Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Truyện của một người bạn sáng tác, cực hay :)
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="kem_97" data-source="post: 77721" data-attributes="member: 84499"><p><span style="font-size: 15px"><span style="color: #9acd32"><strong>Chap 12: </strong></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="color: #9acd32"><strong></strong></span></span><strong><span style="color: #a0522d">- Bác ạ ! – Huyền cố ngồi dậy khi thấy bác Hùng mở cửa đi vào. Nhưng bác vội đỡ Huyền:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Cháu chưa khỏi đâu, đừng thế!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền đưa cặp mắt đen truyền lo lắng nhìn bác ấy:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Cháu bị bệnh gì vậy ạ? Sao cháu lại có thể ngất nhỷ, cháu xin lỗi bác!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ko - bác Hùng rưng rưng - Bác mới là người có lỗi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền mỉm cười, nói:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Bác có lỗi gì đâu ạ! Cháu ngất là tại cháu mà! Có thể là do cái đó ...</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Cái đó là gì? - Bác Hùng hỏi.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền rứt rứt đôi bàn tay, bối rối như ko muốn nói ra:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Dạ ... chỷ là một căn bệnh bẩm sinh ...</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Bác biết rồi! - Bác Hùng nói - Thỳ ra cháu cũng biết về nó?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Cháu nghe cô y tá bệnh viện gần nhà cũ của cháu kể ạ - Huyền nhớ lại - Cháu chỷ biết là khi đó cháu còn nhỏ lắm, căn bệnh máu trắng đã làm cháu bị suy yếu cơ thể. Đến khi trưởng thành cháu mới khoẻ lên một chút.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Bác Hùng nhìn vào đôi mắt Huyền - đôi mắt có vẻ buồn và cô đơn. Bác hối hận vô cùng:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Tất cả là tại bố! - Bác Hùng cầm lấy đôi tay của Huyền - Vì bố đã bỏ rơi con ...</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Bác Hùng khóc trước khuôn mặt ngây ngô ko hiểu gì của Huyền:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Bác ... bác nói gì ạ ...?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d"></span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Con gái yêu ... bố là bố của con đây mà! Bố thật vô tâm khi ko nhận ra con, ngay ngày đầu tiên gặp, bố đã có một cảm giác quen thuộc rồi ... bố biết con là con gái của bố mà ... </span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền vẫn chưa tin:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Bác ... đùa cháu phải ko ạ?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Bác Hùng từ từ rút ra một tờ giấy xét nghiệm, đưa cho Huyền. Cô bé xem, xem rất kĩ, nước mắt Huyền như trực trào ra. Huyền ko đủ can đảm để chấp nhận việc này.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Con gái, bố xin lỗi, nhưng … bố con ta cần sang Mĩ, vì căn bệnh của con …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Sang …sang Mĩ …?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Uk. Bác sĩ nói rằng căn bệnh của con bên ấy sẽ chữa đc sớm thôi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Cháu … muốn ở đây một mình ...</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Bác Hùng nhìn con gái một lúc rồi khẽ đi ra ngoài.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Tách! ...</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">“ Huyền! Sao cậu lại khóc! Cậu tìm lại đc cha mà!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Cha … cha … cậu đã có gia đình, sao cậu lại khóc, cậu đâu phải yếu đuối đến mức ko dám nhận lại cha ?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Ko phải … vì sang Mĩ, cậu sẽ phải xa một người ...</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh !!! “</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">----- </span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Két ...</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Cô y tá nhẹ nhàng đâỷ cưả, mang phần cơm trưa của Huỳên vào – hôm nay nó sẽ xuất viên.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">“Ủa, sao vâỵ nè, bệnh nhân đâu rôi` nhỉ? “ – Cô y tá khó hiểu khi thấy cái giường bệnh trống trơn. Rồi như chợt hiểu ra, cô vội chạy nhanh về phía phòng bác sĩ phụ trách:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Thưa bác sĩ, bênh nhân ở phòng 102 đã biến mất! </span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Cái gì? – Bác sĩ đập đôi tay lên bàn, rồi theo cô y tá đến phòng 102.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Bác sĩ ngẫm nghĩ một hồi lâu:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Hay là bệnh nhân … bỏ trốn?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">-----</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Tại nhà Khánh …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Cốc! Cốc! Cốc!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh đi ra mở cửa …Huyền đứng trước Khánh, mặt trắng bệch.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Này, ngốc, sao bây giờ mới về hả, đi đâu cả buổi vậy? Mà sao mặt trắng bệch thế này …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh chưa nói hết câu, Huyền đã ngã gục dưới chân Khánh. Bây giờ ngoài trời tuyết rơi lạnh buốt, Huyền chỉ mặc một chiếc áo cộc tay …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Này, này! Tính lại đi! – Khánh lay lay Huyền.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền mê man, thấy người mình như đc nâng lên, một mùi thơm thoang thoảng, hình như Khánh đang cõng Huyền vào nhà.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ngân ơi! Mau ra đây giúp anh! – Khánh nói vọng lên tầng.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Sao vậy ạ?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Ngân ngó ra ngoài cửa. Nó thấy Huyền đang bất tỉnh trên vai anh Khánh.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ủa? Chỵ Huyền … bị làm sao vậy ạ? – Nó vội chạy xuống nhà.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh cõng Huyền về phòng:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Anh cũng ko biết nữa. Chắc bị cảm. Em lấy cho anh nước nóng và khăn đi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Vâng ạ!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">-----</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Cái gì? Ko tìm thấy bệnh nhân phòng 102 – Bác Hùng lo lắng vội chạy đến phòng bệnh. Đúng như vậy. Giường bệnh trống trơn, ko thấy bong dáng Huyền đâu – Ôi … con gái tôi, nó ở đâu vậy? Sáng mai nó phải đi Mi, làm sao kịp đây?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Có thể nào cô chủ về nhà ko ạ? – Anh vệ sĩ nói với bác Hùng.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Tôi cũng ko biết nữa. Thậm chý bây giờ nhà nó thường ở là ở đâu tôi cũng ko biết. Bây giờ trời lại mưa tuyết. Con gái tôi sẽ cảm mất thôi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Anh vệ sĩ dẫn bác Hùng vào chiếc xe ô tô:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ông chủ đừng lo. Sớm muộn gì chúng ta cũng tìm đc cô chủ …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">-----</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ủa? Cuối cùng thỳ cậu cũng tỉnh! – Ngân reo lên khi thấy mắt Huyền mở ra nhìn xung quanh.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Đây …đây là đâu?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Ngân ngớ người trước câu hỏi của Huyền. Nó chẳng nghĩ rằng Huyền lại có thể quên cả nàh mình.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Nhà mà. Chớ đâu nữa?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Đây là …nhà của tớ sao?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Ngân nắm tay Huyền, cười mỉm:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Từ lâu, Huyền đã là người trong gia đình tớ rồi! Ko tin thỳ hỏi anh Khánh xem!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền ngó qua ngó lại một cách mệt nhọc. Huyền vẫn chưa đc khỏe cho lắm!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Khánh …Khánh ở đâu …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Ngân chỷ tay vào cửa:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Anh ý đang giặt khăn đó. Nãy giờ chăm sóc cậu đáo để <img src="https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/71.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh đi vào. Đôi tay vẫn còn ướt. Huyền vội ngồi dậy. Nhưng có vẻ rất khó khăn với cô bé. Khánh vội lại đỡ:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Khoan đã, ko đc ngồi dậy vội, cảm them chỷ tội t thôi! ( Ý gì đây? Ko phải khổ cho Huyền mà khổ cho Khánh à =.= )</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền cười nhẹ một cái rồi lấy gối ấp sau lưng. Khánh bắt đầu nhăn mặt:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Này, đi đâu mãi giờ mới về? Lại còn đi giữa tuyết nữa chứ! Muốn cảm nặng à!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền bỗng rơi nước mắt. Khánh chuyển sang nhẹ nhàng một chút:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Nè, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên khóc?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ukm … chả có gì đâu! Cát bay vào mắt ý mà! – Huyền vội xoa nhẹ đôi mắt đen của nó.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh khó hiểu:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ủa …ở đây cũng có cát à?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ờm. Thôi tối rồi chúng ta đi ngủ thôi! – Ngân cắt ngang câu chuyện.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh và Ngân đi ra, đóng cửa lại. </span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">-----</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">11h30p …Bấy giờ Khánh và Ngân đã ngủ say. Huyền tỉnh dậy, nhẹ nhàng và phòng Khánh. Huyền cầm trên tay khuông ảnh của Khánh và Huyền mới ” chộp “ tuần trước. Huyền cười mỉm. Nó sẽ ra đi theo khuông ảnh này.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền nhẹ nhàng đến bên Khánh, đặt môi vào trán của cậu chủ đang ngủ:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Tớ …tớ…thik cậu! Khánh à …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền nhẹ nhàng bước ra, đóng cửa lại …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Kết thúc hai tháng giúp việc rồi, Huyền buồn lắm Khánh à …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">“ Em đã nhìn thấy anh trong đời …nhìn thấy anh và sẽ bên người mãi mãi “</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Mãi mãi …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">-----</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Cốc …cốc …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Vệ sĩ mở cửa, Huyền đang đứng trước cổng.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ôi, cô chủ! Hay quá cô chủ đã về! – Vệ sĩ vội reo lên.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Cái gì? – bác Hùng nghe thấy liền chạy ra </span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Vệ sĩ đã mửo cổng. Huyền đi vào với chiếc vali đựng đồ. Bác Hùng vội hỏi:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Làm sao con biết mà đến đây?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền cầm vali bằng cả 2 tay:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Bố quên rồi sao? Bố đã từng đưa cho con danh thiếp của bố mà! – Huyền cố gắng gượng cười – Con xin lỗi ... vì đã đi lung tung ...</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ko sao! Con gái yêu à! Cuối cùng con cũng gọi bố là bố! – Bác Hùng ôm chầm lấy Huyền. Bác hạnh phúc vô cùng.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ngày mai chúng ta sẽ đi Mĩ phải ko ạ! – Huyền cười tươi ( Nụ cười giả tạo ư? )</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Bác Hùng vội bỏ Huyền ra, nhìn vào mắt con gái hi vọng:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Con … nói gì …con có chắc chắn là muốn đi ko?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Chắc ạ! – Huyền nói nhanh gọn</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Bác Hùng xoa đầu con gái …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Tốt lắm. Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành nhé! Và bây giừo, con sẽ vào ngủ ở phòng trống bên này nhé! Bố còn vài việc cần làm!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Vâng ạ!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Huyền ngoan ngoãn đi về phía phòng kia. Tối om. Chả ai biết rằng …nó đang khóc…</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">-----</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Alo! Anh bạn à! Vị hôn thê của con trai anh ngày mai sẽ sang Mĩ đó! Anh bố trí như thế nào để hai đứa gặp nhau sau khi con gái tôi chữa thành công căn bệnh đây? – Bác Hùng nói qua điện thoại.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ồ! Đơn giản thôi! Bồ sẽ điện thoại cho con trai liền. Bảo nó ngày mai sang Mĩ giúp bố một chuyến. Còn con gái tôi thỳ chắc là …tiếp tục ở lại học, đợi anh trai về.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ủa? Anh bạn có con gái từ khi nào vậy? – Bác Hùng ngạc nhiên ( vô cùng tận )</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- E hèm, nó là đứa con song sinh với hôn phu con gái anh đó! Lúc gia đình tôi còn nghèo, đã gửi nó cho gđ # nuôi …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Chậc, bây giờ anh bạn giàu rồi còn gì. Chắc con bé dễ thương lắm nhỷ!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Uk. Con gái tôi mà lại. Còn phải hỏi à! Mà thoy, chuyện 2 đứa gặp nhau, bồ tính sắp xếp thế này: Nhà hàng Wonderlove ý! Bảo hai đứa đợi chúng ta ở cửa hàng. Sau chúng ta điện bảo có việc và anh bảo con bé tên gì nhỷ …à Huyền, nói nó ngồi đợi ở bàn số 2 nhé! Bồ sẽ làm tương tự với con trai bồ …Khánh!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">( Ôi cái gì đây? Huyền …là…là…hôn thê của Khánh? -> Sao mình sáng tác mà lại chính mình bất ngờ nhỷ? <img src="https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/24.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /> )</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ờ, sau đó cho người giúp việc ra nói: “ Hai vợ chồng sẽ dùng gì ạ? “ thế nhé! Một màn biểu diễn khá hay đó!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Anh bạn thong minh lắm! Phải để hai đứa từ từ đến với nhau chứ!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Mà …ko khéo tụi nó biết nhau lại càng có duyên <img src="https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/71.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Uk. By by nhé! Bồ phải hoàn thành mớ hồ sơ này đã!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Uk. By by <img src="https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/103.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">-----</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Reng …reng…reng…</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ủa, sáng rồi sao? – Khánh mở mắt nhìn vào đồng hồ - Chậc, 5h sáng rồi, mà mình báo thức 5h45 sao giờ nó lại rung nhỷ? – Khánh ấn nút off đồng hồ.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Reng …reng…reng</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ủa? trời đất! Cái điện thoại reo! </span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh vội chạy ra phòng khách …</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Alo!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Con trai à! Bố đang mắc một số thứ ở Mĩ. Con xin tạm nghỉ học sang đaay khoảng 1 tuần đc ko?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- 1 tuần?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Uk. Hôm nay luôn nhé!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Hôm nay? Gấp thế!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Chịu khó đi con! Chuyện này gấp lắm!</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Thôi đc! ( -> cái kiểu gì đây? Ăn nói ngắn gọn quá =.= )</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh dập máy. Chàng vào nhà tắm đánh răng và thay quần áo. Khánh vào phòng Huyền. Trống trơn.</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ủa? Huyền đâu rồi?</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">Khánh vội qua phòng Ngân, lay lay cho con bé tỉnh dậy:</span></strong></p><p><strong><span style="color: #a0522d">- Ngân, dậy đi! Huyền mất tích rồi!</span></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="kem_97, post: 77721, member: 84499"] [SIZE=4][COLOR=#9acd32][B]Chap 12: [/B][/COLOR][/SIZE][B][COLOR=#a0522d]- Bác ạ ! – Huyền cố ngồi dậy khi thấy bác Hùng mở cửa đi vào. Nhưng bác vội đỡ Huyền: - Cháu chưa khỏi đâu, đừng thế! Huyền đưa cặp mắt đen truyền lo lắng nhìn bác ấy: - Cháu bị bệnh gì vậy ạ? Sao cháu lại có thể ngất nhỷ, cháu xin lỗi bác! - Ko - bác Hùng rưng rưng - Bác mới là người có lỗi! Huyền mỉm cười, nói: - Bác có lỗi gì đâu ạ! Cháu ngất là tại cháu mà! Có thể là do cái đó ... - Cái đó là gì? - Bác Hùng hỏi. Huyền rứt rứt đôi bàn tay, bối rối như ko muốn nói ra: - Dạ ... chỷ là một căn bệnh bẩm sinh ... - Bác biết rồi! - Bác Hùng nói - Thỳ ra cháu cũng biết về nó? - Cháu nghe cô y tá bệnh viện gần nhà cũ của cháu kể ạ - Huyền nhớ lại - Cháu chỷ biết là khi đó cháu còn nhỏ lắm, căn bệnh máu trắng đã làm cháu bị suy yếu cơ thể. Đến khi trưởng thành cháu mới khoẻ lên một chút. Bác Hùng nhìn vào đôi mắt Huyền - đôi mắt có vẻ buồn và cô đơn. Bác hối hận vô cùng: - Tất cả là tại bố! - Bác Hùng cầm lấy đôi tay của Huyền - Vì bố đã bỏ rơi con ... Bác Hùng khóc trước khuôn mặt ngây ngô ko hiểu gì của Huyền: - Bác ... bác nói gì ạ ...? - Con gái yêu ... bố là bố của con đây mà! Bố thật vô tâm khi ko nhận ra con, ngay ngày đầu tiên gặp, bố đã có một cảm giác quen thuộc rồi ... bố biết con là con gái của bố mà ... Huyền vẫn chưa tin: - Bác ... đùa cháu phải ko ạ? Bác Hùng từ từ rút ra một tờ giấy xét nghiệm, đưa cho Huyền. Cô bé xem, xem rất kĩ, nước mắt Huyền như trực trào ra. Huyền ko đủ can đảm để chấp nhận việc này. - Con gái, bố xin lỗi, nhưng … bố con ta cần sang Mĩ, vì căn bệnh của con … - Sang …sang Mĩ …? - Uk. Bác sĩ nói rằng căn bệnh của con bên ấy sẽ chữa đc sớm thôi! - Cháu … muốn ở đây một mình ... Bác Hùng nhìn con gái một lúc rồi khẽ đi ra ngoài. Tách! ... “ Huyền! Sao cậu lại khóc! Cậu tìm lại đc cha mà! Cha … cha … cậu đã có gia đình, sao cậu lại khóc, cậu đâu phải yếu đuối đến mức ko dám nhận lại cha ? Ko phải … vì sang Mĩ, cậu sẽ phải xa một người ... Khánh !!! “ ----- Két ... Cô y tá nhẹ nhàng đâỷ cưả, mang phần cơm trưa của Huỳên vào – hôm nay nó sẽ xuất viên. “Ủa, sao vâỵ nè, bệnh nhân đâu rôi` nhỉ? “ – Cô y tá khó hiểu khi thấy cái giường bệnh trống trơn. Rồi như chợt hiểu ra, cô vội chạy nhanh về phía phòng bác sĩ phụ trách: - Thưa bác sĩ, bênh nhân ở phòng 102 đã biến mất! - Cái gì? – Bác sĩ đập đôi tay lên bàn, rồi theo cô y tá đến phòng 102. Bác sĩ ngẫm nghĩ một hồi lâu: - Hay là bệnh nhân … bỏ trốn? ----- Tại nhà Khánh … Cốc! Cốc! Cốc! Khánh đi ra mở cửa …Huyền đứng trước Khánh, mặt trắng bệch. - Này, ngốc, sao bây giờ mới về hả, đi đâu cả buổi vậy? Mà sao mặt trắng bệch thế này … Khánh chưa nói hết câu, Huyền đã ngã gục dưới chân Khánh. Bây giờ ngoài trời tuyết rơi lạnh buốt, Huyền chỉ mặc một chiếc áo cộc tay … - Này, này! Tính lại đi! – Khánh lay lay Huyền. Huyền mê man, thấy người mình như đc nâng lên, một mùi thơm thoang thoảng, hình như Khánh đang cõng Huyền vào nhà. - Ngân ơi! Mau ra đây giúp anh! – Khánh nói vọng lên tầng. - Sao vậy ạ? Ngân ngó ra ngoài cửa. Nó thấy Huyền đang bất tỉnh trên vai anh Khánh. - Ủa? Chỵ Huyền … bị làm sao vậy ạ? – Nó vội chạy xuống nhà. Khánh cõng Huyền về phòng: - Anh cũng ko biết nữa. Chắc bị cảm. Em lấy cho anh nước nóng và khăn đi! - Vâng ạ! ----- - Cái gì? Ko tìm thấy bệnh nhân phòng 102 – Bác Hùng lo lắng vội chạy đến phòng bệnh. Đúng như vậy. Giường bệnh trống trơn, ko thấy bong dáng Huyền đâu – Ôi … con gái tôi, nó ở đâu vậy? Sáng mai nó phải đi Mi, làm sao kịp đây? - Có thể nào cô chủ về nhà ko ạ? – Anh vệ sĩ nói với bác Hùng. - Tôi cũng ko biết nữa. Thậm chý bây giờ nhà nó thường ở là ở đâu tôi cũng ko biết. Bây giờ trời lại mưa tuyết. Con gái tôi sẽ cảm mất thôi! Anh vệ sĩ dẫn bác Hùng vào chiếc xe ô tô: - Ông chủ đừng lo. Sớm muộn gì chúng ta cũng tìm đc cô chủ … ----- - Ủa? Cuối cùng thỳ cậu cũng tỉnh! – Ngân reo lên khi thấy mắt Huyền mở ra nhìn xung quanh. - Đây …đây là đâu? Ngân ngớ người trước câu hỏi của Huyền. Nó chẳng nghĩ rằng Huyền lại có thể quên cả nàh mình. - Nhà mà. Chớ đâu nữa? - Đây là …nhà của tớ sao? Ngân nắm tay Huyền, cười mỉm: - Từ lâu, Huyền đã là người trong gia đình tớ rồi! Ko tin thỳ hỏi anh Khánh xem! Huyền ngó qua ngó lại một cách mệt nhọc. Huyền vẫn chưa đc khỏe cho lắm! - Khánh …Khánh ở đâu … Ngân chỷ tay vào cửa: - Anh ý đang giặt khăn đó. Nãy giờ chăm sóc cậu đáo để [IMG]https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/71.gif[/IMG] Khánh đi vào. Đôi tay vẫn còn ướt. Huyền vội ngồi dậy. Nhưng có vẻ rất khó khăn với cô bé. Khánh vội lại đỡ: - Khoan đã, ko đc ngồi dậy vội, cảm them chỷ tội t thôi! ( Ý gì đây? Ko phải khổ cho Huyền mà khổ cho Khánh à =.= ) Huyền cười nhẹ một cái rồi lấy gối ấp sau lưng. Khánh bắt đầu nhăn mặt: - Này, đi đâu mãi giờ mới về? Lại còn đi giữa tuyết nữa chứ! Muốn cảm nặng à! Huyền bỗng rơi nước mắt. Khánh chuyển sang nhẹ nhàng một chút: - Nè, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên khóc? - Ukm … chả có gì đâu! Cát bay vào mắt ý mà! – Huyền vội xoa nhẹ đôi mắt đen của nó. Khánh khó hiểu: - Ủa …ở đây cũng có cát à? - Ờm. Thôi tối rồi chúng ta đi ngủ thôi! – Ngân cắt ngang câu chuyện. Khánh và Ngân đi ra, đóng cửa lại. ----- 11h30p …Bấy giờ Khánh và Ngân đã ngủ say. Huyền tỉnh dậy, nhẹ nhàng và phòng Khánh. Huyền cầm trên tay khuông ảnh của Khánh và Huyền mới ” chộp “ tuần trước. Huyền cười mỉm. Nó sẽ ra đi theo khuông ảnh này. Huyền nhẹ nhàng đến bên Khánh, đặt môi vào trán của cậu chủ đang ngủ: - Tớ …tớ…thik cậu! Khánh à … Huyền nhẹ nhàng bước ra, đóng cửa lại … - Kết thúc hai tháng giúp việc rồi, Huyền buồn lắm Khánh à … “ Em đã nhìn thấy anh trong đời …nhìn thấy anh và sẽ bên người mãi mãi “ Mãi mãi … ----- Cốc …cốc … Vệ sĩ mở cửa, Huyền đang đứng trước cổng. - Ôi, cô chủ! Hay quá cô chủ đã về! – Vệ sĩ vội reo lên. - Cái gì? – bác Hùng nghe thấy liền chạy ra Vệ sĩ đã mửo cổng. Huyền đi vào với chiếc vali đựng đồ. Bác Hùng vội hỏi: - Làm sao con biết mà đến đây? Huyền cầm vali bằng cả 2 tay: - Bố quên rồi sao? Bố đã từng đưa cho con danh thiếp của bố mà! – Huyền cố gắng gượng cười – Con xin lỗi ... vì đã đi lung tung ... - Ko sao! Con gái yêu à! Cuối cùng con cũng gọi bố là bố! – Bác Hùng ôm chầm lấy Huyền. Bác hạnh phúc vô cùng. - Ngày mai chúng ta sẽ đi Mĩ phải ko ạ! – Huyền cười tươi ( Nụ cười giả tạo ư? ) Bác Hùng vội bỏ Huyền ra, nhìn vào mắt con gái hi vọng: - Con … nói gì …con có chắc chắn là muốn đi ko? - Chắc ạ! – Huyền nói nhanh gọn Bác Hùng xoa đầu con gái … - Tốt lắm. Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành nhé! Và bây giừo, con sẽ vào ngủ ở phòng trống bên này nhé! Bố còn vài việc cần làm! - Vâng ạ! Huyền ngoan ngoãn đi về phía phòng kia. Tối om. Chả ai biết rằng …nó đang khóc… ----- - Alo! Anh bạn à! Vị hôn thê của con trai anh ngày mai sẽ sang Mĩ đó! Anh bố trí như thế nào để hai đứa gặp nhau sau khi con gái tôi chữa thành công căn bệnh đây? – Bác Hùng nói qua điện thoại. - Ồ! Đơn giản thôi! Bồ sẽ điện thoại cho con trai liền. Bảo nó ngày mai sang Mĩ giúp bố một chuyến. Còn con gái tôi thỳ chắc là …tiếp tục ở lại học, đợi anh trai về. - Ủa? Anh bạn có con gái từ khi nào vậy? – Bác Hùng ngạc nhiên ( vô cùng tận ) - E hèm, nó là đứa con song sinh với hôn phu con gái anh đó! Lúc gia đình tôi còn nghèo, đã gửi nó cho gđ # nuôi … - Chậc, bây giờ anh bạn giàu rồi còn gì. Chắc con bé dễ thương lắm nhỷ! - Uk. Con gái tôi mà lại. Còn phải hỏi à! Mà thoy, chuyện 2 đứa gặp nhau, bồ tính sắp xếp thế này: Nhà hàng Wonderlove ý! Bảo hai đứa đợi chúng ta ở cửa hàng. Sau chúng ta điện bảo có việc và anh bảo con bé tên gì nhỷ …à Huyền, nói nó ngồi đợi ở bàn số 2 nhé! Bồ sẽ làm tương tự với con trai bồ …Khánh! ( Ôi cái gì đây? Huyền …là…là…hôn thê của Khánh? -> Sao mình sáng tác mà lại chính mình bất ngờ nhỷ? [IMG]https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/24.gif[/IMG] ) - Ờ, sau đó cho người giúp việc ra nói: “ Hai vợ chồng sẽ dùng gì ạ? “ thế nhé! Một màn biểu diễn khá hay đó! - Anh bạn thong minh lắm! Phải để hai đứa từ từ đến với nhau chứ! - Mà …ko khéo tụi nó biết nhau lại càng có duyên [IMG]https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/71.gif[/IMG] - Uk. By by nhé! Bồ phải hoàn thành mớ hồ sơ này đã! - Uk. By by [IMG]https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/103.gif[/IMG] ----- Reng …reng…reng… - Ủa, sáng rồi sao? – Khánh mở mắt nhìn vào đồng hồ - Chậc, 5h sáng rồi, mà mình báo thức 5h45 sao giờ nó lại rung nhỷ? – Khánh ấn nút off đồng hồ. Reng …reng…reng - Ủa? trời đất! Cái điện thoại reo! Khánh vội chạy ra phòng khách … - Alo! - Con trai à! Bố đang mắc một số thứ ở Mĩ. Con xin tạm nghỉ học sang đaay khoảng 1 tuần đc ko? - 1 tuần? - Uk. Hôm nay luôn nhé! - Hôm nay? Gấp thế! - Chịu khó đi con! Chuyện này gấp lắm! - Thôi đc! ( -> cái kiểu gì đây? Ăn nói ngắn gọn quá =.= ) Khánh dập máy. Chàng vào nhà tắm đánh răng và thay quần áo. Khánh vào phòng Huyền. Trống trơn. - Ủa? Huyền đâu rồi? Khánh vội qua phòng Ngân, lay lay cho con bé tỉnh dậy: - Ngân, dậy đi! Huyền mất tích rồi![/COLOR][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Truyện của một người bạn sáng tác, cực hay :)
Top