Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 163343" data-attributes="member: 75012"><p><strong>Chương 2: Sư muội Hoàng Dung</strong></p><p><strong></strong></p><p>Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh</p><p></p><p>Lần thứ hai Trương Vân Thiên mở mắt tỉnh dậy, phát hiện mình đã được tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường lớn mềm mại, trên người còn được đắp chiếc chăn bông ấm áp. Tuy rằng bụng đang đói cồn cào nhưng hoàn cảnh bây giờ so với khi nằm trong bụi cỏ ướt lạnh kia tốt hơn gấp trăm lần.</p><p></p><p>Trương Vân Thiên nhẹ nhàng thở ra 1 hơi, vậy là cái mạng nhỏ của hắn coi như được giữ lại, lúc này hắn mới để ý xem xét xung quanh. Nơi này hình như là một khách sạn, phòng không lớn lắm nhưng sạch sẽ ngăn nắp, trừ chiếc giường mà hắn đang nằm ra còn có bàn bát tiên truyền thống, thảm rèm thêu hoa, trên tường còn treo mấy bức thư họa. Nhìn tổng thể thì căn phòng này thật không tệ. </p><p></p><p>Nhưng Trương Vân Thiên đến giờ vẫn chưa đoán được đây là nơi nào, là cổ đại hay một hành tinh khác ngoài trái đất?</p><p></p><p>Lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng trò chuyện, một nam tử trẻ tuổi cung kính nói: “Phu nhân, người sai tiểu nhân nấu cháo loãng, đã nấu xong, khi nào thì phu nhân muốn dùng?”</p><p></p><p>Giọng nữ nói: “Các ngươi lập tức mang lại đây đi. À, đúng rồi, tiện thể chuẩn bị thêm cho ta ít đường, táo, những loại quả đại bổ gì đó cho người bệnh dùng”</p><p></p><p>Tên tiểu nhị vẫn cung kính như cũ nói: “Vâng, thưa phu nhân, bọn tiểu nhân lập tức sẽ chuẩn bị”, hắn ngưng một chút lại dường như không nhịn được mà nói 1 câu : “Phu nhân, người quả thực là có tấm lòng Bồ Tát”</p><p></p><p>Phu nhân nhẹ nhàng cười, nói: “Này thì tính là gì, bất cứ ai gặp thấy chuyện như vậy cũng sẽ làm như ta thôi”.</p><p></p><p>Tên tiểu nhị không nói thêm gì, cáo từ ra ngoài. Trương Vân Thiên nằm trên giường bĩu môi, âm thầm oán giận nói : “Ai nói tất cả mọi người đều làm như vậy? Ít nhất trượng phu của bà sẽ không chịu cứu. Đây là sự thật đã được chứng minh”.</p><p></p><p>Vị phu nhân tự mình bê một chiếc bát sứ Thanh Hoa đến, thấy Trương Vân Thiên đã tỉnh lại , vui mừng nói : “Ngươi tỉnh rồi sao, thật tốt quá. Vừa rồi ta còn thực lo lắng. Ngươi chắc là đói bụng rồi, uống bát cháo này đi, ngươi sẽ khá nhanh thôi”</p><p></p><p>Phu nhân nhẹ nhàng ôn nhu nâng Trương Vân Thiên dậy, để hắn tựa đầu vào trước ngực mềm mại của mình, sau đó múc cháo đút từng chút một cho Trương Vân Thiên ăn. Thật giống thân mẫu của hắn kiếp trước. Nhớ rõ, khi hắn lên 6 tuổi, vì giúp cha mẹ đốn củi mà ngã từ sườn núi xuống, bị thương không nhẹ. Lúc nằm dưỡng thương, thân mẫu hắn cũng dùng cách này đút hắn ăn. Nước mắt, vì thế, không tự chủ được rơi xuống, Trương Vân Thiên không muốn để người khác thấy mình yếu đuối, vì vậy hắn cố há thật to uống cháo. Nhìn qua có vẻ ăn ngon lắm, nhưng hắn chẳng biết là cháo này rốt cuộc có vị gì. Nước mắt thật sự quá nhiều, Trương Vân Thiên không thể kìm nén nổi, giọt nước mắt rơi vào trong bát. Lúc này, vị phu nhân mới phát hiện ra hài tử trong lòng đang khóc, lại còn khóc rất thương tâm.</p><p></p><p> </p><p>Tay chân luống cuống thả bát cháo xuống, vị phu nhân hỏi han thân thiết : “Ngươi làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Có phải tại cháo nóng quá không? Đừng khóc nữa, ngoan ngoan, để ta thổi nguội rồi cho ngươi ăn, đừng gấp”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên không nói rõ nguyên nhân mình khóc, bất quá sự ôn nhu, quan tâm của người này khiến hắn được an ủi, cũng làm hắn rời đi sự chú ý, tuy là nước mắt vẫn nhạt nhòa nhưng không trào ra nữa.</p><p> </p><p>Phu nhân thổi cháo cho nguội, đặt Trương Vân Thiên tựa vào gối, ngồi đối diện trước mặt hắn, cẩn thận thổi từng thìa cháo đạt đến độ ấm vừa đủ mới đút hắn ăn. Trương Vân Thiên ánh mắt nhìn phu nhân không dời, cảm giác được nàng thật tốt bụng, thật thiện lương, ôn nhu. </p><p> </p><p>Vị phu nhân này nhìn cũng chỉ mười tám , mười chín tuổi, không tính là tuyệt sắc, cũng chỉ là ưa nhìn mà thôi. Nhưng trong mắt Trương Vân Thiên thì nàng chính là nữ thần, là thánh mẫu. Những người mẫu, ngôi sao ở cạnh hắn kiếp trước, đứng cạnh nàng cũng chỉ là thứ tầm thường, ngay cả cái móng tay của nàng cũng không bằng (oe oe =.=) </p><p> </p><p>Phu nhân thấy Trương Vân Thiên nhìn chằm chằm vào mình như thế, có chút kinh ngạc hỏi : “Sao lại nhìn ta như vậy? Trên mặt có dính gì sao?”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên cố tình giả ngốc nói : “Bởi vì, bởi vì người rất đẹp”</p><p> </p><p>Phu nhân nhẹ nhàng cười nói : “Tên tiểu quỷ này, ngươi cũng biết đẹp là gì sao?”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên nói : “Giống mẫu thân, chính là đẹp”</p><p> </p><p>Phu nhân ngạc nhiên nói: “Ta trông giống mẫu thân ngươi lắm sao? Không thì sao khi ở trên xe ngựa lại gọi ta là mẹ?”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên lắc đầu nói: “Người hình dáng không giống mẹ của ta, nhưng mà giống mẹ của ta”</p><p> </p><p>Những lời nói có chút lộn xộn, khó hiểu, nhưng phu nhân lại có vẻ như hiểu được cái hắn muốn nói. Trương Vân Thiên nói rất đúng, hình dáng không giống nhưng trên vài phương diện thì cũng rất giống, ví như khí chất, thần thái, thái độ đối với hắn.</p><p> </p><p>Phu nhân vẫn là ôn nhu cười, không nói gì, tiếp tục thổi cháo đưa đến miệng Trương Vân Thiên đút cho hắn ăn. Hai người cứ yên lặng như vậy, một người đút một người ăn, rất nhanh bát cháo đã sạch sẽ. Lúc sau, phu nhân lại cẩn thận giúp Trương Vân Thiên nằm xuống, đắp chăn cho hắn. </p><p> </p><p>Lúc phu nhân quay đầu lại, định rời đi thì đột nhiên thấy trượng phu nàng đứng ngay phía sau, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười, ánh mắt bình thường vốn sắc bén giờ cũng trở nên thực ôn nhu, đa tình. Phu nhân bị giật mình, cáu lên: “Sao lại ở đây hù thiếp. Võ công cao cường thì tốt lắm sao?” </p><p> </p><p>Trượng phu thấy thê tử mình tức giận, vội vàng giải thích: “Vi phu thực lòng không phải là định hù nương tử. Nhưng nàng biết không, vừa rồi nàng phát ra thần thái thật sự đẹp. Giống như tiên nữ trên trời, không không, so với tiên nữ còn đẹp hơn...Nói như thế nào nhỉ, người ta cũng không biết miêu tả thế nào, tóm lại là rất đẹp, rất đẹp”</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên thấy người kia bộ dáng nịnh nọt, mồm mép dẻo kẹo, nhịn không được dùng giọng khàn khàn xen mồm nói: “Cái này gọi là mẫu tính bộc phát, tỏa ra ánh sáng! Đồ đần”.</p><p> </p><p>Lời này vừa nói xong, nhất thời khiến hai người lớn kia ngẩn người. Tiếp đó, vị phu nhân liền phì cười, mà trượng phu nàng tức giận muốn đến đánh Trương Vân Thiên. Tay vung lên , lại nghĩ mình là lại đi bắt nạt một đứa trẻ con, thật sự quá mất mặt, cho nên đành buông tay xuống. Mà Trương Vân Thiên một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho hắn, mở to hai mắt, nhìn hành động muốn đánh người của hắn không thèm để ý. Cuối cùng thấy hắn lại hạ tay, mới lạnh lùng hừ một tiếng, nhắm mắt đi ngủ.</p><p> </p><p>Phu nhân thấy bộ dạng này của trượng phu nàng , vui vẻ cười: “Tôi tài hoa hơn người, học hết 5 xe sách cuối cùng lại lấy phải một ông chồng đần, mà nhất là, có hỏa lại không thể phát”.</p><p> </p><p>Ông chồng bị vợ cười nhạo có chút sượng sùng, bẽ mặt, trên mặt hết trắng lại xanh. Thê tử hắn thấy hắn như vậy mới miễn cưỡng cười nhạo, dừng trêu chọc hắn. Lại không nghĩ rằng Trương Vân Thiên ở phía sau chen miệng nói: “Bất kì nam nhân nào đứng trước người phụ nữ họ yêu đều biến thành đồ đần, thành đứa ngốc. Tha thứ cho anh ta đi. A men”.</p><p> </p><p>Đôi vợ chồng trẻ nghe Trương Vân Thiên lầm bầm xong, nhất thời bất bộng. Tiểu hài tử này quá cổ quá, đây là lời một đứa nhỏ 3 tuổi có thể nói ra sao? Lúc trước Trương Vân Thiên nói một câu “vẻ đẹp mẫu tính”, cũng đã làm cho hai người họ thực ngạc nhiên, hiện tại còn nói 1 câu như vậy, này còn có thể giải thích tại hắn nói linh tinh nữa sao?</p><p> </p><p>Người chồng hiện tại đối với tiểu hài tử kia cực kì tò mò, đứa bé như vậy thật ngàn năm khó gặp, nó nói chuyện giống như người lớn tuổi vậy, thậm chí so với người lớn, điều nó nói còn sâu xa hơn nhiều, cho nên hắn muốn bắt Trương Vân Thiên lại, tra khảo xem tên tiểu tử kia rốt cuộc là ai. Nhưng Trương Vân Thiên thật sự đã quá mệt, trong nháy mắt đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Phu nhân thấy Trương Vân Thiên đã ngủ, liền vội vàng kéo trượng phu nàng ra, nói: “Phu quân, hãy để cho nó ngủ trước đã. Có gì muốn hỏi, chờ hắn tỉnh dậy hẵng nói”.</p><p> </p><p>Người chồng vì không muốn trái ý vợ, cũng chỉ biết kiên nhẫn chờ đến khi Trương Vân Thiên tỉnh ngủ. Chỉ là, tâm tư của hắn đã bị tên tiểu tử kì quái kia hấp dẫn, vừa giống lầu bầu 1 mình lại như đang hỏi vợ hắn : “Đứa bé này có lai lịch gì? Tuy rằng thời điểm chúng ta cứu nó, nó ăn mặc rất giống con cái gia đình nghèo khổ, nhưng nhìn khí chất, lời nói của nó mà nói, đây cũng phải do gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng ra được. Khó hiểu nhất lả, nó còn nhỏ như vậy , đã có trình độ như này, có thể nói là một kì tài trời ban”</p><p> </p><p>Người vợ thực hiểu ý trượng phu mình, cười nói: “Như thế nào? Lại muốn thu nhận đệ tử? Quả thực, đứa bé này không hề tầm thường như bề ngoài của nó, nếu lại được một trong năm thiên hạ đệ nhất võ công , Hoàng lão tà đích thân chỉ dạy, tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn a!”</p><p> </p><p>“Thì ra, người chồng anh tuấn, phóng khoáng, phong độ bất phàm kia chính là Hoàng lão tà. Này cũng quá hoang đường đi?” Tuy rằng thần trí mơ hồ, lại vừa trải qua đại biến mà người khác khó có thể tưởng tượng, trong lòng Trương Vân Thiên không yên, trong lúc vô tình lại nghe được tin tức này, khiến hắn chấn động không nhỏ. Hắn không khỏi ai thán: “Xuyên qua thì cũng mặc đi, như thế nào lại xuyên ngay vào một câu truyện cổ trong sách đây? Ông trời , thực con mẹ ngươi muốn trêu đùa ta phải không?”</p><p> </p><p>Lại nghe Hoàng lão tà nói: “Đứa nhỏ này thật không tồi, hơn nữa tính tình nó quật cường khiến vi phu thực thích. Quan trọng nhất là, con của chúng ta sắp sửa sinh ra, chúng ta không phải tìm bạn cho nó nữa rồi. Huyền Phong, Siêu Phong tuổi đã lớn, không thích hợp”</p><p> </p><p>Hoàng lão tà phu nhân Phùng Hành xấu hổ đỏ mặt, lướt qua bụng phẳng của mình, sẵng giọng: “Nói bậy gì đó, Con của chúng ta mới được 3 tháng, đâu có thích hợp ... lại nói sớm như vậy”.</p><p> </p><p>Nghe được tin tức này khiến Trương Vân Thiên ngẩn ngơ: “Hoàng lão tà muốn thu nhận ta làm đệ tử, còn chưa sinh hạ Hoàng Dung, vậy chẳng phải nàng là sư muội của ta sao?... Ai nha, không tốt, Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong trộm Cửu âm chân kinh bỏ trốn, Hoàng lão tà tính tình kì quái vì thế mà đem tất cả những người trên đảo đánh gãy chân, đuổi khỏi đảo đào hoa. Thân thể này còn nhỏ như vậy, nếu gặp phải thảm sự này, thì không phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao? Mệnh ta thật khổ a! T.T Như thế nào vẫn không thoát được số chết thế này ? L</p><p> </p><p>Trương Vân Thiên hối hận, nghĩ đến đây rốt cuộc cũng không trụ được mà ngủ thiếp đi. </p><p> </p><p>***</p><p> </p><p>Chương 3. Không cần Hoàng lão tà làm sư phụ</p><p> </p><p>Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh</p><p> </p><p>Edit: Cầm mỗ</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 163343, member: 75012"] [B]Chương 2: Sư muội Hoàng Dung [/B] Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh Lần thứ hai Trương Vân Thiên mở mắt tỉnh dậy, phát hiện mình đã được tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường lớn mềm mại, trên người còn được đắp chiếc chăn bông ấm áp. Tuy rằng bụng đang đói cồn cào nhưng hoàn cảnh bây giờ so với khi nằm trong bụi cỏ ướt lạnh kia tốt hơn gấp trăm lần. Trương Vân Thiên nhẹ nhàng thở ra 1 hơi, vậy là cái mạng nhỏ của hắn coi như được giữ lại, lúc này hắn mới để ý xem xét xung quanh. Nơi này hình như là một khách sạn, phòng không lớn lắm nhưng sạch sẽ ngăn nắp, trừ chiếc giường mà hắn đang nằm ra còn có bàn bát tiên truyền thống, thảm rèm thêu hoa, trên tường còn treo mấy bức thư họa. Nhìn tổng thể thì căn phòng này thật không tệ. Nhưng Trương Vân Thiên đến giờ vẫn chưa đoán được đây là nơi nào, là cổ đại hay một hành tinh khác ngoài trái đất? Lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng trò chuyện, một nam tử trẻ tuổi cung kính nói: “Phu nhân, người sai tiểu nhân nấu cháo loãng, đã nấu xong, khi nào thì phu nhân muốn dùng?” Giọng nữ nói: “Các ngươi lập tức mang lại đây đi. À, đúng rồi, tiện thể chuẩn bị thêm cho ta ít đường, táo, những loại quả đại bổ gì đó cho người bệnh dùng” Tên tiểu nhị vẫn cung kính như cũ nói: “Vâng, thưa phu nhân, bọn tiểu nhân lập tức sẽ chuẩn bị”, hắn ngưng một chút lại dường như không nhịn được mà nói 1 câu : “Phu nhân, người quả thực là có tấm lòng Bồ Tát” Phu nhân nhẹ nhàng cười, nói: “Này thì tính là gì, bất cứ ai gặp thấy chuyện như vậy cũng sẽ làm như ta thôi”. Tên tiểu nhị không nói thêm gì, cáo từ ra ngoài. Trương Vân Thiên nằm trên giường bĩu môi, âm thầm oán giận nói : “Ai nói tất cả mọi người đều làm như vậy? Ít nhất trượng phu của bà sẽ không chịu cứu. Đây là sự thật đã được chứng minh”. Vị phu nhân tự mình bê một chiếc bát sứ Thanh Hoa đến, thấy Trương Vân Thiên đã tỉnh lại , vui mừng nói : “Ngươi tỉnh rồi sao, thật tốt quá. Vừa rồi ta còn thực lo lắng. Ngươi chắc là đói bụng rồi, uống bát cháo này đi, ngươi sẽ khá nhanh thôi” Phu nhân nhẹ nhàng ôn nhu nâng Trương Vân Thiên dậy, để hắn tựa đầu vào trước ngực mềm mại của mình, sau đó múc cháo đút từng chút một cho Trương Vân Thiên ăn. Thật giống thân mẫu của hắn kiếp trước. Nhớ rõ, khi hắn lên 6 tuổi, vì giúp cha mẹ đốn củi mà ngã từ sườn núi xuống, bị thương không nhẹ. Lúc nằm dưỡng thương, thân mẫu hắn cũng dùng cách này đút hắn ăn. Nước mắt, vì thế, không tự chủ được rơi xuống, Trương Vân Thiên không muốn để người khác thấy mình yếu đuối, vì vậy hắn cố há thật to uống cháo. Nhìn qua có vẻ ăn ngon lắm, nhưng hắn chẳng biết là cháo này rốt cuộc có vị gì. Nước mắt thật sự quá nhiều, Trương Vân Thiên không thể kìm nén nổi, giọt nước mắt rơi vào trong bát. Lúc này, vị phu nhân mới phát hiện ra hài tử trong lòng đang khóc, lại còn khóc rất thương tâm. Tay chân luống cuống thả bát cháo xuống, vị phu nhân hỏi han thân thiết : “Ngươi làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Có phải tại cháo nóng quá không? Đừng khóc nữa, ngoan ngoan, để ta thổi nguội rồi cho ngươi ăn, đừng gấp” Trương Vân Thiên không nói rõ nguyên nhân mình khóc, bất quá sự ôn nhu, quan tâm của người này khiến hắn được an ủi, cũng làm hắn rời đi sự chú ý, tuy là nước mắt vẫn nhạt nhòa nhưng không trào ra nữa. Phu nhân thổi cháo cho nguội, đặt Trương Vân Thiên tựa vào gối, ngồi đối diện trước mặt hắn, cẩn thận thổi từng thìa cháo đạt đến độ ấm vừa đủ mới đút hắn ăn. Trương Vân Thiên ánh mắt nhìn phu nhân không dời, cảm giác được nàng thật tốt bụng, thật thiện lương, ôn nhu. Vị phu nhân này nhìn cũng chỉ mười tám , mười chín tuổi, không tính là tuyệt sắc, cũng chỉ là ưa nhìn mà thôi. Nhưng trong mắt Trương Vân Thiên thì nàng chính là nữ thần, là thánh mẫu. Những người mẫu, ngôi sao ở cạnh hắn kiếp trước, đứng cạnh nàng cũng chỉ là thứ tầm thường, ngay cả cái móng tay của nàng cũng không bằng (oe oe =.=) Phu nhân thấy Trương Vân Thiên nhìn chằm chằm vào mình như thế, có chút kinh ngạc hỏi : “Sao lại nhìn ta như vậy? Trên mặt có dính gì sao?” Trương Vân Thiên cố tình giả ngốc nói : “Bởi vì, bởi vì người rất đẹp” Phu nhân nhẹ nhàng cười nói : “Tên tiểu quỷ này, ngươi cũng biết đẹp là gì sao?” Trương Vân Thiên nói : “Giống mẫu thân, chính là đẹp” Phu nhân ngạc nhiên nói: “Ta trông giống mẫu thân ngươi lắm sao? Không thì sao khi ở trên xe ngựa lại gọi ta là mẹ?” Trương Vân Thiên lắc đầu nói: “Người hình dáng không giống mẹ của ta, nhưng mà giống mẹ của ta” Những lời nói có chút lộn xộn, khó hiểu, nhưng phu nhân lại có vẻ như hiểu được cái hắn muốn nói. Trương Vân Thiên nói rất đúng, hình dáng không giống nhưng trên vài phương diện thì cũng rất giống, ví như khí chất, thần thái, thái độ đối với hắn. Phu nhân vẫn là ôn nhu cười, không nói gì, tiếp tục thổi cháo đưa đến miệng Trương Vân Thiên đút cho hắn ăn. Hai người cứ yên lặng như vậy, một người đút một người ăn, rất nhanh bát cháo đã sạch sẽ. Lúc sau, phu nhân lại cẩn thận giúp Trương Vân Thiên nằm xuống, đắp chăn cho hắn. Lúc phu nhân quay đầu lại, định rời đi thì đột nhiên thấy trượng phu nàng đứng ngay phía sau, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười, ánh mắt bình thường vốn sắc bén giờ cũng trở nên thực ôn nhu, đa tình. Phu nhân bị giật mình, cáu lên: “Sao lại ở đây hù thiếp. Võ công cao cường thì tốt lắm sao?” Trượng phu thấy thê tử mình tức giận, vội vàng giải thích: “Vi phu thực lòng không phải là định hù nương tử. Nhưng nàng biết không, vừa rồi nàng phát ra thần thái thật sự đẹp. Giống như tiên nữ trên trời, không không, so với tiên nữ còn đẹp hơn...Nói như thế nào nhỉ, người ta cũng không biết miêu tả thế nào, tóm lại là rất đẹp, rất đẹp” Trương Vân Thiên thấy người kia bộ dáng nịnh nọt, mồm mép dẻo kẹo, nhịn không được dùng giọng khàn khàn xen mồm nói: “Cái này gọi là mẫu tính bộc phát, tỏa ra ánh sáng! Đồ đần”. Lời này vừa nói xong, nhất thời khiến hai người lớn kia ngẩn người. Tiếp đó, vị phu nhân liền phì cười, mà trượng phu nàng tức giận muốn đến đánh Trương Vân Thiên. Tay vung lên , lại nghĩ mình là lại đi bắt nạt một đứa trẻ con, thật sự quá mất mặt, cho nên đành buông tay xuống. Mà Trương Vân Thiên một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho hắn, mở to hai mắt, nhìn hành động muốn đánh người của hắn không thèm để ý. Cuối cùng thấy hắn lại hạ tay, mới lạnh lùng hừ một tiếng, nhắm mắt đi ngủ. Phu nhân thấy bộ dạng này của trượng phu nàng , vui vẻ cười: “Tôi tài hoa hơn người, học hết 5 xe sách cuối cùng lại lấy phải một ông chồng đần, mà nhất là, có hỏa lại không thể phát”. Ông chồng bị vợ cười nhạo có chút sượng sùng, bẽ mặt, trên mặt hết trắng lại xanh. Thê tử hắn thấy hắn như vậy mới miễn cưỡng cười nhạo, dừng trêu chọc hắn. Lại không nghĩ rằng Trương Vân Thiên ở phía sau chen miệng nói: “Bất kì nam nhân nào đứng trước người phụ nữ họ yêu đều biến thành đồ đần, thành đứa ngốc. Tha thứ cho anh ta đi. A men”. Đôi vợ chồng trẻ nghe Trương Vân Thiên lầm bầm xong, nhất thời bất bộng. Tiểu hài tử này quá cổ quá, đây là lời một đứa nhỏ 3 tuổi có thể nói ra sao? Lúc trước Trương Vân Thiên nói một câu “vẻ đẹp mẫu tính”, cũng đã làm cho hai người họ thực ngạc nhiên, hiện tại còn nói 1 câu như vậy, này còn có thể giải thích tại hắn nói linh tinh nữa sao? Người chồng hiện tại đối với tiểu hài tử kia cực kì tò mò, đứa bé như vậy thật ngàn năm khó gặp, nó nói chuyện giống như người lớn tuổi vậy, thậm chí so với người lớn, điều nó nói còn sâu xa hơn nhiều, cho nên hắn muốn bắt Trương Vân Thiên lại, tra khảo xem tên tiểu tử kia rốt cuộc là ai. Nhưng Trương Vân Thiên thật sự đã quá mệt, trong nháy mắt đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Phu nhân thấy Trương Vân Thiên đã ngủ, liền vội vàng kéo trượng phu nàng ra, nói: “Phu quân, hãy để cho nó ngủ trước đã. Có gì muốn hỏi, chờ hắn tỉnh dậy hẵng nói”. Người chồng vì không muốn trái ý vợ, cũng chỉ biết kiên nhẫn chờ đến khi Trương Vân Thiên tỉnh ngủ. Chỉ là, tâm tư của hắn đã bị tên tiểu tử kì quái kia hấp dẫn, vừa giống lầu bầu 1 mình lại như đang hỏi vợ hắn : “Đứa bé này có lai lịch gì? Tuy rằng thời điểm chúng ta cứu nó, nó ăn mặc rất giống con cái gia đình nghèo khổ, nhưng nhìn khí chất, lời nói của nó mà nói, đây cũng phải do gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng ra được. Khó hiểu nhất lả, nó còn nhỏ như vậy , đã có trình độ như này, có thể nói là một kì tài trời ban” Người vợ thực hiểu ý trượng phu mình, cười nói: “Như thế nào? Lại muốn thu nhận đệ tử? Quả thực, đứa bé này không hề tầm thường như bề ngoài của nó, nếu lại được một trong năm thiên hạ đệ nhất võ công , Hoàng lão tà đích thân chỉ dạy, tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn a!” “Thì ra, người chồng anh tuấn, phóng khoáng, phong độ bất phàm kia chính là Hoàng lão tà. Này cũng quá hoang đường đi?” Tuy rằng thần trí mơ hồ, lại vừa trải qua đại biến mà người khác khó có thể tưởng tượng, trong lòng Trương Vân Thiên không yên, trong lúc vô tình lại nghe được tin tức này, khiến hắn chấn động không nhỏ. Hắn không khỏi ai thán: “Xuyên qua thì cũng mặc đi, như thế nào lại xuyên ngay vào một câu truyện cổ trong sách đây? Ông trời , thực con mẹ ngươi muốn trêu đùa ta phải không?” Lại nghe Hoàng lão tà nói: “Đứa nhỏ này thật không tồi, hơn nữa tính tình nó quật cường khiến vi phu thực thích. Quan trọng nhất là, con của chúng ta sắp sửa sinh ra, chúng ta không phải tìm bạn cho nó nữa rồi. Huyền Phong, Siêu Phong tuổi đã lớn, không thích hợp” Hoàng lão tà phu nhân Phùng Hành xấu hổ đỏ mặt, lướt qua bụng phẳng của mình, sẵng giọng: “Nói bậy gì đó, Con của chúng ta mới được 3 tháng, đâu có thích hợp ... lại nói sớm như vậy”. Nghe được tin tức này khiến Trương Vân Thiên ngẩn ngơ: “Hoàng lão tà muốn thu nhận ta làm đệ tử, còn chưa sinh hạ Hoàng Dung, vậy chẳng phải nàng là sư muội của ta sao?... Ai nha, không tốt, Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong trộm Cửu âm chân kinh bỏ trốn, Hoàng lão tà tính tình kì quái vì thế mà đem tất cả những người trên đảo đánh gãy chân, đuổi khỏi đảo đào hoa. Thân thể này còn nhỏ như vậy, nếu gặp phải thảm sự này, thì không phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao? Mệnh ta thật khổ a! T.T Như thế nào vẫn không thoát được số chết thế này ? L Trương Vân Thiên hối hận, nghĩ đến đây rốt cuộc cũng không trụ được mà ngủ thiếp đi. *** Chương 3. Không cần Hoàng lão tà làm sư phụ Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh Edit: Cầm mỗ [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Trọng sinh trở thành tiểu nhân vật
Top