Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163352" data-attributes="member: 75012"><p><strong>Chương 10: Vượt ngục</strong></p><p><strong></strong></p><p>Trương Vân Phong mở mắt ra đã là buổi tối ngày hôm sau. Đêm trước, trước nữa hắn không ngủ, lo lắng đến nhược thân, lại bị Lục Thừa Phong đánh cho 1 chưởng bất tỉnh, ngủ một mạch đến giờ cũng không có gì lạ. Hắn vừa mở mắt đã thấy Lục Thừa Phong nằm phía ngoài giường, đang ngủ say. Trên bàn còn có một cặp lồng đựng thức ăn, bên trong còn có mấy món ăn sáng cùng một chén cơm, nhưng mà, đồ ăn cũng đã sớm nguội ngắt. Lúc này, Trương Vân Phong muốn yên tĩnh trở lại, nghĩ nghĩ một lúc, lại mở cặp lồng ra ăn cơm. Hiện tại, cứu Phùng Hành duy nhất chỉ có hắn. Nếu hắn cũng ngã bệnh, thì hy vọng duy nhất của nàng cũng không có. Cho nên, hắn cố ăn, hắn phải có sức lực. Biện pháp là do người nghĩ ra, hắn không tin mình không ra khỏi nhà giam này được.</p><p></p><p>Nghe tiếng động của Trương Vân Phong, Lục Thừa Phong bừng tỉnh. Nhìn sang, thấy Trương Vân Phong đang ăn cơm,liền mừng rỡ, áp chế vui mừng trên mặt, đi tới hỏi: “Tiểu sư đệ, đệ tỉnh? Thân thể thế nào? Có chỗ nào không ổn không?”</p><p></p><p>Trương Vân Phong không có tâm tình để ý hắn, vẫn tiếp tục cố ăn cơm. Lục Thừa Phong mặt đỏ như đít khỉ, ngượng ngùng không nói thêm, chỉ nhìn Trương Vân Phong ăn cơm, giám thị hắn, đề phòng hắn lại nổi điên lên. Không lâu sau, Trương Vân Phong ăn uống no đủ, đứng dậy ra khỏi nhà tranh. Lục Thừa Phong vội đi theo sau, kêu lên: “Tiểu sư đệ, ngươi đi đâu vậy? Trời đã tối rồi, mau nghỉ ngơi đi”</p><p></p><p>Trương Vân Phong nghe Lục Thừa Phong nói, đột nhiên ngừng lại. Lục Thừa Phong căn bản không nghĩ tới Trương Vân Phong sẽ nghe lời, lời nói ra chỉ là nói vậy thôi. Lại thấy Trương Vân Phong ngừng lại, cho là mình trong lòng tiểu sư đệ có chút địa vị, cao hứng đuổi theo. Ai ngờ, Trương Vân Phong đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Lục Thừa Phong, tôi đã nói với ngươi rồi, sư phụ đau lòng chuyện mất Cửu âm chân kinh, mà sư mẫu thương sư phụ, sẽ bức mình nhớ lại Cửu âm chân kinh mà viết ra, sư mẫu sẽ hao tổn tâm lực, cuối cùng bị lấy mạng, nhưng ngươi lại không tin. Nếu sư mẫu thật sự chết, tội ngươi chính là không thể tha thứ. Ta sẽ hận ngươi cả đời. Ngươi cũng sẽ bị lương tâm mình cắn rứt cả đời. Nhớ kĩ lời tôi nói tối nay đi”.</p><p></p><p>Lục Thừa Phong bị Trương Vân Phong làm cho chấn động, hắn thế nào cũng không nghĩ được mình sẽ bị một đứa trẻ 4 tuổi dọa ngu người. Nhưng bộ dáng nói chuyện của Trương Vân Phong quả thực giống ác quỷ dưới địa ngục, làm cả người hắn lạnh lẽo, tóc gáy dựng đứng. Trương Vân Phong đoán sư mẫu sẽ lao tâm lao lực mà chết, Trương Vân Phong tuyệt đối không tin. Làm sao viết một chút thư (thư = sách) mà đem con người ta mệt chết đây? Này, quả thực là nói giỡn thôi. Nhưng...bộ dáng Trương Vân Phong, cũng không giống như nói giỡn. Điều này làm Lục Thừa Phong không biết theo ai. Rốt cục cũng không muốn tin lời nói của tiểu sư đệ?</p><p></p><p>Lục Thừa Phong ngơ ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Trương Vân Phong, phát hiện hắn đang đứng ở trước trận pháp, nhắm mắt suy ngẫm, không biết là nghĩ gì. Bất quá, tiểu sư đệ không nổi điên lên, hắn cũng an tâm xuống dưới. Hắn ở phía sau yên lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, trong lòng cảm thán không thôi. Thật khó có thể tưởng tượng, một đứa nhỏ 4 tuổi, thế nào lại lợi hại như vậy? Dường như cái gì cũng biết. Có lẽ, tiểu sư đệ có khả năng thần thông, có thể biết trước chuyện trăm năm trước, chuyện trăm năm sau. Lục Thừa Phong vì suy nghĩ cuả mình mà bật cười, thấy mình bị chuyện tình gần đây liên tiếp xảy ra làm cho hồ đồ, trên đời làm gì có thần nhân, căn bản là không có khả năng. Trương Vân Phong mặc kệ Lục Thừa Phong suy nghĩ gì, hắn hiện tại đặt nặng tâm tư để làm thế nào đột phá trận pháp thượng. Nếu như không có người khác cản lại, phóng hỏa đốt rừng là biện pháp nhanh nhất, tốt nhất. Nhưng Lục Thừa Phong ngay phía sau nhìn chằm chằm hắn, tuyệt đối không có hắn phóng hỏa. Phát cây, mở đường, với việc phóng hỏa không khác nhau mấy.</p><p></p><p>Nghĩ đến chặt câym Trương Vân Phong bỗng nghĩ đến 1 cách. Kia, ngoài bãi biển có hải lưu, tuy cực kì phức tạp, nhưng chỉ cần có thuyền , vẫn có thể đi ra ngoài, nếu như có thể làm một cái bè gỗ, cũng có chút hi vọng. Nghĩ là làm, Trương Vân Phong lập tức trở lại nhà tranh, đem bảo kiếm bình thường hắn hay dùng luyện công, nhằm gốc đào chặt. Một nhát chặt xuống, Trương Vân Phong biết mình đã nghĩ quá đơn giản. Nơi này, cây đào đã là cây cổ thụ vài chục năm rồi, tuy không phải thực thô, nhưng với đứa nhỏ 4 tuổi mà nói, không có khả năng hoàn thành. Hơn nữa, cái bảo kiếm này, không phải dụng cụ chặt cây. Trương Vân Phong chặt nửa ngày cũng không đốn được 1 gốc cây, mà hắn cũng trong tình trạng kiệt sức. </p><p></p><p>Lục Thừa Phong ở sau nìn Trương Vân Phong nổi điên, không khuyên can, cũng không hỗ trợ, chỉ lẳng lặng nhìn. Hắn một chút đều không lo lắn Trương Vân Phong sẽ đem trận thế phá. Dùng biện pháp thô sơ này (ý là chặt cây), cho dù một trong năm bị tuyệt thế cao thủ chỉ sợ cũng mất 3-5 ngày mới có thể phá trận mà ra. Mà Trương Vân Phong chỉ là tiểu hài tử, ba năm mười ngày cũng chưa chắc có thể làm được.</p><p></p><p>Trương Vân Phong nổi giận ngồi phệt xuống đất, nhìn vết chém chưa được một nửa gốc đào, biết mình làm căn bản phí công, rơi vào đường cùng, đành phải nghỉ ngơi trước nghĩ cách sau. Mà hắn vừa quay đầu lại thấy Lục Thừa Phong một bên xem náo nhiệt, nhất thời nổi nóng, lạnh lùng nói: “Tôi đói bụng, còn không đem thức ăn đến”.</p><p></p><p>Lục Thừa Phong bị Trương Vân Phong quát lớn giống hạ nhân, thái độ tức giận dựng đứng hai hàng lông mày lên, thử tưởng tượng mình mà không chịu làm theo lời hắn, khó trách hắn nổi nóng, cho nên tốt nhất không thèm đôi co, đứng dậy đi lấy đồ ăn. </p><p>Trương Vân Phong nhìn bóng lưng Lục Thừa Phong biến mất, trong lòng bất mãn. Cái tên Lục Thừa Phong rõ là ý chỉ sự phiêu dật, tiêu sái, nhưng con người hắn chả được một phần, tư tưởng cũ kĩ làm người ra khó có thể tưởng tượng, thời nào rồi còn ôm tư tưởng tôn sư trọng đạo không buông như vậy. Chờ Lục Thừa Phong trở về, Trương Vân Phong đã lấy cành cây cùng đai lưng làm thành một cây cung (cái gì gì đó có hình giống cây cung thì đúng hơn), cái chuôi cung quá đơn sơ quả thực không thể dùng. Lục Thừa Phong nhìn cả nửa ngày không nghĩ ra nó cõ chỗ lợi gì. Mà Trương Vân Phong cũng không có chuyện giải thích cho hắn nghe, chỉ lấy thức ăn trong tay hắn, ăn nhiều nhai to (ăn như hổ đói). Lục Thừa Phong nhìn sắc trời, đoán đã gần giờ tý, vì thế nói: :Tiểu sư đệ, đêm đã khuyu, ta về trước, đệ cũng nghỉ ngơi cho tốt. Còn nữa, không nên suy nghĩ bậy bạ, sự tình sẽ không như đệ nói đâu. Có sư phụ ở đây, trời cũng không sập được”. </p><p></p><p>Trương Vân Phong không để ý hắn, vẫn như cũ ăn như hổi đói. Lục Thừa Phong bất đắc dĩ, đành xoay người đi. Nhưng hắn đi được vài bước, dường như nghe được Trương Vân Phong nói hàm hồ: “Trời không sâp, sư phụ sụp”. Lục Thừa Phong quay đầu lại nhìn, vẻ măth Trương Vân Phong dường như không có gì khác thường, hơn nữa vừa rồi hắn nghe không được rõ lắm, cũng không quá để ý, lắc đầu, đi khỏi. </p><p></p><p>Trương Vân Phong ăn cơm xong, tùy tay lau miệng, đem bát dùng xong, mang cho vào chuôi cùng đoản kiếm vào cây cung mới làm, rồi đi tới trước cây lúc nãy chưa đốn ngã được. Lúc này, hắn đem mũi kiếm đặt trên cây cổ thụ, sau đó đem dây cung trên chuôi kiếm cuốn một vòng, lại dùng lòng bát cố định chuôi kiếm, rồi cúi người xuyên qua xuyên lại, như vậy, hắn đã làm thành một cái dùi) thô sơ. Tuy rằng cái dùi này thô sơ, thân kiếm lại quá dài, chuôi kiếm quá ngắn, dùng không được tốt lắm, nhưng so với việc dùng kiếm chặt cây phải mạnh hơn nhiều. Dùng biện pháp này, Trương Vân Phong nhanh chóng tạo ra được vài cái lỗ nhỏ trên thân cây, rồi không ngừng mở rộng lỗ ra, cứ như vậy nhanh chóng hắn đốn được một gốc cổ thụ. Trương Vân Phong vốn muốn chặt mấy cây nữa để làm bè gỗ. Nhưng sau khi chặt được cây này, tuy rằng thân không quá to nhưng hắn cũng khó có thể bê đi được, chớ nói đóng thành bè gỗ. Vào đường cùng, Trương Vân Phong lại phải tinh giản kế hoạch, bè gỗ sửa nhỏ chỉ nâng được mấy chục cân (1 cân bên nó hình như bằng nửa cân bên mình ấy), hoàn toàn dùng nhánh cây hơi to một chút đóng thành. Giữa còn để lại một lỗ thủng, để phòng bè không chịu nổi trọng lượng cuả mình, thì nửa người hắn sẽ chui xuống, biến bè gỗ thành phao cứu sinh. </p><p></p><p>Vì thiết kế bè gỗ nhỏ lại, nên chỉ trước hừng đông, hắn đã làm xong bè. Trương Vân Phong đã mỏi mệt cực kì, hai tay cũng xước chảy đầy máu. THời điểm làm xong bè, tinh thần thả lỏng, hắn mới thấy đau, ngay cả lau tay cũng không dám, cơ hồ toàn bộ da tay đã tróc đi, nên cái gì cũng không dám đụng chạm vào. Bất quá, trời sắp sáng, Lục Thừa Phong sắp tới, hắn mất sức của chín trâu hai hổ mới là được tiểu bè gỗ, phải nhanh giấu đi, bằng không để y thấy được thì công toi. Cho nên Trương Vân Phong lại chỉ có thể cắn răng, kéo bè gỗ đến giấu sau núi đá. Chỗ này rất rộng, hy vọng Lục Thừa Phong không đi loạn. Lúc sau, Trương Vân Phong tận lực tiêu hủy chứng cớ, đem vụn gỗ đến bờ cát, tưới dầu, đốt. </p><p></p><p>Lúc Lục Thừa Phong đến, đã thấy một đống lửa, rồi lại phát hiện, Trương Vân Phong nghiêm chỉnh chặt đại thụ để đốt sưởi ấm, điều này khiến hắn có chút dở khóc dở cười. Lúc đầu, thấy khói lửa bốc lên, nghĩ Trương Vân Phong rốt cục không chịu được, đem đốt rừng, vội vàng đi đến nhìn. Hiện tại xem ra, Trương Vân Phong làm ra động tĩnh lớn nhưng chưa đến nỗi điên cuồng nông nổi, điều này làm hắn an tâm không ít.</p><p></p><p>Nhưng lúc nhìn đến bàn tay Trương Vân Phong. Lần thứ 2 hắn bị dọa. Hai tay Trương Vân Phong máu tươi đầm đìa, cầm bát cơm ăn, ngay cả máu tươi chảy vào trong đồ ăn cũng không để ý, không biết trong lòng nghĩ điều gì. Lúc này, Trương Vân Phong đã có thể kết luận, Trương Vân Phong lớn lên sau này nhất định không phải phàm nhân. </p><p></p><p>Đáng tiếc, Lục Thừa Phong không biết, Trương Vân Phong là vì cứu Phùng Hành mới liều mạng như vậy. Nguyện vọng lớn nhất của hắn, dĩ nhiên trở thành tiểu nhân vật không người nào biết , không biết, Lục Thừa Phong biết điều này, sẽ có cảm tưởng gì? </p><p></p><p>+++</p><p>Chương 11: Đấu tranh (Vật lộn, giãy giụa)</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163352, member: 75012"] [B]Chương 10: Vượt ngục [/B] Trương Vân Phong mở mắt ra đã là buổi tối ngày hôm sau. Đêm trước, trước nữa hắn không ngủ, lo lắng đến nhược thân, lại bị Lục Thừa Phong đánh cho 1 chưởng bất tỉnh, ngủ một mạch đến giờ cũng không có gì lạ. Hắn vừa mở mắt đã thấy Lục Thừa Phong nằm phía ngoài giường, đang ngủ say. Trên bàn còn có một cặp lồng đựng thức ăn, bên trong còn có mấy món ăn sáng cùng một chén cơm, nhưng mà, đồ ăn cũng đã sớm nguội ngắt. Lúc này, Trương Vân Phong muốn yên tĩnh trở lại, nghĩ nghĩ một lúc, lại mở cặp lồng ra ăn cơm. Hiện tại, cứu Phùng Hành duy nhất chỉ có hắn. Nếu hắn cũng ngã bệnh, thì hy vọng duy nhất của nàng cũng không có. Cho nên, hắn cố ăn, hắn phải có sức lực. Biện pháp là do người nghĩ ra, hắn không tin mình không ra khỏi nhà giam này được. Nghe tiếng động của Trương Vân Phong, Lục Thừa Phong bừng tỉnh. Nhìn sang, thấy Trương Vân Phong đang ăn cơm,liền mừng rỡ, áp chế vui mừng trên mặt, đi tới hỏi: “Tiểu sư đệ, đệ tỉnh? Thân thể thế nào? Có chỗ nào không ổn không?” Trương Vân Phong không có tâm tình để ý hắn, vẫn tiếp tục cố ăn cơm. Lục Thừa Phong mặt đỏ như đít khỉ, ngượng ngùng không nói thêm, chỉ nhìn Trương Vân Phong ăn cơm, giám thị hắn, đề phòng hắn lại nổi điên lên. Không lâu sau, Trương Vân Phong ăn uống no đủ, đứng dậy ra khỏi nhà tranh. Lục Thừa Phong vội đi theo sau, kêu lên: “Tiểu sư đệ, ngươi đi đâu vậy? Trời đã tối rồi, mau nghỉ ngơi đi” Trương Vân Phong nghe Lục Thừa Phong nói, đột nhiên ngừng lại. Lục Thừa Phong căn bản không nghĩ tới Trương Vân Phong sẽ nghe lời, lời nói ra chỉ là nói vậy thôi. Lại thấy Trương Vân Phong ngừng lại, cho là mình trong lòng tiểu sư đệ có chút địa vị, cao hứng đuổi theo. Ai ngờ, Trương Vân Phong đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Lục Thừa Phong, tôi đã nói với ngươi rồi, sư phụ đau lòng chuyện mất Cửu âm chân kinh, mà sư mẫu thương sư phụ, sẽ bức mình nhớ lại Cửu âm chân kinh mà viết ra, sư mẫu sẽ hao tổn tâm lực, cuối cùng bị lấy mạng, nhưng ngươi lại không tin. Nếu sư mẫu thật sự chết, tội ngươi chính là không thể tha thứ. Ta sẽ hận ngươi cả đời. Ngươi cũng sẽ bị lương tâm mình cắn rứt cả đời. Nhớ kĩ lời tôi nói tối nay đi”. Lục Thừa Phong bị Trương Vân Phong làm cho chấn động, hắn thế nào cũng không nghĩ được mình sẽ bị một đứa trẻ 4 tuổi dọa ngu người. Nhưng bộ dáng nói chuyện của Trương Vân Phong quả thực giống ác quỷ dưới địa ngục, làm cả người hắn lạnh lẽo, tóc gáy dựng đứng. Trương Vân Phong đoán sư mẫu sẽ lao tâm lao lực mà chết, Trương Vân Phong tuyệt đối không tin. Làm sao viết một chút thư (thư = sách) mà đem con người ta mệt chết đây? Này, quả thực là nói giỡn thôi. Nhưng...bộ dáng Trương Vân Phong, cũng không giống như nói giỡn. Điều này làm Lục Thừa Phong không biết theo ai. Rốt cục cũng không muốn tin lời nói của tiểu sư đệ? Lục Thừa Phong ngơ ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Trương Vân Phong, phát hiện hắn đang đứng ở trước trận pháp, nhắm mắt suy ngẫm, không biết là nghĩ gì. Bất quá, tiểu sư đệ không nổi điên lên, hắn cũng an tâm xuống dưới. Hắn ở phía sau yên lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, trong lòng cảm thán không thôi. Thật khó có thể tưởng tượng, một đứa nhỏ 4 tuổi, thế nào lại lợi hại như vậy? Dường như cái gì cũng biết. Có lẽ, tiểu sư đệ có khả năng thần thông, có thể biết trước chuyện trăm năm trước, chuyện trăm năm sau. Lục Thừa Phong vì suy nghĩ cuả mình mà bật cười, thấy mình bị chuyện tình gần đây liên tiếp xảy ra làm cho hồ đồ, trên đời làm gì có thần nhân, căn bản là không có khả năng. Trương Vân Phong mặc kệ Lục Thừa Phong suy nghĩ gì, hắn hiện tại đặt nặng tâm tư để làm thế nào đột phá trận pháp thượng. Nếu như không có người khác cản lại, phóng hỏa đốt rừng là biện pháp nhanh nhất, tốt nhất. Nhưng Lục Thừa Phong ngay phía sau nhìn chằm chằm hắn, tuyệt đối không có hắn phóng hỏa. Phát cây, mở đường, với việc phóng hỏa không khác nhau mấy. Nghĩ đến chặt câym Trương Vân Phong bỗng nghĩ đến 1 cách. Kia, ngoài bãi biển có hải lưu, tuy cực kì phức tạp, nhưng chỉ cần có thuyền , vẫn có thể đi ra ngoài, nếu như có thể làm một cái bè gỗ, cũng có chút hi vọng. Nghĩ là làm, Trương Vân Phong lập tức trở lại nhà tranh, đem bảo kiếm bình thường hắn hay dùng luyện công, nhằm gốc đào chặt. Một nhát chặt xuống, Trương Vân Phong biết mình đã nghĩ quá đơn giản. Nơi này, cây đào đã là cây cổ thụ vài chục năm rồi, tuy không phải thực thô, nhưng với đứa nhỏ 4 tuổi mà nói, không có khả năng hoàn thành. Hơn nữa, cái bảo kiếm này, không phải dụng cụ chặt cây. Trương Vân Phong chặt nửa ngày cũng không đốn được 1 gốc cây, mà hắn cũng trong tình trạng kiệt sức. Lục Thừa Phong ở sau nìn Trương Vân Phong nổi điên, không khuyên can, cũng không hỗ trợ, chỉ lẳng lặng nhìn. Hắn một chút đều không lo lắn Trương Vân Phong sẽ đem trận thế phá. Dùng biện pháp thô sơ này (ý là chặt cây), cho dù một trong năm bị tuyệt thế cao thủ chỉ sợ cũng mất 3-5 ngày mới có thể phá trận mà ra. Mà Trương Vân Phong chỉ là tiểu hài tử, ba năm mười ngày cũng chưa chắc có thể làm được. Trương Vân Phong nổi giận ngồi phệt xuống đất, nhìn vết chém chưa được một nửa gốc đào, biết mình làm căn bản phí công, rơi vào đường cùng, đành phải nghỉ ngơi trước nghĩ cách sau. Mà hắn vừa quay đầu lại thấy Lục Thừa Phong một bên xem náo nhiệt, nhất thời nổi nóng, lạnh lùng nói: “Tôi đói bụng, còn không đem thức ăn đến”. Lục Thừa Phong bị Trương Vân Phong quát lớn giống hạ nhân, thái độ tức giận dựng đứng hai hàng lông mày lên, thử tưởng tượng mình mà không chịu làm theo lời hắn, khó trách hắn nổi nóng, cho nên tốt nhất không thèm đôi co, đứng dậy đi lấy đồ ăn. Trương Vân Phong nhìn bóng lưng Lục Thừa Phong biến mất, trong lòng bất mãn. Cái tên Lục Thừa Phong rõ là ý chỉ sự phiêu dật, tiêu sái, nhưng con người hắn chả được một phần, tư tưởng cũ kĩ làm người ra khó có thể tưởng tượng, thời nào rồi còn ôm tư tưởng tôn sư trọng đạo không buông như vậy. Chờ Lục Thừa Phong trở về, Trương Vân Phong đã lấy cành cây cùng đai lưng làm thành một cây cung (cái gì gì đó có hình giống cây cung thì đúng hơn), cái chuôi cung quá đơn sơ quả thực không thể dùng. Lục Thừa Phong nhìn cả nửa ngày không nghĩ ra nó cõ chỗ lợi gì. Mà Trương Vân Phong cũng không có chuyện giải thích cho hắn nghe, chỉ lấy thức ăn trong tay hắn, ăn nhiều nhai to (ăn như hổ đói). Lục Thừa Phong nhìn sắc trời, đoán đã gần giờ tý, vì thế nói: :Tiểu sư đệ, đêm đã khuyu, ta về trước, đệ cũng nghỉ ngơi cho tốt. Còn nữa, không nên suy nghĩ bậy bạ, sự tình sẽ không như đệ nói đâu. Có sư phụ ở đây, trời cũng không sập được”. Trương Vân Phong không để ý hắn, vẫn như cũ ăn như hổi đói. Lục Thừa Phong bất đắc dĩ, đành xoay người đi. Nhưng hắn đi được vài bước, dường như nghe được Trương Vân Phong nói hàm hồ: “Trời không sâp, sư phụ sụp”. Lục Thừa Phong quay đầu lại nhìn, vẻ măth Trương Vân Phong dường như không có gì khác thường, hơn nữa vừa rồi hắn nghe không được rõ lắm, cũng không quá để ý, lắc đầu, đi khỏi. Trương Vân Phong ăn cơm xong, tùy tay lau miệng, đem bát dùng xong, mang cho vào chuôi cùng đoản kiếm vào cây cung mới làm, rồi đi tới trước cây lúc nãy chưa đốn ngã được. Lúc này, hắn đem mũi kiếm đặt trên cây cổ thụ, sau đó đem dây cung trên chuôi kiếm cuốn một vòng, lại dùng lòng bát cố định chuôi kiếm, rồi cúi người xuyên qua xuyên lại, như vậy, hắn đã làm thành một cái dùi) thô sơ. Tuy rằng cái dùi này thô sơ, thân kiếm lại quá dài, chuôi kiếm quá ngắn, dùng không được tốt lắm, nhưng so với việc dùng kiếm chặt cây phải mạnh hơn nhiều. Dùng biện pháp này, Trương Vân Phong nhanh chóng tạo ra được vài cái lỗ nhỏ trên thân cây, rồi không ngừng mở rộng lỗ ra, cứ như vậy nhanh chóng hắn đốn được một gốc cổ thụ. Trương Vân Phong vốn muốn chặt mấy cây nữa để làm bè gỗ. Nhưng sau khi chặt được cây này, tuy rằng thân không quá to nhưng hắn cũng khó có thể bê đi được, chớ nói đóng thành bè gỗ. Vào đường cùng, Trương Vân Phong lại phải tinh giản kế hoạch, bè gỗ sửa nhỏ chỉ nâng được mấy chục cân (1 cân bên nó hình như bằng nửa cân bên mình ấy), hoàn toàn dùng nhánh cây hơi to một chút đóng thành. Giữa còn để lại một lỗ thủng, để phòng bè không chịu nổi trọng lượng cuả mình, thì nửa người hắn sẽ chui xuống, biến bè gỗ thành phao cứu sinh. Vì thiết kế bè gỗ nhỏ lại, nên chỉ trước hừng đông, hắn đã làm xong bè. Trương Vân Phong đã mỏi mệt cực kì, hai tay cũng xước chảy đầy máu. THời điểm làm xong bè, tinh thần thả lỏng, hắn mới thấy đau, ngay cả lau tay cũng không dám, cơ hồ toàn bộ da tay đã tróc đi, nên cái gì cũng không dám đụng chạm vào. Bất quá, trời sắp sáng, Lục Thừa Phong sắp tới, hắn mất sức của chín trâu hai hổ mới là được tiểu bè gỗ, phải nhanh giấu đi, bằng không để y thấy được thì công toi. Cho nên Trương Vân Phong lại chỉ có thể cắn răng, kéo bè gỗ đến giấu sau núi đá. Chỗ này rất rộng, hy vọng Lục Thừa Phong không đi loạn. Lúc sau, Trương Vân Phong tận lực tiêu hủy chứng cớ, đem vụn gỗ đến bờ cát, tưới dầu, đốt. Lúc Lục Thừa Phong đến, đã thấy một đống lửa, rồi lại phát hiện, Trương Vân Phong nghiêm chỉnh chặt đại thụ để đốt sưởi ấm, điều này khiến hắn có chút dở khóc dở cười. Lúc đầu, thấy khói lửa bốc lên, nghĩ Trương Vân Phong rốt cục không chịu được, đem đốt rừng, vội vàng đi đến nhìn. Hiện tại xem ra, Trương Vân Phong làm ra động tĩnh lớn nhưng chưa đến nỗi điên cuồng nông nổi, điều này làm hắn an tâm không ít. Nhưng lúc nhìn đến bàn tay Trương Vân Phong. Lần thứ 2 hắn bị dọa. Hai tay Trương Vân Phong máu tươi đầm đìa, cầm bát cơm ăn, ngay cả máu tươi chảy vào trong đồ ăn cũng không để ý, không biết trong lòng nghĩ điều gì. Lúc này, Trương Vân Phong đã có thể kết luận, Trương Vân Phong lớn lên sau này nhất định không phải phàm nhân. Đáng tiếc, Lục Thừa Phong không biết, Trương Vân Phong là vì cứu Phùng Hành mới liều mạng như vậy. Nguyện vọng lớn nhất của hắn, dĩ nhiên trở thành tiểu nhân vật không người nào biết , không biết, Lục Thừa Phong biết điều này, sẽ có cảm tưởng gì? +++ Chương 11: Đấu tranh (Vật lộn, giãy giụa) [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top