Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Truyện dài tập _ Sự trả thù ngọt ngào_tớ sưu tầm
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="its0k2bme_hp" data-source="post: 70650" data-attributes="member: 22980"><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">Một tiếng cạch vang lên. Hương giật mình quay lại. Nhìn khuôn mặt sát khí và lạng băng của người con trai ngồi phía sau mình. Hương nuốt nước bọt.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Tất cả lớp đều nhìn hai người. Hương là người mới đến nên không hiểu người đang tìm cách gây sự với mình là ai. Hương nhìn lướt qua khuôn mặt của anh ta. Hương thấy anh ta có đôi mắt đen sâu, hàng lông mày đen rậm, mái tóc được nhuộm màu hung đỏ, làn da trắng mịn, đôi môi lúc nào cũng hếch lên tỏ vẻ khinh mạn, mũi thẳng, ánh mắt của anh ta nhìn người đối diện như muốn lột trần hết mọi suy nghĩ và những uẩn khúc đang chất chứa trong đầu. Hương chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào lại đeo khuyên tai. Trên tai anh ta đeo hai cái khuyên nhỏ bằng bạc. Hương nhìn xuống chiếc áo cánh khoác bên ngoài và chiếc áo phông màu đen mặc bên trong của anh ta. Nhìn cách ngồi học như một ông chủ của anh ta. Hương nổi da gà. Hương không biết anh ta là ai nhưng cái cách anh ta nhìn người khác và thái độ sợ sệt của các bạn trong lớp. Hương có thể đoán được một phần. Anh ta là một người có sức ảnh hưởng và có thể sai khiến được người khác.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương vội quay mặt lên. Mỗi chiếc bàn học trong lớp đều là những chiếc bàn cá nhân nên có thể di chuyển dễ dàng mà không làm ảnh hưởng đến người khác. Hương vội di chuyển chiếc bàn của mình dịch lên phía trên. Hương thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể tránh xa được anh ta một chút. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Dầm !</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Mặt Hương trắng bệch. Không hiểu anh ta rời khỏi chỗ ngồi của anh ta lúc nào mà bàn chân của anh ta đang để trên mặt bàn học của Hương.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương sợ hãi. Hương không biết anh ta muốn gì mà lại tìm cách gây sự với Hương thế này.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Một giọng sắc lạnh vang lên.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cô mau biến ra khỏi đây và mau trả lại cái bàn gác chân cho tôi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương run run đáp.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Trong lớp chỉ có mỗi cái bàn này là còn trống. Tôi không thể đưa nó cho cậu.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Dầm !</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Anh ta lại đạp mạnh chân xuống mặt bàn.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cô có đi không ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Thầy giáo can ngăn.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Em đừng như thế. Trong lớp ai cũng là bạn bè cả. Em phải thông cảm cho bạn ấy mới phải.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Anh ta nhếch mép đáp.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Em không muốn nghe. Từ trước đến giờ cái bàn này vẫn được em dùng để gác chân sao cô ta dám lấy ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương sợ đến nỗi đông cứng cả người. Khả năng nói và phản kháng bay sạch ra khỏi đầu. Hương chỉ biết ngồi im chịu trận trước những câu đe dọa và tức tối của anh ta. Các bạn trong lớp nín cười. Họ biết anh ta là ai nên không ai dám chọc giận anh ta chỉ có mình Hương là người mới đến, lại xui xẻo đi học muộn nên mới đụng phải anh ta.Trong lớp không ai dám ho he tiếng nào, ngay cả thầy giáo cũng phải nể anh ta vài phần. Hương cảm tưởng chỉ có mình Hương đang chống trọi với cơn bão cát giữa sa mạc. Ngay từ khi còn nhỏ Hương đã bị người ta bắt nạt và ăn hiếp. Hương đã quen chịu đựng, quen sống như một con rối, như một con người bị dìm sâu dưới lớp bùn. Trong mắt của mọi người, Hương không phải là con người đáng được tôn trọng. Mặc dù Hương không làm việc gì xấu, cũng không hại ai nhưng hình thức bề ngoài, gia thế, địa vị, tính cách đã khiến Hương trở thành một kẻ không ra gì trong mắt họ.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Anh ta quát.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Thế nào cô có đi không ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương lắp bắp đáp.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Làm…làm sao tôi đi được. Trong lớp này chỉ còn sót lại một cái ghế. Cậu…cậu làm ơn.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Anh ta hẩy một cãi. Hương ngã lăn ra đất. Cả lớp được một trận cười nghiêng ngả. Cố dấu dòng lệ đang trực trào. Hương cố gắng ngồi dậy. Anh ta lạnh lùng nói.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Nếu cô không chịu đi. Cô sẽ biết tay tôi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Thấy giáo bất lực trước hành vi không coi ai ra gì của anh ta nhưng cũng không dám ho he nói câu nào. Ngay cả các bạn trong lớp mặc dù có bất bình cũng không dám tỏ vẻ chán ghét hay phản đối nếu không họ sẽ nhận được những hậu quả rất thê thảm.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương dựng lại bàn học, nhặt túi sách dưới đất. Vụng về chùi hai dòng lệ trên má. Hương cố gắng kìm nén tiếng nấc trong cổ họng, cố gắng lấy lại tự chủ. Hương không cho phép bản thân mình được ngục ngã. Nếu Hương bỏ chạy, và không đám đến lớp nữa, mọi công sức mà Hương bỏ ra mấy năm nay sẽ tan thành mây khói. Hương tự nhủ với lòng là phải sống thật tốt và hãy cố gắng lên. Hương đã chịu đựng quen những hành vi đối xử thô bạo và thô bỉ của mọi người xung quanh nên Hương tin là mình có thể chịu đựng được.Hương ngồi xuống ghế. Anh ta nhếch mép. Đặt đôi giày bẩn lên thành ghế của Hương. Anh ta thản nhiên ngồi học theo kiểu đó suốt giờ học. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">Đến giờ ra chơi. Hương vội cầm túi sách, đút sách vào cặp. Hương muốn đi chỗ nào đó cho khuây khỏa. Nếu còn ngồi im trong lớp và chịu đựng anh ta thì thà rằng Hương chịu phạt còn hơn.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Dầm !</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương giật thót, không cần ngẩng mặt lên nhìn. Hương cũng biết người vừa đạp chân xuống bàn mình là ai ? Hương than thầm, chắc anh ta không chịu buông tha cho Hương một cách dễ dàng. Anh ta sẽ bắt Hương phải chuyển chỗ hay trả lại cái bàn mà anh ta nói là anh ta luôn dùng nó để gác chân.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương chửu thầm tích cách độc đoán và lạnh lùng của anh ta. Cùng ngồi học trong lớp, sao anh ta dám chiếm hai cái bàn làm của riêng mình. Nếu trong lớp có nhiều bàn và nhiều chỗ trống cho anh ta làm thế thì không có gì đáng nói đằng này mỗi người chỉ có một cái bàn duy nhất. Nếu Hương trả lại cho anh ta, Hương lấy bàn học ở đâu để ngồi và học bằng cách nào. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương chua xót nghĩ. Không lẽ mình phải ngồi học dưới đất ? Bằng một giọng lạnh băng, không một chút biểu cảm. Anh ta nói.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Thế nào cô có chịu đi không ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương buồn bã trả lời.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cậu cũng biết rồi ở đây chỉ còn xót một cái bàn. Tôi…tôi không thể học nếu không có bàn.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Dầm !</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương giật bắn người. Sao anh ta thích dọa nạt tinh thần người khác như thế ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Vậy là cô muốn chết ?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Hương tự nhủ mình không được khóc nhưng nước mắt ngắn nước mắt dài tuôn hết cả ra. Anh ta nhìn mái tóc bù xù, nhìn bộ quần áo ăn mặc theo kiểu thời trung cổ, nhìn cặp kính to đùng, nhìn thân hình tròn trịa của Hương. Anh ta nhăn mặt.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cô có biết trông cô giống gì không ? Trông cô rất giống một con chó xù lông được nuôi và chăm sóc tốt.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Đây không phải là lần đầu tiên, Hương bị người khác khinh rẻ và ăn nói kiểu này. Hương mím chặt môi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">Giật mạnh vào mái tóc bù xù của Hương. Anh ta chán nghét nói.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px">_Cô đúng là tạo vật xấu xí nhất mà tôi từng gặp. Cô không thấy là cô nên trốn đi chỗ nào đó hay nên ở nhà không đi ra đường như thế không phải là hay hơn à ?Hương cắn răng không đáp. Bao nhiên phẫn nộ và tức giận đều bị Hương kìm nén trong cổ họng. Cầm túi sách. Hương đứng lên. Hương đi như chạy ra khỏi lớp. Hương bỏ lại sau lưng ánh mắt khinh ghét của anh ta và tiếng cười cợt nhả của các bạn trong lớp.Buổi học đầu tiên của Hương ở ngôi trường mới là một thảm họa.Hương lau mước mắt</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="its0k2bme_hp, post: 70650, member: 22980"] [FONT=Times New Roman] [SIZE=4]Một tiếng cạch vang lên. Hương giật mình quay lại. Nhìn khuôn mặt sát khí và lạng băng của người con trai ngồi phía sau mình. Hương nuốt nước bọt. Tất cả lớp đều nhìn hai người. Hương là người mới đến nên không hiểu người đang tìm cách gây sự với mình là ai. Hương nhìn lướt qua khuôn mặt của anh ta. Hương thấy anh ta có đôi mắt đen sâu, hàng lông mày đen rậm, mái tóc được nhuộm màu hung đỏ, làn da trắng mịn, đôi môi lúc nào cũng hếch lên tỏ vẻ khinh mạn, mũi thẳng, ánh mắt của anh ta nhìn người đối diện như muốn lột trần hết mọi suy nghĩ và những uẩn khúc đang chất chứa trong đầu. Hương chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào lại đeo khuyên tai. Trên tai anh ta đeo hai cái khuyên nhỏ bằng bạc. Hương nhìn xuống chiếc áo cánh khoác bên ngoài và chiếc áo phông màu đen mặc bên trong của anh ta. Nhìn cách ngồi học như một ông chủ của anh ta. Hương nổi da gà. Hương không biết anh ta là ai nhưng cái cách anh ta nhìn người khác và thái độ sợ sệt của các bạn trong lớp. Hương có thể đoán được một phần. Anh ta là một người có sức ảnh hưởng và có thể sai khiến được người khác. Hương vội quay mặt lên. Mỗi chiếc bàn học trong lớp đều là những chiếc bàn cá nhân nên có thể di chuyển dễ dàng mà không làm ảnh hưởng đến người khác. Hương vội di chuyển chiếc bàn của mình dịch lên phía trên. Hương thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể tránh xa được anh ta một chút. _Dầm ! Mặt Hương trắng bệch. Không hiểu anh ta rời khỏi chỗ ngồi của anh ta lúc nào mà bàn chân của anh ta đang để trên mặt bàn học của Hương. Hương sợ hãi. Hương không biết anh ta muốn gì mà lại tìm cách gây sự với Hương thế này. Một giọng sắc lạnh vang lên. _Cô mau biến ra khỏi đây và mau trả lại cái bàn gác chân cho tôi. Hương run run đáp. _Trong lớp chỉ có mỗi cái bàn này là còn trống. Tôi không thể đưa nó cho cậu. _Dầm ! Anh ta lại đạp mạnh chân xuống mặt bàn. _Cô có đi không ? Thầy giáo can ngăn. _Em đừng như thế. Trong lớp ai cũng là bạn bè cả. Em phải thông cảm cho bạn ấy mới phải. Anh ta nhếch mép đáp. _Em không muốn nghe. Từ trước đến giờ cái bàn này vẫn được em dùng để gác chân sao cô ta dám lấy ? Hương sợ đến nỗi đông cứng cả người. Khả năng nói và phản kháng bay sạch ra khỏi đầu. Hương chỉ biết ngồi im chịu trận trước những câu đe dọa và tức tối của anh ta. Các bạn trong lớp nín cười. Họ biết anh ta là ai nên không ai dám chọc giận anh ta chỉ có mình Hương là người mới đến, lại xui xẻo đi học muộn nên mới đụng phải anh ta.Trong lớp không ai dám ho he tiếng nào, ngay cả thầy giáo cũng phải nể anh ta vài phần. Hương cảm tưởng chỉ có mình Hương đang chống trọi với cơn bão cát giữa sa mạc. Ngay từ khi còn nhỏ Hương đã bị người ta bắt nạt và ăn hiếp. Hương đã quen chịu đựng, quen sống như một con rối, như một con người bị dìm sâu dưới lớp bùn. Trong mắt của mọi người, Hương không phải là con người đáng được tôn trọng. Mặc dù Hương không làm việc gì xấu, cũng không hại ai nhưng hình thức bề ngoài, gia thế, địa vị, tính cách đã khiến Hương trở thành một kẻ không ra gì trong mắt họ. Anh ta quát. _Thế nào cô có đi không ? Hương lắp bắp đáp. _Làm…làm sao tôi đi được. Trong lớp này chỉ còn sót lại một cái ghế. Cậu…cậu làm ơn. Anh ta hẩy một cãi. Hương ngã lăn ra đất. Cả lớp được một trận cười nghiêng ngả. Cố dấu dòng lệ đang trực trào. Hương cố gắng ngồi dậy. Anh ta lạnh lùng nói. _Nếu cô không chịu đi. Cô sẽ biết tay tôi. Thấy giáo bất lực trước hành vi không coi ai ra gì của anh ta nhưng cũng không dám ho he nói câu nào. Ngay cả các bạn trong lớp mặc dù có bất bình cũng không dám tỏ vẻ chán ghét hay phản đối nếu không họ sẽ nhận được những hậu quả rất thê thảm. Hương dựng lại bàn học, nhặt túi sách dưới đất. Vụng về chùi hai dòng lệ trên má. Hương cố gắng kìm nén tiếng nấc trong cổ họng, cố gắng lấy lại tự chủ. Hương không cho phép bản thân mình được ngục ngã. Nếu Hương bỏ chạy, và không đám đến lớp nữa, mọi công sức mà Hương bỏ ra mấy năm nay sẽ tan thành mây khói. Hương tự nhủ với lòng là phải sống thật tốt và hãy cố gắng lên. Hương đã chịu đựng quen những hành vi đối xử thô bạo và thô bỉ của mọi người xung quanh nên Hương tin là mình có thể chịu đựng được.Hương ngồi xuống ghế. Anh ta nhếch mép. Đặt đôi giày bẩn lên thành ghế của Hương. Anh ta thản nhiên ngồi học theo kiểu đó suốt giờ học. [/SIZE][/FONT] [FONT=Times New Roman] [SIZE=4]Đến giờ ra chơi. Hương vội cầm túi sách, đút sách vào cặp. Hương muốn đi chỗ nào đó cho khuây khỏa. Nếu còn ngồi im trong lớp và chịu đựng anh ta thì thà rằng Hương chịu phạt còn hơn. _Dầm ! Hương giật thót, không cần ngẩng mặt lên nhìn. Hương cũng biết người vừa đạp chân xuống bàn mình là ai ? Hương than thầm, chắc anh ta không chịu buông tha cho Hương một cách dễ dàng. Anh ta sẽ bắt Hương phải chuyển chỗ hay trả lại cái bàn mà anh ta nói là anh ta luôn dùng nó để gác chân. Hương chửu thầm tích cách độc đoán và lạnh lùng của anh ta. Cùng ngồi học trong lớp, sao anh ta dám chiếm hai cái bàn làm của riêng mình. Nếu trong lớp có nhiều bàn và nhiều chỗ trống cho anh ta làm thế thì không có gì đáng nói đằng này mỗi người chỉ có một cái bàn duy nhất. Nếu Hương trả lại cho anh ta, Hương lấy bàn học ở đâu để ngồi và học bằng cách nào. Hương chua xót nghĩ. Không lẽ mình phải ngồi học dưới đất ? Bằng một giọng lạnh băng, không một chút biểu cảm. Anh ta nói. _Thế nào cô có chịu đi không ? Hương buồn bã trả lời. _Cậu cũng biết rồi ở đây chỉ còn xót một cái bàn. Tôi…tôi không thể học nếu không có bàn. _Dầm ! Hương giật bắn người. Sao anh ta thích dọa nạt tinh thần người khác như thế ? _Vậy là cô muốn chết ? Hương tự nhủ mình không được khóc nhưng nước mắt ngắn nước mắt dài tuôn hết cả ra. Anh ta nhìn mái tóc bù xù, nhìn bộ quần áo ăn mặc theo kiểu thời trung cổ, nhìn cặp kính to đùng, nhìn thân hình tròn trịa của Hương. Anh ta nhăn mặt. _Cô có biết trông cô giống gì không ? Trông cô rất giống một con chó xù lông được nuôi và chăm sóc tốt. Đây không phải là lần đầu tiên, Hương bị người khác khinh rẻ và ăn nói kiểu này. Hương mím chặt môi. Giật mạnh vào mái tóc bù xù của Hương. Anh ta chán nghét nói. _Cô đúng là tạo vật xấu xí nhất mà tôi từng gặp. Cô không thấy là cô nên trốn đi chỗ nào đó hay nên ở nhà không đi ra đường như thế không phải là hay hơn à ?Hương cắn răng không đáp. Bao nhiên phẫn nộ và tức giận đều bị Hương kìm nén trong cổ họng. Cầm túi sách. Hương đứng lên. Hương đi như chạy ra khỏi lớp. Hương bỏ lại sau lưng ánh mắt khinh ghét của anh ta và tiếng cười cợt nhả của các bạn trong lớp.Buổi học đầu tiên của Hương ở ngôi trường mới là một thảm họa.Hương lau mước mắt[/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Truyện dài tập _ Sự trả thù ngọt ngào_tớ sưu tầm
Top