Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Truyện của một người bạn sáng tác, cực hay :)
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="kem_97" data-source="post: 77717" data-attributes="member: 84499"><p><span style="font-size: 15px"><span style="color: #9acd32"><strong>Chap 8:</strong></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="color: #9acd32"><strong></strong></span></span><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cái gì? – Duy ngoảnh mặt ngay sang Khánh.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cậu biết t nói gì mà – Khánh nhìn Duy.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Hai người nhìn nhau như muốn dành giật một người con gái …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cậu thật sự ko yêu Ngân, phải ko Duy – Khánh hỏi.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Sao … sao? Cậu … nói cái gì ngớ ngẩn vậy?</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ko, cậu là người ngớ ngẩn thỳ có, à mà ko, người ngớ ngẩn nhất phải là em t, vì nó ngây thơ tjn rằng cậu thật sự thích nó ,mà thật ra…</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Khánh à ! …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cậu đang sử dụng nó để tránh mặt Quỳnh !!!</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Im lặng … Duy mở to mắt nhìn Khánh. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">“ Tại sao Khánh biết hết vậy? “ – Duy nghĩ.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Làm gì có chuyện đó – Duy cười cười - Tớ … sao có thể …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cậu hãy nhớ chúng ta là bạn thân của nhau, và tớ hiểu hết những suy nghĩ của cậu – Khánh nói như có ý doạ dẫm </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Duy nhìn xoáy vào mắt thằng bạn. Có một cái gì đó lo lắng và buồn. Có phải tất cả là vì Ngân?</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Có phải cậu lo rằng Ngân sẽ ko đc sống yên ổn khi làm bạn gái của mình ?</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Khánh ngạc nhiên nhìn Duy. Lần này lại chính là Duy nói đúng.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Đừng lo! Sẽ ko xảy ra chuyện này nữa đâu! – Duy đứng bật dậy.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cậu … - Khánh chưa kịp dứt lời thỳ …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Tớ hứa đấy! Bây giờ việc của cậu là chăm sóc Ngân! Tớ đi đây! – Duy đút hai tay vào túi quần, lạnh lung bước đi. Mặc Khánh ở lại nhìn trưng trưng vào bong thẳng bạn đang khuất dần sau những cánh cửa bệnh viện.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Đây có phải là người nhà của cô Nguyễn Thuỳ Ngân ko ạ? - Một cô y tá bước ra từ cửa phòng bệnh viện.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Vâng! Tôi là anh trai của cô ấy! – Khánh đứng bật dậy.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cô Ngân đã tỉnh, cháu vào nhé!</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Vâng! Cảm ơn rất nhiều – Khánh cúi đầu lễ phép rồi vội chạy vào phòng bệnh.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Ngân đang đưa mắt nhìn xung quanh.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Đây là đâu anh?</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Bệnh viện – Khánh rưng rưng nhìn Ngân – Em có đau ko?</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Đau gì à? – Ngân cười tít mắt – Em ko sao, anh đừng lo nhé ^.^</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Bị thế mà còn bảo ko sao à? – Khánh trách</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Thiệt mà! Anh nhìn em nè! – Ngân khẽ cử động bàn chân – Hý, em siêu hỳ ^.^</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Thôi được rồi! Em cứ nghỉ đy, ngày mai ko phải đi học đâu – Khánh nói.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ukm. ^^ - Ngân đột nhiên sững lại - ủa? Duy có đến đây ko anh?</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Khánh ko trả lời .</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Anh! Anh – Ngân lắc lắc vai anh trai – Duy đâu? Trước khi ngất em thấy cậu ấy mà?</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cậu ấy … Đi rồi ! – Khánh nói khẽ.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Thế … à …? – Ngân có vẻ thất vọng.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Reng … reng … - Tiếng chuông điện thoại của Khánh. Có tin nhắn mới.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Thôi, anh về đây! Huyền bảo muốn lên đây thăm em.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ukm. Anh về đi ^^</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Em ko sao chứ? – Khánh lo lắng hỏi.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Uk. Ko sao ^^ Anh cứ về đi – Ngân dục Khánh</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Uk. vậy nhé! Anh đi đây – Khánh ra ngoài đóng cửa lại. Chỉ còn mình Ngân trong phòng bệnh</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">“ Duy đi rồi sao? “ – Nó nghĩ </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">-----</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Trường THPT Teitan, cuối giờ …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Sao cơ? – Shin bất ngờ</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cô chủ bị ngất - Huyền giải thích – Nhưng bây giờ ko sao rồi ạ!</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Sao lại ngất – Shin lo lắng hỏi.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cô chủ bị đánh … - Huyền nói</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ai đánh ? </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Là một bọn con gái đầu gấu ạ! - Huyền cắn móng tay – Và … và …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Và ai? – Shin tò mò</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Là Tố Quỳnh …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">“ Cái gì “ – Shin tức giận “ Con bé đó đã hứa với mình là ko làm gì Ngân mà?! “</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Hỳ, chúng ta đi thăm cô chủ nhé! ^.^ - Huyền đề nghị Shin.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ukm. được rồi</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Shin và Huyền cùng đi tới bệnh viện …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ngân à! - Huyền khẽ đẩy cửa gọi</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Đây nè! - Ngân tít mắt cười – Oh! Shin ^.^</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cậu ko sao chứ? – Shin lo lắng</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- uk. Ko sao ^.^</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Chân bó bột thế này mà ko sao hả? – Shin nói </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Không đau mà ^.^ - Ngân gượng gạo - Một chút thôi.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Uk. lần sau cậu nhớ cẩn thận nhé! – Shin cười</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Uk. ^.^</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cô chủ sắp được xuất viện rồi! - Huyền mừng rỡ - Nghe bác sĩ bảo chân 3 ngày nữa. Mai là chủ nhật Huyền sẽ đến chơi với cô chủ cả ngày haz ^.^</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Uk. Nhớ nhaz <img src="https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/4.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /> – Ngân đểu giả - Ngoắc tay hứa nào!</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Hai đứa cùng ngoắc tay. Cả Ngân, Huyền và Shin đều cười vui vẻ. khi Huyền và Shin vừa đi, cánh cửa bỗng mở ra …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ủa? Duy đó hả? – Ngân ngoái người nhìn ra.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Duy từ từ tiến lại giường bệnh:</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Nè, sao giờ này mới đến hả - Ngân trách “ yêu “</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Sorry ^.^ - Duy mỉm cười</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Người ta tỉnh từ hôm qua, bây giờ mới thấy mặt bạn trai, thử hỏi có giận ko – Ngân ngoảnh mặt đi chỗ khác, định giận.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Tách! Duy bấm máy ảnh.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ủa? Sao vậy? – Ngân tò mò ngoảnh lại</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ha ha, tớ chụp được khoảnh khắc cậu giận rồi nè. – Duy cười khoái trá.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Đâu, cho bà xem tý nào – Ngân nhăn mặt.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ko! Tớ tả cho mà tưởng tượng nè - Mặt mũi nhăn nhó, mắt nhắm tít, má thỳ đỏ lên, buồn cười thật . – Duy ôm bụng.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Đưa ko – Ngân giơ chân lên đinh đá Duy – Á! – Nó hét len rồi ôm lấy chân mình.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Sao thế? – Duy vội chạy lại đỡ bàn chân bó bột của Ngân</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Đau chết – Ngân kêu la</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Sao lại giờ chân lên – Duy trách</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Tại tớ muốn xem hình tớ - Ngân nhăn nhó. Nó cười đều rồi nhanh tay giật phắt máy ảnh của Duy – Ha ha, tóm được rồi – Nó nhìn vào trong – Cái… cái gì thế này ?! Xấu quá _ __! </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ukm …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Xoá đi! – Ngân nũng nịu.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ko, tớ thấy nó dễ thương cơ! – Duy trả lời.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Cài … gì? – Ngân bất ngờ.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Thật đó – Duy ghé sát mặt Ngân - Rất ư là dễ thương!</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Nói rồi Duy giật lại máy ảnh, cười rồi nói to:</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Dễ thương lắm! pái pai! Hẹn mai gặp lại - Rồi Duy chạy ra cửa, chuồn nhanh.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Thật ư? – Ngân tự hỏi một mình. Con bé đỏ mặt …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">-----</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ngân làm sao mà cả sang nay cứ cười tủm tỉm vậy - Huyền vừa cắt táo vừa <img src="https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/71.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /> hỏi. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Hý, làm sao đâu! – Ngân nói rồi lấy hai tay ch đôi má đỏ ửng.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ko làm sao à! - Huyền soi mói – Rõ rang là có gì mà! Má cậu đỏ ửng lên hết rồi!</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Thật, thật hả - Ngân hỏi rồi vội lấy miếng táo ăn nhanh - Tại … tớ … tớ muốn ăn táo ! _ __ !</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Hy, thế thật sao?</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Uk >”< - Ngân “ thành thật “</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ukm. Vậy thôi chúng ta ăn táo nhé!</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Trong lúc đó, tại nhà Duy …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Tên này đang ngắm màn hình vi tính của nó.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Sao nãy giờ ngắm vi tính hoài vậy? – Shin đang ở đó, hỏi.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ko có gì! – Duy ha hả cười.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ko có gì mà cậu cười ha hả vậy sao? Ko thể nào – Shin nghi ngờ <img src="https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/39.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ko thật mà! <img src="https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/78.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /> – Duy bối rối.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ko tin nổi _ __! – Shin tiến về phía Duy</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">Duy vội lấy tay che màn hình máy tính. Nhưng Shin khéo léo gỡ đôi tay đó ra …</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Ủa! Là hình của Ngân! – Shin bất ngờ - Sao câu có ảnh cô ấy?</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- À … - Duy bối rối – Hôm qua tớ chụp đó! Nhưng cũng dễ thương, đúng ko? ^.^</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d">- Uk. – Không hiểu sao Shin lại cảm thấy khó chịu ” Lẽ nào Duy, cậu ấy thật sự thích Ngân? “</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: #a0522d"></span></span></strong></p><p style="text-align: right"><strong><span style="color: #a0522d">Mời các bạn đón xem chap 9</span></strong></p><p>__________________</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="kem_97, post: 77717, member: 84499"] [SIZE=4][COLOR=#9acd32][B]Chap 8: [/B][/COLOR][/SIZE][B] [SIZE=4][COLOR=#a0522d]- Cái gì? – Duy ngoảnh mặt ngay sang Khánh. - Cậu biết t nói gì mà – Khánh nhìn Duy. Hai người nhìn nhau như muốn dành giật một người con gái … - Cậu thật sự ko yêu Ngân, phải ko Duy – Khánh hỏi. - Sao … sao? Cậu … nói cái gì ngớ ngẩn vậy? - Ko, cậu là người ngớ ngẩn thỳ có, à mà ko, người ngớ ngẩn nhất phải là em t, vì nó ngây thơ tjn rằng cậu thật sự thích nó ,mà thật ra… - Khánh à ! … - Cậu đang sử dụng nó để tránh mặt Quỳnh !!! Im lặng … Duy mở to mắt nhìn Khánh. “ Tại sao Khánh biết hết vậy? “ – Duy nghĩ. - Làm gì có chuyện đó – Duy cười cười - Tớ … sao có thể … - Cậu hãy nhớ chúng ta là bạn thân của nhau, và tớ hiểu hết những suy nghĩ của cậu – Khánh nói như có ý doạ dẫm Duy nhìn xoáy vào mắt thằng bạn. Có một cái gì đó lo lắng và buồn. Có phải tất cả là vì Ngân? - Có phải cậu lo rằng Ngân sẽ ko đc sống yên ổn khi làm bạn gái của mình ? Khánh ngạc nhiên nhìn Duy. Lần này lại chính là Duy nói đúng. - Đừng lo! Sẽ ko xảy ra chuyện này nữa đâu! – Duy đứng bật dậy. - Cậu … - Khánh chưa kịp dứt lời thỳ … - Tớ hứa đấy! Bây giờ việc của cậu là chăm sóc Ngân! Tớ đi đây! – Duy đút hai tay vào túi quần, lạnh lung bước đi. Mặc Khánh ở lại nhìn trưng trưng vào bong thẳng bạn đang khuất dần sau những cánh cửa bệnh viện. - Đây có phải là người nhà của cô Nguyễn Thuỳ Ngân ko ạ? - Một cô y tá bước ra từ cửa phòng bệnh viện. - Vâng! Tôi là anh trai của cô ấy! – Khánh đứng bật dậy. - Cô Ngân đã tỉnh, cháu vào nhé! - Vâng! Cảm ơn rất nhiều – Khánh cúi đầu lễ phép rồi vội chạy vào phòng bệnh. Ngân đang đưa mắt nhìn xung quanh. - Đây là đâu anh? - Bệnh viện – Khánh rưng rưng nhìn Ngân – Em có đau ko? - Đau gì à? – Ngân cười tít mắt – Em ko sao, anh đừng lo nhé ^.^ - Bị thế mà còn bảo ko sao à? – Khánh trách - Thiệt mà! Anh nhìn em nè! – Ngân khẽ cử động bàn chân – Hý, em siêu hỳ ^.^ - Thôi được rồi! Em cứ nghỉ đy, ngày mai ko phải đi học đâu – Khánh nói. - Ukm. ^^ - Ngân đột nhiên sững lại - ủa? Duy có đến đây ko anh? Khánh ko trả lời . - Anh! Anh – Ngân lắc lắc vai anh trai – Duy đâu? Trước khi ngất em thấy cậu ấy mà? - Cậu ấy … Đi rồi ! – Khánh nói khẽ. - Thế … à …? – Ngân có vẻ thất vọng. Reng … reng … - Tiếng chuông điện thoại của Khánh. Có tin nhắn mới. - Thôi, anh về đây! Huyền bảo muốn lên đây thăm em. - Ukm. Anh về đi ^^ - Em ko sao chứ? – Khánh lo lắng hỏi. - Uk. Ko sao ^^ Anh cứ về đi – Ngân dục Khánh - Uk. vậy nhé! Anh đi đây – Khánh ra ngoài đóng cửa lại. Chỉ còn mình Ngân trong phòng bệnh “ Duy đi rồi sao? “ – Nó nghĩ ----- Trường THPT Teitan, cuối giờ … - Sao cơ? – Shin bất ngờ - Cô chủ bị ngất - Huyền giải thích – Nhưng bây giờ ko sao rồi ạ! - Sao lại ngất – Shin lo lắng hỏi. - Cô chủ bị đánh … - Huyền nói - Ai đánh ? - Là một bọn con gái đầu gấu ạ! - Huyền cắn móng tay – Và … và … - Và ai? – Shin tò mò - Là Tố Quỳnh … “ Cái gì “ – Shin tức giận “ Con bé đó đã hứa với mình là ko làm gì Ngân mà?! “ - Hỳ, chúng ta đi thăm cô chủ nhé! ^.^ - Huyền đề nghị Shin. - Ukm. được rồi Shin và Huyền cùng đi tới bệnh viện … - Ngân à! - Huyền khẽ đẩy cửa gọi - Đây nè! - Ngân tít mắt cười – Oh! Shin ^.^ - Cậu ko sao chứ? – Shin lo lắng - uk. Ko sao ^.^ - Chân bó bột thế này mà ko sao hả? – Shin nói - Không đau mà ^.^ - Ngân gượng gạo - Một chút thôi. - Uk. lần sau cậu nhớ cẩn thận nhé! – Shin cười - Uk. ^.^ - Cô chủ sắp được xuất viện rồi! - Huyền mừng rỡ - Nghe bác sĩ bảo chân 3 ngày nữa. Mai là chủ nhật Huyền sẽ đến chơi với cô chủ cả ngày haz ^.^ - Uk. Nhớ nhaz [IMG]https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/4.gif[/IMG] – Ngân đểu giả - Ngoắc tay hứa nào! Hai đứa cùng ngoắc tay. Cả Ngân, Huyền và Shin đều cười vui vẻ. khi Huyền và Shin vừa đi, cánh cửa bỗng mở ra … - Ủa? Duy đó hả? – Ngân ngoái người nhìn ra. Duy từ từ tiến lại giường bệnh: - Nè, sao giờ này mới đến hả - Ngân trách “ yêu “ - Sorry ^.^ - Duy mỉm cười - Người ta tỉnh từ hôm qua, bây giờ mới thấy mặt bạn trai, thử hỏi có giận ko – Ngân ngoảnh mặt đi chỗ khác, định giận. Tách! Duy bấm máy ảnh. - Ủa? Sao vậy? – Ngân tò mò ngoảnh lại - Ha ha, tớ chụp được khoảnh khắc cậu giận rồi nè. – Duy cười khoái trá. - Đâu, cho bà xem tý nào – Ngân nhăn mặt. - Ko! Tớ tả cho mà tưởng tượng nè - Mặt mũi nhăn nhó, mắt nhắm tít, má thỳ đỏ lên, buồn cười thật . – Duy ôm bụng. - Đưa ko – Ngân giơ chân lên đinh đá Duy – Á! – Nó hét len rồi ôm lấy chân mình. - Sao thế? – Duy vội chạy lại đỡ bàn chân bó bột của Ngân - Đau chết – Ngân kêu la - Sao lại giờ chân lên – Duy trách - Tại tớ muốn xem hình tớ - Ngân nhăn nhó. Nó cười đều rồi nhanh tay giật phắt máy ảnh của Duy – Ha ha, tóm được rồi – Nó nhìn vào trong – Cái… cái gì thế này ?! Xấu quá _ __! - Ukm … - Xoá đi! – Ngân nũng nịu. - Ko, tớ thấy nó dễ thương cơ! – Duy trả lời. - Cài … gì? – Ngân bất ngờ. - Thật đó – Duy ghé sát mặt Ngân - Rất ư là dễ thương! Nói rồi Duy giật lại máy ảnh, cười rồi nói to: - Dễ thương lắm! pái pai! Hẹn mai gặp lại - Rồi Duy chạy ra cửa, chuồn nhanh. - Thật ư? – Ngân tự hỏi một mình. Con bé đỏ mặt … ----- - Ngân làm sao mà cả sang nay cứ cười tủm tỉm vậy - Huyền vừa cắt táo vừa [IMG]https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/71.gif[/IMG] hỏi. - Hý, làm sao đâu! – Ngân nói rồi lấy hai tay ch đôi má đỏ ửng. - Ko làm sao à! - Huyền soi mói – Rõ rang là có gì mà! Má cậu đỏ ửng lên hết rồi! - Thật, thật hả - Ngân hỏi rồi vội lấy miếng táo ăn nhanh - Tại … tớ … tớ muốn ăn táo ! _ __ ! - Hy, thế thật sao? - Uk >”< - Ngân “ thành thật “ - Ukm. Vậy thôi chúng ta ăn táo nhé! Trong lúc đó, tại nhà Duy … Tên này đang ngắm màn hình vi tính của nó. - Sao nãy giờ ngắm vi tính hoài vậy? – Shin đang ở đó, hỏi. - Ko có gì! – Duy ha hả cười. - Ko có gì mà cậu cười ha hả vậy sao? Ko thể nào – Shin nghi ngờ [IMG]https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/39.gif[/IMG] - Ko thật mà! [IMG]https://diendan.hocmai.vn/images/smilies/78.gif[/IMG] – Duy bối rối. - Ko tin nổi _ __! – Shin tiến về phía Duy Duy vội lấy tay che màn hình máy tính. Nhưng Shin khéo léo gỡ đôi tay đó ra … - Ủa! Là hình của Ngân! – Shin bất ngờ - Sao câu có ảnh cô ấy? - À … - Duy bối rối – Hôm qua tớ chụp đó! Nhưng cũng dễ thương, đúng ko? ^.^ - Uk. – Không hiểu sao Shin lại cảm thấy khó chịu ” Lẽ nào Duy, cậu ấy thật sự thích Ngân? “ [/COLOR][/SIZE][/B] [RIGHT][B][COLOR=#a0522d]Mời các bạn đón xem chap 9[/COLOR][/B][/RIGHT] __________________ [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Truyện của một người bạn sáng tác, cực hay :)
Top