Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Truyện dài tập _ Sự trả thù ngọt ngào_tớ sưu tầm
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="its0k2bme_hp" data-source="post: 70651" data-attributes="member: 22980"><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">Tự nhủ là mình phải cố gắng lên. Hương quan sát xung quanh. Hương cố tìm một chỗ nào đó để ngồi.Phía sau trường Thiên Tân có một khu vườn rất rộng lớn. Hương vội vòng ra phía sau. Hương hy vọng là sẽ không có ai làm phiền mình.Vứt túi sách xuống đất. Hương nằm xuống. Mắt ngước nhìn bầu trời cao. Dù cố tỏ ra mình không sao nhưng Hương là con người, Hương không phải là gỗ đá. Là con người ai cũng có cảm xúc, và lòng tự trọng của riêng mình. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Đứng trước mặt người khác, dù họ có tìm cách sỉ nhục Hương như thế nào. Hương cũng không bao giờ khóc trước mặt họ nhưng khi ở một mình, Hương khóc thầm lặng lẽ. Hương thương xót cho số phận không may và bất hạnh của mình. Hương không có gì cả ngoài niềm tin vào tương lai và tin vào một mai kia ai đó có thể hiểu được mình.Hương khóc, khóc như mưa. Ở đây không có ai nên Hương có thể bộc lộ hết con người thật của mình. Hương đấm mạnh vào thân cây. Hương đá, Hương đạp. Hương muốn gào to lên, muốn đập phá một thứ gì đó.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Sau khi đã xả được hết tức giận và uất ức. Hương thấy nhẹ nhõm hơn. Hương không ngờ được rằng những hành động không hay của Hương đã bị anh ta nhìn thấy.Anh ta kinh ngạc khi thấy Hương trút hết tực giận của mình lên thân cây. Anh ta cũng không ngờ được rằng, Hương là một cô gái điên khùng như thế.Anh ta thấy Hương ngoài hình thức bề ngoài xấu xí ra thì tính cách cũng tồi tệ chẳng kém.Khoanh tay trước ngực, anh ta quan sát Hương như đang chiêm ngưỡng một người điên mới được thả từ trại tâm thần về nhà.Anh ta ví mái tóc bù xù của Hương giống như một người vừa mới bị điện giật, còn cặp kính to dày đeo trên sống mũi giống như hai quả bí đắp vào mặt Hương. Anh ta chán ghét nhìn bộ quần áo của Hương. Anh ta không hiểu Hương có biết thẩm mĩ là gì không.Nếu Hương là một người lớn tuổi, anh ta sẽ không có phàn nàn gì nhưng Hương chỉ mới mười tám tuổi. Một cô gái mới lớn mà ăn mặc giống như một cụ già. Anh ta lắc đầu.Thường ngày anh ta rất ít nói và cũng rất kiệm lời. Trong lớp anh ta không chơi cùng với ai, cũng không kết bạn với ai. Anh ta là một người lạnh lùng, một kẻ máu lạnh. Anh ta thích sống cô độc, thích được yên tĩnh một mình.Bọn con trai không dám chơi với anh ta vì chỉ cần tức giận hay hơi phật lòng, anh ta sẵn sàng tặng họ vài vết thương nặng có, nhẹ có. Còn con gái tuy có thích và muốn anh ta để mắt đến mình, nhưng họ sợ anh ta sẽ dùng họ làm một cái bao cát để trút giận.Đối với anh ta, con gái hay con trai thì cũng như nhau. Chỉ cần anh ta không thích, anh ta có thể ra tay với họ. Từ khi đi học cho đến tận bây giờ anh ta không chơi với ai, cũng không kết bạn với ai. Anh ta cũng giống như Hương. Cả hai đều là những người cô độc. Hương không có bạn vì không ai muốn làm bạn với Hương. Còn anh ta không có bạn vì anh ta không muốn ai làm bạn với mình. Một người muốn có mà không được, trong khi người kia có nhưng lại không thích.Khóc chán, đánh chán. Hương nhặt túi sách dưới đất lên. Cố gượng cười, Hương nghĩ đã đến lúc mình phải đi vào lớp.Vừa đi vừa cúi mặt. Hương không hay có ai đó đang đứng chắn trước mặt mình. Đầu Hương đập nhẹ vào ngực anh ta. Cặp kính bị rơi xuống đất.Hương sợ hãi vội ngước mắt nhìn lên. Thấy khuôn mặt tức giận và cặp mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống của anh ta. Hương vội lùi lại.Anh ta tiến thêm một bước. Tiếng kính vỡ vang lên. Hương tái mặt. Nếu không có kính Hương không thể nhìn thấy gì. Hương vội ngồi thụp xuống. Với đôi mắt nhìn mờ mờ ảo ảo mọi thứ xung quanh. Hương cố tìm cặp kính vỡ của mình.Anh ta thấy Hương đang mò mẫm xung quanh giống hệt như một ông thầy bói mù. Anh ta nhếch mép hỏi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cô đang làm cái quái gì hả ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương mếu máo đáp.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Tôi đang cố tìm cặp kính của tôi. Nếu không có kính tôi không nhìn thấy gì cả.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Nhìn xuống chân mình. Anh ta thấy cặp kính của Hương đang nằm gọn dưới đáy giày. Chính anh ta là người đã làm vỡ kính của Hương. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Thở dài, anh ta nói.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Kính của cô vỡ rồi. Cô nên đi mua cặp kính khác mà đeo.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương run rẩy hỏi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu…cậu có biết kính của tôi ở đâu không ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Mặc dù ghét Hương và không thích bị phiền lụy nhưng kính của Hương bị vỡ là do mình nên không còn cách nào khác. Anh ta đành cúi xuống lấy cặp kính dưới chân mình rồi đưa cho Hương.Hương vội cầm lấy. Mắt kính đã bị vỡ nên Hương không thể sử dụng được nữa. Hương lặng người. Thốt không nên lời. Hương loạng choạng đứng dậy. Kính vỡ, Hương không thể đi ra đường với đôi mắt không nhìn rõ được mọi thứ. Đi bộ đã khó nói gì đến việc Hương đang dùng xe đạp điện để đi học. Hơn mười một giờ Hương còn phải đi đón em trai.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương ôm lấy đầu. Hương không biết làm thế nào để thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này.Lệ trên má Hương rơi xuống. Hương khóc một cách tự nhiên. Hương không cần phải gào hay nghĩ nhiều đến những đau khổ và tủi nhục mà mình đã phải trải qua hơn mười năm nay. Hương vẫn có thể khóc, vẫn có thể rơi lệ. Đối với Hương, đau khổ và uất ức luôn ẩn sâu trong lòng, chỉ cần Hương buồn, nước mắt có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.Anh ta giật mình nhìn vào đôi mắt to tròn của Hương, đôi mắt long lanh đầy lệ. Khi nhìn vào đôi mắt của Hương, anh ta thấy mình bị hút hồn. Anh ta nhận ra Hương có một đôi mắt rất đẹp. Mặc dù về mọi mặt của Hương, anh ta không thích nhưng còn đôi mắt, anh ta không thể nói là mình không thích. Anh ta thích đôi mắt của Hương. Đôi mắt thật trong, thật hiền và thật đẹp.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Thấy Hương khóc tự nhiên anh ta thấy mủi lòng. Anh ta thấy mình cần có trách nhiệm với những gì mà anh ta gây ra cho Hương. Nhưng đó chỉ là một thoáng xao động và yếu đuối. Ngay lập tức anh ta lấy lại tự chủ và con người lạnh lùng trước kia.Anh ta quay gót bỏ đi. Anh ta mặc Hương muốn xoay sở ra sao thì xoay. Anh ta không quan tâm.Hương không hy vọng sẽ nhận được lòng tốt của anh ta nên việc anh ta quay lưng bỏ đi. Hương cũng không cho thế là một điều lạ. Hương chua xót khi thấy mọi người quen đối xử bất công và vô lý với mình. Họ chỉ thích hành hạ và đem Hương ra làm trò đùa. Ít ai trong số họ nghĩ rằng Hương cũng là con người, Hương cần được đối xử công bằng và tử tế.Hương nắm chặt cặp kính vỡ trong tay. Mắt Hương đỏ hoe vì khóc. Môi Hương mím chặt. Quá tức giận và chán chường. Hương chỉ muốn hét to lên hay đập phá một thứ gì đó.Hương mò mẫm bước đi như một người mù dở.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Bốp !</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Đầu Hương đập mạnh vào thân cây trước mặt. Nhăn mặt vì đau. Hương liên tục xoa trán. Trong khu vườn này toàn cây là cây. Nếu bình thường không bị vỡ kính, Hương còn biết đường mà đi, nhưng bây giờ mắt Hương không nhìn rõ được xung quanh, Hương sợ rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.Bóng tối, sợ hãi đang bủa vây lấy Hương. Càng luống cuống, càng sợ hãi, Hường càng không nhìn rõ được đường đi. Vừa mới bị va đập vào thân cây. Hương vấp phải rễ cây mọc trồi trên mặt đất. Hương ngã xấp mặt về phía trước.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Mắt Hương nổ đom đóm, quần áo dính đầy đất cát, thân người ê ẩm. Tình trạng của Hương lúc này rất thê thảm. Hương càng cố, càng bị ngã, và càng bị va vào cây mọc xung quanh khu vườn.Hương gắng gượng ngồi dậy, vuỗi đất cát trên quần áo, mặt Hương dính lem toàn cát. Không cần gương soi, Hương cũng biết trông mình bây giờ rất giống một con hề.Hương khóc, khóc như mưa. Ôm lấy mặt, Hương ngồi dựa xuống gốc cây bên cạnh. Hương ước giá mà mình có thể chết ngay vào lúc này. Nếu có thể chết được, Hương sẽ kết thúc được cuộc sống khổ ải của chính mình.Hương nghe có tiếng bước chân lạo xạo đi về phía mình. Hương co rúm lại vì sợ. Hương sợ bị các bạn trong trường lôi Hương ra giữa sân trường để làm trò hề cho họ. Hương vội ôm chặt lấy túi sách. Hương ngồi co lại như một con tôm. Đầu ngục mặt xuống gối. Hương mong ai đó chỉ vô tình đi ngang qua đây rồi mong chóng rời đi.Hương nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi dừng hẳn. Hương ngửi được mùi nước hoa, mùi thơm của quần áo của người nào đó đang đứng cạnh mình.Hương đông cứng cả người. Hơi thở ngưng đọng. Mắt nhắm lại. Hương chuẩn bị tinh thần để nghe những lời lẽ khiến nhã của người đó nhưng trái ngược với suy nghĩ và dự đoán của Hương.Một giọng nam trầm ấm vang lên.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu không sao chứ ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Lần đầu tiên trong đời Hương mới được nghe một người có giọng nói như thế. Đây cũng là lần đầu tiên, Hương được ai đó hỏi han quan tâm mà không phải là những lời nói giễu cợt.Hương không dám ngẩng mặt lên. Hương đáp lời người lạ mặt bằng một giọng run rẩy thiếu sức sống.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Tôi…tôi không sao .</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="its0k2bme_hp, post: 70651, member: 22980"] [FONT=Times New Roman] [SIZE=4]Tự nhủ là mình phải cố gắng lên. Hương quan sát xung quanh. Hương cố tìm một chỗ nào đó để ngồi.Phía sau trường Thiên Tân có một khu vườn rất rộng lớn. Hương vội vòng ra phía sau. Hương hy vọng là sẽ không có ai làm phiền mình.Vứt túi sách xuống đất. Hương nằm xuống. Mắt ngước nhìn bầu trời cao. Dù cố tỏ ra mình không sao nhưng Hương là con người, Hương không phải là gỗ đá. Là con người ai cũng có cảm xúc, và lòng tự trọng của riêng mình. Đứng trước mặt người khác, dù họ có tìm cách sỉ nhục Hương như thế nào. Hương cũng không bao giờ khóc trước mặt họ nhưng khi ở một mình, Hương khóc thầm lặng lẽ. Hương thương xót cho số phận không may và bất hạnh của mình. Hương không có gì cả ngoài niềm tin vào tương lai và tin vào một mai kia ai đó có thể hiểu được mình.Hương khóc, khóc như mưa. Ở đây không có ai nên Hương có thể bộc lộ hết con người thật của mình. Hương đấm mạnh vào thân cây. Hương đá, Hương đạp. Hương muốn gào to lên, muốn đập phá một thứ gì đó. Sau khi đã xả được hết tức giận và uất ức. Hương thấy nhẹ nhõm hơn. Hương không ngờ được rằng những hành động không hay của Hương đã bị anh ta nhìn thấy.Anh ta kinh ngạc khi thấy Hương trút hết tực giận của mình lên thân cây. Anh ta cũng không ngờ được rằng, Hương là một cô gái điên khùng như thế.Anh ta thấy Hương ngoài hình thức bề ngoài xấu xí ra thì tính cách cũng tồi tệ chẳng kém.Khoanh tay trước ngực, anh ta quan sát Hương như đang chiêm ngưỡng một người điên mới được thả từ trại tâm thần về nhà.Anh ta ví mái tóc bù xù của Hương giống như một người vừa mới bị điện giật, còn cặp kính to dày đeo trên sống mũi giống như hai quả bí đắp vào mặt Hương. Anh ta chán ghét nhìn bộ quần áo của Hương. Anh ta không hiểu Hương có biết thẩm mĩ là gì không.Nếu Hương là một người lớn tuổi, anh ta sẽ không có phàn nàn gì nhưng Hương chỉ mới mười tám tuổi. Một cô gái mới lớn mà ăn mặc giống như một cụ già. Anh ta lắc đầu.Thường ngày anh ta rất ít nói và cũng rất kiệm lời. Trong lớp anh ta không chơi cùng với ai, cũng không kết bạn với ai. Anh ta là một người lạnh lùng, một kẻ máu lạnh. Anh ta thích sống cô độc, thích được yên tĩnh một mình.Bọn con trai không dám chơi với anh ta vì chỉ cần tức giận hay hơi phật lòng, anh ta sẵn sàng tặng họ vài vết thương nặng có, nhẹ có. Còn con gái tuy có thích và muốn anh ta để mắt đến mình, nhưng họ sợ anh ta sẽ dùng họ làm một cái bao cát để trút giận.Đối với anh ta, con gái hay con trai thì cũng như nhau. Chỉ cần anh ta không thích, anh ta có thể ra tay với họ. Từ khi đi học cho đến tận bây giờ anh ta không chơi với ai, cũng không kết bạn với ai. Anh ta cũng giống như Hương. Cả hai đều là những người cô độc. Hương không có bạn vì không ai muốn làm bạn với Hương. Còn anh ta không có bạn vì anh ta không muốn ai làm bạn với mình. Một người muốn có mà không được, trong khi người kia có nhưng lại không thích.Khóc chán, đánh chán. Hương nhặt túi sách dưới đất lên. Cố gượng cười, Hương nghĩ đã đến lúc mình phải đi vào lớp.Vừa đi vừa cúi mặt. Hương không hay có ai đó đang đứng chắn trước mặt mình. Đầu Hương đập nhẹ vào ngực anh ta. Cặp kính bị rơi xuống đất.Hương sợ hãi vội ngước mắt nhìn lên. Thấy khuôn mặt tức giận và cặp mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống của anh ta. Hương vội lùi lại.Anh ta tiến thêm một bước. Tiếng kính vỡ vang lên. Hương tái mặt. Nếu không có kính Hương không thể nhìn thấy gì. Hương vội ngồi thụp xuống. Với đôi mắt nhìn mờ mờ ảo ảo mọi thứ xung quanh. Hương cố tìm cặp kính vỡ của mình.Anh ta thấy Hương đang mò mẫm xung quanh giống hệt như một ông thầy bói mù. Anh ta nhếch mép hỏi. _Cô đang làm cái quái gì hả ? Hương mếu máo đáp. _Tôi đang cố tìm cặp kính của tôi. Nếu không có kính tôi không nhìn thấy gì cả. Nhìn xuống chân mình. Anh ta thấy cặp kính của Hương đang nằm gọn dưới đáy giày. Chính anh ta là người đã làm vỡ kính của Hương. Thở dài, anh ta nói. _Kính của cô vỡ rồi. Cô nên đi mua cặp kính khác mà đeo. Hương run rẩy hỏi. _Cậu…cậu có biết kính của tôi ở đâu không ? Mặc dù ghét Hương và không thích bị phiền lụy nhưng kính của Hương bị vỡ là do mình nên không còn cách nào khác. Anh ta đành cúi xuống lấy cặp kính dưới chân mình rồi đưa cho Hương.Hương vội cầm lấy. Mắt kính đã bị vỡ nên Hương không thể sử dụng được nữa. Hương lặng người. Thốt không nên lời. Hương loạng choạng đứng dậy. Kính vỡ, Hương không thể đi ra đường với đôi mắt không nhìn rõ được mọi thứ. Đi bộ đã khó nói gì đến việc Hương đang dùng xe đạp điện để đi học. Hơn mười một giờ Hương còn phải đi đón em trai. Hương ôm lấy đầu. Hương không biết làm thế nào để thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này.Lệ trên má Hương rơi xuống. Hương khóc một cách tự nhiên. Hương không cần phải gào hay nghĩ nhiều đến những đau khổ và tủi nhục mà mình đã phải trải qua hơn mười năm nay. Hương vẫn có thể khóc, vẫn có thể rơi lệ. Đối với Hương, đau khổ và uất ức luôn ẩn sâu trong lòng, chỉ cần Hương buồn, nước mắt có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.Anh ta giật mình nhìn vào đôi mắt to tròn của Hương, đôi mắt long lanh đầy lệ. Khi nhìn vào đôi mắt của Hương, anh ta thấy mình bị hút hồn. Anh ta nhận ra Hương có một đôi mắt rất đẹp. Mặc dù về mọi mặt của Hương, anh ta không thích nhưng còn đôi mắt, anh ta không thể nói là mình không thích. Anh ta thích đôi mắt của Hương. Đôi mắt thật trong, thật hiền và thật đẹp. Thấy Hương khóc tự nhiên anh ta thấy mủi lòng. Anh ta thấy mình cần có trách nhiệm với những gì mà anh ta gây ra cho Hương. Nhưng đó chỉ là một thoáng xao động và yếu đuối. Ngay lập tức anh ta lấy lại tự chủ và con người lạnh lùng trước kia.Anh ta quay gót bỏ đi. Anh ta mặc Hương muốn xoay sở ra sao thì xoay. Anh ta không quan tâm.Hương không hy vọng sẽ nhận được lòng tốt của anh ta nên việc anh ta quay lưng bỏ đi. Hương cũng không cho thế là một điều lạ. Hương chua xót khi thấy mọi người quen đối xử bất công và vô lý với mình. Họ chỉ thích hành hạ và đem Hương ra làm trò đùa. Ít ai trong số họ nghĩ rằng Hương cũng là con người, Hương cần được đối xử công bằng và tử tế.Hương nắm chặt cặp kính vỡ trong tay. Mắt Hương đỏ hoe vì khóc. Môi Hương mím chặt. Quá tức giận và chán chường. Hương chỉ muốn hét to lên hay đập phá một thứ gì đó.Hương mò mẫm bước đi như một người mù dở. _Bốp ! Đầu Hương đập mạnh vào thân cây trước mặt. Nhăn mặt vì đau. Hương liên tục xoa trán. Trong khu vườn này toàn cây là cây. Nếu bình thường không bị vỡ kính, Hương còn biết đường mà đi, nhưng bây giờ mắt Hương không nhìn rõ được xung quanh, Hương sợ rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.Bóng tối, sợ hãi đang bủa vây lấy Hương. Càng luống cuống, càng sợ hãi, Hường càng không nhìn rõ được đường đi. Vừa mới bị va đập vào thân cây. Hương vấp phải rễ cây mọc trồi trên mặt đất. Hương ngã xấp mặt về phía trước. Mắt Hương nổ đom đóm, quần áo dính đầy đất cát, thân người ê ẩm. Tình trạng của Hương lúc này rất thê thảm. Hương càng cố, càng bị ngã, và càng bị va vào cây mọc xung quanh khu vườn.Hương gắng gượng ngồi dậy, vuỗi đất cát trên quần áo, mặt Hương dính lem toàn cát. Không cần gương soi, Hương cũng biết trông mình bây giờ rất giống một con hề.Hương khóc, khóc như mưa. Ôm lấy mặt, Hương ngồi dựa xuống gốc cây bên cạnh. Hương ước giá mà mình có thể chết ngay vào lúc này. Nếu có thể chết được, Hương sẽ kết thúc được cuộc sống khổ ải của chính mình.Hương nghe có tiếng bước chân lạo xạo đi về phía mình. Hương co rúm lại vì sợ. Hương sợ bị các bạn trong trường lôi Hương ra giữa sân trường để làm trò hề cho họ. Hương vội ôm chặt lấy túi sách. Hương ngồi co lại như một con tôm. Đầu ngục mặt xuống gối. Hương mong ai đó chỉ vô tình đi ngang qua đây rồi mong chóng rời đi.Hương nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi dừng hẳn. Hương ngửi được mùi nước hoa, mùi thơm của quần áo của người nào đó đang đứng cạnh mình.Hương đông cứng cả người. Hơi thở ngưng đọng. Mắt nhắm lại. Hương chuẩn bị tinh thần để nghe những lời lẽ khiến nhã của người đó nhưng trái ngược với suy nghĩ và dự đoán của Hương.Một giọng nam trầm ấm vang lên. _Cậu không sao chứ ? Lần đầu tiên trong đời Hương mới được nghe một người có giọng nói như thế. Đây cũng là lần đầu tiên, Hương được ai đó hỏi han quan tâm mà không phải là những lời nói giễu cợt.Hương không dám ngẩng mặt lên. Hương đáp lời người lạ mặt bằng một giọng run rẩy thiếu sức sống. Tôi…tôi không sao . [/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Truyện dài tập _ Sự trả thù ngọt ngào_tớ sưu tầm
Top