Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
[Truyện dài] NÚI CẤM (truyện phiêu lưu kì bí)
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="courtney" data-source="post: 147221" data-attributes="member: 19537"><p><span style="font-size: 15px"><strong>Chương 3. Vụ mất tích</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px"> Vườn trường mà Thuận nói đến là cái sườn đồi thoai thoải rộng thênh thang đằng sau dãy nhà A của trường. Đó là một khoảng rừng trồng có khá nhiều cây to và khá rậm rạp để có thể gọi là “vườn”, tuy vậy bọn sinh viên vậy quen gọi như vậy. Đi hết cái khoảng thoai thoải đó là núi Cấm, một vùng rừng thực sự với những cây cổ thụ, những dây leo to bằng bắp tay và những bụi cây rậm rì. Chỉ đi vào sâu trong vùng rừng đó cỡ mấy chục mét là một cây sấu cỡ ba người ôm. Thuận đứng dưới gốc cây, với một đứa nữa, quay lưng về phía tôi. Đấy là Tuyền – cũng trong câu lạc bộ karate. Cả hai người đứng ngó lom lom xuống đất. </span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Tôi và Kim tiến lại gần. Nghe thấy tiếng động, Thuận quay lại. Anh chìa tay về phía tôi, trên tay có một chiếc điện thoại Nokia 3250 bị vỡ, trên nắp dán hình Lý Tiểu Long nhỏ xíu. Điện thoại của Quý.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> - Tôi tìm được ở đây, cạnh hòn đá kia kìa.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Tôi nhìn theo tay Thuận chỉ. Hai hòn đá cỡ nắm tay nằm cạnh nhau sát cái rễ dài của cây sấu. Có mấy hòn đá như vậy nữa xung quanh. Chỗ này, nền đất hơi ẩm ướt, có ít vết máu vương trên cỏ. Lũ cây cỏ xung quanh rạp xuống, kết quả của một trận quần thảo. Trên những chỗ đất ẩm thấy có vết trên nền đất, kéo dài theo cả khóm cỏ gần đó.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">- Giống như cái gì kéo lê qua vậy. – Tôi ngó qua nói.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> - Cậu nghĩ là ai đánh Quý rồi bỏ vào bao kéo đi à? – Tuyền hỏi, mặt nó hơi tái. </span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Mọi người đều im lặng. Cuối cùng Thuận bảo:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> - Để tôi báo công an. Mọi người về đi.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Nhưng chả ai chịu về. Kim từ nãy đi loanh quanh săm soi từng cọng cỏ bị đổ rạp, mới tiến lên rồi bảo:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> - Thực ra vết này giống một con trăn trườn qua.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> Cả tôi và hai người còn lại đều quay ra há hốc mồm nhìn Kim.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> - Vớ vẩn. Làm gì có loại trăn nào to như thế!</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Kim nhún vai, không nói gì. Thuận liền gọi điện cho công an. Tuyền đứng lặng thinh, mặt nó trông rất khiếp đảm. Tôi cũng không biết làm gì, bần thần ngó xung quanh, lòng ngổn ngang. Chỉ có Kim lụi cụi đi xung quanh, nó dòm lom lom vào một khóm cỏ, nhẹ nhàng ngắt mấy cái lá bỏ vào cái túi bóng nhỏ trong cặp, mặt ra vẻ nghĩ ngợi lung lắm.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Một lúc sau, công an đến. Đi đầu làm người dẫn đường là bác Báu già bảo vệ trường và thầy hiệu trưởng Trần Long Trọng. Tiếp theo là hai anh công an mặc quần áo xanh lè. Một anh, phải gọi là chú vì chắc phải cỡ năm mươi tuổi rồi, mũi to dài như mũi diều hâu, da bóng nhẫy. Người còn lại còn trẻ, mặt tròn xoe đỏ ửng như quả cà chua. Chú công an mũi dài cúi xuống ngó thật kĩ dấu vết trên mặt đất, cúi sát đến mức tôi tưởng như ông ta đang định đánh hơi. Anh công an mặt cà chua thì đi tới đi lui hòng dẹp lũ sinh viên cho khỏi tới quá gần làm hỏng hiện trường. Đấy, tôi quên mất kể là theo sau hai anh công an còn một lũ hơn chục đứa sinh viên nữa. Đấy là mấy đứa may mắn đánh hơi được tí thông tin sốt dẻo, cố đến hóng hớt để về ba hoa với đứa khác. Tôi nhìn thấy trong đám lố nhố ấy có hai đứa lớp tôi. Một là cái Nguyệt nhõng nhẽo, lúc nào cũng bắt người khác gọi mình là “Hải Nguyệt”, có lần suýt nữa bị tôi ném cái bút chì vào người. Nó đứng sau hai thằng cao nghệu, cố kiễng chân lên chen vào giữa, mặt nhăn như bị. Mai thể nào nó cũng thêm mắm dặm muối để kể cho cả lớp nghe bằng cái giọng nhớt như lòng trắng trứng sống của nó. Đứa thứ hai là thằng Vinh – một thằng cha cao cỡ mét tám, béo ị, mắt lúc nào cũng lờ đà lờ đờ. Nó đứng gần gốc tếch, lim dim nhìn hai anh công an đang làm nhiệm vụ như thi sĩ nhìn hoa. Một con bé người loắt choắt đứng ngay sát thầy hiệu trưởng, mắt trợn tròn kinh ngạc, miệng xuýt xoa liên tục: “Thật không thể tin nổi. Thật không thể tin nổi.” </span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Đám người càng ngày càng lấn dần vào hiện trường, có đứa còn đi vòng để đến được phía sau. Anh công an mặt cà chua lại càng giống cà chua hơn, hò hét inh ỏi. </span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&amp]- [/FONT]Mọi người lùi lại, không được làm mất hiện trường!</span></p><p><span style="font-size: 15px"> Thầy trưởng khoa và bác bảo vệ cũng nhảy loi choi phụ giúp anh.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> Nhưng chỉ một lúc sau, cả bọn đâm chán. Cũng chả có gì ngoài cái vết trên mặt đất. Chú công an mũi dài lấy dải băng đỏ giăng quanh hiện trường rồi quay lại bảo:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&amp]- [/FONT]Mọi người giải tán. Mấy bạn này theo tôi về đồn để lấy lời khai.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">**</span></p><p><span style="font-size: 15px"> Hai vị công an cũng chẳng lấy được nhiều nhặn thông tin gì từ tôi. Chỉ là mấy ngày không gặp, tưởng Quý đi đâu chơi xa. Rồi Thuận gọi ra, thấy hiện trường như vậy. Thuận bị hỏi lâu hơn một tí vì anh là người tìm thấy hiện trường đầu tiên. Rốt cuộc, chú công an mũi dài bảo là chúng tôi sẽ điều tra thêm, cũng đừng lo lắng quá, chưa chắc đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với bạn của các bạn. Thuận có vẻ suy nghĩ rất lung, anh cắn môi, trán nhăn tít. Tuyền thì xem ra rất lo lắng nhưng lại có vẻ nhẹ nhõm tí chút vì kết luận của công an, nhớ lại vẻ khiếp đảm của nó khi Kim nói đó là vết của con trăn khổng lồ, tôi đoán chắc hẳn nó cảm thấy như trút được gánh nặng. Không dám nghĩ đến điều xấu nhất, chúng tôi lo rằng Quý bị bắt cóc. Chỉ có Kim là trông rất bình thản. Nó không biết Quý nên không buồn như chúng tôi, nhưng trông mặt mũi nó cũng chẳng có vẻ hoang mang, lo sợ tí nào. Có khi tại tính nó chậm chạp thế. Tôi nhớ có lần nó suýt bị thằng Cường đầu gấu đánh ở lớp, mặt nó cứ thản nhiên như đang ăn bánh. Đến khi tôi can thiệp vào cứu nó xong xuôi, nó mới thở hắt ra, mặt cắt như không còn giọt máu. Rất có thể chốc nữa về đến nhà nằm lên giường rồi nó mới bắt đầu thấy sợ. Nhất là khi cái giả thuyết con trăn khổng lồ nuốt Quý của nó nghe rùng rợn hơn nhiều so với giả thuyết bắt cóc của chúng tôi. Lúc ra khỏi đồn công an, nó bảo tôi:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&amp]</span></p><p><span style="font-size: 15px">- [/FONT]Họ thật là ngốc nghếch khi không tin tớ. Tớ có bằng chứng.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&amp]- [/FONT]Bằng chứng gì?</span></p><p><span style="font-size: 15px"> Nó chỉ nhún vai không nói. Đến khi đến chỗ rẽ vào kí túc xá, nó mới níu tay tôi lại. Chia tay hai người kia xong, nó mới bảo:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&amp]- [/FONT]Lại tớ cho xem.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Nó lấy cái túi bóng nho nhỏ trong cặp ra. Là mấy cọng cỏ lúc nãy nó lấy ở gốc cây sấu. Trong đó còn có nhiều chất nhơn nhớt. Nó nói, mặt hồ hởi:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&amp]- [/FONT]Biết tớ tìm thấy gì không? Đấy là nước bọt của rắn đấy. Với dấu vết ở hiện trường thì con rắn này phải rất to đấy. </span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Nhìn thấy vẻ mặt tôi, nó bảo:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&amp]- [/FONT]Cậu không tin hả? Hồi tớ còn nhỏ, tớ có nghe ông tớ nói, núi Cấm là vùng đất của rắn khổng lồ. Trong đó trăn rắn to khủng khiếp lắm nhưng chúng chủ yếu sống ở lõi rừng nên không ai nhìn thấy. Mà ai có nhìn thấy trăn khổng lồ thì cũng không quay về được. Tớ vốn không tin lắm, nhưng lần này… có vẻ như ông tớ đúng. Có điều con trăn này không hiểu sao lại mò ra đến tận bìa rừng.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Rồi nó trầm giọng lại bảo:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&amp]- [/FONT]Nếu tớ đúng, mà tớ nghĩ là thế… thì tớ không nghĩ là bạn cậu còn sống.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px">Tôi mân mê gần như vò nát cái túi bóng, không nói được gì. Rồi tôi đứng dậy, đi thẳng về kí túc. Thực ra tôi cũng chẳng tin Kim lắm. Nó có phải nhà sinh vật học đâu mà chỉ nhìn qua đã biết là nước dãi trăn hay không. Hai là tôi cũng không tin là có con trăn to đến thế ở đây. Có lần tôi cũng nghe cụ già bà của chú bán nước gần trường kể trong núi Cấm có trăn khổng lồ, bà cụ bị bệnh ngớ ngẩn, ai cũng cho đấy là chuyện bịa đặt tầm phào bởi loại trăn to nhất mà người ta bắt được chỉ là con trăn đất dài 5m gần đây. Nhưng lòng tôi cứ như bị buộc một tảng đá nghìn cân. Dù không muốn, trong lòng tôi vẫn dấy lên một cảm giác rất đáng sợ là Quý sẽ không trở lại.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">(Còn tiếp)</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="courtney, post: 147221, member: 19537"] [SIZE=4][B]Chương 3. Vụ mất tích[/B] Vườn trường mà Thuận nói đến là cái sườn đồi thoai thoải rộng thênh thang đằng sau dãy nhà A của trường. Đó là một khoảng rừng trồng có khá nhiều cây to và khá rậm rạp để có thể gọi là “vườn”, tuy vậy bọn sinh viên vậy quen gọi như vậy. Đi hết cái khoảng thoai thoải đó là núi Cấm, một vùng rừng thực sự với những cây cổ thụ, những dây leo to bằng bắp tay và những bụi cây rậm rì. Chỉ đi vào sâu trong vùng rừng đó cỡ mấy chục mét là một cây sấu cỡ ba người ôm. Thuận đứng dưới gốc cây, với một đứa nữa, quay lưng về phía tôi. Đấy là Tuyền – cũng trong câu lạc bộ karate. Cả hai người đứng ngó lom lom xuống đất. Tôi và Kim tiến lại gần. Nghe thấy tiếng động, Thuận quay lại. Anh chìa tay về phía tôi, trên tay có một chiếc điện thoại Nokia 3250 bị vỡ, trên nắp dán hình Lý Tiểu Long nhỏ xíu. Điện thoại của Quý. - Tôi tìm được ở đây, cạnh hòn đá kia kìa. Tôi nhìn theo tay Thuận chỉ. Hai hòn đá cỡ nắm tay nằm cạnh nhau sát cái rễ dài của cây sấu. Có mấy hòn đá như vậy nữa xung quanh. Chỗ này, nền đất hơi ẩm ướt, có ít vết máu vương trên cỏ. Lũ cây cỏ xung quanh rạp xuống, kết quả của một trận quần thảo. Trên những chỗ đất ẩm thấy có vết trên nền đất, kéo dài theo cả khóm cỏ gần đó. - Giống như cái gì kéo lê qua vậy. – Tôi ngó qua nói. - Cậu nghĩ là ai đánh Quý rồi bỏ vào bao kéo đi à? – Tuyền hỏi, mặt nó hơi tái. Mọi người đều im lặng. Cuối cùng Thuận bảo: - Để tôi báo công an. Mọi người về đi. Nhưng chả ai chịu về. Kim từ nãy đi loanh quanh săm soi từng cọng cỏ bị đổ rạp, mới tiến lên rồi bảo: - Thực ra vết này giống một con trăn trườn qua. Cả tôi và hai người còn lại đều quay ra há hốc mồm nhìn Kim. - Vớ vẩn. Làm gì có loại trăn nào to như thế! Kim nhún vai, không nói gì. Thuận liền gọi điện cho công an. Tuyền đứng lặng thinh, mặt nó trông rất khiếp đảm. Tôi cũng không biết làm gì, bần thần ngó xung quanh, lòng ngổn ngang. Chỉ có Kim lụi cụi đi xung quanh, nó dòm lom lom vào một khóm cỏ, nhẹ nhàng ngắt mấy cái lá bỏ vào cái túi bóng nhỏ trong cặp, mặt ra vẻ nghĩ ngợi lung lắm. Một lúc sau, công an đến. Đi đầu làm người dẫn đường là bác Báu già bảo vệ trường và thầy hiệu trưởng Trần Long Trọng. Tiếp theo là hai anh công an mặc quần áo xanh lè. Một anh, phải gọi là chú vì chắc phải cỡ năm mươi tuổi rồi, mũi to dài như mũi diều hâu, da bóng nhẫy. Người còn lại còn trẻ, mặt tròn xoe đỏ ửng như quả cà chua. Chú công an mũi dài cúi xuống ngó thật kĩ dấu vết trên mặt đất, cúi sát đến mức tôi tưởng như ông ta đang định đánh hơi. Anh công an mặt cà chua thì đi tới đi lui hòng dẹp lũ sinh viên cho khỏi tới quá gần làm hỏng hiện trường. Đấy, tôi quên mất kể là theo sau hai anh công an còn một lũ hơn chục đứa sinh viên nữa. Đấy là mấy đứa may mắn đánh hơi được tí thông tin sốt dẻo, cố đến hóng hớt để về ba hoa với đứa khác. Tôi nhìn thấy trong đám lố nhố ấy có hai đứa lớp tôi. Một là cái Nguyệt nhõng nhẽo, lúc nào cũng bắt người khác gọi mình là “Hải Nguyệt”, có lần suýt nữa bị tôi ném cái bút chì vào người. Nó đứng sau hai thằng cao nghệu, cố kiễng chân lên chen vào giữa, mặt nhăn như bị. Mai thể nào nó cũng thêm mắm dặm muối để kể cho cả lớp nghe bằng cái giọng nhớt như lòng trắng trứng sống của nó. Đứa thứ hai là thằng Vinh – một thằng cha cao cỡ mét tám, béo ị, mắt lúc nào cũng lờ đà lờ đờ. Nó đứng gần gốc tếch, lim dim nhìn hai anh công an đang làm nhiệm vụ như thi sĩ nhìn hoa. Một con bé người loắt choắt đứng ngay sát thầy hiệu trưởng, mắt trợn tròn kinh ngạc, miệng xuýt xoa liên tục: “Thật không thể tin nổi. Thật không thể tin nổi.” Đám người càng ngày càng lấn dần vào hiện trường, có đứa còn đi vòng để đến được phía sau. Anh công an mặt cà chua lại càng giống cà chua hơn, hò hét inh ỏi. [FONT=&]- [/FONT]Mọi người lùi lại, không được làm mất hiện trường! Thầy trưởng khoa và bác bảo vệ cũng nhảy loi choi phụ giúp anh. Nhưng chỉ một lúc sau, cả bọn đâm chán. Cũng chả có gì ngoài cái vết trên mặt đất. Chú công an mũi dài lấy dải băng đỏ giăng quanh hiện trường rồi quay lại bảo: [FONT=&]- [/FONT]Mọi người giải tán. Mấy bạn này theo tôi về đồn để lấy lời khai. ** Hai vị công an cũng chẳng lấy được nhiều nhặn thông tin gì từ tôi. Chỉ là mấy ngày không gặp, tưởng Quý đi đâu chơi xa. Rồi Thuận gọi ra, thấy hiện trường như vậy. Thuận bị hỏi lâu hơn một tí vì anh là người tìm thấy hiện trường đầu tiên. Rốt cuộc, chú công an mũi dài bảo là chúng tôi sẽ điều tra thêm, cũng đừng lo lắng quá, chưa chắc đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với bạn của các bạn. Thuận có vẻ suy nghĩ rất lung, anh cắn môi, trán nhăn tít. Tuyền thì xem ra rất lo lắng nhưng lại có vẻ nhẹ nhõm tí chút vì kết luận của công an, nhớ lại vẻ khiếp đảm của nó khi Kim nói đó là vết của con trăn khổng lồ, tôi đoán chắc hẳn nó cảm thấy như trút được gánh nặng. Không dám nghĩ đến điều xấu nhất, chúng tôi lo rằng Quý bị bắt cóc. Chỉ có Kim là trông rất bình thản. Nó không biết Quý nên không buồn như chúng tôi, nhưng trông mặt mũi nó cũng chẳng có vẻ hoang mang, lo sợ tí nào. Có khi tại tính nó chậm chạp thế. Tôi nhớ có lần nó suýt bị thằng Cường đầu gấu đánh ở lớp, mặt nó cứ thản nhiên như đang ăn bánh. Đến khi tôi can thiệp vào cứu nó xong xuôi, nó mới thở hắt ra, mặt cắt như không còn giọt máu. Rất có thể chốc nữa về đến nhà nằm lên giường rồi nó mới bắt đầu thấy sợ. Nhất là khi cái giả thuyết con trăn khổng lồ nuốt Quý của nó nghe rùng rợn hơn nhiều so với giả thuyết bắt cóc của chúng tôi. Lúc ra khỏi đồn công an, nó bảo tôi: [FONT=&] - [/FONT]Họ thật là ngốc nghếch khi không tin tớ. Tớ có bằng chứng. [FONT=&]- [/FONT]Bằng chứng gì? Nó chỉ nhún vai không nói. Đến khi đến chỗ rẽ vào kí túc xá, nó mới níu tay tôi lại. Chia tay hai người kia xong, nó mới bảo: [FONT=&]- [/FONT]Lại tớ cho xem. Nó lấy cái túi bóng nho nhỏ trong cặp ra. Là mấy cọng cỏ lúc nãy nó lấy ở gốc cây sấu. Trong đó còn có nhiều chất nhơn nhớt. Nó nói, mặt hồ hởi: [FONT=&]- [/FONT]Biết tớ tìm thấy gì không? Đấy là nước bọt của rắn đấy. Với dấu vết ở hiện trường thì con rắn này phải rất to đấy. Nhìn thấy vẻ mặt tôi, nó bảo: [FONT=&]- [/FONT]Cậu không tin hả? Hồi tớ còn nhỏ, tớ có nghe ông tớ nói, núi Cấm là vùng đất của rắn khổng lồ. Trong đó trăn rắn to khủng khiếp lắm nhưng chúng chủ yếu sống ở lõi rừng nên không ai nhìn thấy. Mà ai có nhìn thấy trăn khổng lồ thì cũng không quay về được. Tớ vốn không tin lắm, nhưng lần này… có vẻ như ông tớ đúng. Có điều con trăn này không hiểu sao lại mò ra đến tận bìa rừng. Rồi nó trầm giọng lại bảo: [FONT=&]- [/FONT]Nếu tớ đúng, mà tớ nghĩ là thế… thì tớ không nghĩ là bạn cậu còn sống. Tôi mân mê gần như vò nát cái túi bóng, không nói được gì. Rồi tôi đứng dậy, đi thẳng về kí túc. Thực ra tôi cũng chẳng tin Kim lắm. Nó có phải nhà sinh vật học đâu mà chỉ nhìn qua đã biết là nước dãi trăn hay không. Hai là tôi cũng không tin là có con trăn to đến thế ở đây. Có lần tôi cũng nghe cụ già bà của chú bán nước gần trường kể trong núi Cấm có trăn khổng lồ, bà cụ bị bệnh ngớ ngẩn, ai cũng cho đấy là chuyện bịa đặt tầm phào bởi loại trăn to nhất mà người ta bắt được chỉ là con trăn đất dài 5m gần đây. Nhưng lòng tôi cứ như bị buộc một tảng đá nghìn cân. Dù không muốn, trong lòng tôi vẫn dấy lên một cảm giác rất đáng sợ là Quý sẽ không trở lại. (Còn tiếp)[/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
[Truyện dài] NÚI CẤM (truyện phiêu lưu kì bí)
Top