Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Triết lý vặt cùng “Đại gia” Facebook
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="hopbut107" data-source="post: 7597" data-attributes="member: 1649"><p>“Đại gia” facebook chỉ cần vắt chân nằm khểnh một chỗ mà “đất đai” giăng khắp chốn, hết trang trại to lại đến nhà lầu lớn mở rộng không ngừng.</p><p></p><p>Tháng 7/2009, khi Yahoo tuyên bố đóng cửa hệ thống blog thông dụng nhất toàn cầu, không biết bao nhiêu độc giả, fan hâm mộ, người kinh doanh trên mạng đã kêu gào thét lác tiếc thương cho ngôi nhà ảo thân thiết của họ. Người ta chửi mắng Yahoo là bạc tình bạc nghĩa, đem con bỏ chợ, có đầu mà chả có… đuôi. Người ta sụt sùi kể lể về sự thân thiết đối với cái blog mà mình đã dầy công xây dựng trong mấy năm trời. Như thể đó thực sự là ngôi nhà thứ hai của họ. Và than thở từ nay không biết “đi đâu về đâu” mỗi khi lên mạng…</p><p></p><p>Thế rồi, cũng chỉ trong tháng 7 và nửa đầu tháng 8/2009, mạng xã hội facebook đã nhanh chóng chiếm lĩnh “trái tim” của “thị trường online”, nhanh hơn tất thảy những nỗ lực níu kéo, mời chào, quảng bá của Yahoo Plus và các “ông lớn” khác. Trong cơn lốc ấy, nhiều người không nhận ra vì sao mà mình đã bị ào ạt cuốn theo.</p><p></p><p>Sau khi vật vã “chuyển nhà” sang Yahoo Plus với nhiều tính năng linh động, có thể tùy chọn thêm hoặc bớt modul, “cày cuốc” làm thêm cái blogspot nhã nhặn giản dị nhưng sang trọng, mày mò thiết kế site riêng do Google cung cấp…, cũng chỉ để post thông tin, hình ảnh, clip, follow những vấn đề cùng quan tâm, chia sẻ tâm sự và kết nối với bạn bè, bỗng nhiên người ta nhận thấy facebook ưu việt hơn về nhiều thứ. Các tâm sự ngắn, text note dài, web link, video, chùm ảnh… đẩy lên facebook được chia sẻ trực tiếp tới tất cả những ai đã kết nối trong hệ thống bạn bè, theo kiểu “tự nhiên như cô tiên” chủ động “ấn vào mặt”, “bắt phải chia sẻ” chứ không “thụ động” ngồi đợi những ai quan tâm lần mò (mãi mới) đến được với mình. </p><p></p><p>Nhờ kiểu chia sẻ “bắt buộc” này mà cũng kha khá bạn bè bỗng nhiên biết đến tâm sự, trạng thái, hoàn cảnh của nhau, hưởng ứng nhau và quan tâm đến nhau rất thiết thân. "Chia sẻ" - một mỹ từ long lanh mà các pháo đài cô đơn thời hiện đại lựa chọn làm tiêu chí hướng tới như yêu cầu đầu tiên và cao nhất. Người ta cứ tự lừa mình là có thể chia sẻ, chứ thực sự có chia sẻ được với dăm ba tâm hồn cũng khó lắm. Nhưng (đời là thế) dù méo mó, có còn hơn không.</p><p></p><p>Cho đến tận bây giờ, khi mà facebook trở nên cực kỳ phổ biến ở Việt Nam, nhiều người vẫn chỉ biết tới mạng xã hội này như một công cụ chia sẻ tiện dụng. Nhưng một số rất đông người khác còn biết tới cả một khu vực giải trí bằng các trò web game nhẹ nhàng lôi cuốn họ vào con đường “dính chặt” với facebook. </p><p></p><p>Ban đầu và cũng thu hút được lượng người chơi lớn nhất, là Barn Buddy. Các new comer hì hụi chăm tưới từng ngọn khoai tây mới nảy, chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, sung sướng đợi những bông hoa đầu tiên đột nhiên nở rộ khi cây lớn. Trong cái thời buổi mà đất thực đắt như cắt cổ người ta thế này, bỗng dưng có nhà cửa, vườn tược, cây trái để mà chăm chút xây xướng thì còn gì bằng. New comer ngắm vườn cà nở hoa tím ngắt, vuốt ve những bắp ngô đã chín vàng ươm (tất nhiên là vuốt bằng chuột máy tính), thỏa mãn sung sướng gật gù: Thật là một thú chơi tao nhã!</p><p></p><p>New comer dạo bước sang những khu vườn khác, ngưỡng mộ nhìn các “đại gia” facebook đất rộng mênh mông, hoa lá cây trái đầy vườn. Nhìn độ rộng của mảnh đất đã trồng cấy và các loại hoa trái thì biết tầm mức đại gia. Level 6 mới mua được cà chua, đậu, ớt, bí ngô; level 7 mới có thể sắm táo đỏ, level 8 mới được bỏ dưa hấu vào bị, level 9 thì dâu tây, level 10 là chuối… Trồng được nho phải đợi tới tận level 14… Phải có tới 40.000 Credtis mới nuôi được con chó chạy quanh để canh trộm, hoặc chí ít cũng có gần 10.000 CR mới lót ổ được cho nàng gà mái hoa mơ cục ta cục tác thỉnh thoảng lại nhảy vào bới tung tóe cả vườn rau. </p><p></p><p>Tặc lưỡi xong rồi, new comer nghĩ mãi không hiểu sao các “đại gia” này giàu thế, mà giàu nhanh, giàu mạnh. Mình thì cày cuốc chắt bóp từng vụ mùa thu hái, dành dụm mãi mới mua được từng mét “đất đai” đắt đỏ. Lại còn phải bỏ tiền mua giống, mua phân, canh chừng sâu hại, cỏ dại mọc lên bất kỳ, rồi thì trộm cắp ẩn mặt lẩn khuất khắp chốn như rươi. Có những vụ, chín đỏ cả vườn cam, vườn táo, mà trót đi công tác (việc cơ quan, không đừng được) hoặc mắc vài vụ họp hành hết cả một ngày, thế là “thôi rồi lượm ơi”, cuối ngày online chỉ còn mỗi một việc là thu cây đổ, dọn dẹp vườn cho mùa mới mà chẳng nhận được tí tiền công cũng như tí điểm kinh nghiệm nào. </p><p></p><p>Thế, lúc đó mới hiểu ra vì sao mà các đại gia giàu nhanh, giàu mạnh. Hóa ra, nhiều “đại gia” bỏ cả ăn uống, cả ngày làm việc cũng như ngày nghỉ chỉ kỳ cụi online làm vườn, thậm chí nhiều “đại gia” phải ngủ ngày cày đêm, bình minh lên vào lúc 3-4h sáng, khi mà đồng bào còn đang say ngủ, lọ mọ vào ăn trộm khắp các vườn quả đã đến kỳ thu hái. Hóa ra (đời là thế) không ăn trộm, chỉ lo chăm chỉ cày cuốc thì lấy đâu ra lợi nhuận lắm thế mà đòi giàu nhanh.</p><p></p><p>Ban đầu, các new comer tức tối, giận dỗi, chửi bới kẻ ăn trộm. Rồi hì hục nhặt sâu nhặt cỏ mang bỏ vào vườn của các đại gia nhằm trả thù kẻ ăn trộm đáng ghét. Nhưng, ngay cả hành động “trả thù” này cũng được nhiều “đại gia” khuyến khích, thậm chí còn bố trí thời gian để cả một cộng đồng game thủ cùng vào thả sâu thả cỏ. Thoải mái đi. Các bạn thả càng nhiều, mình diệt càng nhanh và lên level càng chóng. </p><p></p><p>Nông dân mạng (cho đến lúc này không còn là new comer mới tinh vừa nhập hội nữa) chợt hiểu ra cái thú làm vườn của mình đã bị thương mại hóa đến độ mất hẳn cái tao nhã đi rồi. Cũng lần mò thử đi ăn trộm của kẻ khác xem sao, và thấy cũng hơi hơi thú vị khi lấy được vài quả cam, dăm trái táo, mấy bịch khoai tây… Rồi thì vui hẳn khi bán được mỗi đận tới mấy ngàn tiền vàng bỏ vào két sắt.</p><p></p><p>Rồi thì cũng bị những new comer khác chửi bới và trả thù bằng sâu, bằng cỏ. Nông dân mạng thờ ơ nghe, thờ ơ cười, và thờ ơ tiếp tục đi ăn trộm tất cả những lúc có thể online, bán rau quả lấy tiền không chút ân hận, tăng level chóng mặt, ung dung xếp mình vào hàng “có tiền có của”. Và, tặc lưỡi: “Không ăn trộm bất thành đại gia. Ở đâu và chỗ nào mà chẳng thế. Vô tư đi!”</p><p></p><p>Lang thang trên mạng nhiều ngày, “đại gia” còn mở thêm vườn tược đất đai trên nhiều “cõi” khác của facebook. “Đại gia” trồng dâu tây ở Farm Land, trồng hoa hồng ở Happy Farm, nuôi thú cưng ở Pet Society… Chỗ nào cũng có dấu vết của bàn tay chăm tưới, thiết kế, sắp xếp, thu vén và… ăn trộm lẫy lừng của “đại gia”.</p><p></p><p>Có một hôm, trong một cơn chán nản bất thình lình, chán đời chán người chán công việc chán cả vườn tược online, “đại gia” định bỏ vườn không nhà trống, chẳng trồng cấy gì nữa, nhưng lại tiếc chỗ tiền vàng kha khá nhiều trong két, định mang ra phân phát, cho biếu tặng tùm lum rồi sẽ biến mất về một nơi nào đó “sâu hun hút”. Nhưng, “đại gia” phát hiện ra facebook chưa có chức năng “Từ thiện” trong xã hội ảo. Thế nên, sau vài ngày chần chừ suy tính, “đại gia” bèn quay trở lại “tái xuất giang hồ” cùng “chốn facebook”. Và quyết định chẳng phân phát cho biếu tặng gì cho bất cứ ai, và tặc lưỡi nghĩ, “bệnh từ thiện” âu cũng chỉ là cơn bốc đồng, phút chốc sẽ qua mau”.</p><p></p><p>Rồi trong một buổi sáng đẹp giời nơi công sở (đa số các “đại gia” đất đai mạng đều thuộc giới công sở), “đại gia” ngồi vắt chéo chân, thờ ơ tặc lưỡi: “Giá mà ở ngoài thành phố kia, cũng có thể dễ dàng ăn trộm như thế, dễ dàng mở rộng “bờ cõi” cho mình (gia đình mình, vợ con mình) như thế, thì cuộc đời này sẽ trở nên đơn giản, dễ dàng và… đáng yêu biết mấy!” </p><p></p><p>Hòa Bình</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="hopbut107, post: 7597, member: 1649"] “Đại gia” facebook chỉ cần vắt chân nằm khểnh một chỗ mà “đất đai” giăng khắp chốn, hết trang trại to lại đến nhà lầu lớn mở rộng không ngừng. Tháng 7/2009, khi Yahoo tuyên bố đóng cửa hệ thống blog thông dụng nhất toàn cầu, không biết bao nhiêu độc giả, fan hâm mộ, người kinh doanh trên mạng đã kêu gào thét lác tiếc thương cho ngôi nhà ảo thân thiết của họ. Người ta chửi mắng Yahoo là bạc tình bạc nghĩa, đem con bỏ chợ, có đầu mà chả có… đuôi. Người ta sụt sùi kể lể về sự thân thiết đối với cái blog mà mình đã dầy công xây dựng trong mấy năm trời. Như thể đó thực sự là ngôi nhà thứ hai của họ. Và than thở từ nay không biết “đi đâu về đâu” mỗi khi lên mạng… Thế rồi, cũng chỉ trong tháng 7 và nửa đầu tháng 8/2009, mạng xã hội facebook đã nhanh chóng chiếm lĩnh “trái tim” của “thị trường online”, nhanh hơn tất thảy những nỗ lực níu kéo, mời chào, quảng bá của Yahoo Plus và các “ông lớn” khác. Trong cơn lốc ấy, nhiều người không nhận ra vì sao mà mình đã bị ào ạt cuốn theo. Sau khi vật vã “chuyển nhà” sang Yahoo Plus với nhiều tính năng linh động, có thể tùy chọn thêm hoặc bớt modul, “cày cuốc” làm thêm cái blogspot nhã nhặn giản dị nhưng sang trọng, mày mò thiết kế site riêng do Google cung cấp…, cũng chỉ để post thông tin, hình ảnh, clip, follow những vấn đề cùng quan tâm, chia sẻ tâm sự và kết nối với bạn bè, bỗng nhiên người ta nhận thấy facebook ưu việt hơn về nhiều thứ. Các tâm sự ngắn, text note dài, web link, video, chùm ảnh… đẩy lên facebook được chia sẻ trực tiếp tới tất cả những ai đã kết nối trong hệ thống bạn bè, theo kiểu “tự nhiên như cô tiên” chủ động “ấn vào mặt”, “bắt phải chia sẻ” chứ không “thụ động” ngồi đợi những ai quan tâm lần mò (mãi mới) đến được với mình. Nhờ kiểu chia sẻ “bắt buộc” này mà cũng kha khá bạn bè bỗng nhiên biết đến tâm sự, trạng thái, hoàn cảnh của nhau, hưởng ứng nhau và quan tâm đến nhau rất thiết thân. "Chia sẻ" - một mỹ từ long lanh mà các pháo đài cô đơn thời hiện đại lựa chọn làm tiêu chí hướng tới như yêu cầu đầu tiên và cao nhất. Người ta cứ tự lừa mình là có thể chia sẻ, chứ thực sự có chia sẻ được với dăm ba tâm hồn cũng khó lắm. Nhưng (đời là thế) dù méo mó, có còn hơn không. Cho đến tận bây giờ, khi mà facebook trở nên cực kỳ phổ biến ở Việt Nam, nhiều người vẫn chỉ biết tới mạng xã hội này như một công cụ chia sẻ tiện dụng. Nhưng một số rất đông người khác còn biết tới cả một khu vực giải trí bằng các trò web game nhẹ nhàng lôi cuốn họ vào con đường “dính chặt” với facebook. Ban đầu và cũng thu hút được lượng người chơi lớn nhất, là Barn Buddy. Các new comer hì hụi chăm tưới từng ngọn khoai tây mới nảy, chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, sung sướng đợi những bông hoa đầu tiên đột nhiên nở rộ khi cây lớn. Trong cái thời buổi mà đất thực đắt như cắt cổ người ta thế này, bỗng dưng có nhà cửa, vườn tược, cây trái để mà chăm chút xây xướng thì còn gì bằng. New comer ngắm vườn cà nở hoa tím ngắt, vuốt ve những bắp ngô đã chín vàng ươm (tất nhiên là vuốt bằng chuột máy tính), thỏa mãn sung sướng gật gù: Thật là một thú chơi tao nhã! New comer dạo bước sang những khu vườn khác, ngưỡng mộ nhìn các “đại gia” facebook đất rộng mênh mông, hoa lá cây trái đầy vườn. Nhìn độ rộng của mảnh đất đã trồng cấy và các loại hoa trái thì biết tầm mức đại gia. Level 6 mới mua được cà chua, đậu, ớt, bí ngô; level 7 mới có thể sắm táo đỏ, level 8 mới được bỏ dưa hấu vào bị, level 9 thì dâu tây, level 10 là chuối… Trồng được nho phải đợi tới tận level 14… Phải có tới 40.000 Credtis mới nuôi được con chó chạy quanh để canh trộm, hoặc chí ít cũng có gần 10.000 CR mới lót ổ được cho nàng gà mái hoa mơ cục ta cục tác thỉnh thoảng lại nhảy vào bới tung tóe cả vườn rau. Tặc lưỡi xong rồi, new comer nghĩ mãi không hiểu sao các “đại gia” này giàu thế, mà giàu nhanh, giàu mạnh. Mình thì cày cuốc chắt bóp từng vụ mùa thu hái, dành dụm mãi mới mua được từng mét “đất đai” đắt đỏ. Lại còn phải bỏ tiền mua giống, mua phân, canh chừng sâu hại, cỏ dại mọc lên bất kỳ, rồi thì trộm cắp ẩn mặt lẩn khuất khắp chốn như rươi. Có những vụ, chín đỏ cả vườn cam, vườn táo, mà trót đi công tác (việc cơ quan, không đừng được) hoặc mắc vài vụ họp hành hết cả một ngày, thế là “thôi rồi lượm ơi”, cuối ngày online chỉ còn mỗi một việc là thu cây đổ, dọn dẹp vườn cho mùa mới mà chẳng nhận được tí tiền công cũng như tí điểm kinh nghiệm nào. Thế, lúc đó mới hiểu ra vì sao mà các đại gia giàu nhanh, giàu mạnh. Hóa ra, nhiều “đại gia” bỏ cả ăn uống, cả ngày làm việc cũng như ngày nghỉ chỉ kỳ cụi online làm vườn, thậm chí nhiều “đại gia” phải ngủ ngày cày đêm, bình minh lên vào lúc 3-4h sáng, khi mà đồng bào còn đang say ngủ, lọ mọ vào ăn trộm khắp các vườn quả đã đến kỳ thu hái. Hóa ra (đời là thế) không ăn trộm, chỉ lo chăm chỉ cày cuốc thì lấy đâu ra lợi nhuận lắm thế mà đòi giàu nhanh. Ban đầu, các new comer tức tối, giận dỗi, chửi bới kẻ ăn trộm. Rồi hì hục nhặt sâu nhặt cỏ mang bỏ vào vườn của các đại gia nhằm trả thù kẻ ăn trộm đáng ghét. Nhưng, ngay cả hành động “trả thù” này cũng được nhiều “đại gia” khuyến khích, thậm chí còn bố trí thời gian để cả một cộng đồng game thủ cùng vào thả sâu thả cỏ. Thoải mái đi. Các bạn thả càng nhiều, mình diệt càng nhanh và lên level càng chóng. Nông dân mạng (cho đến lúc này không còn là new comer mới tinh vừa nhập hội nữa) chợt hiểu ra cái thú làm vườn của mình đã bị thương mại hóa đến độ mất hẳn cái tao nhã đi rồi. Cũng lần mò thử đi ăn trộm của kẻ khác xem sao, và thấy cũng hơi hơi thú vị khi lấy được vài quả cam, dăm trái táo, mấy bịch khoai tây… Rồi thì vui hẳn khi bán được mỗi đận tới mấy ngàn tiền vàng bỏ vào két sắt. Rồi thì cũng bị những new comer khác chửi bới và trả thù bằng sâu, bằng cỏ. Nông dân mạng thờ ơ nghe, thờ ơ cười, và thờ ơ tiếp tục đi ăn trộm tất cả những lúc có thể online, bán rau quả lấy tiền không chút ân hận, tăng level chóng mặt, ung dung xếp mình vào hàng “có tiền có của”. Và, tặc lưỡi: “Không ăn trộm bất thành đại gia. Ở đâu và chỗ nào mà chẳng thế. Vô tư đi!” Lang thang trên mạng nhiều ngày, “đại gia” còn mở thêm vườn tược đất đai trên nhiều “cõi” khác của facebook. “Đại gia” trồng dâu tây ở Farm Land, trồng hoa hồng ở Happy Farm, nuôi thú cưng ở Pet Society… Chỗ nào cũng có dấu vết của bàn tay chăm tưới, thiết kế, sắp xếp, thu vén và… ăn trộm lẫy lừng của “đại gia”. Có một hôm, trong một cơn chán nản bất thình lình, chán đời chán người chán công việc chán cả vườn tược online, “đại gia” định bỏ vườn không nhà trống, chẳng trồng cấy gì nữa, nhưng lại tiếc chỗ tiền vàng kha khá nhiều trong két, định mang ra phân phát, cho biếu tặng tùm lum rồi sẽ biến mất về một nơi nào đó “sâu hun hút”. Nhưng, “đại gia” phát hiện ra facebook chưa có chức năng “Từ thiện” trong xã hội ảo. Thế nên, sau vài ngày chần chừ suy tính, “đại gia” bèn quay trở lại “tái xuất giang hồ” cùng “chốn facebook”. Và quyết định chẳng phân phát cho biếu tặng gì cho bất cứ ai, và tặc lưỡi nghĩ, “bệnh từ thiện” âu cũng chỉ là cơn bốc đồng, phút chốc sẽ qua mau”. Rồi trong một buổi sáng đẹp giời nơi công sở (đa số các “đại gia” đất đai mạng đều thuộc giới công sở), “đại gia” ngồi vắt chéo chân, thờ ơ tặc lưỡi: “Giá mà ở ngoài thành phố kia, cũng có thể dễ dàng ăn trộm như thế, dễ dàng mở rộng “bờ cõi” cho mình (gia đình mình, vợ con mình) như thế, thì cuộc đời này sẽ trở nên đơn giản, dễ dàng và… đáng yêu biết mấy!” Hòa Bình [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Triết lý vặt cùng “Đại gia” Facebook
Top