Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Các Nền Văn minh Thế Giới
Văn hóa Phật giáo
Trói buộc từ đâu ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="phukiennhat" data-source="post: 174363" data-attributes="member: 314032"><p><a href="https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/2017/05/mot-thoi-cung-hien.html" target="_blank">Một thời cùng hiện</a></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Đêm giao thừa. Khu xóm tĩnh lặng. Gió lùa qua vườn sau làm lay động những giò phong lan đã mãn khai hoặc còn chớm nụ. Những ngọn đèn đường kiên trì đứng giữa trời sương. Cây khuynh diệp đong đưa nhẹ những cành lá trổ đầy hoa. Sương kéo xuống, hơi lạnh ùa vào cửa sổ để hé. Chung trà độc ẩm, nguội thật nhanh trong khi ánh nến lung linh, ấm cúng và khói hương lặng lờ tỏa trong điện Phật.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Trở về với thực tiễn. thực tế là đâu? Là giây khắc đương hiện, hiện tiền, ngay ở nơi chốn nầy. Nhà thiền gọi là “bây giờ và ở đây.” Thuật ngữ dùng lâu, dùng nhiều, dùng quen, dùng bất cứ ở đâu, dùng bất cứ thời gian nào, đã trở nên sáo ngữ. Có một người để tâm vào hơi thở, đặt tâm vào thân, đặt thân vào nơi chốn và thời kì ngày nay. </span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Có một người như thế hiện hữu trong thời gian và không gian đương hiện hay không? Tâm và thân là một hay hai? Tâm và hơi thở là một hay hai? Hơi thở và thân là một hay hai? Nơi chốn và thời kì là một hay hai? Có một người hay hai người, hoặc nhiều người khác đang cùng hiện hữu trong nơi chốn và thời gian đương hiện hay không? </span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Có sự nhận thức về sự hiện hữu của chính mình cùng lúc với sự hiện hữu của nhiều người khác trong cùng thời gian và nơi chốn hiện tại hay không? Có sự nhận thức chung của vơ mọi người trong cùng một lúc, một nơi chốn hay không? tức thị mọi người đều biết, ngay nơi chốc lát và nơi chốn hiện tại nầy, có mình và người khác, đang ngồi cùng nhau, mỗi người một chung trà uống trong yên lặng, hoặc đang thực hiện một khóa lễ tụng kinh theo nghi tiết, hoặc đang lần lượt ngồi xuống trên những bồ đoàn đã được sắp xếp ngay ngắn nơi thiền đường. </span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">thực tiễn đang diễn ra như thế. Có một người và nhiều người đang đặt thân và tâm vào cái đương hiện. Có một sự trình diễn, của một người hay nhiều người, theo trật tự ngăn nắp của thời gian và không gian, không ai muốn làm trái ngược cái thứ tự đã được sắp sẵn từ ngày bữa qua và những ngày trước đó, và sẽ tạm chấm dứt ở tương lai vào giờ giấc đã được qui định. </span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Mọi thứ lễ nghi, dù trong hình thức đơn giản nhất, đều được đặt trong một thời khóa biểu, và được thông báo sự khởi đầu hay chấm dứt bằng một tiếng chuông hay một tiếng kẻng. quờ quạng đều là sự trình diễn của một tập thể nhỏ hoặc lớn, trong cái khung qui định của thời kì và nơi chốn.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Chỉ khi nào không có cá thể hay tập thể đồng lòng làm chung một việc, trong cùng thời kì và nơi chốn; chỉ khi nào không có cá thể hay tập thể tách biệt nhau, mỗi người mỗi ý mỗi việc; chỉ khi nào không có bất cứ sự hiện hữu nào của cá thể và tập thể, bằng thể xác hay tâm thức, dấn mình vào thời khóa biểu của mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông, quá cố, ngày nay, ngày mai… thực tại mới là thực tế. </span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Một khi chứng nghiệm thực tại nầy, vơ đồng hiện trong cảnh giới nhất tâm. Trong nhất tâm, không có sai biệt, không có trật tự của thời kì và không gian. Sai biệt chỉ trình hiện khi một cá ngã khởi sự động chuyển. Và trong sự động chuyển, có sự động chuyển từ đại bi tâm, khác với sự động chuyển từ vô minh.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Trong giây phút, từ sự khởi xuất của đại bi tâm, nhìn ra vô vàn thế giới, nhìn ra vạn loại chúng sinh, cùng lúc đồng hiện: nơi kia, có những người đói khát bò lết trên đường cỡ thức ăn, nơi đây có những người phong túc, thừa thãi, vất bỏ cao lương vào thùng rác; nơi kia có những người co ro, không đủ áo quần và củi lửa sưởi ấm trước cơn lạnh giá, nơi đây có những người chăn êm nệm ấm, hạnh phúc vùi mình trong giấc ngủ an bình; nơi kia có những người gào khóc thảm thiết trước sự biệt ly, chết chóc, nơi đây có những người hạnh phúc ôm chầm lấy nhau trong yêu tương ngộ… </span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Chiến tranh, thiên tai, tật bệnh, khủng bố, kỳ thị, đàn áp, cướp bóc, tù đày… khiến cho hàng triệu người đau khổ trên khắp các châu lục, không trừ một xứ sở nào, dù là quốc gia thịnh vượng tự do nhất. Người ta tìm cách thiết lập lại một thứ tự nào đó trong sự rối tung, hỗn loạn của những hệ thống, chính sách chồng xéo, đan bện vào nhau, mà không nhận thức được rằng căn do của hỗn loạn chính là từ sự phát động của vô minh; và chính vô minh đã bày vẽ ra cảnh giới của mâu thuẫn, loạn động, thất thường, đau khổ. Vô minh còn, khổ cực còn.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">thống khổ không biết khi nào và nơi đâu sẽ tận cùng; nhưng người hành đạo cứu khổ, như quáng nắng bên đường, như sương xuân trên cỏ, như bọt nước lăn phăn đầu ngọn sóng, như ráng chiều tím ngát trời tây thiên, lặng lẽ bước đi trên dặm dài không dấu vết. Con đường vô tận trải theo thống khổ vô tận. Không ngừng nghỉ. Không mỏi mệt. Âm thầm đi mãi trong vô tận thời gian, vô biên trú xứ…</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Đêm trừ tịch đã qua. Nhìn ra cửa sổ vẫn thấy những trụ điện sừng sững vươn lên giữa trời sương. Bầy chim sẻ cất tiếng líu lo nơi cây bạch đàn xanh lá. Lòng nhẹ nhõm. khoan thai bước khỏi điện Phật khi màng tang vừa lên.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Xem thêm : </span></p><p></p><p><a href="https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/2017/05/doi-dong-tuong-niem.html" target="_blank">Đôi dòng tưởng niệm</a></p><p></p><p><a href="https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/2017/05/day-do-mua-xuan.html" target="_blank">Đây đó mùa xuân</a></p><p></p><p><a href="https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/2017/05/le-kinh.html" target="_blank">Lễ Kính</a></p><p></p><p>Hoặc xem tại : <a href="https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/" target="_blank">https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/</a></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="phukiennhat, post: 174363, member: 314032"] [url=https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/2017/05/mot-thoi-cung-hien.html]Một thời cùng hiện[/url] [size=4]Đêm giao thừa. Khu xóm tĩnh lặng. Gió lùa qua vườn sau làm lay động những giò phong lan đã mãn khai hoặc còn chớm nụ. Những ngọn đèn đường kiên trì đứng giữa trời sương. Cây khuynh diệp đong đưa nhẹ những cành lá trổ đầy hoa. Sương kéo xuống, hơi lạnh ùa vào cửa sổ để hé. Chung trà độc ẩm, nguội thật nhanh trong khi ánh nến lung linh, ấm cúng và khói hương lặng lờ tỏa trong điện Phật.[/size] [size=4]Trở về với thực tiễn. thực tế là đâu? Là giây khắc đương hiện, hiện tiền, ngay ở nơi chốn nầy. Nhà thiền gọi là “bây giờ và ở đây.” Thuật ngữ dùng lâu, dùng nhiều, dùng quen, dùng bất cứ ở đâu, dùng bất cứ thời gian nào, đã trở nên sáo ngữ. Có một người để tâm vào hơi thở, đặt tâm vào thân, đặt thân vào nơi chốn và thời kì ngày nay. [/size] [size=4]Có một người như thế hiện hữu trong thời gian và không gian đương hiện hay không? Tâm và thân là một hay hai? Tâm và hơi thở là một hay hai? Hơi thở và thân là một hay hai? Nơi chốn và thời kì là một hay hai? Có một người hay hai người, hoặc nhiều người khác đang cùng hiện hữu trong nơi chốn và thời gian đương hiện hay không? [/size] [size=4]Có sự nhận thức về sự hiện hữu của chính mình cùng lúc với sự hiện hữu của nhiều người khác trong cùng thời gian và nơi chốn hiện tại hay không? Có sự nhận thức chung của vơ mọi người trong cùng một lúc, một nơi chốn hay không? tức thị mọi người đều biết, ngay nơi chốc lát và nơi chốn hiện tại nầy, có mình và người khác, đang ngồi cùng nhau, mỗi người một chung trà uống trong yên lặng, hoặc đang thực hiện một khóa lễ tụng kinh theo nghi tiết, hoặc đang lần lượt ngồi xuống trên những bồ đoàn đã được sắp xếp ngay ngắn nơi thiền đường. [/size] [size=4]thực tiễn đang diễn ra như thế. Có một người và nhiều người đang đặt thân và tâm vào cái đương hiện. Có một sự trình diễn, của một người hay nhiều người, theo trật tự ngăn nắp của thời gian và không gian, không ai muốn làm trái ngược cái thứ tự đã được sắp sẵn từ ngày bữa qua và những ngày trước đó, và sẽ tạm chấm dứt ở tương lai vào giờ giấc đã được qui định. [/size] [size=4]Mọi thứ lễ nghi, dù trong hình thức đơn giản nhất, đều được đặt trong một thời khóa biểu, và được thông báo sự khởi đầu hay chấm dứt bằng một tiếng chuông hay một tiếng kẻng. quờ quạng đều là sự trình diễn của một tập thể nhỏ hoặc lớn, trong cái khung qui định của thời kì và nơi chốn.[/size] [size=4]Chỉ khi nào không có cá thể hay tập thể đồng lòng làm chung một việc, trong cùng thời kì và nơi chốn; chỉ khi nào không có cá thể hay tập thể tách biệt nhau, mỗi người mỗi ý mỗi việc; chỉ khi nào không có bất cứ sự hiện hữu nào của cá thể và tập thể, bằng thể xác hay tâm thức, dấn mình vào thời khóa biểu của mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông, quá cố, ngày nay, ngày mai… thực tại mới là thực tế. [/size] [size=4]Một khi chứng nghiệm thực tại nầy, vơ đồng hiện trong cảnh giới nhất tâm. Trong nhất tâm, không có sai biệt, không có trật tự của thời kì và không gian. Sai biệt chỉ trình hiện khi một cá ngã khởi sự động chuyển. Và trong sự động chuyển, có sự động chuyển từ đại bi tâm, khác với sự động chuyển từ vô minh.[/size] [size=4]Trong giây phút, từ sự khởi xuất của đại bi tâm, nhìn ra vô vàn thế giới, nhìn ra vạn loại chúng sinh, cùng lúc đồng hiện: nơi kia, có những người đói khát bò lết trên đường cỡ thức ăn, nơi đây có những người phong túc, thừa thãi, vất bỏ cao lương vào thùng rác; nơi kia có những người co ro, không đủ áo quần và củi lửa sưởi ấm trước cơn lạnh giá, nơi đây có những người chăn êm nệm ấm, hạnh phúc vùi mình trong giấc ngủ an bình; nơi kia có những người gào khóc thảm thiết trước sự biệt ly, chết chóc, nơi đây có những người hạnh phúc ôm chầm lấy nhau trong yêu tương ngộ… [/size] [size=4]Chiến tranh, thiên tai, tật bệnh, khủng bố, kỳ thị, đàn áp, cướp bóc, tù đày… khiến cho hàng triệu người đau khổ trên khắp các châu lục, không trừ một xứ sở nào, dù là quốc gia thịnh vượng tự do nhất. Người ta tìm cách thiết lập lại một thứ tự nào đó trong sự rối tung, hỗn loạn của những hệ thống, chính sách chồng xéo, đan bện vào nhau, mà không nhận thức được rằng căn do của hỗn loạn chính là từ sự phát động của vô minh; và chính vô minh đã bày vẽ ra cảnh giới của mâu thuẫn, loạn động, thất thường, đau khổ. Vô minh còn, khổ cực còn.[/size] [size=4]thống khổ không biết khi nào và nơi đâu sẽ tận cùng; nhưng người hành đạo cứu khổ, như quáng nắng bên đường, như sương xuân trên cỏ, như bọt nước lăn phăn đầu ngọn sóng, như ráng chiều tím ngát trời tây thiên, lặng lẽ bước đi trên dặm dài không dấu vết. Con đường vô tận trải theo thống khổ vô tận. Không ngừng nghỉ. Không mỏi mệt. Âm thầm đi mãi trong vô tận thời gian, vô biên trú xứ…[/size] [size=4]Đêm trừ tịch đã qua. Nhìn ra cửa sổ vẫn thấy những trụ điện sừng sững vươn lên giữa trời sương. Bầy chim sẻ cất tiếng líu lo nơi cây bạch đàn xanh lá. Lòng nhẹ nhõm. khoan thai bước khỏi điện Phật khi màng tang vừa lên.[/size] [size=4]Xem thêm : [/size] [url=https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/2017/05/doi-dong-tuong-niem.html]Đôi dòng tưởng niệm[/url] [url=https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/2017/05/day-do-mua-xuan.html]Đây đó mùa xuân[/url] [url=https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/2017/05/le-kinh.html]Lễ Kính[/url] Hoặc xem tại : [URL]https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com/[/URL] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Các Nền Văn minh Thế Giới
Văn hóa Phật giáo
Trói buộc từ đâu ?
Top