Ngày xưa, trong thành Trường An bên Trung Quốc có một chú bé tên là Nghĩa, mới 7 – 8 tuổi đã nổi tiếng thông minh lanh lợi nhất vùng. Bố mẹ nghĩa không may chết sớm, chú bé được người chú mang về nuôi. Ngày ngày chú đi chăn dê giúp đỡ chú thím.
Đến năm 14 tuổi, Nghĩa nghĩ, không thể suốt đời đi chăn dê, cũng không thể suốt đời dựa vào chú thím, mình đã lớn, mình phải dựa vào sức lao động để nuôi sống mình. Thế rồi, Nghĩa mượn người chú một ít tiền làm vốn, dự định mở một cửa hàng nho nhỏ buôn bán kiếm sống. Nhưng thành Trường An là kinh đô của nhiều triều đại vua chúa, kiếm sống rất khó khăn, giá cả hàng hóa rất đắt đỏ. Đặc biệt, giá tiền thuê mặt bằng mở tiệm rất đắt. Nghĩa chỉ có số vốn ít ỏi vay của ông chú, không đủ tiền thuê mặt bằng để mở cửa hàng. Ngay kiếm một chỗ ngồi cũng không dễ dàng gì.
Một hôm, Nghiã có việc phải đến phía Đông thành phố, thấy có một mảnh đất khá rộng ở gần xa lộ, vị trí thuận lợi. Nhưng thật không may mảnh đất bị thấp trũng, nên nước đọng biến thành cái ao vừa sâu vừa rộng, đường vào lầy lội và bẩn thỉu. Nghĩa nghĩ, chắc mảnh đất này chẳng có ai muốn thuê hay mua, nên giá cả có thể chấp nhận, vừa với túi tiền của mình đây. Thế là Nghĩa hỏi tìm người chủ đất và mua được miếng đất đó.
Mọi người nghe Nghĩa mua được mảnh đất như vậy, liền đến khuyên nhủ. Đừng có ngu xuẩn và hấp tấp, mảnh đất bẩn thỉu và lầy lội như vậy làm sao có thể cất nhà để ở được? Có làm hàng quán cũng chẳng có khách nào dám bước chân tới, thì còn bán được hàng cho ai nữa? Ngay tiền thuê đổ đất cũng sẽ rất tốn kém, không chịu nổi đâu.
Thực ra, khi nhìn thấy mảnh đất này, trong đầu Nghĩa đã có một dự tính táo bạo nhưng chưa dám nói ra.
Mấy ngày sau, trẻ con khắp thành Trường An kháo nhau câu chuyện : Ở phía Đông thành phố, nơi trước kia là một cái ao lầy lội và hôi hám, nay có người tổ chức rất nhiều trò chơi có thưởng. Bất kỳ ai cũng được tham gia trò chơi, vừa không tốn tiền, lại còn được thưởng thêm bánh kẹo.
Tin lạ truyền nhanh như gió thổi, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc, nhiều trẻ con và cả người lớn trong thành Trường An đều biết chuyện. Mọi người tụ tập thành từng tốp kéo nhau đi xem thực hư ra sao.
Quả nhiên đây là chuyện lạ có thật. Trên bờ ao, dưới hàng cây xanh có mấy cái chảo rán bánh rán đang đỏ lửa và ít bánh kẹo. Mùi bánh rán thơm phức điếc mũi.
Ở giữa cái ao có mấy cây cờ xanh đỏ làm đích đang bay phấp phới đang bay trong gió như mời gọi. Điều kiện của trò chơi rất đơn giản. Bất kể là ai, người lớn hay trẻ con đều có thể tham gia và không phải mua vé, chỉ cầm tìm nhặt được đá hộc hay gạch vỡ, nắm đất cục cũng được, đứng ném trúng cây cờ làm đích, thì sẽ được thưởng bánh rán, ném trúng hai lần, sẽ được thưởng thêm gói kẹo.
Quả thật là một trò thú vị, rất hấp dẫn, trẻ em khắp thành kéo đến, có mấy người lớn tuổi không bận việc cũng rủ nhau đi xem sự lạ và tham gia cho vui, Chẳng mấy chốc, số đá hộc, gạch vỡ đất cục ở bên cạnh bờ ao bị mọi người thu gom lượm hết ném xuống để kiếm bánh ăn.
Đó chính là sự táo bạo của Nghĩa : Trò chơi, “Lấp ao có thưởng” chỉ trong vài ngày, cái ao đã được lấp đầy bằng cục đá và gạch vỡ. Còn nghĩa chỉ cần bỏ một khoản tiền nhỏ mua bánh kẹo làm giải thưởng cho trò chơi.
Mấy tháng sau, trên vị trí cái ao nước đọng và hôi hám cũ, mọc lên một căn nhà ngói khang trang. Nghĩa liền khai trương nhà hàng ăn uống, nghỉ trọ, khách khứa tấp nập, kinh doanh phát đạt.
Theo VHTT
Đến năm 14 tuổi, Nghĩa nghĩ, không thể suốt đời đi chăn dê, cũng không thể suốt đời dựa vào chú thím, mình đã lớn, mình phải dựa vào sức lao động để nuôi sống mình. Thế rồi, Nghĩa mượn người chú một ít tiền làm vốn, dự định mở một cửa hàng nho nhỏ buôn bán kiếm sống. Nhưng thành Trường An là kinh đô của nhiều triều đại vua chúa, kiếm sống rất khó khăn, giá cả hàng hóa rất đắt đỏ. Đặc biệt, giá tiền thuê mặt bằng mở tiệm rất đắt. Nghĩa chỉ có số vốn ít ỏi vay của ông chú, không đủ tiền thuê mặt bằng để mở cửa hàng. Ngay kiếm một chỗ ngồi cũng không dễ dàng gì.
Một hôm, Nghiã có việc phải đến phía Đông thành phố, thấy có một mảnh đất khá rộng ở gần xa lộ, vị trí thuận lợi. Nhưng thật không may mảnh đất bị thấp trũng, nên nước đọng biến thành cái ao vừa sâu vừa rộng, đường vào lầy lội và bẩn thỉu. Nghĩa nghĩ, chắc mảnh đất này chẳng có ai muốn thuê hay mua, nên giá cả có thể chấp nhận, vừa với túi tiền của mình đây. Thế là Nghĩa hỏi tìm người chủ đất và mua được miếng đất đó.
Mọi người nghe Nghĩa mua được mảnh đất như vậy, liền đến khuyên nhủ. Đừng có ngu xuẩn và hấp tấp, mảnh đất bẩn thỉu và lầy lội như vậy làm sao có thể cất nhà để ở được? Có làm hàng quán cũng chẳng có khách nào dám bước chân tới, thì còn bán được hàng cho ai nữa? Ngay tiền thuê đổ đất cũng sẽ rất tốn kém, không chịu nổi đâu.
Thực ra, khi nhìn thấy mảnh đất này, trong đầu Nghĩa đã có một dự tính táo bạo nhưng chưa dám nói ra.
Mấy ngày sau, trẻ con khắp thành Trường An kháo nhau câu chuyện : Ở phía Đông thành phố, nơi trước kia là một cái ao lầy lội và hôi hám, nay có người tổ chức rất nhiều trò chơi có thưởng. Bất kỳ ai cũng được tham gia trò chơi, vừa không tốn tiền, lại còn được thưởng thêm bánh kẹo.
Tin lạ truyền nhanh như gió thổi, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc, nhiều trẻ con và cả người lớn trong thành Trường An đều biết chuyện. Mọi người tụ tập thành từng tốp kéo nhau đi xem thực hư ra sao.
Quả nhiên đây là chuyện lạ có thật. Trên bờ ao, dưới hàng cây xanh có mấy cái chảo rán bánh rán đang đỏ lửa và ít bánh kẹo. Mùi bánh rán thơm phức điếc mũi.
Ở giữa cái ao có mấy cây cờ xanh đỏ làm đích đang bay phấp phới đang bay trong gió như mời gọi. Điều kiện của trò chơi rất đơn giản. Bất kể là ai, người lớn hay trẻ con đều có thể tham gia và không phải mua vé, chỉ cầm tìm nhặt được đá hộc hay gạch vỡ, nắm đất cục cũng được, đứng ném trúng cây cờ làm đích, thì sẽ được thưởng bánh rán, ném trúng hai lần, sẽ được thưởng thêm gói kẹo.
Quả thật là một trò thú vị, rất hấp dẫn, trẻ em khắp thành kéo đến, có mấy người lớn tuổi không bận việc cũng rủ nhau đi xem sự lạ và tham gia cho vui, Chẳng mấy chốc, số đá hộc, gạch vỡ đất cục ở bên cạnh bờ ao bị mọi người thu gom lượm hết ném xuống để kiếm bánh ăn.
Đó chính là sự táo bạo của Nghĩa : Trò chơi, “Lấp ao có thưởng” chỉ trong vài ngày, cái ao đã được lấp đầy bằng cục đá và gạch vỡ. Còn nghĩa chỉ cần bỏ một khoản tiền nhỏ mua bánh kẹo làm giải thưởng cho trò chơi.
Mấy tháng sau, trên vị trí cái ao nước đọng và hôi hám cũ, mọc lên một căn nhà ngói khang trang. Nghĩa liền khai trương nhà hàng ăn uống, nghỉ trọ, khách khứa tấp nập, kinh doanh phát đạt.
Theo VHTT