Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163347" data-attributes="member: 75012"><p><strong>Chương 6. Trốn chạy</strong></p><p><strong></strong></p><p>Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh</p><p></p><p></p><p>Khi tứ sư huynh Khúc Linh Phong chạy đến sân huấn luyện riêng dành cho Trương Vân Phong báo cáo tam sư huynh Lục Thừa Phong rằng Đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ đã biến mất thì Trương Vân Phong rốt cục đã biết mình sơ suất chỗ nào.</p><p>Ai nói Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong nhất định là đợi sau khi Hoàng Dung sinh ra mới trốn đi. Bọn họ muốn chạy trốn, hơn nữa còn đem “Cửu âm chân kinh” trộm được giấu đi, thừa dịp Hoàng lão tà không ở nhà mới có cơ hội. Bằng không, chỉ bằng hai người bọn họ, chỉ sợ ý nghĩ động thủ cũng ko dám nghĩ.</p><p></p><p>Trương Vân Phong ngây ra, sự tình sao lại có thể đến nước này? “Cửu âm chân kinh” bị trộm, vậy Phùng Hành sẽ ra sao? Người mà Trương Vân Phong để ý nhất, có hay không sẽ giống trong sách viết, vì nhớ lại Cửu âm chân kinh mà tâm huyết hao tổn đến chết?</p><p>“Không, nhất định phải nghĩ biện pháp bảo trụ tính mạng cho sư mẫu. Là lỗi của ta, ko nên để chuyện quan trọng như vậy xảy ra sai sót, ta nhất định sẽ phải thay đổi bi kịch này”. Trương Vân Phong trong lòng thầm thề với chính mình.</p><p></p><p>Song, người phụ trách giám sát Trương Vân Phong luyện công, Lục Thừa Phong lại không ý thức được sự tình này nghiêm trọng ntn, thấy Trương Vân Phong đột nhiên dừng lại liền đánh 1 roi xuống bờ cát bên cạnh người Trương Vân Phong kêu lớn: “Tiểu sư đệ, tiếp tục luyện công đi, không được phân tâm. Bằng không ta sẽ quất một roi lên mông ngươi thật đấy”.</p><p></p><p>Trương Vân Phong lúc này làm gì còn tâm trí lo chuyện cái mông, quay đầu lại nói với Lục Thừa Phong: “Nhanh đi xem Cửu âm chân kinh còn hay không? Đệ nghi ngờ hai người họ đã lấy cắp đi rồi”.</p><p></p><p>Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong nghe Trương Vân Phong nói vậy đều sửng sốt một chút. Lục Thừa Phong liền giận dữ vung roi đánh trúng mông Trương Vân Phong mắng: “Trương Vân Phong, ngươi đừng ở đây nói huơu nói vượn. Đại sư huynh và Nhị sư tỷ sao có thể bỏ trốn, họ đối với sư phụ là một lòng một dạ trung thành, tôn kính, nếu ngươi còn dám nói bậy, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ”.</p><p></p><p>Trương Vân Phong trúng 1 roi này không nhẹ, lăn vài vòng trên đất, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Các ngươi nhanh đi nhìn xem “Cửu âm chân kinh” của sư phụ còn hay mất, cái gì cũng nên rõ ràng? Bọn họ không trốn đi ư? Các ngươi lấy gì để chứng thực?”</p><p></p><p>Lục Thừa Phong nghe Trương Vân Phong vẫn còn dám già mồm, roi trong tay lại vung lên. Hắn và THP, Mai Siêu Phong cùng ở chung với nhau một thừoi gian dài, cảm tình vô cùng tốt, có nói gì hắn cũng không tin điều mà Trương Vân Phong nói. Khúc Linh Phong lại không chất phác như (ý là tin người, ko kìm chế, ko biết suy xét, sống cảm tính) Lục Thừa Phong, thấy Tam sư huynh vung roi hơn nữa trên tay mang lực đạo, biết Tam sư huynh đã thực sự nổi giận, một roi này vung xuống, Trương Vân Phong e rằng chỉ còn một nửa cái mạng, cho nên hắn vội vàng kéo tay của Lục Thừa Phong xuống, nói: “Tam sư huynh, tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, sẽ không chịu nổi đòn huynh đánh. Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là đưa ra tình huống mà nói, tội không đến mức ra tay nặng ”. Tiếp đến, Khúc Linh Phong đi đến trước mặt Trương Vân Phong nhỏ giọng nói: “Tiểu sư đệ, huynh cũng không tin lời đệ nói, nhưng huynh vẫn sẽ về kiểm chứng. Cũng mặc kệ là ntn, sự tình bên ngoài đệ không cần quan tâm, chỉ tập trung vào luyện tập võ công đến nơi đến chốn, những chuyện khác đã có bọn huynh lo, biết chưa?”</p><p></p><p>Trương Vân Phong thấy Khúc Linh Phong nói như vậy, biết hắn ít nhất cũng sẽ đi kiểm chứng, điều này làm hắn yên tâm hơn. Vì thế cũng hạ giọng nói: “Tứ sư huynh, huynh đến bến tàu xem trước xem có con thuyền nào thiếu không, sau đó tìm sư mẫu, xem “Cửu âm chân kinh”, nếu không có chuyện gì xảy ra, tức là đệ đã nói sai, đệ sẽ tìm Đại sư huynh và Nhị sư tỷ dập đầu tạ lỗi. Còn nếu hai việc đó đều xảy ra, chỉ sợ sẽ có chuyện bất hạnh xảy ra”.</p><p></p><p>Khúc Linh Phong tuy rằng không tiếp xúc với Trương Vân Phong nhiều, nhưng lúc này nói chuyện với hắn, trật tự rõ ràng, suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo, cho nên hắn cũng ko tự chủ được mà gật đầu đáp ứng. Khúc Linh Phong vội vàng đi, Trương Vân Phong tiếp tục luyện công, Lục Thừa Phong tiếp tục giám sát. Nhưng cả Trương Vân Phong lẫn Lục Thừa Phong cũng đều không yên lòng, ánh mắt ko tự chủ đưa về phía lối vào, chờ mong Khúc Linh Phong mang tin tốt về. </p><p></p><p>Qua gần một nén hương, Khúc Linh Phong trở về, Trương Vân Phong cùng Lục Thừa Phong không vội đề cập đến vấn đề mà xem sắc mặt hắn trước. Qua nét mặt, lại nói cho bọn hắn biết, mọi việc đều không tốt. Khúc Linh Phong trước tiên nhìn Trương Vân Phong sau đó mới nói khẽ với Lục Thừa Phong : “Cửu âm chân kinh” không thấy, bến tàu cũng thiếu mất một chiếc, Ngũ sư đệ và Lục sư đệ đều ở cùng với sư mẫu, sư mẫu dặn bảo tất cả mọi người đến thư phòng, thượng nghị đại sự”.</p><p></p><p>Lục Thừa Phong bàng hoàng ko nói nên lời, ngơ ngác đứng tại chỗ, trong miệng thì thào: “Không thể nào, không thể nào! Đại sư huynh và Nhị sư tỷ không thể nào trốn đi. Linh Phong, đệ nói cho huynh biết đi, đây là đùa thôi phải không, tất cả đều là trò đùa vui thôi phải ko? Nói đi”.</p><p></p><p>Chính lúc lâm vào trạng thái điên cuồng, Lục Thừa Phong đột nhiên cảm thấy ở đùi đau đơn, cúi xuống thấy Trương Vân Phong đá một phát vào đùi non hắn. Trương Vân Phong thân thể gầy gò, vóc dáng nhỏ bé, cao chỉ tới phần eo hắn, bây giờ lại có vẻ sừng sững kiên quyết, trên khuôn mặt non nớt là vẻ mặt kiên định, trầm tĩnh, thấy loạn không sợ hãi, vẫn biểu hiện bình tĩnh làm cho Lục Thừa Phong đang bối rối, loạn trí trở lại bình thường .</p><p></p><p>Trương Vân Phong không tỏ vẻ khinh bỉ Lục Thừa Phong, chỉ nói : “Còn chần chờ gì nữa? Nhanh đến chỗ sư mẫu, nàng còn đang chờ chúng ta đấy”. Dứt lời, hắn đi ra ngoài trước. Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong liếc nhìn nhau một cái, sau đó cũng vội đi theo sau Trương Vân Phong. Nhìn từ đằng sau, Trương Vân Phong biểu hiện phong độ của một đại tướng làm cho bọn họ hoàn toàn chịu phục, tự giác theo sau Trương Vân Phong, lấy hắn cầm đầu.</p><p></p><p>Nhưng là, Trương Vân Phong đi tới đảo Đào Hoa chưa lâu, trừ bỏ lúc ở phòng ngủ, đều bị Hoàng lão tà đem tới cái nơi hẻo lánh mang tên sân luyện công kia. Nơi nào ăn, nơi nào ngủ, đảo Đào Hoa ra sao, hắn đến giờ vẫn chưa rõ ràng lắm. Nhất là Hoàng lão tà sợ Trương Vân Phong lén bỏ trốn nên ở nơi này còn thiết lập trận pháp khiến cho Trương Vân Phong nếu không có giám sát bên cạnh cũng không thể đi đâu. Kết quả là, Trương Vân Phong vừa chạy ra ngoài, còn chưa đc mấy bước đã bị mấy cái đường nhỏ làm cho hắn thấy thật phiền phức, không biết nên đi hướng nào. Phía sau, Lục Thừa Phong cùng Khúc Linh Phong thấy Trương Vân Phong dừng lại, cũng dừng cước bộ. Hắn đối với Trương Vân Phong nổi lên một nỗi kính sợ, cho nên Trương Vân Phong dù chỉ là làm một động tác lơ đãng, bọn họ đều phải cân nhắc một chút xem hắn có phải hay không có thâm ý gì. Trương Vân Phong đối với tình huống này không làm khó đc hắn. Hắn quay đầu hướng Lục Thừa Phong nói: “Tam sư huynh, hay là huynh cõng đệ đi, như vậy chúng ta có thể đi nhanh hơn một chút”.</p><p></p><p>Yêu cầu này cũng ko quá phận, Trương Vân Phong hiện tại trong thân thể đứa nhỏ chưa đến 4 tuổi, Lục Thừa Phong cõng hắn cũng ko cảm thấy nặng, mà Lục Thừa Phong cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức ôm lấy Trương Vân Phong, cùng Khúc Linh Phong thi triển khinh công, giống như 1 trận gió xuyên qua trận pháp, hướng thi phòng mà đi.</p><p></p><p>Phùng Hành ở trong thư phòng vô cùng lo lắng chờ đợi Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong . Mặc dù nàng là một nữ nhân có tài hơn người nhưng dù sao tuổi đời cũng chưa nhiều lại không phải trải qua sóng gió, hiện tại gặp chuyện như vậy nhất thời cũng chưa biết xử lý ra sao, nàng trông chờ Lục Thừa Phong nhanh trở về có thể đưa ra chút ý kiến, dù sao Lục Thừa Phong cũng là nam nhân lớn tuổi nhất trên đảo, là người duy nhất lúc này nàng có thể dựa vào.</p><p></p><p>Võ Miên Phong và Phùng Mặc Phong tuổi vẫn còn nhỏ, Võ Miên Phong cùng lắm cũng mới 13, 14 tuổi, Phùng Mặc Phong chỉ mới 10 tuổi. Thấy sư mẫu bộ dáng lo sợ, hoang mang không khỏi có chút kinh hoàng, đôi mắt trông mong nhìn ra phía cửa, hy vọng Lục Thừa Phong có thể về sớm một chút. Rốt cục, một trận gió nhẹ thổi qua, Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong cùng lúc xuất hiện ở cửa, trong lồng ngực Lục Thừa Phong còn ôm tên nhóc tuổi còn nhỏ nhất, võ công kém nhất, Trương Vân Phong. Phùng Hành cũng ko còn tâm tư nào mà để ý, vừa thấy Lục Thừa Phong lập tức chào đón, nói: “Thừa Phong, mau nghĩ biện pháp, “Cửu âm chân kinh” không thấy , Trần Huyền Phongvà Mai Siêu Phong cũng biến mất, chúng ta phải làm gì bây giờ? “Cửu âm chân kinh” cũng chính là vận mệnh của sư phụ ngươi, ngàn vạn lần ko thể để mất a”. Trương Vân Phong nghe Phùng Hành đem “Cửu âm chân kinh” so sánh với vận mệnh của Hoàng lão tà, không khỏi âm thầm bội phục, so sánh này rất thỏa đáng. Hoàng lão tà mất đi Cửu âm chân kinh giống như thái giám bị cắt của quý, thần trí trở nên bất thường, lấy đệ tử vô tội ra trút giận. </p><p></p><p>Lục Thừa Phong bị Phùng Hành hỏi, phản ứng đầu tiên là đưa mắt nhìn xuống tên nhóc Trương Vân Phong đang đc ôm ấp trong lòng. Trương Vân Phong ko khách khí, tránh khỏi vòng ôm của Lục Thừa Phong đi đến trước mặt Phùng Hành, cầm tay nàng an ủi: “Sư mẫu, người đừng gấp gáp, tất cả sẽ có biện pháp giải quyết thôi”. Phùng Hành vuốt tóc Trương Vân Phong thở dài một tiếng : “Sư mẫu làm sao có thể ko gấp a! Aizz!”</p><p></p><p>Trương Vân Phong thấy Phùng Hành hoang mang lo sợ, vì thế cũng không khách khí, nắm tay Phùng Hành đến chiếc ghế, kéo nàng ngồi xuống , sau đó chính mình cũng nhảy lên một chiếc ghế khác, lớn tiếng nói: “Mọi người nghe ta nói , tình huống hiện tại là Đại sư huynh và Nhị sư tỷ mất tích, đồng thời “Cửu âm chân kinh” cũng ko thấy đâu. Tuy ko có bằng chứng xác thực việc 2 người họ lấy trộm đi, nhưng nhất định vẫn phải tìm được 2 người họ trở về. Hiện tại, tất cả mọi người đều phải hành động, Tam sư huynh, tứ sư huynh. Ngũ sư huynh cùng tôi, toàn bộ xuất phát. Tôi đoán hai người bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn đến đất liền, vì vậy chings ta cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Mỗi người mang theo ít bạc, lập tức lên đường”.</p><p></p><p>Phùng Hành thấy Trương Vân Phong an bài mọi chuyện tốt, cũng vội vàng nói: “Được, bây giờ ta sẽ chuẩn bị bạc cho các ngươi”. Nói xong, vội vàng đi đến phòng ngủ. Lúc này, bụng nàng đã vượt mặt, có muốn mau cũng ko mau nổi. Trương Vân Phong thấy Phung Hành đã đi xa mới hướng mọi người nói: “Cửu âm chân kinh rốt cuộc do ai trộm chưa rõ, còn chưa có kết luận. Nói cách khác, chúng ta, tất cả đều là đối tượng đáng nghi, bởi vậy, tôi đề nghị chúng ta lục soát lẫn nhau, cam đoan là mọi người chỗ này ko ai đem “Cửu âm chân kinh” ra khỏi đảo, làm như vậy cũng vì thanh danh mọi người, có ai có ý kiến ko?” . Đám người Lục Thừa Phong nhìn nhau lắc đầu, Trương Vân Phong thấy ko ai phản đổi liền nói thêm : “Tốt lắm, mọi người cởi quần áo ra, cùng nhau lục soát”</p><p></p><p>Bốn người có mặt đều cởi quần áo ra, ngay cả Trương Vân Phong luôn luôn ở sân luyện công cùng ko ngoại lệ, điều này khiến cho bọn Lục Thừa Phong dễ chịu một chút. Trương Vân Phong lấy cớ tìm không cho mọi người lập tức mặc quần áo, thẳng đến khi Phùng Hành cầm ngân phiếu quay lại, thấy tất cả mọi người trần truồng, sợ hãi kêu 1 tiếng, che mặt xoay người, đám nam nhân lúc này mới vội vàng mặc quần áo vào.</p><p></p><p></p><p>***</p><p>Chương 7: Truy tìm tung tích</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163347, member: 75012"] [B]Chương 6. Trốn chạy [/B] Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh Khi tứ sư huynh Khúc Linh Phong chạy đến sân huấn luyện riêng dành cho Trương Vân Phong báo cáo tam sư huynh Lục Thừa Phong rằng Đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ đã biến mất thì Trương Vân Phong rốt cục đã biết mình sơ suất chỗ nào. Ai nói Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong nhất định là đợi sau khi Hoàng Dung sinh ra mới trốn đi. Bọn họ muốn chạy trốn, hơn nữa còn đem “Cửu âm chân kinh” trộm được giấu đi, thừa dịp Hoàng lão tà không ở nhà mới có cơ hội. Bằng không, chỉ bằng hai người bọn họ, chỉ sợ ý nghĩ động thủ cũng ko dám nghĩ. Trương Vân Phong ngây ra, sự tình sao lại có thể đến nước này? “Cửu âm chân kinh” bị trộm, vậy Phùng Hành sẽ ra sao? Người mà Trương Vân Phong để ý nhất, có hay không sẽ giống trong sách viết, vì nhớ lại Cửu âm chân kinh mà tâm huyết hao tổn đến chết? “Không, nhất định phải nghĩ biện pháp bảo trụ tính mạng cho sư mẫu. Là lỗi của ta, ko nên để chuyện quan trọng như vậy xảy ra sai sót, ta nhất định sẽ phải thay đổi bi kịch này”. Trương Vân Phong trong lòng thầm thề với chính mình. Song, người phụ trách giám sát Trương Vân Phong luyện công, Lục Thừa Phong lại không ý thức được sự tình này nghiêm trọng ntn, thấy Trương Vân Phong đột nhiên dừng lại liền đánh 1 roi xuống bờ cát bên cạnh người Trương Vân Phong kêu lớn: “Tiểu sư đệ, tiếp tục luyện công đi, không được phân tâm. Bằng không ta sẽ quất một roi lên mông ngươi thật đấy”. Trương Vân Phong lúc này làm gì còn tâm trí lo chuyện cái mông, quay đầu lại nói với Lục Thừa Phong: “Nhanh đi xem Cửu âm chân kinh còn hay không? Đệ nghi ngờ hai người họ đã lấy cắp đi rồi”. Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong nghe Trương Vân Phong nói vậy đều sửng sốt một chút. Lục Thừa Phong liền giận dữ vung roi đánh trúng mông Trương Vân Phong mắng: “Trương Vân Phong, ngươi đừng ở đây nói huơu nói vượn. Đại sư huynh và Nhị sư tỷ sao có thể bỏ trốn, họ đối với sư phụ là một lòng một dạ trung thành, tôn kính, nếu ngươi còn dám nói bậy, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ”. Trương Vân Phong trúng 1 roi này không nhẹ, lăn vài vòng trên đất, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Các ngươi nhanh đi nhìn xem “Cửu âm chân kinh” của sư phụ còn hay mất, cái gì cũng nên rõ ràng? Bọn họ không trốn đi ư? Các ngươi lấy gì để chứng thực?” Lục Thừa Phong nghe Trương Vân Phong vẫn còn dám già mồm, roi trong tay lại vung lên. Hắn và THP, Mai Siêu Phong cùng ở chung với nhau một thừoi gian dài, cảm tình vô cùng tốt, có nói gì hắn cũng không tin điều mà Trương Vân Phong nói. Khúc Linh Phong lại không chất phác như (ý là tin người, ko kìm chế, ko biết suy xét, sống cảm tính) Lục Thừa Phong, thấy Tam sư huynh vung roi hơn nữa trên tay mang lực đạo, biết Tam sư huynh đã thực sự nổi giận, một roi này vung xuống, Trương Vân Phong e rằng chỉ còn một nửa cái mạng, cho nên hắn vội vàng kéo tay của Lục Thừa Phong xuống, nói: “Tam sư huynh, tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, sẽ không chịu nổi đòn huynh đánh. Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là đưa ra tình huống mà nói, tội không đến mức ra tay nặng ”. Tiếp đến, Khúc Linh Phong đi đến trước mặt Trương Vân Phong nhỏ giọng nói: “Tiểu sư đệ, huynh cũng không tin lời đệ nói, nhưng huynh vẫn sẽ về kiểm chứng. Cũng mặc kệ là ntn, sự tình bên ngoài đệ không cần quan tâm, chỉ tập trung vào luyện tập võ công đến nơi đến chốn, những chuyện khác đã có bọn huynh lo, biết chưa?” Trương Vân Phong thấy Khúc Linh Phong nói như vậy, biết hắn ít nhất cũng sẽ đi kiểm chứng, điều này làm hắn yên tâm hơn. Vì thế cũng hạ giọng nói: “Tứ sư huynh, huynh đến bến tàu xem trước xem có con thuyền nào thiếu không, sau đó tìm sư mẫu, xem “Cửu âm chân kinh”, nếu không có chuyện gì xảy ra, tức là đệ đã nói sai, đệ sẽ tìm Đại sư huynh và Nhị sư tỷ dập đầu tạ lỗi. Còn nếu hai việc đó đều xảy ra, chỉ sợ sẽ có chuyện bất hạnh xảy ra”. Khúc Linh Phong tuy rằng không tiếp xúc với Trương Vân Phong nhiều, nhưng lúc này nói chuyện với hắn, trật tự rõ ràng, suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo, cho nên hắn cũng ko tự chủ được mà gật đầu đáp ứng. Khúc Linh Phong vội vàng đi, Trương Vân Phong tiếp tục luyện công, Lục Thừa Phong tiếp tục giám sát. Nhưng cả Trương Vân Phong lẫn Lục Thừa Phong cũng đều không yên lòng, ánh mắt ko tự chủ đưa về phía lối vào, chờ mong Khúc Linh Phong mang tin tốt về. Qua gần một nén hương, Khúc Linh Phong trở về, Trương Vân Phong cùng Lục Thừa Phong không vội đề cập đến vấn đề mà xem sắc mặt hắn trước. Qua nét mặt, lại nói cho bọn hắn biết, mọi việc đều không tốt. Khúc Linh Phong trước tiên nhìn Trương Vân Phong sau đó mới nói khẽ với Lục Thừa Phong : “Cửu âm chân kinh” không thấy, bến tàu cũng thiếu mất một chiếc, Ngũ sư đệ và Lục sư đệ đều ở cùng với sư mẫu, sư mẫu dặn bảo tất cả mọi người đến thư phòng, thượng nghị đại sự”. Lục Thừa Phong bàng hoàng ko nói nên lời, ngơ ngác đứng tại chỗ, trong miệng thì thào: “Không thể nào, không thể nào! Đại sư huynh và Nhị sư tỷ không thể nào trốn đi. Linh Phong, đệ nói cho huynh biết đi, đây là đùa thôi phải không, tất cả đều là trò đùa vui thôi phải ko? Nói đi”. Chính lúc lâm vào trạng thái điên cuồng, Lục Thừa Phong đột nhiên cảm thấy ở đùi đau đơn, cúi xuống thấy Trương Vân Phong đá một phát vào đùi non hắn. Trương Vân Phong thân thể gầy gò, vóc dáng nhỏ bé, cao chỉ tới phần eo hắn, bây giờ lại có vẻ sừng sững kiên quyết, trên khuôn mặt non nớt là vẻ mặt kiên định, trầm tĩnh, thấy loạn không sợ hãi, vẫn biểu hiện bình tĩnh làm cho Lục Thừa Phong đang bối rối, loạn trí trở lại bình thường . Trương Vân Phong không tỏ vẻ khinh bỉ Lục Thừa Phong, chỉ nói : “Còn chần chờ gì nữa? Nhanh đến chỗ sư mẫu, nàng còn đang chờ chúng ta đấy”. Dứt lời, hắn đi ra ngoài trước. Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong liếc nhìn nhau một cái, sau đó cũng vội đi theo sau Trương Vân Phong. Nhìn từ đằng sau, Trương Vân Phong biểu hiện phong độ của một đại tướng làm cho bọn họ hoàn toàn chịu phục, tự giác theo sau Trương Vân Phong, lấy hắn cầm đầu. Nhưng là, Trương Vân Phong đi tới đảo Đào Hoa chưa lâu, trừ bỏ lúc ở phòng ngủ, đều bị Hoàng lão tà đem tới cái nơi hẻo lánh mang tên sân luyện công kia. Nơi nào ăn, nơi nào ngủ, đảo Đào Hoa ra sao, hắn đến giờ vẫn chưa rõ ràng lắm. Nhất là Hoàng lão tà sợ Trương Vân Phong lén bỏ trốn nên ở nơi này còn thiết lập trận pháp khiến cho Trương Vân Phong nếu không có giám sát bên cạnh cũng không thể đi đâu. Kết quả là, Trương Vân Phong vừa chạy ra ngoài, còn chưa đc mấy bước đã bị mấy cái đường nhỏ làm cho hắn thấy thật phiền phức, không biết nên đi hướng nào. Phía sau, Lục Thừa Phong cùng Khúc Linh Phong thấy Trương Vân Phong dừng lại, cũng dừng cước bộ. Hắn đối với Trương Vân Phong nổi lên một nỗi kính sợ, cho nên Trương Vân Phong dù chỉ là làm một động tác lơ đãng, bọn họ đều phải cân nhắc một chút xem hắn có phải hay không có thâm ý gì. Trương Vân Phong đối với tình huống này không làm khó đc hắn. Hắn quay đầu hướng Lục Thừa Phong nói: “Tam sư huynh, hay là huynh cõng đệ đi, như vậy chúng ta có thể đi nhanh hơn một chút”. Yêu cầu này cũng ko quá phận, Trương Vân Phong hiện tại trong thân thể đứa nhỏ chưa đến 4 tuổi, Lục Thừa Phong cõng hắn cũng ko cảm thấy nặng, mà Lục Thừa Phong cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức ôm lấy Trương Vân Phong, cùng Khúc Linh Phong thi triển khinh công, giống như 1 trận gió xuyên qua trận pháp, hướng thi phòng mà đi. Phùng Hành ở trong thư phòng vô cùng lo lắng chờ đợi Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong . Mặc dù nàng là một nữ nhân có tài hơn người nhưng dù sao tuổi đời cũng chưa nhiều lại không phải trải qua sóng gió, hiện tại gặp chuyện như vậy nhất thời cũng chưa biết xử lý ra sao, nàng trông chờ Lục Thừa Phong nhanh trở về có thể đưa ra chút ý kiến, dù sao Lục Thừa Phong cũng là nam nhân lớn tuổi nhất trên đảo, là người duy nhất lúc này nàng có thể dựa vào. Võ Miên Phong và Phùng Mặc Phong tuổi vẫn còn nhỏ, Võ Miên Phong cùng lắm cũng mới 13, 14 tuổi, Phùng Mặc Phong chỉ mới 10 tuổi. Thấy sư mẫu bộ dáng lo sợ, hoang mang không khỏi có chút kinh hoàng, đôi mắt trông mong nhìn ra phía cửa, hy vọng Lục Thừa Phong có thể về sớm một chút. Rốt cục, một trận gió nhẹ thổi qua, Lục Thừa Phong và Khúc Linh Phong cùng lúc xuất hiện ở cửa, trong lồng ngực Lục Thừa Phong còn ôm tên nhóc tuổi còn nhỏ nhất, võ công kém nhất, Trương Vân Phong. Phùng Hành cũng ko còn tâm tư nào mà để ý, vừa thấy Lục Thừa Phong lập tức chào đón, nói: “Thừa Phong, mau nghĩ biện pháp, “Cửu âm chân kinh” không thấy , Trần Huyền Phongvà Mai Siêu Phong cũng biến mất, chúng ta phải làm gì bây giờ? “Cửu âm chân kinh” cũng chính là vận mệnh của sư phụ ngươi, ngàn vạn lần ko thể để mất a”. Trương Vân Phong nghe Phùng Hành đem “Cửu âm chân kinh” so sánh với vận mệnh của Hoàng lão tà, không khỏi âm thầm bội phục, so sánh này rất thỏa đáng. Hoàng lão tà mất đi Cửu âm chân kinh giống như thái giám bị cắt của quý, thần trí trở nên bất thường, lấy đệ tử vô tội ra trút giận. Lục Thừa Phong bị Phùng Hành hỏi, phản ứng đầu tiên là đưa mắt nhìn xuống tên nhóc Trương Vân Phong đang đc ôm ấp trong lòng. Trương Vân Phong ko khách khí, tránh khỏi vòng ôm của Lục Thừa Phong đi đến trước mặt Phùng Hành, cầm tay nàng an ủi: “Sư mẫu, người đừng gấp gáp, tất cả sẽ có biện pháp giải quyết thôi”. Phùng Hành vuốt tóc Trương Vân Phong thở dài một tiếng : “Sư mẫu làm sao có thể ko gấp a! Aizz!” Trương Vân Phong thấy Phùng Hành hoang mang lo sợ, vì thế cũng không khách khí, nắm tay Phùng Hành đến chiếc ghế, kéo nàng ngồi xuống , sau đó chính mình cũng nhảy lên một chiếc ghế khác, lớn tiếng nói: “Mọi người nghe ta nói , tình huống hiện tại là Đại sư huynh và Nhị sư tỷ mất tích, đồng thời “Cửu âm chân kinh” cũng ko thấy đâu. Tuy ko có bằng chứng xác thực việc 2 người họ lấy trộm đi, nhưng nhất định vẫn phải tìm được 2 người họ trở về. Hiện tại, tất cả mọi người đều phải hành động, Tam sư huynh, tứ sư huynh. Ngũ sư huynh cùng tôi, toàn bộ xuất phát. Tôi đoán hai người bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn đến đất liền, vì vậy chings ta cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Mỗi người mang theo ít bạc, lập tức lên đường”. Phùng Hành thấy Trương Vân Phong an bài mọi chuyện tốt, cũng vội vàng nói: “Được, bây giờ ta sẽ chuẩn bị bạc cho các ngươi”. Nói xong, vội vàng đi đến phòng ngủ. Lúc này, bụng nàng đã vượt mặt, có muốn mau cũng ko mau nổi. Trương Vân Phong thấy Phung Hành đã đi xa mới hướng mọi người nói: “Cửu âm chân kinh rốt cuộc do ai trộm chưa rõ, còn chưa có kết luận. Nói cách khác, chúng ta, tất cả đều là đối tượng đáng nghi, bởi vậy, tôi đề nghị chúng ta lục soát lẫn nhau, cam đoan là mọi người chỗ này ko ai đem “Cửu âm chân kinh” ra khỏi đảo, làm như vậy cũng vì thanh danh mọi người, có ai có ý kiến ko?” . Đám người Lục Thừa Phong nhìn nhau lắc đầu, Trương Vân Phong thấy ko ai phản đổi liền nói thêm : “Tốt lắm, mọi người cởi quần áo ra, cùng nhau lục soát” Bốn người có mặt đều cởi quần áo ra, ngay cả Trương Vân Phong luôn luôn ở sân luyện công cùng ko ngoại lệ, điều này khiến cho bọn Lục Thừa Phong dễ chịu một chút. Trương Vân Phong lấy cớ tìm không cho mọi người lập tức mặc quần áo, thẳng đến khi Phùng Hành cầm ngân phiếu quay lại, thấy tất cả mọi người trần truồng, sợ hãi kêu 1 tiếng, che mặt xoay người, đám nam nhân lúc này mới vội vàng mặc quần áo vào. *** Chương 7: Truy tìm tung tích [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top