Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
[Truyện ma] Hoàn đảo bí hiểm (truyện dài).
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 68686" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em>Adam Preston có cảm giác như một bàn tay vô hình đang bóp chặt tim anh. Vốn không phải là người nhút nhát, nhưng những gì anh đang nhìn thấy quả thật vượt ra ngòai sức chịu đựng của một người bình thường.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Cái vật thể hình tròn màu đỏ kia không phải một quả cầu đơn giản, mà là một cái đầu lâu khổng lồ. Hai hốc mắ to khủng khiếp và mộ cái mõm rấ t rộng đang ngoác ra. Chiếc trực thăng bay thẳng vào khoang mõm đó...</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Adam Preston muốn nhảy lên, nhưng giây bảo hiểm giật anh lại. Anh nghe tiếng thét sợ hãi của những người đàn bà và tiếng cười hả hê của gã phi công.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Giờ thì cái mõm khủng khiếp kia đang ở ngay trước mặt họ.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Chiếc máy bay trực thăng bay thẳng vào trong đó.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Rồi toàn khoảng không gian bao trùm chiếc máy bay chỉ còn lại là một màu đỏ chòng chành, nhảy nhót. Những tàn lửa li ti tràn cả vào không gian bên trong máy bay. Và năm con người có cảm giác họ đang chìm vào máu.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Hai người đàn bà vẫn la hét mãi không ngơi cho đến lúc mọi việc qua đi.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Không còn ánh sáng, không còn đầu lâu, không còn gì cả.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Chiếc máy bay trực thăng hạ độ cao. Họ đang trôi lơ lửng trên một cao nguyên. Cao nguyên này cũng bằng phẳng và có hình cữ nhật. Adam Preston nhìn rất rõ khoảng đất bên dưới trong quầng đèn pha của máy bay.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Chỉ còn vài mét nữa thôi, rồi càng máy bay sẽ chạm đất. Chiếc trực thăng rơi thẳng xuống, dừng lại, chuẩn bị ha cánh. Tay phi công đưa chiếc máy bay nặng nề vào bãi đỗ phủ bê tông.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Gã tắt máy. Những chiếc cánh quạt từ từ chậm lại. Thêm một vài tiếng động nữa, thế rồi cả những âm thanh này cũng ngưng bặt.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Phi công đứng dậy, xoay về hướng đám khách đi máy bay. Một nụ cười đểu giả bao quanh khóe miệng gã.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Xuống thôi, quý vị. Tới nơi rồi!</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Gã phi công đẩy cửa ra.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Nhanh lên! – Gã gọi. –Ông Proctor không thích chờ đâu đấy.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Đám khách bay lảo đảo rời trực thăng, Adam Preston là người cuối cùng bước xuống. Tay phi công đứng bên cạnh cửa nhăn răng ra cười nhìn anh.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Adam Preston đứng lại.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Những gì anh đang làm ở đây thệt giống cái trò bắt cóc. – Anh nói.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Gã phi công nhún vai.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Thế thì anh muốn gì? Anh tự nguyện đến đấy chứ. Giờ thì nhanh chân lên. Nếu không sẽ gặp phiền toái đấy!</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Phiền toái chỉ xảy ra với anh thôi.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Gã phi công cười lớn hơn khiến bốn người kia phải quay lại nhìn họ.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Nếu ông biết chuyện gì đang xảy ra, thưa quý ngài. – Gã nói.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Adam Preston tự nhủ thầm sẽ quay trở lại hỏi chuyện gã này lần nữa.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Cái đầu lâu đã biến mất hoàn toàn. Đó chỉ là ảo ảnh, một bức tranh tưởng tượng thôi sao? Adam Preston không tin như vậy. Anh đã nhìn thấy cái đầu lâu bốc màu lửa đỏ quá rõ ràng. Anh bước nhanh lên, kéo ống tay áo Nathan Grey.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Người đàn ông miễn cưỡng quay lại.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Gì thế?</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Adam Preston đi bên cạnh anh ta.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Ông cũng nhìn thấy cái đầu lâu đó phải không?</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Vâng.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Thế sao? Oâng nghĩ thế nào?</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Không biết.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Ta đi tiếp thôi. – Linda Grey nói.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Khốn nạn! - Adam Preston gầm gừ.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Hình như anh là người duy nhất bực dọc về chuyện đó. Chẳng lẽ những người khác không có mắt trên đầu? Hay họ thấy đó là chuyện bình thường? Không thể tưởng tượng được! Suy cho cùng thì cái trò bay vào một chiếc đầu lâu khổng lồ đâu phải là chuyện hàng ngày. Tại sao một thứ như thế lại hiện ra giữa trời?</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Không, câu chuyện này có cái gì đó kỳ quái, điên khùng, Adam Preston tin chắc như vậy.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Nhưng mọi vật bây giờ trông lại bình thường. Nhìn quanh, Adam Preston biết mình đang đứng trên một hòn đảo. Chính xác hơn là đang đứng trên mái bằng của một lô cốt khổng lồ xây bằng bê tông. Anh đoán chiếc lô cốt này cao chừng bảy mét. Bên dưới kia là đất đảo. Nó mấp mô, đầy đá. Cách đó một quãng hơi xa, Adam Preston nhìn thấy mặt biển đang rập rờn đập sóng vào những vách đá và sủi bọt lên.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Thì ra họ đang đứng trên một hòn đảo mà đã được ai đó mua làm của riêng. Có lẽ đây là nơi sinh sống của mộ tay triệu phú nào đó, kẻ đang cần tìm những nhân công rẻ mạt. Rất có thể. Nhưng nếu thế thì cái đầu lâu khốn kiếp kia dính dáng gì đến chuyện này?</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Đứng lại! – Tên phi công cắt ngang dòng suy nghĩ của mỗi người.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Năm người dừng bước. Gã phi công đi ngang qua đám người, lên phía trước. Gót giày đóng đinh của gã đập như trong một cuộc duyệt binh tạo âm thanh muốn ghê óc.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Khi đã cách nhóm khách khoảng chừng bốn mét, tên phi công dừng lại, cúi người xuống và mở một cái cánh cửa chìm bằng thép được xây lẫn vào mái bằng. Nó được quét màu ngụy trang khiến người lạ không ai nhận ra.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Tên phi công chỉ tay.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Xuống! – Gã ra lệnh. – Xuống cho nhanh!</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Đầu tiên, đôi vợ chồng Kelland chui xuống dưới. Rồ vợ chồng Grey bước theo.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Thêm một lần nữa, Adam Preston là người xuống cuối cùng. Gót giày của anh đạp lên những bậc thanh bằng nhôm. Anh trèo xuống một bầu không gian tối đen như quạ.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Tên phi công đứng trên mái bằng nhìn xuống dưới. Dáng người hắn bây giờ chỉ còn là một đường viền lờ mờ. Thế rồi cánh cửa đóng lại.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Một màn đêm trĩu nặng.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Giọng nói đầy hoảng hốt của Mary Kelland vang lên.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Cliff, họ định làm gì với ta vậy?</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> - Anh không biết.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Adam Preston tỏ ra có đầu óc thực tế hơn, anh tìm bật lửa. Nhưng đúng lúc bàn tay anh chạm vào nó trong túi áo thì điện đột ngột cháy lên.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Hai ống đèn nêông trần trụi tỏa sáng xuống đầu họ. Cả năm người nhắm mắt lại vì chói lóa. Tiếng rù rì sau đó thu hút sự quan tâm của họ vào khoảng tường trước mặt. Có hai cánh cửa bằng thép đang được kéo sang bên.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Thế rồi Basil Protor xuất hiện.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Và cùng với gã là nỗi kinh hoàng...</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Jerry Flint là một gã trai ăn chơi. Ít nhất thì những người xung quanh cũng nghĩ như vậy. Nhưng họ không hiểu đúng Flint. Con người đó ngoài mặt không hề quan tâm đến chuyện gây tiếng tốt, nhưng sự thật anh là một gã trai đàng hoàng cứng cáp.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Một tính cách không thể thiếu cho nghể nghiệp của anh.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Jerry Flint là một thám tử. Anh đang làm việc cho Dịch Vụ Bảo An, cơ quan tìn báo của chính Nữ Hoàng Anh.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Jerry Flint là một trong những thám tử thông minh nhất và thành công nhất của cơ quan, và vì thế mà được chọn chọ những kế hoạch dài lâu. Sở trường của anh là truy lùng dấu vết của những kẻ phạm pháp, những kẻ kiếm tiền bằng trò làm ăn mờ ám. Anh canh chừng các thương gia quan hệ nhiều với một số tổ chức trong và ngoài nước nhất định, những tổ chức nhận được thông tin từ mọi nguồn khách nhau, không ít thông tin tối mật, và sử dụng chúng cho mục đích làm ăn. Ở vị trí đó, người ta rất dễ sai lầm chẳng tận dụng chúng riêng cho bản thân mình, mà còn thuận bán nó cho khách hàng ngoài nước. Đây chính là lúc Jerry Flint sẽ ra tay. Nhiệm vụ của anh là phát hiện và ngăn chặn những hành động bội phản. Anh thường canh chừng vàtóm bắt những kẻ tình nghi ở những nơi không ai ngờ đến.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Lần này đối tượng của anh có tên là Basil Proctor.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Gã đàn ông này khiến cơ quan tình báo phải để ý tới khi gã nhảy sang ngành buôn vũ khí. Hoạt động của gã đầu tiên nằm hoàn toàn trong vòng pháp luật, thế rồi ngày càng trở nên u ám và ngoắt ngoéo hơn. Qua những món tiền bạc triệu, Basil Proctor nhanh chóng gây được nhiều ảnh hưởng trong guồng máy kinh tế và trở thành một trong những nhân vật dẫn đầu các nghành công nghiệp. Proctor bắt đầu mua nhiều nhà máy rất lớn và vương quốc kinh tế của hắn mỗi ngày một phình to hơn ra, doanh thu tăng chóng mặt. Vì Dịch Vụ Bảo An rất muốn biết có một số lượng nhất định kiếm được bao nhiêu tiền ở đất Anh, kiếm bằng cách nào và tiêu xài chúng ra sao, nên Basil Proctor rơi vào vòng khaonh đỏ bị canh chừng.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Người canh là Jerry Flint.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Chàng thám tử làm việc rất có hệ thống. Với sự trợ giúp của các sở kinh tế, anh rọi đèn vào những vụ làm ăn của tay triệu phú. Rất nhanh chóng, Flint nắm rõ các dịch vụ chuyển nhượng hợp pháp của Basil Proctor. Kẻ ganh ghét và những người ngồi lê đôi mách cho anh biết một vài yếu tố về cuộc sống riêng tư của gã đàn ông đó. Basil Proctor đã trải qua ba lần cưới vợ. Gã rất e ngại đám đông và thường chỉ làm việc ở hậu trường. Tòa biệt thự gần London của gã nằm gọn trong một công viên lớn. Các ống kính quay phim đảm bao cho một hệ thống canh chừng liên tục. Và vào mộ ngày nọ, Basil Proctor mua cả một hòn đảo, cách bờ biển Cornwall chừng hai mươi dặm. Tên triệu phú đã biến vũng đất nằm giữa Đại Tây Dương thành mộ lũy thành. Hắn xây ở đó một lô cốt lớn, sống trong đó với những tay thân tín. Và hắn làm một điều khiến Jerry Flint còn ngạc nhiên hơn cả việc xây lô cốt: hắn bán các doanh nghiệp của mình đi. Bán với giá rẻ mạt. Một thương gia sành sỏi như Basil Proctor đột ngột lại đánh mất thói quen mặc cả!</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em> Dĩ nhiên cơ quan tình báo bấy giờ càng nghi ngờ mạnh. Jerry Flint nhận lệnh tìm cho ra tay triệu phú kia đang chơi trò ngông cuồng hay hắn đang lên kế hoạch cho một vụ làm ăn khổng lồ mà không ai biết tới.</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em></em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em>(còn tiếp)</em></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em></em></span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 68686, member: 50865"] [FONT=Times New Roman][SIZE=5][COLOR=Blue][I]Adam Preston có cảm giác như một bàn tay vô hình đang bóp chặt tim anh. Vốn không phải là người nhút nhát, nhưng những gì anh đang nhìn thấy quả thật vượt ra ngòai sức chịu đựng của một người bình thường. Cái vật thể hình tròn màu đỏ kia không phải một quả cầu đơn giản, mà là một cái đầu lâu khổng lồ. Hai hốc mắ to khủng khiếp và mộ cái mõm rấ t rộng đang ngoác ra. Chiếc trực thăng bay thẳng vào khoang mõm đó... Adam Preston muốn nhảy lên, nhưng giây bảo hiểm giật anh lại. Anh nghe tiếng thét sợ hãi của những người đàn bà và tiếng cười hả hê của gã phi công. Giờ thì cái mõm khủng khiếp kia đang ở ngay trước mặt họ. Chiếc máy bay trực thăng bay thẳng vào trong đó. Rồi toàn khoảng không gian bao trùm chiếc máy bay chỉ còn lại là một màu đỏ chòng chành, nhảy nhót. Những tàn lửa li ti tràn cả vào không gian bên trong máy bay. Và năm con người có cảm giác họ đang chìm vào máu. Hai người đàn bà vẫn la hét mãi không ngơi cho đến lúc mọi việc qua đi. Không còn ánh sáng, không còn đầu lâu, không còn gì cả. Chiếc máy bay trực thăng hạ độ cao. Họ đang trôi lơ lửng trên một cao nguyên. Cao nguyên này cũng bằng phẳng và có hình cữ nhật. Adam Preston nhìn rất rõ khoảng đất bên dưới trong quầng đèn pha của máy bay. Chỉ còn vài mét nữa thôi, rồi càng máy bay sẽ chạm đất. Chiếc trực thăng rơi thẳng xuống, dừng lại, chuẩn bị ha cánh. Tay phi công đưa chiếc máy bay nặng nề vào bãi đỗ phủ bê tông. Gã tắt máy. Những chiếc cánh quạt từ từ chậm lại. Thêm một vài tiếng động nữa, thế rồi cả những âm thanh này cũng ngưng bặt. Phi công đứng dậy, xoay về hướng đám khách đi máy bay. Một nụ cười đểu giả bao quanh khóe miệng gã. - Xuống thôi, quý vị. Tới nơi rồi! Gã phi công đẩy cửa ra. - Nhanh lên! – Gã gọi. –Ông Proctor không thích chờ đâu đấy. Đám khách bay lảo đảo rời trực thăng, Adam Preston là người cuối cùng bước xuống. Tay phi công đứng bên cạnh cửa nhăn răng ra cười nhìn anh. Adam Preston đứng lại. - Những gì anh đang làm ở đây thệt giống cái trò bắt cóc. – Anh nói. Gã phi công nhún vai. - Thế thì anh muốn gì? Anh tự nguyện đến đấy chứ. Giờ thì nhanh chân lên. Nếu không sẽ gặp phiền toái đấy! - Phiền toái chỉ xảy ra với anh thôi. Gã phi công cười lớn hơn khiến bốn người kia phải quay lại nhìn họ. - Nếu ông biết chuyện gì đang xảy ra, thưa quý ngài. – Gã nói. Adam Preston tự nhủ thầm sẽ quay trở lại hỏi chuyện gã này lần nữa. Cái đầu lâu đã biến mất hoàn toàn. Đó chỉ là ảo ảnh, một bức tranh tưởng tượng thôi sao? Adam Preston không tin như vậy. Anh đã nhìn thấy cái đầu lâu bốc màu lửa đỏ quá rõ ràng. Anh bước nhanh lên, kéo ống tay áo Nathan Grey. Người đàn ông miễn cưỡng quay lại. - Gì thế? Adam Preston đi bên cạnh anh ta. - Ông cũng nhìn thấy cái đầu lâu đó phải không? - Vâng. - Thế sao? Oâng nghĩ thế nào? - Không biết. - Ta đi tiếp thôi. – Linda Grey nói. - Khốn nạn! - Adam Preston gầm gừ. Hình như anh là người duy nhất bực dọc về chuyện đó. Chẳng lẽ những người khác không có mắt trên đầu? Hay họ thấy đó là chuyện bình thường? Không thể tưởng tượng được! Suy cho cùng thì cái trò bay vào một chiếc đầu lâu khổng lồ đâu phải là chuyện hàng ngày. Tại sao một thứ như thế lại hiện ra giữa trời? Không, câu chuyện này có cái gì đó kỳ quái, điên khùng, Adam Preston tin chắc như vậy. Nhưng mọi vật bây giờ trông lại bình thường. Nhìn quanh, Adam Preston biết mình đang đứng trên một hòn đảo. Chính xác hơn là đang đứng trên mái bằng của một lô cốt khổng lồ xây bằng bê tông. Anh đoán chiếc lô cốt này cao chừng bảy mét. Bên dưới kia là đất đảo. Nó mấp mô, đầy đá. Cách đó một quãng hơi xa, Adam Preston nhìn thấy mặt biển đang rập rờn đập sóng vào những vách đá và sủi bọt lên. Thì ra họ đang đứng trên một hòn đảo mà đã được ai đó mua làm của riêng. Có lẽ đây là nơi sinh sống của mộ tay triệu phú nào đó, kẻ đang cần tìm những nhân công rẻ mạt. Rất có thể. Nhưng nếu thế thì cái đầu lâu khốn kiếp kia dính dáng gì đến chuyện này? - Đứng lại! – Tên phi công cắt ngang dòng suy nghĩ của mỗi người. Năm người dừng bước. Gã phi công đi ngang qua đám người, lên phía trước. Gót giày đóng đinh của gã đập như trong một cuộc duyệt binh tạo âm thanh muốn ghê óc. Khi đã cách nhóm khách khoảng chừng bốn mét, tên phi công dừng lại, cúi người xuống và mở một cái cánh cửa chìm bằng thép được xây lẫn vào mái bằng. Nó được quét màu ngụy trang khiến người lạ không ai nhận ra. Tên phi công chỉ tay. - Xuống! – Gã ra lệnh. – Xuống cho nhanh! Đầu tiên, đôi vợ chồng Kelland chui xuống dưới. Rồ vợ chồng Grey bước theo. Thêm một lần nữa, Adam Preston là người xuống cuối cùng. Gót giày của anh đạp lên những bậc thanh bằng nhôm. Anh trèo xuống một bầu không gian tối đen như quạ. Tên phi công đứng trên mái bằng nhìn xuống dưới. Dáng người hắn bây giờ chỉ còn là một đường viền lờ mờ. Thế rồi cánh cửa đóng lại. Một màn đêm trĩu nặng. Giọng nói đầy hoảng hốt của Mary Kelland vang lên. - Cliff, họ định làm gì với ta vậy? - Anh không biết. Adam Preston tỏ ra có đầu óc thực tế hơn, anh tìm bật lửa. Nhưng đúng lúc bàn tay anh chạm vào nó trong túi áo thì điện đột ngột cháy lên. Hai ống đèn nêông trần trụi tỏa sáng xuống đầu họ. Cả năm người nhắm mắt lại vì chói lóa. Tiếng rù rì sau đó thu hút sự quan tâm của họ vào khoảng tường trước mặt. Có hai cánh cửa bằng thép đang được kéo sang bên. Thế rồi Basil Protor xuất hiện. Và cùng với gã là nỗi kinh hoàng... Jerry Flint là một gã trai ăn chơi. Ít nhất thì những người xung quanh cũng nghĩ như vậy. Nhưng họ không hiểu đúng Flint. Con người đó ngoài mặt không hề quan tâm đến chuyện gây tiếng tốt, nhưng sự thật anh là một gã trai đàng hoàng cứng cáp. Một tính cách không thể thiếu cho nghể nghiệp của anh. Jerry Flint là một thám tử. Anh đang làm việc cho Dịch Vụ Bảo An, cơ quan tìn báo của chính Nữ Hoàng Anh. Jerry Flint là một trong những thám tử thông minh nhất và thành công nhất của cơ quan, và vì thế mà được chọn chọ những kế hoạch dài lâu. Sở trường của anh là truy lùng dấu vết của những kẻ phạm pháp, những kẻ kiếm tiền bằng trò làm ăn mờ ám. Anh canh chừng các thương gia quan hệ nhiều với một số tổ chức trong và ngoài nước nhất định, những tổ chức nhận được thông tin từ mọi nguồn khách nhau, không ít thông tin tối mật, và sử dụng chúng cho mục đích làm ăn. Ở vị trí đó, người ta rất dễ sai lầm chẳng tận dụng chúng riêng cho bản thân mình, mà còn thuận bán nó cho khách hàng ngoài nước. Đây chính là lúc Jerry Flint sẽ ra tay. Nhiệm vụ của anh là phát hiện và ngăn chặn những hành động bội phản. Anh thường canh chừng vàtóm bắt những kẻ tình nghi ở những nơi không ai ngờ đến. Lần này đối tượng của anh có tên là Basil Proctor. Gã đàn ông này khiến cơ quan tình báo phải để ý tới khi gã nhảy sang ngành buôn vũ khí. Hoạt động của gã đầu tiên nằm hoàn toàn trong vòng pháp luật, thế rồi ngày càng trở nên u ám và ngoắt ngoéo hơn. Qua những món tiền bạc triệu, Basil Proctor nhanh chóng gây được nhiều ảnh hưởng trong guồng máy kinh tế và trở thành một trong những nhân vật dẫn đầu các nghành công nghiệp. Proctor bắt đầu mua nhiều nhà máy rất lớn và vương quốc kinh tế của hắn mỗi ngày một phình to hơn ra, doanh thu tăng chóng mặt. Vì Dịch Vụ Bảo An rất muốn biết có một số lượng nhất định kiếm được bao nhiêu tiền ở đất Anh, kiếm bằng cách nào và tiêu xài chúng ra sao, nên Basil Proctor rơi vào vòng khaonh đỏ bị canh chừng. Người canh là Jerry Flint. Chàng thám tử làm việc rất có hệ thống. Với sự trợ giúp của các sở kinh tế, anh rọi đèn vào những vụ làm ăn của tay triệu phú. Rất nhanh chóng, Flint nắm rõ các dịch vụ chuyển nhượng hợp pháp của Basil Proctor. Kẻ ganh ghét và những người ngồi lê đôi mách cho anh biết một vài yếu tố về cuộc sống riêng tư của gã đàn ông đó. Basil Proctor đã trải qua ba lần cưới vợ. Gã rất e ngại đám đông và thường chỉ làm việc ở hậu trường. Tòa biệt thự gần London của gã nằm gọn trong một công viên lớn. Các ống kính quay phim đảm bao cho một hệ thống canh chừng liên tục. Và vào mộ ngày nọ, Basil Proctor mua cả một hòn đảo, cách bờ biển Cornwall chừng hai mươi dặm. Tên triệu phú đã biến vũng đất nằm giữa Đại Tây Dương thành mộ lũy thành. Hắn xây ở đó một lô cốt lớn, sống trong đó với những tay thân tín. Và hắn làm một điều khiến Jerry Flint còn ngạc nhiên hơn cả việc xây lô cốt: hắn bán các doanh nghiệp của mình đi. Bán với giá rẻ mạt. Một thương gia sành sỏi như Basil Proctor đột ngột lại đánh mất thói quen mặc cả! Dĩ nhiên cơ quan tình báo bấy giờ càng nghi ngờ mạnh. Jerry Flint nhận lệnh tìm cho ra tay triệu phú kia đang chơi trò ngông cuồng hay hắn đang lên kế hoạch cho một vụ làm ăn khổng lồ mà không ai biết tới. (còn tiếp) [/I][/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
[Truyện ma] Hoàn đảo bí hiểm (truyện dài).
Top