Chùm thơ chưa hái
(Tưởng nhớ Vương Lân)
HOÀNG TRẤN CƯƠNG
Nắng cũng biết già đến thế Lân ơi
Hoàng hôn đại ngàn dìu nhau về núi
Gốc săng lẻ nào mày từng ngồi làm thơ và nhớ mẹ
Cuốn nhật ký mỏng dần theo đêm sáng trăng
Nửa cuốn vở sót lại tòan giấy trắng
Đứt ngang
Thác nắng
Đầu ngày
Sao không là tao mà lại là mày
Sao không cả hai thằng một lúc
Nhớ chiều mày hy sinh
Đất Quảng Trị ghì mình vào những chùm thơ chưa hái
Những nỗi niềm đang ráo riết xanh
Tận bây giờ mỗi bữa nắng hanh
Mày vẫn về với tao giữa những câu thơ viết vội
Nói một điều gì đi Lân ơi
Đừng bỏ tao ngồi ngậm tăm
trước nửa phần giấy trắng...
Chiếc lá
HOÀNG CÁT
Chiếc lá sà vào võng
Áp nhẹ lên ngực ba
Như bàn tay con nhỏ
Con gái của ba à!
Con ba ở quê xa
Trưa nay sao gần gụi
Chiếc lá không biết nói
Chiếc lá chẳng biết cười
Nhưng vuốt ve chơi nhởi
Như tay con, con ơi.!
Ba đi dọc Trường Sơn
Ngày tháng dài mưa nắng
Lưng mang ba lô nặng
Vai vác súng AK
Mỗi lần lá vào võng
Lại nhớ tay con xa.
Con gái nhỏ của ba
Ba đường trường đánh Mỹ
Trên đất nước bao la
Vẫn thấy tay con vẫy
Như chiếc lá non tơ...
Tạm nghỉ chân giữa rừng
Ba gửi về cùng gió
Ba gửi về cùng hương
Chiếc lá từ Trường Sơn
Con học ngoan, con nhé.!
Con học hát, học vẽ .
Vẽ lá ba gửi về
Gửi cho ba con nghe!
Trường Sơn, thu 1966