Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163353" data-attributes="member: 75012"><p>Chương 11. Tranh đấu</p><p></p><p>Một ngày trôi qua, Trương Vân Phong không lòng dạ nào luyện công, Lục Thừa Phong cũng không có tâm tư đốc thúc, thấy Trương Vân Phong cực kì mệt mỏi, hơn nữa thương hắn tuổi còn nhỏ đã cố chấp như thế, nên thấy hắn ngủ gật cũng mặc hắn.</p><p></p><p>Đợi đến trời tối, Lục Thừa Phong đi rồi, Trương Vân Phong mới hành động. Hắn lấy cơm nguội lấp đầu bụng, sau đó lấy quần áo cuốn quanh vết thương, lại dùng bện thành dây thừng, lúc này mới đem bè gỗ chế phao cứu sinh kéo ra, buộc bè gỗ vào người, kéo xuống biển. </p><p></p><p>Kỳ thực, Trương Vân Phong cũng tự biết, phương pháp này thực nguy hiểm, xác suất thành công không cao, nhưng hắn phải thử, có một số việc, hẳn phải làm, mà phải thực tốt. </p><p></p><p>Trước kia, hắn nghe nói nơi này hải lưu phức tạp, chưa ai tự mình có thể vượt qua. Xuống nước hắn mới biết được, chính mình nghĩ sự tình quá đơn giản. Tuy hắn có bè gỗ, nhưng dòng hải lưu lúc sang đông lúc sang tây, đổi dòng liên tục, không cho hắn đi đúng hướng mình muốn. Hơn nữa, chân hắn ngắn, khí lực không đủ, hai cái đùi vẫy đạp trong nước không đủ để đẩy bè gỗ đi. Đến lúc Trương Vân Phong đã mệt, hai chân ra rời, bị dòng nước biển đẩy ra xa. Khi Hừng đông đến, đảo Đào hoa trong mắt Trương Vân Phong, đã chỉ còn chấm nhỏ, khoảng cách đã rất xa. Ảo nảo cực độ, Trương Vân Phong có chút nổi giận. Hắn ở trong phao lênh đênh trên biển 1 đêm,cho dù không nhúc nhích thì thể lực vẫn bị hao tổn lớn huống gì hắn không ngừng đạp. Lúc này, khoảng cách với đảo Đào Hoa quá xa, làm hắn có chút sợ hãi, một lần sơ ý, có thể sẽ chết giữa đại dương mênh mông. </p><p></p><p>Bất quá, buông tha không phải là tính cách của hắn, hơn nữa (PC: tác giả có vẻ rất thích dùng từ “hơn nữa, bất quá, sau đó, cho nên” -_- ) phía sau hắn đã sắp thoát khỏi khu vực hải lưu phức tạp, bè gỗ cũng không bị rách nát. (PC đã tự ý lược n chữ không cần thiết, kể lể, mn thông cảm). </p><p></p><p>Trương Vân Phong ý đồ lên đảo khó thực hiện, đến tận trưa mà đảo Đào Hoa trong mắt hắn không to hơn là mấy. Điều này làm Trương Vân Phong có chút hối hận, hắn thật sự đã quá nóng vội, giá như mang thêm ít cành cây hoặc bè gỗ làm lớn hơn chút nữa thì tốt rồi. Mặt trời đã lên đỉnh đầu, bộ phận ngâm trong nước cảm giác thật lạnh, mà phần trên mặt nước đã bị phơi nắng đau rát, lần khổ sở này đã rất lâu Trương Vân Phong chưa có nếm qua. Sự tình không chỉ như vậy, hắn phát hiện, phía xa, chung quanh đảo Đào Hoa có không ít thuyền lượn lờ. Chắc hẳn Lục Thừa Phong phát hiện hắn mất tích, phái thuyền ra tìm kiếm. Đáng tiếc, bọn họ thế nào cũng nghĩ không ra, Trương Vân Phong lại có thể rời đảo xa như vậy, nên không có tìm phía ngoài xa. </p><p></p><p>Trương Vân Phong cũng không muốn bị tìm thấy, mỗi khi có con thuyền đến gần một khoảng nhất định, hắn tận lực ẩn mình trong nước biển, chỉ chừa mặt mũi bên ngoài hô hấp, những người đó đừng hòng tìm được hắn. </p><p></p><p>Tìm kiếm ngày, những thuyền đó đều trở về. Trương Vân Phong cũng đã hao hết khí lực, bụng đói kêu rọt rọt. Có thể bơi đến bờ biển đc không, chính hắn cũng càng lúc càng không tin tưởng. Hắn hiện giờ hiểu được, chỉ có thể dựa vào chính mình, mà chính mình, chỉ có thể dựa vào ý chí. </p><p></p><p>Lại đến nửa đêm, Trương Vân Phong rốt cục đã thấy được ánh sáng. Có lẽ đúng góc độ, hải lưu lúc đầu quấy rối hắn, giờ đây lại giúp hắn đi đúng hướng. Thân thể hắn cũng bắt đầu cứng ngắc, bị sóng đẩy vào bờ. Nằm trên bãi cát, Trương Vân Phong mệt mỏi muốn chết, thật không muốn động. Dây cột trên đùi hắn vào bè gỗ, hắn cũng không có khí lực gỡ ra, thậm chí, ngay cả con cua nhỏ, đem ngón tay hắn cắp như thức ăn hắn cũng không buồn nhúc nhích. </p><p></p><p>Trương Vân Phong cảm giác mình phải bất tỉnh luôn mới đúng, nhưng kì dị, thần trí hắn thanh tỉnh lạ thường, làm hắn cảm thụ được nỗi đau thể xác ở các bộ phận truyền đến, đau đớn, loại cảm giác so với nhục hình còn giày vò hơn. Trương Vân Phong muốn đứng dậy, lập tức đến trước mặt Phùng Hành, nhưng thân thể không theo chỉ huy. Cũng không biết bao lâu sau, Trương Vân Phong rốt cục ngủ thiếp. Đây là do hắn bắt ép mình, hắn thực sự hiểu được, nếu mình không thể khôi phục thể lực, ngày mai, bọn Lục Thừa Phong phát hiện, vất vả, khổ sở hiện tại đều uổng phí. </p><p></p><p>Khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống, Trương Vân Phong tỉnh lại, hắn phát hiện thân thể mình đã bớt đau nhức nhưng bắt đầu hôn mê. Miễn cưỡng giơ tay lên sờ sờ cái trán của mình, hắn thế nhưng phát sốt. Toàn thân nóng ran. Điều này làm Trương Vân Phong âm thầm sốt ruột, ở thời điểm mấu chốt như vậy, tại sao có thể bị bệnh đây? Trương Vân Phong biết không thể đợi thêm nữa, thừa lúc còn có thể động đậy, mau chóng đi tìm Phùng Hành. Hắn lê thân mình, bắt đầu bò đi, hướng về đảo. </p><p></p><p>Chính là, Trương Vân Phong vẫn phải đối mặt với 1 vấn đề cực kì nan giải. Đảo Đào Hoa trồng đủ các loại cây đào, tất cả đều che giấu trận pháp. Hắn vô luận theo hướng nào tiến đảo, đều phải đối mặt với trận pháp ngăn cản. Trương Vân Phong đã ra khỏi đảo vài lần, cho nên đường vào đảo từ bến tàu thì hắn nắm được, nhưng phương hướng như nào thì không dám chắc. Do vậy, hắn trước phải tìm được bến tàu mới được. </p><p></p><p>Trương Vân Phong cảm thấy đầu ngày càng đau, ngày càng hôn mê, trên thân thể đau đớn cũng dần không còn cảm giá. Thân thể hắn như máy móc mà đi, tay chân hắn, máu da mơ hồ, đi đến đâu để lại đường một vệt máu đến đấy. </p><p>Trương Vân Phong không biết đã đi bao lâu, đi rất xa, đi tới nơi nào, hắn biết mình không tìm được Phùng Hành, vậy nên cứ tiếp tục đi xuống. Dần dần, Trương Vân Phong thần trí đã không rõ ràng nữa, kỳ thật, hắn đã muốn nằm xuống, nhưng thân thể hắn lại dựa vào mệnh lệnh đại não – đi tiếp!</p><p></p><p>Lục Thừa Phong từ ngày hôm qua phát hiện Trương Vân Phong không thấy đâu nữa, liền tâm thần không yên. Hắn biết, Trương Vân Phong nhất định là chạy khỏi nhà giam nhỏ kia, mà phương hướng, chính là dấu chân trên bờ cát , Hắn cùng Trương Vân Phong ở chung thời gian tuy rằng không lâu, nhưng Lục Thừa Phong tự nhận là đối với tiểu sư đệ có thiên phú dị bẩm này có hiểu đôi chút. Trương Vân Phong tuy rằng tính tình quật cường, 1 khi quyết định sẽ không thay đổi, hắn cực kì thông minh. Nếu hắn đi ra bãi biển, xuống nước, như vậy nhất định hắn đã có sự chuẩn bị. Tuy rằng Lục Thừa Phong đoán không ra Trương Vân Phong chuẩn bị cái gì, làm thế nào để chuẩn bị, nhưng hắn tin tưởng, tiểu sư đệ nhất định không phải muốn chết. </p><p></p><p>Ngày hôm qua, toàn bộ mọi người trên đảo được điều động đi tìm, ngàn dặm trên đảo Đào Hoa, đất liền lẫn trên biển đã tìm đều không phát hiện được tung tích Trương Vân Phong. Bọn họ tìm lâu như vậy đều không tìm được bóng người, vậy chỉ có 2 trường hợp/ Hoặc là chìm trong biển rộng, hoặc là trốn ở nơi bọn họ không thể tưởng được, điều này làm Lục Thừa Phong vừa lo lắng, vừa bội phục. </p><p></p><p>Trải qua 1 ngày tìm kiếm, tất cả mọi người đều cho rằng Trương Vân Phong đã bỏ mạng, duy chỉ có Lục Thừa Phong không cho là như vậy, cho nên tất cả mọi người từ bỏ tìm kiếm, Lục Thừa Phong như cũ vẫn không từ bỏ, đi bộ khắp nơi để tìm kiếm. Lục Thừa Phong đi đến một nơi bình thường không ai qua, đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ. Lục Thừa Phong theo tiếng nhìn lại, trong bụi cỏ có cái gì đó động đậy. Lúc đầu, Lục Thừa Phong tưởng là dã thú. Nhưng càng nhìn hắn càng thấy không giống, làm gì có dã thú động tác đi lại chậm chạp như vậy, hơn nữa trên đảo cũng không có dã thú lớn như vậy. Nổi lòng nghi ngờ, Lục Thừa Phong lặng lẽ đến gần, quả nhiên phát hiện là Trương Vân Phong. </p><p></p><p>Lúc thấy tvp, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là hắn và sâu giống nhau, đi bò, phía sau lưu lại dấu vết. Dấu vết này không phải là dấu chân, không phải làm gẫy cành cây mà là vết máu dài thành vệt. Lại nhìn, hắn lấy tốc độ ốc sên bò đến, không phải Trương Vân Phong thì là ai?</p><p></p><p>Lục Thừa Phong thấy bộ dạng Trương Vân Phong, nhất thời trong lòng đau thương, chạy nhanh xông đến ôm hắn lật người lại. Mà Trương Vân Phong thân thể đã rơi vào trạng thái máy móc, cho dù ngửa mặt về phía trước, tay chân vẫn không ngừng làm động tác bò đo, dường như theo một cái không nhìn thấy phía trước bò đến.</p><p></p><p>Đem Trương Vân Phong ôm vào trong ngực, Lục Thừa Phong phát hiện hắn đã muốn hôn mê, hơn nữa thân thể rất nóng, hiển nhiên là bệnh không nhẹ, lại nhìn động tác như vậy, Lục Thừa Phong rốt cục nhịn không được, nước mặt giống như chuỗi trân châu đứt ra thi nhau roi xuống. Tiểu sư đệ này, thật sự làm cho hắn đau lòng lại bất đắc dĩ. Hắn hiện tại không còn thời gian cảm thán, tự trách, lập tức thi triển khinh công, hướng đảo bay tới. </p><p></p><p>Hoàng lão tà hiện vẫn giam mình trong thư phòng, ai cũng không thấy, chuyện gì cũng không quản. Cho nên, Lục Thừa Phong cũng không nghĩ đến tìm hắn, tuy nơi này y thật tốt nhất chính là Hoàng lão tà. Phùng Hành đúng là đang cố gắng nhớ lại “Cửu âm chân kinh”, hơn nữa cũng vài lần ho ra máu. Chính nàng biết “Cửu âm chân kinh” quan hệ đến việc Hoàng lão tà có thể hay không ở trong thư phòng đi ra, cho nên bất chấp thân thể không khỏe, vẫn tự cường chống đỡ. </p><p></p><p>Lục Thừa Phong cũng từng quanh co nhắc nhở Phùng Hành phải lo cho thân thể. Nhưng là Phùng Hành nguyện ý vì Hoàng lão tà trả giá bằng sinh mệnh, huống chi nàng cũng không cho là việc này có thể lấy đi sinh mệnh mình. Lục Thừa Phong lại không nói Trương Vân Phong cơ hồ vì chuyện này mà nổi điên, cho nên Phùng Hành nghe nhắc nhở cũng chỉ cười trừ, vẫn như cũ nhớ lại. </p><p>Khi Lục Thừa Phong đem Trương Vân Phong đến chỗ Phùng Hành, nàng mới biết được thì ra ngày hôm qua toàn bộ mọi người trên đảo tìm kiếm, chính là tiểu tử này, cũng là tiểu đệ tử tri kỉ của nàng. Nhìn Trương Vân Phong hiện tại ra cái bộ dạng này, nàng thật là cảm động, đau lòng, chạy nhanh bế Trương Vân Phong lên giường, ra tay khán chữa bệnh.</p><p></p><p>Phùng Hành vừa bắt mạch vừa hỏi Lục Thừa Phong: “Đây là có chuyện gì? Tiểu sư đệ ngươi sao lại biến thành cái dạng này?”</p><p>Lục Thừa Phong chần chờ một lúc. Cuối cùng vẫn đem sự tình từ đầu đến cuối kể ra. Phùng Hành nghe xong lúc sau, không khỏi nhìn hắn yêu thương, vuốt lên mái tóc hỗn độn, lại xoa xoa mặt bẩn của hắn, thở dài nói: “Thật là ngốc quá, cám ơn con đã nghĩ cho ta hết thảy, nhưng mà, con vì ta mà mạo hiểm lớn, chịu đựng nguy hiểm như vậy, ta tại sao lại không thể vì trượng phu mà trả giá sinh mệnh đây? Chúng ta đều giống nhau a”.</p><p></p><p></p><p>Chương 12: Bệnh trung ủy thác (Gửi gắm, nhờ vả, ủy thác trong cơn bệnh nặng)</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163353, member: 75012"] Chương 11. Tranh đấu Một ngày trôi qua, Trương Vân Phong không lòng dạ nào luyện công, Lục Thừa Phong cũng không có tâm tư đốc thúc, thấy Trương Vân Phong cực kì mệt mỏi, hơn nữa thương hắn tuổi còn nhỏ đã cố chấp như thế, nên thấy hắn ngủ gật cũng mặc hắn. Đợi đến trời tối, Lục Thừa Phong đi rồi, Trương Vân Phong mới hành động. Hắn lấy cơm nguội lấp đầu bụng, sau đó lấy quần áo cuốn quanh vết thương, lại dùng bện thành dây thừng, lúc này mới đem bè gỗ chế phao cứu sinh kéo ra, buộc bè gỗ vào người, kéo xuống biển. Kỳ thực, Trương Vân Phong cũng tự biết, phương pháp này thực nguy hiểm, xác suất thành công không cao, nhưng hắn phải thử, có một số việc, hẳn phải làm, mà phải thực tốt. Trước kia, hắn nghe nói nơi này hải lưu phức tạp, chưa ai tự mình có thể vượt qua. Xuống nước hắn mới biết được, chính mình nghĩ sự tình quá đơn giản. Tuy hắn có bè gỗ, nhưng dòng hải lưu lúc sang đông lúc sang tây, đổi dòng liên tục, không cho hắn đi đúng hướng mình muốn. Hơn nữa, chân hắn ngắn, khí lực không đủ, hai cái đùi vẫy đạp trong nước không đủ để đẩy bè gỗ đi. Đến lúc Trương Vân Phong đã mệt, hai chân ra rời, bị dòng nước biển đẩy ra xa. Khi Hừng đông đến, đảo Đào hoa trong mắt Trương Vân Phong, đã chỉ còn chấm nhỏ, khoảng cách đã rất xa. Ảo nảo cực độ, Trương Vân Phong có chút nổi giận. Hắn ở trong phao lênh đênh trên biển 1 đêm,cho dù không nhúc nhích thì thể lực vẫn bị hao tổn lớn huống gì hắn không ngừng đạp. Lúc này, khoảng cách với đảo Đào Hoa quá xa, làm hắn có chút sợ hãi, một lần sơ ý, có thể sẽ chết giữa đại dương mênh mông. Bất quá, buông tha không phải là tính cách của hắn, hơn nữa (PC: tác giả có vẻ rất thích dùng từ “hơn nữa, bất quá, sau đó, cho nên” -_- ) phía sau hắn đã sắp thoát khỏi khu vực hải lưu phức tạp, bè gỗ cũng không bị rách nát. (PC đã tự ý lược n chữ không cần thiết, kể lể, mn thông cảm). Trương Vân Phong ý đồ lên đảo khó thực hiện, đến tận trưa mà đảo Đào Hoa trong mắt hắn không to hơn là mấy. Điều này làm Trương Vân Phong có chút hối hận, hắn thật sự đã quá nóng vội, giá như mang thêm ít cành cây hoặc bè gỗ làm lớn hơn chút nữa thì tốt rồi. Mặt trời đã lên đỉnh đầu, bộ phận ngâm trong nước cảm giác thật lạnh, mà phần trên mặt nước đã bị phơi nắng đau rát, lần khổ sở này đã rất lâu Trương Vân Phong chưa có nếm qua. Sự tình không chỉ như vậy, hắn phát hiện, phía xa, chung quanh đảo Đào Hoa có không ít thuyền lượn lờ. Chắc hẳn Lục Thừa Phong phát hiện hắn mất tích, phái thuyền ra tìm kiếm. Đáng tiếc, bọn họ thế nào cũng nghĩ không ra, Trương Vân Phong lại có thể rời đảo xa như vậy, nên không có tìm phía ngoài xa. Trương Vân Phong cũng không muốn bị tìm thấy, mỗi khi có con thuyền đến gần một khoảng nhất định, hắn tận lực ẩn mình trong nước biển, chỉ chừa mặt mũi bên ngoài hô hấp, những người đó đừng hòng tìm được hắn. Tìm kiếm ngày, những thuyền đó đều trở về. Trương Vân Phong cũng đã hao hết khí lực, bụng đói kêu rọt rọt. Có thể bơi đến bờ biển đc không, chính hắn cũng càng lúc càng không tin tưởng. Hắn hiện giờ hiểu được, chỉ có thể dựa vào chính mình, mà chính mình, chỉ có thể dựa vào ý chí. Lại đến nửa đêm, Trương Vân Phong rốt cục đã thấy được ánh sáng. Có lẽ đúng góc độ, hải lưu lúc đầu quấy rối hắn, giờ đây lại giúp hắn đi đúng hướng. Thân thể hắn cũng bắt đầu cứng ngắc, bị sóng đẩy vào bờ. Nằm trên bãi cát, Trương Vân Phong mệt mỏi muốn chết, thật không muốn động. Dây cột trên đùi hắn vào bè gỗ, hắn cũng không có khí lực gỡ ra, thậm chí, ngay cả con cua nhỏ, đem ngón tay hắn cắp như thức ăn hắn cũng không buồn nhúc nhích. Trương Vân Phong cảm giác mình phải bất tỉnh luôn mới đúng, nhưng kì dị, thần trí hắn thanh tỉnh lạ thường, làm hắn cảm thụ được nỗi đau thể xác ở các bộ phận truyền đến, đau đớn, loại cảm giác so với nhục hình còn giày vò hơn. Trương Vân Phong muốn đứng dậy, lập tức đến trước mặt Phùng Hành, nhưng thân thể không theo chỉ huy. Cũng không biết bao lâu sau, Trương Vân Phong rốt cục ngủ thiếp. Đây là do hắn bắt ép mình, hắn thực sự hiểu được, nếu mình không thể khôi phục thể lực, ngày mai, bọn Lục Thừa Phong phát hiện, vất vả, khổ sở hiện tại đều uổng phí. Khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống, Trương Vân Phong tỉnh lại, hắn phát hiện thân thể mình đã bớt đau nhức nhưng bắt đầu hôn mê. Miễn cưỡng giơ tay lên sờ sờ cái trán của mình, hắn thế nhưng phát sốt. Toàn thân nóng ran. Điều này làm Trương Vân Phong âm thầm sốt ruột, ở thời điểm mấu chốt như vậy, tại sao có thể bị bệnh đây? Trương Vân Phong biết không thể đợi thêm nữa, thừa lúc còn có thể động đậy, mau chóng đi tìm Phùng Hành. Hắn lê thân mình, bắt đầu bò đi, hướng về đảo. Chính là, Trương Vân Phong vẫn phải đối mặt với 1 vấn đề cực kì nan giải. Đảo Đào Hoa trồng đủ các loại cây đào, tất cả đều che giấu trận pháp. Hắn vô luận theo hướng nào tiến đảo, đều phải đối mặt với trận pháp ngăn cản. Trương Vân Phong đã ra khỏi đảo vài lần, cho nên đường vào đảo từ bến tàu thì hắn nắm được, nhưng phương hướng như nào thì không dám chắc. Do vậy, hắn trước phải tìm được bến tàu mới được. Trương Vân Phong cảm thấy đầu ngày càng đau, ngày càng hôn mê, trên thân thể đau đớn cũng dần không còn cảm giá. Thân thể hắn như máy móc mà đi, tay chân hắn, máu da mơ hồ, đi đến đâu để lại đường một vệt máu đến đấy. Trương Vân Phong không biết đã đi bao lâu, đi rất xa, đi tới nơi nào, hắn biết mình không tìm được Phùng Hành, vậy nên cứ tiếp tục đi xuống. Dần dần, Trương Vân Phong thần trí đã không rõ ràng nữa, kỳ thật, hắn đã muốn nằm xuống, nhưng thân thể hắn lại dựa vào mệnh lệnh đại não – đi tiếp! Lục Thừa Phong từ ngày hôm qua phát hiện Trương Vân Phong không thấy đâu nữa, liền tâm thần không yên. Hắn biết, Trương Vân Phong nhất định là chạy khỏi nhà giam nhỏ kia, mà phương hướng, chính là dấu chân trên bờ cát , Hắn cùng Trương Vân Phong ở chung thời gian tuy rằng không lâu, nhưng Lục Thừa Phong tự nhận là đối với tiểu sư đệ có thiên phú dị bẩm này có hiểu đôi chút. Trương Vân Phong tuy rằng tính tình quật cường, 1 khi quyết định sẽ không thay đổi, hắn cực kì thông minh. Nếu hắn đi ra bãi biển, xuống nước, như vậy nhất định hắn đã có sự chuẩn bị. Tuy rằng Lục Thừa Phong đoán không ra Trương Vân Phong chuẩn bị cái gì, làm thế nào để chuẩn bị, nhưng hắn tin tưởng, tiểu sư đệ nhất định không phải muốn chết. Ngày hôm qua, toàn bộ mọi người trên đảo được điều động đi tìm, ngàn dặm trên đảo Đào Hoa, đất liền lẫn trên biển đã tìm đều không phát hiện được tung tích Trương Vân Phong. Bọn họ tìm lâu như vậy đều không tìm được bóng người, vậy chỉ có 2 trường hợp/ Hoặc là chìm trong biển rộng, hoặc là trốn ở nơi bọn họ không thể tưởng được, điều này làm Lục Thừa Phong vừa lo lắng, vừa bội phục. Trải qua 1 ngày tìm kiếm, tất cả mọi người đều cho rằng Trương Vân Phong đã bỏ mạng, duy chỉ có Lục Thừa Phong không cho là như vậy, cho nên tất cả mọi người từ bỏ tìm kiếm, Lục Thừa Phong như cũ vẫn không từ bỏ, đi bộ khắp nơi để tìm kiếm. Lục Thừa Phong đi đến một nơi bình thường không ai qua, đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ. Lục Thừa Phong theo tiếng nhìn lại, trong bụi cỏ có cái gì đó động đậy. Lúc đầu, Lục Thừa Phong tưởng là dã thú. Nhưng càng nhìn hắn càng thấy không giống, làm gì có dã thú động tác đi lại chậm chạp như vậy, hơn nữa trên đảo cũng không có dã thú lớn như vậy. Nổi lòng nghi ngờ, Lục Thừa Phong lặng lẽ đến gần, quả nhiên phát hiện là Trương Vân Phong. Lúc thấy tvp, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là hắn và sâu giống nhau, đi bò, phía sau lưu lại dấu vết. Dấu vết này không phải là dấu chân, không phải làm gẫy cành cây mà là vết máu dài thành vệt. Lại nhìn, hắn lấy tốc độ ốc sên bò đến, không phải Trương Vân Phong thì là ai? Lục Thừa Phong thấy bộ dạng Trương Vân Phong, nhất thời trong lòng đau thương, chạy nhanh xông đến ôm hắn lật người lại. Mà Trương Vân Phong thân thể đã rơi vào trạng thái máy móc, cho dù ngửa mặt về phía trước, tay chân vẫn không ngừng làm động tác bò đo, dường như theo một cái không nhìn thấy phía trước bò đến. Đem Trương Vân Phong ôm vào trong ngực, Lục Thừa Phong phát hiện hắn đã muốn hôn mê, hơn nữa thân thể rất nóng, hiển nhiên là bệnh không nhẹ, lại nhìn động tác như vậy, Lục Thừa Phong rốt cục nhịn không được, nước mặt giống như chuỗi trân châu đứt ra thi nhau roi xuống. Tiểu sư đệ này, thật sự làm cho hắn đau lòng lại bất đắc dĩ. Hắn hiện tại không còn thời gian cảm thán, tự trách, lập tức thi triển khinh công, hướng đảo bay tới. Hoàng lão tà hiện vẫn giam mình trong thư phòng, ai cũng không thấy, chuyện gì cũng không quản. Cho nên, Lục Thừa Phong cũng không nghĩ đến tìm hắn, tuy nơi này y thật tốt nhất chính là Hoàng lão tà. Phùng Hành đúng là đang cố gắng nhớ lại “Cửu âm chân kinh”, hơn nữa cũng vài lần ho ra máu. Chính nàng biết “Cửu âm chân kinh” quan hệ đến việc Hoàng lão tà có thể hay không ở trong thư phòng đi ra, cho nên bất chấp thân thể không khỏe, vẫn tự cường chống đỡ. Lục Thừa Phong cũng từng quanh co nhắc nhở Phùng Hành phải lo cho thân thể. Nhưng là Phùng Hành nguyện ý vì Hoàng lão tà trả giá bằng sinh mệnh, huống chi nàng cũng không cho là việc này có thể lấy đi sinh mệnh mình. Lục Thừa Phong lại không nói Trương Vân Phong cơ hồ vì chuyện này mà nổi điên, cho nên Phùng Hành nghe nhắc nhở cũng chỉ cười trừ, vẫn như cũ nhớ lại. Khi Lục Thừa Phong đem Trương Vân Phong đến chỗ Phùng Hành, nàng mới biết được thì ra ngày hôm qua toàn bộ mọi người trên đảo tìm kiếm, chính là tiểu tử này, cũng là tiểu đệ tử tri kỉ của nàng. Nhìn Trương Vân Phong hiện tại ra cái bộ dạng này, nàng thật là cảm động, đau lòng, chạy nhanh bế Trương Vân Phong lên giường, ra tay khán chữa bệnh. Phùng Hành vừa bắt mạch vừa hỏi Lục Thừa Phong: “Đây là có chuyện gì? Tiểu sư đệ ngươi sao lại biến thành cái dạng này?” Lục Thừa Phong chần chờ một lúc. Cuối cùng vẫn đem sự tình từ đầu đến cuối kể ra. Phùng Hành nghe xong lúc sau, không khỏi nhìn hắn yêu thương, vuốt lên mái tóc hỗn độn, lại xoa xoa mặt bẩn của hắn, thở dài nói: “Thật là ngốc quá, cám ơn con đã nghĩ cho ta hết thảy, nhưng mà, con vì ta mà mạo hiểm lớn, chịu đựng nguy hiểm như vậy, ta tại sao lại không thể vì trượng phu mà trả giá sinh mệnh đây? Chúng ta đều giống nhau a”. Chương 12: Bệnh trung ủy thác (Gửi gắm, nhờ vả, ủy thác trong cơn bệnh nặng) [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top