Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Truyện dài tập_Những đôi mắt lạnh_siêu hay
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="its0k2bme_hp" data-source="post: 70689" data-attributes="member: 22980"><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">Và quan trọng không kém, khi tiếp xúc đạo diễn và nhà sản xuất, Ghi bắt buộc phải có một diện mạo khác lạ hoàn toàn. Để đạt được điều này, mái tóc dài quen thuộc buộc phải cắt ngắn. Những bộ trang phục dễ thương cần thay đổi bằng kiểu dáng phá cách, càng ngổ ngáo càng hay…</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">- Duy có tin mình làm được những điều này không? – Ghi gõ nhanh câu hỏi.</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">- Không phải Duy tin hay không, mà Ghi muốn hay không!</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">- Chẳng hiểu sao, mình rất lo âu và bồn chồn. Cảm giác lạ lắm…</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">- Đừng sợ! – Duy hiểu rõ tâm trạng cô bạn lúc này.</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">- Nếu thất bại thì sao? Mình sẽ là một người thất bại, trong mắt mọi người…</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">- Ghi này, đừng hỏi nhiều quá! Đừng suy nghĩ nhiều quá! Chỉ cần Ghi nhớ rằng, Ghi có thể giành được vị trí MC ấy, vậy thôi. Nào, đã trễ rồi. Tắt máy và ngủ đi, nhé!</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">- Ừ, cảm ơn Duy nhiều. Vì những lời nói sáng suốt. Và vì lúc nào Duy cũng ở bên Ghi! – Hiện ra icon trái tim thay cho lời tạm biệt.</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">Góc màn hình, Ghi đã offline. Duy không tắt máy ngay. Cậu ngồi im, nhắm mắt, dựa hẳn lưng vào ghế, không ngừng suy nghĩ. Nỗi lo âu của cô bạn bay qua không gian, thấm vào Duy. Cậu thương quý Ghi biết bao. Cậu thiết tha mong cô bạn giành chiến thắng biết bao. Nếu một sơ suất nào đó khiến kế hoạch không thành công, Ghi sẽ suy sụp và thất vọng. Cậu chẳng muốn nhìn cảnh tượng ấy một chút nào. Bất giác, bàn tay Duy lần nhẹ về ngăn kéo góc trái bàn học. Hơn hai tuần nay, cái hộc luôn khóa chặt. Thoáng chút phân vân, Duy mở mắt, tìm chìa khóa ngăn kéo. Đúng lúc khi ấy, cổng sắt dưới sân nhà vang lên tiếng rít khẽ như có ai vừa đẩy nhẹ. Đã 12 giờ khuya. Thoáng khựng lại, Duy nhảy ra khỏi bàn học, thò đầu qua cửa sổ, dõi mắt xuống khoảng sân tối om. Không một bóng người. Ngoài âm thanh lạo rạo tựa tiếng chân ai đó bước đi, thì chẳng có gì bất thường.</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">***</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">Ngày chung kết bắt đầu lúc chín giờ sáng chủ nhật. Lịch xếp các phần thi thể chất và thể hiện năng khiếu liên tục, không có khoảng thời gian trống xen vào.</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'">Mấy chuyên viên kỹ thuật và quay phim đang tụ một góc, bàn bạc việc set up ánh sáng. Trong khi người nhà và bạn bè của ba thí sinh nam đến rất đông, cười nói ồn ào ở góc trường quay thì ngược lại, ở khu vực hậu trường, hai cô gái nhỏ khá im lặng. Tự treo quần áo lên mắc, ngồi trước tấm gương lớn, Anny bắt đầu dùng cái lược tròn chải mớ tóc dày xoăn, cuộn chặt hai bên tai bằng những cây kẹp kim loại sơn đen. Duy giữ cửa cho Ghi bước vào studio. Mọi người giật mình, ngoảnh lại. Cô gái nhỏ hoàn toàn biến hình. Trong bộ trang phục xám và đen, mái tọc cắt ngắn chải ngược hất cao trước trán, trông cô lạ và… lạnh khủng khiếp. Cô gật nhẹ, chào ê-kíp chương trình. Duy kéo ghế cho Ghi, rồi đi lấy cho cô bạn cốc nước trắng. Hết thảy biểu hiện ấy gây chú ý cực mạnh với vị đạo diễn ngoại quốc. Ông ta chốc chốc đưa mắt liếc qua Ghi, dù vẫn trao đổi với cộng sự. Đọc sách nhiều cộng với thói quen quan sát, Duy thừa hiểu, trong hầu hết các cuộc cạnh tranh, mọi thế cờ đều có thề lật lại vào phút chót. Kẻ đang trên đà chiến thắng thường chủ quan và đã mất đi yếu tố bất ngờ. Miễn là người đang ở thế bất lợi vẫn còn tự tin, và có đủ can đảm thay đổi.</span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p><p><span style="color: navy"><span style="font-family: 'Verdana'"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="its0k2bme_hp, post: 70689, member: 22980"] [COLOR=navy][FONT=Verdana]Và quan trọng không kém, khi tiếp xúc đạo diễn và nhà sản xuất, Ghi bắt buộc phải có một diện mạo khác lạ hoàn toàn. Để đạt được điều này, mái tóc dài quen thuộc buộc phải cắt ngắn. Những bộ trang phục dễ thương cần thay đổi bằng kiểu dáng phá cách, càng ngổ ngáo càng hay… - Duy có tin mình làm được những điều này không? – Ghi gõ nhanh câu hỏi. - Không phải Duy tin hay không, mà Ghi muốn hay không! - Chẳng hiểu sao, mình rất lo âu và bồn chồn. Cảm giác lạ lắm… - Đừng sợ! – Duy hiểu rõ tâm trạng cô bạn lúc này. - Nếu thất bại thì sao? Mình sẽ là một người thất bại, trong mắt mọi người… - Ghi này, đừng hỏi nhiều quá! Đừng suy nghĩ nhiều quá! Chỉ cần Ghi nhớ rằng, Ghi có thể giành được vị trí MC ấy, vậy thôi. Nào, đã trễ rồi. Tắt máy và ngủ đi, nhé! - Ừ, cảm ơn Duy nhiều. Vì những lời nói sáng suốt. Và vì lúc nào Duy cũng ở bên Ghi! – Hiện ra icon trái tim thay cho lời tạm biệt. Góc màn hình, Ghi đã offline. Duy không tắt máy ngay. Cậu ngồi im, nhắm mắt, dựa hẳn lưng vào ghế, không ngừng suy nghĩ. Nỗi lo âu của cô bạn bay qua không gian, thấm vào Duy. Cậu thương quý Ghi biết bao. Cậu thiết tha mong cô bạn giành chiến thắng biết bao. Nếu một sơ suất nào đó khiến kế hoạch không thành công, Ghi sẽ suy sụp và thất vọng. Cậu chẳng muốn nhìn cảnh tượng ấy một chút nào. Bất giác, bàn tay Duy lần nhẹ về ngăn kéo góc trái bàn học. Hơn hai tuần nay, cái hộc luôn khóa chặt. Thoáng chút phân vân, Duy mở mắt, tìm chìa khóa ngăn kéo. Đúng lúc khi ấy, cổng sắt dưới sân nhà vang lên tiếng rít khẽ như có ai vừa đẩy nhẹ. Đã 12 giờ khuya. Thoáng khựng lại, Duy nhảy ra khỏi bàn học, thò đầu qua cửa sổ, dõi mắt xuống khoảng sân tối om. Không một bóng người. Ngoài âm thanh lạo rạo tựa tiếng chân ai đó bước đi, thì chẳng có gì bất thường. *** Ngày chung kết bắt đầu lúc chín giờ sáng chủ nhật. Lịch xếp các phần thi thể chất và thể hiện năng khiếu liên tục, không có khoảng thời gian trống xen vào. Mấy chuyên viên kỹ thuật và quay phim đang tụ một góc, bàn bạc việc set up ánh sáng. Trong khi người nhà và bạn bè của ba thí sinh nam đến rất đông, cười nói ồn ào ở góc trường quay thì ngược lại, ở khu vực hậu trường, hai cô gái nhỏ khá im lặng. Tự treo quần áo lên mắc, ngồi trước tấm gương lớn, Anny bắt đầu dùng cái lược tròn chải mớ tóc dày xoăn, cuộn chặt hai bên tai bằng những cây kẹp kim loại sơn đen. Duy giữ cửa cho Ghi bước vào studio. Mọi người giật mình, ngoảnh lại. Cô gái nhỏ hoàn toàn biến hình. Trong bộ trang phục xám và đen, mái tọc cắt ngắn chải ngược hất cao trước trán, trông cô lạ và… lạnh khủng khiếp. Cô gật nhẹ, chào ê-kíp chương trình. Duy kéo ghế cho Ghi, rồi đi lấy cho cô bạn cốc nước trắng. Hết thảy biểu hiện ấy gây chú ý cực mạnh với vị đạo diễn ngoại quốc. Ông ta chốc chốc đưa mắt liếc qua Ghi, dù vẫn trao đổi với cộng sự. Đọc sách nhiều cộng với thói quen quan sát, Duy thừa hiểu, trong hầu hết các cuộc cạnh tranh, mọi thế cờ đều có thề lật lại vào phút chót. Kẻ đang trên đà chiến thắng thường chủ quan và đã mất đi yếu tố bất ngờ. Miễn là người đang ở thế bất lợi vẫn còn tự tin, và có đủ can đảm thay đổi. [/FONT][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Truyện dài tập_Những đôi mắt lạnh_siêu hay
Top