[Truyện dài] NÚI CẤM (truyện phiêu lưu kì bí)

  • Thread starter Thread starter courtney
  • Ngày gửi Ngày gửi

courtney

New member
Xu
0
Chào các bạn,

Truyện dài này xuất phát từ cảm hứng từ một tập truyện cổ của dân tộc Thái tôi đọc từ hồi còn nhỏ, rồi sau đó thêm cảm hứng từ những sự kiện khác.
Nghiệp dư viết văn, truyện cũng chưa hoàn thành. Có gì không hợp lí thì mọi người cho tôi ý kiến đóng góp nhé. Cảm ơn rất nhiều.
Nguồn từ blog của tôi: https://hongxuwritting.blogspot.jp/search/label/Núi Cấm

Chương 1. Anh chàng trên thư viện



Tôi rảo qua mấy hàng ghế đầu trong thư viện. Dừng lại một chút nhé, bạn đừng có hiểu lầm gì về tôi cả. Tôi không phải típ người của thư viện. Tôi đọc nhiều truyện tranh, truyện trinh thám, thích xem phim hình sự và có đai đen karate, thi thoảng tôi cũng lãng mạn tí chút bằng cách nghe nhạc tình yêu của Phương Linh và Hà Anh Tuấn, nhưng tôi tuyệt đối không phải là mẫu người của thư viện.

Tôi đến đây để tìm Kim. Kim đích thị là một con mọt sách. Người gầy lỏng khỏng, mái tóc cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt bầu bầu ngô ngố với cặp kính to đùng trên mặt, trông nó đúng là một con mọt sách không lẫn đi đâu được. Tôi lướt ánh mắt đến tận cuối căn phòng. Chắc Kim ở phòng bên cạnh. Thư viện trường gồm hai phòng rất lớn nối liền với nhau. Cửa ra vào ở phòng đầu tiên, phòng này chia làm hai gian, một gian đằng trước để sinh viên ngồi đọc sách, ngăn sau là phòng đựng sách. Ngay đầu phòng là bàn thủ thư với một chị thủ thư trông khá trẻ nhưng hơi khó tính. Phòng thứ hai thông với phòng vừa rồi bởi một cửa ngang không có cánh gần bàn thủ thư. Phòng này rộng rãi và sáng sủa vì đầy ắp ánh sáng ùa vào từ những ô cửa kính nhìn ra hành lang. Tôi dợm bước đến cánh cửa ngang giữa hai phòng. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy anh ta.


Quả là một chàng trai đẹp. Trông gầy nhưng vững chãi. Nước da trắng làm nổi bật đôi môi hồng hồng như con gái. Đôi mắt đen thăm thẳm, lạnh lùng. Anh ta ngồi sát cửa kính, lơ đãng nhìn ra ngoài. Ánh nắng chiếu xiên qua sống mũi thẳng làm khuôn mặt anh ta trông mờ ảo như một bức tranh. Một tay anh ta để hờ hững trên quyển sách đặt trên bàn. Có vẻ như quyển sách chỉ là cái cớ, trông anh ta giống như ngồi ở quán cà phê hơn là ngồi học bài trên thư viện.

Tự dưng tôi quên phắt là mình tới đây làm gì. Tôi ngây người, chăm chú nhìn anh ta. Ở anh ta toát lên một vẻ gì đó rất lạ lùng. Làm tôi chú ý.

Bỗng anh ta hơi nhăn mặt, vẻ khó chịu. Từ khoảng cách 3 dãy bàn, tôi thấy người anh ta hơi rùng mình. Tôi nheo mắt lại. Trong ánh nắng lấp lánh, trông như có mấy sợi kim tuyến óng ánh màu bảy sắc cầu vồng quấn quanh cổ anh ta. Rất đẹp. Tôi nhìn như bị hút hồn vào đó
[FONT=&amp]
- [/FONT]Sao đứng giữa đường thế ?


Kim huých vào người tôi. Cô nàng ôm một chồng ba bốn quyển sách dày cộp thong thả đi đến bàn thủ thư. Chẳng cần liếc qua bìa sách, tôi cũng biết đấy là những thứ sách mà tôi chẳng bao giờ rớ đến. Tôi lập cập đi sau Kim. Ngoái cổ nhìn lại anh chàng lúc nãy, không thấy sợi kim tuyến óng ánh nào nữa.


***
Tôi đưa chân đá mấy hòn sỏi lăn lộc cộc qua mấy cái lá khô. Con đường này được lát bằng sỏi, là con đường ở trong khuôn viên trường, đâm ra cổng phụ phía mé trái. Hai bên đường rợp bóng cây, thi thoảng lại có chiếc lá hay mẩu cành khô rơi xuống, đủ để nếu đi vào ban đêm thì khối kẻ yếu bóng vía đứng tim.
[FONT=&amp]
- [/FONT]Hết « con đường thơ mộng » này, đi quá ngã tư một chốc nữa là đến đường đất. Nhà tớ ở trên lưng chừng núi cơ.


Nhà Kim ở lưng chừng núi thật. Ngôi nhà trông khác biệt đến kì cục so với những ngôi nhà ở vùng này. Ở đây, người Tày, người Thái làm nhà sàn bằng gỗ, tre, lợp lá cọ ở dưới chân núi, người Kinh làm nhà vách đất hoặc nhà xây bằng gạch. Nhà của Kim chẳng giống ai. Cả ngôi nhà được làm toàn bộ bằng đá. Trông nó thấp như một căn hầm. Nhìn qua cứ tưởng như ngôi nhà ăn sâu vào thành một cái hang liền với núi. Phía trên căn nhà là vách đá lấm tấm rêu. Vài dây leo lòng thòng với những bông hoa màu vàng rực. Dù trời có nắng nhẹ, nhưng ở gần núi nên vẫn hơi lạnh.


Tôi hỏi Kim :

[FONT=&amp]- [/FONT]Cậu ở một mình thế này không sợ à ?

Kim hất đầu ra xung quanh :

[FONT=&amp]- [/FONT]Quanh đây có nhiều người mà.

Tôi nhìn quanh. Chỉ cần qua con đường đất nhỏ dài mấy trăm mét mà chúng tôi vừa đi qua là có những ngôi nhà mái ngói, mái lá. Xa xa, những tòa nhà bốn tầng của trường chúng tôi nổi lên trên nền trời cùng với dãy núi xanh thẫm phía sau. Chỉ cách trường đại học khoảng 2 cây số nhưng ngôi nhà này vẫn có vẻ tách biệt với phần còn lại.

[FONT=&amp]
- [/FONT]Thảo nào cậu lên thư viện. Chứ ở chỗ này thì buồn chết mất.

[FONT=&amp]- [/FONT]Thực ra ở nhà tớ cũng thú vị lắm. Có hẳn một thư viện sách đấy.
Kim cười láu lỉnh.
[FONT=&amp]- [/FONT]Tí tớ sẽ cho cậu xem.

Phòng khách nhà Kim bày trí tương đối đơn giản, đồ đạc chủ yếu bằng gỗ. Nhà trông vậy nhưng bên trong khá rộng. Phòng khách có một chiếc bàn lớn với hai cái ghế nhỏ và một chiếc ghế sô-fa, trên có để vài quyển sách. Kim ngồi xuống chiếc ghế sô-fa, lấy từ trong cặp quyển Giải tích cao cấp ra.


Đấy. Mục đích đi gặp Kim của tôi hôm nay là như vậy. Còn một tuần nữa là tôi phải thi lại môn này. Môn toán của tôi không được xuất sắc như môn Karate, và tôi tin rằng cứ với đà học hiện tại tôi sẽ xơi trứng ngỗng tiếp. Vì vậy tôi đã đề nghị Kim dạy kèm tôi mấy hôm. Tất nhiên là nó đồng ý ngay lập tức không phải chỉ vì nó tốt bụng mà còn bởi vì tôi là đứa bạn duy nhất trong lớp của nó.


Chúng tôi bắt đầu bằng tích phân hai chiều. Khốn nỗi tích phân một chiều tôi cũng chả làm được nữa là hai chiều. Nhìn cái mặt tôi ù ù cạc cạc hồi lâu, Kim mới hiểu ra sự tình. Nó ngẩn ngơ nhìn tôi : "Vậy sao cậu lại thi vào được trường ?" Thực ra thì nếu vào lúc khác tôi sẽ nghĩ là nó nói đểu tôi bởi vì để thi đỗ vào trường tôi dễ ẹc, hầu như ai thi cũng đỗ. Nhưng lúc này tôi không nói gì. Nó lục cục đi tìm một quyển sách khác để dạy tôi từ đầu.


Qua mấy lần suýt mất kiên nhẫn của Kim, tôi bắt đầu lờ mờ nhớ lại những kiến thức căn bản. Bây giờ hóa ra tôi lại ngồi giải mấy bài tập giống y chang trong đề thi đại học. Kim gục gặc đầu bên cạnh : « Đầu óc cậu cũng không tệ. Chỉ tại cậu không chịu học. »


Lời khen của Kim làm tôi mở mày mở mặt. Tôi ngồi cắm cúi cặm cụi làm toán suốt hai tiếng đồng hồ mà không phàn nàn câu nào.


Cuối cùng, Kim bảo : « Tớ cho cậu xem thư viện của nhà tớ »


Tôi reo lên khe khẽ. Lúc nãy nó nói nhà có thư viện, tôi cứ nghĩ nó nói chơi. Kim dẫn tôi vào căn phòng thứ ba bên trong. « Phòng thứ hai là phòng ngủ của tớ » Nhìn vào phòng, tôi há hốc miệng vì bất ngờ. Cái thư viện này rộng hơn cái phòng khách bên ngoài. Phải có đến chục cái tủ sách cao nghệu. Tôi lướt nhìn qua các tủ sách, miệng trầm trồ thán phục. Có đủ loại sách : triết học, khoa học tự nhiên, khoa học xã hội, văn học, kĩ thuật, thần học... Có cả sách tiếng nước ngoài. « Không có truyện tranh » - Tôi tự bảo mình, hơi thất vọng.


"Không thể tin nổi. Cậu lấy đâu ra từng này sách vậy ?”


Kim nói giọng không giấu nổi tự hào :

[FONT=&amp]- [/FONT]Của ông tớ để lại đấy. Nhà tớ có truyền thống đọc sách mà. Cậu có nhìn thấy những quyển sách cũ cũ không, còn có cả sách tiếng Nga, tiếng Đức, tiếng Tiệp đấy. Chỗ sách mới là tớ mua về để đấy.

Kim hồ hởi giới thiệu thêm một tràng nữa nhưng tôi không để ý đến lời của nó. Dẫu sao sách vở cũng chả phải là thứ hấp dẫn đối với tôi, nhất là cái loại sách đau đầu này. Tôi bước nhanh vào trong mong xem qua một vòng cho nhanh để thoát khỏi bài diễn văn lê thê của Kim, nhưng nó cứ bám rịt lấy tôi để thuyết minh bất kì tủ sách nào tôi đi ngang qua. Tôi nhìn thấy trong góc phòng có một tủ sách trông rất cũ, nhỏ và trông lạ lẫm so với phần còn lại của thư viện. Tò mò, tôi lấy vài cuốn ra xem thử. Truyền thuyết, truyện cổ tích. Có quyển sách ố vàng, chữ loằng ngoằng như giun dế.


"Tiếng Thái đấy. Quyển kia là chữ Nôm. Có cả tiếng Chăm, Khơ me, Mông... đủ loại.” Kim nói.

[FONT=&amp]- [/FONT]Cậu đọc được hết từng ấy thứ tiếng à ?
[FONT=&amp]- [/FONT]Tớ hiểu được tiếng Tày, Thái. Đọc được chữ Nôm. Tiếng Mông, Mường biết một ít.

Kim rất giỏi ngoại ngữ, nhưng tôi cũng không biết là nó biết nhiều đến thế.

[FONT=&amp]- [/FONT]Nó viết cái gì trong đấy ?
[FONT=&amp]- [/FONT]Chủ yếu là truyện cổ tích, truyện thơ. Hồi bé tớ đọc. Giờ không đọc nữa.

Tôi gật gù cái đầu, nhìn ra cửa, ra chiều muốn kết thúc cuộc thăm thú này lắm rồi.

Kim hiểu ý. Đưa tôi ra cửa, nó bảo :
[FONT=&amp]- [/FONT]Cậu biết nhà tớ rồi đấy. Mai 2 giờ qua đây luôn nhé.

Tôi gật đầu. Nhưng chợt nhớ ra anh chàng lúc chiều, tôi lại bảo:

[FONT=&amp]- [/FONT]Thôi, tớ cứ lên thư viện gặp cậu. Tớ không thích đi đến đây một mình.
Kim nhìn tôi một lúc vẻ ngờ vực. Nhưng rồi nó cũng nhún vai: “Ô kê!”


(Còn tiếp)
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Chương 2. Làm quen



Tối về đến kí túc xá, tôi nằm thượt ra giường. Tôi muốn tự thưởng cho mình ít phút nghỉ ngơi sau mấy tiếng đồng hồ vò đầu bứt tai ở nhà Kim. Ở giường đối diện, 3 đứa còn lại đang rúc rích chia nhau mấy miếng xoài xanh. Chúng nó mời tôi, nhưng tôi mệt mỏi lắc đầu. Tôi không nói chuyện nhiều với chúng nó. Một lí do là vì tôi không phải là người hay chuyện. Ba đứa đều cùng lớp tôi và chúng nó đều không chơi nhiều với tôi và Kim. Ba đứa đều cùng lớp tôi và chúng nó đều không chơi nhiều với tôi và Kim. Trong lớp, Kim hầu như không có bạn. Một đứa con gái gầy nhom, đeo kính cận, mặc quần áo cũ và lúc nào cũng chúi mũi vào một quyển sách dày cộp không nói chuyện với ai thì đương nhiên không thể là nhân vật được yêu thích của năm được Đã thế, Kim lại mắc phải một cái tội: học giỏi nhất lớp nhưng không cho ai chép bài trong giờ thi. Với cái lớp gần năm chục đứa có đến hai phần ba là dốt đặc cán mai, ham chơi lười học thì đây là một thảm họa mà Kim là một tội đồ. (Thực ra là tôi có hơi nói quá một tí, chúng nó không đến nỗi dốt đặc cán mai mà chỉ lơ tơ mơ cỡ như tôi). Có lần tôi bảo Kim: “mất gì mà không cho xem”. Nó vặn vẹo bàn tay, mặt đăm đăm: “Tớ đơn giản là không làm thế được. Thế là không trung thực. Cậu là con nhà võ, cậu hiểu.” Tôi đang định ngoác mồm cãi nó nhưng cái câu cuối cùng của nó đã đánh gục tôi. Từ hồi học võ, một trong những điều tôi phải học nằm lòng là tính trung thực. Tôi gãi gãi mũi, thấy hơi xấu hổ. Thực ra cái tính trung thực và cả tính hơi khùng khùng nhiều khi của nó làm tôi quý nó. Và tôi trở thành người bạn duy nhất trong lớp của Kim.

Nói lan man vậy nhưng tóm lại là mấy đứa trong phòng và tôi không gần gũi nhau gì cho lắm, nhưng còn vì một lí do nữa là chúng nghĩ tôi kì quặc. Tôi có một cái hòm để dưới gầm giường, trong đó có đủ loại côn, xích, roi…, mấy thứ vũ khí mà tôi sưu tập từ xưa. Về cơ bản cái hòm đó thường khóa, tôi chỉ dùng nó khi tập võ, nhưng nó vẫn làm mấy đứa kia sợ chết khiếp. Dù tôi cũng chưa xích mích với một ai trong cái kí túc này (có lẽ đấy cũng là lí do mà tôi chưa bị bảo vệ kiểm tra cái hòm “đáng ngờ” kia) nhưng thi thoảng vẫn có đứa nhìn tôi bằng con mắt dè chừng cứ như là tôi chuẩn bị bẻ cổ nó đến nơi. Sau tôi mới biết là không biết có đứa nào tung tin đồn là tôi thường xuyên giao du với dân xã hội đen, nhưng tôi cũng chả buồn đính chính.

Tôi không nằm được lâu, Thuận ào đến như cơn lốc. Thuận là đội trưởng câu lạc bộ karate, học trên tôi hai khóa. Vẻ ngoài ưa nhìn với nước da ngăm ngăm, dáng người vững chãi, cộng với phong thái đĩnh đạc, Thuận là típ người rất được lòng người lớn. Thuận ngoắc tôi ra cửa, giọng hổn hển vì leo cầu thang:

[FONT=&quot]- [/FONT]Hai hôm nay Mai có thấy Quý đâu không?
[FONT=&quot]- [/FONT]Em không gặp. Có việc gì thế?
[FONT=&quot]- [/FONT]Quý đi đâu hai hôm nay rồi. Tôi tìm không được. Gọi điện cũng không liên lạc được. Bạn cùng phòng bảo không về. Cũng không đến lớp luôn. Tự dưng tôi thấy lo quá.

Tôi trấn an Thuận:
[FONT=&quot]- [/FONT]Anh đừng lo. Có khi nó về quê đấy. Ở quê nó sóng điện thoại chập chờn lắm. Em có ghi số điện thoại bàn nhà nó đâu đấy. Chốc em gọi xem. Anh cứ về, có gì em báo.

Thuận gật đầu, đi cũng nhanh như khi đến.

Tôi bấm số di động của Quý, thấy “số điện thoại tạm thời không liên lạc được...”. Lục tung cái đống đồ lộn xộn trong hòm, tôi nhớ có lần ghi số điện thoại nhà Quý vào đâu đó. Quý học cùng khóa, cùng câu lạc bộ karate với tôi, không thân thiết lắm nhưng cũng hay nói chuyện. Tôi tìm thấy số điện thoại trong một Quyển sổ bằng bàn tay, cũ bẩn.

“Dạ, cho cháu hỏi đây có phải nhà bạn Quý không ạ? Quý có nhà không bác?”
“Ơ... Quý nó đi học trên trường mà. Cháu là ai đấy?...”

Tim tôi đập thình thịch. Hình như cái vẻ mặt lo lắng của Thuận bắt đầu lây sang tôi. Nói mấy câu vớ vẩn để chào và cúp máy, tôi ngồi thừ nghĩ ngợi. Liệu Quý bỏ đi đâu mà không báo cho ai biết được nhỉ? Liệu có chuyện gì xảy ra không? Tỉ dụ như ra đường gặp phải lưu manh nó cho một dao. Nhưng mà Quý giỏi võ lắm, lưu manh gặp nó có khác gì tự chui đầu vào khám. Hay nhỡ bị xe đâm thì sao? ... Nhiễm mấy bộ phim hình sự nên tôi nghĩ ngợi lung lắm, tưởng tượng ra đủ thứ tồi tệ trên đời. Rồi cuối cùng, bất ngờ trong đầu tôi lóe lên một tia sáng. Mấy hôm trước Quý bảo dự định đi hồ Ba Bể thăm cô bạn, chắc là cu cậu mò đi không bảo ai rồi. Nghĩ được ra như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

**
Tôi mong ngóng dài cả cổ trong cả buổi sáng để đến buổi chiều là cuộc hẹn với Kim. Nói cho oai vậy, thực ra thì việc học hành với Kim không phải là điều tôi thực sự mong muốn. Tôi đi sớm hơn nửa tiếng. Tôi muốn bắt chuyện với anh chàng kì lạ kia một lúc. Lại một lần nữa tôi nhắc các bạn, đừng hiểu lầm tôi nhé. Tôi cũng không phải là loại dẻo mỏ lẻo mép và tán tỉnh bất kì anh chàng đẹp trai nào. Và tôi đương nhiên là hoàn toàn không phải là nàng Thơ trong mộng của các chàng trai, dù chỉ là của một gã trai bình thường nhất. Tuy vậy, dù không khéo mồm lắm nhưng tôi lại không ngán bắt chuyện. Và vì một lí do gì đó, tôi rất muốn bắt chuyện với anh chàng này.

Liếc nhìn thấy Kim ngồi ở bàn cuối phòng ngoài, nhưng tôi lờ đi, bước qua cửa ngang thông hai phòng. Đưa mắt mấy lượt quanh phòng không thấy anh ta, hơi thất vọng, tôi lại vòng ra phòng ngoài. Nhìn chán chê, chỉ thấy Kim là cái dáng quen duy nhất trong phòng, tôi thở dài, bước ra ngoài sảnh. Để mình thư thả mấy phút đã rồi sẽ vào gọi Kim – tôi tự nhủ. Tôi thả bộ tà tà trên sảnh. Tôi nhìn thấy anh ta đứng trầm ngâm, tựa vào lan can. Đôi mắt đen sẫm hơi ánh lên. Tim đập rộn, tôi hít một hơi, lấy một vẻ rất tự nhiên, lại gần anh ta:

[FONT=&quot]- [/FONT]Chào bạn. Đứng đây sưởi nắng à bạn? – Nói câu gì ngu thế? Tôi vừa nghĩ vừa muốn đưa tay gõ vào đầu mình.

Anh ta quay lại, miệng hơi mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo.
[FONT=&quot]- [/FONT]Chào bạn.

Anh ta lại quay mặt về hướng cũ, mắt không nhìn tôi. Tôi chìa tay ra.
[FONT=&quot]- [/FONT]Tôi là Nắng Mai. Làm quen với bạn được không?

Anh ta lại quay lại. Không đưa tay ra. “Tôi là Thụy”, rồi lại quay về hướng vườn hoa, kiểu như gương mặt tôi là thứ đáng chán nhất trên đời nên không muốn nhìn.

Tôi bắt đầu thấy hơi tức mình, nhưng vẫn cố kiên nhẫn nói thêm câu nữa.

[FONT=&quot]- [/FONT]Tôi học năm hai. Khoa Điện. Bạn học khoa nào mà tôi chưa gặp bao giờ nhỉ?
[FONT=&quot]- [/FONT]Tôi học ngành Thủy điện. Tôi ít đến lớp lắm – anh ta nói – thi thoảng đến thư viện cũng chỉ để ngắm cảnh thôi. Thế nên học rất tệ.

Tôi phì cười. Nụ cười của tôi cũng làm cho Thụy cười. Mắt anh ta không còn lạnh lẽo như trước.
[FONT=&quot]- [/FONT]Tôi cũng mới lên thư viện lần này là lần thứ hai. Không hâm mộ sách vở lắm. Hì.

Thụy mỉm cười, bảo:
[FONT=&quot]- [/FONT]Thực ra tôi nhìn thấy bạn một lần rồi. Ở câu lạc bộ karate. Giờ mới biết tên. Nắng Mai – tên thật đẹp.
Thấy anh ta trở nên thân thiện, lòng tôi khấp khởi.
[FONT=&quot]- [/FONT]Bạn có ở câu lạc bộ karate đâu nhỉ?
[FONT=&quot]- [/FONT]Ừ. Tôi thỉnh thoảng đi loanh quanh thôi. Tọc mạch ấy mà.

Tôi lại phì cười. Thụy cũng cười, trông anh ta hết hẳn vẻ lạnh lùng lúc trước. Người anh ta tỏa ra một mùi hương dìu dịu, rất lạ, rất dễ chịu. Tôi nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Thụy, tự dưng nhớ đến hôm trước bảo:
[FONT=&quot]- [/FONT]Hôm qua, tôi nhìn thấy bạn trong thư viện. Tự dưng thấy như trên cổ bạn có mấy dải kim tuyến, trông đẹp cực kì. Kì không?

Tôi nhìn sang Thụy. Trong giây lát tôi lại nhìn thấy quanh cổ anh ta như ánh lên mấy dải vân như hôm trước, rồi lại biến mất. Anh ta quay cả người lại phía tôi, mặt tự dưng đanh lại. Đôi mắt đen sẫm trở nên lạnh lẽo pha lẫn với một vẻ kinh ngạc kì dị.

Tôi cảm thấy như mình đã nói điều gì sai lầm, vội cười cười khỏa lấp.
- Chắc là tôi hoa mắt.
Thụy không nói gì, quay lưng đi thẳng.

Tôi đưa tay đấm vào đầu mình. Ngu thế, ai lại nói với người mới quen điều ngớ ngẩn như thế chứ! “Tự dưng thấy như trên cổ bạn có mấy dải kim tuyến, trông đẹp cực kì”. Chắc người ta nghĩ mình là con điên quá. Đúng là tôi chưa bao giờ giỏi trong những cuộc nói chuyện thế này.

*
Lúc tôi và Kim vừa bước xuống khỏi cầu thang thư viện, tôi nhận được cuộc gọi của Thuận: “Mai vào Vườn trường đi. Có chuyện rồi.”
 
Chương 3. Vụ mất tích


Vườn trường mà Thuận nói đến là cái sườn đồi thoai thoải rộng thênh thang đằng sau dãy nhà A của trường. Đó là một khoảng rừng trồng có khá nhiều cây to và khá rậm rạp để có thể gọi là “vườn”, tuy vậy bọn sinh viên vậy quen gọi như vậy. Đi hết cái khoảng thoai thoải đó là núi Cấm, một vùng rừng thực sự với những cây cổ thụ, những dây leo to bằng bắp tay và những bụi cây rậm rì. Chỉ đi vào sâu trong vùng rừng đó cỡ mấy chục mét là một cây sấu cỡ ba người ôm. Thuận đứng dưới gốc cây, với một đứa nữa, quay lưng về phía tôi. Đấy là Tuyền – cũng trong câu lạc bộ karate. Cả hai người đứng ngó lom lom xuống đất.

Tôi và Kim tiến lại gần. Nghe thấy tiếng động, Thuận quay lại. Anh chìa tay về phía tôi, trên tay có một chiếc điện thoại Nokia 3250 bị vỡ, trên nắp dán hình Lý Tiểu Long nhỏ xíu. Điện thoại của Quý.
- Tôi tìm được ở đây, cạnh hòn đá kia kìa.

Tôi nhìn theo tay Thuận chỉ. Hai hòn đá cỡ nắm tay nằm cạnh nhau sát cái rễ dài của cây sấu. Có mấy hòn đá như vậy nữa xung quanh. Chỗ này, nền đất hơi ẩm ướt, có ít vết máu vương trên cỏ. Lũ cây cỏ xung quanh rạp xuống, kết quả của một trận quần thảo. Trên những chỗ đất ẩm thấy có vết trên nền đất, kéo dài theo cả khóm cỏ gần đó.

- Giống như cái gì kéo lê qua vậy. – Tôi ngó qua nói.
- Cậu nghĩ là ai đánh Quý rồi bỏ vào bao kéo đi à? – Tuyền hỏi, mặt nó hơi tái.

Mọi người đều im lặng. Cuối cùng Thuận bảo:
- Để tôi báo công an. Mọi người về đi.

Nhưng chả ai chịu về. Kim từ nãy đi loanh quanh săm soi từng cọng cỏ bị đổ rạp, mới tiến lên rồi bảo:
- Thực ra vết này giống một con trăn trườn qua.
Cả tôi và hai người còn lại đều quay ra há hốc mồm nhìn Kim.
- Vớ vẩn. Làm gì có loại trăn nào to như thế!

Kim nhún vai, không nói gì. Thuận liền gọi điện cho công an. Tuyền đứng lặng thinh, mặt nó trông rất khiếp đảm. Tôi cũng không biết làm gì, bần thần ngó xung quanh, lòng ngổn ngang. Chỉ có Kim lụi cụi đi xung quanh, nó dòm lom lom vào một khóm cỏ, nhẹ nhàng ngắt mấy cái lá bỏ vào cái túi bóng nhỏ trong cặp, mặt ra vẻ nghĩ ngợi lung lắm.

Một lúc sau, công an đến. Đi đầu làm người dẫn đường là bác Báu già bảo vệ trường và thầy hiệu trưởng Trần Long Trọng. Tiếp theo là hai anh công an mặc quần áo xanh lè. Một anh, phải gọi là chú vì chắc phải cỡ năm mươi tuổi rồi, mũi to dài như mũi diều hâu, da bóng nhẫy. Người còn lại còn trẻ, mặt tròn xoe đỏ ửng như quả cà chua. Chú công an mũi dài cúi xuống ngó thật kĩ dấu vết trên mặt đất, cúi sát đến mức tôi tưởng như ông ta đang định đánh hơi. Anh công an mặt cà chua thì đi tới đi lui hòng dẹp lũ sinh viên cho khỏi tới quá gần làm hỏng hiện trường. Đấy, tôi quên mất kể là theo sau hai anh công an còn một lũ hơn chục đứa sinh viên nữa. Đấy là mấy đứa may mắn đánh hơi được tí thông tin sốt dẻo, cố đến hóng hớt để về ba hoa với đứa khác. Tôi nhìn thấy trong đám lố nhố ấy có hai đứa lớp tôi. Một là cái Nguyệt nhõng nhẽo, lúc nào cũng bắt người khác gọi mình là “Hải Nguyệt”, có lần suýt nữa bị tôi ném cái bút chì vào người. Nó đứng sau hai thằng cao nghệu, cố kiễng chân lên chen vào giữa, mặt nhăn như bị. Mai thể nào nó cũng thêm mắm dặm muối để kể cho cả lớp nghe bằng cái giọng nhớt như lòng trắng trứng sống của nó. Đứa thứ hai là thằng Vinh – một thằng cha cao cỡ mét tám, béo ị, mắt lúc nào cũng lờ đà lờ đờ. Nó đứng gần gốc tếch, lim dim nhìn hai anh công an đang làm nhiệm vụ như thi sĩ nhìn hoa. Một con bé người loắt choắt đứng ngay sát thầy hiệu trưởng, mắt trợn tròn kinh ngạc, miệng xuýt xoa liên tục: “Thật không thể tin nổi. Thật không thể tin nổi.”

Đám người càng ngày càng lấn dần vào hiện trường, có đứa còn đi vòng để đến được phía sau. Anh công an mặt cà chua lại càng giống cà chua hơn, hò hét inh ỏi.
[FONT=&amp]- [/FONT]Mọi người lùi lại, không được làm mất hiện trường!
Thầy trưởng khoa và bác bảo vệ cũng nhảy loi choi phụ giúp anh.
Nhưng chỉ một lúc sau, cả bọn đâm chán. Cũng chả có gì ngoài cái vết trên mặt đất. Chú công an mũi dài lấy dải băng đỏ giăng quanh hiện trường rồi quay lại bảo:
[FONT=&amp]- [/FONT]Mọi người giải tán. Mấy bạn này theo tôi về đồn để lấy lời khai.

**
Hai vị công an cũng chẳng lấy được nhiều nhặn thông tin gì từ tôi. Chỉ là mấy ngày không gặp, tưởng Quý đi đâu chơi xa. Rồi Thuận gọi ra, thấy hiện trường như vậy. Thuận bị hỏi lâu hơn một tí vì anh là người tìm thấy hiện trường đầu tiên. Rốt cuộc, chú công an mũi dài bảo là chúng tôi sẽ điều tra thêm, cũng đừng lo lắng quá, chưa chắc đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với bạn của các bạn. Thuận có vẻ suy nghĩ rất lung, anh cắn môi, trán nhăn tít. Tuyền thì xem ra rất lo lắng nhưng lại có vẻ nhẹ nhõm tí chút vì kết luận của công an, nhớ lại vẻ khiếp đảm của nó khi Kim nói đó là vết của con trăn khổng lồ, tôi đoán chắc hẳn nó cảm thấy như trút được gánh nặng. Không dám nghĩ đến điều xấu nhất, chúng tôi lo rằng Quý bị bắt cóc. Chỉ có Kim là trông rất bình thản. Nó không biết Quý nên không buồn như chúng tôi, nhưng trông mặt mũi nó cũng chẳng có vẻ hoang mang, lo sợ tí nào. Có khi tại tính nó chậm chạp thế. Tôi nhớ có lần nó suýt bị thằng Cường đầu gấu đánh ở lớp, mặt nó cứ thản nhiên như đang ăn bánh. Đến khi tôi can thiệp vào cứu nó xong xuôi, nó mới thở hắt ra, mặt cắt như không còn giọt máu. Rất có thể chốc nữa về đến nhà nằm lên giường rồi nó mới bắt đầu thấy sợ. Nhất là khi cái giả thuyết con trăn khổng lồ nuốt Quý của nó nghe rùng rợn hơn nhiều so với giả thuyết bắt cóc của chúng tôi. Lúc ra khỏi đồn công an, nó bảo tôi:
[FONT=&amp]
- [/FONT]Họ thật là ngốc nghếch khi không tin tớ. Tớ có bằng chứng.
[FONT=&amp]- [/FONT]Bằng chứng gì?
Nó chỉ nhún vai không nói. Đến khi đến chỗ rẽ vào kí túc xá, nó mới níu tay tôi lại. Chia tay hai người kia xong, nó mới bảo:
[FONT=&amp]- [/FONT]Lại tớ cho xem.

Nó lấy cái túi bóng nho nhỏ trong cặp ra. Là mấy cọng cỏ lúc nãy nó lấy ở gốc cây sấu. Trong đó còn có nhiều chất nhơn nhớt. Nó nói, mặt hồ hởi:
[FONT=&amp]- [/FONT]Biết tớ tìm thấy gì không? Đấy là nước bọt của rắn đấy. Với dấu vết ở hiện trường thì con rắn này phải rất to đấy.

Nhìn thấy vẻ mặt tôi, nó bảo:
[FONT=&amp]- [/FONT]Cậu không tin hả? Hồi tớ còn nhỏ, tớ có nghe ông tớ nói, núi Cấm là vùng đất của rắn khổng lồ. Trong đó trăn rắn to khủng khiếp lắm nhưng chúng chủ yếu sống ở lõi rừng nên không ai nhìn thấy. Mà ai có nhìn thấy trăn khổng lồ thì cũng không quay về được. Tớ vốn không tin lắm, nhưng lần này… có vẻ như ông tớ đúng. Có điều con trăn này không hiểu sao lại mò ra đến tận bìa rừng.

Rồi nó trầm giọng lại bảo:
[FONT=&amp]- [/FONT]Nếu tớ đúng, mà tớ nghĩ là thế… thì tớ không nghĩ là bạn cậu còn sống.

Tôi mân mê gần như vò nát cái túi bóng, không nói được gì. Rồi tôi đứng dậy, đi thẳng về kí túc. Thực ra tôi cũng chẳng tin Kim lắm. Nó có phải nhà sinh vật học đâu mà chỉ nhìn qua đã biết là nước dãi trăn hay không. Hai là tôi cũng không tin là có con trăn to đến thế ở đây. Có lần tôi cũng nghe cụ già bà của chú bán nước gần trường kể trong núi Cấm có trăn khổng lồ, bà cụ bị bệnh ngớ ngẩn, ai cũng cho đấy là chuyện bịa đặt tầm phào bởi loại trăn to nhất mà người ta bắt được chỉ là con trăn đất dài 5m gần đây. Nhưng lòng tôi cứ như bị buộc một tảng đá nghìn cân. Dù không muốn, trong lòng tôi vẫn dấy lên một cảm giác rất đáng sợ là Quý sẽ không trở lại.


(Còn tiếp)
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Chương 4. Chạm trán ở Vườn trường





Tôi lăn qua lăn lại mấy lần trên giường. Gần 12 giờ đêm. Mấy giường khác vẫn còn sáng đèn. Lũ sinh viên thường có thói quen ngủ muộn. Liễu, đứa ngồi ở giường đối diện tôi đang ngồi xem một bộ phim Hàn Quốc. Chắc vậy, vì tôi nghe thấy tiếng thút thít của nó. Nó to béo, mặt tròn quay như cái đĩa, nhưng lại dễ khóc. Nó xem phim quên ngày tháng và cũng khóc quên ngày tháng theo phim, toàn loại phim tình cảm Hàn Quốc, Đài Loan.

Tôi thấy phát sốt lên vì tiếng thút thít của nó. Tôi ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh phòng. Cái Tâm ở giường kế đang chát chít trên Facebook, miệng cười khùng khục. Đứa còn lại là cái Huyền đang cắm cúi học bài. Nó là đứa duy nhất có tâm trạng ôn thi lúc này. Từ lúc chiều khi biết tin Quý bị mất tích, tôi không còn tâm trí đâu để tập trung vào bài vở nữa. Tôi cứ suy nghĩ mãi về vụ mất tích của Quý. Tại sao lại có người muốn hại Quý? Quý vào vườn trường có phải để gặp ai không? Tôi thần người ra, đầu óc nghĩ ngợi lung lắm. Rồi tôi bước ra khỏi giường, mở cái rương dưới gầm. Tôi lấy ra sợi roi da, giắt vào thắt lưng rồi bước ra khỏi phòng. Lúc ra đến cửa, tôi thấy Huyền ngẩng đầu lên nhìn vào thắt lưng tôi với ánh mắt kì cục.


Đến chỗ lan can đầu dãy, tôi bám theo tường, đu xuống tầng 2, từ đó lần theo gờ tường nhô ra, từ từ trèo xuống đát. Kí túc xá cứ 10 giờ tối là khóa cửa. Cả cửa sắt dưới tầng 1 lẫn cổng ra vào. Thi thoảng tôi vẫn trèo ra trèo vào mỗi khi trốn đi xem bóng đá hoặc bị nhốt ở ngoài vì đi chơi về muộn. Tôi có võ, lại khá cao (tôi cao 1.65m) nên việc leo trèo với tôi dễ như ăn cháo. Giờ chỉ việc vòng ra bức tường sau nhà trèo ra ngoài mà không bị bảo vệ bắt gặp. Việc này với tôi cũng hoàn toàn đơn giản. Nhảy phụp từ trên bờ tường cao gần 2m xuống đường, tôi rảo bước hướng về trường đại học.


Chinh phục thêm tường rào của trường, tôi thong thả bước trong khuôn viên trường. Trời hơi lạnh. Tôi mặc chiếc áo phông dài tay vằn ngang kiểu Kurt Cobain, mặc quần bò phủi bụi, đi giày thể thao, rất hợp với dáng người săn chắc gọn gàng của tôi. Cái mũi hếch và bộ tóc xù kiểu Lê Cát Trọng Lý làm tôi có một vẻ ngang tàng và bướng bỉnh không lẫn vào đâu được.


Tôi men theo con đường lát sỏi đến dãy nhà A. Trong trường um tùm cây. Ánh trăng vằng vặc soi rõ đến từng cái lá động đậy. Trời đêm u tịch, chỉ có những tiếng côn trùng kêu miên man rả rích. Buổi tối, tầm 8, 9 giờ, bọn sinh viên rất hay vào trường. Lũ đi theo nhóm thì hay ra chỗ trống, ngồi lên bãi cỏ hát hò, tán chuyện. Các cặp yêu đương thì lẫn vào góc khuất hay ngồi ghế đá tâm sự. Khuôn viên trường như một cái công viên. Tuy nhiên, giờ đã nửa đêm, chỉ có một mình tôi, đang lần ra phía Vườn trường.





Như tôi đã kể, Vườn trường là một khoảng rừng thoai thoải. Đường đi vào là một con đường mòn hẹp, xung quanh là cây cối. Con đường dẫn thẳng đến chỗ cây sấu cổ thụ, từ đó không còn đường mòn nữa. Cây sấu là mốc giới hạn cho cái Vườn trường của bọn sinh viên tọc mạch. Qua cây sấu là khu rừng rậm rạp và âm u, ngoài vài lời kể của một hai bà già l ẩn th ẩn gần đất xa trời về trăn khổng lồ thì những câu chuyện về ma rừng lại lưu truyền rộng rãi và thuyết phục bởi những sự việc chỉ mới xảy ra nên ai cũng mắt thấy tai nghe. Hồi mới xây trường cách đây gần chục năm, đào lên toàn thấy xương người, hóa ra đây là bãi tha ma cũ. Người ta dời hết xương người đi, mời thầy cúng về cúng để đuổi hết hồn ma về âm phủ. Nhưng vẫn có mấy hồn ma có oán khí cao, không hóa giải được, chỉ đưa được chúng vào rừng Cấm – chính là khu rừng nối liền với Vườn trường, trở thành ma rừng. Thực ra, chẳng cần đến những câu chuyện về ma rừng, chỉ cái vẻ âm u của nó thôi đã khiến ban đêm cũng chẳng có đứa sinh viên nào dám mò vào Vườn trường cả.

Tôi chẳng phải đứa nhát gan, cũng chẳng tin vào hồn ma bóng quế, nhưng đi một mình vào Vườn trường lúc nửa đêm cũng thấy hơi rờn rợn. Nhất là cái ánh trăng bàng bạc nhảy nhót qua các tán lá làm cho khung cảnh thêm màu ma quái.

Khi khung cảnh dưới gốc cây sấu cổ thụ hiện ra trước mắt, tôi suýt nữa bật ra một tiếng kêu. Dưới gốc cây, ngay chỗ hiện trường lúc chiều, có một người đang đứng. Cả người anh ta bàng bạc dưới ánh trăng, thần sắc như một bóng ma. Anh ta lặng lẽ nhìn dấu vết trên đất và cây cỏ, mặt hơi nghiêng một chút về phía tôi. Nhìn kĩ một phần ba khuôn mặt ấy, tôi nhận ra người quen. Đấy là Thụy – người tôi gặp trên thư viện ban chiều. Tôi thấy trống ngực mình đánh cái thót. Tôi lẹ làng, nép vào một gốc cây, thấy bối rối không biết phải làm gì. Bất chợt tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
Tim đập thình thịch, tôi nắm chặt cán roi. Bỗng tiếng bước chân dừng lại, rồi lại có, nhỏ dần, và mất hẳn.
Đợi một lúc, tôi se sẽ ló đầu nhìn ra.Thụy đã biến mất.

*
Cuộc chạm trán với Thụy làm tôi hoang mang vô cùng. Tôi đi như kẻ mộng du về kí túc xá. Máu trinh thám hình sự trong tôi bị kích thích mạnh. Trong đầu tôi nảy ra một loạt câu hỏi. Thụy tới Vườn trường lúc nửa đêm để làm gì? Tôi chưa bao giờ nghe thấy Quý nhắc đến Thụy, liệu anh ta có liên quan gì đến Quý không? Có lẽ anh ta là thủ phạm bắt cóc Quý bởi tôi nghe nói thủ phạm thường hay quay về hiện trường sau khi gây án. Nếu Thụy là thủ phạm thì anh ta đưa Quý đi đâu, làm gì Quý rồi? Và tại sao? Tôi bắt đầu thấy tiếc nuối vì mình đã nấp. Lẽ ra tôi nên bắt quả tang và tra hỏi anh ta. Tôi đâu có sợ anh ta. Nếu anh ta là thủ phạm thì anh ta cũng gớm lắm đấy vì Quý là một trong những người giỏi nhất của đội karate mà vẫn bị đánh gục. Nhưng tôi có vũ khí. Tôi nghĩ là với yếu tố bất ngờ tôi hoàn toàn có thể hạ anh ta. Vậy mà tôi lại để anh ta đi mất. Mà anh ta đi đâu? Nghĩ đến đây tôi thấy mạch máu trên thái dương mình giật giật. Chỗ tôi nấp là con đường mòn duy nhất ra khỏi Vườn trường. Thụy không đi qua đấy, chẳng lẽ anh ta lại đi sâu vào trong núi Cấm? Anh ta là loại người gì mà lại dám đi vào trong núi Cấm lúc nửa đêm? Càng nghĩ, tôi càng thấy anh ta đáng ngờ. Tôi trằn trọc suốt đêm, không ngủ được, chỉ mong mau mau đến sáng.
*

Cái tin sốt dẻo của buổi chiều hôm trước lan ra khắp trường nhanh hơn là dịch H5N1. Nó trở thành đề tài chính của những hội buôn chuyện sáng nay. Mấy đứa hôm trước bon chen được đến hiện trường vụt trở thành trung tâm sự chú ý. Câu chuyện được thêm mắm dặm muối, đoán già đoán non, suy diễn ra đủ phiên bản. Thằng Nam cận quả quyết rằng thằng bị mất tích đấy buôn ma túy, bị khử để bịt đầu mối, tao nghe thằng Khương lớp nó bảo mấy lần thấy nó thậm thà thậm thụt với ai đấy ở khu vệ sinh nhà F kìa. Nó vừa nói vừa đẩy đẩy cặp kính, ra vẻ nghiêm trọng. Cái Hải Nguyệt nhõng nhẽo thì khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng đấy là nạn nhân của ma rừng, dù nhận được hàng tá cái nhìn kiểu “khùng-hả-mày”.

Lương lớp trưởng nói giọng điềm đạm:

- Các bạn đừng suy diễn lung tung. Đã có bằng chứng rõ ràng là bạn ấy bị bắt cóc hay làm sao đâu. – Lương rất biết y, nó tránh không nói từ “bị giết” hay “chết”. - Bạn nghe công an nói rồi đấy. Có thể bạn ấy chỉ đánh rơi điện thoại ở đấy thôi.
- Mày biết gì mà nói. Có cả vết máu nữa đấy. – Thằng Khuê gân cổ cãi.
- Vết máu ấy nhỏ xíu. Không đủ để chết người. Cậu đừng phán bừa linh tinh, tội nghiệp nó. – Một giọng con gái lên tiếng.

Tôi lẳng lặng đi xuống dãy bàn cuối. Kim ngồi một mình ở đó, có vẻ như đang cố đọc quyển sách để bỏ ngoài tai những lời bàn tán của nhóm bên trên. Lúc tôi còn cách Kim một dãy bàn, thằng Cường đầu gấu cắt ngang từ cửa dưới, đẩy quyển sách của Kim sang một bên:

- Ê Mọt sách. Mày thấy gì chưa? Một thằng bị trăn khổng lồ nuốt rồi đấy.

Nó kéo dài giọng ra. Cười hô hố. Hai thằng Khánh và Dự đứng đằng sau nó cười hùa theo. Vậy là câu chuyện về con trăn khổng lồ của Kim cũng đã lan ra.

Thằng Cường dí sát mặt vào Kim:
- Mày biết không, có khi đứa tiếp theo là mày đấy. Hố hố hố…

Máu sôi lên mặt, tôi tiến lại đẩy nó ra. Nó loạng choạng, tí nữa thì ngã dúi dụi vào hai thằng đằng sau. Cả ba thằng liền lấy tư thế thủ thế, gườm gườm nhìn tôi. Từng đụng độ với tôi hồi đầu năm, cộng với danh tiếng của tôi ở đội karate, nên chúng nó cũng hơi kiềng tôi.


Kim níu tay tôi lại: “Bỏ đi”. Thực ra thì cũng chẳng hay ho gì việc gây gổ ở trong lớp. Tôi lườm ba thằng rồi ngồi xuống cạnh Kim.

Tôi thì thào vào tai nó: “Hôm qua tớ không ngủ được”.

Kim nhìn tôi dò hỏi. Tôi thì thào tiếp: “Tớ có chuyện này. Nhưng không nói ở đây được. Ra chỗ nào ít người thôi”.

Kim liếc đồng hồ. Chỉ còn khoảng 2 phút nữa là tiết học bắt đầu. Nó gấp sách lại, bỏ vào trong cặp, bước ra ngoài.
Đi đến đầu cầu thang, tôi chợt nhìn thấy trên tầng 3 tòa nhà C đối diện có bóng người quen quen. Tôi quay ra bảo Kim: “Đợi tớ ở chỗ cũ” rồi phóng vội đi.

Tôi co cẳng chạy hết tốc lực và chặn đầu được anh ta ở ngay cầu thang tầng 2.

[FONT=&amp]- Xin chào![/FONT]
Thụy hơi sững người:
[FONT=&amp]- Chào bạn.[/FONT]
[FONT=&amp]- Thế nào, hôm qua ngủ ngon chứ? – Tôi nói, giọng mát mẻ.[/FONT]

Thụy nhìn tôi, vẻ không hiểu. Tôi nghiêm giọng, đi thẳng vào vấn đề:

[FONT=&amp]- Đêm qua bạn làm gì trong Vườn trường?[/FONT]
Thụy thoáng chút ngạc nhiên: “Ra là bạn”, nhưng rồi anh ta nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu.
[FONT=&amp]- Đấy không phải là việc của bạn.[/FONT]

Rồi xoay người bỏ đi. Nhanh như cắt, tôi lao lên chặn đầu anh ta. Tôi tưởng anh ta sẽ thanh minh về việc mình mò đến hiện trường vụ án vào nửa đêm một cách đáng ngờ kia, nhưng anh ta lại buông một câu cụt lủn lạnh lùng như vậy, vì vậy, tôi thấy rất tức mình. Tôi gằn giọng:

[FONT=&amp]- Bạn tôi bị mất tích. Và tôi muốn biết tại sao anh lại ở hiện trường vào lúc nửa đêm.[/FONT]

Thụy chẳng có vẻ gì nao núng trước thái độ của tôi, mặt anh ta vẫn thản nhiên như không.

[FONT=&amp]- Nếu đấy là suy nghĩ của bạn thì tôi cũng nói cho bạn biết là tôi không giết bạn của bạn.[/FONT]
[FONT=&amp]- GIẾT? – Tôi kêu lên. Câu trả lời của anh ta làm tôi bất ngờ. Tôi đâm ra lắp bắp – Sao… sao anh nghĩ là bạn tôi bị giết?[/FONT]

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt kì dị:

[FONT=&amp]- Chẳng phải là rõ ràng như vậy rồi sao?[/FONT]
Rồi quay người đi mất. Tôi muốn đuổi theo anh ta nhưng đôi chân như hóa đá, đờ người nhìn bóng dáng anh ta mất dạng sau cầu thang.


Xuống chỗ ghế đá dưới gốc cây long nhãn gần “con đường thơ mộng”, tôi thấy Kim lại chúi mũi vào quyển sách. Thấy tôi đến, nó gấp sách lại. Kiến thức về loài rắn. Vậy là Kim vẫn theo đuổi giả thuyết của nó.

Tôi kể tóm tắt cho Kim nghe chuyện xảy ra đêm qua và vừa nãy. Nghe xong, nó xoa xoa cằm rồi bảo:

[FONT=&amp]- Cũng chẳng thể kết luận được anh ta là thủ phạm. Cũng có thể anh ta đến đó với cùng lí do với cậu.[/FONT]
[FONT=&amp]- Tớ đến đấy vì Quý là bạn tớ. Tớ không tin anh ta quen Quý. Tại sao quan tâm?[/FONT]
[FONT=&amp]- Ai biết. Thích làm thám tử chẳng hạn. Cậu cũng vậy mà.[/FONT]
[FONT=&amp]- Nhưng… thái độ của anh ta khi nãy thật kì lạ. Anh ta nói rằng: “Tôi không giết bạn của bạn”. Cậu thấy kì lạ không? Ai đã kết luận là Quý bị giết cơ chứ?[/FONT]

Kim bặm môi, trông nó có vẻ hơi lúng túng:

[FONT=&amp]- Ơ... Thực ra thì… tớ cũng nghĩ là Quý đã chết.[/FONT]

Tôi nhăn mặt, cố lờ câu nói của Kim, lắc đầu.

[FONT=&amp]- Tớ thấy anh ta bất bình thường. Lại còn đi sâu vào núi Cấm lúc nửa đêm chứ. Loại người nào dám làm như thế?[/FONT]
[FONT=&amp]- Cậu. – Kim phì cười, nhưng rồi nó cũng bảo - Dù sao cậu cũng nói đúng. Anh ta thật đáng ngờ. Tuy nhiên, anh ta không phải là thủ phạm.[/FONT]

Tôi định ngoác mồm ra cãi thì Kim nói tiếp.

[FONT=&amp]- Tớ đã làm một số xét nghiệm để kiểm tra chất nhớt trên lá cỏ tớ lấy về hôm qua…[/FONT]
[FONT=&amp]- Cậu làm xét nghiệm??? – Tôi mở tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.[/FONT]
[FONT=&amp]- Ừ. Thi thoảng tớ cũng làm thí nghiệm chứ. – Kim thản nhiên gật đầu.[/FONT]
Tôi há hốc mồm nhìn nó, không ngờ bạn mình lại giỏi đến thế.

Kim nói tiếp, giọng hồ hởi.
“Năm ngoái người ta bắt được con trăn đất, giết ở gần chợ Ri ấy. Hồi đấy tớ có lấy ít nước dãi của nó về phân tích chơi. Mẫu tớ lấy được hôm qua có thành phần rất giống với mẫu đó. Có thể là một loại khác, nhưng tớ hoàn toàn tin là mấy dấu vết ở gốc sấu là của một con trăn khổng lồ. Điều đó chứng tỏ lời đồn về rắn khổng lồ trong núi Cấm không phải là chuyện tầm phào như mọi người nghĩ. Tuy nhiên, tớ đọc mấy quyển sách về trăn rắn rồi mà vẫn chưa tìm ra loài nào to như vậy. Kể cả trăn Anaconda cũng vẫn bé hơn con này nhiều.”

Nó vỗ vỗ lên quyển sách trên tay, mặt trầm ngâm. Tôi nín thinh nhìn nó. Từ hồi quen Kim đến nay, với tôi, Kim là biểu tượng của tri thức, là một thiên tài tinh thông mọi thứ trên đời, nó nói gì cũng là đúng hết. Tôi không biết lần này nó có đúng hay không, bằng chứng của nó có vẻ khoa học. Dẫu vậy, cái kết luận đấy vẫn thật là khó tin.


 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Chương 5. Nghi phạm số một



Tôi phát hiện ra xác của Quý vào ngày hôm sau, ngay ở bìa Vườn trường.
Từ lúc Kim nói cho tôi cái kết quả xét nghiệm động trời của nó, tôi trở nên ám ảnh. Tôi không còn lòng dạ nào để ngồi trên lớp nữa. Tôi bỏ học, lang thang ở phía sau dãy nhà A-B, lượn qua lượn lại ở vạt đất trống sát tường nhà để canh chừng Vườn trường. Tôi hi vọng sẽ nhìn thấy con rắn khổng lồ ấy hoặc bất kì cái gì có thể chứng minh điều ngược lại. Tôi mang roi da và dao găm cất vào trong cặp. Kim thấy tôi cúp học, nó cũng lẽo đẽo theo tôi hi vọng tìm được dấu hiệu gì đó. Ở đây tôi cũng xin chú thích là tuy Kim đúng là loại mọt sách, nhưng nó không ngán gì cúp học. Nó rất thông minh nên chuyện bài vở trên lớp với nó chỉ là chuyện nhỏ. Tuy vậy lúc nào nó cũng chúi đầu vào một cuốn sách nào đó, toàn thứ cao siêu mà trong lớp chả đứa nào dám rớ tới. Hôm nay, một con rắn khổng lồ trong Vườn trường là một đề tài vô cùng hấp dẫn với nó. Thế nên hai đứa chúng tôi mới đứng áp lưng vào tường nhà, mắt đảo như rang lạc theo dõi từng động tĩnh nhỏ của khu rừng trước mặt. Thỉnh thoảng, Kim lại chắt lưỡi: “Nói thật với cậu, con rắn đó nó chả mò ra tận ngoài này đâu. Cậu nên đi vào trong rừng.”

Đến lúc hết kiên nhẫn, tôi mới lấy roi da ra, ném cái cặp cho Kim cầm, phăm phăm đi xuyên vào rừng cây. Khi đi gần đến cây sấu cổ thụ, tôi chợt nhìn thấy loáng thoáng có cái gì đấy trăng trắng lấp ló trong bụi cây đằng trước, liền vạch bụi cây gai, tiến lại nhìn cho rõ. Đó là một bó gì đó được quấn bằng những bao xác rắn. Cẩn thận, tôi bẻ một cành cây, gẩy lũ bao tải ra để xem thứ được quấn bên trong. Thứ nhìn thấy làm tôi choáng váng. Đó là một xác người. Toàn thân dính một thứ dịch nhơn nhớt, phần da thịt đã bị hủy hoại. Một đám ruồi bay vo ve xung quanh. Đó là Quý. Người tôi cứng đờ lại, không sao cử động được. Tôi cảm thấy Kim cũng đang hóa đá sau lưng tôi.


Thầy hiệu trưởng và công an đến ngay sau đó. Tôi và Kim lại được một phen nữa đến đồn công an khai báo. Và đến khi Kim ra ngoài, mặt mũi nó lại nhăn như bị.
[FONT=&amp]- [/FONT]Đúng là cái lão cảnh sát ngu ngốc. Rõ ràng là cái xác đó đã nằm trong bụng một con trăn và vì một lí do gì đấy nó phải nôn ra.

Tôi phản bác nó:
[FONT=&amp]- [/FONT]Trăn không thể quấn người vào bao tải được. Rõ ràng đấy là do người làm. Chỉ có cậu mới theo đuổi cái giả thuyết con trăn đấy thôi.

Kim quay lại nhìn tôi, mặt nó còn nhăn hơi khi nãy.
[FONT=&amp]- [/FONT]Đến cậu cũng không tin tớ à? Tớ đã cho cậu xem bằng chứng rồi còn gì. Tớ lấy được nước dãi trăn ở hiện trường hôm trước. Cậu cũng nhìn cái xác hôm nay còn gì. Bị tiêu hóa và có nhiều chất nhớt bao quanh. Đấy là những dịch trong dạ dày của con trăn. Chắc chắn đã có ai đó thấy cái xác và đem ra Vườn trường.
[FONT=&amp]
- [/FONT]Nhưng ai làm chuyện đấy? Để làm gì? – Tôi hỏi, càng nghe Kim nói tôi càng thấy rối loạn.
[FONT=&amp]- [/FONT]Điều ấy thì tớ không rõ. – Kim nói, vẻ rất trầm ngâm – Nhưng tớ biết là khi một con trăn nuốt mồi rồi thì nó sẽ nằm im để tiêu hóa, nếu cảm thấy bị nguy hiểm, nó sẽ nôn con mồi đó ra để thoát thân… Câu hỏi là cái gì làm cho một con trăn khổng lồ cảm thấy nguy hiểm cơ chứ? Ai tấn công nó?
Tự dưng, trong thoáng chốc, tôi chợt nghĩ đến Thụy và cuộc chạm trán kì lạ với anh ta trong Vườn trường.
Liệu có thể nào như thế?

***
Hôm đấy, tôi ngủ ở nhà Kim. Sáng dậy muộn, thấy Kim đi đâu đó. Nó lên lớp sao không gọi tôi dậy? Tôi đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo vào rồi bước đến trường. Tôi không định lên lớp học nhưng vẫn ngó qua lớp một cái, không thấy Kim đâu. Tôi rảo qua khu nhà của mấy lớp Thủy điện, qua các khu nhà khác, cả thư viện, nhà xe… Tôi đi khắp cả trường mà không nhìn thấy Thụy đâu. Tôi muốn tìm Thụy. Có điều gì đó thôi thúc tôi làm như thế. Vụ án mạng vẫn còn nóng sốt ở trường, có những đứa hoang mang, có những đứa hồ hởi như những kẻ săn tin chính hiệu. Lúc tôi ngó qua Vườn trường, những tán cây xanh thẫm rì rà rì rầm trong gió, trông dáng vẻ hiền lành vô hại. Tuy cảnh sát và mọi người chẳng ai tin vào kết luận của Kim về con trăn khổng lồ, nhưng cũng chả có đứa sinh viên nào lảng vảng đến Vườn trường nữa, đặc biệt là sau khi thầy hiệu trưởng Long Trọng có một bài phát biểu hùng hồn về một tội phạm nguy hiểm chưa biết mặt lởn vởn quanh vùng và khuyến cáo tất cả mọi người chớ nên đi một mình vào những nơi vắng vẻ, đặc biệt là buổi tối.

Lúc tôi quay trở lại nhà Kim, tôi thấy nó đã trở về. Đầu tóc nó rối bù, vẻ mặt trông rất hình sự.
[FONT=&amp]- [/FONT]Tớ cho cậu xem cái này.
Nó lôi ra một tờ giấy, có ghi mấy cái tên và một vài lời ghi chú.
[FONT=&amp]- [/FONT]Tớ có tìm hiểu về các vụ mất tích quanh đây. Gần đây có 2 vụ mất tích khác nữa. Cậu bé T.V.A mất tích hai tuần trước và chị V.L mất tích khoảng 1 tháng trước. Nếu tớ tính thêm vụ anh Duyệt bảo vệ trường mình bỏ đi không ai biết đi đâu từ 2 tháng trước, thì sẽ là 3 vụ, chưa tính vụ của Quý. Các vụ mất tích này đều chỉ ở quanh trường mình, chính xác là gần Vườn trường. Tớ nghĩ, anh Duyệt là vụ đầu tiên, thì có nghĩa là con trăn đó mới chỉ đến Vườn trường khoảng 2 tháng trước. Trước đó có thể nó ở sâu trong vùng núi Cấm đằng sau, nên không ai biết.

Nó nói, giọng tức giận.
[FONT=&amp]- [/FONT]Cần phải tìm ra và ngăn chặn con quái vật này. Nhưng tớ không biết làm cách nào. Lão Duếnh chết tiệt. Ngu ngốc hay cố tình ngu ngốc không biết.

Lão Duếnh chính là cảnh sát trưởng của vùng này, chính là ông cảnh sát mũi dài hôm nọ. Ông ta chế giễu Kim vì cái lập luận của nó và cười vào cái chứng cứ của nó đưa ra. Thực ra thì tôi thấy ông ta cũng có lí. Một con trăn không thể cuốn Quý vào một tấm vải và thảy vào một bụi cây được. Nhưng Kim cũng có lí lẽ của nó, nó thậm chí có cả kết quả xét nghiệm để chứng thực. Thực tình tôi chưa nhìn một xác chết phân hủy bao giờ trừ trên cả loạt phim hình sự Mỹ, nhưng xác của Quý đúng là nhìn giống như bị tiêu hóa. Nhưng thế thì hẳn có ai đó đã cuốn xác Quý lại và đưa ra bìa Vườn trường. Cũng có thể đấy chính là người đã làm con trăn đó phải nôn Quý ra. Ai có thể làm được việc đó? Không hiểu sao tôi cứ nghĩ đến Thụy, đến cái cuộc chạm trán đáng ngờ với anh ta đêm hôm đấy.
[FONT=&amp]
- [/FONT]Thế cậu có gì không? – Kim đột ngột hỏi.
[FONT=&amp]- [/FONT]C ó g ì l à c ó g ì? Tớ không tìm thông tin. Lúc nãy tớ đảo qua trường.

Kim nhướng mắt lên, kiểu như việc tôi đến trường là việc bất thường lắm. Giọng tôi trở nên lúng búng.
[FONT=&amp]- [/FONT]Tớ… tớ chỉ lên trường tìm Thụy. Muốn xin lỗi vì hôm trước nghi cho anh ta là thủ phạm.
“À há” Kim liếc nhìn tôi, cười nụ. Tôi thanh minh.

“Tớ chỉ thấy áy náy vì mình đã thô lỗ thôi. Tớ làm anh ta sợ. Chắc nghĩ tớ là con khùng quá. Lần gặp đầu tiên thì tớ bảo là nhìn thấy trên cổ anh ta có những sợi kim tuyến quấn quanh. Lần thứ hai thì bảo anh ta là thủ phạm giết người. Chả trách anh ta…”

Tôi ngừng nói bởi vì Kim đang nhìn tôi với vẻ mặt rất lạ. Mắt nó mở to, kì dị. Nó lắp bắp.
[FONT=&amp]- [/FONT]Cậu… cậu… bảo anh ta… cái gì?
[FONT=&amp]- [/FONT]Thì… tớ nghi anh ta bắt cóc Quý – đến lượt tôi thấy bối rối.
[FONT=&amp]- [/FONT]Không. Trước đó cơ. Lần gặp đầu ấy.
[FONT=&amp]- [/FONT]Tớ nói thấy trên cổ anh ta có những vòng dây kim tuyến. – Tôi càng thấy bối rối vì thái độ của Kim – Nghe ngớ ngẩn, nhưng đúng là thế thật. Mà nhìn thấy hai lần liền, rồi lại biến mất… Chắc là hoa mắt.
[FONT=&amp]- [/FONT]Mai ơi là Mai! – Kim kêu lên thảm thiết. – Sao cậu không kể chuyện này cho tớ ngay từ đầu?

Nó kéo tay tôi, lôi tuột vào phòng sách.
“Hồi nhỏ ông tớ kể cho tớ nghe rất nhiều lần, nhưng tớ chỉ coi đó là chuyện cổ tích. Nhưng có lẽ bây giờ tớ cần nghĩ lại.”

Nó lục tìm trong kệ sách cũ trong góc phòng hôm trước, lôi ra một quyển sách nhỏ, đầy bụi. “Đây là quyển truyện yêu thích nhất của tớ hồi đó đấy. Cậu xem đi”
- Đùa hả? – Tôi ngẩn tò te nhìn nó.
- À, tớ quên mất. Cũng có bản dịch tiếng Kinh, đâu đó trong đây. Cậu đã bao giờ nghe nói về thuồng luồng chưa?
[FONT=&amp]- [/FONT]Một vài lần. Đại khái là “ném xuống sông cho ba ba thuồng luồng ăn thịt” chẳng hạn. – Tôi chưa hiểu Kim định dẫn truyện đi đến đâu.

Kim lật từ đầu đến cuối cuốn sách. Giọng nó khản lại.
[FONT=&amp]- [/FONT]Người Mường, Tày, Kinh… đều có truyện về thuồng luồng, nhưng rất ít và sơ sài. Nhưng người Thái thì có hẳn một tập truyện cổ, miêu tả rất kĩ. Thuồng luồng được kể là một loài thiêng, hình rắn, sống dưới nước, rất hung dữ, nhưng cũng thường hóa thành người lên bờ ăn ở sống chung với người. Chúng có những đường vân quanh cổ trông như những dải kim tuyến óng ánh nhiều màu sắc. Người Thái tôn thờ Thuồng luồng, họ tin rằng Thuồng luồng là vị thần tổ tiên của họ. Người ta nói vùng này ngày xưa là đất của thuồng luồng, nên con sông dưới kia được gọi là sông Tô Ngược, tức sông Thuồng Luồng, bây giờ gọi tắt là sông Ngược vậy. Thuồng luồng sau không thấy còn nói đến nữa. Hồi nhỏ, ông tớ có kể Thuồng luồng bị tiêu diệt bởi những người được gọi là Thợ săn. Tuy nhiên, giờ chúng vẫn tồn tại, nhưng ẩn mình tốt hơn, sống lẫn với người. Bây giờ, chỉ Thợ săn mới nhìn thấy dải vân trên cổ thuồng luồng.

Tôi hoang mang nhìn Kim. Kim vốn là tuýp người của khoa học chứ không tin vào mấy chuyện mê tín dị đoan bao giờ. Chẳng lẽ nó bị khùng rồi?
[FONT=&amp]- [/FONT]Đấy là truyện cổ tích. Chẳng lẽ cậu nghĩ là Thụy là con thuồng luồng biến thành, còn tớ là … gì nhỉ… Thợ săn?
[FONT=&amp]- [/FONT]Tớ cũng không biết được nữa. Nhưng những chuyện xảy ra gần đây không phải cũng rất kì lạ hay sao. Tớ từng tự hỏi tại sao một nhà khoa học như ông tớ lại tin những chuyện hoang đường như thế. Giờ tớ nghĩ có thể bởi vì đó là sự thật. Có thể có những sinh vật mà mình chưa biết đến.
[FONT=&amp]- [/FONT]Có thể, nhưng một con rắn biến được thành người, nghe vẫn hoang đường quá. Lại còn tớ là Thợ săn nữa, làm sao được.
[FONT=&amp]
- [/FONT]Tại sao không? Cậu không thấy mọi thứ đều trở nên có lí hay sao? Quý bị một con rắn nuốt trong Vườn trường, bị nôn ra và một người đưa xác Quý ra bìa rừng. Nếu anh ta vừa là người, vừa là rắn, thì việc ấy hoàn toàn có thể. Còn cậu, cậu chưa bao giờ tự hỏi tại sao cậu lại có thể chất… như siêu nhân như vậy?
Tôi im lặng. Kim nói tôi có “thể chất như siêu nhân” cũng không phải là nói quá lắm. Từ khi mười bốn tuổi, tôi đã bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình có những biến đổi bất thường về thể chất. Tôi thường kiềm chế sức mạnh bất thường của mình trước mặt mọi người, chỉ cho Kim biết. Dẫu vậy, trong câu lạc bộ karate, tôi vẫn là người xuất sắc nhất. Thi thoảng Thuận thắc mắc: “Sao em không theo ngành Thể thao nhỉ? Có khi được giải quốc tế”, tôi lại gật gù: “Mẹ nói học võ chỉ để tự vệ, không để thi thố, muốn em làm kĩ sư, bác sĩ hay gì đó.”
Giờ Kim nhắc lại. Có lẽ nào? Sao thế được?
[FONT=&amp]
- [/FONT]Nhưng vẫn có điều vô lí. Tại sao nuốt Quý rồi, bị nôn ra, nó còn gói xác Quý đem ra cổng Vườn trường làm gì? Tại sao không kệ đi?
Kim nhăn trán, nó đẩy đẩy gọng kính.
[FONT=&amp]- [/FONT]Tớ không biết. Nhưng tớ sẽ tìm ra.


(Còn tiếp)
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top