Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163349" data-attributes="member: 75012"><p><strong>Chương 8: Quán tính </strong></p><p></p><p>Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh</p><p></p><p></p><p>Đất Giang Nam, từ trước đến nay là một trong những vùng giàu nhất Tầu. Cái gọi là giàu nhất đương nhiên phải kể đến những kẻ có tiền. Cho nên, Khúc Linh Phong và Trương Vân Phong thu hoạch không tồi. Sau 3 ngày đi ăn cướp, hai người họ tổng cộng cướp được 1 vạn lượng bạc. Đây mới chỉ là trấn nhỏ phụ cận bình thường, nếu đến những thành phố lớn như Dương Châu, Hàng Châu, Gia Hưng thì bọn họ sẽ còn kiếm được gấp bội. </p><p></p><p>Khúc Linh Phong đối với hành vi trộm cắp này, hắn rất để ý. Vì chuyện này, thái độ đối với Trương Vân Phong chính là lạnh như băng. Tuy rằng Trương Vân Phong lấy cớ rất nhiều lần, lý do đầy đủ, nhưng vô luận thế nào cũng không thay đổi được hắn bị trở thành kẻ trộm. </p><p></p><p>Mà Trương Vân Phong cũng thực sự buồn rầu, hắn sở dĩ chọn Khúc Linh Phong cùng hợp tác là vì biết sau khi hắn bị Hoàng lão tà đuổi khỏi Đảo Đào hoa đã đi khắp nơi ăn cắp tranh quý chữ báu, vàng bạc châu báu hy vọng hiếu kính cho Hoàng lão tà, có thể được Hoàng lão tà tha thứ. Nếu thời điểm kia có thể quyết tâm làm kẻ trộm, hiện tại sao lại không được. Nhưng lại nén giận trên người hắn. Mặc kệ, cứ tìm về “Cửu âm chân kinh” là quan trọng nhất, bằng không tính mạng Phùng Hành gặp nguy hiểm, chân của mấy huynh đệ cũng không giữ được. Cho nên, những chuyện khác cứ để quan một bên đã. </p><p></p><p>Ở thời điểm quan trọng nhất, tiền bạc liền phát huy tác dụng, Trương Vân Phong đã liên hệ với Cái Bang, đem bạc trao đổi lấy tung tích của 2 kẻ phản đồ. Một ngàn lượng bạc chính là tiền đặt cọc, chỉ cần thành công tìm hiểu địa điểm trốn của Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong thì sẽ nhận nửa còn lại.</p><p></p><p>Được Cái Bang thiên hạ đệ nhất giúp, trong bang người đông vạn kế, tin tức cũng là nhanh chóng nhất. Ở cái xã hội này, nơi nào chả có vài tên khất cái (khất cái : ăn mày), mà nơi nào có khất cái là có Cái Bang. Khúc Linh Phong vẽ tranh chân dung bọn Trần Huyền Phong, từ đó, cơ hồ biến khắp thiên hạ thành thiên la địa võng truy nã đối tượng. </p><p></p><p>Cái Bang quả nhiên không hổ danh bang phái đứng đầu thiên hạ, mới không đến nửa ngày đã có tin tức trở lại. Hướng Trương Vân Phong báo cáo là một tên khất cái trung niên (tên ăn mày tuổi khoảng 40-50) nói Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong đúng là đã đi hướng Bắc, nhưng 1 ngày sau 2 người họ lén lút thay đổi trang phục, sau đó lại đi về hướng Tây. </p><p></p><p>Khúc Linh Phong biết được tin này, sốt ruột hỏi địa chỉ để đuổi theo, nhưng Trương Vân Phong lại ngăn cản hắn, lại tiếp tục ăn trộm 3 ngày sau mới chậm rì rì đi về hướng Tây. Khúc Linh Phong đối với hành động của Trương Vân Phong thực sự không hiểu nhưng vì quan hệ chiến tranh lạnh mấy ngày nay liền cố nén không đi hỏi hắn. Trương Vân Phong thấy hắn không hỏi, lại rất nghe lời, đương nhiên càng không giải thích, sớm muộn gì cũng có một ngày, Khúc Linh Phong không nhịn nổi nữa cũng chủ động đến làm hòa với hắn thôi. </p><p></p><p>Mới đi về hướng Tây 1 ngày, Lục Thừa Phong và Vũ Miên Phong cũng ở phía sau đuổi theo. 2 người họ đuổi theo mục tiêu về hướng Bắc phát hiện mất dấu mục tiêu, nấn ná ở đó thêm 2 ngày, vẫn thủy chung (trước sau) tìm không thấy manh mối, lúc này mới ngừng tìm kiếm, quay lại tìm Trương Vân Phong hội hợp. Nhìn thấy ám kí của Trương Vân Phong để lại, lại mệt mỏi đuổi theo. Đi dọc đường đi thực là mệt muốn chết rồi. </p><p></p><p>Hai bên hội hợp lại, Lục Thừa Phong và Vũ Miên Phong thấy Trương Vân Phong và Khúc Linh Phong bộ dáng dửng dưng không nhanh không chậm, cảm thấy mình thật uất ức. Hai người họ giống như chó đi đánh hơi, 4 ngày ngủ có 4 canh giờ mà không được kết quả gì. Trong khi đó, bọn Trương Vân Phong được ăn ngon, ngủ tốt, còn giàu to rồi thuê người kiếm, lại không chậm trễ việc tìm người. Thật là người so với người mà tức chết bọn hắn a.</p><p></p><p>Vì nắm giữ được hành tung của Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong, 4 người đuổi bắt cũng thoải mái hơn. Dọc đường đi tuy rằng việc thực sự gấp nhưng tâm tình cũng đỡ nặng hơn rất nhiều. Chính là vì Trương Vân Phong phía sau luôn cố ý chậm lại, làm cho 1 đuổi 1 chạy giữ khoảng cách, mặc dù khoảng cách ấy không ngừng thu nhỏ lại, khá tiển triển mà lại thong thả vô cùng, Điều này làm cho đám người Lục Thừa Phong lo lăng vô cùng lại không thể làm gì.</p><p></p><p>Rốt cục, đến ngày thứ 8, Hoàng lão tà cũng ở phía sau đuổi đến. Giống như dự đoán của Trương Vân Phong, sắn mặt Hoàng lão tà không tốt chút nào, giống như mây đen áp trên đỉnh đẩu lại giống như núi lửa sắp bùng nổ làm người đối mặt hắn có một loại cảm giác hít thở không thông. </p><p></p><p>Nhưng không ngờ được là, Hoàng lão tà đối với 4 đệ tử vừa đc 1 phen vất vả, không chút khách sáo ra mệnh lệnh: “Các ngươi lập tức quay về đảo, không có lời của ta, ai cũng không được phép bước ra khỏi Đảo nửa bước”.</p><p></p><p>Đám người Lục Thừa Phong đối với mệnh lệnh của Hoàng lão tà không dám có chút chần chờ, lập tức khom người xác nhận. Nhưng Trương Vân Phong không nghe, lười biếng nói: “Sư phụ, người có nắm chắc có thể đưa 2 người họ về sao? Chúng ta....”</p><p>Trương Vân Phong còn muốn đem tuyến đường Cái Bang chỉ giao cho Hoàng lão tà, tránh cho hắn khỏi đi đường vòng. Nhưng Hoàng lão tà tâm tình hiện tại không tốt, lại thấy Trương Vân Phong kháng mệnh lệnh của hắn như là không thèm để ý, đối lập với 3 đồ đệ kia, liền càng thêm tức giận. Cho nên, không đợi Trương Vân Phong nói xong liền xen vào: “Vi sư làm thế nào cũng không cần ngươi phải dạy”.</p><p></p><p>Trương Vân Phong còn chưa từ bỏ ý định, lại há mồm nói: “Tôi...”</p><p></p><p>Hoàng lão tà quyết tâm không cho hắn mở miệng , thấy Trương Vân Phong như cũ không phục, trừng ánh mắt tức giận, lấy một ngón tay điểm huyệt đạo của Trương Vân Phong khiến cho lời hắn chưa kịp nói ra đều ngưng lại trong miệng, sau đó hướng Lục Thừa Phong nói: Các ngươi lập tức về đảo, Thuận Phong, ngươi vẫn giám sát Trương Vân Phong luyện công, chờ ta quay về đảo sẽ kiểm tra”.</p><p></p><p>Lục Thừa Phong ở dưới uy quyền của Hoàng lão tà đã lâu, sớm mất đi dũng khí phản kháng, lập tức vâng mệnh, gọi 2 huynh đệ còn lại, ôm Trương Vân Phong vào trong ngực, phi thân mà đi.</p><p></p><p>Dọc đường đi về đảo Đào hoa, Trương Vân Phong ăn đau, Hoàng lão tà công lực cao, hắn điểm huyệt đạo, đám người Lục Thừa Phong không giải được, cho nên Trương Vân Phong chỉ có thể chờ huyết mạch chậm rãi lưu động tự khai giải. Lúc huyệt đạo được giải thì thuyền cũng đã cập bờ về đảo. Đi về chỉ mất 1 ngày. Trương Vân Phong âm thầm hối hận, hắn thiên toán vạn đoán, cố tình tiết lộ tình hình cho Hoàng lão tà. Trước kia hắn là chủ tịch 1 tập đoàn, cao cao tại thượng (ở trên nhiều người), hiển nhiên là nhân vật cao nhất, tất cả đều nghe hắn không dám kháng mệnh, cùng lắm cũng chỉ đưa ra đề nghị mà thôi. Bọn Lục Thừa Phong dọc đường đi cũng đều nói gì nghe nấy, duy nhất Hoàng lão tà, tính tình cổ quái, ngay cả quyền lợi nói chuyện của hắn cũng bị tước đoạt khiến cho Trương Vân Phong có ngàn diệu kế cũng không thể khai triển. </p><p></p><p>“Nói cho cùng, dù có lắm mưu nhiều kế cũng cần có sức mạnh mới có thể thi triển. Đối phương còn hơn rất xa, cho nên cái gọi là kế sách cũng chỉ như trẻ ranh làm trò vậy”. Trương Vân Phong đứng đầu thuyền, nhìn đảo Đào hoa đang gần tới, bất đắc dĩ than thở (nguyên gốc là tự kiểm điểm). Lúc này hắn mới ý thức đc tầm quan trọng của sức mạnh. “Xem ra, về sau phải luyện công thật tốt”.</p><p></p><p>Phùng Hành bụng bầu cũng ra bến tàu đón bốn đệ tử, điều này làm cho đám Lục Thừa Phong vừa mừng vừa lo (sợ hãi), sư mẫu đích thân ra đón, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì bọn họ chết trăm lần cũng không chuộc được tội.</p><p></p><p>Trương Vân Phong vừa mới giải được huyệt đạo không lâu, là người đầu tiên nhảy khỏi thuyền nhào vào lòng Phùng Hành, ôm ấp thân thiết, sau đó ríu ra ríu rít kể chuyện dọc đường cho Phùng Hành, còn áp tai lên bụng lắng nghe tiểu muội đạp. Đem toàn bộ sự chú ý của Phùng Hành vào hắn làm cho nàng chỉ có thể hướng mặt đến các đệ tử khác gật đầu, biểu thị ý xin lỗi. Điều này làm cho đám Lục Thừa Phong trong bụng thầm oán thán: “Sư phụ điểm huyệt đạo sao không thêm chút lực để hắn im lặng lâu thêm chút, miễn cho hắn độc chiếm sủng ái của sư mẫu”.</p><p></p><p>Trương Vân Phong hành động như vậy, thực không có cố ý tỏ vẻ, hắn thực sự cảm giác thân thiết với Phùng Hành, coi nàng như mẫu thân đời này của hắn. Lúc vừa thấy mặt nàng, trong thân thể của một đứa trẻ, không ngăn được bản tính quán tính của trẻ con (<em>giống như mẫu tính chính là thiên tính thì trẻ con cũng có loại quán tính muốn gần mẹ mình)</em>.</p><p></p><p>Quay về đảo, mọi người lại khôi phục như trước, lại có mệnh lệnh của Hoàng lão tà ra lệnh các đệ tử không thể rời đảo Đào hoa, bọn Lục Thừa Phong cũng sẽ tuân chủ nghiêm chỉnh không dám sai. Trương Vân Phong lại một lần nữa giam tại nơi tu luyện đặc biệt kia, mỗi ngày buồn tẻ tiến hành luyện tập.</p><p></p><p>Nhưng Trương Vân Phong hiện tại tâm tính không như trước, trước kia tuy rằng đối với võ công cũng muốn tập nhưng không phải vì ham thích, hắn chỉ muốn tập cho thân thể khỏe mạnh, hắn chỉ muốn làm 1 người bình thường, việc có võ công hay không thấy không quan trọng lắm. Cho nên, mỗi khi tập luyện mệt mỏi hắn đều nghỉ ngơi. Nhưng giờ hắn ý thức được, nếu muốn làm 1 người bình thường cũng cần phải có sức mạnh chống đỡ, không có khả năng bảo vệ mình, đang sống trong thời buổi loạn lạc, nhỡ 1 ngày nào đó gặp phải cường đạo, quan binh, giang hồ hào khách linh tinh gì đó, thì chẳng phải chờ chết hay sao? </p><p></p><p>Cho nên, võ công cũng thực cần thiết, bình thường cũng chỉ giấu đi nhưng còn tốt hơn đến lúc nguy cấp lại chỉ ôm đầu (chắc là ôm đầu trồn xuống gầm bàn í :v ). Bởi vậy, Trương Vân Phong lần này tu luyện võ công đã chăm chỉ hơn rất nhiều. Hắn đã vốn là người chăm chỉ, thấy được võ công sẽ là vũ khí tất yếu trong tương lai bảo vệ gia đình, đương nhiên, thái độ càng nghiêm túc hơn.</p><p>Cái gọi là trong núi không có năm tháng, bất giác lại là một tháng trôi qua (sống trong núi không thể xác định được thời gian, không tính được năm tháng trôi qua), Trương Vân Phong mấy ngày này vất vả tu luyện đã có chút thành tựu, bước đầu đã vận được khí, nội công luyện được tầng đầu tiên khá ổn định. Đúng lúc này, Lục Thừa Phong báo cho hắn biết tin vui, Phùng Hành đã sinh, Hoàng Dung ra đời.</p><p></p><p>Nhưng thời điểm nghe được tin tức này, Trương Vân Phong trong lòng bất an, lúc này hắn mới cảm giác được, thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, mà trọng yếu là Hoàng lão tà vẫn chưa có trở về. Chứng tỏ hắn vẫn chưa bắt được 2 tên phản đồ Trần Huyền Phong và MSP, ngay cả thê tử hắn sinh nở cũng bỏ sau.</p><p></p><p>Điều này làm cho Trương Vân Phong sinh ra dự cảm không tốt: “Chẳng lẽ, có ta tham dự, Hoàng lão tà vẫn không bắt được phản đồ. Nói vậy, lịch sử vẫn như cũ tiếp diễn , như vậy, tính mạng sư mẫu....”</p><p></p><p>Trương Vân Phong không dám nghĩ tới, chỉ có thể âm thầm mắng: “Hoàng lão tà ngu xuẩn. Ta đã đem hành tung 2 tên phản đồ tìm hiểu nói rõ ràng cho ngươi mà còn không bắt được, chứng minh rằng ngươi là cái đồ đần không có thuốc chữa. Nếu sư mẫu bởi vậy mà chết, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi”.</p><p></p><p>*********</p><p>Chương 9: Không thể thay đổi</p><p></p><p><em>{Bạn Cầm ko biết thay tên đầu đề như thế nào, nguyên mẫu là Lịch sử chi quán tính, sau khi đọc nội dung, ý chỉ ở đây có lẽ là bản tính nguyên thủy của đứa trẻ con, luôn muốn được mẹ che chở, vậy nên bạn để là "quán tính", mong mn cmt ủng hộ nếu thích}</em></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163349, member: 75012"] [B]Chương 8: Quán tính [/B] Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh Đất Giang Nam, từ trước đến nay là một trong những vùng giàu nhất Tầu. Cái gọi là giàu nhất đương nhiên phải kể đến những kẻ có tiền. Cho nên, Khúc Linh Phong và Trương Vân Phong thu hoạch không tồi. Sau 3 ngày đi ăn cướp, hai người họ tổng cộng cướp được 1 vạn lượng bạc. Đây mới chỉ là trấn nhỏ phụ cận bình thường, nếu đến những thành phố lớn như Dương Châu, Hàng Châu, Gia Hưng thì bọn họ sẽ còn kiếm được gấp bội. Khúc Linh Phong đối với hành vi trộm cắp này, hắn rất để ý. Vì chuyện này, thái độ đối với Trương Vân Phong chính là lạnh như băng. Tuy rằng Trương Vân Phong lấy cớ rất nhiều lần, lý do đầy đủ, nhưng vô luận thế nào cũng không thay đổi được hắn bị trở thành kẻ trộm. Mà Trương Vân Phong cũng thực sự buồn rầu, hắn sở dĩ chọn Khúc Linh Phong cùng hợp tác là vì biết sau khi hắn bị Hoàng lão tà đuổi khỏi Đảo Đào hoa đã đi khắp nơi ăn cắp tranh quý chữ báu, vàng bạc châu báu hy vọng hiếu kính cho Hoàng lão tà, có thể được Hoàng lão tà tha thứ. Nếu thời điểm kia có thể quyết tâm làm kẻ trộm, hiện tại sao lại không được. Nhưng lại nén giận trên người hắn. Mặc kệ, cứ tìm về “Cửu âm chân kinh” là quan trọng nhất, bằng không tính mạng Phùng Hành gặp nguy hiểm, chân của mấy huynh đệ cũng không giữ được. Cho nên, những chuyện khác cứ để quan một bên đã. Ở thời điểm quan trọng nhất, tiền bạc liền phát huy tác dụng, Trương Vân Phong đã liên hệ với Cái Bang, đem bạc trao đổi lấy tung tích của 2 kẻ phản đồ. Một ngàn lượng bạc chính là tiền đặt cọc, chỉ cần thành công tìm hiểu địa điểm trốn của Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong thì sẽ nhận nửa còn lại. Được Cái Bang thiên hạ đệ nhất giúp, trong bang người đông vạn kế, tin tức cũng là nhanh chóng nhất. Ở cái xã hội này, nơi nào chả có vài tên khất cái (khất cái : ăn mày), mà nơi nào có khất cái là có Cái Bang. Khúc Linh Phong vẽ tranh chân dung bọn Trần Huyền Phong, từ đó, cơ hồ biến khắp thiên hạ thành thiên la địa võng truy nã đối tượng. Cái Bang quả nhiên không hổ danh bang phái đứng đầu thiên hạ, mới không đến nửa ngày đã có tin tức trở lại. Hướng Trương Vân Phong báo cáo là một tên khất cái trung niên (tên ăn mày tuổi khoảng 40-50) nói Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong đúng là đã đi hướng Bắc, nhưng 1 ngày sau 2 người họ lén lút thay đổi trang phục, sau đó lại đi về hướng Tây. Khúc Linh Phong biết được tin này, sốt ruột hỏi địa chỉ để đuổi theo, nhưng Trương Vân Phong lại ngăn cản hắn, lại tiếp tục ăn trộm 3 ngày sau mới chậm rì rì đi về hướng Tây. Khúc Linh Phong đối với hành động của Trương Vân Phong thực sự không hiểu nhưng vì quan hệ chiến tranh lạnh mấy ngày nay liền cố nén không đi hỏi hắn. Trương Vân Phong thấy hắn không hỏi, lại rất nghe lời, đương nhiên càng không giải thích, sớm muộn gì cũng có một ngày, Khúc Linh Phong không nhịn nổi nữa cũng chủ động đến làm hòa với hắn thôi. Mới đi về hướng Tây 1 ngày, Lục Thừa Phong và Vũ Miên Phong cũng ở phía sau đuổi theo. 2 người họ đuổi theo mục tiêu về hướng Bắc phát hiện mất dấu mục tiêu, nấn ná ở đó thêm 2 ngày, vẫn thủy chung (trước sau) tìm không thấy manh mối, lúc này mới ngừng tìm kiếm, quay lại tìm Trương Vân Phong hội hợp. Nhìn thấy ám kí của Trương Vân Phong để lại, lại mệt mỏi đuổi theo. Đi dọc đường đi thực là mệt muốn chết rồi. Hai bên hội hợp lại, Lục Thừa Phong và Vũ Miên Phong thấy Trương Vân Phong và Khúc Linh Phong bộ dáng dửng dưng không nhanh không chậm, cảm thấy mình thật uất ức. Hai người họ giống như chó đi đánh hơi, 4 ngày ngủ có 4 canh giờ mà không được kết quả gì. Trong khi đó, bọn Trương Vân Phong được ăn ngon, ngủ tốt, còn giàu to rồi thuê người kiếm, lại không chậm trễ việc tìm người. Thật là người so với người mà tức chết bọn hắn a. Vì nắm giữ được hành tung của Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong, 4 người đuổi bắt cũng thoải mái hơn. Dọc đường đi tuy rằng việc thực sự gấp nhưng tâm tình cũng đỡ nặng hơn rất nhiều. Chính là vì Trương Vân Phong phía sau luôn cố ý chậm lại, làm cho 1 đuổi 1 chạy giữ khoảng cách, mặc dù khoảng cách ấy không ngừng thu nhỏ lại, khá tiển triển mà lại thong thả vô cùng, Điều này làm cho đám người Lục Thừa Phong lo lăng vô cùng lại không thể làm gì. Rốt cục, đến ngày thứ 8, Hoàng lão tà cũng ở phía sau đuổi đến. Giống như dự đoán của Trương Vân Phong, sắn mặt Hoàng lão tà không tốt chút nào, giống như mây đen áp trên đỉnh đẩu lại giống như núi lửa sắp bùng nổ làm người đối mặt hắn có một loại cảm giác hít thở không thông. Nhưng không ngờ được là, Hoàng lão tà đối với 4 đệ tử vừa đc 1 phen vất vả, không chút khách sáo ra mệnh lệnh: “Các ngươi lập tức quay về đảo, không có lời của ta, ai cũng không được phép bước ra khỏi Đảo nửa bước”. Đám người Lục Thừa Phong đối với mệnh lệnh của Hoàng lão tà không dám có chút chần chờ, lập tức khom người xác nhận. Nhưng Trương Vân Phong không nghe, lười biếng nói: “Sư phụ, người có nắm chắc có thể đưa 2 người họ về sao? Chúng ta....” Trương Vân Phong còn muốn đem tuyến đường Cái Bang chỉ giao cho Hoàng lão tà, tránh cho hắn khỏi đi đường vòng. Nhưng Hoàng lão tà tâm tình hiện tại không tốt, lại thấy Trương Vân Phong kháng mệnh lệnh của hắn như là không thèm để ý, đối lập với 3 đồ đệ kia, liền càng thêm tức giận. Cho nên, không đợi Trương Vân Phong nói xong liền xen vào: “Vi sư làm thế nào cũng không cần ngươi phải dạy”. Trương Vân Phong còn chưa từ bỏ ý định, lại há mồm nói: “Tôi...” Hoàng lão tà quyết tâm không cho hắn mở miệng , thấy Trương Vân Phong như cũ không phục, trừng ánh mắt tức giận, lấy một ngón tay điểm huyệt đạo của Trương Vân Phong khiến cho lời hắn chưa kịp nói ra đều ngưng lại trong miệng, sau đó hướng Lục Thừa Phong nói: Các ngươi lập tức về đảo, Thuận Phong, ngươi vẫn giám sát Trương Vân Phong luyện công, chờ ta quay về đảo sẽ kiểm tra”. Lục Thừa Phong ở dưới uy quyền của Hoàng lão tà đã lâu, sớm mất đi dũng khí phản kháng, lập tức vâng mệnh, gọi 2 huynh đệ còn lại, ôm Trương Vân Phong vào trong ngực, phi thân mà đi. Dọc đường đi về đảo Đào hoa, Trương Vân Phong ăn đau, Hoàng lão tà công lực cao, hắn điểm huyệt đạo, đám người Lục Thừa Phong không giải được, cho nên Trương Vân Phong chỉ có thể chờ huyết mạch chậm rãi lưu động tự khai giải. Lúc huyệt đạo được giải thì thuyền cũng đã cập bờ về đảo. Đi về chỉ mất 1 ngày. Trương Vân Phong âm thầm hối hận, hắn thiên toán vạn đoán, cố tình tiết lộ tình hình cho Hoàng lão tà. Trước kia hắn là chủ tịch 1 tập đoàn, cao cao tại thượng (ở trên nhiều người), hiển nhiên là nhân vật cao nhất, tất cả đều nghe hắn không dám kháng mệnh, cùng lắm cũng chỉ đưa ra đề nghị mà thôi. Bọn Lục Thừa Phong dọc đường đi cũng đều nói gì nghe nấy, duy nhất Hoàng lão tà, tính tình cổ quái, ngay cả quyền lợi nói chuyện của hắn cũng bị tước đoạt khiến cho Trương Vân Phong có ngàn diệu kế cũng không thể khai triển. “Nói cho cùng, dù có lắm mưu nhiều kế cũng cần có sức mạnh mới có thể thi triển. Đối phương còn hơn rất xa, cho nên cái gọi là kế sách cũng chỉ như trẻ ranh làm trò vậy”. Trương Vân Phong đứng đầu thuyền, nhìn đảo Đào hoa đang gần tới, bất đắc dĩ than thở (nguyên gốc là tự kiểm điểm). Lúc này hắn mới ý thức đc tầm quan trọng của sức mạnh. “Xem ra, về sau phải luyện công thật tốt”. Phùng Hành bụng bầu cũng ra bến tàu đón bốn đệ tử, điều này làm cho đám Lục Thừa Phong vừa mừng vừa lo (sợ hãi), sư mẫu đích thân ra đón, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì bọn họ chết trăm lần cũng không chuộc được tội. Trương Vân Phong vừa mới giải được huyệt đạo không lâu, là người đầu tiên nhảy khỏi thuyền nhào vào lòng Phùng Hành, ôm ấp thân thiết, sau đó ríu ra ríu rít kể chuyện dọc đường cho Phùng Hành, còn áp tai lên bụng lắng nghe tiểu muội đạp. Đem toàn bộ sự chú ý của Phùng Hành vào hắn làm cho nàng chỉ có thể hướng mặt đến các đệ tử khác gật đầu, biểu thị ý xin lỗi. Điều này làm cho đám Lục Thừa Phong trong bụng thầm oán thán: “Sư phụ điểm huyệt đạo sao không thêm chút lực để hắn im lặng lâu thêm chút, miễn cho hắn độc chiếm sủng ái của sư mẫu”. Trương Vân Phong hành động như vậy, thực không có cố ý tỏ vẻ, hắn thực sự cảm giác thân thiết với Phùng Hành, coi nàng như mẫu thân đời này của hắn. Lúc vừa thấy mặt nàng, trong thân thể của một đứa trẻ, không ngăn được bản tính quán tính của trẻ con ([I]giống như mẫu tính chính là thiên tính thì trẻ con cũng có loại quán tính muốn gần mẹ mình)[/I]. Quay về đảo, mọi người lại khôi phục như trước, lại có mệnh lệnh của Hoàng lão tà ra lệnh các đệ tử không thể rời đảo Đào hoa, bọn Lục Thừa Phong cũng sẽ tuân chủ nghiêm chỉnh không dám sai. Trương Vân Phong lại một lần nữa giam tại nơi tu luyện đặc biệt kia, mỗi ngày buồn tẻ tiến hành luyện tập. Nhưng Trương Vân Phong hiện tại tâm tính không như trước, trước kia tuy rằng đối với võ công cũng muốn tập nhưng không phải vì ham thích, hắn chỉ muốn tập cho thân thể khỏe mạnh, hắn chỉ muốn làm 1 người bình thường, việc có võ công hay không thấy không quan trọng lắm. Cho nên, mỗi khi tập luyện mệt mỏi hắn đều nghỉ ngơi. Nhưng giờ hắn ý thức được, nếu muốn làm 1 người bình thường cũng cần phải có sức mạnh chống đỡ, không có khả năng bảo vệ mình, đang sống trong thời buổi loạn lạc, nhỡ 1 ngày nào đó gặp phải cường đạo, quan binh, giang hồ hào khách linh tinh gì đó, thì chẳng phải chờ chết hay sao? Cho nên, võ công cũng thực cần thiết, bình thường cũng chỉ giấu đi nhưng còn tốt hơn đến lúc nguy cấp lại chỉ ôm đầu (chắc là ôm đầu trồn xuống gầm bàn í :v ). Bởi vậy, Trương Vân Phong lần này tu luyện võ công đã chăm chỉ hơn rất nhiều. Hắn đã vốn là người chăm chỉ, thấy được võ công sẽ là vũ khí tất yếu trong tương lai bảo vệ gia đình, đương nhiên, thái độ càng nghiêm túc hơn. Cái gọi là trong núi không có năm tháng, bất giác lại là một tháng trôi qua (sống trong núi không thể xác định được thời gian, không tính được năm tháng trôi qua), Trương Vân Phong mấy ngày này vất vả tu luyện đã có chút thành tựu, bước đầu đã vận được khí, nội công luyện được tầng đầu tiên khá ổn định. Đúng lúc này, Lục Thừa Phong báo cho hắn biết tin vui, Phùng Hành đã sinh, Hoàng Dung ra đời. Nhưng thời điểm nghe được tin tức này, Trương Vân Phong trong lòng bất an, lúc này hắn mới cảm giác được, thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, mà trọng yếu là Hoàng lão tà vẫn chưa có trở về. Chứng tỏ hắn vẫn chưa bắt được 2 tên phản đồ Trần Huyền Phong và MSP, ngay cả thê tử hắn sinh nở cũng bỏ sau. Điều này làm cho Trương Vân Phong sinh ra dự cảm không tốt: “Chẳng lẽ, có ta tham dự, Hoàng lão tà vẫn không bắt được phản đồ. Nói vậy, lịch sử vẫn như cũ tiếp diễn , như vậy, tính mạng sư mẫu....” Trương Vân Phong không dám nghĩ tới, chỉ có thể âm thầm mắng: “Hoàng lão tà ngu xuẩn. Ta đã đem hành tung 2 tên phản đồ tìm hiểu nói rõ ràng cho ngươi mà còn không bắt được, chứng minh rằng ngươi là cái đồ đần không có thuốc chữa. Nếu sư mẫu bởi vậy mà chết, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi”. ********* Chương 9: Không thể thay đổi [I]{Bạn Cầm ko biết thay tên đầu đề như thế nào, nguyên mẫu là Lịch sử chi quán tính, sau khi đọc nội dung, ý chỉ ở đây có lẽ là bản tính nguyên thủy của đứa trẻ con, luôn muốn được mẹ che chở, vậy nên bạn để là "quán tính", mong mn cmt ủng hộ nếu thích}[/I] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top