàng trai khác, hắn muốn được sống đúng với con người mình, học những thứ mình thích, làm những điều mình muốn làm và yêu người con gái mình yêu.........vậy nên hắn liệu có phải là một hoàng tử, một Prince hoàn hảo như mọi người thường gọi trong khi thâm tâm hắn lại mâu thuẫn............</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">còn Tuấn, một người bạn rất thân với hắn, hiểu hắn và xem hắn như một người thân của mình. Tuấn có thể gọi là một play boy chính hiệu, nhưng cậu lại luôn quan tâm tới hắn và một người bạn thân nữa của hai đứa nó, hắn vẫn luôn là mối quan tâm hàng đầu vì Tuấn muốn tìm cho hắn một cô gái thực sự hiểu hắn, một cô gái mà có thể làm hắn vui vẻ, thay đổi tính cách hắn. vì vậy mà Tuấn khi thấy hắn quan tâm tới nó thì ngay lập tức chớp lấy cơ hội, có thể nói đây là lần đầu tiên Tuấn thấy hắn hỏi về một người con gái.........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">trở về chỗ hắn, vì không học cùng lớp nên Tuấn rẽ đường khác, hắn về lớp và xin phép cô vào lớp, trong lúc đi về chỗ ngồi cùng mình hắn có nhìn qua một lượt hết cả lớp và phát hiện ra nó đang ngồi ngó qua cửa sổ mà chẳng để tâm cô giáo đang giảng bài. chỗ nó ngồi là góc trong cùng gần cửa sổ, giờ hắn mới biết là nó cũng ngồi dãy cuối như hắn. ngồi xuống chỗ của mình, hắn không thể tập trung vào học được vì chỉ nghĩ tới nó, lần đầu tiên hắn bị như vậy, vì một cô gái không có gì nổi bật mà xao lãng không chú tâm vào bài giảng của cô..........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">tiết học đầu kết thúc, hắn ngay lập tức bị vây bởi lũ con gái trong lớp, nhưng mọi sự quan tâm của hắn lại dồn hết vào nó.........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">còn nó, khi vừa có tiếng trống hết tiết nó ngay lập tức gục đầu xuống bàn chẳng thèm đứng dậy chào cô giáo nữa, nó đang tìm thêm thông tin về mấy thằng đàn em của thằng Hải (cái thằng đã đánh úp Ze đó).......bất ngờ nó bị một bàn tay đập một phát vào đầu, giật mình nó ngồi thẳng dậy nhìn xem ai vừa đánh mình.........lại bất ngờ.......lại chán nản.......</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">người đánh nó không ai khác chính là đứa con gái cả của dì ghẻ nó Trịnh Huyền Bảo Trân (nó và con nhỏ Trân này học cùng lớp vì con nhỏ học giỏi lém)........một đứa con gái mà theo nó là độc ác, thủ đoạn, ích kỷ, chua ngoa..vv....có kể đến sáng cũng không hết những tính nết của Trân. nhưng nói cho cùng thì Trân cũng là một cô gái đẹp, rất đẹp với những nét sắc sảo có chút gì đó cay độc trên khuôn mặt, đôi mắt nâu trầm, đôi môi mọng đỏ, sống mũi cao với khuôn mặt trái xoan thuôn dài, mái tóc vàng ánh kim kiêu sa buông xõa xuống ôm lấy khuôn mặt hoàn hảo công chúa của nhỏ. nói chung Trân có những nét đẹp mà mọi cô gái ngưỡng mộ và ao ước....</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"có...có chuyện gì vậy????"_ nó ấp úng nhìn Trân hỏi, đôi mắt thể hiện rõ sự thắc mắc...</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"làm BT toán chưa????"_ con Trân nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ hỏi...</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"rồi!!!!"_ nó gật đầu cái rụp rồi hỏi lại: "mà sao????"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"đưa đây!!!!!"_ con Trân giơ tay ra trước mặt nó nói giọng ra lệnh.</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">nó hiểu ngay con Trân định làm gì, nó không muốn đưa vở bt của mình cho nhỏ đâu vì tiết sau là tiết toán, mà hôm nay nó chắc chắn sẽ bị kiểm tra, nó giả bộ cười cười nhìn Trân nói:</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"không được đâu Trân!!!! tiết sau là tiết toán đó!!!! hôm nay mình chắc chắn sẽ bị gọi lên bảng!!! vậy nên............."</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"không liên quan tới tao!!!!!"_ con Trân cắt lời nó luôn: "tao chưa làm bài!!! đưa vở bt cho tao!!!!!!"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"nhưng............."_ nó định nói gì đó thì................</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">.....Tét......cạch........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">con Trân cho nó một cái tát rõ đau làm cho kính của nó văng ra, nó vẫn ngồi đó với một bên má đỏ ửng, con Trân gằn giọng nói:</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"đưa đây!!!!!"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">nó lấy từ trong cặp ra một quyển vở, là vở bt toán của nó, rồi nó đưa cho con Trân, giật lấy quyển vở từ tay nó nhỏ nhếch mép cười rồi trở về chỗ của mình mà chẳng thèm nói với nó câu nào nữa. tất cả học sinh trong lớp thì quá quen với việc nó bị Trân đối xử như vậy rồi, nó cũng quen rồi, 7 năm nay toàn thế nên nó chỉ biết cúi xuống nhặt lại kính của mình rồi ngồi lại tiếp tục công việc đang dang dở thôi, nó cũng chẳng thèm xoa bên má của mình làm gì, nó có cảm thấy đau đâu mà, cảm giác đau của đã mất 7 năm trước rồi còn đâu, với nó bây giờ chẳng có gì có thể khiến nó đau được nữa!!!!!!!!!</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">nhưng trong 30 con người trong lớp thì có một con người không hiểu gì cả, là hắn, hắn chứng kiến tất cả, nghe tất cả, và tất cả làm hắn băn khoăn không hiểu được, hắn không hiểu tại sao nó lại có thể bình thản khi bị đối xử như vậy???? hắn hoàn toàn không hiểu gì hết, không biết gì hết!!!!!!!!! hắn muốn hỏi tại sao lắm nhưng lại không dám, hắn sợ nếu hắn quan tâm nó thì nó sẽ còn bị hành hạ nhiều hơn, tự nhiên trong hắn có một cảm giác nào đó mà chính hắn cũng không hiểu, hắn không hiểu sao lại quan tâm tới nó như vậy??? không hiểu tại sao hắn lại muốn che chở cho nó như vậy??????</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">tiếng trống báo hiệu vào tiết, nó vẫn thế, vẫn không thèm đứng dậy chào thầy giáo, hắn đứng mà nhìn nó khó hiểu, từ lúc gặp nó đến giờ hắn luôn quan tâm đến nó, chẳng hiểu vì sao nữa....</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">thầy bắt đầu giở sổ ra và gọi tên học sinh lên bảng chữa bài và kiểm tra bài tập, y như nó đoán, cái tên của nó vang lên ngay đầu tiên:</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"Dương Mỹ Nguyệt Hương!!!! lên bảng kiểm tra bài tập!!!!"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">hắn giật mình khi nghe thấy cái tên này, hắn ngay lập tức quay sang nhìn nó xem đó có đúng là tên của nó hay không, và hắn thấy nó đứng dậy, đột nhiên hắn cảm thấy mừng rỡ trong lòng, chẳng biết tại sao nữa........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">nó ngao ngán đứng dậy, đi từng bước lên tới bục giảng, nó chẳng cầm theo bất cứ một quyển vở nào lên theo cả. thầy giáo nhíu mày khó chịu nhìn nó và nói:</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"vở bài tập của em đâu?????"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"thưa thầy em quên vở bài tập ở nhà ạ!!!!!!"_ nó cúi đầu trả lời, chẳng biết tại sao nó phải xấu hổ trong khi nó có mang vở nhưng đã bị cướp mất......</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"quên vở????"_ thầy cáu nói: "chắc chưa làm bài nên viện lý do chứ gì???? O điểm về chỗ!!!!"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">nó ức lắm, lần đầu tiên nó bị một điểm O vô lý như thế, nhưng nó không phản ứng gì chỉ cúi gầm mặt xuống và lủi thủi đi về chỗ.........trên đường về chỗ thì có những tiếng xì xào bàn tán về nó:</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"đúng là Cinderella!!!! đã xấu rồi còn lười!!! mất mặt A1 quá!!!!...vv.....vv......."</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">nó tức lắm chứ nhưng nó chẳng thể làm gì được, ai cũng ghét nó mà, nhưng nó lại không thể ngờ, không ngờ rằng hắn, hắn lại đứng lên nói đỡ cho nó:</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"thưa thầy em có ý kiến ạ!!!!!!!"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">cả lớp đồng loạt nhìn về phía hắn, cả nó cũng không ngoại lệ vì nghe cái giọng hơi quen quen ......</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"Prince???"_ ông thầy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn hỏi lại hắn: "em có ý kiến gì????"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"có thể bạn Hương quên vở thật!!!!!"_ hắn dõng dạc nói: "thầy nên cho bạn ấy một cơ hội!!!! cho bạn ấy chữa một trong số những bài tập thầy giao!!!! nếu bạn Hương làm được thì chứng tỏ bạn ấy đã làm bài trước ở nhà!!!!!!!"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">cả lớp đều ngạc nhiên về hắn, nhất là nó, nó còn không biết hắn có mặt ở trong lớp cơ mà, và quan trọng hơn là hắn đã nói đỡ cho nó.</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">".........."_ thấy giáo suy nghĩ một lúc rồi nhìn hắn nói: "em nói cũng có lý!!!!!"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">nói với hắn xong thầy lại quay sang nó nói: "em lên chữa bài số 32 trang 189 trong sách bài tập cho thầy!!!!!"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"vâng ạ!!!!"_ nó mừng rơn vội chạy lên bục lấy phấn và bắt đầu chữa bài, nó không cần sách vì đề bài nó vẫn nhớ....</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">hắn mỉm cười ngồi xuống trong ánh mắt ngưỡng mộ cũng như ngạc nhiên của mọi người trong lớp, Prince đang giúp đỡ bạn bè trong lớp. nhưng cũng có nhiều ánh mắt ganh tỵ nhìn vào nó........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">thầy giáo lại tiếp tục gọi tên những học sinh khác lên bảng kiểm tra bài tập và chữa bài, nhờ câu nói của hắn mà phần lớn những ai quên vở đều có cơ hội gỡ được điểm.........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">nó hoàn thành xong bài rồi về chỗ không quên liếc nhìn hắn với một ánh mắt cảm ơn vô cùng......nó nhận ra hắn cũng đang nhìn nó mỉm cười, nó quay đi và nghĩ chỉ là ngẫu nhiên khi cả hắn và nó chạm mắt nhau, trong nó hoàn toàn không có một cảm giác nào cả. trong đầu nó bây giờ chỉ có một điều duy nhất, chính là làm thế nào để trả ơn cho hắn vì nó là người không bao giờ chịu mắc nợ ai.............</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">còn hắn thì khác, khi ánh mắt hắn và nó gặp nhau, hắn có cảm giác một luồng điện chạy nhẹ qua trái tim hắn.......khi nhìn nó hắn có một cảm giác rất lạ, kì lạ đến mức chính hắn cũng không thể lý giải được........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">sau khi thầy kiểm tra bài xong thì đến lúc chữa bài tập, thầy chữa bài của nó đầu tiên.....vâng .... đúng hết từ đầu đến cuối không một sai sót nào, ông thầy gọi nó đứng dậy và hỏi thêm vài câu nữa về kiến thức cũ, nó trả lời rành rọt lắm không vấp chỗ nào hết, cuối cùng thì điểm O được chữa thành điểm 7 vì nó quên vở ở nhà nên không được 10. nhưng điểm 7 đủ để nó vui rồi, nó thầm cảm ơn hắn vì nếu không có hắn chắc nó ăn điểm O oan ức...........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">thầy bắt đầu chữa các bài khác rồi vào học bài mới, nó chỉ cần thoát khỏi lúc kiểm tra thôi chứ học thì nó không thèm quan tâm, mắt cứ nghếch ra ngoài cửa sổ mà không biết có người đang lén nhìn nó......</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">trống hết tiết, nó vẫn cái bản mặt bơ bơ ấy chẳng thèm chào thầy giáo, nó cất sách vở toán đi và lôi vở văn ra chuẩn bị cho tiết học sau. bỗng nhiên một quyển vở đập BỐP xuống bàn nó, nó biết là ai rồi nên chẳng bất ngờ gì, nó ngẩng đầu lên nhìn con Trân, nhỏ đang đứng trước bàn nó với vẻ mặt hằm hằm, nó chẳng thèm nói gì lại cúi đầu xuống cầm quyển vở của mình cho vào cặp, nhỏ Trân buông một câu với nó rồi quay đi:</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">"mày đừng có tưởng bở!!!!! may mắn thôi!!!!!"</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">nó ngẩng đầu lên nhìn thì nhỏ Trân đã quay đi rồi, nó chỉ nhún vai kệ chứ biết sao hơn........nó cảm thấy may mắn vì nhỏ không xé vở của nó như mấy lần trước.......</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">hắn thì dù bị vây quanh nhưng vẫn có thể thấy những gì xảy ra bên bàn của nó, hắn thắc mắc lắm về thái độ của nó với cô gái kia (hắn không nhớ tên bất cứ một cô gái nào), nó có quan hệ gì với cô gái đó mà lại bị đối xử như một con hầu????? hắn thắc mắc nhiều lắm nhưng không thể nào mở miệng hỏi những cô gái đang ngồi quanh mình được, hắn sợ gây phiền cho nó...... hắn không nhận ra mình đang lo lắng cho nó, lần đầu tiên hắn biết nghĩ cho người khác.......</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">rồi lại vào tiết học mới, lần này bình thường hơn vì cô giáo không gọi ai lên bảng cả mà vào học luôn. vì là môn văn nên độ "ru ngủ" rất cao, và nó không cưỡng lại được phải gục đầu xuống ngủ gật, may mà nó để sách đứng che nên cô không phát hiện..........còn hắn thì nhìn bộ dạng nó mà bật cười trong bụng..........đột nhiên cô bạn ngồi cạnh hắn chuyển cho hắn một tờ giấy gấp đôi, hắn quay nhìn cô bạn nhưng cô gái lại chẳng thèm nhìn lại, im lặng và ra hiệu hắn đọc tờ giấy................hắn mở ra đọc và khá bất ngờ:</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"><"cảm ơn cậu!!!!! tôi thấy cậu rất quan tâm tới Hương phải không???? nếu muốn biết thêm về nó thì ra chơi gặp tôi và Tuấn ở canteen trường!!!!!!!"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">hắn liền viết lại:</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"><"cậu biết Tuấn sao?????"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"><"bạn trai tôi!!!!!!"> </span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">cô bạn viết ngắn gọn chỉ ba từ mà làm hắn shock......giờ hắn mới nhớ lại, tự hỏi tại sao Tuấn biết ngồi cạnh hắn là một cô gái, ai ngờ bạn gái nó.............nhưng hắn không hiểu tại sao cô bạn này lại cảm ơn hắn.........</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"><"tại sao lại cảm ơn tôi?????"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"><"lát tôi sẽ kể!!!!"> _ vẫn kiểu viết ngắn ngọn như vậy......</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">hắn tò mò lắm muốn hỏi ngay nhưng đang trong giờ học nên hắn đành phải ngậm ngùi đợi tới ra chơi..........tự nhiên hắn thấy sao tiết học văn hôm nay lại dài như thế chứ, bình thường hắn đâu thấy thời gian lại đằng đẵng thế này đâu............</span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen"></span></strong></p><p><strong><span style="color: darkgreen">cuối cùng thì giờ ra chơi đã điểm, mọi người đứng dậy chào cô rồi ngay lập tức òa ra khỏi lớp, hắn cũng đứng dậy chuẩn bị ra khỏi lớp thì thấy nó vẫn ngồi yên tại chỗ ghi ghi chép chép cái gì đó, cô bạn ngồi bên cạnh hắn đẩy vai hắn một cái rồi chạy đi trước, hắn hiểu ý nên không nhìn nó nữa mà đi thẳng xuống canteen, dĩ nhiên đằng sau hắn có cả một đám con gái theo sau........</span></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Aquarius, post: 89689, member: 124704"] [B][COLOR=darkgreen]Hắn, một chàng hoàng tử thực sự với một cuộc sống thực sự sung túc, gia đình giàu có và hạnh phúc, nói một cách khách quan thì hắn có một điều kiện sống quá hoàn hảo. có một điều là hắn lại chẳng thấy hoàn hảo chút nào, hắn luôn phải làm theo mọi thứ cha mẹ bảo, không có nhiều cơ hội được làm theo ý mình, hắn phải làm một hoàng tử theo ý của mọi người, cái tên Prince cũng đâu phải hắn muốn có, tự nhiên mà bị gọi vậy..........thật sự hắn cũng chẳng thèm khát cái gọi là hoàn hảo mà mọi người ca tụng, hắn có thể đánh đổi cái hoàn hảo ấy để lấy một cuộc sống bình thường như bao chàng trai khác, hắn muốn được sống đúng với con người mình, học những thứ mình thích, làm những điều mình muốn làm và yêu người con gái mình yêu.........vậy nên hắn liệu có phải là một hoàng tử, một Prince hoàn hảo như mọi người thường gọi trong khi thâm tâm hắn lại mâu thuẫn............ còn Tuấn, một người bạn rất thân với hắn, hiểu hắn và xem hắn như một người thân của mình. Tuấn có thể gọi là một play boy chính hiệu, nhưng cậu lại luôn quan tâm tới hắn và một người bạn thân nữa của hai đứa nó, hắn vẫn luôn là mối quan tâm hàng đầu vì Tuấn muốn tìm cho hắn một cô gái thực sự hiểu hắn, một cô gái mà có thể làm hắn vui vẻ, thay đổi tính cách hắn. vì vậy mà Tuấn khi thấy hắn quan tâm tới nó thì ngay lập tức chớp lấy cơ hội, có thể nói đây là lần đầu tiên Tuấn thấy hắn hỏi về một người con gái......... trở về chỗ hắn, vì không học cùng lớp nên Tuấn rẽ đường khác, hắn về lớp và xin phép cô vào lớp, trong lúc đi về chỗ ngồi cùng mình hắn có nhìn qua một lượt hết cả lớp và phát hiện ra nó đang ngồi ngó qua cửa sổ mà chẳng để tâm cô giáo đang giảng bài. chỗ nó ngồi là góc trong cùng gần cửa sổ, giờ hắn mới biết là nó cũng ngồi dãy cuối như hắn. ngồi xuống chỗ của mình, hắn không thể tập trung vào học được vì chỉ nghĩ tới nó, lần đầu tiên hắn bị như vậy, vì một cô gái không có gì nổi bật mà xao lãng không chú tâm vào bài giảng của cô.......... tiết học đầu kết thúc, hắn ngay lập tức bị vây bởi lũ con gái trong lớp, nhưng mọi sự quan tâm của hắn lại dồn hết vào nó......... còn nó, khi vừa có tiếng trống hết tiết nó ngay lập tức gục đầu xuống bàn chẳng thèm đứng dậy chào cô giáo nữa, nó đang tìm thêm thông tin về mấy thằng đàn em của thằng Hải (cái thằng đã đánh úp Ze đó).......bất ngờ nó bị một bàn tay đập một phát vào đầu, giật mình nó ngồi thẳng dậy nhìn xem ai vừa đánh mình.........lại bất ngờ.......lại chán nản....... người đánh nó không ai khác chính là đứa con gái cả của dì ghẻ nó Trịnh Huyền Bảo Trân (nó và con nhỏ Trân này học cùng lớp vì con nhỏ học giỏi lém)........một đứa con gái mà theo nó là độc ác, thủ đoạn, ích kỷ, chua ngoa..vv....có kể đến sáng cũng không hết những tính nết của Trân. nhưng nói cho cùng thì Trân cũng là một cô gái đẹp, rất đẹp với những nét sắc sảo có chút gì đó cay độc trên khuôn mặt, đôi mắt nâu trầm, đôi môi mọng đỏ, sống mũi cao với khuôn mặt trái xoan thuôn dài, mái tóc vàng ánh kim kiêu sa buông xõa xuống ôm lấy khuôn mặt hoàn hảo công chúa của nhỏ. nói chung Trân có những nét đẹp mà mọi cô gái ngưỡng mộ và ao ước.... "có...có chuyện gì vậy????"_ nó ấp úng nhìn Trân hỏi, đôi mắt thể hiện rõ sự thắc mắc... "làm BT toán chưa????"_ con Trân nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ hỏi... "rồi!!!!"_ nó gật đầu cái rụp rồi hỏi lại: "mà sao????" "đưa đây!!!!!"_ con Trân giơ tay ra trước mặt nó nói giọng ra lệnh. nó hiểu ngay con Trân định làm gì, nó không muốn đưa vở bt của mình cho nhỏ đâu vì tiết sau là tiết toán, mà hôm nay nó chắc chắn sẽ bị kiểm tra, nó giả bộ cười cười nhìn Trân nói: "không được đâu Trân!!!! tiết sau là tiết toán đó!!!! hôm nay mình chắc chắn sẽ bị gọi lên bảng!!! vậy nên............." "không liên quan tới tao!!!!!"_ con Trân cắt lời nó luôn: "tao chưa làm bài!!! đưa vở bt cho tao!!!!!!" "nhưng............."_ nó định nói gì đó thì................ .....Tét......cạch........ con Trân cho nó một cái tát rõ đau làm cho kính của nó văng ra, nó vẫn ngồi đó với một bên má đỏ ửng, con Trân gằn giọng nói: "đưa đây!!!!!" nó lấy từ trong cặp ra một quyển vở, là vở bt toán của nó, rồi nó đưa cho con Trân, giật lấy quyển vở từ tay nó nhỏ nhếch mép cười rồi trở về chỗ của mình mà chẳng thèm nói với nó câu nào nữa. tất cả học sinh trong lớp thì quá quen với việc nó bị Trân đối xử như vậy rồi, nó cũng quen rồi, 7 năm nay toàn thế nên nó chỉ biết cúi xuống nhặt lại kính của mình rồi ngồi lại tiếp tục công việc đang dang dở thôi, nó cũng chẳng thèm xoa bên má của mình làm gì, nó có cảm thấy đau đâu mà, cảm giác đau của đã mất 7 năm trước rồi còn đâu, với nó bây giờ chẳng có gì có thể khiến nó đau được nữa!!!!!!!!! nhưng trong 30 con người trong lớp thì có một con người không hiểu gì cả, là hắn, hắn chứng kiến tất cả, nghe tất cả, và tất cả làm hắn băn khoăn không hiểu được, hắn không hiểu tại sao nó lại có thể bình thản khi bị đối xử như vậy???? hắn hoàn toàn không hiểu gì hết, không biết gì hết!!!!!!!!! hắn muốn hỏi tại sao lắm nhưng lại không dám, hắn sợ nếu hắn quan tâm nó thì nó sẽ còn bị hành hạ nhiều hơn, tự nhiên trong hắn có một cảm giác nào đó mà chính hắn cũng không hiểu, hắn không hiểu sao lại quan tâm tới nó như vậy??? không hiểu tại sao hắn lại muốn che chở cho nó như vậy?????? tiếng trống báo hiệu vào tiết, nó vẫn thế, vẫn không thèm đứng dậy chào thầy giáo, hắn đứng mà nhìn nó khó hiểu, từ lúc gặp nó đến giờ hắn luôn quan tâm đến nó, chẳng hiểu vì sao nữa.... thầy bắt đầu giở sổ ra và gọi tên học sinh lên bảng chữa bài và kiểm tra bài tập, y như nó đoán, cái tên của nó vang lên ngay đầu tiên: "Dương Mỹ Nguyệt Hương!!!! lên bảng kiểm tra bài tập!!!!" hắn giật mình khi nghe thấy cái tên này, hắn ngay lập tức quay sang nhìn nó xem đó có đúng là tên của nó hay không, và hắn thấy nó đứng dậy, đột nhiên hắn cảm thấy mừng rỡ trong lòng, chẳng biết tại sao nữa........ nó ngao ngán đứng dậy, đi từng bước lên tới bục giảng, nó chẳng cầm theo bất cứ một quyển vở nào lên theo cả. thầy giáo nhíu mày khó chịu nhìn nó và nói: "vở bài tập của em đâu?????" "thưa thầy em quên vở bài tập ở nhà ạ!!!!!!"_ nó cúi đầu trả lời, chẳng biết tại sao nó phải xấu hổ trong khi nó có mang vở nhưng đã bị cướp mất...... "quên vở????"_ thầy cáu nói: "chắc chưa làm bài nên viện lý do chứ gì???? O điểm về chỗ!!!!" nó ức lắm, lần đầu tiên nó bị một điểm O vô lý như thế, nhưng nó không phản ứng gì chỉ cúi gầm mặt xuống và lủi thủi đi về chỗ.........trên đường về chỗ thì có những tiếng xì xào bàn tán về nó: "đúng là Cinderella!!!! đã xấu rồi còn lười!!! mất mặt A1 quá!!!!...vv.....vv......." nó tức lắm chứ nhưng nó chẳng thể làm gì được, ai cũng ghét nó mà, nhưng nó lại không thể ngờ, không ngờ rằng hắn, hắn lại đứng lên nói đỡ cho nó: "thưa thầy em có ý kiến ạ!!!!!!!" cả lớp đồng loạt nhìn về phía hắn, cả nó cũng không ngoại lệ vì nghe cái giọng hơi quen quen ...... "Prince???"_ ông thầy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn hỏi lại hắn: "em có ý kiến gì????" "có thể bạn Hương quên vở thật!!!!!"_ hắn dõng dạc nói: "thầy nên cho bạn ấy một cơ hội!!!! cho bạn ấy chữa một trong số những bài tập thầy giao!!!! nếu bạn Hương làm được thì chứng tỏ bạn ấy đã làm bài trước ở nhà!!!!!!!" cả lớp đều ngạc nhiên về hắn, nhất là nó, nó còn không biết hắn có mặt ở trong lớp cơ mà, và quan trọng hơn là hắn đã nói đỡ cho nó. ".........."_ thấy giáo suy nghĩ một lúc rồi nhìn hắn nói: "em nói cũng có lý!!!!!" nói với hắn xong thầy lại quay sang nó nói: "em lên chữa bài số 32 trang 189 trong sách bài tập cho thầy!!!!!" "vâng ạ!!!!"_ nó mừng rơn vội chạy lên bục lấy phấn và bắt đầu chữa bài, nó không cần sách vì đề bài nó vẫn nhớ.... hắn mỉm cười ngồi xuống trong ánh mắt ngưỡng mộ cũng như ngạc nhiên của mọi người trong lớp, Prince đang giúp đỡ bạn bè trong lớp. nhưng cũng có nhiều ánh mắt ganh tỵ nhìn vào nó........ thầy giáo lại tiếp tục gọi tên những học sinh khác lên bảng kiểm tra bài tập và chữa bài, nhờ câu nói của hắn mà phần lớn những ai quên vở đều có cơ hội gỡ được điểm......... nó hoàn thành xong bài rồi về chỗ không quên liếc nhìn hắn với một ánh mắt cảm ơn vô cùng......nó nhận ra hắn cũng đang nhìn nó mỉm cười, nó quay đi và nghĩ chỉ là ngẫu nhiên khi cả hắn và nó chạm mắt nhau, trong nó hoàn toàn không có một cảm giác nào cả. trong đầu nó bây giờ chỉ có một điều duy nhất, chính là làm thế nào để trả ơn cho hắn vì nó là người không bao giờ chịu mắc nợ ai............. còn hắn thì khác, khi ánh mắt hắn và nó gặp nhau, hắn có cảm giác một luồng điện chạy nhẹ qua trái tim hắn.......khi nhìn nó hắn có một cảm giác rất lạ, kì lạ đến mức chính hắn cũng không thể lý giải được........ sau khi thầy kiểm tra bài xong thì đến lúc chữa bài tập, thầy chữa bài của nó đầu tiên.....vâng .... đúng hết từ đầu đến cuối không một sai sót nào, ông thầy gọi nó đứng dậy và hỏi thêm vài câu nữa về kiến thức cũ, nó trả lời rành rọt lắm không vấp chỗ nào hết, cuối cùng thì điểm O được chữa thành điểm 7 vì nó quên vở ở nhà nên không được 10. nhưng điểm 7 đủ để nó vui rồi, nó thầm cảm ơn hắn vì nếu không có hắn chắc nó ăn điểm O oan ức........... thầy bắt đầu chữa các bài khác rồi vào học bài mới, nó chỉ cần thoát khỏi lúc kiểm tra thôi chứ học thì nó không thèm quan tâm, mắt cứ nghếch ra ngoài cửa sổ mà không biết có người đang lén nhìn nó...... trống hết tiết, nó vẫn cái bản mặt bơ bơ ấy chẳng thèm chào thầy giáo, nó cất sách vở toán đi và lôi vở văn ra chuẩn bị cho tiết học sau. bỗng nhiên một quyển vở đập BỐP xuống bàn nó, nó biết là ai rồi nên chẳng bất ngờ gì, nó ngẩng đầu lên nhìn con Trân, nhỏ đang đứng trước bàn nó với vẻ mặt hằm hằm, nó chẳng thèm nói gì lại cúi đầu xuống cầm quyển vở của mình cho vào cặp, nhỏ Trân buông một câu với nó rồi quay đi: "mày đừng có tưởng bở!!!!! may mắn thôi!!!!!" nó ngẩng đầu lên nhìn thì nhỏ Trân đã quay đi rồi, nó chỉ nhún vai kệ chứ biết sao hơn........nó cảm thấy may mắn vì nhỏ không xé vở của nó như mấy lần trước....... hắn thì dù bị vây quanh nhưng vẫn có thể thấy những gì xảy ra bên bàn của nó, hắn thắc mắc lắm về thái độ của nó với cô gái kia (hắn không nhớ tên bất cứ một cô gái nào), nó có quan hệ gì với cô gái đó mà lại bị đối xử như một con hầu????? hắn thắc mắc nhiều lắm nhưng không thể nào mở miệng hỏi những cô gái đang ngồi quanh mình được, hắn sợ gây phiền cho nó...... hắn không nhận ra mình đang lo lắng cho nó, lần đầu tiên hắn biết nghĩ cho người khác....... rồi lại vào tiết học mới, lần này bình thường hơn vì cô giáo không gọi ai lên bảng cả mà vào học luôn. vì là môn văn nên độ "ru ngủ" rất cao, và nó không cưỡng lại được phải gục đầu xuống ngủ gật, may mà nó để sách đứng che nên cô không phát hiện..........còn hắn thì nhìn bộ dạng nó mà bật cười trong bụng..........đột nhiên cô bạn ngồi cạnh hắn chuyển cho hắn một tờ giấy gấp đôi, hắn quay nhìn cô bạn nhưng cô gái lại chẳng thèm nhìn lại, im lặng và ra hiệu hắn đọc tờ giấy................hắn mở ra đọc và khá bất ngờ: <"cảm ơn cậu!!!!! tôi thấy cậu rất quan tâm tới Hương phải không???? nếu muốn biết thêm về nó thì ra chơi gặp tôi và Tuấn ở canteen trường!!!!!!!"> hắn liền viết lại: <"cậu biết Tuấn sao?????"> <"bạn trai tôi!!!!!!"> cô bạn viết ngắn gọn chỉ ba từ mà làm hắn shock......giờ hắn mới nhớ lại, tự hỏi tại sao Tuấn biết ngồi cạnh hắn là một cô gái, ai ngờ bạn gái nó.............nhưng hắn không hiểu tại sao cô bạn này lại cảm ơn hắn......... <"tại sao lại cảm ơn tôi?????"> <"lát tôi sẽ kể!!!!"> _ vẫn kiểu viết ngắn ngọn như vậy...... hắn tò mò lắm muốn hỏi ngay nhưng đang trong giờ học nên hắn đành phải ngậm ngùi đợi tới ra chơi..........tự nhiên hắn thấy sao tiết học văn hôm nay lại dài như thế chứ, bình thường hắn đâu thấy thời gian lại đằng đẵng thế này đâu............ cuối cùng thì giờ ra chơi đã điểm, mọi người đứng dậy chào cô rồi ngay lập tức òa ra khỏi lớp, hắn cũng đứng dậy chuẩn bị ra khỏi lớp thì thấy nó vẫn ngồi yên tại chỗ ghi ghi chép chép cái gì đó, cô bạn ngồi bên cạnh hắn đẩy vai hắn một cái rồi chạy đi trước, hắn hiểu ý nên không nhìn nó nữa mà đi thẳng xuống canteen, dĩ nhiên đằng sau hắn có cả một đám con gái theo sau........[/COLOR][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Truyện ngắn Lọ lem thời hiện đại.....
Top