T
Tuyền Nguyễn
Guest
Trương Nam Chi nỗi buồn hóa sắc pha lê
View attachment 15642
View attachment 15642
Tự ru...
Mình trao nhau một chút buồn
Chút thương và chút dỗi hờn nắng mưa
Chợ tình thiêm thiếp giấc trưa
Gọi hồn lạc lối nay chưa kịp về
Chiêm bao xâu chuỗi bộn bề
Rừng thiêng trong vắt lời thề suối sông
Nếp nương cất bước theo chồng
Cheo leo dò bậc thang lòng tìm quên
Xa rồi còn một cái tên
Khi buồn mình tự hát lên ru mình.
Họa mi vẫn hót
Nhủ lòng hãy đứng dậy thôi
Chút buồn cô đặc lại tôi luyện dần
Đứng lên, dẫu có ngại ngần
Vịn vào mây gió mà lần bước đi
Ngẩng đầu chạm ngưỡng sân si
Họa mi vẫn hót những bi thương lòng
Vịn vào có, vịn vào không
Thỉnh kinh Bát Nhã tụng trong tim mình
Nhủ lòng thôi cũng thường tình
Đời như giọt nước thình lình bốc hơi.
Nỗi buồn pha lê
Em đừng lo chị kém duyên
Nên quăng quật những ưu phiền vào thơ
Em đừng vội đỡ gánh cho
Chị ngần ngại lắm bến đò hư không
Ừ, thì buồn buốt mùa đông
Ừ, thì buồn thấu cánh đồng cô đơn
Ừ, thì nắng quái chập chờn
Ừ, thì giông tố vuốt vờn bao phen
Nỗi buồn mình chị nhen lên
Một mình canh lửa bốn bên ba bề
Một mình đốt đến si mê
Nỗi buồn hóa sắc pha lê em à...
Mình trao nhau một chút buồn
Chút thương và chút dỗi hờn nắng mưa
Chợ tình thiêm thiếp giấc trưa
Gọi hồn lạc lối nay chưa kịp về
Chiêm bao xâu chuỗi bộn bề
Rừng thiêng trong vắt lời thề suối sông
Nếp nương cất bước theo chồng
Cheo leo dò bậc thang lòng tìm quên
Xa rồi còn một cái tên
Khi buồn mình tự hát lên ru mình.
Họa mi vẫn hót
Nhủ lòng hãy đứng dậy thôi
Chút buồn cô đặc lại tôi luyện dần
Đứng lên, dẫu có ngại ngần
Vịn vào mây gió mà lần bước đi
Ngẩng đầu chạm ngưỡng sân si
Họa mi vẫn hót những bi thương lòng
Vịn vào có, vịn vào không
Thỉnh kinh Bát Nhã tụng trong tim mình
Nhủ lòng thôi cũng thường tình
Đời như giọt nước thình lình bốc hơi.
Nỗi buồn pha lê
Em đừng lo chị kém duyên
Nên quăng quật những ưu phiền vào thơ
Em đừng vội đỡ gánh cho
Chị ngần ngại lắm bến đò hư không
Ừ, thì buồn buốt mùa đông
Ừ, thì buồn thấu cánh đồng cô đơn
Ừ, thì nắng quái chập chờn
Ừ, thì giông tố vuốt vờn bao phen
Nỗi buồn mình chị nhen lên
Một mình canh lửa bốn bên ba bề
Một mình đốt đến si mê
Nỗi buồn hóa sắc pha lê em à...