Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
[Truyện dài] NÚI CẤM (truyện phiêu lưu kì bí)
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="courtney" data-source="post: 147222" data-attributes="member: 19537"><p><strong> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Chương 4. Chạm trán ở Vườn trường </span></span></strong></p><p></p><p> </p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"> </span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> Tôi lăn qua lăn lại mấy lần trên giường. Gần 12 giờ đêm. Mấy giường khác vẫn còn sáng đèn. Lũ sinh viên thường có thói quen ngủ muộn. Liễu, đứa ngồi ở giường đối diện tôi đang ngồi xem một bộ phim Hàn Quốc. Chắc vậy, vì tôi nghe thấy tiếng thút thít của nó. Nó to béo, mặt tròn quay như cái đĩa, nhưng lại dễ khóc. Nó xem phim quên ngày tháng và cũng khóc quên ngày tháng theo phim, toàn loại phim tình cảm Hàn Quốc, Đài Loan. </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi thấy phát sốt lên vì tiếng thút thít của nó. Tôi ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh phòng. Cái Tâm ở giường kế đang chát chít trên Facebook, miệng cười khùng khục. Đứa còn lại là cái Huyền đang cắm cúi học bài. Nó là đứa duy nhất có tâm trạng ôn thi lúc này. Từ lúc chiều khi biết tin Quý bị mất tích, tôi không còn tâm trí đâu để tập trung vào bài vở nữa. Tôi cứ suy nghĩ mãi về vụ mất tích của Quý. Tại sao lại có người muốn hại Quý? Quý vào vườn trường có phải để gặp ai không? Tôi thần người ra, đầu óc nghĩ ngợi lung lắm. Rồi tôi bước ra khỏi giường, mở cái rương dưới gầm. Tôi lấy ra sợi roi da, giắt vào thắt lưng rồi bước ra khỏi phòng. Lúc ra đến cửa, tôi thấy Huyền ngẩng đầu lên nhìn vào thắt lưng tôi với ánh mắt kì cục. </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Đến chỗ lan can đầu dãy, tôi bám theo tường, đu xuống tầng 2, từ đó lần theo gờ tường nhô ra, từ từ trèo xuống đát. Kí túc xá cứ 10 giờ tối là khóa cửa. Cả cửa sắt dưới tầng 1 lẫn cổng ra vào. Thi thoảng tôi vẫn trèo ra trèo vào mỗi khi trốn đi xem bóng đá hoặc bị nhốt ở ngoài vì đi chơi về muộn. Tôi có võ, lại khá cao (tôi cao 1.65m) nên việc leo trèo với tôi dễ như ăn cháo. Giờ chỉ việc vòng ra bức tường sau nhà trèo ra ngoài mà không bị bảo vệ bắt gặp. Việc này với tôi cũng hoàn toàn đơn giản. Nhảy phụp từ trên bờ tường cao gần 2m xuống đường, tôi rảo bước hướng về trường đại học.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Chinh phục thêm tường rào của trường, tôi thong thả bước trong khuôn viên trường. Trời hơi lạnh. Tôi mặc chiếc áo phông dài tay vằn ngang kiểu Kurt Cobain, mặc quần bò phủi bụi, đi giày thể thao, rất hợp với dáng người săn chắc gọn gàng của tôi. Cái mũi hếch và bộ tóc xù kiểu Lê Cát Trọng Lý làm tôi có một vẻ ngang tàng và bướng bỉnh không lẫn vào đâu được.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi men theo con đường lát sỏi đến dãy nhà A. Trong trường um tùm cây. Ánh trăng vằng vặc soi rõ đến từng cái lá động đậy. Trời đêm u tịch, chỉ có những tiếng côn trùng kêu miên man rả rích. Buổi tối, tầm 8, 9 giờ, bọn sinh viên rất hay vào trường. Lũ đi theo nhóm thì hay ra chỗ trống, ngồi lên bãi cỏ hát hò, tán chuyện. Các cặp yêu đương thì lẫn vào góc khuất hay ngồi ghế đá tâm sự. Khuôn viên trường như một cái công viên. Tuy nhiên, giờ đã nửa đêm, chỉ có một mình tôi, đang lần ra phía Vườn trường. </span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px"></span><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px"> <span style="font-family: 'Arial'"><a href="https://2.bp.blogspot.com/-zwxoRaGmBmU/UNxEL9yxG9I/AAAAAAAAAEo/A_WkI5dsvy8/s1600/Toi.jpg" target="_blank"><img src="https://2.bp.blogspot.com/-zwxoRaGmBmU/UNxEL9yxG9I/AAAAAAAAAEo/A_WkI5dsvy8/s640/Toi.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></a></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> Như tôi đã kể, Vườn trường là một khoảng rừng thoai thoải. Đường đi vào là một con đường mòn hẹp, xung quanh là cây cối. Con đường dẫn thẳng đến chỗ cây sấu cổ thụ, từ đó không còn đường mòn nữa. Cây sấu là mốc giới hạn cho cái Vườn trường của bọn sinh viên tọc mạch. Qua cây sấu là khu rừng rậm rạp và âm u, ngoài vài lời kể của một hai bà già l <span style="font-size: 15px">ẩn th <span style="font-size: 15px">ẩn </span></span>gần đất xa trời về trăn khổng lồ thì những câu chuyện về ma rừng lại lưu truyền rộng rãi và thuyết phục bởi những sự việc chỉ mới xảy ra nên ai cũng mắt thấy tai nghe. Hồi mới xây trường cách đây gần chục năm, đào lên toàn thấy xương người, hóa ra đây là bãi tha ma cũ. Người ta dời hết xương người đi, mời thầy cúng về cúng để đuổi hết hồn ma về âm phủ. Nhưng vẫn có mấy hồn ma có oán khí cao, không hóa giải được, chỉ đưa được chúng vào rừng Cấm – chính là khu rừng nối liền với Vườn trường, trở thành ma rừng. Thực ra, chẳng cần đến những câu chuyện về ma rừng, chỉ cái vẻ âm u của nó thôi đã khiến ban đêm cũng chẳng có đứa sinh viên nào dám mò vào Vườn trường cả.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi chẳng phải đứa nhát gan, cũng chẳng tin vào hồn ma bóng quế, nhưng đi một mình vào Vườn trường lúc nửa đêm cũng thấy hơi rờn rợn. Nhất là cái ánh trăng bàng bạc nhảy nhót qua các tán lá làm cho khung cảnh thêm màu ma quái.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> Khi khung cảnh dưới gốc cây sấu cổ thụ hiện ra trước mắt, tôi suýt nữa bật ra một tiếng kêu. Dưới gốc cây, ngay chỗ hiện trường lúc chiều, có một người đang đứng. Cả người anh ta bàng bạc dưới ánh trăng, thần sắc như một bóng ma. Anh ta lặng lẽ nhìn dấu vết trên đất và cây cỏ, mặt hơi nghiêng một chút về phía tôi. Nhìn kĩ một phần ba khuôn mặt ấy, tôi nhận ra người quen. Đấy là Thụy – người tôi gặp trên thư viện ban chiều. Tôi thấy trống ngực mình đánh cái thót. Tôi lẹ làng, nép vào một gốc cây, thấy bối rối không biết phải làm gì. Bất chợt tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> Tim đập thình thịch, tôi nắm chặt cán roi. Bỗng tiếng bước chân dừng lại, rồi lại có, nhỏ dần, và mất hẳn.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> Đợi một lúc, tôi se sẽ ló đầu nhìn ra.Thụy đã biến mất.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">*</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span><span style="font-family: 'Arial'"> Cuộc chạm trán với Thụy làm tôi hoang mang vô cùng. Tôi đi như kẻ mộng du về kí túc xá. Máu trinh thám hình sự trong tôi bị kích thích mạnh. Trong đầu tôi nảy ra một loạt câu hỏi. Thụy tới Vườn trường lúc nửa đêm để làm gì? Tôi chưa bao giờ nghe thấy Quý nhắc đến Thụy, liệu anh ta có liên quan gì đến Quý không? Có lẽ anh ta là thủ phạm bắt cóc Quý bởi tôi nghe nói thủ phạm thường hay quay về hiện trường sau khi gây án. Nếu Thụy là thủ phạm thì anh ta đưa Quý đi đâu, làm gì Quý rồi? Và tại sao? Tôi bắt đầu thấy tiếc nuối vì mình đã nấp. Lẽ ra tôi nên bắt quả tang và tra hỏi anh ta. Tôi đâu có sợ anh ta. Nếu anh ta là thủ phạm thì anh ta cũng gớm lắm đấy vì Quý là một trong những người giỏi nhất của đội karate mà vẫn bị đánh gục. Nhưng tôi có vũ khí. Tôi nghĩ là với yếu tố bất ngờ tôi hoàn toàn có thể hạ anh ta. Vậy mà tôi lại để anh ta đi mất. Mà anh ta đi đâu? Nghĩ đến đây tôi thấy mạch máu trên thái dương mình giật giật. Chỗ tôi nấp là con đường mòn duy nhất ra khỏi Vườn trường. Thụy không đi qua đấy, chẳng lẽ anh ta lại đi sâu vào trong núi Cấm? Anh ta là loại người gì mà lại dám đi vào trong núi Cấm lúc nửa đêm? Càng nghĩ, tôi càng thấy anh ta đáng ngờ. Tôi trằn trọc suốt đêm, không ngủ được, chỉ mong mau mau đến sáng.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> *</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span> <span style="font-family: 'Arial'">Cái tin sốt dẻo của buổi chiều hôm trước lan ra khắp trường nhanh hơn là dịch H5N1. Nó trở thành đề tài chính của những hội buôn chuyện sáng nay. Mấy đứa hôm trước bon chen được đến hiện trường vụt trở thành trung tâm sự chú ý. Câu chuyện được thêm mắm dặm muối, đoán già đoán non, suy diễn ra đủ phiên bản. Thằng Nam cận quả quyết rằng thằng bị mất tích đấy buôn ma túy, bị khử để bịt đầu mối, tao nghe thằng Khương lớp nó bảo mấy lần thấy nó thậm thà thậm thụt với ai đấy ở khu vệ sinh nhà F kìa. Nó vừa nói vừa đẩy đẩy cặp kính, ra vẻ nghiêm trọng. Cái Hải Nguyệt nhõng nhẽo thì khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng đấy là nạn nhân của ma rừng, dù nhận được hàng tá cái nhìn kiểu “khùng-hả-mày”. </span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Lương lớp trưởng nói giọng điềm đạm: </span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">- Các bạn đừng suy diễn lung tung. Đã có bằng chứng rõ ràng là bạn ấy bị bắt cóc hay làm sao đâu. – Lương rất biết y, nó tránh không nói từ “bị giết” hay “chết”. - Bạn nghe công an nói rồi đấy. Có thể bạn ấy chỉ đánh rơi điện thoại ở đấy thôi.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">- Mày biết gì mà nói. Có cả vết máu nữa đấy. – Thằng Khuê gân cổ cãi.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">- Vết máu ấy nhỏ xíu. Không đủ để chết người. Cậu đừng phán bừa linh tinh, tội nghiệp nó. – Một giọng con gái lên tiếng.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi lẳng lặng đi xuống dãy bàn cuối. Kim ngồi một mình ở đó, có vẻ như đang cố đọc quyển sách để bỏ ngoài tai những lời bàn tán của nhóm bên trên. Lúc tôi còn cách Kim một dãy bàn, thằng Cường đầu gấu cắt ngang từ cửa dưới, đẩy quyển sách của Kim sang một bên:</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">- Ê Mọt sách. Mày thấy gì chưa? Một thằng bị trăn khổng lồ nuốt rồi đấy.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Nó kéo dài giọng ra. Cười hô hố. Hai thằng Khánh và Dự đứng đằng sau nó cười hùa theo. Vậy là câu chuyện về con trăn khổng lồ của Kim cũng đã lan ra. </span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Thằng Cường dí sát mặt vào Kim:</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">- Mày biết không, có khi đứa tiếp theo là mày đấy. Hố hố hố…</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Máu sôi lên mặt, tôi tiến lại đẩy nó ra. Nó loạng choạng, tí nữa thì ngã dúi dụi vào hai thằng đằng sau. Cả ba thằng liền lấy tư thế thủ thế, gườm gườm nhìn tôi. Từng đụng độ với tôi hồi đầu năm, cộng với danh tiếng của tôi ở đội karate, nên chúng nó cũng hơi kiềng tôi. </span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Kim níu tay tôi lại: “Bỏ đi”. Thực ra thì cũng chẳng hay ho gì việc gây gổ ở trong lớp. Tôi lườm ba thằng rồi ngồi xuống cạnh Kim.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi thì thào vào tai nó: “Hôm qua tớ không ngủ được”.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Kim nhìn tôi dò hỏi. Tôi thì thào tiếp: “Tớ có chuyện này. Nhưng không nói ở đây được. Ra chỗ nào ít người thôi”.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Kim liếc đồng hồ. Chỉ còn khoảng 2 phút nữa là tiết học bắt đầu. Nó gấp sách lại, bỏ vào trong cặp, bước ra ngoài.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Đi đến đầu cầu thang, tôi chợt nhìn thấy trên tầng 3 tòa nhà C đối diện có bóng người quen quen. Tôi quay ra bảo Kim: “Đợi tớ ở chỗ cũ” rồi phóng vội đi.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi co cẳng chạy hết tốc lực và chặn đầu được anh ta ở ngay cầu thang tầng 2.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Xin chào![/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Thụy hơi sững người:</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Chào bạn.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Thế nào, hôm qua ngủ ngon chứ? – Tôi nói, giọng mát mẻ.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Thụy nhìn tôi, vẻ không hiểu. Tôi nghiêm giọng, đi thẳng vào vấn đề:</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Đêm qua bạn làm gì trong Vườn trường?[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Thụy thoáng chút ngạc nhiên: “Ra là bạn”, nhưng rồi anh ta nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Đấy không phải là việc của bạn.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Rồi xoay người bỏ đi. Nhanh như cắt, tôi lao lên chặn đầu anh ta. Tôi tưởng anh ta sẽ thanh minh về việc mình mò đến hiện trường vụ án vào nửa đêm một cách đáng ngờ kia, nhưng anh ta lại buông một câu cụt lủn lạnh lùng như vậy, vì vậy, tôi thấy rất tức mình. Tôi gằn giọng:</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Bạn tôi bị mất tích. Và tôi muốn biết tại sao anh lại ở hiện trường vào lúc nửa đêm.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Thụy chẳng có vẻ gì nao núng trước thái độ của tôi, mặt anh ta vẫn thản nhiên như không.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Nếu đấy là suy nghĩ của bạn thì tôi cũng nói cho bạn biết là tôi không giết bạn của bạn.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> GIẾT? – Tôi kêu lên. Câu trả lời của anh ta làm tôi bất ngờ. Tôi đâm ra lắp bắp – Sao… sao anh nghĩ là bạn tôi bị giết?[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Anh ta nhìn tôi với ánh mắt kì dị:</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Chẳng phải là rõ ràng như vậy rồi sao?[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Rồi quay người đi mất. Tôi muốn đuổi theo anh ta nhưng đôi chân như hóa đá, đờ người nhìn bóng dáng anh ta mất dạng sau cầu thang.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Xuống chỗ ghế đá dưới gốc cây long nhãn gần “con đường thơ mộng”, tôi thấy Kim lại chúi mũi vào quyển sách. Thấy tôi đến, nó gấp sách lại. <em>Kiến thức về loài rắn</em>. Vậy là Kim vẫn theo đuổi giả thuyết của nó. </span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi kể tóm tắt cho Kim nghe chuyện xảy ra đêm qua và vừa nãy. Nghe xong, nó xoa xoa cằm rồi bảo:</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Cũng chẳng thể kết luận được anh ta là thủ phạm. Cũng có thể anh ta đến đó với cùng lí do với cậu.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Tớ đến đấy vì Quý là bạn tớ. Tớ không tin anh ta quen Quý. Tại sao quan tâm?[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Ai biết. Thích làm thám tử chẳng hạn. Cậu cũng vậy mà.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Nhưng… thái độ của anh ta khi nãy thật kì lạ. Anh ta nói rằng: “<em>Tôi không giết bạn của bạn</em>”. Cậu thấy kì lạ không? Ai đã kết luận là Quý bị giết cơ chứ?[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Kim bặm môi, trông nó có vẻ hơi lúng túng:</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Ơ... Thực ra thì… tớ cũng nghĩ là Quý đã chết.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi nhăn mặt, cố lờ câu nói của Kim, lắc đầu.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Tớ thấy anh ta bất bình thường. Lại còn đi sâu vào núi Cấm lúc nửa đêm chứ. Loại người nào dám làm như thế?[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Cậu. – Kim phì cười, nhưng rồi nó cũng bảo - Dù sao cậu cũng nói đúng. Anh ta thật đáng ngờ. Tuy nhiên, anh ta không phải là thủ phạm.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi định ngoác mồm ra cãi thì Kim nói tiếp.</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Tớ đã làm một số xét nghiệm để kiểm tra chất nhớt trên lá cỏ tớ lấy về hôm qua…[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Cậu làm xét nghiệm??? – Tôi mở tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">[FONT=&amp]-</span> Ừ. Thi thoảng tớ cũng làm thí nghiệm chứ. – Kim thản nhiên gật đầu.[/FONT]</span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi há hốc mồm nhìn nó, không ngờ bạn mình lại giỏi đến thế.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Kim nói tiếp, giọng hồ hởi.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"> “Năm ngoái người ta bắt được con trăn đất, giết ở gần chợ Ri ấy. Hồi đấy tớ có lấy ít nước dãi của nó về phân tích chơi. Mẫu tớ lấy được hôm qua có thành phần rất giống với mẫu đó. Có thể là một loại khác, nhưng tớ hoàn toàn tin là mấy dấu vết ở gốc sấu là của một con trăn khổng lồ. Điều đó chứng tỏ lời đồn về rắn khổng lồ trong núi Cấm không phải là chuyện tầm phào như mọi người nghĩ. Tuy nhiên, tớ đọc mấy quyển sách về trăn rắn rồi mà vẫn chưa tìm ra loài nào to như vậy. Kể cả trăn Anaconda cũng vẫn bé hơn con này nhiều.”</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Arial'">Nó vỗ vỗ lên quyển sách trên tay, mặt trầm ngâm. Tôi nín thinh nhìn nó. Từ hồi quen Kim đến nay, với tôi, Kim là biểu tượng của tri thức, là một thiên tài tinh thông mọi thứ trên đời, nó nói gì cũng là đúng hết. Tôi không biết lần này nó có đúng hay không, bằng chứng của nó có vẻ khoa học. Dẫu vậy, cái kết luận đấy vẫn thật là khó tin.</span> </span> </p><p> <hr /></blockquote><p></p>
[QUOTE="courtney, post: 147222, member: 19537"] [B] [FONT=Arial][SIZE=4]Chương 4. Chạm trán ở Vườn trường [/SIZE][/FONT][/B] [FONT=Arial][SIZE=4] [/SIZE][/FONT] [FONT=Arial][SIZE=4] [/SIZE][/FONT] [SIZE=4][FONT=Arial] Tôi lăn qua lăn lại mấy lần trên giường. Gần 12 giờ đêm. Mấy giường khác vẫn còn sáng đèn. Lũ sinh viên thường có thói quen ngủ muộn. Liễu, đứa ngồi ở giường đối diện tôi đang ngồi xem một bộ phim Hàn Quốc. Chắc vậy, vì tôi nghe thấy tiếng thút thít của nó. Nó to béo, mặt tròn quay như cái đĩa, nhưng lại dễ khóc. Nó xem phim quên ngày tháng và cũng khóc quên ngày tháng theo phim, toàn loại phim tình cảm Hàn Quốc, Đài Loan. [/FONT] [FONT=Arial] Tôi thấy phát sốt lên vì tiếng thút thít của nó. Tôi ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh phòng. Cái Tâm ở giường kế đang chát chít trên Facebook, miệng cười khùng khục. Đứa còn lại là cái Huyền đang cắm cúi học bài. Nó là đứa duy nhất có tâm trạng ôn thi lúc này. Từ lúc chiều khi biết tin Quý bị mất tích, tôi không còn tâm trí đâu để tập trung vào bài vở nữa. Tôi cứ suy nghĩ mãi về vụ mất tích của Quý. Tại sao lại có người muốn hại Quý? Quý vào vườn trường có phải để gặp ai không? Tôi thần người ra, đầu óc nghĩ ngợi lung lắm. Rồi tôi bước ra khỏi giường, mở cái rương dưới gầm. Tôi lấy ra sợi roi da, giắt vào thắt lưng rồi bước ra khỏi phòng. Lúc ra đến cửa, tôi thấy Huyền ngẩng đầu lên nhìn vào thắt lưng tôi với ánh mắt kì cục. [/FONT] [FONT=Arial] Đến chỗ lan can đầu dãy, tôi bám theo tường, đu xuống tầng 2, từ đó lần theo gờ tường nhô ra, từ từ trèo xuống đát. Kí túc xá cứ 10 giờ tối là khóa cửa. Cả cửa sắt dưới tầng 1 lẫn cổng ra vào. Thi thoảng tôi vẫn trèo ra trèo vào mỗi khi trốn đi xem bóng đá hoặc bị nhốt ở ngoài vì đi chơi về muộn. Tôi có võ, lại khá cao (tôi cao 1.65m) nên việc leo trèo với tôi dễ như ăn cháo. Giờ chỉ việc vòng ra bức tường sau nhà trèo ra ngoài mà không bị bảo vệ bắt gặp. Việc này với tôi cũng hoàn toàn đơn giản. Nhảy phụp từ trên bờ tường cao gần 2m xuống đường, tôi rảo bước hướng về trường đại học.[/FONT] [FONT=Arial] Chinh phục thêm tường rào của trường, tôi thong thả bước trong khuôn viên trường. Trời hơi lạnh. Tôi mặc chiếc áo phông dài tay vằn ngang kiểu Kurt Cobain, mặc quần bò phủi bụi, đi giày thể thao, rất hợp với dáng người săn chắc gọn gàng của tôi. Cái mũi hếch và bộ tóc xù kiểu Lê Cát Trọng Lý làm tôi có một vẻ ngang tàng và bướng bỉnh không lẫn vào đâu được.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi men theo con đường lát sỏi đến dãy nhà A. Trong trường um tùm cây. Ánh trăng vằng vặc soi rõ đến từng cái lá động đậy. Trời đêm u tịch, chỉ có những tiếng côn trùng kêu miên man rả rích. Buổi tối, tầm 8, 9 giờ, bọn sinh viên rất hay vào trường. Lũ đi theo nhóm thì hay ra chỗ trống, ngồi lên bãi cỏ hát hò, tán chuyện. Các cặp yêu đương thì lẫn vào góc khuất hay ngồi ghế đá tâm sự. Khuôn viên trường như một cái công viên. Tuy nhiên, giờ đã nửa đêm, chỉ có một mình tôi, đang lần ra phía Vườn trường. [/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [/SIZE][CENTER] [SIZE=4] [FONT=Arial][URL="https://2.bp.blogspot.com/-zwxoRaGmBmU/UNxEL9yxG9I/AAAAAAAAAEo/A_WkI5dsvy8/s1600/Toi.jpg"][IMG]https://2.bp.blogspot.com/-zwxoRaGmBmU/UNxEL9yxG9I/AAAAAAAAAEo/A_WkI5dsvy8/s640/Toi.jpg[/IMG][/URL][/FONT][/SIZE][/CENTER] [SIZE=4][FONT=Arial] Như tôi đã kể, Vườn trường là một khoảng rừng thoai thoải. Đường đi vào là một con đường mòn hẹp, xung quanh là cây cối. Con đường dẫn thẳng đến chỗ cây sấu cổ thụ, từ đó không còn đường mòn nữa. Cây sấu là mốc giới hạn cho cái Vườn trường của bọn sinh viên tọc mạch. Qua cây sấu là khu rừng rậm rạp và âm u, ngoài vài lời kể của một hai bà già l [SIZE=4]ẩn th [SIZE=4]ẩn [/SIZE][/SIZE]gần đất xa trời về trăn khổng lồ thì những câu chuyện về ma rừng lại lưu truyền rộng rãi và thuyết phục bởi những sự việc chỉ mới xảy ra nên ai cũng mắt thấy tai nghe. Hồi mới xây trường cách đây gần chục năm, đào lên toàn thấy xương người, hóa ra đây là bãi tha ma cũ. Người ta dời hết xương người đi, mời thầy cúng về cúng để đuổi hết hồn ma về âm phủ. Nhưng vẫn có mấy hồn ma có oán khí cao, không hóa giải được, chỉ đưa được chúng vào rừng Cấm – chính là khu rừng nối liền với Vườn trường, trở thành ma rừng. Thực ra, chẳng cần đến những câu chuyện về ma rừng, chỉ cái vẻ âm u của nó thôi đã khiến ban đêm cũng chẳng có đứa sinh viên nào dám mò vào Vườn trường cả.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi chẳng phải đứa nhát gan, cũng chẳng tin vào hồn ma bóng quế, nhưng đi một mình vào Vườn trường lúc nửa đêm cũng thấy hơi rờn rợn. Nhất là cái ánh trăng bàng bạc nhảy nhót qua các tán lá làm cho khung cảnh thêm màu ma quái.[/FONT] [FONT=Arial] Khi khung cảnh dưới gốc cây sấu cổ thụ hiện ra trước mắt, tôi suýt nữa bật ra một tiếng kêu. Dưới gốc cây, ngay chỗ hiện trường lúc chiều, có một người đang đứng. Cả người anh ta bàng bạc dưới ánh trăng, thần sắc như một bóng ma. Anh ta lặng lẽ nhìn dấu vết trên đất và cây cỏ, mặt hơi nghiêng một chút về phía tôi. Nhìn kĩ một phần ba khuôn mặt ấy, tôi nhận ra người quen. Đấy là Thụy – người tôi gặp trên thư viện ban chiều. Tôi thấy trống ngực mình đánh cái thót. Tôi lẹ làng, nép vào một gốc cây, thấy bối rối không biết phải làm gì. Bất chợt tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần.[/FONT] [FONT=Arial] Tim đập thình thịch, tôi nắm chặt cán roi. Bỗng tiếng bước chân dừng lại, rồi lại có, nhỏ dần, và mất hẳn.[/FONT] [FONT=Arial] Đợi một lúc, tôi se sẽ ló đầu nhìn ra.Thụy đã biến mất. * [/FONT][FONT=Arial] Cuộc chạm trán với Thụy làm tôi hoang mang vô cùng. Tôi đi như kẻ mộng du về kí túc xá. Máu trinh thám hình sự trong tôi bị kích thích mạnh. Trong đầu tôi nảy ra một loạt câu hỏi. Thụy tới Vườn trường lúc nửa đêm để làm gì? Tôi chưa bao giờ nghe thấy Quý nhắc đến Thụy, liệu anh ta có liên quan gì đến Quý không? Có lẽ anh ta là thủ phạm bắt cóc Quý bởi tôi nghe nói thủ phạm thường hay quay về hiện trường sau khi gây án. Nếu Thụy là thủ phạm thì anh ta đưa Quý đi đâu, làm gì Quý rồi? Và tại sao? Tôi bắt đầu thấy tiếc nuối vì mình đã nấp. Lẽ ra tôi nên bắt quả tang và tra hỏi anh ta. Tôi đâu có sợ anh ta. Nếu anh ta là thủ phạm thì anh ta cũng gớm lắm đấy vì Quý là một trong những người giỏi nhất của đội karate mà vẫn bị đánh gục. Nhưng tôi có vũ khí. Tôi nghĩ là với yếu tố bất ngờ tôi hoàn toàn có thể hạ anh ta. Vậy mà tôi lại để anh ta đi mất. Mà anh ta đi đâu? Nghĩ đến đây tôi thấy mạch máu trên thái dương mình giật giật. Chỗ tôi nấp là con đường mòn duy nhất ra khỏi Vườn trường. Thụy không đi qua đấy, chẳng lẽ anh ta lại đi sâu vào trong núi Cấm? Anh ta là loại người gì mà lại dám đi vào trong núi Cấm lúc nửa đêm? Càng nghĩ, tôi càng thấy anh ta đáng ngờ. Tôi trằn trọc suốt đêm, không ngủ được, chỉ mong mau mau đến sáng.[/FONT] [FONT=Arial] *[/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [FONT=Arial]Cái tin sốt dẻo của buổi chiều hôm trước lan ra khắp trường nhanh hơn là dịch H5N1. Nó trở thành đề tài chính của những hội buôn chuyện sáng nay. Mấy đứa hôm trước bon chen được đến hiện trường vụt trở thành trung tâm sự chú ý. Câu chuyện được thêm mắm dặm muối, đoán già đoán non, suy diễn ra đủ phiên bản. Thằng Nam cận quả quyết rằng thằng bị mất tích đấy buôn ma túy, bị khử để bịt đầu mối, tao nghe thằng Khương lớp nó bảo mấy lần thấy nó thậm thà thậm thụt với ai đấy ở khu vệ sinh nhà F kìa. Nó vừa nói vừa đẩy đẩy cặp kính, ra vẻ nghiêm trọng. Cái Hải Nguyệt nhõng nhẽo thì khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng đấy là nạn nhân của ma rừng, dù nhận được hàng tá cái nhìn kiểu “khùng-hả-mày”. [/FONT] [FONT=Arial] Lương lớp trưởng nói giọng điềm đạm: [/FONT] [FONT=Arial]- Các bạn đừng suy diễn lung tung. Đã có bằng chứng rõ ràng là bạn ấy bị bắt cóc hay làm sao đâu. – Lương rất biết y, nó tránh không nói từ “bị giết” hay “chết”. - Bạn nghe công an nói rồi đấy. Có thể bạn ấy chỉ đánh rơi điện thoại ở đấy thôi.[/FONT] [FONT=Arial]- Mày biết gì mà nói. Có cả vết máu nữa đấy. – Thằng Khuê gân cổ cãi.[/FONT] [FONT=Arial]- Vết máu ấy nhỏ xíu. Không đủ để chết người. Cậu đừng phán bừa linh tinh, tội nghiệp nó. – Một giọng con gái lên tiếng.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi lẳng lặng đi xuống dãy bàn cuối. Kim ngồi một mình ở đó, có vẻ như đang cố đọc quyển sách để bỏ ngoài tai những lời bàn tán của nhóm bên trên. Lúc tôi còn cách Kim một dãy bàn, thằng Cường đầu gấu cắt ngang từ cửa dưới, đẩy quyển sách của Kim sang một bên:[/FONT] [FONT=Arial]- Ê Mọt sách. Mày thấy gì chưa? Một thằng bị trăn khổng lồ nuốt rồi đấy.[/FONT] [FONT=Arial] Nó kéo dài giọng ra. Cười hô hố. Hai thằng Khánh và Dự đứng đằng sau nó cười hùa theo. Vậy là câu chuyện về con trăn khổng lồ của Kim cũng đã lan ra. [/FONT] [FONT=Arial]Thằng Cường dí sát mặt vào Kim:[/FONT] [FONT=Arial]- Mày biết không, có khi đứa tiếp theo là mày đấy. Hố hố hố…[/FONT] [FONT=Arial] Máu sôi lên mặt, tôi tiến lại đẩy nó ra. Nó loạng choạng, tí nữa thì ngã dúi dụi vào hai thằng đằng sau. Cả ba thằng liền lấy tư thế thủ thế, gườm gườm nhìn tôi. Từng đụng độ với tôi hồi đầu năm, cộng với danh tiếng của tôi ở đội karate, nên chúng nó cũng hơi kiềng tôi. [/FONT] [FONT=Arial] Kim níu tay tôi lại: “Bỏ đi”. Thực ra thì cũng chẳng hay ho gì việc gây gổ ở trong lớp. Tôi lườm ba thằng rồi ngồi xuống cạnh Kim.[/FONT] [FONT=Arial]Tôi thì thào vào tai nó: “Hôm qua tớ không ngủ được”.[/FONT] [FONT=Arial] Kim nhìn tôi dò hỏi. Tôi thì thào tiếp: “Tớ có chuyện này. Nhưng không nói ở đây được. Ra chỗ nào ít người thôi”.[/FONT] [FONT=Arial]Kim liếc đồng hồ. Chỉ còn khoảng 2 phút nữa là tiết học bắt đầu. Nó gấp sách lại, bỏ vào trong cặp, bước ra ngoài.[/FONT] [FONT=Arial]Đi đến đầu cầu thang, tôi chợt nhìn thấy trên tầng 3 tòa nhà C đối diện có bóng người quen quen. Tôi quay ra bảo Kim: “Đợi tớ ở chỗ cũ” rồi phóng vội đi.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi co cẳng chạy hết tốc lực và chặn đầu được anh ta ở ngay cầu thang tầng 2.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Xin chào![/FONT] [FONT=Arial]Thụy hơi sững người:[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Chào bạn.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Thế nào, hôm qua ngủ ngon chứ? – Tôi nói, giọng mát mẻ.[/FONT] [FONT=Arial] Thụy nhìn tôi, vẻ không hiểu. Tôi nghiêm giọng, đi thẳng vào vấn đề:[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Đêm qua bạn làm gì trong Vườn trường?[/FONT] [FONT=Arial]Thụy thoáng chút ngạc nhiên: “Ra là bạn”, nhưng rồi anh ta nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Đấy không phải là việc của bạn.[/FONT] [FONT=Arial] Rồi xoay người bỏ đi. Nhanh như cắt, tôi lao lên chặn đầu anh ta. Tôi tưởng anh ta sẽ thanh minh về việc mình mò đến hiện trường vụ án vào nửa đêm một cách đáng ngờ kia, nhưng anh ta lại buông một câu cụt lủn lạnh lùng như vậy, vì vậy, tôi thấy rất tức mình. Tôi gằn giọng:[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Bạn tôi bị mất tích. Và tôi muốn biết tại sao anh lại ở hiện trường vào lúc nửa đêm.[/FONT] [FONT=Arial] Thụy chẳng có vẻ gì nao núng trước thái độ của tôi, mặt anh ta vẫn thản nhiên như không.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Nếu đấy là suy nghĩ của bạn thì tôi cũng nói cho bạn biết là tôi không giết bạn của bạn.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] GIẾT? – Tôi kêu lên. Câu trả lời của anh ta làm tôi bất ngờ. Tôi đâm ra lắp bắp – Sao… sao anh nghĩ là bạn tôi bị giết?[/FONT] [FONT=Arial] Anh ta nhìn tôi với ánh mắt kì dị:[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Chẳng phải là rõ ràng như vậy rồi sao?[/FONT] [FONT=Arial]Rồi quay người đi mất. Tôi muốn đuổi theo anh ta nhưng đôi chân như hóa đá, đờ người nhìn bóng dáng anh ta mất dạng sau cầu thang.[/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [FONT=Arial]Xuống chỗ ghế đá dưới gốc cây long nhãn gần “con đường thơ mộng”, tôi thấy Kim lại chúi mũi vào quyển sách. Thấy tôi đến, nó gấp sách lại. [I]Kiến thức về loài rắn[/I]. Vậy là Kim vẫn theo đuổi giả thuyết của nó. [/FONT] [FONT=Arial] Tôi kể tóm tắt cho Kim nghe chuyện xảy ra đêm qua và vừa nãy. Nghe xong, nó xoa xoa cằm rồi bảo:[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Cũng chẳng thể kết luận được anh ta là thủ phạm. Cũng có thể anh ta đến đó với cùng lí do với cậu.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Tớ đến đấy vì Quý là bạn tớ. Tớ không tin anh ta quen Quý. Tại sao quan tâm?[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Ai biết. Thích làm thám tử chẳng hạn. Cậu cũng vậy mà.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Nhưng… thái độ của anh ta khi nãy thật kì lạ. Anh ta nói rằng: “[I]Tôi không giết bạn của bạn[/I]”. Cậu thấy kì lạ không? Ai đã kết luận là Quý bị giết cơ chứ?[/FONT] [FONT=Arial] Kim bặm môi, trông nó có vẻ hơi lúng túng:[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Ơ... Thực ra thì… tớ cũng nghĩ là Quý đã chết.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi nhăn mặt, cố lờ câu nói của Kim, lắc đầu.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Tớ thấy anh ta bất bình thường. Lại còn đi sâu vào núi Cấm lúc nửa đêm chứ. Loại người nào dám làm như thế?[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Cậu. – Kim phì cười, nhưng rồi nó cũng bảo - Dù sao cậu cũng nói đúng. Anh ta thật đáng ngờ. Tuy nhiên, anh ta không phải là thủ phạm.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi định ngoác mồm ra cãi thì Kim nói tiếp.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Tớ đã làm một số xét nghiệm để kiểm tra chất nhớt trên lá cỏ tớ lấy về hôm qua…[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Cậu làm xét nghiệm??? – Tôi mở tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.[/FONT] [FONT=Arial][FONT=&]-[/FONT] Ừ. Thi thoảng tớ cũng làm thí nghiệm chứ. – Kim thản nhiên gật đầu.[/FONT] [FONT=Arial]Tôi há hốc mồm nhìn nó, không ngờ bạn mình lại giỏi đến thế. [/FONT] [FONT=Arial]Kim nói tiếp, giọng hồ hởi.[/FONT] [FONT=Arial] “Năm ngoái người ta bắt được con trăn đất, giết ở gần chợ Ri ấy. Hồi đấy tớ có lấy ít nước dãi của nó về phân tích chơi. Mẫu tớ lấy được hôm qua có thành phần rất giống với mẫu đó. Có thể là một loại khác, nhưng tớ hoàn toàn tin là mấy dấu vết ở gốc sấu là của một con trăn khổng lồ. Điều đó chứng tỏ lời đồn về rắn khổng lồ trong núi Cấm không phải là chuyện tầm phào như mọi người nghĩ. Tuy nhiên, tớ đọc mấy quyển sách về trăn rắn rồi mà vẫn chưa tìm ra loài nào to như vậy. Kể cả trăn Anaconda cũng vẫn bé hơn con này nhiều.”[/FONT] [FONT=Arial] Nó vỗ vỗ lên quyển sách trên tay, mặt trầm ngâm. Tôi nín thinh nhìn nó. Từ hồi quen Kim đến nay, với tôi, Kim là biểu tượng của tri thức, là một thiên tài tinh thông mọi thứ trên đời, nó nói gì cũng là đúng hết. Tôi không biết lần này nó có đúng hay không, bằng chứng của nó có vẻ khoa học. Dẫu vậy, cái kết luận đấy vẫn thật là khó tin.[/FONT] [/SIZE] [HR][/HR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
[Truyện dài] NÚI CẤM (truyện phiêu lưu kì bí)
Top