Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163351" data-attributes="member: 75012"><p><strong>Chương 9. Không thể thay đổi</strong></p><p></p><p>Không may thay, sự tình lại đúng như Trương Vân Phong nói. Khi Hoàng Dung sinh ra được 3 ngày, Hoàng lão tà trở về, không những vậy còn bị thương. Người nào đó coi Hoàng lão tà như thần Phật – chính là cái tên Lục Thừa Phong, đều ở trong phòng ngủ của hắn ngày ngày giám sát Trương Vân Phong luyện công.</p><p></p><p>Lúc Lục Thừa Phong vác bộ mặt ủ dột đến sân luyện công thì Trương Vân Phong mới biết được tin tức này. Nói thực, Trương Vân Phong lúc ấy ngây ra. Chuyện gì đến vẫn phải đến, vận mệnh của Phùng Hành, vẫn giống như trong sách viết sao? Trương Vân Phong không cam lòng, hắn tuyệt đối không thể để Phùng Hành chết được. Hắn không muốn nghĩ đến việc trải qua 1 lần nữa chứng kiến mẫu thân qua đời. </p><p></p><p>Hoàng lão tà ngang bướng kia khiến hắn thật thất vọng. Gã thậm chí không đề cập tới chuyện “Cửu âm chân kinh”, chỉ giam mình trong phòng dưỡng thương, chỉ có tên đệ tử đáng thương này của hắn vẫn như cũ đi đi lại lại tính xem phải nên làm gì nên làm gì. Trương Vân Phong vẫn như cũ bị giam ở sân luyện công, không thể đi đâu.</p><p></p><p>Tình huống này làm cho Trương Vân Phong sốt ruột không yên, không có tâm tư luyện công, vừa mới tu luyện được một chút khí lực giờ giống như đi ngược dòng nước tiêu tán đâu không rõ. Hiện giờ hắn hoàn toàn không cần võ công hay gì hết, toàn bộ đầu óc chỉ nghĩ làm như thế nào để đi được ra ngoài, làm thế nào để gặp được Phùng Hành, gặp mặt Hoàng lão tà 1 lần.</p><p></p><p>May mà Lục Thừa Phong mấy ngày nay cũng không yên lòng, đối với chuyện đốc thúc Trương Vân Phong luyện công cũng buông lỏng rất nhiều, làm cho Trương Vân Phong giảm đi rất nhiều nỗi khổ thể xác, bằng không, chỉ bằng bộ dáng hiện tại của Trương Vân Phong sớm đã bị đánh sưng mông.</p><p></p><p>Nhưng dù cho Lục Thừa Phong không để ý thì hắn cũng khó lòng chạy thoát, mà Lục Thừa Phong cũng không có chuyện thả hắn ra ngoài. Gã chấp hành mệnh lệnh của Hoàng lão tà 1 cách tuyệt đối, với những lời hoa mĩ nịnh nọt của Trương Vân Phong căn bản là thờ ơ. Mặc cho Trương Vân Phong mồm mép tép nhẩy hắn cũng không động tâm. Lấy võ công của Trương Vân Phong, muốn chuồn trước mặt gã, 1 cơ hội nhỏ đều đừng nghĩ. Thừa dịp buổi tối Lục Thừa Phong không ở đây để chạy đi, Trương Vân Phong lại không đủ năng lực. Con đường duy nhất đã bị trận pháp chặn, Trương Vân Phong không biết cách hóa giải, đành phải quay về, điều này làm cho hắn đối với các loại trận pháp căm hận đến tận xương tủy, hận không thể hỏa thiêu nó. Đáng tiếc, hắn cũng hiểu, phóng hỏa đốt càng đừng mong ra ngoài vì khi ấy tất cả mọi người kéo đến, còn có thể chạy sao? Trừ bỏ con đường này, 3 hướng khác thì 2 hướng là dốc đá cheo leo, phía dưới sâu không thấy đáy, nếu nhảy xuống thì theo lí thuyết rơi trên mặt biển với rơi trên mặt đất không khác nhau là mấy (đều là chết ý mà ^^ ). Nếu trèo xuống cũng không được, nơi này năm này qua năm khác gió biển thổi, sóng biển xô cũng bị bào mòn cho nhẵn bóng, ngay cả rêu cũng không mọc được thì sao có thể đi xuống. Chỉ sợ là Hoàng lão mà có đi xuống, cũng chỉ có thể dùng khinh công tuyệt đỉnh giữ lại tính mạng mà thôi.</p><p></p><p>Còn 1 hướng nữa là bãi biển, nhưng vài dặm xung quanh không có thuyền nên cũng không thể đi ra. Dù là người bơi giỏi đến mấy thì bơi ra ngoài cũng 9 phần là chết, huống gì Trương Vân Phong lại không biết bơi. </p><p></p><p>Làm sao bây giờ? Trương Vân Phong muốn đập tung đầu cũng không nghĩ ra cách chạy khỏi chỗ này. Năm đó hắn làm tổng giám đốc, gần như chẳng có chuyện gì có thể làm khó được hắn. Nhưng khi đó, hắn làm bên buôn bán, đối với chuyện vượt ngục, thì hắn dốt đặc cán mai. Chờ đợi không nổi nữa, Trương Vân Phong thừa dịp Lục Thừa Phong đi rồi cẩn thận quan sát xung quanh, nhưng càng quan sát càng tuyệt vọng, nơi này quả nhiên là tù giam tự nhiên tuyệt đích, không cần ngục tốt, song giam. Trương Vân Phong nôn nóng không chịu nổi giống như mãnh thú nhốt trong lồng, đi qua đi lại trong vòng luẩn quẩn, cổ họng rít gào, sắc mặt đỏ đậm, ánh mắt tóe lửa. </p><p></p><p>Mãi cho đến hừng đông, Lục Thừa Phong quay lại, mới phát hiện ra Trương Vân Phong dị thường. Bộ dáng hắn thực khiến Lục Thừa Phong sợ hãi, đứa nhỏ mới 4 tuổi, 1 đêm như biến thành quái thú , lệ quỷ. Nhìn qua thấy hắn cực kì mệt mỏi, bước đi buông thõng, tới tới lui lui không biết đã bao lâu khiến cho mặt đất trũng thành 2 đường rãnh song song. </p><p></p><p>Lục Thừa Phong vội vàng xông đến, ôm cổ Trương Vân Phong lo lắng hỏi han: “Tiểu sư đệ, ngươi làm sao vậy? Ko nên làm huynh sợ. Tiểu sư đệ”.</p><p>Trương Vân Phong ngước mắt nhìn Trương Vân Phong lúc lâu mới nhận ra người trước mắt là Lục Thừa Phong. Hắn trừng ánh mắt màu đỏ, thong thả mà kiên định nói: “Mang ta đi gặp sư mẫu”.</p><p></p><p>Lục Thừa Phong cả kinh, đây là ánh mắt con người sao? Ánh mắt đó giống như con sói đơn độc rơi vào cảnh tuyệt vọng vậy. Gã không rõ, cũng không hiểu, đem hắn bắt giam nơi này không phải là để hắn chuyên tâm luyện công sao? Sự tình gì khiến hắn biến thành dạng này? Lục Thừa Phong đối mặt với đôi mắt ấy, đôi mắt sâu sắc kiên quyết cho thấy chủ nhân đôi mắt ấy có bao nhiêu quyết tâm. Nhưng là mệnh lệnh sư phụ, hắn không thể vi phạm được, điều này làm cho hắn tiến thoái lưỡng nan.</p><p></p><p>Trương Vân Phong thấy Lục Thừa Phong hiện lên vẻ khó xử, buồn bực cực kì, cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ oán khí không cách nào phát tiết, 2 tay bị Lục Thừa Phong giữ lấy, vì thế thuận thế nện vào mũi của Lục Thừa Phong 1 cái, đồng thời giận dữ hét lên : “Mang ta đi ra ngoài. Sư mẫu sắp chết, ngươi có biết không? Mang ta ra ngoài a....”</p><p></p><p>Lục Thừa Phong không nghĩ đến Trương Vân Phong đột nhiên tấn công hắn, cái mũi bị đập phải, theo bản năng 2 tay buông Trương Vân Phong ra. Trương Vân Phong lập tức chạy đến bãi biển không chút nghĩ ngỡi nhào vào biển rộng. Nơi này tỉ lệ tử vong thấp hơn đến 9 phần so với các hướng còn lại. Đầu óc Trương Vân Phong đã có chút không tỉnh táo, cũng chỉ có thể từ nơi này liều chết 1 lần. </p><p></p><p>Lục Thừa Phong vừa lau máu mũi xong, đã thấy Trương Vân Phong không màng sống chết nhảy vọt xuống biển, vội vàng chạy theo kéo cổ áo Trương Vân Phong muốn lôi hắn lên. Nhưng Trương Vân Phong giống như con mèo con nổi điên, quay đầu lại cắn cổ tay gã. Lục Thừa Phong bị đau, vội rụt tay lại thủ, Trương Vân Phong liền chạy thoát, hướng ra biển rộng. Lục Thừa Phong thấy Trương Vân Phong nổi điên, không có cách nào liền từ phía sau tung 1 chưởng đánh vào gáy Trương Vân Phong khiến hắn hôn mê, sau đó nhấc hắn đem về.</p><p></p><p>Sau khi an trí Trương Vân Phong trong phòng nhỏ, Lục Thừa Phong mới chạy tới Hoàng lão tà báo cáo. Mà khi hắn ở trước cửa vừa mới nói tới Trương Vân Phong đã bị Hoàng lão tà nổi giận mắng. Kì thực, Hoàng lão tà lúc này đối với Trương Vân Phong xuất hiện 1 loại ghen tị kì quái, cùng cảm giác bất lực, cho nên vừa nghe đến chuyện liên quan đến Trương Vân Phong lập tức nổi trận lôi đình. </p><p>Khi vừa mới thấy Trương Vân Phong, Hoàng lão tà liền có 1 cảm giác đó là đã gặp được đối thủ . Tuổi tác cùng võ công không liên quan đến, chỉ là cảm giác cứ như vâỵ xuất hiện. Nhất là khi Trương Vân Phong biểu hiện không muốn rời xa Phùng Hành, Hoàng lão tà liền cảm nhận được nguy cơ. Hắn đương nhiên không nghi ngờ thê tử chung thủy với mình nhưng Trương Vân Phong lại dùng thân phận đứa trẻ tranh đoạt tình yêu của Phùng Hành, không phải là kiểu tranh đoạt tình nhân, nhưng vẫn cứ làm cho Hoàng lão tà khó chịu. Hơn nữa, Hoàng lão tà quả thực cho rằng Trương Vân Phong là kẻ có tài, liền dốc sức thu phục hắn làm môn hạ. Cứ như vậy, Trương Vân Phong sẽ bị hắn – là sư phụ - quản thúc, muốn chỉnh hắn thế nào thì chỉnh, thứ 2, lợi dụng danh phận sư phụ đem Trương Vân Phong tránh xa Phùng Hành, giảm bớt tiếp xúc giữa 2 người họ, như vậy có thể giải quyết đối thủ, không cho cơ hội. Đây là Hoàng lão tà trong lòng tính toán, không nói cho bất cứ kẻ nào biết được. Trương Vân Phong là 1 nhân tài thu về làm môn hạ của Đào Hoa đảo, sẽ làm cho thế lực bổn phái mạnh hơn, 1 vốn 4 lời, quả thực chỗ tốt không cần nói cũng biết.</p><p></p><p>Hoàng lão tà bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ hiểu quy luật của nó. Mặc dù vậy vừa có 2 đệ tử không từ mà biệt, “Cửu âm chân kinh” cũng biến mất, hắn cũng có chút kinh sợ. Nhưng hắn cũng không bởi vậy mà hồ đồ, phán đoán của hắn và Trương Vân Phong giống nhau, nhất định là 2 cái tên nghịch đồ đã trộm “Cửu âm chân kinh” chạy trốn. Khi hắn nghe nói Trương Vân Phong đã cùng 3 đệ tử khác truy tìm, hắn cũng buông xuống nửa phần lo lắng, bởi hắn đối với Trương Vân Phong rất tin tưởng. Mà Trương Vân Phong cũng không phụ sự tín nhiệm của hắn, quả thật đã dò ra hành tung của 2 tên phản đồ.</p><p></p><p>Bởi Hoàng lão tà quá mức tự tin, đuổi 4 đệ tử trở về, sự tình lại xảy ra biến hóa. Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong phát hiện có người truy đuổi phía sau nên lập tức thay đổi phương thức chạy trốn, không đi vào thành trấn mà đi tới thâm sơn cùng cốc không có bóng người. Lần này, Hoàng lão tà ăn khổ. Địa phương không có người, vài ngày nhịn đói, săn thú rừng lại không có gia bị, không ăn cho nổi. Trong núi lại không có đường nhỏ, không cách nào đoán ra phương hướng chúng chạy trốn. Hoàng lão tà không phải thợ hắn, chỉ có thể thi triển hết khinh công, tìm kiếm lung tung. </p><p></p><p>Cuối cùng, Hoàng lão tà rốt cục cũng đuổi theo được 2 tên phản đồ, lúc đó toàn thân đã chật vật chịu không nổi rồi. Mỏi mệt khiến Hoàng lão tà phạm phải sai lầm Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong thấy sư phụ đuổi theo, cả kinh liền dùng tuyệt chiêu, đem cung tiễn buộc dây thừng bắn sang bên kia khe sâu trước mặt, mạo hiểm dùng dây này vượt qua khe sâu, sau đó cắt đứt. Hoàng lão tà vốn là có cơ hội vượt qua khe sâu bằng dây thừng đó, nhưng vì thân thể mệt mỏi, thời điểm mấu chốt 1 bước lại hụt vào khoảng không, rơi vào thụ động. Kết quả, hắn chậm trễ, chỉ có thể trơ mắt nhìn 2 phản đồ chạy mất (nguyên văn là :chạy hộc lên như như lợn), hắn cách 1 khe sâu, thúc thủ vô sách (bó tay không có cách nào). Giận quá mất khôn, Hoàng lão tà muốn dùng khinh công của hắn vượt qua khe sâu, rộng kia nhưng cái khe đó vượt quá sức hắn, do vậy không thể tránh khỏi, hắn bị rơi xuống vực. Tuy là vẫn quay về được nhưng cũng bị thương không hề nhẹ.</p><p></p><p>Đệ tử phản môn, lấy đi thứ có thể trợ giúp bang phá của hắn trở thành số 1 thiên hạ - Cửu âm chân kinh, lại truy tung thất lại, thêm Trương Vân Phong, mấy thứ đả kích cùng lúc làm cho tính tình Hoàng lão tà bạc phát. Hắn thề phải chính mình nghiên cứu ra 1 loại tuyệt thế võ công, không có Cửu âm chân kinh, hắn vẫn là số 1. Bởi vậy, hắn chui mình vào thư phòng vừa dưỡng thương vừa vùi đầu vào nghiên cứu. </p><p></p><p>Phía sau, Lục Thừa Phong cảm thấy không nên ở trước mặt Hoàng lão tà nhắc đến Trương Vân Phong khiến sư phụ hắn không thoải mái. Do vậy, Lục Thừa Phong bị ăn mắng đã thông suốt, vội chuồn, không dám nhắc đến chuyện Trương Vân Phong nữa.</p><p>Thực ra Lục Thừa Phong nếu quyết định đem thả Trương Vân Phong ra, Hoàng lão tà một lòng nghiên cứu võ công, chắc là không biết, nếu biết cũng mặc kệ, Trương Vân Phong bây giờ có luyện công hay không sư phụ chắc cũng chả để ý. Chỉ cần không xuất hiện trước mặt sư phụ liền không có vấn đề gì. Nhưng cái tên Lục Thừa Phong kia đúng là hết hi vọng, làm chogã vi phạm ý của Hoàng lão tà, chỉ có cách là chết, nếu chết rồi, hắn mới đem thi thể hắn đi ra mà thôi. </p><p></p><p>Sự tình lại trở về ban đầu, Trương Vân Phong lại lần nữa bỏ lỡ cơ hội sửa lại lịch sử! </p><p>_____</p><p>Chương 10. Vượt ngục</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163351, member: 75012"] [B]Chương 9. Không thể thay đổi[/B] Không may thay, sự tình lại đúng như Trương Vân Phong nói. Khi Hoàng Dung sinh ra được 3 ngày, Hoàng lão tà trở về, không những vậy còn bị thương. Người nào đó coi Hoàng lão tà như thần Phật – chính là cái tên Lục Thừa Phong, đều ở trong phòng ngủ của hắn ngày ngày giám sát Trương Vân Phong luyện công. Lúc Lục Thừa Phong vác bộ mặt ủ dột đến sân luyện công thì Trương Vân Phong mới biết được tin tức này. Nói thực, Trương Vân Phong lúc ấy ngây ra. Chuyện gì đến vẫn phải đến, vận mệnh của Phùng Hành, vẫn giống như trong sách viết sao? Trương Vân Phong không cam lòng, hắn tuyệt đối không thể để Phùng Hành chết được. Hắn không muốn nghĩ đến việc trải qua 1 lần nữa chứng kiến mẫu thân qua đời. Hoàng lão tà ngang bướng kia khiến hắn thật thất vọng. Gã thậm chí không đề cập tới chuyện “Cửu âm chân kinh”, chỉ giam mình trong phòng dưỡng thương, chỉ có tên đệ tử đáng thương này của hắn vẫn như cũ đi đi lại lại tính xem phải nên làm gì nên làm gì. Trương Vân Phong vẫn như cũ bị giam ở sân luyện công, không thể đi đâu. Tình huống này làm cho Trương Vân Phong sốt ruột không yên, không có tâm tư luyện công, vừa mới tu luyện được một chút khí lực giờ giống như đi ngược dòng nước tiêu tán đâu không rõ. Hiện giờ hắn hoàn toàn không cần võ công hay gì hết, toàn bộ đầu óc chỉ nghĩ làm như thế nào để đi được ra ngoài, làm thế nào để gặp được Phùng Hành, gặp mặt Hoàng lão tà 1 lần. May mà Lục Thừa Phong mấy ngày nay cũng không yên lòng, đối với chuyện đốc thúc Trương Vân Phong luyện công cũng buông lỏng rất nhiều, làm cho Trương Vân Phong giảm đi rất nhiều nỗi khổ thể xác, bằng không, chỉ bằng bộ dáng hiện tại của Trương Vân Phong sớm đã bị đánh sưng mông. Nhưng dù cho Lục Thừa Phong không để ý thì hắn cũng khó lòng chạy thoát, mà Lục Thừa Phong cũng không có chuyện thả hắn ra ngoài. Gã chấp hành mệnh lệnh của Hoàng lão tà 1 cách tuyệt đối, với những lời hoa mĩ nịnh nọt của Trương Vân Phong căn bản là thờ ơ. Mặc cho Trương Vân Phong mồm mép tép nhẩy hắn cũng không động tâm. Lấy võ công của Trương Vân Phong, muốn chuồn trước mặt gã, 1 cơ hội nhỏ đều đừng nghĩ. Thừa dịp buổi tối Lục Thừa Phong không ở đây để chạy đi, Trương Vân Phong lại không đủ năng lực. Con đường duy nhất đã bị trận pháp chặn, Trương Vân Phong không biết cách hóa giải, đành phải quay về, điều này làm cho hắn đối với các loại trận pháp căm hận đến tận xương tủy, hận không thể hỏa thiêu nó. Đáng tiếc, hắn cũng hiểu, phóng hỏa đốt càng đừng mong ra ngoài vì khi ấy tất cả mọi người kéo đến, còn có thể chạy sao? Trừ bỏ con đường này, 3 hướng khác thì 2 hướng là dốc đá cheo leo, phía dưới sâu không thấy đáy, nếu nhảy xuống thì theo lí thuyết rơi trên mặt biển với rơi trên mặt đất không khác nhau là mấy (đều là chết ý mà ^^ ). Nếu trèo xuống cũng không được, nơi này năm này qua năm khác gió biển thổi, sóng biển xô cũng bị bào mòn cho nhẵn bóng, ngay cả rêu cũng không mọc được thì sao có thể đi xuống. Chỉ sợ là Hoàng lão mà có đi xuống, cũng chỉ có thể dùng khinh công tuyệt đỉnh giữ lại tính mạng mà thôi. Còn 1 hướng nữa là bãi biển, nhưng vài dặm xung quanh không có thuyền nên cũng không thể đi ra. Dù là người bơi giỏi đến mấy thì bơi ra ngoài cũng 9 phần là chết, huống gì Trương Vân Phong lại không biết bơi. Làm sao bây giờ? Trương Vân Phong muốn đập tung đầu cũng không nghĩ ra cách chạy khỏi chỗ này. Năm đó hắn làm tổng giám đốc, gần như chẳng có chuyện gì có thể làm khó được hắn. Nhưng khi đó, hắn làm bên buôn bán, đối với chuyện vượt ngục, thì hắn dốt đặc cán mai. Chờ đợi không nổi nữa, Trương Vân Phong thừa dịp Lục Thừa Phong đi rồi cẩn thận quan sát xung quanh, nhưng càng quan sát càng tuyệt vọng, nơi này quả nhiên là tù giam tự nhiên tuyệt đích, không cần ngục tốt, song giam. Trương Vân Phong nôn nóng không chịu nổi giống như mãnh thú nhốt trong lồng, đi qua đi lại trong vòng luẩn quẩn, cổ họng rít gào, sắc mặt đỏ đậm, ánh mắt tóe lửa. Mãi cho đến hừng đông, Lục Thừa Phong quay lại, mới phát hiện ra Trương Vân Phong dị thường. Bộ dáng hắn thực khiến Lục Thừa Phong sợ hãi, đứa nhỏ mới 4 tuổi, 1 đêm như biến thành quái thú , lệ quỷ. Nhìn qua thấy hắn cực kì mệt mỏi, bước đi buông thõng, tới tới lui lui không biết đã bao lâu khiến cho mặt đất trũng thành 2 đường rãnh song song. Lục Thừa Phong vội vàng xông đến, ôm cổ Trương Vân Phong lo lắng hỏi han: “Tiểu sư đệ, ngươi làm sao vậy? Ko nên làm huynh sợ. Tiểu sư đệ”. Trương Vân Phong ngước mắt nhìn Trương Vân Phong lúc lâu mới nhận ra người trước mắt là Lục Thừa Phong. Hắn trừng ánh mắt màu đỏ, thong thả mà kiên định nói: “Mang ta đi gặp sư mẫu”. Lục Thừa Phong cả kinh, đây là ánh mắt con người sao? Ánh mắt đó giống như con sói đơn độc rơi vào cảnh tuyệt vọng vậy. Gã không rõ, cũng không hiểu, đem hắn bắt giam nơi này không phải là để hắn chuyên tâm luyện công sao? Sự tình gì khiến hắn biến thành dạng này? Lục Thừa Phong đối mặt với đôi mắt ấy, đôi mắt sâu sắc kiên quyết cho thấy chủ nhân đôi mắt ấy có bao nhiêu quyết tâm. Nhưng là mệnh lệnh sư phụ, hắn không thể vi phạm được, điều này làm cho hắn tiến thoái lưỡng nan. Trương Vân Phong thấy Lục Thừa Phong hiện lên vẻ khó xử, buồn bực cực kì, cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ oán khí không cách nào phát tiết, 2 tay bị Lục Thừa Phong giữ lấy, vì thế thuận thế nện vào mũi của Lục Thừa Phong 1 cái, đồng thời giận dữ hét lên : “Mang ta đi ra ngoài. Sư mẫu sắp chết, ngươi có biết không? Mang ta ra ngoài a....” Lục Thừa Phong không nghĩ đến Trương Vân Phong đột nhiên tấn công hắn, cái mũi bị đập phải, theo bản năng 2 tay buông Trương Vân Phong ra. Trương Vân Phong lập tức chạy đến bãi biển không chút nghĩ ngỡi nhào vào biển rộng. Nơi này tỉ lệ tử vong thấp hơn đến 9 phần so với các hướng còn lại. Đầu óc Trương Vân Phong đã có chút không tỉnh táo, cũng chỉ có thể từ nơi này liều chết 1 lần. Lục Thừa Phong vừa lau máu mũi xong, đã thấy Trương Vân Phong không màng sống chết nhảy vọt xuống biển, vội vàng chạy theo kéo cổ áo Trương Vân Phong muốn lôi hắn lên. Nhưng Trương Vân Phong giống như con mèo con nổi điên, quay đầu lại cắn cổ tay gã. Lục Thừa Phong bị đau, vội rụt tay lại thủ, Trương Vân Phong liền chạy thoát, hướng ra biển rộng. Lục Thừa Phong thấy Trương Vân Phong nổi điên, không có cách nào liền từ phía sau tung 1 chưởng đánh vào gáy Trương Vân Phong khiến hắn hôn mê, sau đó nhấc hắn đem về. Sau khi an trí Trương Vân Phong trong phòng nhỏ, Lục Thừa Phong mới chạy tới Hoàng lão tà báo cáo. Mà khi hắn ở trước cửa vừa mới nói tới Trương Vân Phong đã bị Hoàng lão tà nổi giận mắng. Kì thực, Hoàng lão tà lúc này đối với Trương Vân Phong xuất hiện 1 loại ghen tị kì quái, cùng cảm giác bất lực, cho nên vừa nghe đến chuyện liên quan đến Trương Vân Phong lập tức nổi trận lôi đình. Khi vừa mới thấy Trương Vân Phong, Hoàng lão tà liền có 1 cảm giác đó là đã gặp được đối thủ . Tuổi tác cùng võ công không liên quan đến, chỉ là cảm giác cứ như vâỵ xuất hiện. Nhất là khi Trương Vân Phong biểu hiện không muốn rời xa Phùng Hành, Hoàng lão tà liền cảm nhận được nguy cơ. Hắn đương nhiên không nghi ngờ thê tử chung thủy với mình nhưng Trương Vân Phong lại dùng thân phận đứa trẻ tranh đoạt tình yêu của Phùng Hành, không phải là kiểu tranh đoạt tình nhân, nhưng vẫn cứ làm cho Hoàng lão tà khó chịu. Hơn nữa, Hoàng lão tà quả thực cho rằng Trương Vân Phong là kẻ có tài, liền dốc sức thu phục hắn làm môn hạ. Cứ như vậy, Trương Vân Phong sẽ bị hắn – là sư phụ - quản thúc, muốn chỉnh hắn thế nào thì chỉnh, thứ 2, lợi dụng danh phận sư phụ đem Trương Vân Phong tránh xa Phùng Hành, giảm bớt tiếp xúc giữa 2 người họ, như vậy có thể giải quyết đối thủ, không cho cơ hội. Đây là Hoàng lão tà trong lòng tính toán, không nói cho bất cứ kẻ nào biết được. Trương Vân Phong là 1 nhân tài thu về làm môn hạ của Đào Hoa đảo, sẽ làm cho thế lực bổn phái mạnh hơn, 1 vốn 4 lời, quả thực chỗ tốt không cần nói cũng biết. Hoàng lão tà bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ hiểu quy luật của nó. Mặc dù vậy vừa có 2 đệ tử không từ mà biệt, “Cửu âm chân kinh” cũng biến mất, hắn cũng có chút kinh sợ. Nhưng hắn cũng không bởi vậy mà hồ đồ, phán đoán của hắn và Trương Vân Phong giống nhau, nhất định là 2 cái tên nghịch đồ đã trộm “Cửu âm chân kinh” chạy trốn. Khi hắn nghe nói Trương Vân Phong đã cùng 3 đệ tử khác truy tìm, hắn cũng buông xuống nửa phần lo lắng, bởi hắn đối với Trương Vân Phong rất tin tưởng. Mà Trương Vân Phong cũng không phụ sự tín nhiệm của hắn, quả thật đã dò ra hành tung của 2 tên phản đồ. Bởi Hoàng lão tà quá mức tự tin, đuổi 4 đệ tử trở về, sự tình lại xảy ra biến hóa. Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong phát hiện có người truy đuổi phía sau nên lập tức thay đổi phương thức chạy trốn, không đi vào thành trấn mà đi tới thâm sơn cùng cốc không có bóng người. Lần này, Hoàng lão tà ăn khổ. Địa phương không có người, vài ngày nhịn đói, săn thú rừng lại không có gia bị, không ăn cho nổi. Trong núi lại không có đường nhỏ, không cách nào đoán ra phương hướng chúng chạy trốn. Hoàng lão tà không phải thợ hắn, chỉ có thể thi triển hết khinh công, tìm kiếm lung tung. Cuối cùng, Hoàng lão tà rốt cục cũng đuổi theo được 2 tên phản đồ, lúc đó toàn thân đã chật vật chịu không nổi rồi. Mỏi mệt khiến Hoàng lão tà phạm phải sai lầm Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong thấy sư phụ đuổi theo, cả kinh liền dùng tuyệt chiêu, đem cung tiễn buộc dây thừng bắn sang bên kia khe sâu trước mặt, mạo hiểm dùng dây này vượt qua khe sâu, sau đó cắt đứt. Hoàng lão tà vốn là có cơ hội vượt qua khe sâu bằng dây thừng đó, nhưng vì thân thể mệt mỏi, thời điểm mấu chốt 1 bước lại hụt vào khoảng không, rơi vào thụ động. Kết quả, hắn chậm trễ, chỉ có thể trơ mắt nhìn 2 phản đồ chạy mất (nguyên văn là :chạy hộc lên như như lợn), hắn cách 1 khe sâu, thúc thủ vô sách (bó tay không có cách nào). Giận quá mất khôn, Hoàng lão tà muốn dùng khinh công của hắn vượt qua khe sâu, rộng kia nhưng cái khe đó vượt quá sức hắn, do vậy không thể tránh khỏi, hắn bị rơi xuống vực. Tuy là vẫn quay về được nhưng cũng bị thương không hề nhẹ. Đệ tử phản môn, lấy đi thứ có thể trợ giúp bang phá của hắn trở thành số 1 thiên hạ - Cửu âm chân kinh, lại truy tung thất lại, thêm Trương Vân Phong, mấy thứ đả kích cùng lúc làm cho tính tình Hoàng lão tà bạc phát. Hắn thề phải chính mình nghiên cứu ra 1 loại tuyệt thế võ công, không có Cửu âm chân kinh, hắn vẫn là số 1. Bởi vậy, hắn chui mình vào thư phòng vừa dưỡng thương vừa vùi đầu vào nghiên cứu. Phía sau, Lục Thừa Phong cảm thấy không nên ở trước mặt Hoàng lão tà nhắc đến Trương Vân Phong khiến sư phụ hắn không thoải mái. Do vậy, Lục Thừa Phong bị ăn mắng đã thông suốt, vội chuồn, không dám nhắc đến chuyện Trương Vân Phong nữa. Thực ra Lục Thừa Phong nếu quyết định đem thả Trương Vân Phong ra, Hoàng lão tà một lòng nghiên cứu võ công, chắc là không biết, nếu biết cũng mặc kệ, Trương Vân Phong bây giờ có luyện công hay không sư phụ chắc cũng chả để ý. Chỉ cần không xuất hiện trước mặt sư phụ liền không có vấn đề gì. Nhưng cái tên Lục Thừa Phong kia đúng là hết hi vọng, làm chogã vi phạm ý của Hoàng lão tà, chỉ có cách là chết, nếu chết rồi, hắn mới đem thi thể hắn đi ra mà thôi. Sự tình lại trở về ban đầu, Trương Vân Phong lại lần nữa bỏ lỡ cơ hội sửa lại lịch sử! _____ Chương 10. Vượt ngục [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top