Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163354" data-attributes="member: 75012"><p style="text-align: center"><strong>Chương 12: Bệnh trung ủy thác</strong></p><p></p><p style="text-align: right">Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh </p> <p style="text-align: right">Editer: Phong Cầm</p><p></p><p>Trương Vân Phong dưỡng thương dưỡng bệnh mấy ngày nay, trên đảo Đào Hoa ngày càng loạn, Hoàng lão tà không để ý đến sự vụ, Phùng Hành vừa sinh con, thân thể suy yếu, vừa chiếu cố đứa nhỏ, vừa chép lại Cửu âm chân kinh, vừa phải kiêm thầy thuốc chữa bệnh cho Trương Vân Phong, bận rộn luôn tay. Mà để cho người lo lắng, ưu phiền nhất vẫn là Trương Vân Phong. Trương Vân Phong thương thế đến giờ không có gì trở ngại, chỉ là do mệt nhọc quá độ, bị thương ngoài da, mất máu,không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi, khôi phục sẽ rất nhanh. Nhưng bệnh hắn cũng không nhẹ như vậy, đầu tiên là thân thể hắn không thực sự khỏe mạnh, gầy yếu nên không thể hoàn toàn khôi phục. Biết Hoàng lão tà tay không mà về, đầu tiên là một đêm điên cuồng, nỗi lòng vẫn không yên, lúc sau laị suy nghĩ biện pháp chạy trốn, đại phí tâm trí, tiếp đps lại là 2 ngày không ăn uống, ở trong biển một ngày đêm, trên bờ biển ngủ gió lạnh. Các tính huống đến cùng lúc, hắn sao có thể không bệnh, bệnh sao có thể không nặng đây?</p><p></p><p>Vì chiếu cố Trương Vân Phong, Phùng Hành cùng Lục Thừa Phong cùng các sư huynh đệ mệt đủ. Mỗi ngày cơm ăn sát bên người, canh chừng hắn. Hắn đôi khi đột nhiên đứng lên, đi loạn, nên người người phải nhìn chằm chằm nếu không hắn đi nơi nào mất không biết. Trương Vân Phong một lần bệnh này, hôn mê hơn 10 ngày. Trong lúc sốt cao không ngừng hồ ngôn loạn ngữ để lộ không ít bí ẩn trong lòng. Lúc thì khuyên can Phùng Hành không cần nhớ lại cửu âm chân kinh, nàng giống mẫu thân của mình, khiến Phùng Hành cảm động cực kì, lại bất đắc dĩ vô cùng. Lúc lại oán giận đứa con bất hiếu, hối hận mình không nên bỏ vợ cả, khiến mọi người kinh hãi khôn kể. Những lời này, nghe thế nào cũng đều giống một người đã trải qua vô số mưa gió cuộc đời, mà không có khả năng phát ra từ miệng 1 đứa trẻ. Điều này làm Phùng Hành cùng chúng đệ tử đang nhìn Trương Vân Phong, đều giống như nhìn thấy quỷ. Mọi người đi đến 1 kết luận, Trương Vân Phong có thể đã bị quỷ nhập vào người. Kỳ thực, bọn hắn đều là người trong giang hồ, chưa từng tin quỷ thần, nhưng tình huống này, nếu không dùng “quỷ nhập vào người” để lí giải, thì không thể thuyết phục chính mình. Cuối cùng, vẫn là Phùng Hanh hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được để lộ tin tức này, coi như cái gì cũng không nghe thấy. Mặc kệ là quỷ nhập hay kỳ tài hiếm thấy, Trương Vân Phong vẫn chính là Trương Vân Phong, hắn vì sư mẫu mà không tiếc mạo hiểm lớn như vậy, hiện tại khiến bản thân đau ốm, vậy hắn chính là hảo đồ đệ, hảo huynh đệ. </p><p></p><p>Đám người Lục Thừa Phong cũng đã sớm đối Trương Vân Phong kính phục có thừa, đối mệnh lệnh Phùng Hành không chút kháng nghị, lập tức không bao giờ nói chuyện này nữa. Mà Trương Vân Phong chính mình không biết, bí mật hắn tự cho là lớn nhất, đã bị tất cả mọi người biết. </p><p></p><p>Rốt cục Trương Vân Phong tỉnh lại, Lục Thừa Phong là người vui nhất. Hắn tự cảm thấy trận bệnh nặng này của Trương Vân Phong trách nhiệm lớn nhất thuộc về hắn, cho nên hắn là người lo lắng nhất. Thấy Trương Vân Phong rốt cục sống lại, tự nhiên vui mừng không thể kìm hãm. </p><p></p><p>Nhưng bản thân Trương Vân Phong tâm tình lại rất nặng, bởi vì hắn vừa tỉnh, liền thấy Phùng Hành ngồi đầu giường, vừa trông chừng hắn, vừa cố gắng nhớ lại cái gì, dùng bút lông viết lại. Nhìn Phùng Hành, thân thể thập phần gầy yếu, hai má hõm lại, xương gò má nhô cao, mắt nhìn lớn hơn nhưng lại vô thần. Hơn nữa, Phùng Hành ho khan đã rất nghiêm trọng, khăn trắng trên tay nàng, mơ hồ có thể thấy được vết máu đỏ tươi. </p><p></p><p>Thấy Trương Vân Phong tỉnh lại, các sư huynh đệ đều vui mừng, Phùng Hành cũng thả lòng tâm tình. Chính lúc này, nàng liền lảo đảo ngã xuống, trực tiếp té xỉu trên giường bệnh của Trương Vân Phong. Mà Trương Vân Phong thấy một màn này, cũng vội vàng đưa tay đỡ nàng. Thân thể hắn vốn suy yếu,lại hoạt động mạnh, kết quả cũng lập tức hôn mê theo. Lần này, hai người cùng té xỉu khiến chúng đệ tử sợ hãi, vội vàng ba chân bốn cẳng đưa Phùng Hành trở về phòng, lại phân phó người hầu, Lục Thừa Phong, Khúc Linh Phong biết y thuật được phân đi khám chữa bệnh. </p><p></p><p>Bận rộn một phen, lúc sau tình hình yên ổn trở lại, Trương Vân Phong đã không sao, chỉ là thân thể suy yếu nhất thời kích động làm cho hôn mê. Còn Phùng Hành thì quá yếu, quả nhiên khí huyết hư nhược, có dấu hiệu “dầu hết đèn tắt”, Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong y thuật vốn không được tốt lắm, gặp tình huống này, chỉ đành bó tay, đi đi lại lại lo lắng. </p><p></p><p>Hai ngày sau, Trương Vân Phong lần thứ hai tỉnh lại, Mở mắt, việc đầu tiên là hỏi tình hình sư mẫu. Thời điểm hắn nghe Phùng Hành đã ngã bệnh, lại thần kì là không có tức giận cũng không kích động, chỉ lặng lẽ ngẩn người hồi lâu mới thấp giọng nói: Đỡ tôi đi xem sư mẫu. </p><p>Lục Thừa Phong hối hận, hắn không nghĩ tới, chỉ vì nhớ lại một cuốn sách thế nhưng có thể đem khí huyết con người cạn sạch. Cho nên, đối với yêu cần của Trương Vân Phong không nói hai lời, lập tức chấp hành, chỉ hận không thể khiến Trương Vân Phong đánh hắn, mắng hắn. Nhưng Trương Vân Phong hiện tại không có thèm nhìn hắn, đối hắn lạnh lùng thản nhiên, làm cho hắn càng thấy khó chịu.</p><p></p><p>Trương Vân Phong ngồi trước giường của Phùng Hành, nhìn người nàng gầy đét, mới chưa đến 20 tuổi mà nhìn giống người 50, mà lòng hắn như dao cắt, Trên giường, Phùng Hành thần trí mê mang, miệng thì thào nhắc tới nội dung của Cửu âm chân kinh. Làm cho Trương Vân Phong càng thêm khó chịu.</p><p></p><p>Nhìn mái tóc Phùng Hành đã thấy xám trắng chân tóc, Trương Vân Phong mắt ứa lệ nói: “Sư mẫu, con biết tâm tư người. Ở trong lòng người, sư phụ so với tất cả chúng con đều quan trọng hơn. Nhưng người biết không? Ở trong lòng con, người quan trọng hơn bất cứ kẻ nào. Nếu người xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn mất mẹ thêm lần nào nữa, người biết không? Van cầu người, người không cần đi, người nghe được không? Người không thể đi....”</p><p></p><p>Có lẽ, Phùng Hành nghe được tiếng thì thào của Trương Vân Phong, kì tích khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, nụ cười nở ra trên gương mặt khô héo, nói: “Vân Phong, sư mẫu biết, sư mẫu cái gì cũng biết, biết con coi ta như mẹ đẻ, ta cũng coi con như con mình. Nhưng đáng tiếc, ta, ta cũng luyến tiếc con cùng đứa bé, chính là, có một số chuyện, không thể giải thích cho con hiểu rõ. Sư phụ con chính là cuộc sống của ta, là tất cả của ta. Vì thế, ta có thể trả giá hết thảy, cả bằng sinh mệnh mình. Con tỉnh lại sau, còn chưa thấy qua sư phụ của mình? Con có biết hiện tại hắn thành ra bộ dạng gì không? Chỉ sợ khó có thể tượng tượng, người anh hùng năm đó, người đàn ông lỗi lạc Đông tà Hoàng Dược Sư, hôm nay lại thành ra như vậy? Quả thực không khác gì kẻ điên. Con đau lòng thay sư mẫu, nhưng sư mẫu đau lòng thay sư phụ con a”</p><p></p><p>Một tràng tâm ý nói cho Trương Vân Phong nghe, hắn thật không biết nói gì cho phải. Thời điểm hắn thấy thật đau khổ, lại cảm thấy vui mừng. Phùng Hành như vậy, giống như mẫu thân, giống như người nhà hắn. Vì người thân, có thể hi sinh hết thảy bản thân. Nếu như mình gặp nguy hiểm, hoặc thời điểm suy sụp, sư mẫu cũng sẵn lòng liều mình cứu hắn. Đây không phải là mục đích mà Trương Vân Phong theo đuổi lâu dài hay sao? </p><p></p><p>Phùng Hành vươn tay ra, kéo tay Trương Vân Phong, khó khăn nói: “Vân Phong, sư mẫu cầu con một việc. Nếu sư mẫu thật sự chết đi, sư mẫu cầu con hãy thay sư mẫu chăm sóc cho sư muội của con. Nó mới sinh được vài ngày, thật sự còn quá nhỏ. Sư phụ con hiện tại lại thành dạng này, ta chỉ còn biết cầu xin con.”</p><p></p><p>Trương Vân Phong nước mắt đã vòng quanh, liên tục gật đầu nói: “Con biết, con biết rồi, sư mẫu, người yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tiểu muội thật tốt”.</p><p></p><p>Phùng Hành vui mừng gật đầu, hướng Trương Vân Phong nở nụ cười, rồi lại lâm vào hôn mê bất tỉnh. Trương Vân Phong cố nén nước mắt, quay đầu hướng Lục Thừa Phong nói: “Mang ta đi gặp sư phụ”.</p><p></p><p>Phía sau Trương Vân Phong có 4 sư huynh đệ, ở một bên nghe Phùng Hành cùng Trương Vân Phong nói chuyện, cũng đã sớm khóc to. Nghe Trương Vân Phong lúc này ra mệnh lệnh cùng ngữ khí nói chuyện, không ai cảm thấy không được bình thường hay không phục, Lục Thừa Phong cùng Khúc Linh Phong lập tức bế hắn lên, đặt trên một cái ghế, khênh đến thư phòng của Hoàng lão tà.</p><p></p><p>Hoàng lão tà tách biệt mình trong thư phòng, một mình cô độc, xung quanh luồng khí chết chóc, nhóm khênh Trương Vân Phong đi đến cách thư phòng chục trượng liền dừng lại, không dám tiến thêm. </p><p></p><p>Trương Vân Phong đang cảm thấy kì quái, liền thấy một con chim nhỏ bay tới, mới vừa bay đến gần thư phòng cách 10 trượng thì từ cửa sổ bắn ra một luồng gió trúng nó, kết quả, con chim đáng thương kia, toàn thân nổ tung, máu thịt, lông chim tóe ra vẩy lên một đám cỏ lớn. </p><p></p><p>Đám người hầu thấy vậy, bị khiếp sợ lùi ra sau vài bước, bọn họ run lên bần bật khiến Trương Vân Phong ngồi trên ghế cũng khó chịu. Bọn người Lục Thừa Phong nhìn Trương Vân Phong ám chỉ Hoàn lão tà hiện giờ chớ tới gần, bình thường đưa cơm, bọn hắn đều quăng đến, hoàn toàn không thể lại gần, Trương Vân Phong có thể dùng biện pháp gì khiến cho Hoàng lão tà đi ra khỏi phòng nhỏ kia được?</p><p></p><p>Nhưng Trương Vân Phong đối với ám chỉ kia cũng chỉ như không thấy, dùng âm thanh suy yếu cười ha ha nói: “Hoàng lão tà, không hổ là Trung Nguyên ngũ tuyệt, Hảo võ công, khá lắm, đạn chỉ thần công quả nhiên lợi hại”.</p><p></p><p>Đám ngừoi Khúc Linh Phong chưa từng dám gọi thẳng tên đại danh Hoàng lão tà, nhất thời đều trợn mắt lên nhìn hắn. Vũ Miên Phong xúc động thầm nghĩ muốn giáo huấn tiểu tử này chút, nếu không hắn không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng Lục Thừa Phong lại ngăn cản, hướng bọn họ ngoắc ngoắc, ý bảo lùi ra sau một chút. Lục Thừa Phong có thể nói là hiểu rõ Trương Vân Phong nhất, biết hắn làm như vậy là có ý của hắn, bọn họ không giúp được gì, chỉ cần nhìn thôi là tốt rồi.</p><p></p><p>Trong thư phòng, Hoàng lão tà nghe thấy có người gọi thẳng tên của hắn, nhưng nhất thời không nghe ra là giọng của Trương Vân Phong, vì thế giận dữ hét lên : “Ai? Là ai ở bên ngoài? Xưng tên ra cho ta?”</p><p></p><p>***</p><p>Chương 13: Phùng Hành chết</p><p>Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163354, member: 75012"] [CENTER][B]Chương 12: Bệnh trung ủy thác[/B][/CENTER] [RIGHT]Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh Editer: Phong Cầm[/RIGHT] Trương Vân Phong dưỡng thương dưỡng bệnh mấy ngày nay, trên đảo Đào Hoa ngày càng loạn, Hoàng lão tà không để ý đến sự vụ, Phùng Hành vừa sinh con, thân thể suy yếu, vừa chiếu cố đứa nhỏ, vừa chép lại Cửu âm chân kinh, vừa phải kiêm thầy thuốc chữa bệnh cho Trương Vân Phong, bận rộn luôn tay. Mà để cho người lo lắng, ưu phiền nhất vẫn là Trương Vân Phong. Trương Vân Phong thương thế đến giờ không có gì trở ngại, chỉ là do mệt nhọc quá độ, bị thương ngoài da, mất máu,không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi, khôi phục sẽ rất nhanh. Nhưng bệnh hắn cũng không nhẹ như vậy, đầu tiên là thân thể hắn không thực sự khỏe mạnh, gầy yếu nên không thể hoàn toàn khôi phục. Biết Hoàng lão tà tay không mà về, đầu tiên là một đêm điên cuồng, nỗi lòng vẫn không yên, lúc sau laị suy nghĩ biện pháp chạy trốn, đại phí tâm trí, tiếp đps lại là 2 ngày không ăn uống, ở trong biển một ngày đêm, trên bờ biển ngủ gió lạnh. Các tính huống đến cùng lúc, hắn sao có thể không bệnh, bệnh sao có thể không nặng đây? Vì chiếu cố Trương Vân Phong, Phùng Hành cùng Lục Thừa Phong cùng các sư huynh đệ mệt đủ. Mỗi ngày cơm ăn sát bên người, canh chừng hắn. Hắn đôi khi đột nhiên đứng lên, đi loạn, nên người người phải nhìn chằm chằm nếu không hắn đi nơi nào mất không biết. Trương Vân Phong một lần bệnh này, hôn mê hơn 10 ngày. Trong lúc sốt cao không ngừng hồ ngôn loạn ngữ để lộ không ít bí ẩn trong lòng. Lúc thì khuyên can Phùng Hành không cần nhớ lại cửu âm chân kinh, nàng giống mẫu thân của mình, khiến Phùng Hành cảm động cực kì, lại bất đắc dĩ vô cùng. Lúc lại oán giận đứa con bất hiếu, hối hận mình không nên bỏ vợ cả, khiến mọi người kinh hãi khôn kể. Những lời này, nghe thế nào cũng đều giống một người đã trải qua vô số mưa gió cuộc đời, mà không có khả năng phát ra từ miệng 1 đứa trẻ. Điều này làm Phùng Hành cùng chúng đệ tử đang nhìn Trương Vân Phong, đều giống như nhìn thấy quỷ. Mọi người đi đến 1 kết luận, Trương Vân Phong có thể đã bị quỷ nhập vào người. Kỳ thực, bọn hắn đều là người trong giang hồ, chưa từng tin quỷ thần, nhưng tình huống này, nếu không dùng “quỷ nhập vào người” để lí giải, thì không thể thuyết phục chính mình. Cuối cùng, vẫn là Phùng Hanh hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được để lộ tin tức này, coi như cái gì cũng không nghe thấy. Mặc kệ là quỷ nhập hay kỳ tài hiếm thấy, Trương Vân Phong vẫn chính là Trương Vân Phong, hắn vì sư mẫu mà không tiếc mạo hiểm lớn như vậy, hiện tại khiến bản thân đau ốm, vậy hắn chính là hảo đồ đệ, hảo huynh đệ. Đám người Lục Thừa Phong cũng đã sớm đối Trương Vân Phong kính phục có thừa, đối mệnh lệnh Phùng Hành không chút kháng nghị, lập tức không bao giờ nói chuyện này nữa. Mà Trương Vân Phong chính mình không biết, bí mật hắn tự cho là lớn nhất, đã bị tất cả mọi người biết. Rốt cục Trương Vân Phong tỉnh lại, Lục Thừa Phong là người vui nhất. Hắn tự cảm thấy trận bệnh nặng này của Trương Vân Phong trách nhiệm lớn nhất thuộc về hắn, cho nên hắn là người lo lắng nhất. Thấy Trương Vân Phong rốt cục sống lại, tự nhiên vui mừng không thể kìm hãm. Nhưng bản thân Trương Vân Phong tâm tình lại rất nặng, bởi vì hắn vừa tỉnh, liền thấy Phùng Hành ngồi đầu giường, vừa trông chừng hắn, vừa cố gắng nhớ lại cái gì, dùng bút lông viết lại. Nhìn Phùng Hành, thân thể thập phần gầy yếu, hai má hõm lại, xương gò má nhô cao, mắt nhìn lớn hơn nhưng lại vô thần. Hơn nữa, Phùng Hành ho khan đã rất nghiêm trọng, khăn trắng trên tay nàng, mơ hồ có thể thấy được vết máu đỏ tươi. Thấy Trương Vân Phong tỉnh lại, các sư huynh đệ đều vui mừng, Phùng Hành cũng thả lòng tâm tình. Chính lúc này, nàng liền lảo đảo ngã xuống, trực tiếp té xỉu trên giường bệnh của Trương Vân Phong. Mà Trương Vân Phong thấy một màn này, cũng vội vàng đưa tay đỡ nàng. Thân thể hắn vốn suy yếu,lại hoạt động mạnh, kết quả cũng lập tức hôn mê theo. Lần này, hai người cùng té xỉu khiến chúng đệ tử sợ hãi, vội vàng ba chân bốn cẳng đưa Phùng Hành trở về phòng, lại phân phó người hầu, Lục Thừa Phong, Khúc Linh Phong biết y thuật được phân đi khám chữa bệnh. Bận rộn một phen, lúc sau tình hình yên ổn trở lại, Trương Vân Phong đã không sao, chỉ là thân thể suy yếu nhất thời kích động làm cho hôn mê. Còn Phùng Hành thì quá yếu, quả nhiên khí huyết hư nhược, có dấu hiệu “dầu hết đèn tắt”, Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong y thuật vốn không được tốt lắm, gặp tình huống này, chỉ đành bó tay, đi đi lại lại lo lắng. Hai ngày sau, Trương Vân Phong lần thứ hai tỉnh lại, Mở mắt, việc đầu tiên là hỏi tình hình sư mẫu. Thời điểm hắn nghe Phùng Hành đã ngã bệnh, lại thần kì là không có tức giận cũng không kích động, chỉ lặng lẽ ngẩn người hồi lâu mới thấp giọng nói: Đỡ tôi đi xem sư mẫu. Lục Thừa Phong hối hận, hắn không nghĩ tới, chỉ vì nhớ lại một cuốn sách thế nhưng có thể đem khí huyết con người cạn sạch. Cho nên, đối với yêu cần của Trương Vân Phong không nói hai lời, lập tức chấp hành, chỉ hận không thể khiến Trương Vân Phong đánh hắn, mắng hắn. Nhưng Trương Vân Phong hiện tại không có thèm nhìn hắn, đối hắn lạnh lùng thản nhiên, làm cho hắn càng thấy khó chịu. Trương Vân Phong ngồi trước giường của Phùng Hành, nhìn người nàng gầy đét, mới chưa đến 20 tuổi mà nhìn giống người 50, mà lòng hắn như dao cắt, Trên giường, Phùng Hành thần trí mê mang, miệng thì thào nhắc tới nội dung của Cửu âm chân kinh. Làm cho Trương Vân Phong càng thêm khó chịu. Nhìn mái tóc Phùng Hành đã thấy xám trắng chân tóc, Trương Vân Phong mắt ứa lệ nói: “Sư mẫu, con biết tâm tư người. Ở trong lòng người, sư phụ so với tất cả chúng con đều quan trọng hơn. Nhưng người biết không? Ở trong lòng con, người quan trọng hơn bất cứ kẻ nào. Nếu người xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn mất mẹ thêm lần nào nữa, người biết không? Van cầu người, người không cần đi, người nghe được không? Người không thể đi....” Có lẽ, Phùng Hành nghe được tiếng thì thào của Trương Vân Phong, kì tích khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, nụ cười nở ra trên gương mặt khô héo, nói: “Vân Phong, sư mẫu biết, sư mẫu cái gì cũng biết, biết con coi ta như mẹ đẻ, ta cũng coi con như con mình. Nhưng đáng tiếc, ta, ta cũng luyến tiếc con cùng đứa bé, chính là, có một số chuyện, không thể giải thích cho con hiểu rõ. Sư phụ con chính là cuộc sống của ta, là tất cả của ta. Vì thế, ta có thể trả giá hết thảy, cả bằng sinh mệnh mình. Con tỉnh lại sau, còn chưa thấy qua sư phụ của mình? Con có biết hiện tại hắn thành ra bộ dạng gì không? Chỉ sợ khó có thể tượng tượng, người anh hùng năm đó, người đàn ông lỗi lạc Đông tà Hoàng Dược Sư, hôm nay lại thành ra như vậy? Quả thực không khác gì kẻ điên. Con đau lòng thay sư mẫu, nhưng sư mẫu đau lòng thay sư phụ con a” Một tràng tâm ý nói cho Trương Vân Phong nghe, hắn thật không biết nói gì cho phải. Thời điểm hắn thấy thật đau khổ, lại cảm thấy vui mừng. Phùng Hành như vậy, giống như mẫu thân, giống như người nhà hắn. Vì người thân, có thể hi sinh hết thảy bản thân. Nếu như mình gặp nguy hiểm, hoặc thời điểm suy sụp, sư mẫu cũng sẵn lòng liều mình cứu hắn. Đây không phải là mục đích mà Trương Vân Phong theo đuổi lâu dài hay sao? Phùng Hành vươn tay ra, kéo tay Trương Vân Phong, khó khăn nói: “Vân Phong, sư mẫu cầu con một việc. Nếu sư mẫu thật sự chết đi, sư mẫu cầu con hãy thay sư mẫu chăm sóc cho sư muội của con. Nó mới sinh được vài ngày, thật sự còn quá nhỏ. Sư phụ con hiện tại lại thành dạng này, ta chỉ còn biết cầu xin con.” Trương Vân Phong nước mắt đã vòng quanh, liên tục gật đầu nói: “Con biết, con biết rồi, sư mẫu, người yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tiểu muội thật tốt”. Phùng Hành vui mừng gật đầu, hướng Trương Vân Phong nở nụ cười, rồi lại lâm vào hôn mê bất tỉnh. Trương Vân Phong cố nén nước mắt, quay đầu hướng Lục Thừa Phong nói: “Mang ta đi gặp sư phụ”. Phía sau Trương Vân Phong có 4 sư huynh đệ, ở một bên nghe Phùng Hành cùng Trương Vân Phong nói chuyện, cũng đã sớm khóc to. Nghe Trương Vân Phong lúc này ra mệnh lệnh cùng ngữ khí nói chuyện, không ai cảm thấy không được bình thường hay không phục, Lục Thừa Phong cùng Khúc Linh Phong lập tức bế hắn lên, đặt trên một cái ghế, khênh đến thư phòng của Hoàng lão tà. Hoàng lão tà tách biệt mình trong thư phòng, một mình cô độc, xung quanh luồng khí chết chóc, nhóm khênh Trương Vân Phong đi đến cách thư phòng chục trượng liền dừng lại, không dám tiến thêm. Trương Vân Phong đang cảm thấy kì quái, liền thấy một con chim nhỏ bay tới, mới vừa bay đến gần thư phòng cách 10 trượng thì từ cửa sổ bắn ra một luồng gió trúng nó, kết quả, con chim đáng thương kia, toàn thân nổ tung, máu thịt, lông chim tóe ra vẩy lên một đám cỏ lớn. Đám người hầu thấy vậy, bị khiếp sợ lùi ra sau vài bước, bọn họ run lên bần bật khiến Trương Vân Phong ngồi trên ghế cũng khó chịu. Bọn người Lục Thừa Phong nhìn Trương Vân Phong ám chỉ Hoàn lão tà hiện giờ chớ tới gần, bình thường đưa cơm, bọn hắn đều quăng đến, hoàn toàn không thể lại gần, Trương Vân Phong có thể dùng biện pháp gì khiến cho Hoàng lão tà đi ra khỏi phòng nhỏ kia được? Nhưng Trương Vân Phong đối với ám chỉ kia cũng chỉ như không thấy, dùng âm thanh suy yếu cười ha ha nói: “Hoàng lão tà, không hổ là Trung Nguyên ngũ tuyệt, Hảo võ công, khá lắm, đạn chỉ thần công quả nhiên lợi hại”. Đám ngừoi Khúc Linh Phong chưa từng dám gọi thẳng tên đại danh Hoàng lão tà, nhất thời đều trợn mắt lên nhìn hắn. Vũ Miên Phong xúc động thầm nghĩ muốn giáo huấn tiểu tử này chút, nếu không hắn không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng Lục Thừa Phong lại ngăn cản, hướng bọn họ ngoắc ngoắc, ý bảo lùi ra sau một chút. Lục Thừa Phong có thể nói là hiểu rõ Trương Vân Phong nhất, biết hắn làm như vậy là có ý của hắn, bọn họ không giúp được gì, chỉ cần nhìn thôi là tốt rồi. Trong thư phòng, Hoàng lão tà nghe thấy có người gọi thẳng tên của hắn, nhưng nhất thời không nghe ra là giọng của Trương Vân Phong, vì thế giận dữ hét lên : “Ai? Là ai ở bên ngoài? Xưng tên ra cho ta?” *** Chương 13: Phùng Hành chết Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top