Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
[Truyện dài] NÚI CẤM (truyện phiêu lưu kì bí)
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="courtney" data-source="post: 147220" data-attributes="member: 19537"><p><span style="font-size: 15px"><strong>Chương 2. Làm quen</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tối về đến kí túc xá, tôi nằm thượt ra giường. Tôi muốn tự thưởng cho mình ít phút nghỉ ngơi sau mấy tiếng đồng hồ vò đầu bứt tai ở nhà Kim. Ở giường đối diện, 3 đứa còn lại đang rúc rích chia nhau mấy miếng xoài xanh. Chúng nó mời tôi, nhưng tôi mệt mỏi lắc đầu. Tôi không nói chuyện nhiều với chúng nó. Một lí do là vì tôi không phải là người hay chuyện. Ba đứa đều cùng lớp tôi và chúng nó đều không chơi nhiều với tôi và Kim. Ba đứa đều cùng lớp tôi và chúng nó đều không chơi nhiều với tôi và Kim. Trong lớp, Kim hầu như không có bạn. Một đứa con gái gầy nhom, đeo kính cận, mặc quần áo cũ và lúc nào cũng chúi mũi vào một quyển sách dày cộp không nói chuyện với ai thì đương nhiên không thể là nhân vật được yêu thích của năm được Đã thế, Kim lại mắc phải một cái tội: học giỏi nhất lớp nhưng không cho ai chép bài trong giờ thi. Với cái lớp gần năm chục đứa có đến hai phần ba là dốt đặc cán mai, ham chơi lười học thì đây là một thảm họa mà Kim là một tội đồ. (Thực ra là tôi có hơi nói quá một tí, chúng nó không đến nỗi dốt đặc cán mai mà chỉ lơ tơ mơ cỡ như tôi). Có lần tôi bảo Kim: “mất gì mà không cho xem”. Nó vặn vẹo bàn tay, mặt đăm đăm: “Tớ đơn giản là không làm thế được. Thế là không trung thực. Cậu là con nhà võ, cậu hiểu.” Tôi đang định ngoác mồm cãi nó nhưng cái câu cuối cùng của nó đã đánh gục tôi. Từ hồi học võ, một trong những điều tôi phải học nằm lòng là tính trung thực. Tôi gãi gãi mũi, thấy hơi xấu hổ. Thực ra cái tính trung thực và cả tính hơi khùng khùng nhiều khi của nó làm tôi quý nó. Và tôi trở thành người bạn duy nhất trong lớp của Kim.</span></p><p> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Nói lan man vậy nhưng tóm lại là mấy đứa trong phòng và tôi không gần gũi nhau gì cho lắm, nhưng còn vì một lí do nữa là chúng nghĩ tôi kì quặc. Tôi có một cái hòm để dưới gầm giường, trong đó có đủ loại côn, xích, roi…, mấy thứ vũ khí mà tôi sưu tập từ xưa. Về cơ bản cái hòm đó thường khóa, tôi chỉ dùng nó khi tập võ, nhưng nó vẫn làm mấy đứa kia sợ chết khiếp. Dù tôi cũng chưa xích mích với một ai trong cái kí túc này (có lẽ đấy cũng là lí do mà tôi chưa bị bảo vệ kiểm tra cái hòm “đáng ngờ” kia) nhưng thi thoảng vẫn có đứa nhìn tôi bằng con mắt dè chừng cứ như là tôi chuẩn bị bẻ cổ nó đến nơi. Sau tôi mới biết là không biết có đứa nào tung tin đồn là tôi thường xuyên giao du với dân xã hội đen, nhưng tôi cũng chả buồn đính chính.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi không nằm được lâu, Thuận ào đến như cơn lốc. Thuận là đội trưởng câu lạc bộ karate, học trên tôi hai khóa. Vẻ ngoài ưa nhìn với nước da ngăm ngăm, dáng người vững chãi, cộng với phong thái đĩnh đạc, Thuận là típ người rất được lòng người lớn. Thuận ngoắc tôi ra cửa, giọng hổn hển vì leo cầu thang:</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Hai hôm nay Mai có thấy Quý đâu không?</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Em không gặp. Có việc gì thế?</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Quý đi đâu hai hôm nay rồi. Tôi tìm không được. Gọi điện cũng không liên lạc được. Bạn cùng phòng bảo không về. Cũng không đến lớp luôn. Tự dưng tôi thấy lo quá.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi trấn an Thuận:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Anh đừng lo. Có khi nó về quê đấy. Ở quê nó sóng điện thoại chập chờn lắm. Em có ghi số điện thoại bàn nhà nó đâu đấy. Chốc em gọi xem. Anh cứ về, có gì em báo.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Thuận gật đầu, đi cũng nhanh như khi đến.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi bấm số di động của Quý, thấy “số điện thoại tạm thời không liên lạc được...”. Lục tung cái đống đồ lộn xộn trong hòm, tôi nhớ có lần ghi số điện thoại nhà Quý vào đâu đó. Quý học cùng khóa, cùng câu lạc bộ karate với tôi, không thân thiết lắm nhưng cũng hay nói chuyện. Tôi tìm thấy số điện thoại trong một Quyển sổ bằng bàn tay, cũ bẩn.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> “Dạ, cho cháu hỏi đây có phải nhà bạn Quý không ạ? Quý có nhà không bác?”</span></p><p><span style="font-size: 15px"> “Ơ... Quý nó đi học trên trường mà. Cháu là ai đấy?...”</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tim tôi đập thình thịch. Hình như cái vẻ mặt lo lắng của Thuận bắt đầu lây sang tôi. Nói mấy câu vớ vẩn để chào và cúp máy, tôi ngồi thừ nghĩ ngợi. Liệu Quý bỏ đi đâu mà không báo cho ai biết được nhỉ? Liệu có chuyện gì xảy ra không? Tỉ dụ như ra đường gặp phải lưu manh nó cho một dao. Nhưng mà Quý giỏi võ lắm, lưu manh gặp nó có khác gì tự chui đầu vào khám. Hay nhỡ bị xe đâm thì sao? ... Nhiễm mấy bộ phim hình sự nên tôi nghĩ ngợi lung lắm, tưởng tượng ra đủ thứ tồi tệ trên đời. Rồi cuối cùng, bất ngờ trong đầu tôi lóe lên một tia sáng. Mấy hôm trước Quý bảo dự định đi hồ Ba Bể thăm cô bạn, chắc là cu cậu mò đi không bảo ai rồi. Nghĩ được ra như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> **</span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi mong ngóng dài cả cổ trong cả buổi sáng để đến buổi chiều là cuộc hẹn với Kim. Nói cho oai vậy, thực ra thì việc học hành với Kim không phải là điều tôi thực sự mong muốn. Tôi đi sớm hơn nửa tiếng. Tôi muốn bắt chuyện với anh chàng kì lạ kia một lúc. Lại một lần nữa tôi nhắc các bạn, đừng hiểu lầm tôi nhé. Tôi cũng không phải là loại dẻo mỏ lẻo mép và tán tỉnh bất kì anh chàng đẹp trai nào. Và tôi đương nhiên là hoàn toàn không phải là nàng Thơ trong mộng của các chàng trai, dù chỉ là của một gã trai bình thường nhất. Tuy vậy, dù không khéo mồm lắm nhưng tôi lại không ngán bắt chuyện. Và vì một lí do gì đó, tôi rất muốn bắt chuyện với anh chàng này.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Liếc nhìn thấy Kim ngồi ở bàn cuối phòng ngoài, nhưng tôi lờ đi, bước qua cửa ngang thông hai phòng. Đưa mắt mấy lượt quanh phòng không thấy anh ta, hơi thất vọng, tôi lại vòng ra phòng ngoài. Nhìn chán chê, chỉ thấy Kim là cái dáng quen duy nhất trong phòng, tôi thở dài, bước ra ngoài sảnh. Để mình thư thả mấy phút đã rồi sẽ vào gọi Kim – tôi tự nhủ. Tôi thả bộ tà tà trên sảnh. Tôi nhìn thấy anh ta đứng trầm ngâm, tựa vào lan can. Đôi mắt đen sẫm hơi ánh lên. Tim đập rộn, tôi hít một hơi, lấy một vẻ rất tự nhiên, lại gần anh ta:</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]<em>- </em>[/FONT]Chào bạn. Đứng đây sưởi nắng à bạn? – <em>Nói câu gì ngu thế?</em> Tôi vừa nghĩ vừa muốn đưa tay gõ vào đầu mình.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Anh ta quay lại, miệng hơi mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Chào bạn.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Anh ta lại quay mặt về hướng cũ, mắt không nhìn tôi. Tôi chìa tay ra.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Tôi là Nắng Mai. Làm quen với bạn được không?</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Anh ta lại quay lại. Không đưa tay ra. “Tôi là Thụy”, rồi lại quay về hướng vườn hoa, kiểu như gương mặt tôi là thứ đáng chán nhất trên đời nên không muốn nhìn.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi bắt đầu thấy hơi tức mình, nhưng vẫn cố kiên nhẫn nói thêm câu nữa.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Tôi học năm hai. Khoa Điện. Bạn học khoa nào mà tôi chưa gặp bao giờ nhỉ?</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Tôi học ngành Thủy điện. Tôi ít đến lớp lắm – anh ta nói – thi thoảng đến thư viện cũng chỉ để ngắm cảnh thôi. Thế nên học rất tệ.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi phì cười. Nụ cười của tôi cũng làm cho Thụy cười. Mắt anh ta không còn lạnh lẽo như trước.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Tôi cũng mới lên thư viện lần này là lần thứ hai. Không hâm mộ sách vở lắm. Hì.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Thụy mỉm cười, bảo:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Thực ra tôi nhìn thấy bạn một lần rồi. Ở câu lạc bộ karate. Giờ mới biết tên. Nắng Mai – tên thật đẹp.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> Thấy anh ta trở nên thân thiện, lòng tôi khấp khởi. </span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Bạn có ở câu lạc bộ karate đâu nhỉ?</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Ừ. Tôi thỉnh thoảng đi loanh quanh thôi. Tọc mạch ấy mà.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi lại phì cười. Thụy cũng cười, trông anh ta hết hẳn vẻ lạnh lùng lúc trước. Người anh ta tỏa ra một mùi hương dìu dịu, rất lạ, rất dễ chịu. Tôi nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Thụy, tự dưng nhớ đến hôm trước bảo:</span></p><p><span style="font-size: 15px"> [FONT=&quot]- [/FONT]Hôm qua, tôi nhìn thấy bạn trong thư viện. Tự dưng thấy như trên cổ bạn có mấy dải kim tuyến, trông đẹp cực kì. Kì không?</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi nhìn sang Thụy. Trong giây lát tôi lại nhìn thấy quanh cổ anh ta như ánh lên mấy dải vân như hôm trước, rồi lại biến mất. Anh ta quay cả người lại phía tôi, mặt tự dưng đanh lại. Đôi mắt đen sẫm trở nên lạnh lẽo pha lẫn với một vẻ kinh ngạc kì dị. </span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi cảm thấy như mình đã nói điều gì sai lầm, vội cười cười khỏa lấp.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> - Chắc là tôi hoa mắt.</span></p><p><span style="font-size: 15px"> Thụy không nói gì, quay lưng đi thẳng.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> Tôi đưa tay đấm vào đầu mình. <em>Ngu thế, ai lại nói với người mới quen điều ngớ ngẩn như thế chứ! “Tự dưng thấy như trên cổ bạn có mấy dải kim tuyến, trông đẹp cực kì”. Chắc người ta nghĩ mình là con điên quá. </em>Đúng là tôi chưa bao giờ giỏi trong những cuộc nói chuyện thế này.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> *</span></p><p><span style="font-size: 15px"> Lúc tôi và Kim vừa bước xuống khỏi cầu thang thư viện, tôi nhận được cuộc gọi của Thuận: “Mai vào Vườn trường đi. Có chuyện rồi.”</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="courtney, post: 147220, member: 19537"] [SIZE=4][B]Chương 2. Làm quen[/B] Tối về đến kí túc xá, tôi nằm thượt ra giường. Tôi muốn tự thưởng cho mình ít phút nghỉ ngơi sau mấy tiếng đồng hồ vò đầu bứt tai ở nhà Kim. Ở giường đối diện, 3 đứa còn lại đang rúc rích chia nhau mấy miếng xoài xanh. Chúng nó mời tôi, nhưng tôi mệt mỏi lắc đầu. Tôi không nói chuyện nhiều với chúng nó. Một lí do là vì tôi không phải là người hay chuyện. Ba đứa đều cùng lớp tôi và chúng nó đều không chơi nhiều với tôi và Kim. Ba đứa đều cùng lớp tôi và chúng nó đều không chơi nhiều với tôi và Kim. Trong lớp, Kim hầu như không có bạn. Một đứa con gái gầy nhom, đeo kính cận, mặc quần áo cũ và lúc nào cũng chúi mũi vào một quyển sách dày cộp không nói chuyện với ai thì đương nhiên không thể là nhân vật được yêu thích của năm được Đã thế, Kim lại mắc phải một cái tội: học giỏi nhất lớp nhưng không cho ai chép bài trong giờ thi. Với cái lớp gần năm chục đứa có đến hai phần ba là dốt đặc cán mai, ham chơi lười học thì đây là một thảm họa mà Kim là một tội đồ. (Thực ra là tôi có hơi nói quá một tí, chúng nó không đến nỗi dốt đặc cán mai mà chỉ lơ tơ mơ cỡ như tôi). Có lần tôi bảo Kim: “mất gì mà không cho xem”. Nó vặn vẹo bàn tay, mặt đăm đăm: “Tớ đơn giản là không làm thế được. Thế là không trung thực. Cậu là con nhà võ, cậu hiểu.” Tôi đang định ngoác mồm cãi nó nhưng cái câu cuối cùng của nó đã đánh gục tôi. Từ hồi học võ, một trong những điều tôi phải học nằm lòng là tính trung thực. Tôi gãi gãi mũi, thấy hơi xấu hổ. Thực ra cái tính trung thực và cả tính hơi khùng khùng nhiều khi của nó làm tôi quý nó. Và tôi trở thành người bạn duy nhất trong lớp của Kim. Nói lan man vậy nhưng tóm lại là mấy đứa trong phòng và tôi không gần gũi nhau gì cho lắm, nhưng còn vì một lí do nữa là chúng nghĩ tôi kì quặc. Tôi có một cái hòm để dưới gầm giường, trong đó có đủ loại côn, xích, roi…, mấy thứ vũ khí mà tôi sưu tập từ xưa. Về cơ bản cái hòm đó thường khóa, tôi chỉ dùng nó khi tập võ, nhưng nó vẫn làm mấy đứa kia sợ chết khiếp. Dù tôi cũng chưa xích mích với một ai trong cái kí túc này (có lẽ đấy cũng là lí do mà tôi chưa bị bảo vệ kiểm tra cái hòm “đáng ngờ” kia) nhưng thi thoảng vẫn có đứa nhìn tôi bằng con mắt dè chừng cứ như là tôi chuẩn bị bẻ cổ nó đến nơi. Sau tôi mới biết là không biết có đứa nào tung tin đồn là tôi thường xuyên giao du với dân xã hội đen, nhưng tôi cũng chả buồn đính chính. Tôi không nằm được lâu, Thuận ào đến như cơn lốc. Thuận là đội trưởng câu lạc bộ karate, học trên tôi hai khóa. Vẻ ngoài ưa nhìn với nước da ngăm ngăm, dáng người vững chãi, cộng với phong thái đĩnh đạc, Thuận là típ người rất được lòng người lớn. Thuận ngoắc tôi ra cửa, giọng hổn hển vì leo cầu thang: [FONT="]- [/FONT]Hai hôm nay Mai có thấy Quý đâu không? [FONT="]- [/FONT]Em không gặp. Có việc gì thế? [FONT="]- [/FONT]Quý đi đâu hai hôm nay rồi. Tôi tìm không được. Gọi điện cũng không liên lạc được. Bạn cùng phòng bảo không về. Cũng không đến lớp luôn. Tự dưng tôi thấy lo quá. Tôi trấn an Thuận: [FONT="]- [/FONT]Anh đừng lo. Có khi nó về quê đấy. Ở quê nó sóng điện thoại chập chờn lắm. Em có ghi số điện thoại bàn nhà nó đâu đấy. Chốc em gọi xem. Anh cứ về, có gì em báo. Thuận gật đầu, đi cũng nhanh như khi đến. Tôi bấm số di động của Quý, thấy “số điện thoại tạm thời không liên lạc được...”. Lục tung cái đống đồ lộn xộn trong hòm, tôi nhớ có lần ghi số điện thoại nhà Quý vào đâu đó. Quý học cùng khóa, cùng câu lạc bộ karate với tôi, không thân thiết lắm nhưng cũng hay nói chuyện. Tôi tìm thấy số điện thoại trong một Quyển sổ bằng bàn tay, cũ bẩn. “Dạ, cho cháu hỏi đây có phải nhà bạn Quý không ạ? Quý có nhà không bác?” “Ơ... Quý nó đi học trên trường mà. Cháu là ai đấy?...” Tim tôi đập thình thịch. Hình như cái vẻ mặt lo lắng của Thuận bắt đầu lây sang tôi. Nói mấy câu vớ vẩn để chào và cúp máy, tôi ngồi thừ nghĩ ngợi. Liệu Quý bỏ đi đâu mà không báo cho ai biết được nhỉ? Liệu có chuyện gì xảy ra không? Tỉ dụ như ra đường gặp phải lưu manh nó cho một dao. Nhưng mà Quý giỏi võ lắm, lưu manh gặp nó có khác gì tự chui đầu vào khám. Hay nhỡ bị xe đâm thì sao? ... Nhiễm mấy bộ phim hình sự nên tôi nghĩ ngợi lung lắm, tưởng tượng ra đủ thứ tồi tệ trên đời. Rồi cuối cùng, bất ngờ trong đầu tôi lóe lên một tia sáng. Mấy hôm trước Quý bảo dự định đi hồ Ba Bể thăm cô bạn, chắc là cu cậu mò đi không bảo ai rồi. Nghĩ được ra như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. ** Tôi mong ngóng dài cả cổ trong cả buổi sáng để đến buổi chiều là cuộc hẹn với Kim. Nói cho oai vậy, thực ra thì việc học hành với Kim không phải là điều tôi thực sự mong muốn. Tôi đi sớm hơn nửa tiếng. Tôi muốn bắt chuyện với anh chàng kì lạ kia một lúc. Lại một lần nữa tôi nhắc các bạn, đừng hiểu lầm tôi nhé. Tôi cũng không phải là loại dẻo mỏ lẻo mép và tán tỉnh bất kì anh chàng đẹp trai nào. Và tôi đương nhiên là hoàn toàn không phải là nàng Thơ trong mộng của các chàng trai, dù chỉ là của một gã trai bình thường nhất. Tuy vậy, dù không khéo mồm lắm nhưng tôi lại không ngán bắt chuyện. Và vì một lí do gì đó, tôi rất muốn bắt chuyện với anh chàng này. Liếc nhìn thấy Kim ngồi ở bàn cuối phòng ngoài, nhưng tôi lờ đi, bước qua cửa ngang thông hai phòng. Đưa mắt mấy lượt quanh phòng không thấy anh ta, hơi thất vọng, tôi lại vòng ra phòng ngoài. Nhìn chán chê, chỉ thấy Kim là cái dáng quen duy nhất trong phòng, tôi thở dài, bước ra ngoài sảnh. Để mình thư thả mấy phút đã rồi sẽ vào gọi Kim – tôi tự nhủ. Tôi thả bộ tà tà trên sảnh. Tôi nhìn thấy anh ta đứng trầm ngâm, tựa vào lan can. Đôi mắt đen sẫm hơi ánh lên. Tim đập rộn, tôi hít một hơi, lấy một vẻ rất tự nhiên, lại gần anh ta: [FONT="][I]- [/I][/FONT]Chào bạn. Đứng đây sưởi nắng à bạn? – [I]Nói câu gì ngu thế?[/I] Tôi vừa nghĩ vừa muốn đưa tay gõ vào đầu mình. Anh ta quay lại, miệng hơi mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo. [FONT="]- [/FONT]Chào bạn. Anh ta lại quay mặt về hướng cũ, mắt không nhìn tôi. Tôi chìa tay ra. [FONT="]- [/FONT]Tôi là Nắng Mai. Làm quen với bạn được không? Anh ta lại quay lại. Không đưa tay ra. “Tôi là Thụy”, rồi lại quay về hướng vườn hoa, kiểu như gương mặt tôi là thứ đáng chán nhất trên đời nên không muốn nhìn. Tôi bắt đầu thấy hơi tức mình, nhưng vẫn cố kiên nhẫn nói thêm câu nữa. [FONT="]- [/FONT]Tôi học năm hai. Khoa Điện. Bạn học khoa nào mà tôi chưa gặp bao giờ nhỉ? [FONT="]- [/FONT]Tôi học ngành Thủy điện. Tôi ít đến lớp lắm – anh ta nói – thi thoảng đến thư viện cũng chỉ để ngắm cảnh thôi. Thế nên học rất tệ. Tôi phì cười. Nụ cười của tôi cũng làm cho Thụy cười. Mắt anh ta không còn lạnh lẽo như trước. [FONT="]- [/FONT]Tôi cũng mới lên thư viện lần này là lần thứ hai. Không hâm mộ sách vở lắm. Hì. Thụy mỉm cười, bảo: [FONT="]- [/FONT]Thực ra tôi nhìn thấy bạn một lần rồi. Ở câu lạc bộ karate. Giờ mới biết tên. Nắng Mai – tên thật đẹp. Thấy anh ta trở nên thân thiện, lòng tôi khấp khởi. [FONT="]- [/FONT]Bạn có ở câu lạc bộ karate đâu nhỉ? [FONT="]- [/FONT]Ừ. Tôi thỉnh thoảng đi loanh quanh thôi. Tọc mạch ấy mà. Tôi lại phì cười. Thụy cũng cười, trông anh ta hết hẳn vẻ lạnh lùng lúc trước. Người anh ta tỏa ra một mùi hương dìu dịu, rất lạ, rất dễ chịu. Tôi nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Thụy, tự dưng nhớ đến hôm trước bảo: [FONT="]- [/FONT]Hôm qua, tôi nhìn thấy bạn trong thư viện. Tự dưng thấy như trên cổ bạn có mấy dải kim tuyến, trông đẹp cực kì. Kì không? Tôi nhìn sang Thụy. Trong giây lát tôi lại nhìn thấy quanh cổ anh ta như ánh lên mấy dải vân như hôm trước, rồi lại biến mất. Anh ta quay cả người lại phía tôi, mặt tự dưng đanh lại. Đôi mắt đen sẫm trở nên lạnh lẽo pha lẫn với một vẻ kinh ngạc kì dị. Tôi cảm thấy như mình đã nói điều gì sai lầm, vội cười cười khỏa lấp. - Chắc là tôi hoa mắt. Thụy không nói gì, quay lưng đi thẳng. Tôi đưa tay đấm vào đầu mình. [I]Ngu thế, ai lại nói với người mới quen điều ngớ ngẩn như thế chứ! “Tự dưng thấy như trên cổ bạn có mấy dải kim tuyến, trông đẹp cực kì”. Chắc người ta nghĩ mình là con điên quá. [/I]Đúng là tôi chưa bao giờ giỏi trong những cuộc nói chuyện thế này. * Lúc tôi và Kim vừa bước xuống khỏi cầu thang thư viện, tôi nhận được cuộc gọi của Thuận: “Mai vào Vườn trường đi. Có chuyện rồi.”[/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
[Truyện dài] NÚI CẤM (truyện phiêu lưu kì bí)
Top