Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Văn 12
Đất nước - Nguyễn Đình Thi
Trong những vần thơ “Đất nước” mến yêu dạt dào cảm hứng ấy, có tác phẩm của Nguyễn Đình Thi và Nguyễn Khoa Điềm.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Hanamizuki" data-source="post: 181362" data-attributes="member: 313951"><p style="text-align: center"><strong>Suy ngẫm về câu thơ nguyễn đình thi</strong></p> <p style="text-align: center"><strong><em>Ôm đất nước những người áo vải</em></strong></p> <p style="text-align: center"><strong><em>đã đứng lên thành những anh hùng (đất nước)</em></strong></p><p></p><p style="text-align: right"> <strong>Bùi Ngọc Minh</strong></p><p></p><p style="text-align: right"></p><p></p><p><strong>1.</strong></p><p></p><p>Mỗi khi nhớ về một nhà thơ, tâm tư ta thường ngân vang những bài thơ hay, những câu thơ hay của nhà thơ ấy. Đó là những vần thơ màngười thì cho là làm họ lạnh xương sống, người thì bảo rằng làm họ chảy nước mắt, thậm chí có người còn cực đoan hơn khi cho rằng đọc được một câu thơ hay có chết cũng sướng… riêng tôi lại thấy khi có may mắn, diễm phúc hội ngộ với những câu thơ như vậy, dường như có một mũi kim, khẽ chạm vào đâu đó trên da thịt và làm lan tỏa khắp con người mình một cảm giác đê mê, tâm trí lâng lâng… để rồi nó ám ảnh làm mình không thể nào quên được. Câu thơ: <em>ôm đất nước những người áo vải – đã đứng lên thành những anh hùng</em> của nguyễn đình thi, với tôi là một trong những câu thơ như thế.</p><p></p><p><strong>2.</strong> <em>Đất nước</em> là một bài thơ không dài lắm (49 câu thơ) nhưng lại được viết trong khoảng thời gian khá dài (1948 -1955). Điều này cho thấy nhà thơ trăn trở suy tư, nung nấu, lao tâm khổ tứ về đứa con tinh thần của mình như thế nào. Câu thơ đạt đến sự giản dị trong sáng mà cao sang vô cùng. Nó trong suốt như ánh sáng mặt trời,(nhưng khi phân tích quang phổ lại lấp lánh bảy sắc cầu vồng). Hình ảnh, câu chữ không tân kì hiện đại, ngỡ như đọc lên là hiểu ngay, không ngờ lại sâu sắc, hàm súc tuyệt vời:</p><p></p><p><em> ôm đất nước những người áo vải</em></p><p></p><p><em> đã đứng lên thành những anh hùng</em></p><p></p><p>Toàn những chữ quen thuộc mà sao ám ảnh ta đến thế ? Chữ <strong><em>ôm</em></strong> trong tiếng ta là một động từ, thường dùng chỉ những cử chỉ âu yếm thân thiết trong quan hệ máu mủ ruột rà, thân tình thắm thiết (<em>tôi dang tay ôm nước vào lòng – sông mở nước ôm tôi vào dạ, nhớ con sông quê hương, </em>tế hanh); cũng có khi dùng trung tính, hoặc dùng chỉ sự tham lam vô độ nào đó <em>(này này đế quốc biết hay chăng</em>? (…) <em>trái đất ngươi ôm, ôm chẳng nổi – ta với trời kia cả cung trăng</em>, lê đức thọ). Trong câu thơ nguyễn đình thi, chữ <em>ôm </em>thuộc nghĩa đầu tiên. <strong><em>Những người áo vải</em></strong>, ai chẳng hiểu là quảng đại dân chúng là tập đoàn người đông đảo nhất, nó phân biệt, thậm chí đối lập với những người áo gấm. <em>Những người áo vải</em> còn được gọi là bách tính, trăm họ, dân đen con đỏ, dân chúng hay thảo dân (<em>khi là cây mác cây chông – khi là ngọn cỏ, khi không là gì</em>), chúng sinh, quần chúng và gần đây còn có chữ cửu vạn (vốn là tên một con bài trong cỗ tổ tôm vẽ hình một người đang còng lưng vác một kiện hàng lớn)…những kiếp vô danh, sống lầm lũi, lam lũ thậm chí chịu thiệt thòi nhiều thứ: đói nghèo, tăm tối, tủi nhục…nhưng đông đảo nhất ở mọi không gian kiếp người. Hạt nhân của những người áo vải ở đất nước này, đến nay là lớp người nào? Nếu không phải là người nông dân <em>cổ cày vai bừa, một nắng hai sương, chân lấm tay bùn ,bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, cui cút làm ăn, toan lo nghèo khó – chưa quen cung ngựa, đâu tới trường nhung – chỉ biết ruộng trâu, ở theo làng bộ </em>(<em> văn tế nghĩa sĩ cần giuộc</em>, nguyễn đình chiểu) ? Vậy mà, trong câu thơ, <em>những người áo vải</em> bỗng vụt hiện lớn lao kì vĩ, <strong><em>ôm </em></strong>(gữi gìn, bảo vệ và dựng xây) đất nước giang sơn gấm vóc này, trong suốt chiều dài lịch sử nhiều nghìn năm. Không gian giang sơn đất nước rộng lớn, bỗng trở nên nhỏ bé thân thương bởi tấm lòng của <em>những người áo vải</em>. Họ là những người khổng lồ về lòng yêu nước và sức sống mãnh liệt trường tồn. Không hiểu sao cứ đọc câu thơ này, tôi lại liên tưởng đến bức tranh thánh <em>đức mẹ đồng trinh bế chúa hài đồng</em> của thiên chúa giáo. Sau này, các nhà thơ thế hệ chống mĩ đã suy tư về những <em>người áo vải</em> vô cùng thấm thía sâu sắc:</p><p></p><p><em>Năm tháng nào cũng người người lớp lớp</em></p><p></p><p><em>Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta</em></p><p></p><p><em>Cần cù làm lụng</em></p><p></p><p><em>Khi có giặc người con trai ra trận</em></p><p></p><p><em>Người con gái trở về nuôi cái cùng con</em></p><p></p><p><em> ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh...</em></p><p></p><p><em>(……)</em></p><p></p><p><em>Họ đã sống và chết</em></p><p></p><p><em>Giản dị và bình tâm</em></p><p></p><p><em>Không ai nhớ mặt đặt tên </em></p><p></p><p><em>Nhưng họ đã làm ra đất nước</em></p><p></p><p><em>Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng</em></p><p></p><p><em>Họ truyền lửa qua mỗi nhà, từ hòn than qua con cúi </em></p><p></p><p><em>Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói </em></p><p></p><p><em>Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân</em></p><p></p><p><em>Họ đắp đập be bờ cho người sau trồng cây hái trái</em></p><p></p><p><em>Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm </em></p><p></p><p><em>Có nội thù thì vùng lên đánh bại </em></p><p></p><p><em> ( mặt đường khát vọng,</em> nguyễn khoa điềm)</p><p></p><p></p><p></p><p><em>Cha tôi đó dân làng tôi vậy đó </em></p><p></p><p><em>Xả hết mình khi đất nước gặp tai ương</em></p><p></p><p><em>Rồi thanh thản trở về với ruộng</em></p><p></p><p><em>Sống lặng yên như cây cỏ trong vườn</em></p><p></p><p><em> ( cầu bố, </em>nguyễn duy)</p><p></p><p>Từ khi lập quốc<em>, người áo vải</em> xứ ta luôn thủy chung sống chết với đất nước này. Họ không tiếc công sức, tiền của thậm chí cả sinh mạng của mình vì sự trường tồn của tổ quốc trong trường kì lịch sử dựng nước và giữ nước. Trái tim yêu nước của <em>người áo vải</em> cực kì đáng kính trọng và cho đến thời nay, họ vẫn là những người rất quan trọng, nếu không muốn nói là quan trọng nhất, có công lớn nhất đưa nước việt ta, từ một nước nông nghiệp lúa nước triền miên thiếu đói về lương thực, trở thành một trong những cường quốc hàng đầu về xuất khẩu lúa gạo, nhưng họ vẫn là tầng lớp xã hội chiếm số đông nhất trong số những người có thu nhập thấp. Họ không như những trần ích tắc, trần thiêm bình, lê chiêu thống… bán nước cầu an, không như tổng thống việt nam cộng hòa nguyễn văn thiệu hùng hồn tuyên bố tử thủ sài gòn, rồi lặng lẽ ôm tài sản quốc gia …đánh bài chuồn…<em>người áo vải</em> trở nên khổng lồ, mang tầm kích huyền thoại trong tư thế trữ tình đậm chất sử thi <em>ôm đất nước… đứng lên thành những anh hùng</em> .nhạc điệu, nhịp điệu, âm điệu của câu thơ, không phải được tạo nên do âm vận, mà là thứ nhạc của câu thơ tự do rất gần, nếu không muốn nói là áp sát với lời nói thông thường, với khẩu ngữ, nhưng vẫn cứ là thơ đích thực. Đó phải chăng là âm nhạc của tấm lòng nhà thơ với <em>những người áo vải</em>? Ta hiểu vì sao, trước đó nguyễn đình thi chủ trương một lối thơ không vần, nhưng rồi do những lí do chủ quan và khách quan, chủ trương cách tân thơ việt của ông <em>giữa đường đứt gánh</em>. Thật đáng tiếc thay ! Ta cũng hiểu vì sao<em>đất nước</em> được viết trong thời gian dài như vậy. Đó phải chăng là kết tinh những suy tư mang tầm triết luận về lịch sử, văn hóa, về thân phận <em>người áo vải</em> ở xứ ta của nguyễn đình thi; điều mà thời gian gần đây giới học giả (người đứng đầu: nhà văn vừa quá cố hoàng ngọc hiến) gọi là minh triết? Câu thơ này có thể gọi là minh triết nguyễn đình thi được chăng? Vẻ đẹp, sức sống mãnh liệt, kiên cường bất khuất của đất nước này đồng nghĩa với sự mất mát hi sinh, giản dị, bình dị, hiền hòa mà vô cùng quật khởi của những người <em>anh hùng áo vải</em> qua tất cả những thăng trầm của lịch sử dân tộc.</p><p></p><p><strong>3.</strong> Mỗi một thi phẩm là một chỉnh thể nghệ thuật, mà nói như vưgôtxki (<em>tâm lí học sáng tạo nghệ thuật</em>) là mỗi tác phẩm đều có <em>cơ thể học và sinh lí học , tâm lí học</em> của nó. Mỗi bài thơ, nói theo y lí phương đông hình như cũng có một hệ kinh lạc, một hệ thống những huyệt đạo. (giáo sư nguyễn tài thu đã từng châm cứu biểu diễn khoa học ở một số nước phương tây để các nhà phẫu thuật danh tiếng thực hiện những ca đại phẫu mà không cần gây mê). Huyệt đạo quan trọng nhất của thi phẩm <em>đất nước</em>, chính là câu thơ ta đang bàn. Còn nhớ trong một bài viết về <em>đất nước</em>, có người cho rằng <em>người ra đi đầu không ngoảnh lại</em>, chính là người chiến sĩ của trung đoàn thủ đô, sau những ngày tiêu thổ kháng chiến ở <em>hà nội mùa đông năm 1946</em>. Hiểu như vậy cũng chỉ là phỏng đoán, vì văn bản bài thơ không có chi tiết nào nhắc đến biến cố lịch sử ấy. Việc xác định nhân vật trữ tình trong bài thơ này không đơn giản. Phần mở đầu xưng <em>tôi </em>(<em>tôi nhớ những mùa thu đã xa</em>), phần tiếp theo lại là <em>chúng ta</em> (<em>trời xanh đây là của chúng ta</em>…), rồi <em>ta </em>(<em>lòng dân ta yêu nước thương nhà</em>)… nhân vật trữ tình chính trong bài này là <em>những người áo vải.</em> Tất cả những cách xưng danh khác đều là những biến thể của <em>người áo vải</em>. Cứ trả lời những câu hỏi sau sẽ rõ:<em>tôi</em> là ai? <em>Người ra đi</em> là ai? <em>Chúng ta</em> là ai ? <em>Những người chưa bao giờ khuất</em> là ai? Ai bị <em>bọn chúa đất, thằng giặc tây đè cổ lột da? Bát cơm </em>ai<em> chan đầy nước mắt?..</em>. Tất cả đều có thể trả lời tường minh và thuyết phục: <em>những người áo vải.</em> Câu thơ đã làm hiện hình cả thần thái, hồn vía của bài thơ . Nó cho thấy tấm lòng, tài hoa, tinh hoa, tinh huyết của nhà thơ luôn hướng về <em>những người áo vải</em>. Còn nhớ, một thi sĩ anh quốc thế kỉ xviii có bài thơ:</p><p></p><p><em> để thấy vũ trụ trong một hạt cát</em></p><p></p><p><em> và bầu trời trong một đóa hoa rừng</em></p><p></p><p><em> hãy giữ vô cùng trong lòng tay bạn</em></p><p></p><p><em> và thiên thu trong một khắc đồng hồ.</em></p><p></p><p>(william blake (1757 – 1827), chuyển dẫn theo cao chi - <em>vũ trụ toàn ảnh: một kỉ nguyên khoa học mới ? -</em> tạp chí <em>tia sáng, </em>16/ 04/ 2009</p><p></p><p>Từ một hạt cát, một đóa hoa hồng, có thể thấy cả mô hình vũ trụ. Ở một phương diện nào đó, ta có quyền hiểu câu thơ đang bàn trong quan hệ với tổng thể toàn thi phẩm theo tinh thần ấy. Khổ cuối, bài thơ đã phục hiện một tượng đài bất tử về vẻ đẹp bình dị mà vĩ đại của <em>những người áo vải</em>, một biểu tượng hoành tráng, cô đọng của nước việt nam thời đại mới:</p><p></p><p><em> súng nổ rung trời giận dữ</em></p><p></p><p><em> người lên như nước vỡ bờ</em></p><p></p><p><em> nước việt nam từ máu lửa</em></p><p></p><p><em> rũ bùn đứng dậy sáng lòa</em>.</p><p></p><p>Chủ thể làm nên tượng đài tráng lệ này là ai? Nếu không phải là <em>những người áo vải</em>.</p><p></p><p>câu thơ còn góp phần giúp ta hiểu vì sao nguyễn đình thi viết ca khúc bất hủ <em>người hà nội</em>, tiểu thuyết <em>vỡ bờ</em>, vở kịch <em>nguyễn trãi ở đông quan…</em></p><p></p><p><strong>4.</strong> Có lẽ vì vậy mà với tôi, cứ nhớ tới người nghệ sĩ đa tài nguyễn đình thi, lập tức câu thơ:</p><p></p><p style="text-align: center">Ôm đất nước những người áo vải</p> <p style="text-align: center">đã đứng lên thành những anh hùng</p><p></p><p style="text-align: center">Cứ ngân nga mãi trong hồn…</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Hanamizuki, post: 181362, member: 313951"] [CENTER][B]Suy ngẫm về câu thơ nguyễn đình thi [I]Ôm đất nước những người áo vải đã đứng lên thành những anh hùng (đất nước)[/I][/B][/CENTER] [RIGHT] [B]Bùi Ngọc Minh[/B][/RIGHT] [RIGHT][/RIGHT] [B]1.[/B] Mỗi khi nhớ về một nhà thơ, tâm tư ta thường ngân vang những bài thơ hay, những câu thơ hay của nhà thơ ấy. Đó là những vần thơ màngười thì cho là làm họ lạnh xương sống, người thì bảo rằng làm họ chảy nước mắt, thậm chí có người còn cực đoan hơn khi cho rằng đọc được một câu thơ hay có chết cũng sướng… riêng tôi lại thấy khi có may mắn, diễm phúc hội ngộ với những câu thơ như vậy, dường như có một mũi kim, khẽ chạm vào đâu đó trên da thịt và làm lan tỏa khắp con người mình một cảm giác đê mê, tâm trí lâng lâng… để rồi nó ám ảnh làm mình không thể nào quên được. Câu thơ: [I]ôm đất nước những người áo vải – đã đứng lên thành những anh hùng[/I] của nguyễn đình thi, với tôi là một trong những câu thơ như thế. [B]2.[/B] [I]Đất nước[/I] là một bài thơ không dài lắm (49 câu thơ) nhưng lại được viết trong khoảng thời gian khá dài (1948 -1955). Điều này cho thấy nhà thơ trăn trở suy tư, nung nấu, lao tâm khổ tứ về đứa con tinh thần của mình như thế nào. Câu thơ đạt đến sự giản dị trong sáng mà cao sang vô cùng. Nó trong suốt như ánh sáng mặt trời,(nhưng khi phân tích quang phổ lại lấp lánh bảy sắc cầu vồng). Hình ảnh, câu chữ không tân kì hiện đại, ngỡ như đọc lên là hiểu ngay, không ngờ lại sâu sắc, hàm súc tuyệt vời: [I] ôm đất nước những người áo vải[/I] [I] đã đứng lên thành những anh hùng[/I] Toàn những chữ quen thuộc mà sao ám ảnh ta đến thế ? Chữ [B][I]ôm[/I][/B] trong tiếng ta là một động từ, thường dùng chỉ những cử chỉ âu yếm thân thiết trong quan hệ máu mủ ruột rà, thân tình thắm thiết ([I]tôi dang tay ôm nước vào lòng – sông mở nước ôm tôi vào dạ, nhớ con sông quê hương, [/I]tế hanh); cũng có khi dùng trung tính, hoặc dùng chỉ sự tham lam vô độ nào đó [I](này này đế quốc biết hay chăng[/I]? (…) [I]trái đất ngươi ôm, ôm chẳng nổi – ta với trời kia cả cung trăng[/I], lê đức thọ). Trong câu thơ nguyễn đình thi, chữ [I]ôm [/I]thuộc nghĩa đầu tiên. [B][I]Những người áo vải[/I][/B], ai chẳng hiểu là quảng đại dân chúng là tập đoàn người đông đảo nhất, nó phân biệt, thậm chí đối lập với những người áo gấm. [I]Những người áo vải[/I] còn được gọi là bách tính, trăm họ, dân đen con đỏ, dân chúng hay thảo dân ([I]khi là cây mác cây chông – khi là ngọn cỏ, khi không là gì[/I]), chúng sinh, quần chúng và gần đây còn có chữ cửu vạn (vốn là tên một con bài trong cỗ tổ tôm vẽ hình một người đang còng lưng vác một kiện hàng lớn)…những kiếp vô danh, sống lầm lũi, lam lũ thậm chí chịu thiệt thòi nhiều thứ: đói nghèo, tăm tối, tủi nhục…nhưng đông đảo nhất ở mọi không gian kiếp người. Hạt nhân của những người áo vải ở đất nước này, đến nay là lớp người nào? Nếu không phải là người nông dân [I]cổ cày vai bừa, một nắng hai sương, chân lấm tay bùn ,bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, cui cút làm ăn, toan lo nghèo khó – chưa quen cung ngựa, đâu tới trường nhung – chỉ biết ruộng trâu, ở theo làng bộ [/I]([I] văn tế nghĩa sĩ cần giuộc[/I], nguyễn đình chiểu)[I] [/I]? Vậy mà, trong câu thơ, [I]những người áo vải[/I] bỗng vụt hiện lớn lao kì vĩ, [B][I]ôm [/I][/B](gữi gìn, bảo vệ và dựng xây) đất nước giang sơn gấm vóc này, trong suốt chiều dài lịch sử nhiều nghìn năm. Không gian giang sơn đất nước rộng lớn, bỗng trở nên nhỏ bé thân thương bởi tấm lòng của [I]những người áo vải[/I]. Họ là những người khổng lồ về lòng yêu nước và sức sống mãnh liệt trường tồn. Không hiểu sao cứ đọc câu thơ này, tôi lại liên tưởng đến bức tranh thánh [I]đức mẹ đồng trinh bế chúa hài đồng[/I] của thiên chúa giáo. Sau này, các nhà thơ thế hệ chống mĩ đã suy tư về những [I]người áo vải[/I] vô cùng thấm thía sâu sắc: [I]Năm tháng nào cũng người người lớp lớp[/I] [I]Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta[/I] [I]Cần cù làm lụng[/I] [I]Khi có giặc người con trai ra trận[/I] [I]Người con gái trở về nuôi cái cùng con[/I] [I] ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh...[/I] [I](……)[/I] [I]Họ đã sống và chết[/I] [I]Giản dị và bình tâm[/I] [I]Không ai nhớ mặt đặt tên [/I] [I]Nhưng họ đã làm ra đất nước[/I] [I]Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng[/I] [I]Họ truyền lửa qua mỗi nhà, từ hòn than qua con cúi [/I] [I]Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói [/I] [I]Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân[/I] [I]Họ đắp đập be bờ cho người sau trồng cây hái trái[/I] [I]Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm [/I] [I]Có nội thù thì vùng lên đánh bại [/I] [I] ( mặt đường khát vọng,[/I] nguyễn khoa điềm) [I]Cha tôi đó dân làng tôi vậy đó [/I] [I]Xả hết mình khi đất nước gặp tai ương[/I] [I]Rồi thanh thản trở về với ruộng[/I] [I]Sống lặng yên như cây cỏ trong vườn[/I] [I] ( cầu bố, [/I]nguyễn duy) Từ khi lập quốc[I], người áo vải[/I] xứ ta luôn thủy chung sống chết với đất nước này. Họ không tiếc công sức, tiền của thậm chí cả sinh mạng của mình vì sự trường tồn của tổ quốc trong trường kì lịch sử dựng nước và giữ nước. Trái tim yêu nước của [I]người áo vải[/I] cực kì đáng kính trọng và cho đến thời nay, họ vẫn là những người rất quan trọng, nếu không muốn nói là quan trọng nhất, có công lớn nhất đưa nước việt ta, từ một nước nông nghiệp lúa nước triền miên thiếu đói về lương thực, trở thành một trong những cường quốc hàng đầu về xuất khẩu lúa gạo, nhưng họ vẫn là tầng lớp xã hội chiếm số đông nhất trong số những người có thu nhập thấp. Họ không như những trần ích tắc, trần thiêm bình, lê chiêu thống… bán nước cầu an, không như tổng thống việt nam cộng hòa nguyễn văn thiệu hùng hồn tuyên bố tử thủ sài gòn, rồi lặng lẽ ôm tài sản quốc gia …đánh bài chuồn…[I]người áo vải[/I] trở nên khổng lồ, mang tầm kích huyền thoại trong tư thế trữ tình đậm chất sử thi [I]ôm đất nước… đứng lên thành những anh hùng[/I] .nhạc điệu, nhịp điệu, âm điệu của câu thơ, không phải được tạo nên do âm vận, mà là thứ nhạc của câu thơ tự do rất gần, nếu không muốn nói là áp sát với lời nói thông thường, với khẩu ngữ, nhưng vẫn cứ là thơ đích thực. Đó phải chăng là âm nhạc của tấm lòng nhà thơ với [I]những người áo vải[/I]? Ta hiểu vì sao, trước đó nguyễn đình thi chủ trương một lối thơ không vần, nhưng rồi do những lí do chủ quan và khách quan, chủ trương cách tân thơ việt của ông [I]giữa đường đứt gánh[/I]. Thật đáng tiếc thay ! Ta cũng hiểu vì sao[I]đất nước[/I] được viết trong thời gian dài như vậy. Đó phải chăng là kết tinh những suy tư mang tầm triết luận về lịch sử, văn hóa, về thân phận [I]người áo vải[/I] ở xứ ta của nguyễn đình thi; điều mà thời gian gần đây giới học giả (người đứng đầu: nhà văn vừa quá cố hoàng ngọc hiến) gọi là minh triết? Câu thơ này có thể gọi là minh triết nguyễn đình thi được chăng? Vẻ đẹp, sức sống mãnh liệt, kiên cường bất khuất của đất nước này đồng nghĩa với sự mất mát hi sinh, giản dị, bình dị, hiền hòa mà vô cùng quật khởi của những người [I]anh hùng áo vải[/I] qua tất cả những thăng trầm của lịch sử dân tộc. [B]3.[/B] Mỗi một thi phẩm là một chỉnh thể nghệ thuật, mà nói như vưgôtxki ([I]tâm lí học sáng tạo nghệ thuật[/I]) là mỗi tác phẩm đều có [I]cơ thể học và sinh lí học , tâm lí học[/I] của nó. Mỗi bài thơ, nói theo y lí phương đông hình như cũng có một hệ kinh lạc, một hệ thống những huyệt đạo. (giáo sư nguyễn tài thu đã từng châm cứu biểu diễn khoa học ở một số nước phương tây để các nhà phẫu thuật danh tiếng thực hiện những ca đại phẫu mà không cần gây mê). Huyệt đạo quan trọng nhất của thi phẩm [I]đất nước[/I], chính là câu thơ ta đang bàn. Còn nhớ trong một bài viết về [I]đất nước[/I], có người cho rằng [I]người ra đi đầu không ngoảnh lại[/I],[I] [/I]chính là người chiến sĩ của trung đoàn thủ đô, sau những ngày tiêu thổ kháng chiến ở [I]hà nội mùa đông năm 1946[/I]. Hiểu như vậy cũng chỉ là phỏng đoán, vì văn bản bài thơ không có chi tiết nào nhắc đến biến cố lịch sử ấy. Việc xác định nhân vật trữ tình trong bài thơ này không đơn giản. Phần mở đầu xưng [I]tôi [/I]([I]tôi nhớ những mùa thu đã xa[/I]), phần tiếp theo lại là [I]chúng ta[/I] ([I]trời xanh đây là của chúng ta[/I]…), rồi [I]ta [/I]([I]lòng dân ta yêu nước thương nhà[/I])… nhân vật trữ tình chính trong bài này là [I]những người áo vải.[/I] Tất cả những cách xưng danh khác đều là những biến thể của [I]người áo vải[/I]. Cứ trả lời những câu hỏi sau sẽ rõ:[I]tôi[/I] là ai? [I]Người ra đi[/I] là ai? [I]Chúng ta[/I] là ai ? [I]Những người chưa bao giờ khuất[/I] là ai? Ai bị [I]bọn chúa đất, thằng giặc tây đè cổ lột da? Bát cơm [/I]ai[I] chan đầy nước mắt?..[/I]. Tất cả đều có thể trả lời tường minh và thuyết phục: [I]những người áo vải.[/I] Câu thơ đã làm hiện hình cả thần thái, hồn vía của bài thơ . Nó cho thấy tấm lòng, tài hoa, tinh hoa, tinh huyết của nhà thơ luôn hướng về [I]những người áo vải[/I]. Còn nhớ, một thi sĩ anh quốc thế kỉ xviii có bài thơ: [I] để thấy vũ trụ trong một hạt cát[/I] [I] và bầu trời trong một đóa hoa rừng[/I] [I] hãy giữ vô cùng trong lòng tay bạn[/I] [I] và thiên thu trong một khắc đồng hồ.[/I] (william blake (1757 – 1827), chuyển dẫn theo cao chi - [I]vũ trụ toàn ảnh: một kỉ nguyên khoa học mới ? -[/I] tạp chí [I]tia sáng, [/I]16/ 04/ 2009 Từ một hạt cát, một đóa hoa hồng, có thể thấy cả mô hình vũ trụ. Ở một phương diện nào đó, ta có quyền hiểu câu thơ đang bàn trong quan hệ với tổng thể toàn thi phẩm theo tinh thần ấy. Khổ cuối, bài thơ đã phục hiện một tượng đài bất tử về vẻ đẹp bình dị mà vĩ đại của [I]những người áo vải[/I], một biểu tượng hoành tráng, cô đọng của nước việt nam thời đại mới: [I] súng nổ rung trời giận dữ[/I] [I] người lên như nước vỡ bờ[/I] [I] nước việt nam từ máu lửa[/I] [I] rũ bùn đứng dậy sáng lòa[/I]. Chủ thể làm nên tượng đài tráng lệ này là ai? Nếu không phải là [I]những người áo vải[/I]. câu thơ còn góp phần giúp ta hiểu vì sao nguyễn đình thi viết ca khúc bất hủ [I]người hà nội[/I], tiểu thuyết [I]vỡ bờ[/I], vở kịch [I]nguyễn trãi ở đông quan…[/I] [B]4.[/B] Có lẽ vì vậy mà với tôi, cứ nhớ tới người nghệ sĩ đa tài nguyễn đình thi, lập tức câu thơ: [CENTER]Ôm đất nước những người áo vải đã đứng lên thành những anh hùng[/CENTER] [CENTER]Cứ ngân nga mãi trong hồn…[/CENTER] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Văn 12
Đất nước - Nguyễn Đình Thi
Trong những vần thơ “Đất nước” mến yêu dạt dào cảm hứng ấy, có tác phẩm của Nguyễn Đình Thi và Nguyễn Khoa Điềm.
Top