Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163344" data-attributes="member: 75012"><p><strong>Chương 3.</strong></p><p></p><p>Một lần nữa tình lại, Trương Vân Thiên đang ở trên thuyền. Lúc này, Trương Vân Thiên cảm thấy thân thể mình đã có lực hơn, vì vậy mà cố gắng chống người đứng dậy. Nhưng khi hai chân vừa đứng lên, vẫn là mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.</p><p></p><p>Thân thể suy yếu làm Trương Vân Thiên nhớ đến lúc mình tốt nghiệp đại học, một mình ở nơi thành phố lớn. Nhiều lần, gạo hết lương cạn, Trương Vân Thiên bị đói đến mắt mờ chân run, lại làm công việc chân tay, tình huống hiện tại cũng giống như vậy. Bất quá, Trương Vân Thiên sẽ tuyệt đối không đổ lỗi, cường điệu lý do khách quan, bởi hắn biết rõ, khi đó trên người hắn còn gánh vác trọng trách, ước mơ lớn lao chưa thực hiện được khiến hắn đứng lên đi tiếp. Hiện tại, hắn không có trọng trách gì cần gánh vác nhưng cũng sẽ nhất định đứng lên được. Trương Vân Thiên cho tới giờ đều tin tưởng ý chí của mình có thể chiến thắng hết thảy.</p><p>Trên trán mồ hôi lạnh vã ra, chân như bị sốt rét, bởi dùng sức quá độ mà run rẩy. Trương Vân Thiên vẫn kiên trì đứng lên, ương ngạnh bấu vào tường cố đi đến trước cửa. </p><p></p><p>Lúc này, Trương Vân Thiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Bên ngoài có người muốn đẩy cửa tiến vào, mà Trương Vân Thiên bên trong cửa đang muốn đi ra. Nếu đối phương đẩy cửa thì ván cửa sẽ đụng trúng hắn mất. Trương Vân Thiên lúc nãy đã dùng toàn lực mới có thể đứng dậy đi đến đây, căn bản không thể tránh việc bị cửa va phải. Cho nên, hắn dùng tay che mũi, tránh cho lát nữa khi cửa đập phải bị bẹp mũi, hắn nhắm mắt chờ một trận đau đớn. </p><p></p><p>Nhưng đợi mãi không thấy bị cánh cửa đập phải. Hắn nghi hoặc mở to mắt, thấy Hoàng lão tà và vợ hắn đang đứng trước mặt dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn. Mà ván cửa kia cách mũi hắn chưa đến 1 tấc. </p><p></p><p>Thì ra, Hoàng lão tà ở ngoài cửa nghe thấy tiếng Trương Vân Thiên thở dốc, biết tiểu tử này không chịu nổi tịch mịch tự hành mình bò xuống giường, cho nên lanh lẹ ngăn thê tử không mở cửa mới cứu được Trương Vân Thiên, bằng không bị cánh cửa đập phải, hắn chắc chắn lại nằm trên giường dưỡng thương thêm vài ngày.</p><p></p><p>Hoàng lão tà nhìn bộ dáng Trương Vân Thiên ôm cái mũi tránh nó bị thương, nhịn không nổi mà cười ha ha. Vừa cười lại vừa kinh ngạc trước nghị lực, ý chí của đứa nhỏ này, mà Phùng Hành lại cảm thấy đau lòng. Mới 3 tuổi đã có nghị lực như thế, kia chắc hẳn đã trải qua không ít khổ cực mới tôi luyện ra. Đây là Hoàng lão tà không biết bí mật của Trương Vân Thiên nên mới phán đoán sai lầm như vậy. Bất quá, Trương Vân Thiên cũng vì vậy mà được xem trọng hơn.</p><p></p><p>Phùng Hành vội vàng ôm Trương Vân Thiên đặt lên giường, nhẹ giọng nói: “Thân thể ngươi chưa tốt, không được lộn xộn nữa biết chưa? Đợi cho thân thể khá hơn, ngươi muốn đi đâu cũng được mà”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên đối với Phùng Hành, ấn tượng vô cùng tốt, nàng nói gì, Trương Vân Thiên đều nghe, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Mà khi Hoàng lão tà nói, thái độ hắn liền không giống như vậy.</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, khinh thường nói: “Ta tên là Trương Vân Thiên. Ông chú già, ngươi bây giờ mới hỏi hoàn cảnh của ta sao? Chưa gì đã đem con nhà người ta vứt lên thuyền, hỏi những điều này đều chẳng phải đã muộn sao? Ngộ nhỡ ta có cha mẹ, bọn họ liền lo lắng cho ta thì làm sao bây giờ?”</p><p> </p><p>Lấy tính khí cao ngạo của Hoàng lão tà mà nói, khi nào lại để cho người ta châm chọc? Thế mà tại đây lại bị tên tiểu tử trước mặt cho ăn nghẹn, sắc mặt nhất thời thay đổi, nói: “Cha mẹ ngươi có lo lắng hay không, cùng Hoàng mỗ quan hệ gì hả? Ta làm chuyện muốn làm, ai có thể ngăn cản được? Tiểu tử, nói cho ngươi biết, ngươi là Hoàng lão tà ta nhìn trúng làm đồ đệ, ngươi phải ngoan ngoãn kêu ta sư phụ nghe chưa?”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên bĩu môi, khinh thường nói: “Ngươi nói là thu đồ đệ thì ta nhất định phải bái ngươi làm vi sư sao? Ngươi muốn nhận nhưng ta còn không thèm bái đâu! Ngươi cho ngươi là ai?”</p><p> </p><p>Phùng Hành thấy một lớn một nhỏ cãi vã, vội vàng xen vào nói: “Đứa nhỏ, con cũng biết đây là duyên phận hiếm có a. Vị trước mắt con chính là nhân vật có lai lịch lớn, hắn....”</p><p> </p><p>Phùng Hành lời nói còn chưa xong, Trương Vân Thiên đã đánh gãy lời nàng, nói: “Ta biết, ngày hôm qua khi 2 người nói chuyện ta cũng nghe ta được một ít, vị này chính là một trong năm thiên hạ đệ nhất Đông Tà Hoàng Dược Sư, chẳng những võ công xếp hạng thiên hạ đệ ngũ, hơn nữa còn tinh thông kì môn độn giáp, y dược lẫn chiêm tinh bói toán cũng đều là đệ nhất trên giang hồ. Chính là, tính tình hắn cổ quái so với võ công học vấn còn nổi danh hơn. Trên giang hồ, mọi người đều biết, Hoàng lão tà bản tính kì quái, khinh thường lễ giáo, động tí là giết người. Tuy rằng không thể nói là ma đầu, nhưng vẫn là chớ nên gần, chính là nhân vật động một tí là phạm lỗi “.</p><p> </p><p>Buổi nói chuyện này, hoàn toàn là dựa theo sách viết về Hoàng lão tà mà nói, đối với người phân tích về hắn, có thể nói là đâu ra đó, lập luận sắc sảo, đem mặt Hoàng lão tà biến thành màu đen, còn Phùng Hành lại buồn cười. Nhưng bọn họ cũng không thể không bội phục tiểu oa nhi Trương Vân Thiên – 3 tuổi, nói đến thật sự là phấn khích.</p><p> </p><p>Phùng Hành mắt thấy Hoàng lão tà có dấu hiệu nổi bão, lo lắng tiểu oa nhi này sẽ gặp xui xẻo, vì thế vội vàng nói: “Ngươi biết hắn là một kì nhân, học vấn uyên thâm, vì sao lại không muốn bái ông ta làm thầy? Mặc kệ tính tình hắn kì quái, nhưng học vấn thực sự hơn người, ngươi không nghĩ sẽ học được bản lĩnh đó sao?”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên lắc đầu nói: “Bản lĩnh ta muốn học, nhưng đi theo một kẻ không biết khi nào giết sư đồ mình, tôi thà rằng không bái ông ta làm sư. Cho dù phu nhân bản lĩnh không bằng ông ta , tôi cũng muốn theo phu nhân hơn”.</p><p> </p><p>Hoàng lão tà rốt cuộc nhịn không được, cả giận nói: “Ngươi nói ra tính tình kì quái, khinh thường lễ giáo, ta đây đều thừa nhận. Ta chính là khinh thường lễ giáo, ai có thể làm gì? Nhưng ngươi nói ta động tý lại giết người, ta khi nào thì giết người lung tung? Kẻ ta giết đều là nhưng kẻ đại gian ác, tại sao lại nói là động tý giết người được?”</p><p> </p><p>Hoàng lão tà phẫn nộ bên trong, không tự giác đã đem đứa trẻ Trương Vân Thiên này thành người lớn mà nói chuyện, khẩu khí cũng trịnh trọng lên, Phùng Hành trộm nhìn hắn một cái, rồi trộm cười. Nàng cảm thấy được chính mình thật hiểu trượng phu nàng, nếu khẳng định hắn cùng một người biện luận thì trong mắt hắn người này có phân lượng tương đối lớn. Chính là nàng không biết, Trương Vân Thiên dựa vào năng lực suy nghĩ của một người lớn, tính tình quật cường để chiếm lấy sự coi trọng của Hoàng lão tà. Tóm lại, Hoàng lão tà nếu đã cùng đứa bé này tranh luận, như vậy cũng không động đến 1 sợi lông tơ của nó.</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên đối với kháng nghị của Hoàng lão tà vẫn là một mực cố chấp khinh thường, Hoàng lão tà làm ra chuyện này, khiến người ta giận sôi cũng không đủ. Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong phản bội sư môn, hắn sẽ đem những đệ tử vô tội khác đánh gãy 2 chân đuổi khỏi sư môn, đúng là tiêu chuẩn của một kẻ tùy hứng làm bậy, chỉ vì cơn giận nhất thời mà làm ra hành vi hỗn đản. Chỉ là chuyện này bây giờ vẫn chưa xảy ra, ngay cả Hoàng Dung ở trong bụng mẹ vẫn chưa sinh ra, căn bản không thể chứng minh. Mà Hoàng lão tà trong những tích “Anh hùng xạ điêu” cũng không nói rõ, cho nên Trương Vân Thiên hiện tại căn bản là không có luận cứ để biện giải cho lời nói của mình.</p><p> </p><p>Nhưng Trương Vân Thiên cũng đã từng trải qua vô số sóng gió, trên thương trường là nhân vật tung hoành ngang dọc, tài ăn nói không thua kém bất kì kẻ nào, vì thế nói: “Đối với đánh giá về ông, tôi chỉ nghe giang hồ đồn đãi mà thôi. Nhưng ông có thể tự vấn lòng mình, nếu người thân của ông bị cường đạo giết, như vậy ông đâu chỉ giết mỗi thủ phạm mà xong đâu? Ông vẫn sẽ đem toàn bộ những tên cường đạo khác lẫn vợ con chúng giết sạch, phải không?”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên nói những lời này, cố ý liếc ánh mắt sang phía Phùng Hành một cái, bởi vì hiện tại Phùng Hành là người thân duy nhất của hắn. Mà chính cái nhìn này ám chỉ, nhất thời khiến Hoàng lão tà bạo nộ đứng lên, đem Phùng Hành ôm trong ngực mình, dường như đem giả thiết thành sự thật vậy, rồi lớn tiếng nói: “Ai dám động A Hành một sợi lông, ta sẽ giết cả nhà hắn. Huống chi là lũ cường bạo, bị xét nhà diệt tộc cũng là chuyện đương nhiên”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên nói: “Nhưng cường đạo lẫn vợ con hắn đều là vô tôtị, bọn họ cho đến giờ cũng đâu muốn hại đến thân nhân của ngươi. Hơn nữa già là già, trẻ là trẻ, mới vài tuổi chưa biết gì đã bị ngươi giết, như vậy ngươi chẳng phải động một tý là giết người sao?”</p><p> </p><p>Hoàng lão tà phản bác nói: “Này thì sao có thể nói là động tý liền giết người? Ta chỉ là báo thù mà thôi. Cho dù là người nhà cường đạo thì cũng đều là lũ đáng chết. Thân là người nhà cường đạo nên cùng chịu tội chung là đương nhiên”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên quên mất ở thời này một người phạm rội, cả nhà bị phạt là chuyện thường tình, cho nên nhất thời cũng không tranh luận tiếp với Hoàng lão tà. Cho nên, đành phải đổi đề tài , nói: “Được, cho dù là như thế, vậy tôi nó thí dụ khác. Nếu như ngươi không cẩn thận bị một người đụng phải, mà hắn đang bê một cái bô phân, kết quả là không may làm dơ bẩn quần áo ngươi, lúc đó ngươi định làm như thế nào? Ngươi đường đường là thiên hạ đệ ngũ Hoàng lão tà, cả thân thối hoắc tiêu sái đi trên đường, ha ha. Ngươi còn mặt mũi nào a?”</p><p> </p><p>Hoàng lão tà mặt thối nói: “Giả thiết này không có khả năng phát sinh. Lấy võ công của ta, làm sao một người bình thường có thể làm dơ bẩn lên người ta được”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên không buông tha, nói: “Chỉ là giả thiết thôi. Chúng ta không cần biết sự tình có thể hay không thể phát sinh, Ngươi chỉ suy xét sự tình phát sinh phía sau, ngươi sẽ làm như thế nào?”.</p><p>Nhưng Hoàng lão tà cũng không trả lời thẳng vấn đề này mà nói: “Sự tình nếu không phát sinh, thì sao ta cần phải suy xét mình sẽ làm gì sau đó?”</p><p> </p><p> </p><p>Trương Vân Thiên nhất định muốn làm cho Hoàng lão tà trả lời, mà Hoàng lão tà như thế nào cũng không chịu trả lời, kết quả khiến tranh luận cứ mãi không ngừng, hai người nghiêm túc tranh luận biến thành 2 đứa trẻ con cãi nhau.</p><p> </p><p>Phùng Hành cười trộm, xem một lớn một nhỏ nam nhân khắc khẩu. Lần đầu tiên cảm nhận được trượng phu mình thì ra cũng có lúc trẻ con như thế, vì một chút chuyện nhỏ mà lải nhải tranh cãi. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy cuộc sống như lúc này thật là tốt đẹp.</p><p> </p><p>***</p><p>Chương 4. Không thay đổi là không thay đổi</p><p>Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163344, member: 75012"] [B]Chương 3.[/B] Một lần nữa tình lại, Trương Vân Thiên đang ở trên thuyền. Lúc này, Trương Vân Thiên cảm thấy thân thể mình đã có lực hơn, vì vậy mà cố gắng chống người đứng dậy. Nhưng khi hai chân vừa đứng lên, vẫn là mềm nhũn, ngã xuống mặt đất. Thân thể suy yếu làm Trương Vân Thiên nhớ đến lúc mình tốt nghiệp đại học, một mình ở nơi thành phố lớn. Nhiều lần, gạo hết lương cạn, Trương Vân Thiên bị đói đến mắt mờ chân run, lại làm công việc chân tay, tình huống hiện tại cũng giống như vậy. Bất quá, Trương Vân Thiên sẽ tuyệt đối không đổ lỗi, cường điệu lý do khách quan, bởi hắn biết rõ, khi đó trên người hắn còn gánh vác trọng trách, ước mơ lớn lao chưa thực hiện được khiến hắn đứng lên đi tiếp. Hiện tại, hắn không có trọng trách gì cần gánh vác nhưng cũng sẽ nhất định đứng lên được. Trương Vân Thiên cho tới giờ đều tin tưởng ý chí của mình có thể chiến thắng hết thảy. Trên trán mồ hôi lạnh vã ra, chân như bị sốt rét, bởi dùng sức quá độ mà run rẩy. Trương Vân Thiên vẫn kiên trì đứng lên, ương ngạnh bấu vào tường cố đi đến trước cửa. Lúc này, Trương Vân Thiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Bên ngoài có người muốn đẩy cửa tiến vào, mà Trương Vân Thiên bên trong cửa đang muốn đi ra. Nếu đối phương đẩy cửa thì ván cửa sẽ đụng trúng hắn mất. Trương Vân Thiên lúc nãy đã dùng toàn lực mới có thể đứng dậy đi đến đây, căn bản không thể tránh việc bị cửa va phải. Cho nên, hắn dùng tay che mũi, tránh cho lát nữa khi cửa đập phải bị bẹp mũi, hắn nhắm mắt chờ một trận đau đớn. Nhưng đợi mãi không thấy bị cánh cửa đập phải. Hắn nghi hoặc mở to mắt, thấy Hoàng lão tà và vợ hắn đang đứng trước mặt dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn. Mà ván cửa kia cách mũi hắn chưa đến 1 tấc. Thì ra, Hoàng lão tà ở ngoài cửa nghe thấy tiếng Trương Vân Thiên thở dốc, biết tiểu tử này không chịu nổi tịch mịch tự hành mình bò xuống giường, cho nên lanh lẹ ngăn thê tử không mở cửa mới cứu được Trương Vân Thiên, bằng không bị cánh cửa đập phải, hắn chắc chắn lại nằm trên giường dưỡng thương thêm vài ngày. Hoàng lão tà nhìn bộ dáng Trương Vân Thiên ôm cái mũi tránh nó bị thương, nhịn không nổi mà cười ha ha. Vừa cười lại vừa kinh ngạc trước nghị lực, ý chí của đứa nhỏ này, mà Phùng Hành lại cảm thấy đau lòng. Mới 3 tuổi đã có nghị lực như thế, kia chắc hẳn đã trải qua không ít khổ cực mới tôi luyện ra. Đây là Hoàng lão tà không biết bí mật của Trương Vân Thiên nên mới phán đoán sai lầm như vậy. Bất quá, Trương Vân Thiên cũng vì vậy mà được xem trọng hơn. Phùng Hành vội vàng ôm Trương Vân Thiên đặt lên giường, nhẹ giọng nói: “Thân thể ngươi chưa tốt, không được lộn xộn nữa biết chưa? Đợi cho thân thể khá hơn, ngươi muốn đi đâu cũng được mà” Trương Vân Thiên đối với Phùng Hành, ấn tượng vô cùng tốt, nàng nói gì, Trương Vân Thiên đều nghe, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Mà khi Hoàng lão tà nói, thái độ hắn liền không giống như vậy. Trương Vân Thiên liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, khinh thường nói: “Ta tên là Trương Vân Thiên. Ông chú già, ngươi bây giờ mới hỏi hoàn cảnh của ta sao? Chưa gì đã đem con nhà người ta vứt lên thuyền, hỏi những điều này đều chẳng phải đã muộn sao? Ngộ nhỡ ta có cha mẹ, bọn họ liền lo lắng cho ta thì làm sao bây giờ?” Lấy tính khí cao ngạo của Hoàng lão tà mà nói, khi nào lại để cho người ta châm chọc? Thế mà tại đây lại bị tên tiểu tử trước mặt cho ăn nghẹn, sắc mặt nhất thời thay đổi, nói: “Cha mẹ ngươi có lo lắng hay không, cùng Hoàng mỗ quan hệ gì hả? Ta làm chuyện muốn làm, ai có thể ngăn cản được? Tiểu tử, nói cho ngươi biết, ngươi là Hoàng lão tà ta nhìn trúng làm đồ đệ, ngươi phải ngoan ngoãn kêu ta sư phụ nghe chưa?” Trương Vân Thiên bĩu môi, khinh thường nói: “Ngươi nói là thu đồ đệ thì ta nhất định phải bái ngươi làm vi sư sao? Ngươi muốn nhận nhưng ta còn không thèm bái đâu! Ngươi cho ngươi là ai?” Phùng Hành thấy một lớn một nhỏ cãi vã, vội vàng xen vào nói: “Đứa nhỏ, con cũng biết đây là duyên phận hiếm có a. Vị trước mắt con chính là nhân vật có lai lịch lớn, hắn....” Phùng Hành lời nói còn chưa xong, Trương Vân Thiên đã đánh gãy lời nàng, nói: “Ta biết, ngày hôm qua khi 2 người nói chuyện ta cũng nghe ta được một ít, vị này chính là một trong năm thiên hạ đệ nhất Đông Tà Hoàng Dược Sư, chẳng những võ công xếp hạng thiên hạ đệ ngũ, hơn nữa còn tinh thông kì môn độn giáp, y dược lẫn chiêm tinh bói toán cũng đều là đệ nhất trên giang hồ. Chính là, tính tình hắn cổ quái so với võ công học vấn còn nổi danh hơn. Trên giang hồ, mọi người đều biết, Hoàng lão tà bản tính kì quái, khinh thường lễ giáo, động tí là giết người. Tuy rằng không thể nói là ma đầu, nhưng vẫn là chớ nên gần, chính là nhân vật động một tí là phạm lỗi “. Buổi nói chuyện này, hoàn toàn là dựa theo sách viết về Hoàng lão tà mà nói, đối với người phân tích về hắn, có thể nói là đâu ra đó, lập luận sắc sảo, đem mặt Hoàng lão tà biến thành màu đen, còn Phùng Hành lại buồn cười. Nhưng bọn họ cũng không thể không bội phục tiểu oa nhi Trương Vân Thiên – 3 tuổi, nói đến thật sự là phấn khích. Phùng Hành mắt thấy Hoàng lão tà có dấu hiệu nổi bão, lo lắng tiểu oa nhi này sẽ gặp xui xẻo, vì thế vội vàng nói: “Ngươi biết hắn là một kì nhân, học vấn uyên thâm, vì sao lại không muốn bái ông ta làm thầy? Mặc kệ tính tình hắn kì quái, nhưng học vấn thực sự hơn người, ngươi không nghĩ sẽ học được bản lĩnh đó sao?” Trương Vân Thiên lắc đầu nói: “Bản lĩnh ta muốn học, nhưng đi theo một kẻ không biết khi nào giết sư đồ mình, tôi thà rằng không bái ông ta làm sư. Cho dù phu nhân bản lĩnh không bằng ông ta , tôi cũng muốn theo phu nhân hơn”. Hoàng lão tà rốt cuộc nhịn không được, cả giận nói: “Ngươi nói ra tính tình kì quái, khinh thường lễ giáo, ta đây đều thừa nhận. Ta chính là khinh thường lễ giáo, ai có thể làm gì? Nhưng ngươi nói ta động tý lại giết người, ta khi nào thì giết người lung tung? Kẻ ta giết đều là nhưng kẻ đại gian ác, tại sao lại nói là động tý giết người được?” Hoàng lão tà phẫn nộ bên trong, không tự giác đã đem đứa trẻ Trương Vân Thiên này thành người lớn mà nói chuyện, khẩu khí cũng trịnh trọng lên, Phùng Hành trộm nhìn hắn một cái, rồi trộm cười. Nàng cảm thấy được chính mình thật hiểu trượng phu nàng, nếu khẳng định hắn cùng một người biện luận thì trong mắt hắn người này có phân lượng tương đối lớn. Chính là nàng không biết, Trương Vân Thiên dựa vào năng lực suy nghĩ của một người lớn, tính tình quật cường để chiếm lấy sự coi trọng của Hoàng lão tà. Tóm lại, Hoàng lão tà nếu đã cùng đứa bé này tranh luận, như vậy cũng không động đến 1 sợi lông tơ của nó. Trương Vân Thiên đối với kháng nghị của Hoàng lão tà vẫn là một mực cố chấp khinh thường, Hoàng lão tà làm ra chuyện này, khiến người ta giận sôi cũng không đủ. Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong phản bội sư môn, hắn sẽ đem những đệ tử vô tội khác đánh gãy 2 chân đuổi khỏi sư môn, đúng là tiêu chuẩn của một kẻ tùy hứng làm bậy, chỉ vì cơn giận nhất thời mà làm ra hành vi hỗn đản. Chỉ là chuyện này bây giờ vẫn chưa xảy ra, ngay cả Hoàng Dung ở trong bụng mẹ vẫn chưa sinh ra, căn bản không thể chứng minh. Mà Hoàng lão tà trong những tích “Anh hùng xạ điêu” cũng không nói rõ, cho nên Trương Vân Thiên hiện tại căn bản là không có luận cứ để biện giải cho lời nói của mình. Nhưng Trương Vân Thiên cũng đã từng trải qua vô số sóng gió, trên thương trường là nhân vật tung hoành ngang dọc, tài ăn nói không thua kém bất kì kẻ nào, vì thế nói: “Đối với đánh giá về ông, tôi chỉ nghe giang hồ đồn đãi mà thôi. Nhưng ông có thể tự vấn lòng mình, nếu người thân của ông bị cường đạo giết, như vậy ông đâu chỉ giết mỗi thủ phạm mà xong đâu? Ông vẫn sẽ đem toàn bộ những tên cường đạo khác lẫn vợ con chúng giết sạch, phải không?” Trương Vân Thiên nói những lời này, cố ý liếc ánh mắt sang phía Phùng Hành một cái, bởi vì hiện tại Phùng Hành là người thân duy nhất của hắn. Mà chính cái nhìn này ám chỉ, nhất thời khiến Hoàng lão tà bạo nộ đứng lên, đem Phùng Hành ôm trong ngực mình, dường như đem giả thiết thành sự thật vậy, rồi lớn tiếng nói: “Ai dám động A Hành một sợi lông, ta sẽ giết cả nhà hắn. Huống chi là lũ cường bạo, bị xét nhà diệt tộc cũng là chuyện đương nhiên” Trương Vân Thiên nói: “Nhưng cường đạo lẫn vợ con hắn đều là vô tôtị, bọn họ cho đến giờ cũng đâu muốn hại đến thân nhân của ngươi. Hơn nữa già là già, trẻ là trẻ, mới vài tuổi chưa biết gì đã bị ngươi giết, như vậy ngươi chẳng phải động một tý là giết người sao?” Hoàng lão tà phản bác nói: “Này thì sao có thể nói là động tý liền giết người? Ta chỉ là báo thù mà thôi. Cho dù là người nhà cường đạo thì cũng đều là lũ đáng chết. Thân là người nhà cường đạo nên cùng chịu tội chung là đương nhiên” Trương Vân Thiên quên mất ở thời này một người phạm rội, cả nhà bị phạt là chuyện thường tình, cho nên nhất thời cũng không tranh luận tiếp với Hoàng lão tà. Cho nên, đành phải đổi đề tài , nói: “Được, cho dù là như thế, vậy tôi nó thí dụ khác. Nếu như ngươi không cẩn thận bị một người đụng phải, mà hắn đang bê một cái bô phân, kết quả là không may làm dơ bẩn quần áo ngươi, lúc đó ngươi định làm như thế nào? Ngươi đường đường là thiên hạ đệ ngũ Hoàng lão tà, cả thân thối hoắc tiêu sái đi trên đường, ha ha. Ngươi còn mặt mũi nào a?” Hoàng lão tà mặt thối nói: “Giả thiết này không có khả năng phát sinh. Lấy võ công của ta, làm sao một người bình thường có thể làm dơ bẩn lên người ta được” Trương Vân Thiên không buông tha, nói: “Chỉ là giả thiết thôi. Chúng ta không cần biết sự tình có thể hay không thể phát sinh, Ngươi chỉ suy xét sự tình phát sinh phía sau, ngươi sẽ làm như thế nào?”. Nhưng Hoàng lão tà cũng không trả lời thẳng vấn đề này mà nói: “Sự tình nếu không phát sinh, thì sao ta cần phải suy xét mình sẽ làm gì sau đó?” Trương Vân Thiên nhất định muốn làm cho Hoàng lão tà trả lời, mà Hoàng lão tà như thế nào cũng không chịu trả lời, kết quả khiến tranh luận cứ mãi không ngừng, hai người nghiêm túc tranh luận biến thành 2 đứa trẻ con cãi nhau. Phùng Hành cười trộm, xem một lớn một nhỏ nam nhân khắc khẩu. Lần đầu tiên cảm nhận được trượng phu mình thì ra cũng có lúc trẻ con như thế, vì một chút chuyện nhỏ mà lải nhải tranh cãi. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy cuộc sống như lúc này thật là tốt đẹp. *** Chương 4. Không thay đổi là không thay đổi Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top