Nếu có bạn nào cảm thấy mình học không tốt thì hãy đọc bài viết này nhé!
Tóm lược hoàn cảnh của màn đối thoại này: Trong cuộc chiến chống thế lực ma quỷ vĩ đại có các vị dũng sĩ tài ba nhất thế giới đã đứng ra để đương đầu với chúng. Một trong các vị dũng sĩ tên tuổi ấy là Pốp. Bên cạnh cậu còn có Cô bạn Mina, nhóc Đai, Hunken... đều là đệ tử của thầy Avandê tài ba. Khi chính thức được vị thầy đáng kính thừa nhận là dũng sĩ thì nỗi người sẽ được tặng một cái huy hiệu bằng ngọc hình giọt nước để làm chứng. Phải là các vị dũng sĩ trong sáng, thánh thiện thì viên ngọc mới phát sáng, tuy nhiên của Pốp lại không tỏa sáng vậy là có cuộc đối thoại xảy ra giữa cậu và sư phụ Matôlíp (Chính nhờ vị thầy già nghiêm khắc này mà cậu mới thành tài!).
Pốp: Tức quá là tức ! ...Mình đã tập luyện đến cạn kiệt sức lực! Thế mà vẫn chẳng ăn thua! Chiếc huy hiệu vẫn không thèm phát sáng. Hu hu hu... Ta hiểu rồi ! Chỉ vì số phận ta quá bạc phước, sinh ra trong một gia đình buôn bán tầm thường chứ chẳng được như Đai, có ông bố là kỵ sĩ rồng, còn mẹ lại là một công chúa dòng dõi như thế, thử hỏi làm sao nó không giỏi võ nghệ cho được ? Đến Lêôna cũng là công chúa từ trứng nước... Còn Mina có bố mẹ là dũng sĩ đồng môn với thầy Avandê!... Ngay cả anh chàng Hunken cũng từng được đào tạo thành chiến binh chuyên nghiệp từ thời còn ...Cởi chuồng tắm mưa kia ! Ta xuất thân tầm thường nhất bọn! Lại chỉ được theo học thầy Avandê có mấy năm làm sao bì được với bọn họ cơ chứ ? Hu hu hu Phải chăng vì lẽ đó mà chiếc huy hiệu của ta vẫn mờ đục chứ không hề phát sáng!
Than khóc chán chê, Pốp quyết định tìm đến hỏi ý kiến sư phụ Matôlíp ở mãi tít nơi đảo hoang...
Sư phụ Matôlíp: Có chuyện gì xảy ra với con thế Pốp ?
Pốp: (im lặng)
Sư phụ Matôlíp: Ta hỏi sao con không nói ? Bộ mới thất tình hả ?... Hay là bị thằng nhóc Đai bắt nạt ?
Pốp: Hu hu ...Không phải thế ạ !
Sư phụ Matôlíp: Thế thì chuyện gì chứ ?
Pốp: Thưa sư phụ...Con con khổ tâm quá hu hu hu...
Sư phụ Matôlíp: Hi hi hi...Đã lâu lắm rồi ta mới thấy con khóc đấy ! Có phải con thấy hối hận vì vừa làm chuyện gì bậy bạ?
Pốp: Dạ ! Không phải ạ! Chả là con vừa phát hiện ra một điều ghê ghớm: Khả năng tiếp nhận võ công của con dường như đã chậm hẳn lại ! Con không thể nạp thêm bất kì chiêu thức nào nữa, dù có dễ đến đâu ! Lúc đầu con nghĩ có thể do mình thiếu tập trung...Sau đó mới hiểu ra sự thật phũ phàng: Bởi vì con không có "Gien" trở thành chiến sĩ ! Chỉ những người mang dòng máu chiến binh như Đai, Mina, Lêôna, Hunken mới có thể học nên cao được ! Còn con thì không thể và không bao giờ ! Con vô cùng mặc cảm... Vì vậy con đang muốn rút lui khỏi đội dũng sĩ tiên phong ! Con tự thấy mình không còn xứng đáng đứng trong hàng ngũ dũng sĩ nữa ! Con tìm đến đây chính là để xin thầy một lời khuyên bảo !
Sư phụ Matôlíp: Hừ! Hê Hê Hê...
Pốp: Sao thầy cười ạ ?
Sư phụ Matôlíp: Ha ha ha...Câu chuyện hay thật !...Vừa hay lại vừa tức cười nữa !
Pốp: Thầy nói vậy nghĩa là sao ?
Sư phụ Matôlíp: Nghe đây hỡi tên học trò ngốc nghếch ! Nỗi mặc cảm thân phận của con vừa rồi là rất vô lí, nếu không muốn nói là mang tính nguỵ biện, hòng che đậy bản năng...làm biếng của nhà ngươi ! Chính ta đây xuất thân từ tầng lớp bình dân mạt hạng : Mẹ bán bún, cha bán kẹo kéo...Thế tại sao ta vẫn thành tài, lưu danh hậu thế ! Và chắc ngươi cũng không ngờ sư phụ Avan cũng có một quá khứ rất nghèo nàn. Con của ông thợ mài dao và bà bán cháo huyết !
Pốp: (im lặng, nghe)
Sư phụ Matôlíp: Nếu ngày ấy ta và thầy Avandê cũng suy nghĩ mặc cảm như con hôm nay, có lẽ đã chẳng làm nên cơm cháo gì ! Ta nói thế hẳn con nghe ra rồi chứ ? Tên học trò ngu si ngớ ngẩn đến buồn cười !...Ha ha ha hê hê hê !
Pốp: Đúng rồi !!
Sư phụ Matôlíp: Con bảo sao cơ ?
Pốp: Vâng thưa sư phụ, lời sư phụ phân tích khiến con vô cùng xấu hổ ! Đúng là con đã tự lừa dối mình nhằm biện minh cho bản năng lười biếng xấu xa trong lòng.
Sư phụ Matôlíp: Tốt lắm con trai ạ ! Ta rất mừng vì con đã tìm đến đây hỏi ý kiến ta !
Pốp: Vâng ạ !
Sư phụ Matôlíp: Bây giờ con định làm gì ?
Pốp: Con sẽ trở về và chăm chỉ tập luyện !
Sư phụ Matôlíp: Ha ha ha ! Ta đã nghe con hứa bao nhiêu lần câu đó rồi...Lần này phải quyết tâm thực hiện cho kì được con trai ạ ! Nếu không con sẽ suốt đời thua kém bạn bè, và chẳng bao giờ làm được nghiệp lớn đâu ! Hãy nhớ rằng : Tài năng không tự có...Mà phải qua rèn luyện. Những kẻ lười biếng không bao giờ thành thiên tài được !
Pốp: Vâng ! Con hiểu ý sư phụ ! Chào sư phụ ! Con đi đây !
Sư phụ Matôlíp: Chào con trai ! Ồ ! Ta quên nói cho Pốp một điều !...Sở dĩ chiếc huy hiệu ấy không phát sáng...Là vì nó...bẩn quá cỡ ! Biết bao nhiêu bụi đất bám vào, làm sao mà sáng cho nổi chứ ? Hê hê hê !...Ha ha ha !
Chú thích: Chiếc huy hiệu (hình giọt lệ, có sợi dây gắn vào để đeo cổ) làm bằng cẩm thạch là ngọc gia truyền của dòng họ Avan. Đồng thời cũng là chứng chỉ tốt nghiệp khoá đào tạo dũng sĩ do Avandê tặng đệ tử. Chiếc huy hiệu phát sáng khi chủ nhân của nó nắm chặt trong tay tập trung tối đa vào một cảm súc gì đó. Tuỳ từng loại tình cảm, huy hiệu cảm nhận được và phát ra màu khác nhau.
Đai: Trẻ nhất khoảng 13 tuổi.
Pốp, Mina, Lêôna: Khoảng 17,18 tuổi.
Hunken: Khoảng 24, 25 tuổi.
Thầy Avandê: Trẻ khoảng 40 tuổi và thầy Matôlíp khoảng 80 tuổi.
Tóm lược hoàn cảnh của màn đối thoại này: Trong cuộc chiến chống thế lực ma quỷ vĩ đại có các vị dũng sĩ tài ba nhất thế giới đã đứng ra để đương đầu với chúng. Một trong các vị dũng sĩ tên tuổi ấy là Pốp. Bên cạnh cậu còn có Cô bạn Mina, nhóc Đai, Hunken... đều là đệ tử của thầy Avandê tài ba. Khi chính thức được vị thầy đáng kính thừa nhận là dũng sĩ thì nỗi người sẽ được tặng một cái huy hiệu bằng ngọc hình giọt nước để làm chứng. Phải là các vị dũng sĩ trong sáng, thánh thiện thì viên ngọc mới phát sáng, tuy nhiên của Pốp lại không tỏa sáng vậy là có cuộc đối thoại xảy ra giữa cậu và sư phụ Matôlíp (Chính nhờ vị thầy già nghiêm khắc này mà cậu mới thành tài!).
Pốp: Tức quá là tức ! ...Mình đã tập luyện đến cạn kiệt sức lực! Thế mà vẫn chẳng ăn thua! Chiếc huy hiệu vẫn không thèm phát sáng. Hu hu hu... Ta hiểu rồi ! Chỉ vì số phận ta quá bạc phước, sinh ra trong một gia đình buôn bán tầm thường chứ chẳng được như Đai, có ông bố là kỵ sĩ rồng, còn mẹ lại là một công chúa dòng dõi như thế, thử hỏi làm sao nó không giỏi võ nghệ cho được ? Đến Lêôna cũng là công chúa từ trứng nước... Còn Mina có bố mẹ là dũng sĩ đồng môn với thầy Avandê!... Ngay cả anh chàng Hunken cũng từng được đào tạo thành chiến binh chuyên nghiệp từ thời còn ...Cởi chuồng tắm mưa kia ! Ta xuất thân tầm thường nhất bọn! Lại chỉ được theo học thầy Avandê có mấy năm làm sao bì được với bọn họ cơ chứ ? Hu hu hu Phải chăng vì lẽ đó mà chiếc huy hiệu của ta vẫn mờ đục chứ không hề phát sáng!
Than khóc chán chê, Pốp quyết định tìm đến hỏi ý kiến sư phụ Matôlíp ở mãi tít nơi đảo hoang...
Sư phụ Matôlíp: Có chuyện gì xảy ra với con thế Pốp ?
Pốp: (im lặng)
Sư phụ Matôlíp: Ta hỏi sao con không nói ? Bộ mới thất tình hả ?... Hay là bị thằng nhóc Đai bắt nạt ?
Pốp: Hu hu ...Không phải thế ạ !
Sư phụ Matôlíp: Thế thì chuyện gì chứ ?
Pốp: Thưa sư phụ...Con con khổ tâm quá hu hu hu...
Sư phụ Matôlíp: Hi hi hi...Đã lâu lắm rồi ta mới thấy con khóc đấy ! Có phải con thấy hối hận vì vừa làm chuyện gì bậy bạ?
Pốp: Dạ ! Không phải ạ! Chả là con vừa phát hiện ra một điều ghê ghớm: Khả năng tiếp nhận võ công của con dường như đã chậm hẳn lại ! Con không thể nạp thêm bất kì chiêu thức nào nữa, dù có dễ đến đâu ! Lúc đầu con nghĩ có thể do mình thiếu tập trung...Sau đó mới hiểu ra sự thật phũ phàng: Bởi vì con không có "Gien" trở thành chiến sĩ ! Chỉ những người mang dòng máu chiến binh như Đai, Mina, Lêôna, Hunken mới có thể học nên cao được ! Còn con thì không thể và không bao giờ ! Con vô cùng mặc cảm... Vì vậy con đang muốn rút lui khỏi đội dũng sĩ tiên phong ! Con tự thấy mình không còn xứng đáng đứng trong hàng ngũ dũng sĩ nữa ! Con tìm đến đây chính là để xin thầy một lời khuyên bảo !
Sư phụ Matôlíp: Hừ! Hê Hê Hê...
Pốp: Sao thầy cười ạ ?
Sư phụ Matôlíp: Ha ha ha...Câu chuyện hay thật !...Vừa hay lại vừa tức cười nữa !
Pốp: Thầy nói vậy nghĩa là sao ?
Sư phụ Matôlíp: Nghe đây hỡi tên học trò ngốc nghếch ! Nỗi mặc cảm thân phận của con vừa rồi là rất vô lí, nếu không muốn nói là mang tính nguỵ biện, hòng che đậy bản năng...làm biếng của nhà ngươi ! Chính ta đây xuất thân từ tầng lớp bình dân mạt hạng : Mẹ bán bún, cha bán kẹo kéo...Thế tại sao ta vẫn thành tài, lưu danh hậu thế ! Và chắc ngươi cũng không ngờ sư phụ Avan cũng có một quá khứ rất nghèo nàn. Con của ông thợ mài dao và bà bán cháo huyết !
Pốp: (im lặng, nghe)
Sư phụ Matôlíp: Nếu ngày ấy ta và thầy Avandê cũng suy nghĩ mặc cảm như con hôm nay, có lẽ đã chẳng làm nên cơm cháo gì ! Ta nói thế hẳn con nghe ra rồi chứ ? Tên học trò ngu si ngớ ngẩn đến buồn cười !...Ha ha ha hê hê hê !
Pốp: Đúng rồi !!
Sư phụ Matôlíp: Con bảo sao cơ ?
Pốp: Vâng thưa sư phụ, lời sư phụ phân tích khiến con vô cùng xấu hổ ! Đúng là con đã tự lừa dối mình nhằm biện minh cho bản năng lười biếng xấu xa trong lòng.
Sư phụ Matôlíp: Tốt lắm con trai ạ ! Ta rất mừng vì con đã tìm đến đây hỏi ý kiến ta !
Pốp: Vâng ạ !
Sư phụ Matôlíp: Bây giờ con định làm gì ?
Pốp: Con sẽ trở về và chăm chỉ tập luyện !
Sư phụ Matôlíp: Ha ha ha ! Ta đã nghe con hứa bao nhiêu lần câu đó rồi...Lần này phải quyết tâm thực hiện cho kì được con trai ạ ! Nếu không con sẽ suốt đời thua kém bạn bè, và chẳng bao giờ làm được nghiệp lớn đâu ! Hãy nhớ rằng : Tài năng không tự có...Mà phải qua rèn luyện. Những kẻ lười biếng không bao giờ thành thiên tài được !
Pốp: Vâng ! Con hiểu ý sư phụ ! Chào sư phụ ! Con đi đây !
Sư phụ Matôlíp: Chào con trai ! Ồ ! Ta quên nói cho Pốp một điều !...Sở dĩ chiếc huy hiệu ấy không phát sáng...Là vì nó...bẩn quá cỡ ! Biết bao nhiêu bụi đất bám vào, làm sao mà sáng cho nổi chứ ? Hê hê hê !...Ha ha ha !
Chú thích: Chiếc huy hiệu (hình giọt lệ, có sợi dây gắn vào để đeo cổ) làm bằng cẩm thạch là ngọc gia truyền của dòng họ Avan. Đồng thời cũng là chứng chỉ tốt nghiệp khoá đào tạo dũng sĩ do Avandê tặng đệ tử. Chiếc huy hiệu phát sáng khi chủ nhân của nó nắm chặt trong tay tập trung tối đa vào một cảm súc gì đó. Tuỳ từng loại tình cảm, huy hiệu cảm nhận được và phát ra màu khác nhau.
Đai: Trẻ nhất khoảng 13 tuổi.
Pốp, Mina, Lêôna: Khoảng 17,18 tuổi.
Hunken: Khoảng 24, 25 tuổi.
Thầy Avandê: Trẻ khoảng 40 tuổi và thầy Matôlíp khoảng 80 tuổi.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: