[h=1]TRONG MỖI CHÚNG TA ĐỀU CÓ MỘT ĐỨA TÊN LƯỜI[/h]
Cái đứa tên Lười, nó rõ buồn cười. Nó thống trị trong mỗi người và tùy từng người nó có mức độ, phạm vi tác động, ảnh hưởng khác nhau.
***
Lười nhà ta kiêu căng, dị hợm và không mấy mặn mà với những đứa tên là Động lực, Ý chí, Kiên nhẫn, chăm chỉ,... Một mình Lười chấp hết, vì thế nên lười chẳng cần đếm xỉa đến ai.
Bởi chỉ cần mua chuộc được chủ nhân mà Lười ngự trị thì Lười trở nên bá đạo. Lười sống lẻ loi, âm thầm trong công cuộc tự nuôi dưỡng bản thân mình.
Với những ai cái đám Động lực, Kiên nhẫn,... chiếm ưu thế thì Lười khép nép, thui thui vào 1 góc và thi thoảng mới dám hoạnh họe 1 vài tiếng.
Còn những ai vốn đã buông thả, vốn để cho động lực sức mẻ, sự chăm chỉ tức tối mà bỏ đi biệt xứ thì xem như đó là cơ hội, là thiên đường cho Lười.
Để xem nào, khi chủ nhân của nó lên kế hoạch định làm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vì cái đứa tên Lười lên tiếng ngăn cản. Thế là chủ nhân đành chép miệng thôi thì không làm.
Một vài lần cô chủ nhỏ phừng phừng khí thế quyết tâm giảm vài cm vòng bụng để được eo mi nhon như ai kia thì cậu Lười lại ngoác miệng nhõng nhẽo: "Hôm nay không tập thể dục mai tập có sao đâu" "hôm nay cô chủ bị sốt không nên vận động nhiều". Thấy Lười nói có vẻ chí phải nên cô chủ cứ gọi là gật gù tán thành.
Hễ cô chủ lịch kịch lôi đống sách ẩn chứa ngàn năm dưới đáy tủ lên để học thì Lười lại ngáp ngắn ngáp dài "mùa hè nóng đi bơi cho mát tí về học chủ nhân ơi" "trời đẹp thế này mà ở nhà cày cuốc có phải phí không, học để tối cũng được mà". Lí do nào Lười đứa ra cũng xác đáng và đúng đắn hết. Nên dần dà cô chủ bắt đầu tập làm quen với từ trễ nãi và ù lì. Để mai hẵng tính trở thành câu cửa miệng của cô không biết từ khi nào.
Cũng lắm khi đám Động lực, Kiên trì nhăm nhăm đứng lên biểu tình. Chúng trống chiêng rùm beng rõ náo nhiệt và có vẻ ghê gớm lắm. Lười ta chả buồn để ý. Vì điều quan trọng là nó đã độc chiếm được thói quen, suy nghĩ của cô chủ. Cùng lắm thì cái đám đấy chỉ đình công được dăm bữa, nửa ngày. Rồi tất cả đâu lại vào đấy. Và rồi thế giới này vẫn lại thuộc về Lười.
Lười ngông ngênh, sống không sợ ai vì Lười có sự bảo trợ của cô chủ nhỏ. Lười tha hồ quát tháo, làm ra vẻ ta đây khệnh khạng với đám đàn em. Lười nỗ lực tìm những lời nói dối ngọt ngào nhất để biện minh cho sự trì hoãn trong mọi hành động của cô chủ. Lười ru ngủ chủ nhân với những lý do quá đỗi đáng yêu khiến người ta khó có thể chối từ. Lười quan tâm, săn sóc sức khỏe chủ nhân khi luôn khuyến khích cô nằm dài trên giường ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Cô không buồn động tay vào làm việc, không buồn động não để suy nghĩ, không buồn động mắt để đọc hay nghiên cứu một cái gì đó và cả không buồn động miệng để nói chuyện với bất kì ai. Cô tin tưởng Lười hơn ai hết. Cô giao phó cuộc đời, tuổi trẻ và những tháng năm kẹo ngọt đẹp đẽ của mình cho Lười. Lười có quyền phung phí hay ném nó vào bãi rác của nó. Tuy nhiên, chỉ có 1 điều là cô chủ nhỏ chẳng biết được điều đó. Cô vẫn một mực khăng khăng rằng Lười đang đối xử tốt với mình.
Lười lôi cuốn cô vào những thú vui mà Lười cho rằng đẳng cấp nhất. Lười khiến cô ngọ nguậy liên tục khi ngồi vào bàn học nhưng lại giúp cô cảm thấy thoải mái khi vừa ngồi cắn hướng dương vừa cười khúc khích xem phim. Lười với cái miệng dẻo kẹo thao thao bất tuyệt về những quán chè mới mở, shop quần áo đang sale, những mốt phụ kiện đang làm mưa làm gió của giới trẻ. Lười ủng hộ cô tham gia nhiệt tình vào những cuộc chơi vô bổ để đến khi nhìn vào kết quả bài thi trên mặt cô chủ nhỏ chỉ là chút hối hận rơi rớt còn lại.
Nếu sinh ra chỉ để được tận hưởng cuộc sống theo những cách như thế thì quả là không còn điều gì tuyệt vời hơn.
Chỉ có điều cái sau cùng còn lại đối với cô gái nhỏ là một khoảng trời màu đen và trống rỗng. Khi cô đang bận nhởn nhơ với Lười thì đám bạn cô nhờ có Động Lực, Ý chí, Kiên trì đã bỏ xa cô cả một quãng dài trên con đường gọi là thành công. Khi cô vẫn hí hửng nắm tay Lười thác loạn đêm này qua ngày khác thì các bạn cô đã gần chạm tay tới cái gọi là đích đến. Và khi cô vẫn lơ tơ mơ để Lười quyết định cuộc đời mình thì bạn cô chí ít cũng đã trở thành ai đó, có ước mơ và có niềm đam mê với cuộc sống này.
Hối hận thì luôn dễ dàng, nhưng để thay đổi nó lại là một chuyện khác. Chẳng bao giờ gọi là quá trễ để bắt đầu lại hay bước tiếp. Đã đến lúc đá đít cái đứa tên Lười ra khỏi cuộc đời bạn rồi đấy!
(sưu tầm)
Cái đứa tên Lười, nó rõ buồn cười. Nó thống trị trong mỗi người và tùy từng người nó có mức độ, phạm vi tác động, ảnh hưởng khác nhau.
***
Lười nhà ta kiêu căng, dị hợm và không mấy mặn mà với những đứa tên là Động lực, Ý chí, Kiên nhẫn, chăm chỉ,... Một mình Lười chấp hết, vì thế nên lười chẳng cần đếm xỉa đến ai.
Bởi chỉ cần mua chuộc được chủ nhân mà Lười ngự trị thì Lười trở nên bá đạo. Lười sống lẻ loi, âm thầm trong công cuộc tự nuôi dưỡng bản thân mình.
Với những ai cái đám Động lực, Kiên nhẫn,... chiếm ưu thế thì Lười khép nép, thui thui vào 1 góc và thi thoảng mới dám hoạnh họe 1 vài tiếng.
Còn những ai vốn đã buông thả, vốn để cho động lực sức mẻ, sự chăm chỉ tức tối mà bỏ đi biệt xứ thì xem như đó là cơ hội, là thiên đường cho Lười.
Để xem nào, khi chủ nhân của nó lên kế hoạch định làm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vì cái đứa tên Lười lên tiếng ngăn cản. Thế là chủ nhân đành chép miệng thôi thì không làm.
Một vài lần cô chủ nhỏ phừng phừng khí thế quyết tâm giảm vài cm vòng bụng để được eo mi nhon như ai kia thì cậu Lười lại ngoác miệng nhõng nhẽo: "Hôm nay không tập thể dục mai tập có sao đâu" "hôm nay cô chủ bị sốt không nên vận động nhiều". Thấy Lười nói có vẻ chí phải nên cô chủ cứ gọi là gật gù tán thành.
Hễ cô chủ lịch kịch lôi đống sách ẩn chứa ngàn năm dưới đáy tủ lên để học thì Lười lại ngáp ngắn ngáp dài "mùa hè nóng đi bơi cho mát tí về học chủ nhân ơi" "trời đẹp thế này mà ở nhà cày cuốc có phải phí không, học để tối cũng được mà". Lí do nào Lười đứa ra cũng xác đáng và đúng đắn hết. Nên dần dà cô chủ bắt đầu tập làm quen với từ trễ nãi và ù lì. Để mai hẵng tính trở thành câu cửa miệng của cô không biết từ khi nào.
Cũng lắm khi đám Động lực, Kiên trì nhăm nhăm đứng lên biểu tình. Chúng trống chiêng rùm beng rõ náo nhiệt và có vẻ ghê gớm lắm. Lười ta chả buồn để ý. Vì điều quan trọng là nó đã độc chiếm được thói quen, suy nghĩ của cô chủ. Cùng lắm thì cái đám đấy chỉ đình công được dăm bữa, nửa ngày. Rồi tất cả đâu lại vào đấy. Và rồi thế giới này vẫn lại thuộc về Lười.
Lười ngông ngênh, sống không sợ ai vì Lười có sự bảo trợ của cô chủ nhỏ. Lười tha hồ quát tháo, làm ra vẻ ta đây khệnh khạng với đám đàn em. Lười nỗ lực tìm những lời nói dối ngọt ngào nhất để biện minh cho sự trì hoãn trong mọi hành động của cô chủ. Lười ru ngủ chủ nhân với những lý do quá đỗi đáng yêu khiến người ta khó có thể chối từ. Lười quan tâm, săn sóc sức khỏe chủ nhân khi luôn khuyến khích cô nằm dài trên giường ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Cô không buồn động tay vào làm việc, không buồn động não để suy nghĩ, không buồn động mắt để đọc hay nghiên cứu một cái gì đó và cả không buồn động miệng để nói chuyện với bất kì ai. Cô tin tưởng Lười hơn ai hết. Cô giao phó cuộc đời, tuổi trẻ và những tháng năm kẹo ngọt đẹp đẽ của mình cho Lười. Lười có quyền phung phí hay ném nó vào bãi rác của nó. Tuy nhiên, chỉ có 1 điều là cô chủ nhỏ chẳng biết được điều đó. Cô vẫn một mực khăng khăng rằng Lười đang đối xử tốt với mình.
Lười lôi cuốn cô vào những thú vui mà Lười cho rằng đẳng cấp nhất. Lười khiến cô ngọ nguậy liên tục khi ngồi vào bàn học nhưng lại giúp cô cảm thấy thoải mái khi vừa ngồi cắn hướng dương vừa cười khúc khích xem phim. Lười với cái miệng dẻo kẹo thao thao bất tuyệt về những quán chè mới mở, shop quần áo đang sale, những mốt phụ kiện đang làm mưa làm gió của giới trẻ. Lười ủng hộ cô tham gia nhiệt tình vào những cuộc chơi vô bổ để đến khi nhìn vào kết quả bài thi trên mặt cô chủ nhỏ chỉ là chút hối hận rơi rớt còn lại.
Nếu sinh ra chỉ để được tận hưởng cuộc sống theo những cách như thế thì quả là không còn điều gì tuyệt vời hơn.
Chỉ có điều cái sau cùng còn lại đối với cô gái nhỏ là một khoảng trời màu đen và trống rỗng. Khi cô đang bận nhởn nhơ với Lười thì đám bạn cô nhờ có Động Lực, Ý chí, Kiên trì đã bỏ xa cô cả một quãng dài trên con đường gọi là thành công. Khi cô vẫn hí hửng nắm tay Lười thác loạn đêm này qua ngày khác thì các bạn cô đã gần chạm tay tới cái gọi là đích đến. Và khi cô vẫn lơ tơ mơ để Lười quyết định cuộc đời mình thì bạn cô chí ít cũng đã trở thành ai đó, có ước mơ và có niềm đam mê với cuộc sống này.
Hối hận thì luôn dễ dàng, nhưng để thay đổi nó lại là một chuyện khác. Chẳng bao giờ gọi là quá trễ để bắt đầu lại hay bước tiếp. Đã đến lúc đá đít cái đứa tên Lười ra khỏi cuộc đời bạn rồi đấy!
(sưu tầm)