Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
[Truyện ma] Hoàn đảo bí hiểm (truyện dài).
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 68685" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'">Vậy là sự việc bắt đầu rồi, Adam Preston thầm nghĩ. Đột ngột tim anh đập nhanh lên một chút. Chiếc máy bay lượn một vòng tròn, rồi những luồng đèn pha cực mạnh phả thẳng xuống mặt đất. Chói quá, Adam Preston nhắm mắt lại.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Chiếc máy bay trực thăng bây giờ đứng trên đầu nhóm người đang chờ. Chầm chậm, nó xuống thấp, từng chút, từng chút...</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Người đứng bên dưới đã cảm nhận rõ luồng gió từ cánh quạt phả tới, lá và những cành cây nho nhỏ bị bốc lên cao. Những cây lớn hơn tì oằn oại. Adam Preston có cảm giác như đang bị lôi lên khỏi mặt đất. Đôi vợ chồng nhà Grey bám chặt vào nhau.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Chiếc trực thăng hạ cánh. Đèn pha tắt đi. Hai cánh quạt vẫn còn quay. Một cánh cửa mở ra và chỉ một vài giây đồng hồ sau đó, một người đàn ông mặc bộ quần áo bằng da nâu nhảy khỏi buồng lái.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Cúi khom lưng, anh ta chạy về hướng những con người đang chờ.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Vẫy một cánh tay, anh ta ra hiệu cho họ lại gần mình. Bàn tay phải của anh ta cầm một danh sách.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Adam Preston không nhìn rõ mặt người đàn ông. Cặp kính phi công che quá nửa khuôn mặt anh ta.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Chào các ông, các bà! – Phi công nói và đưa mắt bao quát cả nhóm người trứơc mặt. – Năm người, đúng thế. Bây giờ tôi sẽ đọc tên. Adam Preston!</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Tôi đây!</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Người phi công gật đầu.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Nathan và Linda Grey!</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Có.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Người đàn ông đánh dấu cạnh tên họ trên danh sách.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Cliff và Marry Kelland.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Có.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Tuyệt lắm. – Người đàn ông đút danh sách vào túi, vẻ hài lòng. – Bây giờ mời các quý ông quý bà lên máy bay! – Anh ta nói rồi ngay lập tức quay về hướng trực thăng đậu.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Khoan đã. - Adam Preston bước lên phía trước.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Cái gì? – Phi công vừa hỏi vừa quay lại.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Làm ơn cho chúng tôi biết máy bay sẽ đi về đâu? Chúng tôi rất muốn biết người ta định đưa chúng tôi đến chỗ nào. - Adam Preston nhìn quanh, chờ mong sự đồng tình và gặt hái những cái gật đầu rất rõ ràng.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Người phi công đưa tay sửa cặp kính rồi anh ta tiến tới vài bước.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Ông đã nhận được một trăm bảng tiền trả trước chưa? – Anh ta hỏi.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Adam Preston gật đầu.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Đó thấy chưa? Thế thì im mồm đi. Lên máy bay đã. Khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa ông sẽ được biết nhiều hơn. Còn bây giờ thì tôi không muốn ai hỏi han gì nữa hết.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Adam Preston nổi giận.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Ông bỏ cái kiểu ăn nói đó đi!</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Dáng người tên phi công căng lên hệt chiếc bánh người ta bỏ vào chảo rán. Thế rồi hắn nhún vai, lầm lũi quay trở lại máy bay. Trong bóng tối, chiếc trực thăng trông lù bí hiểm như một con quái vật thuở hồng hoang.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Năm con người chẳng còn cách nào khác là đi theo gã phi công. Adam Preston rất bực. Anh có cảm giác mình đang bị qua mặt. Cái thằng cha cầm lái khốn kiếp kia nghĩ nó là ai? Sao nó đối xử với bọn họ như người lớn cư xử với trẻ con. Trong lòng Adam Preston thật chỉ muốn quay ngược lại, bỏ về, nhưng nỗi tò mò của anh mạnh mẽ hơn. Thêm vào đó là sự thúc ép của tình cảnh túng thiếu hiện thời. Adam Preston là người cuối cùng lên máy bay.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Nhanh lên! – Gã phi công gầm vào mặt anh.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Adam Preston không trả lời. Anh ngồi vào một trong hai chiếc ghế còn trống, thắt dây bảo hiểm.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Đôi vợ chồng nhà Grey ngồi phía bên phải anh. Linda Grey nhìn về lớp kính đằng trước mặt buồn thiu như thể cô đang trên đường đi đến đám ma của chính mình.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Tay phi công sập cửa. Gã tắt cả ngọn đèn bên trong máy bay. Những cánh quạt quay mạnh lên. Linda Grey dán sát người vào chồng mình như muốn tìm sự an toàn. Nặng nề, chiếc máy bay từ từ cất lên cao. Lần đầu tiên đi máy bay, Adam Preston đột ngột có cảm giác dạ dày thót tới tận cổ họng. Những người khác cũng không khá hơn. Mary Kelland vội đưa tay bụm miệng.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Cảm giác buồn nôn biết mất thật nhanh. Chiếc trực thăng lượn theo một vòng cung rồi bay ra hướng biển. Gió ở đây còn mạnh hơn trong cao nguyên. Thỉnh thoảng nó lại đùa nghịch với con chim sắt. Tay phi công vất vả vật lộn giữ cho máy bay bay đúng hướng. Có một lần họ rơi xuống dưới độ vài mét, Linda Grey thét lên, cả Adam Preston cũng thấy nôn nao xanh mặt.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Nhưng sau đó, chuyến bay trở nên êm ả. Tay phi công đã quen với trò chơi của thời tiết. Adam Preston nhìn qua làn kính đằng trước. Mặc dù trời tối, đôi mắt anh vẫn nhận ra một bức tranh hoang dại. Bên dưới họ là biển đang trào bọt. Người ta nhìn rõ những con sóng rất dài, rất cao. Bên trên bầu trời đêm là trùng điệp những dãy núi mây dày đặc. Trông kỳ quái như sản phẩm của một họa sĩ siêu thực.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Adam biết rằng dọc bờ biển Cornwall có rất nhiều đảo nhỏ. Thường chỉ rộng vài dặm vuông, những hòn đảo tạo thành một cái tổ khổng lồ cho những loài chim lạ. Đó là nơi cúng không bị xâm phạm, có thể thoải mái đẻ và ấp trứng. Nhưng cũng có cả hòn đảo có người ở. Có những thương gia tinh khôn đã mua chúng. Đạ đa số đó là những hòn đảo nằm ngoài ranh giới ba hải lý. Họ đã xây lên đó những lũy thành đời mới và biến chúng thành nơi ăn ở. Đa phần để trốn thuế. Sống ở đây, chẳng sở thuế nào trên thế giới có thể nắm cổ họ, lại càng không với tới túi tiền của họ được.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Những giây phút phân vân của mỗi người cứ kéo dài ra. Chiếc trực thăng bây giờ bay êm hơn. Thế rồi đột ngột, Adam Preston nhìn thấy phía Nam lóe lên một tia lửa đỏ. Anh nói cho những người ngồi bên cạnh biết, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn thấy ánh đèn kỳ lạ đó. Nó nhanh chóng lớn lên, sáng hơn.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Một cảm giác nôn nao khó hiểu dâng lên trong lòng Adam Preston. Có phải đó là một cây hải đăng? Hay là một ngọn đèn báo hiệu, hướng dẫn đường cho chiếc trực thăng? Khách đi máy bay được biết sự thật ngay sau đó. Quầng sáng lớn lên, tỏa rộng ra, trở thành một thực thể hình cầu, những đường viền hiện lên rất rõ ràng. Nó trôi bồng bềnh trước mũi máy bay, một vật thể cực lớn.</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'">(còn tiếp)</span></em></span></span></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: Blue"><em><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></em></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 68685, member: 50865"] [SIZE=5][COLOR=Blue][I][FONT=Times New Roman]Vậy là sự việc bắt đầu rồi, Adam Preston thầm nghĩ. Đột ngột tim anh đập nhanh lên một chút. Chiếc máy bay lượn một vòng tròn, rồi những luồng đèn pha cực mạnh phả thẳng xuống mặt đất. Chói quá, Adam Preston nhắm mắt lại. Chiếc máy bay trực thăng bây giờ đứng trên đầu nhóm người đang chờ. Chầm chậm, nó xuống thấp, từng chút, từng chút... Người đứng bên dưới đã cảm nhận rõ luồng gió từ cánh quạt phả tới, lá và những cành cây nho nhỏ bị bốc lên cao. Những cây lớn hơn tì oằn oại. Adam Preston có cảm giác như đang bị lôi lên khỏi mặt đất. Đôi vợ chồng nhà Grey bám chặt vào nhau. Chiếc trực thăng hạ cánh. Đèn pha tắt đi. Hai cánh quạt vẫn còn quay. Một cánh cửa mở ra và chỉ một vài giây đồng hồ sau đó, một người đàn ông mặc bộ quần áo bằng da nâu nhảy khỏi buồng lái. Cúi khom lưng, anh ta chạy về hướng những con người đang chờ. Vẫy một cánh tay, anh ta ra hiệu cho họ lại gần mình. Bàn tay phải của anh ta cầm một danh sách. Adam Preston không nhìn rõ mặt người đàn ông. Cặp kính phi công che quá nửa khuôn mặt anh ta. - Chào các ông, các bà! – Phi công nói và đưa mắt bao quát cả nhóm người trứơc mặt. – Năm người, đúng thế. Bây giờ tôi sẽ đọc tên. Adam Preston! - Tôi đây! Người phi công gật đầu. - Nathan và Linda Grey! - Có. Người đàn ông đánh dấu cạnh tên họ trên danh sách. - Cliff và Marry Kelland. - Có. - Tuyệt lắm. – Người đàn ông đút danh sách vào túi, vẻ hài lòng. – Bây giờ mời các quý ông quý bà lên máy bay! – Anh ta nói rồi ngay lập tức quay về hướng trực thăng đậu. - Khoan đã. - Adam Preston bước lên phía trước. - Cái gì? – Phi công vừa hỏi vừa quay lại. - Làm ơn cho chúng tôi biết máy bay sẽ đi về đâu? Chúng tôi rất muốn biết người ta định đưa chúng tôi đến chỗ nào. - Adam Preston nhìn quanh, chờ mong sự đồng tình và gặt hái những cái gật đầu rất rõ ràng. Người phi công đưa tay sửa cặp kính rồi anh ta tiến tới vài bước. - Ông đã nhận được một trăm bảng tiền trả trước chưa? – Anh ta hỏi. Adam Preston gật đầu. - Đó thấy chưa? Thế thì im mồm đi. Lên máy bay đã. Khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa ông sẽ được biết nhiều hơn. Còn bây giờ thì tôi không muốn ai hỏi han gì nữa hết. Adam Preston nổi giận. - Ông bỏ cái kiểu ăn nói đó đi! Dáng người tên phi công căng lên hệt chiếc bánh người ta bỏ vào chảo rán. Thế rồi hắn nhún vai, lầm lũi quay trở lại máy bay. Trong bóng tối, chiếc trực thăng trông lù bí hiểm như một con quái vật thuở hồng hoang. Năm con người chẳng còn cách nào khác là đi theo gã phi công. Adam Preston rất bực. Anh có cảm giác mình đang bị qua mặt. Cái thằng cha cầm lái khốn kiếp kia nghĩ nó là ai? Sao nó đối xử với bọn họ như người lớn cư xử với trẻ con. Trong lòng Adam Preston thật chỉ muốn quay ngược lại, bỏ về, nhưng nỗi tò mò của anh mạnh mẽ hơn. Thêm vào đó là sự thúc ép của tình cảnh túng thiếu hiện thời. Adam Preston là người cuối cùng lên máy bay. - Nhanh lên! – Gã phi công gầm vào mặt anh. Adam Preston không trả lời. Anh ngồi vào một trong hai chiếc ghế còn trống, thắt dây bảo hiểm. Đôi vợ chồng nhà Grey ngồi phía bên phải anh. Linda Grey nhìn về lớp kính đằng trước mặt buồn thiu như thể cô đang trên đường đi đến đám ma của chính mình. Tay phi công sập cửa. Gã tắt cả ngọn đèn bên trong máy bay. Những cánh quạt quay mạnh lên. Linda Grey dán sát người vào chồng mình như muốn tìm sự an toàn. Nặng nề, chiếc máy bay từ từ cất lên cao. Lần đầu tiên đi máy bay, Adam Preston đột ngột có cảm giác dạ dày thót tới tận cổ họng. Những người khác cũng không khá hơn. Mary Kelland vội đưa tay bụm miệng. Cảm giác buồn nôn biết mất thật nhanh. Chiếc trực thăng lượn theo một vòng cung rồi bay ra hướng biển. Gió ở đây còn mạnh hơn trong cao nguyên. Thỉnh thoảng nó lại đùa nghịch với con chim sắt. Tay phi công vất vả vật lộn giữ cho máy bay bay đúng hướng. Có một lần họ rơi xuống dưới độ vài mét, Linda Grey thét lên, cả Adam Preston cũng thấy nôn nao xanh mặt. Nhưng sau đó, chuyến bay trở nên êm ả. Tay phi công đã quen với trò chơi của thời tiết. Adam Preston nhìn qua làn kính đằng trước. Mặc dù trời tối, đôi mắt anh vẫn nhận ra một bức tranh hoang dại. Bên dưới họ là biển đang trào bọt. Người ta nhìn rõ những con sóng rất dài, rất cao. Bên trên bầu trời đêm là trùng điệp những dãy núi mây dày đặc. Trông kỳ quái như sản phẩm của một họa sĩ siêu thực. Adam biết rằng dọc bờ biển Cornwall có rất nhiều đảo nhỏ. Thường chỉ rộng vài dặm vuông, những hòn đảo tạo thành một cái tổ khổng lồ cho những loài chim lạ. Đó là nơi cúng không bị xâm phạm, có thể thoải mái đẻ và ấp trứng. Nhưng cũng có cả hòn đảo có người ở. Có những thương gia tinh khôn đã mua chúng. Đạ đa số đó là những hòn đảo nằm ngoài ranh giới ba hải lý. Họ đã xây lên đó những lũy thành đời mới và biến chúng thành nơi ăn ở. Đa phần để trốn thuế. Sống ở đây, chẳng sở thuế nào trên thế giới có thể nắm cổ họ, lại càng không với tới túi tiền của họ được. Những giây phút phân vân của mỗi người cứ kéo dài ra. Chiếc trực thăng bây giờ bay êm hơn. Thế rồi đột ngột, Adam Preston nhìn thấy phía Nam lóe lên một tia lửa đỏ. Anh nói cho những người ngồi bên cạnh biết, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn thấy ánh đèn kỳ lạ đó. Nó nhanh chóng lớn lên, sáng hơn. Một cảm giác nôn nao khó hiểu dâng lên trong lòng Adam Preston. Có phải đó là một cây hải đăng? Hay là một ngọn đèn báo hiệu, hướng dẫn đường cho chiếc trực thăng? Khách đi máy bay được biết sự thật ngay sau đó. Quầng sáng lớn lên, tỏa rộng ra, trở thành một thực thể hình cầu, những đường viền hiện lên rất rõ ràng. Nó trôi bồng bềnh trước mũi máy bay, một vật thể cực lớn. (còn tiếp) [/FONT][/I][/COLOR][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
[Truyện ma] Hoàn đảo bí hiểm (truyện dài).
Top