Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
TRIẾT HỌC
Triết học phương Đông
Trang Tử
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="HuyNam" data-source="post: 133684"><p><span style="color: #000000"> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Một buổi trưa hè,trời rất là nắng nóng.Trang Tử đi giảng đạo về đi qua một nghĩa đĩa.Trời thì vẫn rất nắng mà không có một bóng dâm nào cả, chợt Tang Tử nhìn thấy có một bà trung niên đang quỳ bên một ngôi mộ mới đắp người thì dính đày sìn đất không nón muc đang cầm một cây quạt lớn quạt liên tục vào ngôi mộ mới đắp còn ướt đó.Trang Tử lấy làm khó hiểu lắm bèn hỏi bà ta "Đây là mộc của ai, sao bà không che nắng hay quạt cho mình mà lại quạt cho ngôi mộ còn ướt này vậy "Bà ta vẫn không ngước lên nhìn tay vẫn quạt và nói"đây là mộ của chồng tôi và tôi quạt cho nó " nhanh khô" </span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trang Tử nghĩ thầm trong bụng "trên đời này há lại có người đàn bà hết mình vì chồng đến như vậy sao".Trong đầu ông bao nhiêu ý nghĩa về cuộc sống về thế gian.Ông không biết rằng vợ mình rồi sẽ thế nào???.Trang tử bèn nói với bà ta giọng rất xúc động "bà ơi quạt làm chi cho nó khổ, cứ để đó rồi khăc nó sẽ không thôi mà">Bà ta vẫn khônng ngước lên nhìn tay vẫn quạt và nói"Không được!Trướcc khi chết chồng tôi có dặn chỉ yêu cầu tôi là sau khi ông ta chết .Mộ của ông ta khô nước thì tôi được đi lấy chồng khác.nên tôi phải cố..." </span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đến lưc này Trang Tử không thể tin được vào tai mình nữa.Ông là một con người luôn xem xét người khác không bao giờ sai... </span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ông quay lưng bước đi trong lòng âm thầm sắp đặt một chuyện. </span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Về nhà.Vợ Trang Tử đon đả ra đón từ xa.Ông ăn cơm nước rồi lên giường ngủ.Buổi chiều học trò đến đã lâu mà chưa thấy thày ra giảng đạo.Trang tử vốn là người cẩn trọng không để bị lỡ hẹn.Mọi người vào gọi ông dậy thì mới biết ông đã chết chân tay vẫn còn hơi ấm.Vợ của Trang Tử thảm thiết kêu khóc.Hanhg xóm, học trò, bè bạn lũ lượt kéo đến chia buốn.Vợ của Trang Tử Khóc đên khản cả giọng nhìn rất thương tâm.Nhưng trong quan tài có người thầm mừng nghĩ rằng vợ mình cũng thật sự yêu chồng nhưng vẫn còn mối hòai nghi.Đêm đó khi mọi người đến chia buồn đã về hết.Bọn gia nhân mệt mỏi cũng đã đi ngủ.Chỉ còn mình vợ Trang Tử ngồi bên linh cữu của chồng.Bỗng đâu có một thanh niên to khỏe (handsome nữa chứ)chạy vào quỳ lạy rồi khóc lên thống thiết.Qua lời than khóc của anh ta mới biết anh ta cũng là một học trò của Trang Tử.Vì đường xa khi biết tin mà giờ này mới tới không dược nhìn mặt thầy lần cuối.Vợ Trang Tử thấy chàng học trò kêu khóc thảm thiết cũng tủi lòng khóc theo.Hai ngừơi quỳ bên linh cữu của Trang Tử mà kêu khóc.Một hồi lâu do mệt mỏi vợ của Trang Tử không còn hơi sức nữa dựa người vào chàng học trò mà than khóc.Nói thêm vợ của Trang tử kém trang Tử rất nhiều tuổi nên còn rất trẻ.Đêm buồn cô nam quả nữ ngồi bên nhau.Chàng học trò thỉnh thoảng liếc mắt sang vợ của thầy.Bất chợt gặp nhau không nói mà như cùng tâm ý.Vợ của Trang Tử càng dựa sát và chàng học trò.Trong lòng bao điều suy nghĩ ("mình còn quá trẻ không thể sống mãi đời góa bụa được, mà chàng trai này hình như cũng tình ý").Họ bắt đầu tâm sự với nhau.Tình cảm như đã từ lâu lắm... </span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đột nhiên chàng học trò ôm đầu kêu la.Vợ trang tử gặng hỏi Chàng học trò mới nói là bị bệnh cực nặng không thuốc nào chữa khỏi.Vợ Trang tử than thầm kiếp khổ.Mãi gặng hỏi chàng học trò mới nói có một bài thuốc duy nhất nhưng không dám nói.Vợ của Trang Tử gặng hỏi mãi chàng học trò mới nói"để chữa được bệnh cho anh ta chỉ có cách duy nhất là nhìn thấy đầu của thầy dạy học mình(ý nói Trang Tử)bị dập nát thì mới khỏi.Hai người bàn qua tính lại Vợ Trang Tử quyết làm mọi việc vì chàng trai.Nói là làm.Hai người mở nắp Quan tài của Trang Tử.Vợ của Trang tử cầm cây rìu mới giơ lên qua đầu dáng xuống thì Trang Tử ngồi bật dật cười lên ha hả.Vợ Trang Tử sợ quá lăn ra chết.Còn chàng học trò thì không biết từ lúc nào đã biến mất.Suốt đám tang của vợ.Trang Tử chỉ ngồi đàn ca ngâm thơ bình thản như không có chuyện gì sảy ra.Bạn bè thấy lạ lắm bèn hỏi.Trang tử mới nói rằng "người ta đáng sống thì hãy sống, còn không muốn sống thì chết cho thanh thản.Sống mà ôm trong lòng sầu muôn sợ hại thì chết còn hơn.Chết mà được giải thoát thì phải mình chứ sao lại buồn".Nói thế là làm, Trang Tử suốt đám tang cũng chỉ có ngồi đàn hát và tỏ ra vui vẻ lắm! </span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">TRANG TỬ: </span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sinh về đâu và chết sẽ về đâu? Vợ ta chết cứ chết, chẳng qua chỉ là từ trạng thái hữu hình trở về trạng thái vô hình, có gì phải đau đớn, có gì phải xót thương? Chẳng cần phải cứu ai cả! Trang tử ngồi xuống, tay nắm một mảnh sành vừa gõ nhịp vừa hát, mắt nhìn vợ chìm dần xuống sông, nét mặt mãn nguyện.</span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="HuyNam, post: 133684"] [COLOR=#000000] [SIZE=4][FONT=arial]Một buổi trưa hè,trời rất là nắng nóng.Trang Tử đi giảng đạo về đi qua một nghĩa đĩa.Trời thì vẫn rất nắng mà không có một bóng dâm nào cả, chợt Tang Tử nhìn thấy có một bà trung niên đang quỳ bên một ngôi mộ mới đắp người thì dính đày sìn đất không nón muc đang cầm một cây quạt lớn quạt liên tục vào ngôi mộ mới đắp còn ướt đó.Trang Tử lấy làm khó hiểu lắm bèn hỏi bà ta "Đây là mộc của ai, sao bà không che nắng hay quạt cho mình mà lại quạt cho ngôi mộ còn ướt này vậy "Bà ta vẫn không ngước lên nhìn tay vẫn quạt và nói"đây là mộ của chồng tôi và tôi quạt cho nó " nhanh khô" Trang Tử nghĩ thầm trong bụng "trên đời này há lại có người đàn bà hết mình vì chồng đến như vậy sao".Trong đầu ông bao nhiêu ý nghĩa về cuộc sống về thế gian.Ông không biết rằng vợ mình rồi sẽ thế nào???.Trang tử bèn nói với bà ta giọng rất xúc động "bà ơi quạt làm chi cho nó khổ, cứ để đó rồi khăc nó sẽ không thôi mà">Bà ta vẫn khônng ngước lên nhìn tay vẫn quạt và nói"Không được!Trướcc khi chết chồng tôi có dặn chỉ yêu cầu tôi là sau khi ông ta chết .Mộ của ông ta khô nước thì tôi được đi lấy chồng khác.nên tôi phải cố..." Đến lưc này Trang Tử không thể tin được vào tai mình nữa.Ông là một con người luôn xem xét người khác không bao giờ sai... Ông quay lưng bước đi trong lòng âm thầm sắp đặt một chuyện. Về nhà.Vợ Trang Tử đon đả ra đón từ xa.Ông ăn cơm nước rồi lên giường ngủ.Buổi chiều học trò đến đã lâu mà chưa thấy thày ra giảng đạo.Trang tử vốn là người cẩn trọng không để bị lỡ hẹn.Mọi người vào gọi ông dậy thì mới biết ông đã chết chân tay vẫn còn hơi ấm.Vợ của Trang Tử thảm thiết kêu khóc.Hanhg xóm, học trò, bè bạn lũ lượt kéo đến chia buốn.Vợ của Trang Tử Khóc đên khản cả giọng nhìn rất thương tâm.Nhưng trong quan tài có người thầm mừng nghĩ rằng vợ mình cũng thật sự yêu chồng nhưng vẫn còn mối hòai nghi.Đêm đó khi mọi người đến chia buồn đã về hết.Bọn gia nhân mệt mỏi cũng đã đi ngủ.Chỉ còn mình vợ Trang Tử ngồi bên linh cữu của chồng.Bỗng đâu có một thanh niên to khỏe (handsome nữa chứ)chạy vào quỳ lạy rồi khóc lên thống thiết.Qua lời than khóc của anh ta mới biết anh ta cũng là một học trò của Trang Tử.Vì đường xa khi biết tin mà giờ này mới tới không dược nhìn mặt thầy lần cuối.Vợ Trang Tử thấy chàng học trò kêu khóc thảm thiết cũng tủi lòng khóc theo.Hai ngừơi quỳ bên linh cữu của Trang Tử mà kêu khóc.Một hồi lâu do mệt mỏi vợ của Trang Tử không còn hơi sức nữa dựa người vào chàng học trò mà than khóc.Nói thêm vợ của Trang tử kém trang Tử rất nhiều tuổi nên còn rất trẻ.Đêm buồn cô nam quả nữ ngồi bên nhau.Chàng học trò thỉnh thoảng liếc mắt sang vợ của thầy.Bất chợt gặp nhau không nói mà như cùng tâm ý.Vợ của Trang Tử càng dựa sát và chàng học trò.Trong lòng bao điều suy nghĩ ("mình còn quá trẻ không thể sống mãi đời góa bụa được, mà chàng trai này hình như cũng tình ý").Họ bắt đầu tâm sự với nhau.Tình cảm như đã từ lâu lắm... Đột nhiên chàng học trò ôm đầu kêu la.Vợ trang tử gặng hỏi Chàng học trò mới nói là bị bệnh cực nặng không thuốc nào chữa khỏi.Vợ Trang tử than thầm kiếp khổ.Mãi gặng hỏi chàng học trò mới nói có một bài thuốc duy nhất nhưng không dám nói.Vợ của Trang Tử gặng hỏi mãi chàng học trò mới nói"để chữa được bệnh cho anh ta chỉ có cách duy nhất là nhìn thấy đầu của thầy dạy học mình(ý nói Trang Tử)bị dập nát thì mới khỏi.Hai người bàn qua tính lại Vợ Trang Tử quyết làm mọi việc vì chàng trai.Nói là làm.Hai người mở nắp Quan tài của Trang Tử.Vợ của Trang tử cầm cây rìu mới giơ lên qua đầu dáng xuống thì Trang Tử ngồi bật dật cười lên ha hả.Vợ Trang Tử sợ quá lăn ra chết.Còn chàng học trò thì không biết từ lúc nào đã biến mất.Suốt đám tang của vợ.Trang Tử chỉ ngồi đàn ca ngâm thơ bình thản như không có chuyện gì sảy ra.Bạn bè thấy lạ lắm bèn hỏi.Trang tử mới nói rằng "người ta đáng sống thì hãy sống, còn không muốn sống thì chết cho thanh thản.Sống mà ôm trong lòng sầu muôn sợ hại thì chết còn hơn.Chết mà được giải thoát thì phải mình chứ sao lại buồn".Nói thế là làm, Trang Tử suốt đám tang cũng chỉ có ngồi đàn hát và tỏ ra vui vẻ lắm! TRANG TỬ: Sinh về đâu và chết sẽ về đâu? Vợ ta chết cứ chết, chẳng qua chỉ là từ trạng thái hữu hình trở về trạng thái vô hình, có gì phải đau đớn, có gì phải xót thương? Chẳng cần phải cứu ai cả! Trang tử ngồi xuống, tay nắm một mảnh sành vừa gõ nhịp vừa hát, mắt nhìn vợ chìm dần xuống sông, nét mặt mãn nguyện.[/FONT][/SIZE][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
TRIẾT HỌC
Triết học phương Đông
Trang Tử
Top