Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163345" data-attributes="member: 75012"><p><strong>Chương 4. </strong></p><p>Tác giả : Đăng Hỏa Thông Minh</p><p></p><p></p><p>Rốt cục cũng tới đảo Đào Hoa, Trương Vân Thiên nghe danh đã lâu, thật không phụ mong đợi, cảnh sắc ở đây giống như ở cõi tiên, đúng như tên gọi của nó vậy. Hơn nữa Trương Vân Thiên tới đây đúng vào thời gian mùa xuân, hoa đào nở rộ, rung rinh trong gió xuân là lòng người say mê. Cảnh sắc này khiến lòng Trương Vân Thiên dễ chịu hơn không ít. Vốn hắn bị Hoàng lão tà dọa đem vứt xuống biển, lại thêm Phùng Hành ôn nhu quan tâm hấp dẫn, cuối cùng hắn không thể kiên trì lập trường , đã bái Hoàng lão tà làm sư phụ.</p><p></p><p>Trên bến tàu vào đảo, đệ tử của Hoàng lão tà đã sớm chờ, vừa thấy vợ chồng Hoàng lão tà trở về, đều thân thiết mà ko kém phần cung kính chào đón, kêu sư phụ sư nương liền miệng. Trương Vân Thiên đi theo sau vợ chồng họ, nhìn đám đệ tử trẻ tuổi, chú ý nhất đến hai người. Đại sư huynh chính là Trần Huyền Phong, nhị sư tỷ Mai Siêu Phong, hai người này tương lai chính là hai đại ma đầu hoành hành trên giang hồ. Bất quá, hiện tại nhìn họ đều vẫn thực đơn thuần, trông thực đẹp đôi.</p><p></p><p>Nhìn đoán tuổi thì Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong đều khoảng hai mươi, so với Phùng Hành tuổi cũng không chênh lệch lắm. Mà Hoàng lão tà hiện tại đã hơn bốn mươi, nhưng bề ngoài nhìn không già như tuổi, vẫn phong lưu phóng khoáng, trách không được có thể lấy được Phùng Hành ôn nhu hiền lành lại thông minh tuyệt đỉnh, trẻ trung xinh đẹp làm vợ. </p><p></p><p>Hoàng lão tà hôm nay hứng trí vô cùng, đối với đám đồ đệ ân cần hỏi thăm mình cũng gật đầu đáp lại. Lúc sau, mọi người đi dọc theo đường nhỏ trong rừng đào, đi vào trong đảo. </p><p></p><p>Trương Vân Thiên trên đường đi cực kì lưu ý , nhưng một lúc sau liền buông ý định đó. Nơi này đường đi quả thực quá sức phức tạp, mặc cho Trương Vân Thiên cố nhớ thế nào cũng không thể nhớ được nhiều lỗi rẽ như vậy. Điều này làm cho hắn âm thầm cảm thán trí tuệ cổ nhân, thật không thể khinh thường, chỉ bằng chỗ gốc đào này cũng có thể ngăn trở thiên quân vạn mã, quả thật không phải chỉ nói miệng. </p><p></p><p>Hoàng lão tà vừa đi cũng ko quên lưu ý thần sắc Trương Vân Thiên. Rốt cục, thấy hắn đối với rừng đào biểu hiện vẻ kính nể, lúc này mới cảm thấy hòa nhau 1 ván, không khỏi có chút cao hứng. Tuy rằng chính hắn cũng hiểu được mình đường đường là thiên hạ đệ ngũ, cùng 1 đứa bé tỉ thí quả thực không có ý nghĩa, nhưng hắn không nhịn được mà muốn nhìn bộ dạng nhận thua của Trương Vân Thiên . Loại cảm giác này, chính Hoàng lão tà cũng không rõ tại sao lại thế.</p><p>Trong đại sảnh đảo Đào Hoa, phong cách bố trí cổ xưa thanh lịch làm Trương Vân Thiên vừa nhìn liền thích. Hắn từng là đại phú hào, đối với loại bố trí xa hoa luôn sinh ra loại phản cảm thành bản năng. Bởi vì hắn phất lên quá nhanh, nên người ghen tị với hắn luôn nói hắn là nhà giàu mới nổi, do vậy Trương Vân Thiên đối với “phẩm vị” (ý là: đối với sự xa hoa đó) đó sinh ra một loại cố chấp. Ấy vậy mà trong đại sảnh, bố trí lại rất hợp tâm ý hắn. </p><p></p><p>Hoàng lão tà thấy Trương Vân Thiên đối với đại sảnh này cũng thực thưởng thức, trong lòng càng cao hứng. Vì địa sảnh này do chính hắn tự thiết kế, các đệ tử sắp xếp theo. Có thể nói hắn rất đắc ý, vì hiện tại có người thưởng thức, sao có thể ko cao hứng được đây?</p><p></p><p>Nhưng Hoàng lão tà cũng giả bộ, trong lòng cao hứng nhưng ko thể hiện ra ngoài, hắn triệu tập các đệ tử lại , nói: “Hôm nay, vi sư tuyên bố một sự kiện. Lần này xuất môn, ta mang về một món bảo vật, các con ai đã từng nghe đến “Cửu âm chân kinh” chưa?”</p><p>Mai Siêu Phong là nữ đệ tử duy nhất nên trước mặt Hoàng lão tà cũng làm càn một ít, làm nũng nói: “Sư phụ, người đã nói qua rất nhiều lần, chúng con sao có thể không biết? Năm đó, lần đầu tiên Hoa Sơn luận kiếm, năm cao thủ đứng đầu Trung Nguyên tụ họp trên đỉnh Hoa Sơn, chính là vì tranh đoạt bản “Cửu âm chân kinh”. Chẳng lẽ sư phụ chiếm được “Cửu âm chân kinh”?” </p><p></p><p>Hoàng lão tà cười ha ha nói: “Siêu Phong quả nhiên thông minh, không tồi, sư phụ đã lấy được bảo vật, chính là “Cửu âm chân kinh”. Trước đó không lâu, Vương Trùng Dương bệnh nặng, sư đệ ngốc của hắn phụng di mệnh đem Cửu âm chân kinh giấu đi. Kết quả lại bị sư phụ, sư mẫu bắt gặp, vì thế sư mẫu các ngươi đã dùng mưu khiến cho Chu Bá Thông hai tay dâng Cửu âm chân kinh. Ha ha, tuy rằng bộ Cửu âm chân kinh này chỉ có 1 nửa, nhưng chỉ cần một nửa bộ kinh thư này thì công lực cũng tiến rất nhanh. Vương Trùng Dương đã sắp chết, thiên hạ còn ai là địch thủ của ta nữa?”</p><p></p><p>Chúng đệ tử vừa nghe sư phụ nói thế, ai cũng đều vui mừng, đuôi lông mày nhướng lên. Hoàng lão tà sư phụ trở thành đệ nhất thiên hạ, bọn họ làm đệ tử, tự nhiên cũng thơm lây. Đến lúc sư phụ nghiên cứu ra võ công cao minh, cũng sẽ truyền lại cho đệ tử bọn hắn, như vậy, bọn họ lại càng có thể ở trên giang hồ nở mày nở mặt, nghênh ngang mà đi.</p><p></p><p>Chúng đệ tử chúc mừng rung trời, riêng chỉ có Trương Vân Thiên rơi vào trầm tư: “Thì ra, Hoàng lão tà cũng chỉ vừa mới lấy được nửa bộ Cửu âm chân kinh. Chiếu theo thời gian, Hoàng Dung được sinh ra không lâu, Phùng Hành vì nhớ lại Cửu âm chân kinh, ghi chép lại, tâm lực tiều tụy mà chết, khoảng cách đến lúc đó chỉ còn mấy tháng. Như vậy, Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong trong lúc đó nảy sinh tư tình, hiện tại có lẽ đã có đi?”</p><p></p><p>Trương Vân Thiên vốn không định can dự vào chuyện xảy ra ở thế giới này, hắn đã trải qua cuộc sống giàu sang mà lãnh đạm, vốn định sống cuộc sống bình thản như nước, không xảy ra biến cố gì. Chính là hiện tại trong lúc vô tình được đưa tới đảo Đào Hoa, rồi sinh ra tình cảm thân thiết với mẹ Phùng Hành, điều này khiến hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu hắn không ra tay, nhất định Phùng Hành phải chết. Mà nếu hắn ra tay thì khó tránh việc bị đám người Hoàng lão tà, Trần Huyền Phong chú ý tới. Tương lai hắn sẽ còn được sống cuộc sống bình thản nữa sao?</p><p></p><p>Đối với sự việc sắp xảy ra tới đây, Hoàng lão tà và Phùng Hành hoàn toàn không hề biết đến, Hoàng lão tà vẫn vì có được Cửu âm chân kinh mà thoải mái cười to, Phùng Hành nhìn phu quân cao hứng, nàng cũng liền cao hứng. Đám người Trần Huyền Phong vì viễn cảnh tương lai tươi sáng mà cao hứng. Duy chỉ Trương Vân Thiên, người đã biết việc tương lai của cổ nhân, như thế nào cũng không thể cao hứng nổi.</p><p></p><p>Mọi người đều rất vui vẻ, Hoàng lão tà lúc này mới nhớ tới Trương Vân Thiên, liền nói với đám đệ tử: “Đứa bé này là Trương Vân Thiên, là đệ tử mới mà sư phụ thu nhận, sau này sẽ thành tiểu sư đệ của các ngươi, Vân Thiên, còn đây là các sư huynh , sư tỷ của ngươi, đây là Trần Huyền Phong, Mai Siêu Phong, Lục Thừa Phong, Khúc Linh Phong, Vũ Miên Phong, Phùng Mặc Phong. Tên của bọn họ đều có 1 chữ “phong”, cho nên tên của ngươi cũng cần sửa 1 chữ, ngươi về sau sẽ đổi tên thành Trương Vân Phong, biết chưa?”</p><p></p><p>Trương Vân Thiên hiện tại đổi thành Trương Vân Phong, không sao cả, hắn nhún nhún vai, đối với danh tự, hắn không có ý kiến. Kì thật, tên hắn gọi là gì hắn không quan tâm, cái hắn nghĩ bây giờ là mình sẽ dùng thái độ gì đối với những chuyện sắp xảy ra, nếu nhúng tay vào thì phải tìm cách giải quyết.</p><p></p><p>Đám đệ tử đã sớm nhìn thấy đứa nhỏ gầy yếu này, nhưng sư phụ chưa nói, bọn họ cũng không dám hỏi. Hiện tại nghe sư phụ nói như vậy mà đứa nhỏ kia lại thái độ ngông nghênh, lễ không thi hành, cũng không chào hỏi, không nói lời nào, chỉ giật giật bả vai tỏ vẻ đã biết, hành vi có thể nói là cực kì vô lễ. Mà càng làm cho bọn họ nghẹn họng kinh ngạc chính là bọn họ luôn tôn kính sư phụ như thần, đối với hành vi vô lễ của Trương Vân Phong sư phụ lại không hề để ý chút nào, điều này khiến cho bọn họ vừa kinh ngạc lại vừa nảy sinh địch ý trong lòng với hắn. Chứng tỏ tên nhóc này rất được sư phụ sủng ái.</p><p></p><p>Nghi thức gặp mặt hoàn thành, tiếp đó chính là tiệc rượu. Hoàng lão tà gần đây việc vui thật là nhiều, đầu tiên là thê tử mang bầu, tiếp theo là chiếm được nửa bộ Cửu âm chân kinh, cuối cùng là thu nhận được đệ tử xuất chúng là Trương Vân Phong, có thể nói là tam hỉ lâm môn. Cho nên, đêm nay, Hoàng lão tà cao hứng quá, chỉ cần đồ đệ kính rươụ, hắn tuyệt không chối từ, chén này qua chén khác, vô cùng hào sảng.</p><p></p><p>Tuy rằng Hoàng lão tà nội lực thâm sâu, nhưng dù sao cũng là con người, đem chúng đệ tử say ngã hết, chính hắn cũng gục. Cuối cùng, trên bàn chỉ còn lại Phùng Hành và Trương Vân Phong thanh tỉnh, bởi họ 1 chén cũng không động.</p><p></p><p>Phùng Hành gọi gia nhân, phân phó đưa từng người về phòng xong rồi tự mình dắt Trương Vân Phong , an bài cho hắn một căn phòng . Bởi vì Trương Vân Phong cái gì cũng có thể tự mình làm, không cần người khác giúp, nên Phùng Hành không phải bận tâm gì. Mà Phùng Hành đối đãi với Trương Vân Phong, khi thì như đứa trẻ , khi thì như người trưởng thành, hai loại mâu thuẫn trong thái độ của Phùng Hành với Trương Vân Phong nhưng lại rất tự nhiên</p><p></p><p>Trương Vân Phong chờ Phùng Hành đi, liền trèo lên chiếc giường rộng, hai tay gối dưới đầu, hồi tưởng lại những chuyện đã xyả ra trong mấy ngày qua. Nói thật, đến giờ hắn còn cảm thấy giống như trong một giấc mộng. Tuy rằng hắn đã cùng Hoàng lão tà – nhân vật truyền thuyết ở chung mấy ngày , nhưng hắn vẫn cảm thấy, trừ mình ra những người khác đều là ảo ảnh. Nhưng nếu như vậy, thân thể đứa nhỏ 3 tuổi này , sẽ giải thích như thế nào? Mọi việc phát sinh là như thế nào?</p><p></p><p>Hắn nghĩ thế nào cũng ko giải thích nổi, dù sao đã ở đây, vậy thì liền sống theo vậy đi. Kiếp trước sống quá thất bại, lúc này trở về quá khứ, trở thành một đứa trẻ hạnh phúc, gia đình ấm áp, hẳn là không khó đi?</p><p></p><p>Xây dựng cuộc sống gia đình cho 1 đứa trẻ, không thể thiếu người thân. Ít ra, Phùng Hành là thích hợp nhất đảm đương nhân vật mẫu thân đứa trẻ, lại nhất định phải cứu. Nhưng làm thế nào để không bộc lộ năng lực bản thân mà lại có thể đem sự tình giải quyết một cách đơn giản, nhẹ nhàng, êm đẹp đây? </p><p></p><p>Tính đến đây, Trương Vân Phong lại nghĩ lại tình tiết phát triển của câu chuyện xưa để tính toán. Nếu như mình có thể đem mọi chuyện giải quyết êm thấm, Phùng Hành sống sót, tương lai Hoàng Dung có thể thông minh, kiêu ngạo không? Nếu không thì sao có thể gặp được Quách Tĩnh? Mà không gặp Quách Tĩnh thì bọn họ sao có thể gặp một trong 5 đệ nhất võ tuyệt Hồng Thất Công?? Không gặp Hồng Thất Công thì Quách Tĩnh sao có thể trở thành đại hiệp nối tiếng thiên hạ? Như vậy, lấy ai thủ thành Tương Dương, chống lại các cao thủ người Mông Cổ? Chẳng lẽ lại là mình?</p><p></p><p>Nghĩ tới nghĩ lui Trương Vân Phong muốn nổ cái đầu, không nghĩ ra cách gì mà vừa cứu được Phùng Hành lại không làm thay đổi lịch sử. Cuối cùng, Trương Vân Phong lại nghĩ: Thành Tương Dương có ai thủ vệ hay không, mất chục vạn dân chúng còn không biết, thì cùng ta có gì can hệ? Triều đại Nam Tống còn tồn tại hay tiêu vong, thì can hệ gì đến ta? Cho nên, ta chỉ phải làm điều ta nghĩ là nên làm, quản chi chuyện thiên hạ.</p><p></p><p>Thà phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ Trương Vân Phong ta. Kéo chăn bông trùm kín từ đầu đến chân, hắn ở trong ổ chăn than thở: “Cùng lắm thi, đến lúc đó, tôi sẽ đem Hoàng Dung đuổi khỏi nhà, không phải sự tình gì cũng được giải quyết sao?”</p><p></p><p><em>(Người dịch: đang dịch tiếp, chắc tuần được 1 chương :3 )</em></p><p> <em></em></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163345, member: 75012"] [B]Chương 4. [/B] Tác giả : Đăng Hỏa Thông Minh Rốt cục cũng tới đảo Đào Hoa, Trương Vân Thiên nghe danh đã lâu, thật không phụ mong đợi, cảnh sắc ở đây giống như ở cõi tiên, đúng như tên gọi của nó vậy. Hơn nữa Trương Vân Thiên tới đây đúng vào thời gian mùa xuân, hoa đào nở rộ, rung rinh trong gió xuân là lòng người say mê. Cảnh sắc này khiến lòng Trương Vân Thiên dễ chịu hơn không ít. Vốn hắn bị Hoàng lão tà dọa đem vứt xuống biển, lại thêm Phùng Hành ôn nhu quan tâm hấp dẫn, cuối cùng hắn không thể kiên trì lập trường , đã bái Hoàng lão tà làm sư phụ. Trên bến tàu vào đảo, đệ tử của Hoàng lão tà đã sớm chờ, vừa thấy vợ chồng Hoàng lão tà trở về, đều thân thiết mà ko kém phần cung kính chào đón, kêu sư phụ sư nương liền miệng. Trương Vân Thiên đi theo sau vợ chồng họ, nhìn đám đệ tử trẻ tuổi, chú ý nhất đến hai người. Đại sư huynh chính là Trần Huyền Phong, nhị sư tỷ Mai Siêu Phong, hai người này tương lai chính là hai đại ma đầu hoành hành trên giang hồ. Bất quá, hiện tại nhìn họ đều vẫn thực đơn thuần, trông thực đẹp đôi. Nhìn đoán tuổi thì Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong đều khoảng hai mươi, so với Phùng Hành tuổi cũng không chênh lệch lắm. Mà Hoàng lão tà hiện tại đã hơn bốn mươi, nhưng bề ngoài nhìn không già như tuổi, vẫn phong lưu phóng khoáng, trách không được có thể lấy được Phùng Hành ôn nhu hiền lành lại thông minh tuyệt đỉnh, trẻ trung xinh đẹp làm vợ. Hoàng lão tà hôm nay hứng trí vô cùng, đối với đám đồ đệ ân cần hỏi thăm mình cũng gật đầu đáp lại. Lúc sau, mọi người đi dọc theo đường nhỏ trong rừng đào, đi vào trong đảo. Trương Vân Thiên trên đường đi cực kì lưu ý , nhưng một lúc sau liền buông ý định đó. Nơi này đường đi quả thực quá sức phức tạp, mặc cho Trương Vân Thiên cố nhớ thế nào cũng không thể nhớ được nhiều lỗi rẽ như vậy. Điều này làm cho hắn âm thầm cảm thán trí tuệ cổ nhân, thật không thể khinh thường, chỉ bằng chỗ gốc đào này cũng có thể ngăn trở thiên quân vạn mã, quả thật không phải chỉ nói miệng. Hoàng lão tà vừa đi cũng ko quên lưu ý thần sắc Trương Vân Thiên. Rốt cục, thấy hắn đối với rừng đào biểu hiện vẻ kính nể, lúc này mới cảm thấy hòa nhau 1 ván, không khỏi có chút cao hứng. Tuy rằng chính hắn cũng hiểu được mình đường đường là thiên hạ đệ ngũ, cùng 1 đứa bé tỉ thí quả thực không có ý nghĩa, nhưng hắn không nhịn được mà muốn nhìn bộ dạng nhận thua của Trương Vân Thiên . Loại cảm giác này, chính Hoàng lão tà cũng không rõ tại sao lại thế. Trong đại sảnh đảo Đào Hoa, phong cách bố trí cổ xưa thanh lịch làm Trương Vân Thiên vừa nhìn liền thích. Hắn từng là đại phú hào, đối với loại bố trí xa hoa luôn sinh ra loại phản cảm thành bản năng. Bởi vì hắn phất lên quá nhanh, nên người ghen tị với hắn luôn nói hắn là nhà giàu mới nổi, do vậy Trương Vân Thiên đối với “phẩm vị” (ý là: đối với sự xa hoa đó) đó sinh ra một loại cố chấp. Ấy vậy mà trong đại sảnh, bố trí lại rất hợp tâm ý hắn. Hoàng lão tà thấy Trương Vân Thiên đối với đại sảnh này cũng thực thưởng thức, trong lòng càng cao hứng. Vì địa sảnh này do chính hắn tự thiết kế, các đệ tử sắp xếp theo. Có thể nói hắn rất đắc ý, vì hiện tại có người thưởng thức, sao có thể ko cao hứng được đây? Nhưng Hoàng lão tà cũng giả bộ, trong lòng cao hứng nhưng ko thể hiện ra ngoài, hắn triệu tập các đệ tử lại , nói: “Hôm nay, vi sư tuyên bố một sự kiện. Lần này xuất môn, ta mang về một món bảo vật, các con ai đã từng nghe đến “Cửu âm chân kinh” chưa?” Mai Siêu Phong là nữ đệ tử duy nhất nên trước mặt Hoàng lão tà cũng làm càn một ít, làm nũng nói: “Sư phụ, người đã nói qua rất nhiều lần, chúng con sao có thể không biết? Năm đó, lần đầu tiên Hoa Sơn luận kiếm, năm cao thủ đứng đầu Trung Nguyên tụ họp trên đỉnh Hoa Sơn, chính là vì tranh đoạt bản “Cửu âm chân kinh”. Chẳng lẽ sư phụ chiếm được “Cửu âm chân kinh”?” Hoàng lão tà cười ha ha nói: “Siêu Phong quả nhiên thông minh, không tồi, sư phụ đã lấy được bảo vật, chính là “Cửu âm chân kinh”. Trước đó không lâu, Vương Trùng Dương bệnh nặng, sư đệ ngốc của hắn phụng di mệnh đem Cửu âm chân kinh giấu đi. Kết quả lại bị sư phụ, sư mẫu bắt gặp, vì thế sư mẫu các ngươi đã dùng mưu khiến cho Chu Bá Thông hai tay dâng Cửu âm chân kinh. Ha ha, tuy rằng bộ Cửu âm chân kinh này chỉ có 1 nửa, nhưng chỉ cần một nửa bộ kinh thư này thì công lực cũng tiến rất nhanh. Vương Trùng Dương đã sắp chết, thiên hạ còn ai là địch thủ của ta nữa?” Chúng đệ tử vừa nghe sư phụ nói thế, ai cũng đều vui mừng, đuôi lông mày nhướng lên. Hoàng lão tà sư phụ trở thành đệ nhất thiên hạ, bọn họ làm đệ tử, tự nhiên cũng thơm lây. Đến lúc sư phụ nghiên cứu ra võ công cao minh, cũng sẽ truyền lại cho đệ tử bọn hắn, như vậy, bọn họ lại càng có thể ở trên giang hồ nở mày nở mặt, nghênh ngang mà đi. Chúng đệ tử chúc mừng rung trời, riêng chỉ có Trương Vân Thiên rơi vào trầm tư: “Thì ra, Hoàng lão tà cũng chỉ vừa mới lấy được nửa bộ Cửu âm chân kinh. Chiếu theo thời gian, Hoàng Dung được sinh ra không lâu, Phùng Hành vì nhớ lại Cửu âm chân kinh, ghi chép lại, tâm lực tiều tụy mà chết, khoảng cách đến lúc đó chỉ còn mấy tháng. Như vậy, Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong trong lúc đó nảy sinh tư tình, hiện tại có lẽ đã có đi?” Trương Vân Thiên vốn không định can dự vào chuyện xảy ra ở thế giới này, hắn đã trải qua cuộc sống giàu sang mà lãnh đạm, vốn định sống cuộc sống bình thản như nước, không xảy ra biến cố gì. Chính là hiện tại trong lúc vô tình được đưa tới đảo Đào Hoa, rồi sinh ra tình cảm thân thiết với mẹ Phùng Hành, điều này khiến hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu hắn không ra tay, nhất định Phùng Hành phải chết. Mà nếu hắn ra tay thì khó tránh việc bị đám người Hoàng lão tà, Trần Huyền Phong chú ý tới. Tương lai hắn sẽ còn được sống cuộc sống bình thản nữa sao? Đối với sự việc sắp xảy ra tới đây, Hoàng lão tà và Phùng Hành hoàn toàn không hề biết đến, Hoàng lão tà vẫn vì có được Cửu âm chân kinh mà thoải mái cười to, Phùng Hành nhìn phu quân cao hứng, nàng cũng liền cao hứng. Đám người Trần Huyền Phong vì viễn cảnh tương lai tươi sáng mà cao hứng. Duy chỉ Trương Vân Thiên, người đã biết việc tương lai của cổ nhân, như thế nào cũng không thể cao hứng nổi. Mọi người đều rất vui vẻ, Hoàng lão tà lúc này mới nhớ tới Trương Vân Thiên, liền nói với đám đệ tử: “Đứa bé này là Trương Vân Thiên, là đệ tử mới mà sư phụ thu nhận, sau này sẽ thành tiểu sư đệ của các ngươi, Vân Thiên, còn đây là các sư huynh , sư tỷ của ngươi, đây là Trần Huyền Phong, Mai Siêu Phong, Lục Thừa Phong, Khúc Linh Phong, Vũ Miên Phong, Phùng Mặc Phong. Tên của bọn họ đều có 1 chữ “phong”, cho nên tên của ngươi cũng cần sửa 1 chữ, ngươi về sau sẽ đổi tên thành Trương Vân Phong, biết chưa?” Trương Vân Thiên hiện tại đổi thành Trương Vân Phong, không sao cả, hắn nhún nhún vai, đối với danh tự, hắn không có ý kiến. Kì thật, tên hắn gọi là gì hắn không quan tâm, cái hắn nghĩ bây giờ là mình sẽ dùng thái độ gì đối với những chuyện sắp xảy ra, nếu nhúng tay vào thì phải tìm cách giải quyết. Đám đệ tử đã sớm nhìn thấy đứa nhỏ gầy yếu này, nhưng sư phụ chưa nói, bọn họ cũng không dám hỏi. Hiện tại nghe sư phụ nói như vậy mà đứa nhỏ kia lại thái độ ngông nghênh, lễ không thi hành, cũng không chào hỏi, không nói lời nào, chỉ giật giật bả vai tỏ vẻ đã biết, hành vi có thể nói là cực kì vô lễ. Mà càng làm cho bọn họ nghẹn họng kinh ngạc chính là bọn họ luôn tôn kính sư phụ như thần, đối với hành vi vô lễ của Trương Vân Phong sư phụ lại không hề để ý chút nào, điều này khiến cho bọn họ vừa kinh ngạc lại vừa nảy sinh địch ý trong lòng với hắn. Chứng tỏ tên nhóc này rất được sư phụ sủng ái. Nghi thức gặp mặt hoàn thành, tiếp đó chính là tiệc rượu. Hoàng lão tà gần đây việc vui thật là nhiều, đầu tiên là thê tử mang bầu, tiếp theo là chiếm được nửa bộ Cửu âm chân kinh, cuối cùng là thu nhận được đệ tử xuất chúng là Trương Vân Phong, có thể nói là tam hỉ lâm môn. Cho nên, đêm nay, Hoàng lão tà cao hứng quá, chỉ cần đồ đệ kính rươụ, hắn tuyệt không chối từ, chén này qua chén khác, vô cùng hào sảng. Tuy rằng Hoàng lão tà nội lực thâm sâu, nhưng dù sao cũng là con người, đem chúng đệ tử say ngã hết, chính hắn cũng gục. Cuối cùng, trên bàn chỉ còn lại Phùng Hành và Trương Vân Phong thanh tỉnh, bởi họ 1 chén cũng không động. Phùng Hành gọi gia nhân, phân phó đưa từng người về phòng xong rồi tự mình dắt Trương Vân Phong , an bài cho hắn một căn phòng . Bởi vì Trương Vân Phong cái gì cũng có thể tự mình làm, không cần người khác giúp, nên Phùng Hành không phải bận tâm gì. Mà Phùng Hành đối đãi với Trương Vân Phong, khi thì như đứa trẻ , khi thì như người trưởng thành, hai loại mâu thuẫn trong thái độ của Phùng Hành với Trương Vân Phong nhưng lại rất tự nhiên Trương Vân Phong chờ Phùng Hành đi, liền trèo lên chiếc giường rộng, hai tay gối dưới đầu, hồi tưởng lại những chuyện đã xyả ra trong mấy ngày qua. Nói thật, đến giờ hắn còn cảm thấy giống như trong một giấc mộng. Tuy rằng hắn đã cùng Hoàng lão tà – nhân vật truyền thuyết ở chung mấy ngày , nhưng hắn vẫn cảm thấy, trừ mình ra những người khác đều là ảo ảnh. Nhưng nếu như vậy, thân thể đứa nhỏ 3 tuổi này , sẽ giải thích như thế nào? Mọi việc phát sinh là như thế nào? Hắn nghĩ thế nào cũng ko giải thích nổi, dù sao đã ở đây, vậy thì liền sống theo vậy đi. Kiếp trước sống quá thất bại, lúc này trở về quá khứ, trở thành một đứa trẻ hạnh phúc, gia đình ấm áp, hẳn là không khó đi? Xây dựng cuộc sống gia đình cho 1 đứa trẻ, không thể thiếu người thân. Ít ra, Phùng Hành là thích hợp nhất đảm đương nhân vật mẫu thân đứa trẻ, lại nhất định phải cứu. Nhưng làm thế nào để không bộc lộ năng lực bản thân mà lại có thể đem sự tình giải quyết một cách đơn giản, nhẹ nhàng, êm đẹp đây? Tính đến đây, Trương Vân Phong lại nghĩ lại tình tiết phát triển của câu chuyện xưa để tính toán. Nếu như mình có thể đem mọi chuyện giải quyết êm thấm, Phùng Hành sống sót, tương lai Hoàng Dung có thể thông minh, kiêu ngạo không? Nếu không thì sao có thể gặp được Quách Tĩnh? Mà không gặp Quách Tĩnh thì bọn họ sao có thể gặp một trong 5 đệ nhất võ tuyệt Hồng Thất Công?? Không gặp Hồng Thất Công thì Quách Tĩnh sao có thể trở thành đại hiệp nối tiếng thiên hạ? Như vậy, lấy ai thủ thành Tương Dương, chống lại các cao thủ người Mông Cổ? Chẳng lẽ lại là mình? Nghĩ tới nghĩ lui Trương Vân Phong muốn nổ cái đầu, không nghĩ ra cách gì mà vừa cứu được Phùng Hành lại không làm thay đổi lịch sử. Cuối cùng, Trương Vân Phong lại nghĩ: Thành Tương Dương có ai thủ vệ hay không, mất chục vạn dân chúng còn không biết, thì cùng ta có gì can hệ? Triều đại Nam Tống còn tồn tại hay tiêu vong, thì can hệ gì đến ta? Cho nên, ta chỉ phải làm điều ta nghĩ là nên làm, quản chi chuyện thiên hạ. Thà phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ Trương Vân Phong ta. Kéo chăn bông trùm kín từ đầu đến chân, hắn ở trong ổ chăn than thở: “Cùng lắm thi, đến lúc đó, tôi sẽ đem Hoàng Dung đuổi khỏi nhà, không phải sự tình gì cũng được giải quyết sao?” [I](Người dịch: đang dịch tiếp, chắc tuần được 1 chương :3 ) [/I] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top