Ngôi trường xưa hiện về trong ký ức,
Dáng lom khom khuất tán những hàng cây.
Sau mỗi buổi tan trường trời vắng lặng,
Ưu tư buồn soi tỏ cả vần thơ !
Thướt tha màu áo sân trường
Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ. Trong con gió xiêu xiêu, trong nắng chiều đã ngả bóng, cái dáng nhỏ bé đổ dài trên con đường quen thuộc bao năm. Những cỏ dại xanh mướt, những hàng tràm hai bên đường chạy dài quanh quanh dẫn vào trường. Mùi thơm dìu dịu của hoa cỏ, mùi tươi mát của không khí trong lành nơi đồng quê cứ mơn man, lâng lâng khắp cơ thể. Sao quen quá đỗi!
Xa xa những cánh cò khẽ chao nghiêng trên đồng ruộng, khẽ đáp mình trên lưng những chú trâu béo tốt, những đứa trẻ đang vui đùa, chạy nhảy trên sườn đê mướt mát cỏ xanh… tự nhiên thấy yêu quê hương, đất nước lạ lùng. Mới xa cách làng quê chưa trọn ba năm mà tâm hồn mình như đã mất đi một cái quen thuộc lắm; tâm hồn mình như trở nên bàng quan và chai sạn đi phần nào.
Dòng cảm xúc miên man trong ý nghĩ, tôi giật mình bởi khoảng đường sao quá gần. Ngôi trường thân thuộc gắn bó suốt một quãng đời tuổi thơ mình đã hiện dần sau hàng phượng vĩ già nua đang đỏ rực một góc trời. Dần tiến vào khuôn viên trường, sao cảm giác hồi hộp cứ run lên theo nhiều cung bậc khác nhau. Nhiều nét đổi thay theo năm tháng hiện rõ, tôi thoáng ngỡ ngàng: Vẫn mái trường xưa, vẫn hàng ghế đá, vẫn bàn ghế đó … nhưng giờ đây đã ngả màu rêu phong; có cái gì vừa thân quen, vừa xa lạ nhưng cũng rất đỗi cổ kính. Len mình giữa những hành lang trải dài nhỏ hẹp, tôi khẽ đưa mắt nhìn cảnh vật cũ, cố tìm trong ký ức những kỷ niệm của năm nào…
Khẽ đặt mình xuống chiếc ghế đá trước phòng học cũ, hình ảnh lớp học thân thương, cô trò vui vẻ, nghiêng nghiêng mái đầu bên bảng đen, phấn trắng, bên sách vở. Chao ơi ! Giờ đây, sao tôi thèm được ngồi vào vị tí cũ của mình; thèm được quay lên quay xuống trao đổi bài, nói chuyện rôm ran; thèm cái cảnh chạy lăng xăng, rượt đổi lũ bạn chạy quanh lớp, vòng vòng qua những góc phượng… chợt thấy lòng buồn mênh mang, thấy mình quá nhỏ bé, bơ vơ và cô đơn quá. Cố nhớ lại xem có đứa bạn nào còn vô tư, yên vui sống trọn đời học trò hay đã sang ngang, lỡ bước, bỏ cuộc chơi hết rồi ?
Bâng khuâng đợi chờ mà sao chẳng thấy bóng dáng thân thuộc của thầy cô, bạn bè. Hỏi hoa, hỏi lá, hỏi trường lớp mà sao chỉ thấy im lìm, chỉ thấy một khoảng không khắc khoải trống vắng. Mây vẫn bay và gió vẫn thổi, hoa vẫn rơi đều theo thời gian mưa gió, tiếng ve vẫn ra rả, rộn ràng gọi hè, gọi cái “tôi” của tôi đang ở một nơi nào đó xa xăm trở về với một thời vang bóng.
Bạn cũ đã xa rồi ! Có đứa về đất sống trọn giấc ngàn thu; có đứa biền biệt xa xăm biết có bao giờ lại được họp mặt đông đủ, biết có bao giờ lại được quây quần bên nhau như một thuở nào đó… Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, nhiều khuôn mặt mới rạng rỡ, tươi tắn tràn ngập tiếng cười, tiếng trẻ trung. Sự yêu đời, tự tin là những gì vốn có của những bạn trẻ ấy. Hy vọng rằng họ sẽ làm nên những điều vẻ vang cho trường lớp, cho đất nước mình.
Bóng hoàng hôn đang dần sẫm màu buông xuống, cái se lạnh, ánh sương mờ bao trùm lên mọi vật, chan hòa trong mọi ngóc ngách tâm hồn. Thư thái và thong thả, tôi nhẹ nhàng thả mình trong không gian trữ tình đằm thắm ấy….
Bao nhiêu là vật đổi sao dời, bao nhiêu là biến thiên dâu bể…
Bao nhiêu là dĩ vãng trôi dần theo ký ức lãng quên…
Nhưng tình yêu vẫn cứ là một vết loang không đậm cũng chẳng nhạt mà thời gian không làm sao gột rửa, mà gió mưa cuộc đời không thể nào xóa nhòa !
________________
Bài được viết bởi Nhật Bình Nguyễn Như Bình.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: