Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Truyện dài tập _ Sự trả thù ngọt ngào_tớ sưu tầm
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="its0k2bme_hp" data-source="post: 70652" data-attributes="member: 22980"><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">Cậu ta mỉm cười trấn an Hương.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu đừng lo tôi không làm gì có hại cho cậu đâu. Nếu cậu cần gì cứ nói. Tôi sẽ cố gắng giúp cậu.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương nghĩ. Không biết mình có nên tin cậu ta không ? Từ trước đến nay mình chỉ thấy mọi người đem mình ra làm trò đùa. Có ai đối xử tốt với mình đâu. Nhỡ đâu cậu ta chỉ muốn đùa giỡn với mình thì sao ? Tốt nhất là mình không nên tin cậu ta thì hơn. Tin rồi lại thất vọng, lại đau hơn vì bị lừa thì thà rằng tin vào chính mình và dựa vào chính mình còn hơn.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Nghĩ thông suốt. Hương nói.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Không cần đâu. Tôi không sao. Cảm ơn cậu.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cậu ta từ tốn giải thích.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Lúc nãy tôi đứng ở ngoài kia, thấy cậu hết va đập vào cây lại ngã xuống đất. Tôi nghĩ là mình có thể giúp được gì cho cậu nên tôi mới đến đây. Cậu đừng ngại, có gì cậu cứ nói ra đi. Tôi đã hứa là sẽ giúp cậu. Tôi sẽ làm đến cùng.Hương ngẩng mặt lên. Hương nghe cậu ta nói một hồi. Hương nghĩ dù có bị cậu ta lừa hay đem mình ra làm trò đùa cũng không sao. Hương đang rơi vào tình trạng tồi tệ, nếu có bị tồi tệ hơn nữa cũng không làm tình hình khá hơn được. Giống như một người mang một bao tải năm mươi kí, nếu có phải mang thêm một kí nữa, chắc người đó cũng có thể tải được.Nhìn khuôn mặt lấm tấm bụi bẩn của Hương. Cậu ta đưa cho Hương một chiếc khăn tay.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu lau mặt đi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương tròn xoe mắt nhìn cậu ta. Mắt Hương đỏ hoe, sống mũi cay cay. Hương bịt chặt miệng, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với Hương thế này.Hương lặng người. Hương không biết có nên cầm lấy chiếc khăn tay của cậu ta hay không? Cậu ta giục.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu cầm lấy đi. Đừng ngồi im như thế.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương choàng tỉnh. Không tin đây là sự thật. Hương đón lấy chiếc khăn tay của cậu ta rồi lau mặt mình như một cái máy.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cậu ta cười.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu nói cho tôi biết. Tại sao cậu lại hết va đập vào cây rồi lại ngã xấp mặt xuống đất.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương thấy miệng mình nhạt thếch.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Tôi...tôi bị vỡ mắt kính nên không nhìn thấy được gì.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Tôi hiểu rồi. Việc đầu tiên cần cần làm gì đi mua một cặp kính mới, sau đó về nhà thay quần áo.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương lúng túng đáp.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Tôi...tôi không thể đi được.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu bị thương ở đâu à ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương lắc đầu đáp.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Không...không phải. Mắt kính của tôi bị vỡ nên…nên.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cậu ta gật đầu đáp.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu đừng lo. Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây. Sau đó sẽ giúp cậu đi mua kính.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương nghi ngờ hỏi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu...cậu nói thật chứ ? Cậu sẽ không lừa tôi chứ ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cậu ta nắm lấy tay Hương. Đỡ Hương đứng dậy. Cậu ta giục.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Chúng ta đi thôi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương rơi lệ. Hương tự an ủi mình là không nên khóc nhưng Hương không thể điều khiển được bản thân mình. Cuối cùng lệ trên má Hương không ngừng rơi xuống.Hương biết mình là một con ngố, nếu chẳng may cậu ta chỉ lừa Hương rồi sau đó đem Hương ra làm trò đùa thì những gì mà Hương nghĩ tốt về cậu ta đều là sai lầm cả. Nhưng Hương lại nghĩ khác. Chỉ cần được cậu ta đối xử tốt như vừa rồi, Hương có thể hoàn toàn mãn nguyện. Hơn mười năm nay không có một người bạn nào đối xử tốt với Hương như cậu ta nên Hương cảm thấy ấm lòng, cảm thấy mình mới thực sự đang sống, đang tồn tại.Hương run rẩy nắm tay cậu ta đi ra khỏi khu vườn. Bây giờ tất cả sinh viên đều đã vào lớp học nên sân trường vắng hoe.Hương nín thở chờ nghe những câu trêu chọc của mọi người xung quanh nhưng Hương không nghe được tiếng gì cả. Mắt Hương không nhìn rành được cảnh vật xung quanh nên không biết mặt mũi cậu ta trông như thế nào. Hương chỉ cảm nhận được bàn tay cậu ta rất ấm áp. Không hiểu tại sao nhưng lúc này Hương hoàn toàn tin tưởng cậu ta.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">Lần đầu tiên Hương thả lỏng cơ thể và không đề phòng cậu ta nữa. Hương nghĩ rằng chỉ cần được nghe cậu ta nói và được nắm tay cậu ta thế này thì dù lúc nữa cậu ta có đem mình rà làm trò hề. Hương cũng không hề oán hận hay trách móc cậu ta.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cậu ta lên tiếng hỏi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu học lớp nào ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Tôi học lớp A9.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu học khoa quản trị kinh doanh đúng không ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Đúng. Còn cậu ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Câu ta cười không đáp. Hương tự nhiên thấy mình cũng muốn mỉm cười đáp lại cậu ta. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cách trường đại học không xa có một cửa hàng kính. Tôi sẽ đưa cậu đến đó.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương run giọng hỏi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế ? Tôi...tôi...</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cậu ta cười.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Tôi thấy cậu tội nghiệp nên muốn giúp cậu. Cậu không cần phải nghĩ gì cả. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cảm..cảm ơn.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Lấy xe máy. Cậu ta chở Hương đến cửa hàng bán kính. Sau khi đo độ cận của Hương. Nhân viên cửa hàng tiến hành cắt kính. Mười lăm phút sau. Hương có được một cặp kính hoàn hảo.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Đeo kính. Hương có thể nhìn rõ được mọi cảnh vật xung quanh. Hương luôn tò mò muốn biết người giúp mình từ nãy đến giờ có khuôn mặt và hình dáng như thế nào. Đến khi nhìn rõ. Hương choáng váng.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cậu ta có nụ cười của thiên sứ. Nước da ngăm đen, mũi cao, mắt trong xanh, cậu ta có chiều cao khoảng một mét bảy lăm, mái tóc đen dài ngang vang được buộc túm đằng sau lưng. Nhìn cậu ta, Hương liên tưởng đến vẻ đẹp của một người đàn ông Hy Lạp, đúng là cậu ta có vẻ đẹp của một người đàn ông Hy Lạp.Hương nhìn xuống bộ đồng phục học sinh của cậu ta. Vậy là cậu ta đã lừa Hương. Cậu ta cùng lắm chỉ học lớp mười một hoặc lớp mười hai. Cậu ta không phải là sinh viên đại học. Hương không hiểu một học sinh học cấp ba như cậu ta đến trường đại học làm gì ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Cậu ta cười hỏi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu đã nhìn chán chưa ? Bây giờ chúng ta đi được rồi chứ ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương choàng tỉnh. Mở cặp sách, lấy ví tiền. Hương muốn trả tiền cho cặp kính của mình. Cậu ta ngăn lại.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Tôi đã trả tiền cặp kính cho cậu rồi nên cậu không cần phải trả nữa</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="its0k2bme_hp, post: 70652, member: 22980"] [FONT=Times New Roman] [SIZE=4]Cậu ta mỉm cười trấn an Hương. _Cậu đừng lo tôi không làm gì có hại cho cậu đâu. Nếu cậu cần gì cứ nói. Tôi sẽ cố gắng giúp cậu. Hương nghĩ. Không biết mình có nên tin cậu ta không ? Từ trước đến nay mình chỉ thấy mọi người đem mình ra làm trò đùa. Có ai đối xử tốt với mình đâu. Nhỡ đâu cậu ta chỉ muốn đùa giỡn với mình thì sao ? Tốt nhất là mình không nên tin cậu ta thì hơn. Tin rồi lại thất vọng, lại đau hơn vì bị lừa thì thà rằng tin vào chính mình và dựa vào chính mình còn hơn. Nghĩ thông suốt. Hương nói. _Không cần đâu. Tôi không sao. Cảm ơn cậu. Cậu ta từ tốn giải thích. _Lúc nãy tôi đứng ở ngoài kia, thấy cậu hết va đập vào cây lại ngã xuống đất. Tôi nghĩ là mình có thể giúp được gì cho cậu nên tôi mới đến đây. Cậu đừng ngại, có gì cậu cứ nói ra đi. Tôi đã hứa là sẽ giúp cậu. Tôi sẽ làm đến cùng.Hương ngẩng mặt lên. Hương nghe cậu ta nói một hồi. Hương nghĩ dù có bị cậu ta lừa hay đem mình ra làm trò đùa cũng không sao. Hương đang rơi vào tình trạng tồi tệ, nếu có bị tồi tệ hơn nữa cũng không làm tình hình khá hơn được. Giống như một người mang một bao tải năm mươi kí, nếu có phải mang thêm một kí nữa, chắc người đó cũng có thể tải được.Nhìn khuôn mặt lấm tấm bụi bẩn của Hương. Cậu ta đưa cho Hương một chiếc khăn tay. _Cậu lau mặt đi. Hương tròn xoe mắt nhìn cậu ta. Mắt Hương đỏ hoe, sống mũi cay cay. Hương bịt chặt miệng, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với Hương thế này.Hương lặng người. Hương không biết có nên cầm lấy chiếc khăn tay của cậu ta hay không? Cậu ta giục. _Cậu cầm lấy đi. Đừng ngồi im như thế. Hương choàng tỉnh. Không tin đây là sự thật. Hương đón lấy chiếc khăn tay của cậu ta rồi lau mặt mình như một cái máy. Cậu ta cười. _Cậu nói cho tôi biết. Tại sao cậu lại hết va đập vào cây rồi lại ngã xấp mặt xuống đất. Hương thấy miệng mình nhạt thếch. _Tôi...tôi bị vỡ mắt kính nên không nhìn thấy được gì. _Tôi hiểu rồi. Việc đầu tiên cần cần làm gì đi mua một cặp kính mới, sau đó về nhà thay quần áo. Hương lúng túng đáp. _Tôi...tôi không thể đi được. _Cậu bị thương ở đâu à ? Hương lắc đầu đáp. _Không...không phải. Mắt kính của tôi bị vỡ nên…nên. Cậu ta gật đầu đáp. _Cậu đừng lo. Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây. Sau đó sẽ giúp cậu đi mua kính. Hương nghi ngờ hỏi. _Cậu...cậu nói thật chứ ? Cậu sẽ không lừa tôi chứ ? Cậu ta nắm lấy tay Hương. Đỡ Hương đứng dậy. Cậu ta giục. _Chúng ta đi thôi. Hương rơi lệ. Hương tự an ủi mình là không nên khóc nhưng Hương không thể điều khiển được bản thân mình. Cuối cùng lệ trên má Hương không ngừng rơi xuống.Hương biết mình là một con ngố, nếu chẳng may cậu ta chỉ lừa Hương rồi sau đó đem Hương ra làm trò đùa thì những gì mà Hương nghĩ tốt về cậu ta đều là sai lầm cả. Nhưng Hương lại nghĩ khác. Chỉ cần được cậu ta đối xử tốt như vừa rồi, Hương có thể hoàn toàn mãn nguyện. Hơn mười năm nay không có một người bạn nào đối xử tốt với Hương như cậu ta nên Hương cảm thấy ấm lòng, cảm thấy mình mới thực sự đang sống, đang tồn tại.Hương run rẩy nắm tay cậu ta đi ra khỏi khu vườn. Bây giờ tất cả sinh viên đều đã vào lớp học nên sân trường vắng hoe.Hương nín thở chờ nghe những câu trêu chọc của mọi người xung quanh nhưng Hương không nghe được tiếng gì cả. Mắt Hương không nhìn rành được cảnh vật xung quanh nên không biết mặt mũi cậu ta trông như thế nào. Hương chỉ cảm nhận được bàn tay cậu ta rất ấm áp. Không hiểu tại sao nhưng lúc này Hương hoàn toàn tin tưởng cậu ta.[/SIZE][/FONT] [FONT=Times New Roman] [SIZE=4]Lần đầu tiên Hương thả lỏng cơ thể và không đề phòng cậu ta nữa. Hương nghĩ rằng chỉ cần được nghe cậu ta nói và được nắm tay cậu ta thế này thì dù lúc nữa cậu ta có đem mình rà làm trò hề. Hương cũng không hề oán hận hay trách móc cậu ta. Cậu ta lên tiếng hỏi. _Cậu học lớp nào ? _Tôi học lớp A9. _Cậu học khoa quản trị kinh doanh đúng không ? _Đúng. Còn cậu ? Câu ta cười không đáp. Hương tự nhiên thấy mình cũng muốn mỉm cười đáp lại cậu ta. _Cách trường đại học không xa có một cửa hàng kính. Tôi sẽ đưa cậu đến đó. Hương run giọng hỏi. _Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế ? Tôi...tôi... Cậu ta cười. _Tôi thấy cậu tội nghiệp nên muốn giúp cậu. Cậu không cần phải nghĩ gì cả. _Cảm..cảm ơn. Lấy xe máy. Cậu ta chở Hương đến cửa hàng bán kính. Sau khi đo độ cận của Hương. Nhân viên cửa hàng tiến hành cắt kính. Mười lăm phút sau. Hương có được một cặp kính hoàn hảo. Đeo kính. Hương có thể nhìn rõ được mọi cảnh vật xung quanh. Hương luôn tò mò muốn biết người giúp mình từ nãy đến giờ có khuôn mặt và hình dáng như thế nào. Đến khi nhìn rõ. Hương choáng váng. Cậu ta có nụ cười của thiên sứ. Nước da ngăm đen, mũi cao, mắt trong xanh, cậu ta có chiều cao khoảng một mét bảy lăm, mái tóc đen dài ngang vang được buộc túm đằng sau lưng. Nhìn cậu ta, Hương liên tưởng đến vẻ đẹp của một người đàn ông Hy Lạp, đúng là cậu ta có vẻ đẹp của một người đàn ông Hy Lạp.Hương nhìn xuống bộ đồng phục học sinh của cậu ta. Vậy là cậu ta đã lừa Hương. Cậu ta cùng lắm chỉ học lớp mười một hoặc lớp mười hai. Cậu ta không phải là sinh viên đại học. Hương không hiểu một học sinh học cấp ba như cậu ta đến trường đại học làm gì ? Cậu ta cười hỏi. _Cậu đã nhìn chán chưa ? Bây giờ chúng ta đi được rồi chứ ? Hương choàng tỉnh. Mở cặp sách, lấy ví tiền. Hương muốn trả tiền cho cặp kính của mình. Cậu ta ngăn lại. _Tôi đã trả tiền cặp kính cho cậu rồi nên cậu không cần phải trả nữa[/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Truyện dài tập _ Sự trả thù ngọt ngào_tớ sưu tầm
Top