Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Các Nền Văn minh Thế Giới
Văn hóa Phật giáo
Trói buộc từ đâu ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="phukiennhat" data-source="post: 174339" data-attributes="member: 314032"><p><a href="https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com/2017/05/ca-phe-va-thien.html" target="_blank"><span style="color: #0066cc">Cà phê và thiền</span></a></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Theo truyền thống sách vở, chừng như gắn liền với Thiền là trà, chớ không phải cà phê. vì chưng, theo truyền thuyết, và dường như có nhiều sách ghi lại, rằng Ngài Bồ phản ảnh Ma từ Ấn Độ sang Trung Quốc để quảng bá pháp môn Thiền Tông, nhưng thấy chưa ai có thể hiểu được, nên lên một ngôi chùa trên núi để ngồi thiền, ngó vách đá trong chín năm; sách ghi rằng, có lúc Ngài ngủ gục, liền cắt mí mắt, rơi xuống thành cây trà. Sau này, các sư uống trà để tỉnh táo.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Truyền thuyết vậy thôi. vì, một nhà sư Ấn Độ sang Trung Hoa để khai sáng Thiền Tông, nói những lời trí tuệ mông mênh, sao lại có chuyện ngủ gục trong khi ngồi thiền. Phải chăng, Bồ phản ánh Ma muốn bày trò cho các nhà sư tập lấy quyết tâm chống buồn ngủ. Và rồi, cắt mi mắt cho mọc thành cây trà cũng là một màn biểu diễn thần thông… thực tại, trà không dính gì với Thiền; nhưng có thể nhìn cách khác, Thiền sẽ dính tới toàn bộ, vì Thiền là sống trọn cái toàn thể, toàn dụng, là đi đứng nằm ngồi trong tỉnh thức.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Thời này là thời cà phê. Hồi chiều Chủ Nhật, trong khi chờ xem lễ trao Giải Oscars trên đài ABC, tôi bấm trúng một làn sóng tiếng Việt, lúc đó thấy đoạn cuối một bản tin ngắn về cà phê Thiền ở Hà Nội. Một tiệm đúng là cà phê Thiền, vì nhìn lên tường thấy có hình Đức Phật, trên bàn có vườn Thiền bằng cát thu nhỏ kiểu Nhật Bản. Tiệm thứ nhì nghe đâu không thuần túy, vì ngó lên tường thấy có tranh Bát Tiên của Trung Hoa; có thể là liên quan tới Lão giáo hay võ phái, nhưng không biết chắc, vì hình chiếu thoáng qua có mấy giây… Hiển nhiên, đây là một bước tiến lớn của từng lớp. Trước giờ, chỉ nghe chuyện về các quán cà phê Thiền ở Sài Gòn, ở Đà Lạt… Khi thủ đô Hà Nội chuyển mình, cả nước rồi sẽ đổi thay.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Tôi nhớ về một Sài Gòn với cà phê: nhiều thập niên trước, làm gì có chuyện quán cà phê Thiền.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Cũng để ngưng một tẹo: lúc đó, tôi chợt thắc mắc về khả năng nhớ của mình. hốt nhiên nhớ, hẳn là công năng của tâm thức hay vô thức gì đó, không phải tự tiện chủ động nhớ -- tiếng Anh gọi là “the latent tendencies.” Nhưng rồi tôi tự nhủ, phải quay lại xem đài ABC để khuya nay còn viết bản tin về Giải Oscars. Và rồi thắc mắc, nãy giờ, mình vừa động dao giữa vô thức và tỉnh giác nhiều lần, trên nguyên tắc là dao động giữa rất nhiều niệm, vì luận Abhi-dhamma nói rằng mỗi niệm sinh và diệt là gồm 7 niệm vi tế (hay 16 niệm vi tế? Chỗ này không nhớ chính xác). Tự nghĩ, như thế, vô thức có một chiều sâu nối kết ký ức mạnh như thế, mới biết rằng tu không dễ, vì vô thức thường khởi lên bất thần những ký ức tầm bậy, hay hình ảnh đớn đau (cũng là lý do, nhiều chiến binh Mỹ trở về từ Iraq và bị hình ảnh bom đạn chết chóc ám ảnh tới bệnh).</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Để nói tiếp tục cà phê. đôi khi, hồi nhỏ, tôi được ba dẫn ra tiệm cà phê ở góc Lê Văn Duyệt/Tô Hiến Thành ngồi uống cà phê, ăn sáng. Những lúc đó là rạng sáng, khoảng 5 hay 6 giờ sáng, và tôi soạn sửa đạp xe đạp lên sân Hoa Lư tập thể dục. Đó là hồi trung học đệ nhất cấp, cả lớp mỗi tuần phải tới sân Hoa Lư tập thể dục, thường là đá banh. Tôi nhớ ly cà phê thiệt ra không có vị gì như bây chừ, vì đó là cà phê vợt của tiệm hủ tiếu. Có vẻ như có mùi khen khét, theo tôi nhớ. Giờ đó lúc nào cũng có mấy bác xích lô ngồi gần, đổ ly cà phê ra dĩa cho nguội.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Cà phê là một phần đời của Sài Gòn, vì nhìn đâu cũng thấy cà phê. Từ quán cóc, tới quán nhạc; từ cà phê vợt, tới cà phê phin. Nhưng thời đó, làm gì có cà phê Thiền. nên chi, hiện phải chăng đã chú trọng nhiều hơn, năng cần hơn, một pháp an tâm?</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Thực sự không rõ. Có lẽ, cần có một thống kê từng lớp.</span></p><p> <span style="font-size: 15px">Cà phê với tôi thỉnh thoảng gắn liền với văn chương, chớ không gắn liền với Thiền. Thời trung học, khi học thi, là cần tới cà phê mới tỉnh. có nhẽ, lúc đó, uống kiểu đó, không tinh tế như các bạn trẻ bây giờ ngồi uống ở các quán cà phê Thiền. Vì uống kiểu như tôi thời nhỏ, làm gì có chuyện, thử ghi bằng thơ: </span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="color: blue">nâng lên trong tỉnh giác </span></span></p><p><span style="color: blue"><span style="font-size: 15px">tay cầm tách nhẹ nhõm, </span></span></p><p><span style="color: blue"><span style="font-size: 15px">khói bay như cánh hạc </span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="color: blue">len vào kinh từng trang.</span></span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Xem thêm</span></p><p></p><p><a href="https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com/2017/05/giac-mo-em-nho-viet-nam.html" target="_blank"><span style="color: #0066cc">Giấc mơ em nhỏ Việt Nam</span></a></p><p><a href="https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com/2017/05/tinh-khiet-nhu-hoa-sen.html" target="_blank"><span style="color: #0066cc">Tinh khiết như hoa sen</span></a></p><p><a href="https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com/2017/05/phuong-troi-cao-rong.html" target="_blank"><span style="color: #0066cc">Phương trời cao rộng</span></a></p><p></p><p>Hoặc tại : <a href="https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com" target="_blank">https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com</a></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="phukiennhat, post: 174339, member: 314032"] [url=https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com/2017/05/ca-phe-va-thien.html][color=#0066cc]Cà phê và thiền[/color][/url] [size=4]Theo truyền thống sách vở, chừng như gắn liền với Thiền là trà, chớ không phải cà phê. vì chưng, theo truyền thuyết, và dường như có nhiều sách ghi lại, rằng Ngài Bồ phản ảnh Ma từ Ấn Độ sang Trung Quốc để quảng bá pháp môn Thiền Tông, nhưng thấy chưa ai có thể hiểu được, nên lên một ngôi chùa trên núi để ngồi thiền, ngó vách đá trong chín năm; sách ghi rằng, có lúc Ngài ngủ gục, liền cắt mí mắt, rơi xuống thành cây trà. Sau này, các sư uống trà để tỉnh táo. Truyền thuyết vậy thôi. vì, một nhà sư Ấn Độ sang Trung Hoa để khai sáng Thiền Tông, nói những lời trí tuệ mông mênh, sao lại có chuyện ngủ gục trong khi ngồi thiền. Phải chăng, Bồ phản ánh Ma muốn bày trò cho các nhà sư tập lấy quyết tâm chống buồn ngủ. Và rồi, cắt mi mắt cho mọc thành cây trà cũng là một màn biểu diễn thần thông… thực tại, trà không dính gì với Thiền; nhưng có thể nhìn cách khác, Thiền sẽ dính tới toàn bộ, vì Thiền là sống trọn cái toàn thể, toàn dụng, là đi đứng nằm ngồi trong tỉnh thức. Thời này là thời cà phê. Hồi chiều Chủ Nhật, trong khi chờ xem lễ trao Giải Oscars trên đài ABC, tôi bấm trúng một làn sóng tiếng Việt, lúc đó thấy đoạn cuối một bản tin ngắn về cà phê Thiền ở Hà Nội. Một tiệm đúng là cà phê Thiền, vì nhìn lên tường thấy có hình Đức Phật, trên bàn có vườn Thiền bằng cát thu nhỏ kiểu Nhật Bản. Tiệm thứ nhì nghe đâu không thuần túy, vì ngó lên tường thấy có tranh Bát Tiên của Trung Hoa; có thể là liên quan tới Lão giáo hay võ phái, nhưng không biết chắc, vì hình chiếu thoáng qua có mấy giây… Hiển nhiên, đây là một bước tiến lớn của từng lớp. Trước giờ, chỉ nghe chuyện về các quán cà phê Thiền ở Sài Gòn, ở Đà Lạt… Khi thủ đô Hà Nội chuyển mình, cả nước rồi sẽ đổi thay. Tôi nhớ về một Sài Gòn với cà phê: nhiều thập niên trước, làm gì có chuyện quán cà phê Thiền. Cũng để ngưng một tẹo: lúc đó, tôi chợt thắc mắc về khả năng nhớ của mình. hốt nhiên nhớ, hẳn là công năng của tâm thức hay vô thức gì đó, không phải tự tiện chủ động nhớ -- tiếng Anh gọi là “the latent tendencies.” Nhưng rồi tôi tự nhủ, phải quay lại xem đài ABC để khuya nay còn viết bản tin về Giải Oscars. Và rồi thắc mắc, nãy giờ, mình vừa động dao giữa vô thức và tỉnh giác nhiều lần, trên nguyên tắc là dao động giữa rất nhiều niệm, vì luận Abhi-dhamma nói rằng mỗi niệm sinh và diệt là gồm 7 niệm vi tế (hay 16 niệm vi tế? Chỗ này không nhớ chính xác). Tự nghĩ, như thế, vô thức có một chiều sâu nối kết ký ức mạnh như thế, mới biết rằng tu không dễ, vì vô thức thường khởi lên bất thần những ký ức tầm bậy, hay hình ảnh đớn đau (cũng là lý do, nhiều chiến binh Mỹ trở về từ Iraq và bị hình ảnh bom đạn chết chóc ám ảnh tới bệnh). Để nói tiếp tục cà phê. đôi khi, hồi nhỏ, tôi được ba dẫn ra tiệm cà phê ở góc Lê Văn Duyệt/Tô Hiến Thành ngồi uống cà phê, ăn sáng. Những lúc đó là rạng sáng, khoảng 5 hay 6 giờ sáng, và tôi soạn sửa đạp xe đạp lên sân Hoa Lư tập thể dục. Đó là hồi trung học đệ nhất cấp, cả lớp mỗi tuần phải tới sân Hoa Lư tập thể dục, thường là đá banh. Tôi nhớ ly cà phê thiệt ra không có vị gì như bây chừ, vì đó là cà phê vợt của tiệm hủ tiếu. Có vẻ như có mùi khen khét, theo tôi nhớ. Giờ đó lúc nào cũng có mấy bác xích lô ngồi gần, đổ ly cà phê ra dĩa cho nguội. Cà phê là một phần đời của Sài Gòn, vì nhìn đâu cũng thấy cà phê. Từ quán cóc, tới quán nhạc; từ cà phê vợt, tới cà phê phin. Nhưng thời đó, làm gì có cà phê Thiền. nên chi, hiện phải chăng đã chú trọng nhiều hơn, năng cần hơn, một pháp an tâm? Thực sự không rõ. Có lẽ, cần có một thống kê từng lớp. Cà phê với tôi thỉnh thoảng gắn liền với văn chương, chớ không gắn liền với Thiền. Thời trung học, khi học thi, là cần tới cà phê mới tỉnh. có nhẽ, lúc đó, uống kiểu đó, không tinh tế như các bạn trẻ bây giờ ngồi uống ở các quán cà phê Thiền. Vì uống kiểu như tôi thời nhỏ, làm gì có chuyện, thử ghi bằng thơ: [/size] [size=4][color=blue]nâng lên trong tỉnh giác [/color][/size] [color=blue][size=4]tay cầm tách nhẹ nhõm, [/size][/color] [color=blue][size=4]khói bay như cánh hạc [/size][/color] [size=4][color=blue]len vào kinh từng trang.[/color][/size] [size=4]Xem thêm[/size] [url=https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com/2017/05/giac-mo-em-nho-viet-nam.html][color=#0066cc]Giấc mơ em nhỏ Việt Nam[/color][/url] [url=https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com/2017/05/tinh-khiet-nhu-hoa-sen.html][color=#0066cc]Tinh khiết như hoa sen[/color][/url] [url=https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com/2017/05/phuong-troi-cao-rong.html][color=#0066cc]Phương trời cao rộng[/color][/url] Hoặc tại : [URL]https://phatphapungdungnhiemmau.blogspot.com[/URL] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Các Nền Văn minh Thế Giới
Văn hóa Phật giáo
Trói buộc từ đâu ?
Top