Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
TUYỂN SINH ĐH, CĐ
Tra điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông (thpt) 2018
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Tuyền Nguyễn" data-source="post: 164799"><p><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px"><strong>Phân tích hình tượng "Sóng" trong bài thơ "Sóng" của Xuân Quỳnh.</strong></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"><strong><em>B</em></strong></span></span><strong><em>ài làm:</em></strong><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Xuân Quỳnh nhà thơ của tình yêu, mặc dù thơ chị không chỉ viết về đề tài tình yêu, Xuân Quỳnh đã để lại một số bài thơ tình thật xuất sắc như: Thơ tình cuối mùa thu, Tự hát, Thuyền và biển, v.v.. Bài thơ Sóng cũng nằm trong số những bài thơ tình đặc sắc ấy.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Mượn hình tượng Sóng để nói về tình yêu, Xuân Quỳnh bằng cảm nhận riêng đầy nữ tính, hình ảnh sóng lại là một phân thân của chính nhà thơ cùng cất lên tiếng nói của tình yêu đôi lứa. Xuân Quỳnh vừa bày tỏ niềm khao khát về một tình yêu lí tưởng, lại vừa hướng tới một hạnh phúc đời thường giản dị và thiết thực.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Mở đầu bài thơ là một trạng thái tâm lý đặc biệt của một tâm hồn đang khao khát yêu đương: "Dữ dội và dịu êm/ ồn ào và lặng lẽ". Sóng mang hai nét tình cảm đối lập, đầy mâu thuẫn. Đó cũng chính là trạng thái khác thường của một trái tim đang cồn cào khao khát yêu đương.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Nhịp hai/ba câu thơ súng đụi, cộng hưởng: Dữ dội, ồn ào, dịu êm, lặng lẽ. . .đã thể hiện sự đối cực của nhịp sóng và nhịp đập trái tim người con gái đang yêu.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Miêu tả sắc thái, cung bậc khác nhau của sóng liên tưởng đến quy luật tình yêu. Tình yêu là sự dung hòa những sắc thái tình cảm tưởng chừng như đối lập. Tình yêu có quy luật tự nhiên mà lí trí không giải thích được. Người ta tìm đến với tình yêu, soi mình vào tình yêu để tự nhận ra chính bản thân mình.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Nhà thơ còn hình dung ra sóng như thể một con người, con người của suy tư, tìm kiếm. Cũng như sóng, trái tim người con gái không chấp nhận sự tầm thường, luôn khát khao vươn tới cái lớn lao: "Sông không hiểu nổi mình/ Sóng tìm ra tận bể".</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Nhịp thơ thay đổi từ hai/ba chuyển sang một/hai/hai. Một quan niệm mới mẻ về tình yêu vang lên trong sự biến đổi của âm điệu: Nếu sóng không hiểu nổi mình, sóng sẽ dứt khoát từ bỏ nơi chật hẹp để đến với cái bao la khoáng đạt một cách đầy tự tin, chủ động.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Người con gái khao khát yêu thương nhưng không còn cam chịu nữa. Sóng tìm ra bể chính là hành trình nhận thức của chính mình, nhận thức giá trị đích thực của tình yêu: một tình yêu thật say đắm mà cũng thật quyết liệt. Đó là khát vọng tình yêu của Xuân Quỳnh, khát vọng cũng đã làm rạo rực xôn xao trái tim bao người, như sóng biển luôn trường tồn với thời gian. Từ ngàn xưa con người đã đến với tình yêu và mãi còn đến với tình yêu như con sóng ngoài xa kia mải miết chạy vào bờ. "Ôi con sóng ngày xưa. Và ngày sau vẫn thế. Nỗi khát vọng tình yêu. Bồi hồi trong ngực trẻ"</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Đây là một liên tưởng thú vị, bởi vì cũng như sóng biển tự bao giờ cho tới nay, tình yêu vẫn luôn luôn là nỗi khao khát của con người. Nếu tình yêu là nỗi khát vọng, khát vọng tình yêu là khát vọng vĩnh viễn của con người nhất là của tuổi trẻ. Khát vọng tình yêu làm người ta trẻ lại. Sóng biển cồn cào bởi khát vọng tình yêu, đến với tình yêu con người tìm kiếm sự bất tử cho riêng mình. Từ sự liên tưởng kép ấy, Xuân Quỳnh đã bước đầu lý giải sóng biển để hiểu được sóng lòng. "Ôi con sóng ngày xưa . . . . . Bồi hồi trong ngực trẻ". Từ hình ảnh sóng đi ra khơi xa rồi sóng lại vỗ vào bờ, nhà thơ liên tưởng tới tình yêu. Đấy phải chăng là điều mà Xuân Diệu từng phát biểu: Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ không thương một kẻ nào.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Cả đoạn thơ trên nói chung về sóng biển và tình yêu, như một quy luật của cuộc sống. Đến đoạn thơ tiếp theo, tình yêu trở nên cụ thể, đó là tình yêu của anh và của em. Ý thơ phát triển rất hợp lý, từ thơ sâu sắc làm nên dáng nét suy tư trong thơ của Xuân Quỳnh: "Trước muôn trùng sóng bể/ Em nghĩ về anh, em/ Em nghĩ về biển lớn/ Từ nơi nào sóng lên?". "Trước muôn trùng sóng bể/ Em nghĩ về anh, em". Thắc mắc về biển cả chính là thắc mắc về tình yêu. Bởi vì thắc mắc về tình yêu chính là thắc mắc về người mình yêu. Đó là một hiện tượng tâm lý thông thường trong tình yêu - yêu có nghĩa là rất rõ về người mình yêu. Con sóng từ đối tượng cảm nhận đã được dấy lên thành đối tượng suy tư cũng như tình yêu sóng luôn bất ngờ và đầy bí ẩn khát khao kiếm tìm và lí giải.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Đây là phản ứng tâm lí thông thường của con người trước tình yêu. Xuân Diệu - Xuân Quỳnh đã thú nhận một cách hồn nhiên sự bất lực của mình khi đi lý giải tình yêu. Bởi vậy trái tim yêu không ham phân tích rạch ròi, dẫu nó đòi hỏi nhận thức mãnh liệt: Tìm ra tận bể để suy nghĩ, trăn trở, đó là bức xúc về tình cảm hơn là về trí tuệ. Xuân Quỳnh không đưa ra một định nghĩa hoàn hảo về tình yêu mà chỉ bộc bạch sự bất lực dễ thương của mình trước điều bí ẩn nhất của con người: Nhà thơ Xuân Quỳnh đã liên hệ tâm lý ấy bằng hình tượng nghệ thuật hồn nhiên, dễ thương và gợi cảm: Vì tình yêu muôn thuở có bao giờ đứng yên. "Sóng bắt đầu từ gió. . . . Khi nào ta yêu nhau". Yêu, rõ ràng là thế mà đôi khi cũng không biết nó là gì. Nó cụ thể mà mơ hồ, nó gần gũi mà xa xôi, đơn giản mà phức tạp. Nó như những con sóng với nghệ thuật nhân hóa:</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Con sóng dưới lòng sâu/ Con sóng trên mặt nước/ Ôi con sóng nhớ bờ/ Ngày đêm không ngủ được Trí tưởng tượng đã giúp nhà thơ lý giải một hiện tượng của thiên nhiên: Con sóng nhớ biển, nhớ bờ cho nên ngày đêm liên tục vỗ vào bờ. Đâu đây có hình ảnh ý thơ của Xuân Diệu: Bởi đẹp đẽ cát vàng/ Thoai thoải hàng thông đứng/ Như lặng lẽ mơ màng/ Suốt ngàn năm bên sóng (biển). Sóng bắt đầu bằng nỗi nhớ, mang trong mình nỗi nhớ, nỗi nhớ là tín hiệu đầu tiên là biểu hiện rõ nét nhất của tình yêu. Cũng như vậy, yêu có nghĩa là nhớ, nhớ cả trong mơ cũng như khi còn thức. Yêu anh có nghĩa là nghĩ đến anh, luôn luôn nghĩ đến anh: Lòng em nghĩ đến anh/ Cả trong mơ còn thức</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p> <span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Những liên tưởng trên đây giúp ta thấy cách diễn tả của Xuân Quỳnh chân thật và hồn nhiên biết chừng nào. Ở thơ của Xuân Quỳnh có sự liên kết giữa cái hồn nhiên, chân thật ấy với chất suy tư một cách tinh tế và chặt chẽ làm cho bài thơ ánh lên vẻ đẹp của một tâm hồn suy nghĩ. Người ta nói yêu nhau tức là cùng nhau nhìn về một hướng. Còn nhà thơ Xuân Quỳnh của chúng ta thì lại bảo: Dẫu xuôi về phương Bắc/ Dẫu ngược về phương Nam/ Nơi nào em cũng nghĩ/ Hướng về anh - một phương. Hình ảnh "Hướng về anh - một phương", đó phải chăng là nỗi nhớ trong tình yêu, nhà thơ muốn làm bật lên tình cảm thủy chung duy nhất của người con gái. Tình yêu góp phần hoàn thiện nhân cách của mỗi người. Qua hình tượng "sóng" và "em" Xuân Quỳnh đã nói lên khát vọng chân thành táo bạo, khát vọng tình yêu sôi nổi mãnh liệt thủy chung nhất của mình.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Dù đi đâu, dù xuôi ngược bốn phương thì em cũng chỉ hướng về anh, có anh, cho anh. Nhà thơ lại trở về với hình ảnh những con sóng để làm điểm tựa cho ý tưởng của mình. Bởi vì, dù có xa vời cách trở bao nhiêu, con sóng vẫn tới được bờ: Ở ngoài kia đại dương/ Trăm ngàn con sóng đó/ Con nào chẳng tới bờ/ Dù muôn vời cách trở. Xuân Quỳnh khát khao tin tưởng một tình yêu lớn như sóng biển nhất định sẽ tới bờ dù muôn vời cách trở. Trái tim mẫn cảm mách bảo chị đó trong một hành trình không đơn giản trong nỗ lực luôn vượt lên chính mình để hoàn thiện chính mình. Khát vọng được sống hết mình trong tình yêu, hóa thân vĩnh viễn trong tình yêu muôn thuở đã kết tinh trong khổ thơ cuối cùng: Cuộc đời tuy dài thế/ Năm tháng vẫn đi qua/ Như biển kia dẫu rộng/ Mây vẫn bay về xa. Tình yêu là một biểu hiện của cuộc đời, tình yêu chính là cuộc sống. Cho nên đoạn thơ cuối cùng mở rộng tứ thơ - tình yêu không phải chỉ là của anh và em mà tình yêu phải hòa trong biển lớn nhà thơ gọi là "biển lớn tình yêu": Làm sao tan được ra/ Thành trăm con sóng nhỏ/ Giữa biển lớn tình yêu/ Để ngàn năm còn vỗ.</span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Khát vọng của tìmh yêu cũng là khát vọng được sống, gắn bó với cuộc đời như những con sóng hòa vào biển rộng bao la. Nếu con sóng trong thơ tình Xuân Diệu là con sóng ham cuồng nhiệt thì con sóng trong thơ yêu Xuân Quỳnh lại là con sóng giàu nữ tính bởi khát khao dâng hiến, hy sinh: sẵn sàng góp tình yêu bé nhỏ vào tình yêu rộng lớn để bất tử trong tình yêu. Sóng vỗ triền miên bất tận như tình yêu gắo bó mãi mãi với cuộc sống. </span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px">Qua hình tượng sóng, người đọc cảm nhậm một cách thấm thía vẻ đẹp của một tâm hồng đầy nữ tính với khao khát một tình yêu vĩnh cửu. Đó cũng là khao khát của muôn người, muôn đời. Qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã diễn tả vừa cụ thể, vừa sinh động nhiều trạng thái, tâm trạng, những cung bậc tình cảm khác nhau trong trái tim của người phụ nữ đang rạo rực khao khát yêu đương. Mỗi trạng thái tâm hồn cụ thể của người con gái đang yêu đều có thể tìm thấy sự tương đồng của nó với một khía cạnh, một đặc tính nào đó của sóng. Sóng với Xuân Quỳnh những lời thơ được viết ra dường như đều trả giá bằng chính trải nghiệm của cuộc đời mình. Đúng như ai đó đã nhận định, Xuân Quỳnh chẳng khác nào một loài xương rồng kiên cường và kỳ diệu trên sa mạc đã vắt kiệt mình để nở những bông hoa tuyệt quý cho đời.</span></span></p><p> <span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Tuyền Nguyễn, post: 164799"] [FONT=arial] [SIZE=4][B]Phân tích hình tượng "Sóng" trong bài thơ "Sóng" của Xuân Quỳnh. [I]B[/I][/B][/SIZE][/FONT][B][I]ài làm:[/I][/B][FONT=arial] [SIZE=4] Xuân Quỳnh nhà thơ của tình yêu, mặc dù thơ chị không chỉ viết về đề tài tình yêu, Xuân Quỳnh đã để lại một số bài thơ tình thật xuất sắc như: Thơ tình cuối mùa thu, Tự hát, Thuyền và biển, v.v.. Bài thơ Sóng cũng nằm trong số những bài thơ tình đặc sắc ấy. Mượn hình tượng Sóng để nói về tình yêu, Xuân Quỳnh bằng cảm nhận riêng đầy nữ tính, hình ảnh sóng lại là một phân thân của chính nhà thơ cùng cất lên tiếng nói của tình yêu đôi lứa. Xuân Quỳnh vừa bày tỏ niềm khao khát về một tình yêu lí tưởng, lại vừa hướng tới một hạnh phúc đời thường giản dị và thiết thực. Mở đầu bài thơ là một trạng thái tâm lý đặc biệt của một tâm hồn đang khao khát yêu đương: "Dữ dội và dịu êm/ ồn ào và lặng lẽ". Sóng mang hai nét tình cảm đối lập, đầy mâu thuẫn. Đó cũng chính là trạng thái khác thường của một trái tim đang cồn cào khao khát yêu đương. Nhịp hai/ba câu thơ súng đụi, cộng hưởng: Dữ dội, ồn ào, dịu êm, lặng lẽ. . .đã thể hiện sự đối cực của nhịp sóng và nhịp đập trái tim người con gái đang yêu. Miêu tả sắc thái, cung bậc khác nhau của sóng liên tưởng đến quy luật tình yêu. Tình yêu là sự dung hòa những sắc thái tình cảm tưởng chừng như đối lập. Tình yêu có quy luật tự nhiên mà lí trí không giải thích được. Người ta tìm đến với tình yêu, soi mình vào tình yêu để tự nhận ra chính bản thân mình. Nhà thơ còn hình dung ra sóng như thể một con người, con người của suy tư, tìm kiếm. Cũng như sóng, trái tim người con gái không chấp nhận sự tầm thường, luôn khát khao vươn tới cái lớn lao: "Sông không hiểu nổi mình/ Sóng tìm ra tận bể". Nhịp thơ thay đổi từ hai/ba chuyển sang một/hai/hai. Một quan niệm mới mẻ về tình yêu vang lên trong sự biến đổi của âm điệu: Nếu sóng không hiểu nổi mình, sóng sẽ dứt khoát từ bỏ nơi chật hẹp để đến với cái bao la khoáng đạt một cách đầy tự tin, chủ động. Người con gái khao khát yêu thương nhưng không còn cam chịu nữa. Sóng tìm ra bể chính là hành trình nhận thức của chính mình, nhận thức giá trị đích thực của tình yêu: một tình yêu thật say đắm mà cũng thật quyết liệt. Đó là khát vọng tình yêu của Xuân Quỳnh, khát vọng cũng đã làm rạo rực xôn xao trái tim bao người, như sóng biển luôn trường tồn với thời gian. Từ ngàn xưa con người đã đến với tình yêu và mãi còn đến với tình yêu như con sóng ngoài xa kia mải miết chạy vào bờ. "Ôi con sóng ngày xưa. Và ngày sau vẫn thế. Nỗi khát vọng tình yêu. Bồi hồi trong ngực trẻ" Đây là một liên tưởng thú vị, bởi vì cũng như sóng biển tự bao giờ cho tới nay, tình yêu vẫn luôn luôn là nỗi khao khát của con người. Nếu tình yêu là nỗi khát vọng, khát vọng tình yêu là khát vọng vĩnh viễn của con người nhất là của tuổi trẻ. Khát vọng tình yêu làm người ta trẻ lại. Sóng biển cồn cào bởi khát vọng tình yêu, đến với tình yêu con người tìm kiếm sự bất tử cho riêng mình. Từ sự liên tưởng kép ấy, Xuân Quỳnh đã bước đầu lý giải sóng biển để hiểu được sóng lòng. "Ôi con sóng ngày xưa . . . . . Bồi hồi trong ngực trẻ". Từ hình ảnh sóng đi ra khơi xa rồi sóng lại vỗ vào bờ, nhà thơ liên tưởng tới tình yêu. Đấy phải chăng là điều mà Xuân Diệu từng phát biểu: Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ không thương một kẻ nào. Cả đoạn thơ trên nói chung về sóng biển và tình yêu, như một quy luật của cuộc sống. Đến đoạn thơ tiếp theo, tình yêu trở nên cụ thể, đó là tình yêu của anh và của em. Ý thơ phát triển rất hợp lý, từ thơ sâu sắc làm nên dáng nét suy tư trong thơ của Xuân Quỳnh: "Trước muôn trùng sóng bể/ Em nghĩ về anh, em/ Em nghĩ về biển lớn/ Từ nơi nào sóng lên?". "Trước muôn trùng sóng bể/ Em nghĩ về anh, em". Thắc mắc về biển cả chính là thắc mắc về tình yêu. Bởi vì thắc mắc về tình yêu chính là thắc mắc về người mình yêu. Đó là một hiện tượng tâm lý thông thường trong tình yêu - yêu có nghĩa là rất rõ về người mình yêu. Con sóng từ đối tượng cảm nhận đã được dấy lên thành đối tượng suy tư cũng như tình yêu sóng luôn bất ngờ và đầy bí ẩn khát khao kiếm tìm và lí giải. Đây là phản ứng tâm lí thông thường của con người trước tình yêu. Xuân Diệu - Xuân Quỳnh đã thú nhận một cách hồn nhiên sự bất lực của mình khi đi lý giải tình yêu. Bởi vậy trái tim yêu không ham phân tích rạch ròi, dẫu nó đòi hỏi nhận thức mãnh liệt: Tìm ra tận bể để suy nghĩ, trăn trở, đó là bức xúc về tình cảm hơn là về trí tuệ. Xuân Quỳnh không đưa ra một định nghĩa hoàn hảo về tình yêu mà chỉ bộc bạch sự bất lực dễ thương của mình trước điều bí ẩn nhất của con người: Nhà thơ Xuân Quỳnh đã liên hệ tâm lý ấy bằng hình tượng nghệ thuật hồn nhiên, dễ thương và gợi cảm: Vì tình yêu muôn thuở có bao giờ đứng yên. "Sóng bắt đầu từ gió. . . . Khi nào ta yêu nhau". Yêu, rõ ràng là thế mà đôi khi cũng không biết nó là gì. Nó cụ thể mà mơ hồ, nó gần gũi mà xa xôi, đơn giản mà phức tạp. Nó như những con sóng với nghệ thuật nhân hóa: Con sóng dưới lòng sâu/ Con sóng trên mặt nước/ Ôi con sóng nhớ bờ/ Ngày đêm không ngủ được Trí tưởng tượng đã giúp nhà thơ lý giải một hiện tượng của thiên nhiên: Con sóng nhớ biển, nhớ bờ cho nên ngày đêm liên tục vỗ vào bờ. Đâu đây có hình ảnh ý thơ của Xuân Diệu: Bởi đẹp đẽ cát vàng/ Thoai thoải hàng thông đứng/ Như lặng lẽ mơ màng/ Suốt ngàn năm bên sóng (biển). Sóng bắt đầu bằng nỗi nhớ, mang trong mình nỗi nhớ, nỗi nhớ là tín hiệu đầu tiên là biểu hiện rõ nét nhất của tình yêu. Cũng như vậy, yêu có nghĩa là nhớ, nhớ cả trong mơ cũng như khi còn thức. Yêu anh có nghĩa là nghĩ đến anh, luôn luôn nghĩ đến anh: Lòng em nghĩ đến anh/ Cả trong mơ còn thức Những liên tưởng trên đây giúp ta thấy cách diễn tả của Xuân Quỳnh chân thật và hồn nhiên biết chừng nào. Ở thơ của Xuân Quỳnh có sự liên kết giữa cái hồn nhiên, chân thật ấy với chất suy tư một cách tinh tế và chặt chẽ làm cho bài thơ ánh lên vẻ đẹp của một tâm hồn suy nghĩ. Người ta nói yêu nhau tức là cùng nhau nhìn về một hướng. Còn nhà thơ Xuân Quỳnh của chúng ta thì lại bảo: Dẫu xuôi về phương Bắc/ Dẫu ngược về phương Nam/ Nơi nào em cũng nghĩ/ Hướng về anh - một phương. Hình ảnh "Hướng về anh - một phương", đó phải chăng là nỗi nhớ trong tình yêu, nhà thơ muốn làm bật lên tình cảm thủy chung duy nhất của người con gái. Tình yêu góp phần hoàn thiện nhân cách của mỗi người. Qua hình tượng "sóng" và "em" Xuân Quỳnh đã nói lên khát vọng chân thành táo bạo, khát vọng tình yêu sôi nổi mãnh liệt thủy chung nhất của mình. Dù đi đâu, dù xuôi ngược bốn phương thì em cũng chỉ hướng về anh, có anh, cho anh. Nhà thơ lại trở về với hình ảnh những con sóng để làm điểm tựa cho ý tưởng của mình. Bởi vì, dù có xa vời cách trở bao nhiêu, con sóng vẫn tới được bờ: Ở ngoài kia đại dương/ Trăm ngàn con sóng đó/ Con nào chẳng tới bờ/ Dù muôn vời cách trở. Xuân Quỳnh khát khao tin tưởng một tình yêu lớn như sóng biển nhất định sẽ tới bờ dù muôn vời cách trở. Trái tim mẫn cảm mách bảo chị đó trong một hành trình không đơn giản trong nỗ lực luôn vượt lên chính mình để hoàn thiện chính mình. Khát vọng được sống hết mình trong tình yêu, hóa thân vĩnh viễn trong tình yêu muôn thuở đã kết tinh trong khổ thơ cuối cùng: Cuộc đời tuy dài thế/ Năm tháng vẫn đi qua/ Như biển kia dẫu rộng/ Mây vẫn bay về xa. Tình yêu là một biểu hiện của cuộc đời, tình yêu chính là cuộc sống. Cho nên đoạn thơ cuối cùng mở rộng tứ thơ - tình yêu không phải chỉ là của anh và em mà tình yêu phải hòa trong biển lớn nhà thơ gọi là "biển lớn tình yêu": Làm sao tan được ra/ Thành trăm con sóng nhỏ/ Giữa biển lớn tình yêu/ Để ngàn năm còn vỗ. Khát vọng của tìmh yêu cũng là khát vọng được sống, gắn bó với cuộc đời như những con sóng hòa vào biển rộng bao la. Nếu con sóng trong thơ tình Xuân Diệu là con sóng ham cuồng nhiệt thì con sóng trong thơ yêu Xuân Quỳnh lại là con sóng giàu nữ tính bởi khát khao dâng hiến, hy sinh: sẵn sàng góp tình yêu bé nhỏ vào tình yêu rộng lớn để bất tử trong tình yêu. Sóng vỗ triền miên bất tận như tình yêu gắo bó mãi mãi với cuộc sống. Qua hình tượng sóng, người đọc cảm nhậm một cách thấm thía vẻ đẹp của một tâm hồng đầy nữ tính với khao khát một tình yêu vĩnh cửu. Đó cũng là khao khát của muôn người, muôn đời. Qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã diễn tả vừa cụ thể, vừa sinh động nhiều trạng thái, tâm trạng, những cung bậc tình cảm khác nhau trong trái tim của người phụ nữ đang rạo rực khao khát yêu đương. Mỗi trạng thái tâm hồn cụ thể của người con gái đang yêu đều có thể tìm thấy sự tương đồng của nó với một khía cạnh, một đặc tính nào đó của sóng. Sóng với Xuân Quỳnh những lời thơ được viết ra dường như đều trả giá bằng chính trải nghiệm của cuộc đời mình. Đúng như ai đó đã nhận định, Xuân Quỳnh chẳng khác nào một loài xương rồng kiên cường và kỳ diệu trên sa mạc đã vắt kiệt mình để nở những bông hoa tuyệt quý cho đời. [/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
TUYỂN SINH ĐH, CĐ
Tra điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông (thpt) 2018
Top