Chào các bạn,
Truyện dài này xuất phát từ cảm hứng từ một tập truyện cổ của dân tộc Thái tôi đọc từ hồi còn nhỏ, rồi sau đó thêm cảm hứng từ những sự kiện khác.
Nghiệp dư viết văn, truyện cũng chưa hoàn thành. Có gì không hợp lí thì mọi người cho tôi ý kiến đóng góp nhé. Cảm ơn rất nhiều.
Nguồn từ blog của tôi: https://hongxuwritting.blogspot.jp/search/label/Núi Cấm
Chương 1. Anh chàng trên thư viện
Tôi rảo qua mấy hàng ghế đầu trong thư viện. Dừng lại một chút nhé, bạn đừng có hiểu lầm gì về tôi cả. Tôi không phải típ người của thư viện. Tôi đọc nhiều truyện tranh, truyện trinh thám, thích xem phim hình sự và có đai đen karate, thi thoảng tôi cũng lãng mạn tí chút bằng cách nghe nhạc tình yêu của Phương Linh và Hà Anh Tuấn, nhưng tôi tuyệt đối không phải là mẫu người của thư viện.
Tôi đến đây để tìm Kim. Kim đích thị là một con mọt sách. Người gầy lỏng khỏng, mái tóc cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt bầu bầu ngô ngố với cặp kính to đùng trên mặt, trông nó đúng là một con mọt sách không lẫn đi đâu được. Tôi lướt ánh mắt đến tận cuối căn phòng. Chắc Kim ở phòng bên cạnh. Thư viện trường gồm hai phòng rất lớn nối liền với nhau. Cửa ra vào ở phòng đầu tiên, phòng này chia làm hai gian, một gian đằng trước để sinh viên ngồi đọc sách, ngăn sau là phòng đựng sách. Ngay đầu phòng là bàn thủ thư với một chị thủ thư trông khá trẻ nhưng hơi khó tính. Phòng thứ hai thông với phòng vừa rồi bởi một cửa ngang không có cánh gần bàn thủ thư. Phòng này rộng rãi và sáng sủa vì đầy ắp ánh sáng ùa vào từ những ô cửa kính nhìn ra hành lang. Tôi dợm bước đến cánh cửa ngang giữa hai phòng. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy anh ta.
Quả là một chàng trai đẹp. Trông gầy nhưng vững chãi. Nước da trắng làm nổi bật đôi môi hồng hồng như con gái. Đôi mắt đen thăm thẳm, lạnh lùng. Anh ta ngồi sát cửa kính, lơ đãng nhìn ra ngoài. Ánh nắng chiếu xiên qua sống mũi thẳng làm khuôn mặt anh ta trông mờ ảo như một bức tranh. Một tay anh ta để hờ hững trên quyển sách đặt trên bàn. Có vẻ như quyển sách chỉ là cái cớ, trông anh ta giống như ngồi ở quán cà phê hơn là ngồi học bài trên thư viện.
Tự dưng tôi quên phắt là mình tới đây làm gì. Tôi ngây người, chăm chú nhìn anh ta. Ở anh ta toát lên một vẻ gì đó rất lạ lùng. Làm tôi chú ý.
Bỗng anh ta hơi nhăn mặt, vẻ khó chịu. Từ khoảng cách 3 dãy bàn, tôi thấy người anh ta hơi rùng mình. Tôi nheo mắt lại. Trong ánh nắng lấp lánh, trông như có mấy sợi kim tuyến óng ánh màu bảy sắc cầu vồng quấn quanh cổ anh ta. Rất đẹp. Tôi nhìn như bị hút hồn vào đó
[FONT=&]
- [/FONT]Sao đứng giữa đường thế ?
Kim huých vào người tôi. Cô nàng ôm một chồng ba bốn quyển sách dày cộp thong thả đi đến bàn thủ thư. Chẳng cần liếc qua bìa sách, tôi cũng biết đấy là những thứ sách mà tôi chẳng bao giờ rớ đến. Tôi lập cập đi sau Kim. Ngoái cổ nhìn lại anh chàng lúc nãy, không thấy sợi kim tuyến óng ánh nào nữa.
***
Tôi đưa chân đá mấy hòn sỏi lăn lộc cộc qua mấy cái lá khô. Con đường này được lát bằng sỏi, là con đường ở trong khuôn viên trường, đâm ra cổng phụ phía mé trái. Hai bên đường rợp bóng cây, thi thoảng lại có chiếc lá hay mẩu cành khô rơi xuống, đủ để nếu đi vào ban đêm thì khối kẻ yếu bóng vía đứng tim.
[FONT=&]
- [/FONT]Hết « con đường thơ mộng » này, đi quá ngã tư một chốc nữa là đến đường đất. Nhà tớ ở trên lưng chừng núi cơ.
Nhà Kim ở lưng chừng núi thật. Ngôi nhà trông khác biệt đến kì cục so với những ngôi nhà ở vùng này. Ở đây, người Tày, người Thái làm nhà sàn bằng gỗ, tre, lợp lá cọ ở dưới chân núi, người Kinh làm nhà vách đất hoặc nhà xây bằng gạch. Nhà của Kim chẳng giống ai. Cả ngôi nhà được làm toàn bộ bằng đá. Trông nó thấp như một căn hầm. Nhìn qua cứ tưởng như ngôi nhà ăn sâu vào thành một cái hang liền với núi. Phía trên căn nhà là vách đá lấm tấm rêu. Vài dây leo lòng thòng với những bông hoa màu vàng rực. Dù trời có nắng nhẹ, nhưng ở gần núi nên vẫn hơi lạnh.
Tôi hỏi Kim :
[FONT=&]- [/FONT]Cậu ở một mình thế này không sợ à ?
Kim hất đầu ra xung quanh :
[FONT=&]- [/FONT]Quanh đây có nhiều người mà.
Tôi nhìn quanh. Chỉ cần qua con đường đất nhỏ dài mấy trăm mét mà chúng tôi vừa đi qua là có những ngôi nhà mái ngói, mái lá. Xa xa, những tòa nhà bốn tầng của trường chúng tôi nổi lên trên nền trời cùng với dãy núi xanh thẫm phía sau. Chỉ cách trường đại học khoảng 2 cây số nhưng ngôi nhà này vẫn có vẻ tách biệt với phần còn lại.
[FONT=&]
- [/FONT]Thảo nào cậu lên thư viện. Chứ ở chỗ này thì buồn chết mất.
[FONT=&]- [/FONT]Thực ra ở nhà tớ cũng thú vị lắm. Có hẳn một thư viện sách đấy.
Kim cười láu lỉnh.
[FONT=&]- [/FONT]Tí tớ sẽ cho cậu xem.
Phòng khách nhà Kim bày trí tương đối đơn giản, đồ đạc chủ yếu bằng gỗ. Nhà trông vậy nhưng bên trong khá rộng. Phòng khách có một chiếc bàn lớn với hai cái ghế nhỏ và một chiếc ghế sô-fa, trên có để vài quyển sách. Kim ngồi xuống chiếc ghế sô-fa, lấy từ trong cặp quyển Giải tích cao cấp ra.
Đấy. Mục đích đi gặp Kim của tôi hôm nay là như vậy. Còn một tuần nữa là tôi phải thi lại môn này. Môn toán của tôi không được xuất sắc như môn Karate, và tôi tin rằng cứ với đà học hiện tại tôi sẽ xơi trứng ngỗng tiếp. Vì vậy tôi đã đề nghị Kim dạy kèm tôi mấy hôm. Tất nhiên là nó đồng ý ngay lập tức không phải chỉ vì nó tốt bụng mà còn bởi vì tôi là đứa bạn duy nhất trong lớp của nó.
Chúng tôi bắt đầu bằng tích phân hai chiều. Khốn nỗi tích phân một chiều tôi cũng chả làm được nữa là hai chiều. Nhìn cái mặt tôi ù ù cạc cạc hồi lâu, Kim mới hiểu ra sự tình. Nó ngẩn ngơ nhìn tôi : "Vậy sao cậu lại thi vào được trường ?" Thực ra thì nếu vào lúc khác tôi sẽ nghĩ là nó nói đểu tôi bởi vì để thi đỗ vào trường tôi dễ ẹc, hầu như ai thi cũng đỗ. Nhưng lúc này tôi không nói gì. Nó lục cục đi tìm một quyển sách khác để dạy tôi từ đầu.
Qua mấy lần suýt mất kiên nhẫn của Kim, tôi bắt đầu lờ mờ nhớ lại những kiến thức căn bản. Bây giờ hóa ra tôi lại ngồi giải mấy bài tập giống y chang trong đề thi đại học. Kim gục gặc đầu bên cạnh : « Đầu óc cậu cũng không tệ. Chỉ tại cậu không chịu học. »
Lời khen của Kim làm tôi mở mày mở mặt. Tôi ngồi cắm cúi cặm cụi làm toán suốt hai tiếng đồng hồ mà không phàn nàn câu nào.
Cuối cùng, Kim bảo : « Tớ cho cậu xem thư viện của nhà tớ »
Tôi reo lên khe khẽ. Lúc nãy nó nói nhà có thư viện, tôi cứ nghĩ nó nói chơi. Kim dẫn tôi vào căn phòng thứ ba bên trong. « Phòng thứ hai là phòng ngủ của tớ » Nhìn vào phòng, tôi há hốc miệng vì bất ngờ. Cái thư viện này rộng hơn cái phòng khách bên ngoài. Phải có đến chục cái tủ sách cao nghệu. Tôi lướt nhìn qua các tủ sách, miệng trầm trồ thán phục. Có đủ loại sách : triết học, khoa học tự nhiên, khoa học xã hội, văn học, kĩ thuật, thần học... Có cả sách tiếng nước ngoài. « Không có truyện tranh » - Tôi tự bảo mình, hơi thất vọng.
"Không thể tin nổi. Cậu lấy đâu ra từng này sách vậy ?”
Kim nói giọng không giấu nổi tự hào :
[FONT=&]- [/FONT]Của ông tớ để lại đấy. Nhà tớ có truyền thống đọc sách mà. Cậu có nhìn thấy những quyển sách cũ cũ không, còn có cả sách tiếng Nga, tiếng Đức, tiếng Tiệp đấy. Chỗ sách mới là tớ mua về để đấy.
Kim hồ hởi giới thiệu thêm một tràng nữa nhưng tôi không để ý đến lời của nó. Dẫu sao sách vở cũng chả phải là thứ hấp dẫn đối với tôi, nhất là cái loại sách đau đầu này. Tôi bước nhanh vào trong mong xem qua một vòng cho nhanh để thoát khỏi bài diễn văn lê thê của Kim, nhưng nó cứ bám rịt lấy tôi để thuyết minh bất kì tủ sách nào tôi đi ngang qua. Tôi nhìn thấy trong góc phòng có một tủ sách trông rất cũ, nhỏ và trông lạ lẫm so với phần còn lại của thư viện. Tò mò, tôi lấy vài cuốn ra xem thử. Truyền thuyết, truyện cổ tích. Có quyển sách ố vàng, chữ loằng ngoằng như giun dế.
"Tiếng Thái đấy. Quyển kia là chữ Nôm. Có cả tiếng Chăm, Khơ me, Mông... đủ loại.” Kim nói.
[FONT=&]- [/FONT]Cậu đọc được hết từng ấy thứ tiếng à ?
[FONT=&]- [/FONT]Tớ hiểu được tiếng Tày, Thái. Đọc được chữ Nôm. Tiếng Mông, Mường biết một ít.
Kim rất giỏi ngoại ngữ, nhưng tôi cũng không biết là nó biết nhiều đến thế.
[FONT=&]- [/FONT]Nó viết cái gì trong đấy ?
[FONT=&]- [/FONT]Chủ yếu là truyện cổ tích, truyện thơ. Hồi bé tớ đọc. Giờ không đọc nữa.
Tôi gật gù cái đầu, nhìn ra cửa, ra chiều muốn kết thúc cuộc thăm thú này lắm rồi.
Kim hiểu ý. Đưa tôi ra cửa, nó bảo :
[FONT=&]- [/FONT]Cậu biết nhà tớ rồi đấy. Mai 2 giờ qua đây luôn nhé.
Tôi gật đầu. Nhưng chợt nhớ ra anh chàng lúc chiều, tôi lại bảo:
[FONT=&]- [/FONT]Thôi, tớ cứ lên thư viện gặp cậu. Tớ không thích đi đến đây một mình.
Kim nhìn tôi một lúc vẻ ngờ vực. Nhưng rồi nó cũng nhún vai: “Ô kê!”
(Còn tiếp)
Truyện dài này xuất phát từ cảm hứng từ một tập truyện cổ của dân tộc Thái tôi đọc từ hồi còn nhỏ, rồi sau đó thêm cảm hứng từ những sự kiện khác.
Nghiệp dư viết văn, truyện cũng chưa hoàn thành. Có gì không hợp lí thì mọi người cho tôi ý kiến đóng góp nhé. Cảm ơn rất nhiều.
Nguồn từ blog của tôi: https://hongxuwritting.blogspot.jp/search/label/Núi Cấm
Chương 1. Anh chàng trên thư viện
Tôi rảo qua mấy hàng ghế đầu trong thư viện. Dừng lại một chút nhé, bạn đừng có hiểu lầm gì về tôi cả. Tôi không phải típ người của thư viện. Tôi đọc nhiều truyện tranh, truyện trinh thám, thích xem phim hình sự và có đai đen karate, thi thoảng tôi cũng lãng mạn tí chút bằng cách nghe nhạc tình yêu của Phương Linh và Hà Anh Tuấn, nhưng tôi tuyệt đối không phải là mẫu người của thư viện.
Tôi đến đây để tìm Kim. Kim đích thị là một con mọt sách. Người gầy lỏng khỏng, mái tóc cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt bầu bầu ngô ngố với cặp kính to đùng trên mặt, trông nó đúng là một con mọt sách không lẫn đi đâu được. Tôi lướt ánh mắt đến tận cuối căn phòng. Chắc Kim ở phòng bên cạnh. Thư viện trường gồm hai phòng rất lớn nối liền với nhau. Cửa ra vào ở phòng đầu tiên, phòng này chia làm hai gian, một gian đằng trước để sinh viên ngồi đọc sách, ngăn sau là phòng đựng sách. Ngay đầu phòng là bàn thủ thư với một chị thủ thư trông khá trẻ nhưng hơi khó tính. Phòng thứ hai thông với phòng vừa rồi bởi một cửa ngang không có cánh gần bàn thủ thư. Phòng này rộng rãi và sáng sủa vì đầy ắp ánh sáng ùa vào từ những ô cửa kính nhìn ra hành lang. Tôi dợm bước đến cánh cửa ngang giữa hai phòng. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy anh ta.
Quả là một chàng trai đẹp. Trông gầy nhưng vững chãi. Nước da trắng làm nổi bật đôi môi hồng hồng như con gái. Đôi mắt đen thăm thẳm, lạnh lùng. Anh ta ngồi sát cửa kính, lơ đãng nhìn ra ngoài. Ánh nắng chiếu xiên qua sống mũi thẳng làm khuôn mặt anh ta trông mờ ảo như một bức tranh. Một tay anh ta để hờ hững trên quyển sách đặt trên bàn. Có vẻ như quyển sách chỉ là cái cớ, trông anh ta giống như ngồi ở quán cà phê hơn là ngồi học bài trên thư viện.
Tự dưng tôi quên phắt là mình tới đây làm gì. Tôi ngây người, chăm chú nhìn anh ta. Ở anh ta toát lên một vẻ gì đó rất lạ lùng. Làm tôi chú ý.
Bỗng anh ta hơi nhăn mặt, vẻ khó chịu. Từ khoảng cách 3 dãy bàn, tôi thấy người anh ta hơi rùng mình. Tôi nheo mắt lại. Trong ánh nắng lấp lánh, trông như có mấy sợi kim tuyến óng ánh màu bảy sắc cầu vồng quấn quanh cổ anh ta. Rất đẹp. Tôi nhìn như bị hút hồn vào đó
[FONT=&]
- [/FONT]Sao đứng giữa đường thế ?
Kim huých vào người tôi. Cô nàng ôm một chồng ba bốn quyển sách dày cộp thong thả đi đến bàn thủ thư. Chẳng cần liếc qua bìa sách, tôi cũng biết đấy là những thứ sách mà tôi chẳng bao giờ rớ đến. Tôi lập cập đi sau Kim. Ngoái cổ nhìn lại anh chàng lúc nãy, không thấy sợi kim tuyến óng ánh nào nữa.
***
Tôi đưa chân đá mấy hòn sỏi lăn lộc cộc qua mấy cái lá khô. Con đường này được lát bằng sỏi, là con đường ở trong khuôn viên trường, đâm ra cổng phụ phía mé trái. Hai bên đường rợp bóng cây, thi thoảng lại có chiếc lá hay mẩu cành khô rơi xuống, đủ để nếu đi vào ban đêm thì khối kẻ yếu bóng vía đứng tim.
[FONT=&]
- [/FONT]Hết « con đường thơ mộng » này, đi quá ngã tư một chốc nữa là đến đường đất. Nhà tớ ở trên lưng chừng núi cơ.
Nhà Kim ở lưng chừng núi thật. Ngôi nhà trông khác biệt đến kì cục so với những ngôi nhà ở vùng này. Ở đây, người Tày, người Thái làm nhà sàn bằng gỗ, tre, lợp lá cọ ở dưới chân núi, người Kinh làm nhà vách đất hoặc nhà xây bằng gạch. Nhà của Kim chẳng giống ai. Cả ngôi nhà được làm toàn bộ bằng đá. Trông nó thấp như một căn hầm. Nhìn qua cứ tưởng như ngôi nhà ăn sâu vào thành một cái hang liền với núi. Phía trên căn nhà là vách đá lấm tấm rêu. Vài dây leo lòng thòng với những bông hoa màu vàng rực. Dù trời có nắng nhẹ, nhưng ở gần núi nên vẫn hơi lạnh.
Tôi hỏi Kim :
[FONT=&]- [/FONT]Cậu ở một mình thế này không sợ à ?
Kim hất đầu ra xung quanh :
[FONT=&]- [/FONT]Quanh đây có nhiều người mà.
Tôi nhìn quanh. Chỉ cần qua con đường đất nhỏ dài mấy trăm mét mà chúng tôi vừa đi qua là có những ngôi nhà mái ngói, mái lá. Xa xa, những tòa nhà bốn tầng của trường chúng tôi nổi lên trên nền trời cùng với dãy núi xanh thẫm phía sau. Chỉ cách trường đại học khoảng 2 cây số nhưng ngôi nhà này vẫn có vẻ tách biệt với phần còn lại.
[FONT=&]
- [/FONT]Thảo nào cậu lên thư viện. Chứ ở chỗ này thì buồn chết mất.
[FONT=&]- [/FONT]Thực ra ở nhà tớ cũng thú vị lắm. Có hẳn một thư viện sách đấy.
Kim cười láu lỉnh.
[FONT=&]- [/FONT]Tí tớ sẽ cho cậu xem.
Phòng khách nhà Kim bày trí tương đối đơn giản, đồ đạc chủ yếu bằng gỗ. Nhà trông vậy nhưng bên trong khá rộng. Phòng khách có một chiếc bàn lớn với hai cái ghế nhỏ và một chiếc ghế sô-fa, trên có để vài quyển sách. Kim ngồi xuống chiếc ghế sô-fa, lấy từ trong cặp quyển Giải tích cao cấp ra.
Đấy. Mục đích đi gặp Kim của tôi hôm nay là như vậy. Còn một tuần nữa là tôi phải thi lại môn này. Môn toán của tôi không được xuất sắc như môn Karate, và tôi tin rằng cứ với đà học hiện tại tôi sẽ xơi trứng ngỗng tiếp. Vì vậy tôi đã đề nghị Kim dạy kèm tôi mấy hôm. Tất nhiên là nó đồng ý ngay lập tức không phải chỉ vì nó tốt bụng mà còn bởi vì tôi là đứa bạn duy nhất trong lớp của nó.
Chúng tôi bắt đầu bằng tích phân hai chiều. Khốn nỗi tích phân một chiều tôi cũng chả làm được nữa là hai chiều. Nhìn cái mặt tôi ù ù cạc cạc hồi lâu, Kim mới hiểu ra sự tình. Nó ngẩn ngơ nhìn tôi : "Vậy sao cậu lại thi vào được trường ?" Thực ra thì nếu vào lúc khác tôi sẽ nghĩ là nó nói đểu tôi bởi vì để thi đỗ vào trường tôi dễ ẹc, hầu như ai thi cũng đỗ. Nhưng lúc này tôi không nói gì. Nó lục cục đi tìm một quyển sách khác để dạy tôi từ đầu.
Qua mấy lần suýt mất kiên nhẫn của Kim, tôi bắt đầu lờ mờ nhớ lại những kiến thức căn bản. Bây giờ hóa ra tôi lại ngồi giải mấy bài tập giống y chang trong đề thi đại học. Kim gục gặc đầu bên cạnh : « Đầu óc cậu cũng không tệ. Chỉ tại cậu không chịu học. »
Lời khen của Kim làm tôi mở mày mở mặt. Tôi ngồi cắm cúi cặm cụi làm toán suốt hai tiếng đồng hồ mà không phàn nàn câu nào.
Cuối cùng, Kim bảo : « Tớ cho cậu xem thư viện của nhà tớ »
Tôi reo lên khe khẽ. Lúc nãy nó nói nhà có thư viện, tôi cứ nghĩ nó nói chơi. Kim dẫn tôi vào căn phòng thứ ba bên trong. « Phòng thứ hai là phòng ngủ của tớ » Nhìn vào phòng, tôi há hốc miệng vì bất ngờ. Cái thư viện này rộng hơn cái phòng khách bên ngoài. Phải có đến chục cái tủ sách cao nghệu. Tôi lướt nhìn qua các tủ sách, miệng trầm trồ thán phục. Có đủ loại sách : triết học, khoa học tự nhiên, khoa học xã hội, văn học, kĩ thuật, thần học... Có cả sách tiếng nước ngoài. « Không có truyện tranh » - Tôi tự bảo mình, hơi thất vọng.
"Không thể tin nổi. Cậu lấy đâu ra từng này sách vậy ?”
Kim nói giọng không giấu nổi tự hào :
[FONT=&]- [/FONT]Của ông tớ để lại đấy. Nhà tớ có truyền thống đọc sách mà. Cậu có nhìn thấy những quyển sách cũ cũ không, còn có cả sách tiếng Nga, tiếng Đức, tiếng Tiệp đấy. Chỗ sách mới là tớ mua về để đấy.
Kim hồ hởi giới thiệu thêm một tràng nữa nhưng tôi không để ý đến lời của nó. Dẫu sao sách vở cũng chả phải là thứ hấp dẫn đối với tôi, nhất là cái loại sách đau đầu này. Tôi bước nhanh vào trong mong xem qua một vòng cho nhanh để thoát khỏi bài diễn văn lê thê của Kim, nhưng nó cứ bám rịt lấy tôi để thuyết minh bất kì tủ sách nào tôi đi ngang qua. Tôi nhìn thấy trong góc phòng có một tủ sách trông rất cũ, nhỏ và trông lạ lẫm so với phần còn lại của thư viện. Tò mò, tôi lấy vài cuốn ra xem thử. Truyền thuyết, truyện cổ tích. Có quyển sách ố vàng, chữ loằng ngoằng như giun dế.
"Tiếng Thái đấy. Quyển kia là chữ Nôm. Có cả tiếng Chăm, Khơ me, Mông... đủ loại.” Kim nói.
[FONT=&]- [/FONT]Cậu đọc được hết từng ấy thứ tiếng à ?
[FONT=&]- [/FONT]Tớ hiểu được tiếng Tày, Thái. Đọc được chữ Nôm. Tiếng Mông, Mường biết một ít.
Kim rất giỏi ngoại ngữ, nhưng tôi cũng không biết là nó biết nhiều đến thế.
[FONT=&]- [/FONT]Nó viết cái gì trong đấy ?
[FONT=&]- [/FONT]Chủ yếu là truyện cổ tích, truyện thơ. Hồi bé tớ đọc. Giờ không đọc nữa.
Tôi gật gù cái đầu, nhìn ra cửa, ra chiều muốn kết thúc cuộc thăm thú này lắm rồi.
Kim hiểu ý. Đưa tôi ra cửa, nó bảo :
[FONT=&]- [/FONT]Cậu biết nhà tớ rồi đấy. Mai 2 giờ qua đây luôn nhé.
Tôi gật đầu. Nhưng chợt nhớ ra anh chàng lúc chiều, tôi lại bảo:
[FONT=&]- [/FONT]Thôi, tớ cứ lên thư viện gặp cậu. Tớ không thích đi đến đây một mình.
Kim nhìn tôi một lúc vẻ ngờ vực. Nhưng rồi nó cũng nhún vai: “Ô kê!”
(Còn tiếp)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: