Truyện ngắn: BẮT MA
(Ngu ồn g ốc: https://hongxuwritting.blogspot.com/2013/03/bat-ma.html)
Hiên đập dập mấy củ tỏi, bỏ vào cái bát con đặt dưới chân giường.
- Mày để thế thì mùi ai mà ngủ được! – Tuyến la toáng lên.
- Có kiêng có lành. Mùi còn hơn bị ma nhát.
Hiên thủng thẳng đáp. Nó ngồi xuống cạnh cái Thơm đang thu lu bó chân ở góc giường, mắt dõi theo cái ti vi nhiễu nhịt. Cái Hồng ngồi ở một góc giường, chăm chú vào cái laptop, miệng lẩm bẩm:
- Theo phim Supernatural thì ma sợ muối. Tỏi chỉ có ma cà rồng mới sợ thôi. Tuy vậy nếu ma là một trường điện từ thì muối hay tỏi đều chả có tác dụng gì hết.
Hồng là đứa nghiện phim, lại dạy môn Vật lí, nên quan điểm về ma của nó là sự lai tạp giữa các lí thuyết khoa học và sự hoang đường của điện ảnh Mỹ.
Tuyến bảo:
- Thế thì tao không ngủ ngoài này đâu. Có đứa nào ngủ với tao ở phòng trong không?
Cái Thơm lắc đầu. Tuyến khều Hồng:
- Mày thì sao?
Cái Hồng ngẩng mặt lên nhìn nó, vẻ lưỡng lự.
- Mày đang muốn chụp ảnh ma còn gì. Vào trong đó mới dễ thấy mà chụp chứ. Với lại có tao nữa mà, sợ gì!
Hồng thực ra là đứa nhát chết, nhưng tính tò mò của nó còn cao hơn cả nỗi sợ. Tự nhủ nếu có ma thật thì cùng lắm cũng chỉ hiện ra dọa người, trêu đùa tí chút chứ chả làm gì hại mình, nó tặc lưỡi gật đầu.
- Vậy là xong. – Tuyến gật đầu, vẻ hài lòng.
Nhà này Hiên ở trọ đã chừng hai tháng. Tuyến và Hồng ở cách đây chừng chục cây số. Thơm cũng ở cách chừng dăm cây. Cả bốn đứa đều cùng dạy ở trường THCS Hồng Thái. Hồng và Thơm quê ở đây, còn Tuyến và Hiên thì ở xa lại. Cái Hiên thuê một mình ở căn nhà hai phòng cũng thấy lãng phí nên đang tính tìm người đến ở cùng thì hai hôm vừa rồi lại gặp ma. Theo lời cái Hiên kể, cứ lần nào vào phòng trong, nó lại thấy lành lạnh, như thấy có ai đang ở đó, đêm thi thoảng lại nghe thấy tiếng động lạ, rồi là tiếng "bịch, bịch" như quả mít rụng trong ngoài nhà. Tuyến không phải đứa vô thần, nhưng nó không dễ gì tin ngay vào chuyện ma. Nếu có ma, sao ở suốt hai tháng trời vừa rồi không sao, tự dưng giờ lại hiện lên nhát. Đấy chẳng qua là vì hôm nọ đi đường gặp người chết vì tai nạn giao thông nên cái Hiên mới thần hồn nát thần tính mà tưởng tượng ra vậy. Vậy là nó vui miệng rủ cái Hồng với cái Thơm đến đây để rình ma một phen, một phần cũng để chứng minh cho Hiên là nó chỉ lo sợ vớ vẩn. Con Hồng thì không có gì khó, nó vốn tính tò mò, lại cũng cùng suy nghĩ với Tuyến là Hiên chỉ sợ quá hóa lẫn, nhưng Thơm thì cái Hiên phải hợp sức thuyết phục thì nó mới chịu. Cái Thơm nhát chết, nó chỉ lo gặp ma lại lăn đùng ra ngất. Vậy là nào tỏi, nào cành dâu, nào dao cùn, có gì là nó để tất ở đầu giường.
Cái Hồng một tay cầm cái máy ảnh Canon mới mượn được, một tay ôm laptop líu ríu theo Tuyến vào phòng trong. Tần ngần một lúc, nó trở ra lấy một cành dâu ở giường Hiên đặt ở đầu giường mình. “Cẩn thận vẫn hơn” – nó nghĩ vậy.
***
Hiên trở mình, nó thấy khó ngủ. Nó không quen để điện sáng. Sau hai hôm bị những cảm giác kì lạ đeo đẳng, nó quyết định không tắt bóng điện nào trong nhà khi đi ngủ. Ti vi nó cũng không tắt, chỉ vặn nhỏ tiếng lại. Thực ra, Hiên không phải là đứa nhát gan. Ngày trước ở quê nó cũng đã từng gặp ma hai lần. Một lần đi qua khúc quanh nhà bà Dậu ban đêm, nó nhìn thấy một bóng người con gái trắng toát ngồi vắt vẻo trên cành nhãn. Nổi da gà, nó vội phóng xe qua. Hôm sau hỏi lại mới biết chỗ đó ngày xưa có người con gái treo cổ chết. Lần thứ hai là hồi học cuối cấp, đi học thêm tối về qua ngã ba quán ông Đậu, nó cũng thấy có bóng người chắn trước đèn xe mình, lại gần thì biến mất. Nhưng đó bất quá chỉ là ma đường, ma chợ, còn lần này thì con ma lại ở ngay trong cùng một nhà với nó. Cái cảm giác lúc nào cũng có ánh mắt ai đó lành lạnh chòng chọc vào gáy mình làm nó cứ gai gai người.
Hiên ngước nhìn đồng hồ. Còn 3 phút nữa là đến nửa đêm. Hai hôm trước, những tiếng đông lạ đều bắt đầu sau 12 giờ. Nó bất giác quờ tay lên đầu giường với lấy cành dâu, nắm chặt.
“Khẹt!”
Hiên giật thót mình. Tiếng gió vi vu đập vào cửa sổ. Cái cửa sổ lỏng lẻo chết tiệt này thật dễ dọa người. Nó nhỏm dậy, đi tới để buộc chặt lại cánh cửa.
“Bịch. Bịch.”
Lại tiếng động từ chái nhà, giống như hôm trước. Rồi có tiếng kêu rin rít nho nhỏ. Hiên vội vã trở về giường. Cái Thơm vẫn ngủ thiêm thiếp, ngực phập phồng nhè nhẹ. Nó rủa thầm trong đầu: “Hai con Tuyến Hồng bảo đi săn ma mà ngủ tít thò lò, để mình chịu trận một mình. Thôi, điện sáng thế này ma cũng chẳng vào được. Mình cứ cố ngủ là xong.” Nó kéo cái chăn mỏng trùm qua đầu, áp chặt lưng vào tường, nhắm mắt lại.
***
Hiên tỉnh giấc. Xung quanh lặng ngắt như tờ. Tiếng xè xè của ti vi cũng tắt.
Mất điện.
Nó vội dán chặt lưng vào giường, tay quờ tìm đèn pin. Bên cạnh, cái Thơm cũng tỉnh giấc.
- Sao tối thế này, chị Hiên?
- Mất điện. – Hiên nói, không nhận thấy giọng nó trở nên lào khào như gió thoảng.
Hiên chạm vào người cái Thơm, thấy người nó run run. Nó tìm được cái đèn pin, bật công tắc.
Từ phòng trong, Tuyến với Hồng cũng lục đục đi ra. Tuyến nói, giọng hơi ngái ngủ:
- Thế này mới lí tưởng để bắt ma chứ. Chứ cứ…
Tuyến im bặt. Nó cảm thấy có điều bất thường. Cả ba đứa kia cũng đều im thít. Chúng nó nhìn nhau, tim đập thình thịch. Tuyến biết chúng nó cũng có cảm giác giống mình: có ai đó ngoài chúng nó đang ở trong nhà này.
Một tiếng rin rít chói tai phát ra từ gian bếp, sau lưng Tuyến. Âm thanh vừa thì thào, vừa cao vút như tiếng gió rít qua kẽ nứa. Tuyến quay phắt lại, phăm phăm đi theo phía tiếng động vừa phát ra. Cái Hồng lập cập đi theo, bấm nút chụp ảnh lia lịa.
Khi Tuyến quay ra thì có điện lại. Cái Hiên ngồi trên giường, mặt hơi tái, đang ôm cái Thơm nằm vật ở giường, đầu tựa lên người nó.
- Nó ngất xỉu rồi. Chắc sợ quá.
- Thế này thì sáng mai đi dạy kiểu gì. – Tuyến cười cười – Thôi, ngủ tiếp đi, chả có gì đâu, tiếng gió ấy mà. Chúng mình chỉ có thần hồn nát thần tính.
Nó dợm bước đứng dậy. Hiên kéo tay nó.
- Chúng mày ngủ ở đây đi. Cho đỡ sợ.
Hồng gật đầu. Trông nó cũng như vừa mới hoàn hồn. Nó nhanh nhẹn leo vào trong cùng, nhoẻn miệng cười: “Tao ở trong.” Hiên kéo chăn cho Thơm, cũng nằm xuống. Tuyến ghé mình xuống giường, liếc nhìn chiếc đồng hồ con cú trên nóc tủ. 4 giờ rưỡi. Sắp sáng rồi.
***
Chưa đến 6 giờ sáng, Tuyến đã đập mấy đứa dậy.
- Tao đưa cái Thơm về nhà. Đánh răng rửa mặt đi.
Thơm lắc đầu. Trông nó vẫn đờ đẫn vì sốc.
- Thế thì lên tao chở về sớm. Còn lên trường.
Nó vớ lấy cái ba lô màu hồng nhạt của cái Thơm, móc vào xe, dắt ra cửa. Cái Thơm lục tục đi theo. Ra đến cửa, nó đột ngột chụp lấy tay Hiên, bảo:
- Chị nhớ… nhổ… nó đi.
- Nhổ cái gì? – Hiên đần mặt.
- Nhớ… đấy… nhổ nó đi. – Thơm cười buồn, giọng nó nhỏ xíu.
Hiên nhíu mày. Tuyến kéo tay Thơm, lôi nó lên xe. Để con này con cà con kê thì muộn, hỏng hết việc của nó. Sáng nay nó có tiết dạy sớm.
Cái Thơm suốt cả chặng đường không mở miệng. Từ lúc thức dậy đến giờ, ngoài mấy câu nói với Hiên, nó câm như hến. Tội nghiệp con bé. Người gì mà nhát đến thế.
Nhà cái Thơm có cây xoài trước cửa. Nhà xây từ năm 1999, có dòng chữ uốn éo “Kỷ Mão – 1999” màu đỏ. Tường nhà loang vết ố.
- Tới rồi đó.
Phi thẳng vào trong sân, Tuyến hạ chân chống xuống, tháo ba lô nhét vào tay cái Thơm. Thơm xuống xe nhưng nó đứng chôn chân tại chỗ, nhìn đăm đăm vào nhà.
- Mày sao thế? Vào nhà đi.
Tuyến lôi nó vào. Vừa bước chân lên thềm nhà, nó giật bắn mình rồi lại ngã lăn ra ngất xỉu. Tuyến luống cuống dìu nó dậy, gọi to: “Cô Thùy ơi!” Nó nhớ mẹ Thơm tên là Thùy.
Cửa lạch cạch mở.
Cái Thơm giờ cũng tỉnh lại, mặt mũi ngơ ngác như người mất hồn.
- Mẹ… chị Tuyến…
- Nó bị ngất, cô ạ. Cháu đưa nó về.
Cô Thùy đón cái Thơm từ tay Tuyến, miệng cảm ơn rối rít. Cái Thơm cũng nói cảm ơn, mặt mũi tái ngắt ngơ, trông rất bối rối. Chào hai mẹ con nó xong, Tuyến quay xe đi ra mà lòng không khỏi băn khoăn.
***
Hiên bước vào lớp. Đặt cặp sách lên mặt bàn, nó mệt mỏi quay xuống đám học sinh:
- Cô là Hiên. Hôm nay cô Thơm nghỉ, nên cô dạy thay. Các em mở sách ra, bài 12 nhé.
Nó viết đầu đề bài học lên bảng. Quay xuống, thấy con nhóc bàn đầu nhoi người về phía trước.
- Cô ơi, có phải cô ở thuê nhà bà Xán ở thôn Bổ Túc phải không cô?
Hiên nhíu mày, gật đầu. Con nhóc lau chau hỏi tiếp:
- Thế cô có thấy ma không? Ở chỗ đó trước là bãi tha ma đó.
Hiên chột dạ, nó thấy lông tay hình như hơi động đậy trong áo.
- Cái nhà đó trước cũng có một cô tự tử đó. Chết trẻ thiêng lắm đó cô. Mới có hai mươi mốt tuổi thôi.
Thằng nhóc ngồi phía sau cũng nhoi lên, nó không muốn đứa bạn chiếm hết sự chú ý của cô giáo.
Hiên thấy chóng mặt, nó cười gượng nói mấy câu đưa lũ học trò ra khỏi chủ đề đó. Rồi lấy cớ có công việc, nó cho lũ học sinh tự làm bài tập ôn tập, đi ra khỏi lớp. Nó nhớ lại những gì lúc sáng Tuyến kể cho nghe. Vậy là chắc chắn cái Thơm bị ma nhập. Thảo nào cứ ngu nga ngu ngơ, ra cửa tự dưng nói mấy câu chả ăn nhập vào đâu. Lúc nãy gọi điện nhờ Hiên dạy thay, nó bảo: “Em chả nhớ gì, tự dưng thấy chị Tuyến đỡ em ở trước cửa…” Thế chả ma nhập thì là gì. Người chết trẻ ở trong nhà nó hai mươi mốt tuổi, đúng bằng tuổi cái Thơm, thế nên nó mới chọn cái Thơm để nhập. May mà trước cửa nhà cái Thơm có dán bùa, cái bùa của ông thầy gì tận bên Thái Nguyên sang làm cho, nên ma nó sợ phải đi ngay. Càng nghĩ, nó lại càng thấy xây xẩm mặt mày, nó chỉ muốn tìm cái Hồng với cái Tuyến để nói chuyện. Dù gì thì hai đứa đấy cũng đã trải qua một đêm trong căn nhà ma với nó, chia sẻ với chúng nó mấy thông tin này hẳn sẽ làm nó dễ chịu hơn.
Khi Tuyến xộc vào phòng y tế, Hiên đang nhìn những đường gân xanh nổi lên trên đôi tay mình. Chỉ sau ba ngày mà nó xuống sắc tàn tệ. Tuyến vỗ vỗ vào vai nó:
- Sao mà phải vào đây?
- Tao thấy mệt nên vào đây nghỉ đợi chúng mày. Tao kể cho mà nghe cái này.
Cái Hồng lò dò vào ngay sau. Nó há hốc mồm nghe “nhà ma học” Hiên kể chuyện, rồi cắm cúi ghi chép vào quyển sổ bé tí bằng lòng bàn tay.
- Vậy là cành dâu, dao cùn, tỏi đều vô tác dụng. Bùa thì được…
Hồng đang ôm mộng viết truyện ma, nên nó cố thu thập càng nhiều thông tin về ma càng tốt. Văn nó rất dở, nhưng thi thoảng vẫn viết. Có cả những bài thơ dài đến hai ba trang giấy, đọc rất buồn cười. Nhưng chính nhờ điều này mà nó đủ can đảm cầm máy ảnh đi theo Tuyến vào căn bếp tối om hôm qua. Nó rất thất vọng vì chẳng thu được gì, các bức ảnh đều rất tối, không nhìn thấy gì ra hồn – theo lời nó.
Tuyến không nói gì. Lúc đỡ Thơm ở trước cửa nhà nó, chỉ trong một tích tắc thôi, Tuyến cảm thấy như có luồng khí lạnh thoát ra khỏi người cái Thơm. Nó tự nhủ là mình chỉ nghĩ vớ vẩn, nhưng cái cảm giác có ai đó ngay sau lưng mình đêm qua ở nhà Hiên cũng rất thật làm nó không thấy thoải mái. Cuối cùng, nó thở dài:
- Thôi, trưa rồi. Chúng mình về thôi.
- Tao không về đấy đâu. Cho tao đến ở với mày. – Hiên giãy nảy.
- Ừ. – Tuyến gật đầu – Tao với mày qua nhà mày lấy đồ đạc rồi đến nhà tao ở.
***
Tuyến dừng xe ngay trước cổng. Căn nhà trông rất bình thường, đìu hiu trong nắng nhạt. Mấy bông thược dược đỏ thẫm, mấy bông cải vàng nhạt lơ thơ đung đưa trước cửa, mấy bụi cây xanh rì lúp xúp nơi góc vườn. Hiên bước vào trong nhà, cảm giác khó chịu trong người không sao xua đi được. Nó với Tuyến lặng lẽ thu dọn đồ vào cái hòm tôn, rồi trở ra vội vã.
Đi được một đoạn, chúng nó phải dừng xe lại. Một thằng bé chừng năm, sáu tuổi mũi dãi thò lò đứng ngay ở giữa đường. Thằng Toản con bà Xoan đây mà.
- Tránh vào vệ đường cho cô đi nhé.
Hiên xuống xe, kéo thằng bé vào vệ đường. Nó nắm lấy ngón tay Hiên, giơ cọng cỏ gà lên:
- Chọi gà không cô?
Hiên lắc đầu, cố rút ngón tay ra. Thằng bé túm rất chặt.
- Cô ơi… ở kia nhiều ma lắm.
Thằng bé cười cười, mắt ngu ngơ dõi về phía khu nhà Hiên.
- Ở nhà kia hả cháu? – Hiên chỉ về nhà mình.
Thằng bé lắc đầu, vẻ mặt buồn bã.
- Ma không dám ở đấy nữa đâu. Có một cô, nhưng vừa đi mất rồi.
- Sao ma không dám ở đấy?
Mặt thằng bé co rúm lại. Nó thì thào:
- Sợợợ… lắắm…
- Sợ gì? – Hiên nắm chặt lấy tay thằng bé, trống ngực đập thình thịch.
Mặt mũi thằng bé bỗng chốc trở lại tươi tỉnh, nó đung đưa cọng cỏ gà.
- Chọi gà đi cô. Chọi gà đi…
Hiên vịn vào Tuyến, đứng dậy. Hai đứa nhìn nhau. Lần đầu tiên, nó thấy mặt Tuyến hơi biến sắc.
***
Hiên ốm. Người nó xanh xao, vàng vọt, cả ngày thấy mệt mỏi. Bệnh viện huyện chẳng biết bị làm sao, đưa cho nó mấy viên thuốc bổ bảo về bồi dưỡng.
Hết buổi dạy, Hồng với Thơm mang cân cam, theo Tuyến về thăm nó.
- Chị ăn miếng cam cho đỡ mệt.
Thơm cắt quả cam vàng ruộm, đưa cho Hiên một miếng. Nó đã hoàn hồn sau vụ bị ma nhập.
- Hay là chị Hiên bị ốm vì ma ám? Từ hồi gặp ma em thấy chị yếu hẳn đi. Hay chị thử mời thầy cúng xem thế nào.
- Ừ, tao quen một ông thầy cúng cao tay lắm, để tao nhờ chú ấy giúp cho. – Tuyến nói.
Cả mấy đứa nhìn Tuyến thắc mắc, nó không phải là tuýp người ưa cúng bái, lại không phải người ở đây, lấy đâu ra quen thầy cúng. Tuyến cười:
- Chú ấy cùng quê tao, trước hay sang nhà tao chơi lắm.
Nói là làm vậy, lúc sau Tuyến gọi điện cho chú Anh. Chú là bạn bố mẹ nó, đi học trấn ma trấn quỷ khắp nơi, sang cả bên Tàu cả chục năm rồi về làm thầy cúng. Hồi chú chưa chuyển nhà sang bên này, chú vẫn hay xem và cúng giải hạn cho nhà nó. Nó không quan tâm đến mấy chuyện ấy lắm, nhưng theo bố mẹ nó, thì chú rất giỏi, ma quỷ gì cũng chào thua hết.
Đến chiều, chú Anh đến nơi. Nhìn Hiên, chú lắc đầu, nói với Tuyến:
- Đây không phải là bệnh thường, nhưng cũng không phải bị ma ám. Chú không biết là bị gì, nhưng nếu không chữa, chú e là bạn cháu không còn nhiều thời gian nữa. Trước mắt, cháu thử đưa chú đến căn nhà đấy, chú xem thế nào.
Tuyến nghe chú nói, thấy hết sức lo lắng. Nó vội lấy xe đưa chú đến ngay căn nhà cũ của Hiên.
Vừa đến trước cổng, chú Anh nói nhỏ: “Ở đây có nhiều yêu khí quá.”
Chú đi vào sân, khựng lại, ngó xung quanh rồi dừng mắt ở góc vườn. Sau đó, chú thắp một bó hương, cắm ở giữa sân, lầm rầm khấn mấy câu thần chú.
Tuyến đứng ở góc sân, nín thở, dõi theo từng cử động của chú Anh. Gió bỗng ào ạt thổi. Đám hương đột ngột bật tung khỏi nền đất, bắn vương vãi ra khắp sân. Chú Anh mắt trợn tròn, đi giật lùi ra cổng. Tuyến rùng mình đến tận chân tơ kẽ tóc, vội chạy vù ra xe. Nó run rẩy tra chìa khóa vào xe, đề ga chạy.
Lúc sau, chú Anh bảo nó:
- Ở đấy có yêu quái, nhưng chú chưa thể trừ được. Chú cần tìm hiểu thêm xem nó là giống gì rồi sẽ quay lại trừ sau. Nếu cháu và bạn cháu nhớ được điều gì có thể có ích thì báo cho chú, có thể sẽ giúp chú trừ được nó.
Rồi ra về.
Về đến nhà, Tuyến thấy cái Hồng đang ngồi đó với Hiên, mặt tái nhợt. Tuyến kể cho hai đứa nghe chuyện vừa xảy ra, đứa nào cũng thấy rùng mình. Cái Hồng mở laptop ra.
- Tao cũng có cái này cho chúng mày xem. – Nó nói, giọng run run.
Nó bật lên một phần mềm có giao diện hình nhập nhằng dạng sóng hay thấy trong phim Mỹ.
- Đây là phần mềm chỉnh âm thanh. Hôm trước tao có ghi âm được tiếng kêu ở nhà cái Hiên. Chúng mày nghe xem nhé, tao chỉnh cho tần số như thế này. Nghe đi…
Từ loa máy tính phát ra một giọng nữ yếu ớt, kéo dài: “Nhổ… nó…đi… Nhổ… đi… Không… chết… đấy…”
Cái Hiên thều thào, mặt nó trắng bệch như sáp.
- Chúng mày có nhớ hôm cái Thơm bị ma nhập, nó nói với tao cái gì không? “Nhổ nó đi”.
- Nhưng… nhổ cái gì?
- Tao biết thế nào được.
Hiên mệt mỏi lắc đầu.
Tuyến cắn môi, suy nghĩ một hồi lâu. Con ma đó muốn nhắn nhủ điều gì đó với Hiên, rất có thể liên quan đến con yêu quái trong nhà nó bây giờ. Nó ngẩng lên bảo Hiên:
- Mày nghĩ lại xem đi. Mày chỉ mới nhìn thấy ma mấy hôm nay thôi. Ngay trước hôm đấy mày có làm gì đáng ngờ không?
Hiên nhăn trán lại. Hôm đó nó đi rừng Cúc Phương về, giữa đường gặp một tai nạn giao thông chết người, nó nhìn thấy máu, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy ám ảnh.
Nhưng Tuyến bảo: “Cái đó thì chẳng liên quan gì đến “nhổ”. Mày nghĩ thêm coi, mày còn làm gì nữa.”
- Chẳng có gì. Toàn chuyện bình thường. Tao về nhà, tắm rửa, trồng cái cây, ăn cơm, rồi đi ngủ.
Trong đầu Tuyến lóe lên. Trồng cây ư?
- Có khi tao biết con ma bảo mày nhổ cái gì rồi. Là cái cây đấy. Mày trồng cây gì đấy?
- Tao biết đâu. Thấy nó trong rừng, dáng trông hay hay thì lấy về.
Tuyến đứng dậy. Nó cần gọi điện cho chú Anh gấp. Chú ấy dặn có thông tin gì thì báo cho chú ấy ngay. Mà chú ấy đã nói, cái Hiên không còn nhiều thời gian nữa.
Chú Anh đến ngay sau khi Tuyến gọi điện. Nghe bọn nó kể lại ngọn ngành câu chuyện, chú thất kinh bảo Hiên:
- Cháu đừng bao giờ trồng cây lấy ở rừng về vào ban đêm. Nhiều loại cây trong rừng rậm có nhiều yêu khí. Ở đất thường không sao, nhưng nếu trồng vào đất dữ, yêu quái sẽ phát tác sau bảy ngày. Lúc đó người trồng cây cũng sẽ chết. Cách duy nhất hóa giải bây giờ là cháu phải tự tay nhổ cây đó đi. Nếu không ngày mai là ngày thứ bảy rồi.
Cái Hiên lúc này trông rất yếu, mặt mũi chân tay nó xanh lét, nhưng nó có vẻ bình tĩnh. Nó vịn vào thành giường, đứng dậy, bảo:
- Cháu sẽ đi. Bây giờ.
Cả bọn đến cổng căn nhà cũng là lúc sẩm tối. Chú Anh vừa đi vào sân vừa lẩm nhẩm đọc những câu thần chú. Khi đến gần góc vườn thì gió bất chợt ào ạt thổi. Ở góc vườn, bọn nó nhìn thấy một cây nhỏ, cao chỉ chừng ba mươi phân, thân uốn éo trông dáng tựa như cổ thụ, lá xanh rì. Hiên tiến lại gần, ngồi xuống, nắm tay vào thân cây. Gió rít ào ào, thổi tung lá cây, tiếng phên nứa đập vào nhau phành phạch. Hiên mắm môi, giật mạnh.
Cái cây bật gốc. Từ rễ của nó chảy ra một thứ chất lỏng, đỏ như máu.
***
- Tao thề với chúng mày, chúng mày sẽ thích truyện này đấy. Vừa có ma, vừa có yêu quái nhé. Lại có chúng mình!
- Thôi, tao xin. Mày đừng cho tên tao vào trong truyện của mày. – Tuyến xua tay.
Hồng nhoẻn miệng cười. Nó đã viết sắp xong truyện ma của nó.
- Cũng đừng cho tên tao. Nhưng tao sẽ đọc truyện của mày, thật đấy. – Hiên vỗ vai nó, giọng chân thành.
- Em cũng sẽ đọc. – Thơm thêm vào – Chuyện của chúng mình hay quá đi chứ. Nghĩ lại em vẫn thấy rùng mình.
- Ừ. May là mọi chuyện đã qua cả rồi. Giá mà…
Hiên nhìn ra khung cửa, mắt xa xăm. Ngoài kia, những bông hoa cúc vàng tươi vui trong nắng. Tuyến đưa ánh mắt dò hỏi.
- Tao chỉ nghĩ… Người con gái chết trong căn nhà đó, đã cố cảnh báo với tao về con yêu quái ấy. Người ấy đã cứu mạng tao. Bây giờ hồn không ở đấy nữa, không biết đi đâu…
- Chắc là trở về nơi chôn cất cô ấy. – Tuyến ngậm ngùi, nó cắm bông hồng vàng vào lọ, giữa những bông màu hồng.
- Giá mà tao biết mộ người ta ở đâu để đến đó thắp cho một nén hương…
- Tao nghĩ mày cứ thắp hương ở nhà đó cũng được, là chút lòng thành.
Cái Hồng đang lúi húi ghi chép, ngừng tay ngẩng lên nói. Mấy đứa còn lại rú lên:
- Còn dám về cái nhà đấy nữa hả?
Hiên làm ra bộ mặt sợ sệt. Nhưng rồi nó nói, giọng chắc nịch:
- Có chứ sao không!
(Ngu ồn g ốc: https://hongxuwritting.blogspot.com/2013/03/bat-ma.html)
Hiên đập dập mấy củ tỏi, bỏ vào cái bát con đặt dưới chân giường.
- Mày để thế thì mùi ai mà ngủ được! – Tuyến la toáng lên.
- Có kiêng có lành. Mùi còn hơn bị ma nhát.
Hiên thủng thẳng đáp. Nó ngồi xuống cạnh cái Thơm đang thu lu bó chân ở góc giường, mắt dõi theo cái ti vi nhiễu nhịt. Cái Hồng ngồi ở một góc giường, chăm chú vào cái laptop, miệng lẩm bẩm:
- Theo phim Supernatural thì ma sợ muối. Tỏi chỉ có ma cà rồng mới sợ thôi. Tuy vậy nếu ma là một trường điện từ thì muối hay tỏi đều chả có tác dụng gì hết.
Hồng là đứa nghiện phim, lại dạy môn Vật lí, nên quan điểm về ma của nó là sự lai tạp giữa các lí thuyết khoa học và sự hoang đường của điện ảnh Mỹ.
Tuyến bảo:
- Thế thì tao không ngủ ngoài này đâu. Có đứa nào ngủ với tao ở phòng trong không?
Cái Thơm lắc đầu. Tuyến khều Hồng:
- Mày thì sao?
Cái Hồng ngẩng mặt lên nhìn nó, vẻ lưỡng lự.
- Mày đang muốn chụp ảnh ma còn gì. Vào trong đó mới dễ thấy mà chụp chứ. Với lại có tao nữa mà, sợ gì!
Hồng thực ra là đứa nhát chết, nhưng tính tò mò của nó còn cao hơn cả nỗi sợ. Tự nhủ nếu có ma thật thì cùng lắm cũng chỉ hiện ra dọa người, trêu đùa tí chút chứ chả làm gì hại mình, nó tặc lưỡi gật đầu.
- Vậy là xong. – Tuyến gật đầu, vẻ hài lòng.
Nhà này Hiên ở trọ đã chừng hai tháng. Tuyến và Hồng ở cách đây chừng chục cây số. Thơm cũng ở cách chừng dăm cây. Cả bốn đứa đều cùng dạy ở trường THCS Hồng Thái. Hồng và Thơm quê ở đây, còn Tuyến và Hiên thì ở xa lại. Cái Hiên thuê một mình ở căn nhà hai phòng cũng thấy lãng phí nên đang tính tìm người đến ở cùng thì hai hôm vừa rồi lại gặp ma. Theo lời cái Hiên kể, cứ lần nào vào phòng trong, nó lại thấy lành lạnh, như thấy có ai đang ở đó, đêm thi thoảng lại nghe thấy tiếng động lạ, rồi là tiếng "bịch, bịch" như quả mít rụng trong ngoài nhà. Tuyến không phải đứa vô thần, nhưng nó không dễ gì tin ngay vào chuyện ma. Nếu có ma, sao ở suốt hai tháng trời vừa rồi không sao, tự dưng giờ lại hiện lên nhát. Đấy chẳng qua là vì hôm nọ đi đường gặp người chết vì tai nạn giao thông nên cái Hiên mới thần hồn nát thần tính mà tưởng tượng ra vậy. Vậy là nó vui miệng rủ cái Hồng với cái Thơm đến đây để rình ma một phen, một phần cũng để chứng minh cho Hiên là nó chỉ lo sợ vớ vẩn. Con Hồng thì không có gì khó, nó vốn tính tò mò, lại cũng cùng suy nghĩ với Tuyến là Hiên chỉ sợ quá hóa lẫn, nhưng Thơm thì cái Hiên phải hợp sức thuyết phục thì nó mới chịu. Cái Thơm nhát chết, nó chỉ lo gặp ma lại lăn đùng ra ngất. Vậy là nào tỏi, nào cành dâu, nào dao cùn, có gì là nó để tất ở đầu giường.
Cái Hồng một tay cầm cái máy ảnh Canon mới mượn được, một tay ôm laptop líu ríu theo Tuyến vào phòng trong. Tần ngần một lúc, nó trở ra lấy một cành dâu ở giường Hiên đặt ở đầu giường mình. “Cẩn thận vẫn hơn” – nó nghĩ vậy.
***
Hiên trở mình, nó thấy khó ngủ. Nó không quen để điện sáng. Sau hai hôm bị những cảm giác kì lạ đeo đẳng, nó quyết định không tắt bóng điện nào trong nhà khi đi ngủ. Ti vi nó cũng không tắt, chỉ vặn nhỏ tiếng lại. Thực ra, Hiên không phải là đứa nhát gan. Ngày trước ở quê nó cũng đã từng gặp ma hai lần. Một lần đi qua khúc quanh nhà bà Dậu ban đêm, nó nhìn thấy một bóng người con gái trắng toát ngồi vắt vẻo trên cành nhãn. Nổi da gà, nó vội phóng xe qua. Hôm sau hỏi lại mới biết chỗ đó ngày xưa có người con gái treo cổ chết. Lần thứ hai là hồi học cuối cấp, đi học thêm tối về qua ngã ba quán ông Đậu, nó cũng thấy có bóng người chắn trước đèn xe mình, lại gần thì biến mất. Nhưng đó bất quá chỉ là ma đường, ma chợ, còn lần này thì con ma lại ở ngay trong cùng một nhà với nó. Cái cảm giác lúc nào cũng có ánh mắt ai đó lành lạnh chòng chọc vào gáy mình làm nó cứ gai gai người.
Hiên ngước nhìn đồng hồ. Còn 3 phút nữa là đến nửa đêm. Hai hôm trước, những tiếng đông lạ đều bắt đầu sau 12 giờ. Nó bất giác quờ tay lên đầu giường với lấy cành dâu, nắm chặt.
“Khẹt!”
Hiên giật thót mình. Tiếng gió vi vu đập vào cửa sổ. Cái cửa sổ lỏng lẻo chết tiệt này thật dễ dọa người. Nó nhỏm dậy, đi tới để buộc chặt lại cánh cửa.
“Bịch. Bịch.”
Lại tiếng động từ chái nhà, giống như hôm trước. Rồi có tiếng kêu rin rít nho nhỏ. Hiên vội vã trở về giường. Cái Thơm vẫn ngủ thiêm thiếp, ngực phập phồng nhè nhẹ. Nó rủa thầm trong đầu: “Hai con Tuyến Hồng bảo đi săn ma mà ngủ tít thò lò, để mình chịu trận một mình. Thôi, điện sáng thế này ma cũng chẳng vào được. Mình cứ cố ngủ là xong.” Nó kéo cái chăn mỏng trùm qua đầu, áp chặt lưng vào tường, nhắm mắt lại.
***
Hiên tỉnh giấc. Xung quanh lặng ngắt như tờ. Tiếng xè xè của ti vi cũng tắt.
Mất điện.
Nó vội dán chặt lưng vào giường, tay quờ tìm đèn pin. Bên cạnh, cái Thơm cũng tỉnh giấc.
- Sao tối thế này, chị Hiên?
- Mất điện. – Hiên nói, không nhận thấy giọng nó trở nên lào khào như gió thoảng.
Hiên chạm vào người cái Thơm, thấy người nó run run. Nó tìm được cái đèn pin, bật công tắc.
Từ phòng trong, Tuyến với Hồng cũng lục đục đi ra. Tuyến nói, giọng hơi ngái ngủ:
- Thế này mới lí tưởng để bắt ma chứ. Chứ cứ…
Tuyến im bặt. Nó cảm thấy có điều bất thường. Cả ba đứa kia cũng đều im thít. Chúng nó nhìn nhau, tim đập thình thịch. Tuyến biết chúng nó cũng có cảm giác giống mình: có ai đó ngoài chúng nó đang ở trong nhà này.
Một tiếng rin rít chói tai phát ra từ gian bếp, sau lưng Tuyến. Âm thanh vừa thì thào, vừa cao vút như tiếng gió rít qua kẽ nứa. Tuyến quay phắt lại, phăm phăm đi theo phía tiếng động vừa phát ra. Cái Hồng lập cập đi theo, bấm nút chụp ảnh lia lịa.
Khi Tuyến quay ra thì có điện lại. Cái Hiên ngồi trên giường, mặt hơi tái, đang ôm cái Thơm nằm vật ở giường, đầu tựa lên người nó.
- Nó ngất xỉu rồi. Chắc sợ quá.
- Thế này thì sáng mai đi dạy kiểu gì. – Tuyến cười cười – Thôi, ngủ tiếp đi, chả có gì đâu, tiếng gió ấy mà. Chúng mình chỉ có thần hồn nát thần tính.
Nó dợm bước đứng dậy. Hiên kéo tay nó.
- Chúng mày ngủ ở đây đi. Cho đỡ sợ.
Hồng gật đầu. Trông nó cũng như vừa mới hoàn hồn. Nó nhanh nhẹn leo vào trong cùng, nhoẻn miệng cười: “Tao ở trong.” Hiên kéo chăn cho Thơm, cũng nằm xuống. Tuyến ghé mình xuống giường, liếc nhìn chiếc đồng hồ con cú trên nóc tủ. 4 giờ rưỡi. Sắp sáng rồi.
***
Chưa đến 6 giờ sáng, Tuyến đã đập mấy đứa dậy.
- Tao đưa cái Thơm về nhà. Đánh răng rửa mặt đi.
Thơm lắc đầu. Trông nó vẫn đờ đẫn vì sốc.
- Thế thì lên tao chở về sớm. Còn lên trường.
Nó vớ lấy cái ba lô màu hồng nhạt của cái Thơm, móc vào xe, dắt ra cửa. Cái Thơm lục tục đi theo. Ra đến cửa, nó đột ngột chụp lấy tay Hiên, bảo:
- Chị nhớ… nhổ… nó đi.
- Nhổ cái gì? – Hiên đần mặt.
- Nhớ… đấy… nhổ nó đi. – Thơm cười buồn, giọng nó nhỏ xíu.
Hiên nhíu mày. Tuyến kéo tay Thơm, lôi nó lên xe. Để con này con cà con kê thì muộn, hỏng hết việc của nó. Sáng nay nó có tiết dạy sớm.
Cái Thơm suốt cả chặng đường không mở miệng. Từ lúc thức dậy đến giờ, ngoài mấy câu nói với Hiên, nó câm như hến. Tội nghiệp con bé. Người gì mà nhát đến thế.
Nhà cái Thơm có cây xoài trước cửa. Nhà xây từ năm 1999, có dòng chữ uốn éo “Kỷ Mão – 1999” màu đỏ. Tường nhà loang vết ố.
- Tới rồi đó.
Phi thẳng vào trong sân, Tuyến hạ chân chống xuống, tháo ba lô nhét vào tay cái Thơm. Thơm xuống xe nhưng nó đứng chôn chân tại chỗ, nhìn đăm đăm vào nhà.
- Mày sao thế? Vào nhà đi.
Tuyến lôi nó vào. Vừa bước chân lên thềm nhà, nó giật bắn mình rồi lại ngã lăn ra ngất xỉu. Tuyến luống cuống dìu nó dậy, gọi to: “Cô Thùy ơi!” Nó nhớ mẹ Thơm tên là Thùy.
Cửa lạch cạch mở.
Cái Thơm giờ cũng tỉnh lại, mặt mũi ngơ ngác như người mất hồn.
- Mẹ… chị Tuyến…
- Nó bị ngất, cô ạ. Cháu đưa nó về.
Cô Thùy đón cái Thơm từ tay Tuyến, miệng cảm ơn rối rít. Cái Thơm cũng nói cảm ơn, mặt mũi tái ngắt ngơ, trông rất bối rối. Chào hai mẹ con nó xong, Tuyến quay xe đi ra mà lòng không khỏi băn khoăn.
***
Hiên bước vào lớp. Đặt cặp sách lên mặt bàn, nó mệt mỏi quay xuống đám học sinh:
- Cô là Hiên. Hôm nay cô Thơm nghỉ, nên cô dạy thay. Các em mở sách ra, bài 12 nhé.
Nó viết đầu đề bài học lên bảng. Quay xuống, thấy con nhóc bàn đầu nhoi người về phía trước.
- Cô ơi, có phải cô ở thuê nhà bà Xán ở thôn Bổ Túc phải không cô?
Hiên nhíu mày, gật đầu. Con nhóc lau chau hỏi tiếp:
- Thế cô có thấy ma không? Ở chỗ đó trước là bãi tha ma đó.
Hiên chột dạ, nó thấy lông tay hình như hơi động đậy trong áo.
- Cái nhà đó trước cũng có một cô tự tử đó. Chết trẻ thiêng lắm đó cô. Mới có hai mươi mốt tuổi thôi.
Thằng nhóc ngồi phía sau cũng nhoi lên, nó không muốn đứa bạn chiếm hết sự chú ý của cô giáo.
Hiên thấy chóng mặt, nó cười gượng nói mấy câu đưa lũ học trò ra khỏi chủ đề đó. Rồi lấy cớ có công việc, nó cho lũ học sinh tự làm bài tập ôn tập, đi ra khỏi lớp. Nó nhớ lại những gì lúc sáng Tuyến kể cho nghe. Vậy là chắc chắn cái Thơm bị ma nhập. Thảo nào cứ ngu nga ngu ngơ, ra cửa tự dưng nói mấy câu chả ăn nhập vào đâu. Lúc nãy gọi điện nhờ Hiên dạy thay, nó bảo: “Em chả nhớ gì, tự dưng thấy chị Tuyến đỡ em ở trước cửa…” Thế chả ma nhập thì là gì. Người chết trẻ ở trong nhà nó hai mươi mốt tuổi, đúng bằng tuổi cái Thơm, thế nên nó mới chọn cái Thơm để nhập. May mà trước cửa nhà cái Thơm có dán bùa, cái bùa của ông thầy gì tận bên Thái Nguyên sang làm cho, nên ma nó sợ phải đi ngay. Càng nghĩ, nó lại càng thấy xây xẩm mặt mày, nó chỉ muốn tìm cái Hồng với cái Tuyến để nói chuyện. Dù gì thì hai đứa đấy cũng đã trải qua một đêm trong căn nhà ma với nó, chia sẻ với chúng nó mấy thông tin này hẳn sẽ làm nó dễ chịu hơn.
Khi Tuyến xộc vào phòng y tế, Hiên đang nhìn những đường gân xanh nổi lên trên đôi tay mình. Chỉ sau ba ngày mà nó xuống sắc tàn tệ. Tuyến vỗ vỗ vào vai nó:
- Sao mà phải vào đây?
- Tao thấy mệt nên vào đây nghỉ đợi chúng mày. Tao kể cho mà nghe cái này.
Cái Hồng lò dò vào ngay sau. Nó há hốc mồm nghe “nhà ma học” Hiên kể chuyện, rồi cắm cúi ghi chép vào quyển sổ bé tí bằng lòng bàn tay.
- Vậy là cành dâu, dao cùn, tỏi đều vô tác dụng. Bùa thì được…
Hồng đang ôm mộng viết truyện ma, nên nó cố thu thập càng nhiều thông tin về ma càng tốt. Văn nó rất dở, nhưng thi thoảng vẫn viết. Có cả những bài thơ dài đến hai ba trang giấy, đọc rất buồn cười. Nhưng chính nhờ điều này mà nó đủ can đảm cầm máy ảnh đi theo Tuyến vào căn bếp tối om hôm qua. Nó rất thất vọng vì chẳng thu được gì, các bức ảnh đều rất tối, không nhìn thấy gì ra hồn – theo lời nó.
Tuyến không nói gì. Lúc đỡ Thơm ở trước cửa nhà nó, chỉ trong một tích tắc thôi, Tuyến cảm thấy như có luồng khí lạnh thoát ra khỏi người cái Thơm. Nó tự nhủ là mình chỉ nghĩ vớ vẩn, nhưng cái cảm giác có ai đó ngay sau lưng mình đêm qua ở nhà Hiên cũng rất thật làm nó không thấy thoải mái. Cuối cùng, nó thở dài:
- Thôi, trưa rồi. Chúng mình về thôi.
- Tao không về đấy đâu. Cho tao đến ở với mày. – Hiên giãy nảy.
- Ừ. – Tuyến gật đầu – Tao với mày qua nhà mày lấy đồ đạc rồi đến nhà tao ở.
***
Tuyến dừng xe ngay trước cổng. Căn nhà trông rất bình thường, đìu hiu trong nắng nhạt. Mấy bông thược dược đỏ thẫm, mấy bông cải vàng nhạt lơ thơ đung đưa trước cửa, mấy bụi cây xanh rì lúp xúp nơi góc vườn. Hiên bước vào trong nhà, cảm giác khó chịu trong người không sao xua đi được. Nó với Tuyến lặng lẽ thu dọn đồ vào cái hòm tôn, rồi trở ra vội vã.
Đi được một đoạn, chúng nó phải dừng xe lại. Một thằng bé chừng năm, sáu tuổi mũi dãi thò lò đứng ngay ở giữa đường. Thằng Toản con bà Xoan đây mà.
- Tránh vào vệ đường cho cô đi nhé.
Hiên xuống xe, kéo thằng bé vào vệ đường. Nó nắm lấy ngón tay Hiên, giơ cọng cỏ gà lên:
- Chọi gà không cô?
Hiên lắc đầu, cố rút ngón tay ra. Thằng bé túm rất chặt.
- Cô ơi… ở kia nhiều ma lắm.
Thằng bé cười cười, mắt ngu ngơ dõi về phía khu nhà Hiên.
- Ở nhà kia hả cháu? – Hiên chỉ về nhà mình.
Thằng bé lắc đầu, vẻ mặt buồn bã.
- Ma không dám ở đấy nữa đâu. Có một cô, nhưng vừa đi mất rồi.
- Sao ma không dám ở đấy?
Mặt thằng bé co rúm lại. Nó thì thào:
- Sợợợ… lắắm…
- Sợ gì? – Hiên nắm chặt lấy tay thằng bé, trống ngực đập thình thịch.
Mặt mũi thằng bé bỗng chốc trở lại tươi tỉnh, nó đung đưa cọng cỏ gà.
- Chọi gà đi cô. Chọi gà đi…
Hiên vịn vào Tuyến, đứng dậy. Hai đứa nhìn nhau. Lần đầu tiên, nó thấy mặt Tuyến hơi biến sắc.
***
Hiên ốm. Người nó xanh xao, vàng vọt, cả ngày thấy mệt mỏi. Bệnh viện huyện chẳng biết bị làm sao, đưa cho nó mấy viên thuốc bổ bảo về bồi dưỡng.
Hết buổi dạy, Hồng với Thơm mang cân cam, theo Tuyến về thăm nó.
- Chị ăn miếng cam cho đỡ mệt.
Thơm cắt quả cam vàng ruộm, đưa cho Hiên một miếng. Nó đã hoàn hồn sau vụ bị ma nhập.
- Hay là chị Hiên bị ốm vì ma ám? Từ hồi gặp ma em thấy chị yếu hẳn đi. Hay chị thử mời thầy cúng xem thế nào.
- Ừ, tao quen một ông thầy cúng cao tay lắm, để tao nhờ chú ấy giúp cho. – Tuyến nói.
Cả mấy đứa nhìn Tuyến thắc mắc, nó không phải là tuýp người ưa cúng bái, lại không phải người ở đây, lấy đâu ra quen thầy cúng. Tuyến cười:
- Chú ấy cùng quê tao, trước hay sang nhà tao chơi lắm.
Nói là làm vậy, lúc sau Tuyến gọi điện cho chú Anh. Chú là bạn bố mẹ nó, đi học trấn ma trấn quỷ khắp nơi, sang cả bên Tàu cả chục năm rồi về làm thầy cúng. Hồi chú chưa chuyển nhà sang bên này, chú vẫn hay xem và cúng giải hạn cho nhà nó. Nó không quan tâm đến mấy chuyện ấy lắm, nhưng theo bố mẹ nó, thì chú rất giỏi, ma quỷ gì cũng chào thua hết.
Đến chiều, chú Anh đến nơi. Nhìn Hiên, chú lắc đầu, nói với Tuyến:
- Đây không phải là bệnh thường, nhưng cũng không phải bị ma ám. Chú không biết là bị gì, nhưng nếu không chữa, chú e là bạn cháu không còn nhiều thời gian nữa. Trước mắt, cháu thử đưa chú đến căn nhà đấy, chú xem thế nào.
Tuyến nghe chú nói, thấy hết sức lo lắng. Nó vội lấy xe đưa chú đến ngay căn nhà cũ của Hiên.
Vừa đến trước cổng, chú Anh nói nhỏ: “Ở đây có nhiều yêu khí quá.”
Chú đi vào sân, khựng lại, ngó xung quanh rồi dừng mắt ở góc vườn. Sau đó, chú thắp một bó hương, cắm ở giữa sân, lầm rầm khấn mấy câu thần chú.
Tuyến đứng ở góc sân, nín thở, dõi theo từng cử động của chú Anh. Gió bỗng ào ạt thổi. Đám hương đột ngột bật tung khỏi nền đất, bắn vương vãi ra khắp sân. Chú Anh mắt trợn tròn, đi giật lùi ra cổng. Tuyến rùng mình đến tận chân tơ kẽ tóc, vội chạy vù ra xe. Nó run rẩy tra chìa khóa vào xe, đề ga chạy.
Lúc sau, chú Anh bảo nó:
- Ở đấy có yêu quái, nhưng chú chưa thể trừ được. Chú cần tìm hiểu thêm xem nó là giống gì rồi sẽ quay lại trừ sau. Nếu cháu và bạn cháu nhớ được điều gì có thể có ích thì báo cho chú, có thể sẽ giúp chú trừ được nó.
Rồi ra về.
Về đến nhà, Tuyến thấy cái Hồng đang ngồi đó với Hiên, mặt tái nhợt. Tuyến kể cho hai đứa nghe chuyện vừa xảy ra, đứa nào cũng thấy rùng mình. Cái Hồng mở laptop ra.
- Tao cũng có cái này cho chúng mày xem. – Nó nói, giọng run run.
Nó bật lên một phần mềm có giao diện hình nhập nhằng dạng sóng hay thấy trong phim Mỹ.
- Đây là phần mềm chỉnh âm thanh. Hôm trước tao có ghi âm được tiếng kêu ở nhà cái Hiên. Chúng mày nghe xem nhé, tao chỉnh cho tần số như thế này. Nghe đi…
Từ loa máy tính phát ra một giọng nữ yếu ớt, kéo dài: “Nhổ… nó…đi… Nhổ… đi… Không… chết… đấy…”
Cái Hiên thều thào, mặt nó trắng bệch như sáp.
- Chúng mày có nhớ hôm cái Thơm bị ma nhập, nó nói với tao cái gì không? “Nhổ nó đi”.
- Nhưng… nhổ cái gì?
- Tao biết thế nào được.
Hiên mệt mỏi lắc đầu.
Tuyến cắn môi, suy nghĩ một hồi lâu. Con ma đó muốn nhắn nhủ điều gì đó với Hiên, rất có thể liên quan đến con yêu quái trong nhà nó bây giờ. Nó ngẩng lên bảo Hiên:
- Mày nghĩ lại xem đi. Mày chỉ mới nhìn thấy ma mấy hôm nay thôi. Ngay trước hôm đấy mày có làm gì đáng ngờ không?
Hiên nhăn trán lại. Hôm đó nó đi rừng Cúc Phương về, giữa đường gặp một tai nạn giao thông chết người, nó nhìn thấy máu, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy ám ảnh.
Nhưng Tuyến bảo: “Cái đó thì chẳng liên quan gì đến “nhổ”. Mày nghĩ thêm coi, mày còn làm gì nữa.”
- Chẳng có gì. Toàn chuyện bình thường. Tao về nhà, tắm rửa, trồng cái cây, ăn cơm, rồi đi ngủ.
Trong đầu Tuyến lóe lên. Trồng cây ư?
- Có khi tao biết con ma bảo mày nhổ cái gì rồi. Là cái cây đấy. Mày trồng cây gì đấy?
- Tao biết đâu. Thấy nó trong rừng, dáng trông hay hay thì lấy về.
Tuyến đứng dậy. Nó cần gọi điện cho chú Anh gấp. Chú ấy dặn có thông tin gì thì báo cho chú ấy ngay. Mà chú ấy đã nói, cái Hiên không còn nhiều thời gian nữa.
Chú Anh đến ngay sau khi Tuyến gọi điện. Nghe bọn nó kể lại ngọn ngành câu chuyện, chú thất kinh bảo Hiên:
- Cháu đừng bao giờ trồng cây lấy ở rừng về vào ban đêm. Nhiều loại cây trong rừng rậm có nhiều yêu khí. Ở đất thường không sao, nhưng nếu trồng vào đất dữ, yêu quái sẽ phát tác sau bảy ngày. Lúc đó người trồng cây cũng sẽ chết. Cách duy nhất hóa giải bây giờ là cháu phải tự tay nhổ cây đó đi. Nếu không ngày mai là ngày thứ bảy rồi.
Cái Hiên lúc này trông rất yếu, mặt mũi chân tay nó xanh lét, nhưng nó có vẻ bình tĩnh. Nó vịn vào thành giường, đứng dậy, bảo:
- Cháu sẽ đi. Bây giờ.
Cả bọn đến cổng căn nhà cũng là lúc sẩm tối. Chú Anh vừa đi vào sân vừa lẩm nhẩm đọc những câu thần chú. Khi đến gần góc vườn thì gió bất chợt ào ạt thổi. Ở góc vườn, bọn nó nhìn thấy một cây nhỏ, cao chỉ chừng ba mươi phân, thân uốn éo trông dáng tựa như cổ thụ, lá xanh rì. Hiên tiến lại gần, ngồi xuống, nắm tay vào thân cây. Gió rít ào ào, thổi tung lá cây, tiếng phên nứa đập vào nhau phành phạch. Hiên mắm môi, giật mạnh.
Cái cây bật gốc. Từ rễ của nó chảy ra một thứ chất lỏng, đỏ như máu.
***
- Tao thề với chúng mày, chúng mày sẽ thích truyện này đấy. Vừa có ma, vừa có yêu quái nhé. Lại có chúng mình!
- Thôi, tao xin. Mày đừng cho tên tao vào trong truyện của mày. – Tuyến xua tay.
Hồng nhoẻn miệng cười. Nó đã viết sắp xong truyện ma của nó.
- Cũng đừng cho tên tao. Nhưng tao sẽ đọc truyện của mày, thật đấy. – Hiên vỗ vai nó, giọng chân thành.
- Em cũng sẽ đọc. – Thơm thêm vào – Chuyện của chúng mình hay quá đi chứ. Nghĩ lại em vẫn thấy rùng mình.
- Ừ. May là mọi chuyện đã qua cả rồi. Giá mà…
Hiên nhìn ra khung cửa, mắt xa xăm. Ngoài kia, những bông hoa cúc vàng tươi vui trong nắng. Tuyến đưa ánh mắt dò hỏi.
- Tao chỉ nghĩ… Người con gái chết trong căn nhà đó, đã cố cảnh báo với tao về con yêu quái ấy. Người ấy đã cứu mạng tao. Bây giờ hồn không ở đấy nữa, không biết đi đâu…
- Chắc là trở về nơi chôn cất cô ấy. – Tuyến ngậm ngùi, nó cắm bông hồng vàng vào lọ, giữa những bông màu hồng.
- Giá mà tao biết mộ người ta ở đâu để đến đó thắp cho một nén hương…
- Tao nghĩ mày cứ thắp hương ở nhà đó cũng được, là chút lòng thành.
Cái Hồng đang lúi húi ghi chép, ngừng tay ngẩng lên nói. Mấy đứa còn lại rú lên:
- Còn dám về cái nhà đấy nữa hả?
Hiên làm ra bộ mặt sợ sệt. Nhưng rồi nó nói, giọng chắc nịch:
- Có chứ sao không!
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: