Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163346" data-attributes="member: 75012"><p><strong>Chương 5:</strong> Điạ ngục thức tu luyện (Tu luyện trong địa ngục - có thể hiểu là Tu luyện khổ cực) </p><p></p><p>Mới tờ mờ sáng, Hoàng lão tà lúc này tinh lực dồi dào liền đem Trương Vân Phong từ trên giường lôi xuống, bắt hắn phải đi theo mình, tu luyện võ công.</p><p></p><p>Trương Vân Phong thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tuy bình thường đi đứng cũng ko ảnh hưởng nhưng nếu luyện tập võ công thì đúng là lực bất tòng tâm. Chính là Trương Vân Phong bị Hoàng lão tà dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, hắn liền lập tức khơi dậy tính tình bướng bỉnh, cương ngạnh của mình. Bị ai khinh thường, cũng nhất quyết ko để Hoàng lão tà khinh thường. Trương Vân Phong tin tưởng ý chí có thể chiến thẳng hết thảy!</p><p></p><p>Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, 2 nam nhân này cứ giằng co như vậy, dùng ánh mắt căm thù “trao tặng” cho đối phương. Trương Vân Phong không chỉ một lần nghĩ đến, biết làm như này là rất không lí trí, hiện tại Hoàng lão tà là sư phụ, mình là đồ đệ, rõ ràng không nghe lời sẽ bị chỉnh thê thảm. Cách làm thông minh chính là tận lực làm dịu mối quan hệ, tăng cường khả năng phản kháng trong tương lai cần bảo trì mối hảo hữu. Nhưng không biết vì sao, khi đối mặt với Hoàng lão tà, Trương Vân Phong phát hiện mình không có cách nào xuống nước hạ mình để van cầu hắn. Hiện tại hắn có luyện tập đến chết cũng không muốn thấy nam nhân này đắc ý. <em>(sao ta thấy giống giống màn khởi đầu của 1 mối quan hệ đầy JQ thế này @.@ *lắc lắc đầu*</em>).</p><p></p><p>Tập luyện từ sáng sớm đến tận giữa trưa, Trương Vân Phong bị chỉnh đến thê thê thảm thảm, làm Phùng Hành tự mình đến gọi 2 người về ăn cơm, lúc đó Trương Vân Phong đã muốn nằm gục trên mặt đất.</p><p></p><p>Thấy Trương Vân Phong bị hành hạ ra bộ dạng này, Phùng Hành lần đầu tiên sinh ra ý bất mãn đối với trượng phu, đau lòng ôm Trương Vân Phong lên, lườm Hoàng lão tà một cái rồi lập tức đem Trương Vân Phong về phòng. Hoàng lão tà thấy thê tử giận mình, hắn sờ sờ mũi, hắc hắc gượng cười 2 tiếng, đi theo sau không dám nói gì.</p><p></p><p>Trương Vân Phong quả thật mệt muốn chết rồi, mặc dù lúc đang bịHoàng lão tà huấn luyện, hắn tinh thần vẫn còn tỉnh táo lĩnh giáo Hoàng lão tà, mà khi được Phùng Hành ôm lên, nhất thời liền ngủ thiếp đi, hoặc nói ngất đi có chút thích hợp hơn. Phùng Hành đem hắn đặt cẩn thận lên giường, thương tiếc hắn như con trai, cũng không quay đầu , nói: “Chàng bắt nó đi theo tập luyện từ lúc nào?”</p><p></p><p>Hoàng lão tà đứng phía sau, có chút xấu hổ nói: “Sáng sớm, từ lúc nó còn chưa ngủ dậy?”</p><p></p><p>Phùng Hành lập tức xoay người lại, trừng mắt nói với Hoàng lão tà: “Sáng sớm? Tiểu tử hắn còn chưa kịp ăn cơm, thậm chí mặt còn chưa rửa phải không?”</p><p></p><p>Hoàng lão tà nghĩ nghĩ, dường như đúng vậy, vì hắn còn nhớ rõ, Trương Vân Phong từ trên giường bị lôi đi, tiểu tử đó vừa cùng hắn đấu võ mồm vừa lấy tay cậy dử mắt (<em>@.@ hết nó</em>i). </p><p></p><p>Phùng Hành thật sự nổi giận, tính cách nàng ôn nhu nên khi tức giận sẽ không mắng chửi, ko đối với Hoàng lão tà làm chuyện gì không hợp phận thục nữ, mà nàng trong mắt hàm nước thất vọng nhìn hắn hỏi: “Vì cái gì lại đối hắn như vậy? Hắn là một đứa nhỏ còn mang bệnh trong người, sao chàng có thể nhẫn tâm tra tấn hắn như vậy? Thiếp biết hắn không phục chàng mà chàng lại muốn thu phục hắn, nhưng phương thức tra tấn đứa nhỏ như vậy, lòng của chàng làm bằng sắt đá sao?”</p><p></p><p>Hoàng lão tà đối với chất vấn của Phùng Hành, dù là một trong 5 cao thủ võ lâm, cũng có chút lúng túng, miễn cưỡng biện giải :” Này không hoàn toàn là tra tấn hắn, mà vi phu muốn biết tư chất hắn đến đâu, muốn hiểu rõ đứa nhỏ này có thể chịu đựng đến giới hạn nào để có thể tùy tài năng mà dạy dỗ hắn”.</p><p></p><p>Phùng Hành hồ nghi nói: “Thật là vậy sao? Thiếp như thế nào cũng cảm thấy là chàng đang nói dối vậy?”</p><p></p><p>Hoàng lão tà lập tức giơ tay thề thốt nói” Tuyệt đối là sự thật. Đứa nhỏ này tư chất bất phàm, tương lai không có gì là ko thể làm được. Một đệ nhất sư phụ cũng phải dạy ra một đệ tử đệ nhất thiên hạ mới thể hiện được bản lãnh của vi phu đây”</p><p></p><p>Phùng Hành nhìn chằm chằm Hoàng lão tà, mà Hoàng lão tà cũng đồng thời bày ra bộ dạng thực vô tội. Cuối cùng, Phùng Hành vẫn tin tưởng trượng phu của nàng, nói: “Chàng đã nói như vậy, thiếp cũng không quản nữa, thiếp không hiểu võ công, hai người tập luyện với nhau đi, bất quá phải nhớ lời chàng nói, phải dạy ra một đệ tử thiên hạ đệ nhất”.</p><p></p><p>Thấy Phùng Hành rốt cục cũng không truy cứu nữa, Hoàng lão tà thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng nói: “Nàng yên tâm, ta hiện tại có Cửu âm chân kinh trong tay, tuy rằng chỉ có quyển sau, nhưng bằng năng lực của Hoàng lão tà ta, chỉ cần một thời gian nữa, nhất định có thể đem nửa quyển trước nghiên cứu ra. Đến lúc đó, dạy ra đệ nhất đồ đệ có gì quá khó? Rồi liền đó đệ nhị, đệ tam, đến đệ thất thiên hạ cũng đều là đệ tử của ta”.</p><p></p><p>Phùng Hành thích nhất là được ngắm bộ dạng tự tin (<em>tự sướng thì có =.= </em>) của Hoàng lão tà, cảm giác như trong thiên hạ này không có gì là hắn không thể làm được, cứ ôm suy nghĩ như vậy khiến nàng quên mất vừa rồi còn giận hắn, tình ý miên man nép vào lồng ngực Hoàng lão tà.</p><p></p><p>Hoàng lão tà ôm ấp mĩ nhân, đắc ý dạt dào nghĩ :”Trương Vân Phong này , vi phu nhất định sẽ dạy dỗ thành thiên hạ đệ nhất. Nhưng mà, trong quá trình dạy dỗ hắn sẽ khiến hắn vô cùng thống khổ. TVP, ngươi xác định với ta rồi . AI kêu ngươi muốn tranh giành lão bà với ta, hắc hắc”. </p><p></p><p>(>.< tốt nhất ko nên đắc tội với tiểu nhân ....”Hoàng lão tà: phi lao”....--> “ta bị treo lên xà nhà rùi” *nước mắt như mưa*) </p><p>Từ đó, Trương Vân Phong bắt đầu cuộc sống “hạnh phúc”. Mới tới đảo ngày hôm sau, đã bị Hoàng lão tà tước đoạt tự do, ném đến một góc hẻo lánh, tự Hoàng lão tà giám sát, mỗi ngày ko ngừng thao luyện. Mà Trương Vân Phong lên kế hoạch cứu Phùng Hành, ngay cả cơ hội thực hiện cũng không có, đã bị tước đoạt sạch.</p><p></p><p>Thời gian dần qua, trong nháy mắt đã nửa năm trôi đi. Hôm nay,sáng sớm, Trương Vân Phong như thường lệ ở trên bãi cát luyện tập “bích ba chưởng pháp”, hướng biển rộng công kích tới. Hắn vừa đánh lên con sóng vừa suy nghĩ. Hoàng lão tà quả xứng với tên có chữ “Tà”, nửa năm qua trừ bỏ việc không ngừng huấn luyện hắn ở ngoài ra những thứ khác một câu cũng ko nói. Chỉ cần Trương Vân Phong hắn nói gì không liên quan đến võ công lập tức sẽ bị điểm huyệt đạo. Bất luận kẻ nào cũng không được đến gần nơi này, cơm nước hàng ngày cũng là do một tên hầu câm đưa tới. </p><p></p><p>Trương Vân Phong hiểu được, đây là kế của Hoàng lão tà nghĩ ra, hắn muốn làm cho Trương Vân Phong trong lòng giảm ý kháng cự, tiêu diệt chí khí chống đối của bản thân. Tuy rằng Hoàng lão tà không hẳn thông hiểu loại lý thuyết tâm lí này, nhưng hắn cũng biết làm như thế có đôi chút hiệu quả. Đáng tiếc, cách làm này với lũ trẻ ranh thì được, nhưng với Trương Vân Phong thì thật quá ngây thơ. Nếu muốn làm cho Trương Vân Phong khuất phục, chẳng khác nào muốn đem trăng hái xuống.</p><p></p><p>Việc khiến cho Trương Vân Phong buồn rầu chính là, ngày Phùng Hành sinh nở sắp đến gần, mà Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong trốn đi cùng gần ngay trước mắt. Làm thế nào mới có thể cứu Phùng Hành, đó mới là vấn đề trọng yếu. Giờ hắn hiện tại nói chuyện cũng không được thì làm sao có thể cứu nàng? hắn mới học nửa năm bộ “bích ba chưởng pháp” , nếu có dùng đến cũng không đánh nổi tên ng hầu câm kia, huống gì cứu người.</p><p></p><p>Trương Vân Phong ở bàn tay càng không ngừng phóng ra chưởng lực đánh xuống biển, miệng còn lẩm bẩm: “Sư mẫu khi ta tới đã mang thai 3 tháng, hiện tại qua nửa năm, mà sách có viết Hoàng Dung vừa sinh ra đã mất đi mẫu thân. Như vậy, thời giờ của ta nhiều nhất cũng chỉ có nửa tháng. Ta nên làm cái gì bây giờ? Khốn kiếp, tên Hoàng lão tà , tên khốn kiếp, con mẹ ngươi hại chết lão bà ngươi đấy ngươi có biết không hả? Vì cái gì không cho ta nói chuyện? Vì cái gì lại dùng trận pháp nhốt ta ở đây? Tôi hiện tại, cmn nên làm cái gì bây giờ?”</p><p>Trương Vân Phong bất lực, Hoàng lão tà tính khí giống như cái nhà xí thối xây bằng đá, người khác không thể di chuyển, không thể dao động được ý của hắn. Nửa năm qua, Trương Vân Phong sử dụng bao nhiêu cách để được ra ngoài, từ trốn đi buổi đêm, giả bệnh, cố ý làm mình bị thương, thậm chí đào hầm chui qua nhưng không qua nổi ánh mắt của Hoàng lão tà, ngoại trừ việc nhận thêm nhiều hình phạt hơn. </p><p></p><p>Trộm quay đầu lại nhìn Hoàng lão tà, thấy hắn ngồi trên tảng đá cách đó vài chục trượng, thản nhiên đọc một cuốn sách không nhìn rõ tên, hắn rung đùi đắc ý đọc rất cao hứng. Tuy hắn chuyên tâm đọc sách nhưng Trương Vân Phong vừa quay đầu lại , một viên đá nhỏ xẹt qua mặt hắn , tõm 1 tiếng vào trong nước biển, trên mặt biển nổi lên ngàn vòng tròn xoáy mà một viên đá lớn mới tạo ra được. </p><p></p><p>Trương Vân Phong quay đầu chạy nhanh, tiếp tục trên mặt biển tu luyện. Hắn biết đó là Hoàng lão tà dùng tuyệt kĩ “Đạn chỉ thần công” bắn ra hòn đá nhỏ đó, nếu không cũng không có uy lực lớn như vậy. Hơn nữa, nếu như mình không chuyên tâm, có thể viên đá đó sẽ bay trúng mông hắn. Mà tuyệt kĩ Đạn chỉ thần công của Hoàng lão tà đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, đánh lên người Trương Vân Phong giống như đem hắn đập đau đến cốt tủy, không hề mảy may thương tiếc. Hoàng lão tà nếu không có chiêu thức ấy thì Trương Vân Phong nào có khách khí với hắn như vậy? Đã sớm một chố cãi nhau ầm ĩ với hắn.</p><p></p><p>CÙng lắm là, Trương Vân Phong trong lòng nổi lên tia ác độc, nếu ko có biện pháp, thì đành phải làm liều thôi. Liều mạng bị ném vài cục đá vào mặt cũng phải nói ra bằng được, bằng không thật ko có cơ hội. </p><p></p><p>Đúng lúc đó, tam sư huynh Khúc Linh Phong chạy tới, nhỏ to bên người Hoàng lão tà, mà Hoàng lão tà vừa nghe thấy lời hắn, sắc mặt có vẻ trầm trọng. Trương Vân Phong ở xa quá ko nghe thấy nói gì, lại thêm nước biển ảnh hưởng đến thính lực của hắn. Chí thấy Hoàng lão tà trầm ngâm 1 lúc , nói với Khúc Linh Phong mấy câu , rồi hướng Trương Vân Phong nói: “Vân Phong, vi sư có chuyện quan trọng đi ra ngoài chút, 2, 3 ngày nữa mới quay về. Mấy ngày này, Tam sư huynh sẽ giám sát ngươi luyện công, ngươi không thể lười biếng đâu đấy, vi sư sau khi trở về sẽ kiểm tra ngươi, biết chưa?”</p><p></p><p>Trương Vân Phong hừ 1 tiếng, xem như đã trả lời, hắn đối Hoàng lão tà thái độ luôn như thế, Hoàng lão tà cùng Khúc Linh Phong cũng không lưu tâm liền xoay người đi vội. Khúc Linh Phong ở lại tiếp nhận vị trí của hắn, tiếp tục giám sát Trương Vân Phong tập luyện.</p><p></p><p>Chính là không hiểu tại sao, Trương Vân Phong bỗng có cảm giác dường như mình đã lỡ chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng nghĩ mãi cũng không thể nào nghĩ ra.</p><p></p><p>“Rốt cuộc tôi đã quên chuyện gì? Vì sao lại có cảm giác bất an đến vậy?” Trương Vân Phong tự nói.</p><p></p><p></p><p>***</p><p>Chương sáu: Trốn chạy</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163346, member: 75012"] [B]Chương 5:[/B] Điạ ngục thức tu luyện (Tu luyện trong địa ngục - có thể hiểu là Tu luyện khổ cực) Mới tờ mờ sáng, Hoàng lão tà lúc này tinh lực dồi dào liền đem Trương Vân Phong từ trên giường lôi xuống, bắt hắn phải đi theo mình, tu luyện võ công. Trương Vân Phong thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tuy bình thường đi đứng cũng ko ảnh hưởng nhưng nếu luyện tập võ công thì đúng là lực bất tòng tâm. Chính là Trương Vân Phong bị Hoàng lão tà dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, hắn liền lập tức khơi dậy tính tình bướng bỉnh, cương ngạnh của mình. Bị ai khinh thường, cũng nhất quyết ko để Hoàng lão tà khinh thường. Trương Vân Phong tin tưởng ý chí có thể chiến thẳng hết thảy! Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, 2 nam nhân này cứ giằng co như vậy, dùng ánh mắt căm thù “trao tặng” cho đối phương. Trương Vân Phong không chỉ một lần nghĩ đến, biết làm như này là rất không lí trí, hiện tại Hoàng lão tà là sư phụ, mình là đồ đệ, rõ ràng không nghe lời sẽ bị chỉnh thê thảm. Cách làm thông minh chính là tận lực làm dịu mối quan hệ, tăng cường khả năng phản kháng trong tương lai cần bảo trì mối hảo hữu. Nhưng không biết vì sao, khi đối mặt với Hoàng lão tà, Trương Vân Phong phát hiện mình không có cách nào xuống nước hạ mình để van cầu hắn. Hiện tại hắn có luyện tập đến chết cũng không muốn thấy nam nhân này đắc ý. [I](sao ta thấy giống giống màn khởi đầu của 1 mối quan hệ đầy JQ thế này @.@ *lắc lắc đầu*[/I]). Tập luyện từ sáng sớm đến tận giữa trưa, Trương Vân Phong bị chỉnh đến thê thê thảm thảm, làm Phùng Hành tự mình đến gọi 2 người về ăn cơm, lúc đó Trương Vân Phong đã muốn nằm gục trên mặt đất. Thấy Trương Vân Phong bị hành hạ ra bộ dạng này, Phùng Hành lần đầu tiên sinh ra ý bất mãn đối với trượng phu, đau lòng ôm Trương Vân Phong lên, lườm Hoàng lão tà một cái rồi lập tức đem Trương Vân Phong về phòng. Hoàng lão tà thấy thê tử giận mình, hắn sờ sờ mũi, hắc hắc gượng cười 2 tiếng, đi theo sau không dám nói gì. Trương Vân Phong quả thật mệt muốn chết rồi, mặc dù lúc đang bịHoàng lão tà huấn luyện, hắn tinh thần vẫn còn tỉnh táo lĩnh giáo Hoàng lão tà, mà khi được Phùng Hành ôm lên, nhất thời liền ngủ thiếp đi, hoặc nói ngất đi có chút thích hợp hơn. Phùng Hành đem hắn đặt cẩn thận lên giường, thương tiếc hắn như con trai, cũng không quay đầu , nói: “Chàng bắt nó đi theo tập luyện từ lúc nào?” Hoàng lão tà đứng phía sau, có chút xấu hổ nói: “Sáng sớm, từ lúc nó còn chưa ngủ dậy?” Phùng Hành lập tức xoay người lại, trừng mắt nói với Hoàng lão tà: “Sáng sớm? Tiểu tử hắn còn chưa kịp ăn cơm, thậm chí mặt còn chưa rửa phải không?” Hoàng lão tà nghĩ nghĩ, dường như đúng vậy, vì hắn còn nhớ rõ, Trương Vân Phong từ trên giường bị lôi đi, tiểu tử đó vừa cùng hắn đấu võ mồm vừa lấy tay cậy dử mắt ([I]@.@ hết nó[/I]i). Phùng Hành thật sự nổi giận, tính cách nàng ôn nhu nên khi tức giận sẽ không mắng chửi, ko đối với Hoàng lão tà làm chuyện gì không hợp phận thục nữ, mà nàng trong mắt hàm nước thất vọng nhìn hắn hỏi: “Vì cái gì lại đối hắn như vậy? Hắn là một đứa nhỏ còn mang bệnh trong người, sao chàng có thể nhẫn tâm tra tấn hắn như vậy? Thiếp biết hắn không phục chàng mà chàng lại muốn thu phục hắn, nhưng phương thức tra tấn đứa nhỏ như vậy, lòng của chàng làm bằng sắt đá sao?” Hoàng lão tà đối với chất vấn của Phùng Hành, dù là một trong 5 cao thủ võ lâm, cũng có chút lúng túng, miễn cưỡng biện giải :” Này không hoàn toàn là tra tấn hắn, mà vi phu muốn biết tư chất hắn đến đâu, muốn hiểu rõ đứa nhỏ này có thể chịu đựng đến giới hạn nào để có thể tùy tài năng mà dạy dỗ hắn”. Phùng Hành hồ nghi nói: “Thật là vậy sao? Thiếp như thế nào cũng cảm thấy là chàng đang nói dối vậy?” Hoàng lão tà lập tức giơ tay thề thốt nói” Tuyệt đối là sự thật. Đứa nhỏ này tư chất bất phàm, tương lai không có gì là ko thể làm được. Một đệ nhất sư phụ cũng phải dạy ra một đệ tử đệ nhất thiên hạ mới thể hiện được bản lãnh của vi phu đây” Phùng Hành nhìn chằm chằm Hoàng lão tà, mà Hoàng lão tà cũng đồng thời bày ra bộ dạng thực vô tội. Cuối cùng, Phùng Hành vẫn tin tưởng trượng phu của nàng, nói: “Chàng đã nói như vậy, thiếp cũng không quản nữa, thiếp không hiểu võ công, hai người tập luyện với nhau đi, bất quá phải nhớ lời chàng nói, phải dạy ra một đệ tử thiên hạ đệ nhất”. Thấy Phùng Hành rốt cục cũng không truy cứu nữa, Hoàng lão tà thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng nói: “Nàng yên tâm, ta hiện tại có Cửu âm chân kinh trong tay, tuy rằng chỉ có quyển sau, nhưng bằng năng lực của Hoàng lão tà ta, chỉ cần một thời gian nữa, nhất định có thể đem nửa quyển trước nghiên cứu ra. Đến lúc đó, dạy ra đệ nhất đồ đệ có gì quá khó? Rồi liền đó đệ nhị, đệ tam, đến đệ thất thiên hạ cũng đều là đệ tử của ta”. Phùng Hành thích nhất là được ngắm bộ dạng tự tin ([I]tự sướng thì có =.= [/I]) của Hoàng lão tà, cảm giác như trong thiên hạ này không có gì là hắn không thể làm được, cứ ôm suy nghĩ như vậy khiến nàng quên mất vừa rồi còn giận hắn, tình ý miên man nép vào lồng ngực Hoàng lão tà. Hoàng lão tà ôm ấp mĩ nhân, đắc ý dạt dào nghĩ :”Trương Vân Phong này , vi phu nhất định sẽ dạy dỗ thành thiên hạ đệ nhất. Nhưng mà, trong quá trình dạy dỗ hắn sẽ khiến hắn vô cùng thống khổ. TVP, ngươi xác định với ta rồi . AI kêu ngươi muốn tranh giành lão bà với ta, hắc hắc”. (>.< tốt nhất ko nên đắc tội với tiểu nhân ....”Hoàng lão tà: phi lao”....--> “ta bị treo lên xà nhà rùi” *nước mắt như mưa*) Từ đó, Trương Vân Phong bắt đầu cuộc sống “hạnh phúc”. Mới tới đảo ngày hôm sau, đã bị Hoàng lão tà tước đoạt tự do, ném đến một góc hẻo lánh, tự Hoàng lão tà giám sát, mỗi ngày ko ngừng thao luyện. Mà Trương Vân Phong lên kế hoạch cứu Phùng Hành, ngay cả cơ hội thực hiện cũng không có, đã bị tước đoạt sạch. Thời gian dần qua, trong nháy mắt đã nửa năm trôi đi. Hôm nay,sáng sớm, Trương Vân Phong như thường lệ ở trên bãi cát luyện tập “bích ba chưởng pháp”, hướng biển rộng công kích tới. Hắn vừa đánh lên con sóng vừa suy nghĩ. Hoàng lão tà quả xứng với tên có chữ “Tà”, nửa năm qua trừ bỏ việc không ngừng huấn luyện hắn ở ngoài ra những thứ khác một câu cũng ko nói. Chỉ cần Trương Vân Phong hắn nói gì không liên quan đến võ công lập tức sẽ bị điểm huyệt đạo. Bất luận kẻ nào cũng không được đến gần nơi này, cơm nước hàng ngày cũng là do một tên hầu câm đưa tới. Trương Vân Phong hiểu được, đây là kế của Hoàng lão tà nghĩ ra, hắn muốn làm cho Trương Vân Phong trong lòng giảm ý kháng cự, tiêu diệt chí khí chống đối của bản thân. Tuy rằng Hoàng lão tà không hẳn thông hiểu loại lý thuyết tâm lí này, nhưng hắn cũng biết làm như thế có đôi chút hiệu quả. Đáng tiếc, cách làm này với lũ trẻ ranh thì được, nhưng với Trương Vân Phong thì thật quá ngây thơ. Nếu muốn làm cho Trương Vân Phong khuất phục, chẳng khác nào muốn đem trăng hái xuống. Việc khiến cho Trương Vân Phong buồn rầu chính là, ngày Phùng Hành sinh nở sắp đến gần, mà Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong trốn đi cùng gần ngay trước mắt. Làm thế nào mới có thể cứu Phùng Hành, đó mới là vấn đề trọng yếu. Giờ hắn hiện tại nói chuyện cũng không được thì làm sao có thể cứu nàng? hắn mới học nửa năm bộ “bích ba chưởng pháp” , nếu có dùng đến cũng không đánh nổi tên ng hầu câm kia, huống gì cứu người. Trương Vân Phong ở bàn tay càng không ngừng phóng ra chưởng lực đánh xuống biển, miệng còn lẩm bẩm: “Sư mẫu khi ta tới đã mang thai 3 tháng, hiện tại qua nửa năm, mà sách có viết Hoàng Dung vừa sinh ra đã mất đi mẫu thân. Như vậy, thời giờ của ta nhiều nhất cũng chỉ có nửa tháng. Ta nên làm cái gì bây giờ? Khốn kiếp, tên Hoàng lão tà , tên khốn kiếp, con mẹ ngươi hại chết lão bà ngươi đấy ngươi có biết không hả? Vì cái gì không cho ta nói chuyện? Vì cái gì lại dùng trận pháp nhốt ta ở đây? Tôi hiện tại, cmn nên làm cái gì bây giờ?” Trương Vân Phong bất lực, Hoàng lão tà tính khí giống như cái nhà xí thối xây bằng đá, người khác không thể di chuyển, không thể dao động được ý của hắn. Nửa năm qua, Trương Vân Phong sử dụng bao nhiêu cách để được ra ngoài, từ trốn đi buổi đêm, giả bệnh, cố ý làm mình bị thương, thậm chí đào hầm chui qua nhưng không qua nổi ánh mắt của Hoàng lão tà, ngoại trừ việc nhận thêm nhiều hình phạt hơn. Trộm quay đầu lại nhìn Hoàng lão tà, thấy hắn ngồi trên tảng đá cách đó vài chục trượng, thản nhiên đọc một cuốn sách không nhìn rõ tên, hắn rung đùi đắc ý đọc rất cao hứng. Tuy hắn chuyên tâm đọc sách nhưng Trương Vân Phong vừa quay đầu lại , một viên đá nhỏ xẹt qua mặt hắn , tõm 1 tiếng vào trong nước biển, trên mặt biển nổi lên ngàn vòng tròn xoáy mà một viên đá lớn mới tạo ra được. Trương Vân Phong quay đầu chạy nhanh, tiếp tục trên mặt biển tu luyện. Hắn biết đó là Hoàng lão tà dùng tuyệt kĩ “Đạn chỉ thần công” bắn ra hòn đá nhỏ đó, nếu không cũng không có uy lực lớn như vậy. Hơn nữa, nếu như mình không chuyên tâm, có thể viên đá đó sẽ bay trúng mông hắn. Mà tuyệt kĩ Đạn chỉ thần công của Hoàng lão tà đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, đánh lên người Trương Vân Phong giống như đem hắn đập đau đến cốt tủy, không hề mảy may thương tiếc. Hoàng lão tà nếu không có chiêu thức ấy thì Trương Vân Phong nào có khách khí với hắn như vậy? Đã sớm một chố cãi nhau ầm ĩ với hắn. CÙng lắm là, Trương Vân Phong trong lòng nổi lên tia ác độc, nếu ko có biện pháp, thì đành phải làm liều thôi. Liều mạng bị ném vài cục đá vào mặt cũng phải nói ra bằng được, bằng không thật ko có cơ hội. Đúng lúc đó, tam sư huynh Khúc Linh Phong chạy tới, nhỏ to bên người Hoàng lão tà, mà Hoàng lão tà vừa nghe thấy lời hắn, sắc mặt có vẻ trầm trọng. Trương Vân Phong ở xa quá ko nghe thấy nói gì, lại thêm nước biển ảnh hưởng đến thính lực của hắn. Chí thấy Hoàng lão tà trầm ngâm 1 lúc , nói với Khúc Linh Phong mấy câu , rồi hướng Trương Vân Phong nói: “Vân Phong, vi sư có chuyện quan trọng đi ra ngoài chút, 2, 3 ngày nữa mới quay về. Mấy ngày này, Tam sư huynh sẽ giám sát ngươi luyện công, ngươi không thể lười biếng đâu đấy, vi sư sau khi trở về sẽ kiểm tra ngươi, biết chưa?” Trương Vân Phong hừ 1 tiếng, xem như đã trả lời, hắn đối Hoàng lão tà thái độ luôn như thế, Hoàng lão tà cùng Khúc Linh Phong cũng không lưu tâm liền xoay người đi vội. Khúc Linh Phong ở lại tiếp nhận vị trí của hắn, tiếp tục giám sát Trương Vân Phong tập luyện. Chính là không hiểu tại sao, Trương Vân Phong bỗng có cảm giác dường như mình đã lỡ chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng nghĩ mãi cũng không thể nào nghĩ ra. “Rốt cuộc tôi đã quên chuyện gì? Vì sao lại có cảm giác bất an đến vậy?” Trương Vân Phong tự nói. *** Chương sáu: Trốn chạy [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top