Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163348" data-attributes="member: 75012"><p><strong>Chương 7: Truy tìm tung tích</strong></p><p></p><p>Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh</p><p></p><p></p><p>Phùng Hành đỏ mặt, đem mấy tấm ngân phiếu phân phát vào tay từng người một, tức giận nói: “Các ngươi đang làm gì đó? Cởi sạch quần áo khoe thân thể vui lắm sao?”</p><p></p><p>Phía sau Trương Vân Phong liền không nói, Lục Thừa Phong rơi vào đường cùng đành phải đỏ mặt giải thích. Phùng Hành nghe xong không nói gì, chỉ thở dài một hơi, đồng thời trừng mắt kẻ đưa ra chủ ý – Trương Vân Phong một cái. Trương Vân Phong cười hì hì nói: “ Đó cùng là vì giải trừ hiềm nghi cho mọi người thôi! Bất đắc dĩ, thật là bất đắc dĩ thôi mà. Sư mẫu, người chính là thân mẫu của bọn con, quang mông (thân thể trần trụi) bị thân mẫu nhìn thấy, thì có làm sao đâu?”. Nghe hắn nói như thế, mọi người mới đỡ xấu hổ hơn. Phùng Hành ở thời điểm đang vô cùng lo lắng, cũng Xì cười một cái, nhéo mặt Trương Vân Phong, giả vờ giận nói: “Tất cả là tại ngươi lắm trò quỷ”. Trương Vân Phong hì hì cười, cũng không nói nhiều, vung tay lên nói: “Tình huống cấp bách, chúng ta lập tức xuất phát”.</p><p></p><p>Đám người Lục Thừa Phong đồng ý vội bước ra khỏi cửa. Đúng lúc Trương Vân Phong sắp bước qua cửa lại bị Phùng Mặc Phong – người có tuổi gần hắn nhất, kéo lại, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư đệ, các người đi hết rồi, huynh phải làm sao bât giờ?”</p><p>Trương Vân Phong cố tình trầm giọng nói: “Lục sư huynh, sư mẫu hiện tại đang mang bầu, cần có người chăm sóc, chúng ta không thể đều rời đi hết. Chúng đệ đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn huynh là nam nhân, cho nên huynh phải chăm sóc thật tốt cho sư mẫu biết không hả?”</p><p></p><p>PMP nghe Trương Vân Phong đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho mình, càng cảm thấy chính mình là “nam nhân” duy nhất, nhiệt huyết trong người nhất thời dâng lên, trịnh trọng gật đầu đáp ứng, nói: “Tiểu sư đệ ngươi yên tâm, huynh nhất định sẽ chiếu cố sư mẫu thật tốt”</p><p></p><p>Trương Vân Phong cũng trịnh trọng gật đầu (<em>PC: lừa trẻ con có đẳng cấp =)) </em>), sau đó đi nhanh ra ngoài. Bên ngoài cửa, đám người Lục Thừa Phong nghe được Trương Vân Phong nói chuyện, đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn. Đối với ánh mắt mọi người nhìn mình như quái vật, Trương Vân Phong nhún nhún vai ha ha cười mấy tiếng :”Tiểu hài tử rất dễ lừa gạt. Các huynh có vấn đề gì sao? Không có vấn đề gì thì lập tức xuất phát thôi”. Nói xong, xuyên qua đám sư huynh đi trước. </p><p></p><p>Ba cái mặt phía sau nhìn nhau, Vũ Miên Phong mê mang nói: “Hắn, có phải là người ít tuổi nhất trong chúng ta không vậy?” . Lục Thừa Phong và Khúc Liên Phong đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, tiếp sau cái gì cũng không nói, đuổi theo Trương Vân Phong. Vũ Miên Phong thấy hai sư huynh mình lúc gật lúc lắc, phía sau hỏi với theo: “Các huynh như vậy là ý tứ gì? Rốt cục là phải hay không phải a?” ( :v )</p><p></p><p>Sư huynh đệ bốn người rất nhanh đi thuyền vào bờ, vừa đến nơi, Trương Vân Phong lại tiếp tục phân phó: “Tam sư huynh, phiền huynh và Ngũ sư huynh đi quanh bến tàu tìm người hỏi một chút, mô tả hình dáng xem gần đây có ai nhìn thấy Đại sư huynh và Nhị sư tỷ lên bờ không? Nếu có, thì họ đi phương hướng nào, mặc quần áo gì? Tất cả đều hỏi thăm rõ ràng, chi tiết. Tứ sư huynh, đệ và huynh đi mua ít đồ cần thiết dùng về sau. Một lúc nữa, chúng ta sẽ hội họp tại tửu lâu lớn nhất ở đây, được không?” Mấy sư huynh của hắn đã sớm thành thói quen, Trương Vân Phong ra lệnh, hắn yêu cầu làm gì đều gật đầu tuân lệnh, lập tức chia thành hai đội làm việc được phân phó. Lục Thừa Phong cùng Vũ Miên Phong ở bến tàu thượng hỏi thăm tạm thời không nói đến, Khúc Liên Phong và Trương Vân Phong thì tới thôn trấn, tìm cửa hàng mua một ít pháo hoa. Sau đó, mua 6 con ngựa, chuẩn bị chạy đường dài. Nơi này quán bán ngựa quá nhỏ, 6 con ngựa kia đều là thấp bé gầy yếu, giá lại còn cao, làm cho Trương Vân Phong chỉ mua được 6 con mà không phải 8 con (<em>8 con cho 4 người, sẽ luân phiên đổi ngựa cho ngựa đỡ mệt, mua 6 con chắc là vì Trương Vân Phong và Vũ Miên Phong còn nhỏ không cần nhất thiết đổi ngựa</em>)</p><p></p><p>Khi Trương Vân Phong và Khúc Liên Phong đến tửu lâu thì Lục Thừa Phong và Vũ Miên Phong đã đến trước, đang lo lắng chờ bọn họ. Nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức chào đón, nói: “Tứ sư đệ, tiểu sư đệ, chúng ta đã dò được ít tin tức , Đại sư huynh bọn họ quả nhiên từng qua đây, hơn nữa chỉ sớm hơn chúng ta nửa ngày. Theo người bền tàu thượng nói, bọn họ cập bến không dừng lại trong trấn mà lập tức đi về hướng Bắc, chúng ta cũng nên lập tức đuổi theo thôi”.</p><p></p><p>Trương Vân Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Không, chúng ta ăn cơm trước, ăn no rồi chúng ta lại xuất phát”.</p><p></p><p>Lục Thừa Phong vội la lên: “Còn ăn cơm gì nữa? Hiện tại việc quan trọng hơn là đuổi theo bọn họ, chờ chúng ta ăn cơm xong, 2 người họ không biết đã chạy đến nơi nào rồi”.</p><p></p><p>Trương Vân Phong thoải mái mà nói: “Tam sư huynh, huynh yên tâm đi, bọn họ không chạy mất được đâu. Tiểu nhị, ngươi nhanh mang thức ăn lên cho chúng ta, mang gì lên cũng được, mau cho chúng ta còn đi gấp. Còn có, gói cho bọn ta 50 cái bánh mì, 30 cân thịt bò để mang đi”.</p><p></p><p>Lục Thừa Phong thấy Trương Vân Phong quyết định, cũng chỉ ngồi xuống. Ngồi đợi đồ ăn, Trương Vân Phong liền tính toán: “Hiện tại chúng ta thương lượng một chút xem truy tìm tung tích bọn họ ntn? Đầu tiên chúng ta cũng vẫn chi làm 2 tổ, Tam sư huynh và Ngũ sư huynh 1 tổ, không cần trông nom, mang theo gì, chỉ dựa vào các manh mối, dấu hiệu mà tìm kiếm. Nhưng khi đi qua nơi nào, phải nhớ để lại dấu hiệu cho bọn đệ tìm được. Còn có, nếu các huynh thuận lợi đuổi được bọn họ, ngàn vạn lần không được hiện thân gặp bọn họ, chờ đệ và Tứ sư huynh đuổi theo hội họp, lúc đấy bàn tiếp”.</p><p></p><p>Lục Thừa Phong khó hiểu nói: “Tại sao không thể gặp? Chúng ta đi tìm bọn họ không phải là để đem họ trở về sao? Hơn nữa, ta nhất định phải gặp mặt để hỏi cho rõ ràng, “Cửu âm chân kinh” có phải do bọn họ lấy không? Ta phải hỏi bọn họ, sư phụ đối với bọn họ ân trọng như núi, vì lí do gì lại phản bội sư phụ?”</p><p></p><p>Trương Vân Phong rơi vào đường cùng đành phải giải thích: “Các huynh phải biết rằng, hai người bọn họ hiện tại là đang muốn trốn tránh chúng ra, huynh muốn hỏi bọn họ tại sao lại phản bội sư phụ, các huynh đã có thể thấy được hai người họ ra đi không lời từ biệt nhất định là có ẩn tình. Mà nếu quả thực nhìn thấy bọn họ, huynh chất vấn họ vài câu là có thể đưa 2 người họ trở về sao? Đệ cho rằng, làm như vậy khiến bọn họ chó cùng rứt giậu, các huynh lại vốn không phải đối thủ của bọn họ. Đến lúc đó, 2 huynh bị thương, 2 người họ lại biết đã bị đuổi theo, khẳng định bọn họ sẽ trốn càng kĩ, nếu bọn họ ẩn vào thâm sơn chúng ta còn có thể tìm được họ nữa sao? Đã hiểu chưa?”</p><p></p><p>Lục Thừa Phong thấy Trương Vân Phong nói có đạo lý nên trầm mặc nhìn xuống, tức giận đánh 1 chưởng vào bàn, khiến bàn gỗ sụp vỡ 1 góc. </p><p></p><p>Trương Vân Phong lại hướng Khúc Liên Phong nói: “Tứ sư huynh, huynh hiện tại lập tức viết một phong thư cho sư phụ, nói qua tình huống, sau đó ở lại tửu lâu này. Đệ đoán, sư phụ xong xuôi công việc, trở lại đảo Đào Hoa, nghe những chuyện này, khẳng định sẽ lập tức đuổi theo. Khi sư phụ đến, hành tung 2 người bọn họ bị chúng ta nắm được, sư phụ cũng sẽ nắm được rõ”</p><p></p><p>Mọi người bàn bạc xong, đem ám hiệu và pháo hoa phân phát, lúc sau rượu và thức ăn cùng đưa lên, 4 huynh đệ không khách khí ăn nhiều một chút, một lúc sau lập tức xuất phát. Trương Vân Phong tiêu tiền cũng thật sự quá lợi hại, Phùng Hành đưa tiền cho bọn họ, vừa mới lên bờ đã bị hắn tiêu gần hết (nói là hết cũng không sai biệt lắm). Đầu tiên là pháo hoa, tiếp là ngựa. Đồ ăn, rất nhiều lương khô, sau lại là bồi thường cái bàn bị Lục Thừa Phong phá hư, rồi tiền gửi thư chỗ trưởng quầy để đưa cho Hoàng lão tà. Còn chút bạc cuối cùng, Trương Vân Phong đều đưa cho Lục Thừa Phong để bọn họ dùng dọc đường.</p><p></p><p>Chờ Lục Thừa Phong và Vũ Miên Phong vung roi quất ngựa đi rồi, Khúc Liên Phong nghi hoặc nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta tại sao không đi cùng Tam sư huynh, chúng ta cùng nhau tìm chẳng phải sẽ càng nhanh chóng tìm được Đại sư huynh sao?”</p><p></p><p>Trương Vân Phong nhẹ nhàng cười, nói: “Làm gì dễ dàng tìm được như vậy? Đại sư huynh không phải kẻ ngốc, thế nào cũng biết sư phụ sau khi biết chuyện sẽ thực tức giận. Vạn nhất sư phụ đuổi theo, 2 người bọn họ còn giữ được mạng sao? Cho nên, đệ hoài nghi tin tức mà Tam sư huynh nghe được là giả”.</p><p></p><p>“là giả?” Khúc Liên Phong giật mình nói: “Đệ đoán được có thể là giả, vậy tại sao không nói cho Tam sư huynh biết, lại để bọn họ dọc theo con đường này truy tìm?”</p><p></p><p>Trương Vân Phong tràn đầy tự tin nói: “Tuy rằng tin tức này có thể là thật, có thể là giả, chính là đệ cũng không thể khẳng định. Để cho Tam sư huynh chứng thực một chút, vạn nhất không phải tin tức giả, chúng ta sẽ không bỏ sót gì. Nếu là tin tức do Đại sư huynh cố ý lưu lại , lại biết có người dựa theo tin tức để lại mà đuổi theo, sẽ thả lỏng, lơ là một chút. Chỉ cần bọn họ lơ là thì chính là cơ hội của chúng ta rồi”.</p><p></p><p>Khúc Liên Phong đem sự tò mò trong lòng bày ra quán triệt, tiếp tục hỏi: “Đệ an bài thực cẩn thận, nhưng chúng ta sẽ bắt đầu tìm từ nơi nào đây? Cho dù đại sư huynh ngay gần đây, chúng ta cũng không có cách tìm ra a!”</p><p></p><p>Trương Vân Phong vẫn tự tin tươi cười, bộ dáng không đổi, thoải mái mà nói: “Chúng ta không phải là không có cách, chắc chắn có người sẽ tìm được cách, chúng ta đi tìm người đó hỗ trợ là được rồi”.</p><p></p><p>Khúc Liên Phong hỏi: “Người nào có biện pháp? Chúng ta đến đâu tìm người đó?”</p><p></p><p>Trương Vân Phong rốt cục cũng bị hắn hỏi đến mức không còn kiên nhẫn, nói: “Tứ sư huynh, vấn đề của huynh không cần nhiều như vậy được không? Đệ hiện tại hoài nghi có phải đại sư huynh cài huynh vào bên cạnh để làm gián điệp không nữa?”</p><p>Khúc Liên Phong hầm hầm tức giận, nói: “Tiểu sư đệ, tôi- Khúc Liên Phong đầu đội trời, chân đạp đất, cho đến giờ chưa từng làm qua chuyện mờ ám. Đại sư huynh chính là kẻ tình nghi phản bội sư phụ, làm sao ta có thể cùng bọn họ thông đồng làm bậy được?”</p><p>Trương Vân Phong thấy Khúc Liên Phong thật thà nổi giận, vội vàng cười cười nói: “Tứ sư huynh, đệ chỉ là nói giỡn thôi, xin lỗi huynh, huynh ngàn vạn lần đừng nóng giận, đệ thực sự chỉ là nói đùa thôi”.</p><p></p><p>Khúc Liên Phong gặp Trương Vân Phong thái độ nghiêm túc mới thôi không truy cứu nữa, làm mặt lạnh nói: “Về sau không được nói như thế nữa, biết chưa? Quên đi, đệ nói bây giờ chúng ta sẽ làm gì đi?”</p><p></p><p>Trương Vân Phong lấy tay gãi cằm, thản nhiên nói: “Chúng ta bây giờ cần làm, chính là đi tìm một nhà thật giàu, rồi sau đó cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo. Đệ đối với chuyện này đã nghĩ tới từ lâu, rốt cục nay đã có thể chân chính thể nghiệm rồi”.</p><p>Lúc này, Khúc Liên Phong cằm đã rớt xuống đất, hắn trăm lần cũng không nghĩ tới, tên sư đệ cổ quái tinh nghịch sẽ nói ra những lời này.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163348, member: 75012"] [B]Chương 7: Truy tìm tung tích[/B] Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh Phùng Hành đỏ mặt, đem mấy tấm ngân phiếu phân phát vào tay từng người một, tức giận nói: “Các ngươi đang làm gì đó? Cởi sạch quần áo khoe thân thể vui lắm sao?” Phía sau Trương Vân Phong liền không nói, Lục Thừa Phong rơi vào đường cùng đành phải đỏ mặt giải thích. Phùng Hành nghe xong không nói gì, chỉ thở dài một hơi, đồng thời trừng mắt kẻ đưa ra chủ ý – Trương Vân Phong một cái. Trương Vân Phong cười hì hì nói: “ Đó cùng là vì giải trừ hiềm nghi cho mọi người thôi! Bất đắc dĩ, thật là bất đắc dĩ thôi mà. Sư mẫu, người chính là thân mẫu của bọn con, quang mông (thân thể trần trụi) bị thân mẫu nhìn thấy, thì có làm sao đâu?”. Nghe hắn nói như thế, mọi người mới đỡ xấu hổ hơn. Phùng Hành ở thời điểm đang vô cùng lo lắng, cũng Xì cười một cái, nhéo mặt Trương Vân Phong, giả vờ giận nói: “Tất cả là tại ngươi lắm trò quỷ”. Trương Vân Phong hì hì cười, cũng không nói nhiều, vung tay lên nói: “Tình huống cấp bách, chúng ta lập tức xuất phát”. Đám người Lục Thừa Phong đồng ý vội bước ra khỏi cửa. Đúng lúc Trương Vân Phong sắp bước qua cửa lại bị Phùng Mặc Phong – người có tuổi gần hắn nhất, kéo lại, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư đệ, các người đi hết rồi, huynh phải làm sao bât giờ?” Trương Vân Phong cố tình trầm giọng nói: “Lục sư huynh, sư mẫu hiện tại đang mang bầu, cần có người chăm sóc, chúng ta không thể đều rời đi hết. Chúng đệ đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn huynh là nam nhân, cho nên huynh phải chăm sóc thật tốt cho sư mẫu biết không hả?” PMP nghe Trương Vân Phong đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho mình, càng cảm thấy chính mình là “nam nhân” duy nhất, nhiệt huyết trong người nhất thời dâng lên, trịnh trọng gật đầu đáp ứng, nói: “Tiểu sư đệ ngươi yên tâm, huynh nhất định sẽ chiếu cố sư mẫu thật tốt” Trương Vân Phong cũng trịnh trọng gật đầu ([I]PC: lừa trẻ con có đẳng cấp =)) [/I]), sau đó đi nhanh ra ngoài. Bên ngoài cửa, đám người Lục Thừa Phong nghe được Trương Vân Phong nói chuyện, đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn. Đối với ánh mắt mọi người nhìn mình như quái vật, Trương Vân Phong nhún nhún vai ha ha cười mấy tiếng :”Tiểu hài tử rất dễ lừa gạt. Các huynh có vấn đề gì sao? Không có vấn đề gì thì lập tức xuất phát thôi”. Nói xong, xuyên qua đám sư huynh đi trước. Ba cái mặt phía sau nhìn nhau, Vũ Miên Phong mê mang nói: “Hắn, có phải là người ít tuổi nhất trong chúng ta không vậy?” . Lục Thừa Phong và Khúc Liên Phong đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, tiếp sau cái gì cũng không nói, đuổi theo Trương Vân Phong. Vũ Miên Phong thấy hai sư huynh mình lúc gật lúc lắc, phía sau hỏi với theo: “Các huynh như vậy là ý tứ gì? Rốt cục là phải hay không phải a?” ( :v ) Sư huynh đệ bốn người rất nhanh đi thuyền vào bờ, vừa đến nơi, Trương Vân Phong lại tiếp tục phân phó: “Tam sư huynh, phiền huynh và Ngũ sư huynh đi quanh bến tàu tìm người hỏi một chút, mô tả hình dáng xem gần đây có ai nhìn thấy Đại sư huynh và Nhị sư tỷ lên bờ không? Nếu có, thì họ đi phương hướng nào, mặc quần áo gì? Tất cả đều hỏi thăm rõ ràng, chi tiết. Tứ sư huynh, đệ và huynh đi mua ít đồ cần thiết dùng về sau. Một lúc nữa, chúng ta sẽ hội họp tại tửu lâu lớn nhất ở đây, được không?” Mấy sư huynh của hắn đã sớm thành thói quen, Trương Vân Phong ra lệnh, hắn yêu cầu làm gì đều gật đầu tuân lệnh, lập tức chia thành hai đội làm việc được phân phó. Lục Thừa Phong cùng Vũ Miên Phong ở bến tàu thượng hỏi thăm tạm thời không nói đến, Khúc Liên Phong và Trương Vân Phong thì tới thôn trấn, tìm cửa hàng mua một ít pháo hoa. Sau đó, mua 6 con ngựa, chuẩn bị chạy đường dài. Nơi này quán bán ngựa quá nhỏ, 6 con ngựa kia đều là thấp bé gầy yếu, giá lại còn cao, làm cho Trương Vân Phong chỉ mua được 6 con mà không phải 8 con ([I]8 con cho 4 người, sẽ luân phiên đổi ngựa cho ngựa đỡ mệt, mua 6 con chắc là vì Trương Vân Phong và Vũ Miên Phong còn nhỏ không cần nhất thiết đổi ngựa[/I]) Khi Trương Vân Phong và Khúc Liên Phong đến tửu lâu thì Lục Thừa Phong và Vũ Miên Phong đã đến trước, đang lo lắng chờ bọn họ. Nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức chào đón, nói: “Tứ sư đệ, tiểu sư đệ, chúng ta đã dò được ít tin tức , Đại sư huynh bọn họ quả nhiên từng qua đây, hơn nữa chỉ sớm hơn chúng ta nửa ngày. Theo người bền tàu thượng nói, bọn họ cập bến không dừng lại trong trấn mà lập tức đi về hướng Bắc, chúng ta cũng nên lập tức đuổi theo thôi”. Trương Vân Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Không, chúng ta ăn cơm trước, ăn no rồi chúng ta lại xuất phát”. Lục Thừa Phong vội la lên: “Còn ăn cơm gì nữa? Hiện tại việc quan trọng hơn là đuổi theo bọn họ, chờ chúng ta ăn cơm xong, 2 người họ không biết đã chạy đến nơi nào rồi”. Trương Vân Phong thoải mái mà nói: “Tam sư huynh, huynh yên tâm đi, bọn họ không chạy mất được đâu. Tiểu nhị, ngươi nhanh mang thức ăn lên cho chúng ta, mang gì lên cũng được, mau cho chúng ta còn đi gấp. Còn có, gói cho bọn ta 50 cái bánh mì, 30 cân thịt bò để mang đi”. Lục Thừa Phong thấy Trương Vân Phong quyết định, cũng chỉ ngồi xuống. Ngồi đợi đồ ăn, Trương Vân Phong liền tính toán: “Hiện tại chúng ta thương lượng một chút xem truy tìm tung tích bọn họ ntn? Đầu tiên chúng ta cũng vẫn chi làm 2 tổ, Tam sư huynh và Ngũ sư huynh 1 tổ, không cần trông nom, mang theo gì, chỉ dựa vào các manh mối, dấu hiệu mà tìm kiếm. Nhưng khi đi qua nơi nào, phải nhớ để lại dấu hiệu cho bọn đệ tìm được. Còn có, nếu các huynh thuận lợi đuổi được bọn họ, ngàn vạn lần không được hiện thân gặp bọn họ, chờ đệ và Tứ sư huynh đuổi theo hội họp, lúc đấy bàn tiếp”. Lục Thừa Phong khó hiểu nói: “Tại sao không thể gặp? Chúng ta đi tìm bọn họ không phải là để đem họ trở về sao? Hơn nữa, ta nhất định phải gặp mặt để hỏi cho rõ ràng, “Cửu âm chân kinh” có phải do bọn họ lấy không? Ta phải hỏi bọn họ, sư phụ đối với bọn họ ân trọng như núi, vì lí do gì lại phản bội sư phụ?” Trương Vân Phong rơi vào đường cùng đành phải giải thích: “Các huynh phải biết rằng, hai người bọn họ hiện tại là đang muốn trốn tránh chúng ra, huynh muốn hỏi bọn họ tại sao lại phản bội sư phụ, các huynh đã có thể thấy được hai người họ ra đi không lời từ biệt nhất định là có ẩn tình. Mà nếu quả thực nhìn thấy bọn họ, huynh chất vấn họ vài câu là có thể đưa 2 người họ trở về sao? Đệ cho rằng, làm như vậy khiến bọn họ chó cùng rứt giậu, các huynh lại vốn không phải đối thủ của bọn họ. Đến lúc đó, 2 huynh bị thương, 2 người họ lại biết đã bị đuổi theo, khẳng định bọn họ sẽ trốn càng kĩ, nếu bọn họ ẩn vào thâm sơn chúng ta còn có thể tìm được họ nữa sao? Đã hiểu chưa?” Lục Thừa Phong thấy Trương Vân Phong nói có đạo lý nên trầm mặc nhìn xuống, tức giận đánh 1 chưởng vào bàn, khiến bàn gỗ sụp vỡ 1 góc. Trương Vân Phong lại hướng Khúc Liên Phong nói: “Tứ sư huynh, huynh hiện tại lập tức viết một phong thư cho sư phụ, nói qua tình huống, sau đó ở lại tửu lâu này. Đệ đoán, sư phụ xong xuôi công việc, trở lại đảo Đào Hoa, nghe những chuyện này, khẳng định sẽ lập tức đuổi theo. Khi sư phụ đến, hành tung 2 người bọn họ bị chúng ta nắm được, sư phụ cũng sẽ nắm được rõ” Mọi người bàn bạc xong, đem ám hiệu và pháo hoa phân phát, lúc sau rượu và thức ăn cùng đưa lên, 4 huynh đệ không khách khí ăn nhiều một chút, một lúc sau lập tức xuất phát. Trương Vân Phong tiêu tiền cũng thật sự quá lợi hại, Phùng Hành đưa tiền cho bọn họ, vừa mới lên bờ đã bị hắn tiêu gần hết (nói là hết cũng không sai biệt lắm). Đầu tiên là pháo hoa, tiếp là ngựa. Đồ ăn, rất nhiều lương khô, sau lại là bồi thường cái bàn bị Lục Thừa Phong phá hư, rồi tiền gửi thư chỗ trưởng quầy để đưa cho Hoàng lão tà. Còn chút bạc cuối cùng, Trương Vân Phong đều đưa cho Lục Thừa Phong để bọn họ dùng dọc đường. Chờ Lục Thừa Phong và Vũ Miên Phong vung roi quất ngựa đi rồi, Khúc Liên Phong nghi hoặc nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta tại sao không đi cùng Tam sư huynh, chúng ta cùng nhau tìm chẳng phải sẽ càng nhanh chóng tìm được Đại sư huynh sao?” Trương Vân Phong nhẹ nhàng cười, nói: “Làm gì dễ dàng tìm được như vậy? Đại sư huynh không phải kẻ ngốc, thế nào cũng biết sư phụ sau khi biết chuyện sẽ thực tức giận. Vạn nhất sư phụ đuổi theo, 2 người bọn họ còn giữ được mạng sao? Cho nên, đệ hoài nghi tin tức mà Tam sư huynh nghe được là giả”. “là giả?” Khúc Liên Phong giật mình nói: “Đệ đoán được có thể là giả, vậy tại sao không nói cho Tam sư huynh biết, lại để bọn họ dọc theo con đường này truy tìm?” Trương Vân Phong tràn đầy tự tin nói: “Tuy rằng tin tức này có thể là thật, có thể là giả, chính là đệ cũng không thể khẳng định. Để cho Tam sư huynh chứng thực một chút, vạn nhất không phải tin tức giả, chúng ta sẽ không bỏ sót gì. Nếu là tin tức do Đại sư huynh cố ý lưu lại , lại biết có người dựa theo tin tức để lại mà đuổi theo, sẽ thả lỏng, lơ là một chút. Chỉ cần bọn họ lơ là thì chính là cơ hội của chúng ta rồi”. Khúc Liên Phong đem sự tò mò trong lòng bày ra quán triệt, tiếp tục hỏi: “Đệ an bài thực cẩn thận, nhưng chúng ta sẽ bắt đầu tìm từ nơi nào đây? Cho dù đại sư huynh ngay gần đây, chúng ta cũng không có cách tìm ra a!” Trương Vân Phong vẫn tự tin tươi cười, bộ dáng không đổi, thoải mái mà nói: “Chúng ta không phải là không có cách, chắc chắn có người sẽ tìm được cách, chúng ta đi tìm người đó hỗ trợ là được rồi”. Khúc Liên Phong hỏi: “Người nào có biện pháp? Chúng ta đến đâu tìm người đó?” Trương Vân Phong rốt cục cũng bị hắn hỏi đến mức không còn kiên nhẫn, nói: “Tứ sư huynh, vấn đề của huynh không cần nhiều như vậy được không? Đệ hiện tại hoài nghi có phải đại sư huynh cài huynh vào bên cạnh để làm gián điệp không nữa?” Khúc Liên Phong hầm hầm tức giận, nói: “Tiểu sư đệ, tôi- Khúc Liên Phong đầu đội trời, chân đạp đất, cho đến giờ chưa từng làm qua chuyện mờ ám. Đại sư huynh chính là kẻ tình nghi phản bội sư phụ, làm sao ta có thể cùng bọn họ thông đồng làm bậy được?” Trương Vân Phong thấy Khúc Liên Phong thật thà nổi giận, vội vàng cười cười nói: “Tứ sư huynh, đệ chỉ là nói giỡn thôi, xin lỗi huynh, huynh ngàn vạn lần đừng nóng giận, đệ thực sự chỉ là nói đùa thôi”. Khúc Liên Phong gặp Trương Vân Phong thái độ nghiêm túc mới thôi không truy cứu nữa, làm mặt lạnh nói: “Về sau không được nói như thế nữa, biết chưa? Quên đi, đệ nói bây giờ chúng ta sẽ làm gì đi?” Trương Vân Phong lấy tay gãi cằm, thản nhiên nói: “Chúng ta bây giờ cần làm, chính là đi tìm một nhà thật giàu, rồi sau đó cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo. Đệ đối với chuyện này đã nghĩ tới từ lâu, rốt cục nay đã có thể chân chính thể nghiệm rồi”. Lúc này, Khúc Liên Phong cằm đã rớt xuống đất, hắn trăm lần cũng không nghĩ tới, tên sư đệ cổ quái tinh nghịch sẽ nói ra những lời này. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top