Tổng lược về Khổng Minh - Kẻ tiểu nhân cần thiết?

Chị Lan

New member
Tổng lược về Khổng Minh - Kẻ tiểu nhân cần thiết?

Phần I

Lịch sử chân thực luôn bị che giấu dưới vô vàn lớp văn tự bị sửa chữa bị trích lược cùng những lần sách vở mục nát, có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể biết được chân tướng của nó. Thế nhưng, chúng ta cần phải phát hiện và cần có lòng dũng cảm để phát hiện, cùng gây dựng tái tạo sự chân thực của lịch sử. Chúng ta sẽ thử tìm hiểu sự thật lịch sử từ một góc nhìn khác, có thể kể tới như: Gia Cát Lượng là một nhà chính trị xuất sắc, lòng trung của ông với triều Thục Hán khiến người ta cảm khái. Nhưng là một quyền thần và chính khách tiêu biểu trên vũ đài chính trị và quân sự, ông chắc chắn không thể tránh khỏi việc phải chịu những chế ước, những quy tắc trong trò chơi chính trị. Ông không thể là một người không có khiếm khuyết và hoàn toàn trong sáng được. Xin giới thiệu một vài phần trích dịch từ cuốn sách “Sử trhuyết tân ngữ” (NXB Công ty xuất bản Hữu Nghị Trung Quốc) đi sâu khai thác chủ đề thú vị này.

Năm 223 SCN, Thục Hán Chiêu Liệt Đế Lưu Bị liên tiếp gặp phải những trắc trở trầm trọng, thành Kinh Châu, yết hầu trọng yếu vùng Trung bộ bị thúc thủ sau đợt tập kích kìm kẹp của Tào Nguỵ và Đông Ngô, rồi đến Quan Vũ, Trương Phi những đại tướng tâm phúc cũng nối nhau bỏ mạng. Lưu Bị thân chinh đem quân đi chinh chiến, thất bại trong trận Di Lăng phải rút lui, cuối cùng cũng chết bệnh tại thành Bạch Đế.

Lúc trọng bệnh nguy ngập, Lưu Bị triệu vời Thừa tướng Gia Cát Lượng, Thượng thư lệnh Lý Nghiêm gửi gắm hai người phò tá con là Lưu Thiện. Giữa Lưu Bị và Gia Cát Lượng đã từng có một đoạn đối thoại, theo ghi chép từ “Tam quốc chí”, “Thục thư” và “Gia Cát Lượng truyện” ghi lại: “Mùa xuân năm thứ 3 Chương Vũ, tiên chủ lâm bệnh ở Vĩnh An, Triệu Lượng từ Thành Đô tới, những chuyện hậu sự về sau, dặn Lượng rằng: “Ngươi tài gấp 10 phần Tào Phi, ắt trị được nước, định đoạt đại cục. Nếu con ta có thể phò trợ được, hãy giúp nó; nếu nó quả tình bất tài, ngươi có thể tự thay mình vào”. Lượng đổ lệ mà rằng: “Thần những muốn kiệt cùng tận lực, bảo tồn tiết khí trung trinh, đến chết mới thôi!" Tiên chủ lại hạ chiếu cho hậu chủ rằng, "Mi cùng với thừa tướng tòng sự, nhớ phải đối đãi ngài như cha!"
Đoạn đối thoại này cùng những chuyện về sau đã trở thành giai thoại thiên cổ về nghĩa cử quân thần trung trinh nương dựa “tại Bạch Đế gửi gắm con côi ” mà người đời sau vẫn thích nhắc tới. Đoạn đối thoại này, lại đi kèm thêm “xuất sư biểu” do Gia Cát Lượng lập nhân lúc Bắc phạt, từ trước tới giờ vẫn luôn được coi là điển cố thực chứng tôn sùng Gia Cát Lượng là bậc “thiên cổ đệ nhất thần”.
Về việc này, tôi lại có cách nghĩ khác.

Gia Cát Lượng, là một nhân vật theo đuổi thuật Thân Hàn (Thân Bất Hại – Hàn Phi Tử) của phái Pháp gia giữa thời loạn thế, con người ấy không có điểm nào khiêm cung như những bậc tao khách văn nhân vẫn thường được miêu tả mà là một chính trị gia luôn hiểu rõ thời cơ nắm chặt quyền lực và thực lực, vào thời điểm then chốt không bao giờ nương tay với bất cứ ai. Vương chủ thứ hai của ông ta – Lưu Thiện hay bất kỳ đại thần nào trong ngoài triều tới đông đảo dân chúng đều không có ngoại lệ.

Chúng ta xét tích “ tại Bạch Đế gửi gắm con côi” trước nhất.

Tại Bạch Đế gửi gắm con côi, câu nói của Lưu Bị với Gia Cát Lượng “ngươi tài gấp 10 phần Tào Phi, ắt trị được nước, định đoạt đại cục. Nếu con ta có thể phò trợ được, hãy giúp nó; nếu nó quả tình bất tài, ngươi có thể tự thay mình vào” cùng hình tượng “cung kính nghiêm cẩn, nhất nhất một lòng” của Gia Cát Lượng về sau này vừa không phải do Lưu Bị phát kiến ra mà cũng chẳng phải chỉ xảy đến với một mình Gia Cát Lượng. Chẳng cần nói xa xôi, vào đầu thời kỳ Tam Quốc, người sáng lập triều Đông Ngô Tôn Sách lúc lâm chung đã từng được ghi lại tích truyện như vậy. “Tam Quốc chí”, “Ngô thư”, “Trương Chiếu truyện” có viết: “Sách nói với Chiếu: “Nếu Trọng Mưu không gánh vác được, ngươi hãy tự đứng ra đảm đương thay nó. Tấn công trực diện lần nữa mà không thắng thì trở lui chậm về phía Tây, không có điều gì phải lo lắng”. Trương Chiêu trên dâng biểu tấu với nhà Hán, dưới dời Chúc Thành, các tướng lĩnh trong ngoài đều được lệnh riêng. Tôn Quyền vì đau khổ còn chưa rõ rành sự việc, Trương Chiều bèn thân chinh đỡ Quyền lên ngựa, bày binh mà ra trận, sau rồi lòng dân đều theo về."

Lúc bấy giờ, Tôn Quyền tuổi mới tầm 19 còn Lưu Thiện 17 tuổi đã lên ngôi, tuổi đời xấp xỉ nhau. Nhưng khi Tôn Sách băng, quân phiệt cát cứ khắp nơi đang hỗn chiến, Tôn Sách thừa cơ Đông chinh Tây chiến để mở rộng lực lượng nhưng thế lực của ông ta không được củng cố thêm bao nhiêu, rõ ràng không thể so sánh với chính quyền Thục Hán căn cơ ổn định. Vậy nên một loạt những động thái mà Tôn Sách dặn dò Trương Chiêu lúc lâm chung còn trọng yếu hơn nhiều những gì Lưu Bị “gửi gắm con côi” lại cho Gia Cát Lượng. Nói về địa vị, địa vị của Trương Chiếu ở Đông Ngô càng không thể tôn quý như của Gia Cát Lượng ở Thục Hán. Về mặt lịch đại, Tôn – Trương cũng là người đi trước, những kẻ hậu thế chỉ thấy nhắc tới Chiếu Liệt, Khổng Minh mà bỏ qua Hoàn Vương, Tử Bố (Trương Chiêu) rõ ràng không phải bởi không nhớ nổi những việc xưa ấy mà nghĩa cử đẹp nức lòng người ấy e chỉ mang dụng ý tô đẹp hình tượng Khổng Minh. Bởi thế nên nói một cách chân thành, việc ấy chẳng có gì đáng tâm đắc biểu dương cả, nếu muốn nêu gương thì phải nói tới Tôn Sách cùng Trương Chiêu mới phải lẽ.

Mặt khác, vào thời điểm Lưu Bị gửi gắm ở Bạch Đế cũng đâu chỉ có cho vời mỗi Gia Cát Lượng mà còn có cả Lý Nghiêm bên cạnh. Lưu Bị có thể triệu vời Gia Cát Lượng từ tận Thành Đô về để gửi gắm, điều đó cho thấy ông đã có đủ thời gian để suy xét và xử lý vấn đề này. Vậy nên khi gửi gắm lại cho hai người cũng không chỉ vì lý do Lý Nghiêm đang tiện ở cạnh mình mà chắc chắn là đã suy xét thật chín, thậm chí có thể nói là đã phải vắt kiệt tâm can mà quyết như vậy.

Chúng ta biết rằng, chính quyền Thục Hán có nền tảng chủ yếu do 3 tập đoàn thế lực hợp thành: tập đoàn Kinh Sở con cháu chính thất Lưu Bị chiếm địa vị chủ đạo; tập đoàn Đông Châu của Lưu Chương, thứ sử Ích Châu ngày trước; tập đoàn Ích Châu của địa chủ trong vùng. Tập đoàn Ích Châu kể từ thời kỳ của Lưu Chương đã không còn chiếm vị trí quan trọng trong đường chính sự, luôn ở vào thế bồi thuộc, không đáng ngại. Về điểm này, chúng ta xem trong truyện ký “Tam quốc chí” có thể thấy được ngay, Thục Hán nếu trừ đi các thành viên của vương thất, các nhân tài chí sỹ trong phần liệt truyện có 19 người, chiếm 1/3 nhân vật, lại chẳng có lấy một ai là quan thần đại triều mà chỉ là những quan nhàn thuộc lớp thị lang hay quan lại hạ cấp. Do vậy cần phải suy xét tới vẫn là những vấn đề về tập đoàn Kinh Châu và Đông Châu.

Mất yếu điểm chiến lược Kinh Châu; Quan Vũ, Trương Phi lần lượt bại vong rồi trận chiến Di Lăng, một loạt những sự kiện ấy khiến tập đoàn Kinh Sở vấp phải những mất mát to lớn. Trong lúc ấy Lưu Bị bệnh nặng bất xuất, tất nhiên sẽ nghĩ tới cảnh thân mình một khi chẳng còn thì mâu thuẫn giữa 3 tập đoàn này và việc củng cố chính quyền Thục Hán sẽ ra sao. Chúng ta cũng có lý do để tin rằng ông không hoàn toàn tin cậy Gia Cát Lượng và không có những suy xét tính toán riêng.

“Ngươi tài gấp 10 phần Tào Phi, ắt trị được nước, định đoạt đại cục. Nếu con ta có thể phò trợ được, hãy giúp nó; nếu nó quả tình bất tài, ngươi có thể tự thay mình vào”, Lưu Bị tuy đã dốc hết gan ruột mình như vậy thì Gia Cát Lượng cũng chỉ còn cách “khóc ròng mà thưa”: “Thần những muốn kiệt cùng tận lực, bảo tồn tiết khí trung trinh, đến chết mới thôi!”. Thái độ này cho thấy rõ ông ta chỉ dám tận trung tới chết chứ không dám thay mình vào. Dù có thế nào, vào thời kỳ ấy ông ta không thể nào nhanh nhảu mà trả lời một tiếng “vâng” được cả. Nhưng nếu như vậy, nếu quả ngày sau Lưu Thiện không đủ tài lực và Gia Cát Lượng thực sự muốn thay mình vào chỗ ấy thì ông ta sẽ mang tiếng xấu phò tá bất lực, nuốt lời phản chúa. Chính trị, dư luận và cả lòng dân cũng sẽ lưu tội danh “bất thần bất trung bất nghĩa” muôn thuở, rồi bởi thế sẽ đẩy ôg ta vào cảnh bất chốn dung thân. Cho nên Lưu Bị nói lời ấy chẳng nên xét là tin cậy và gửi gắm mà nên xem là một sách lược uy hiếp chế ngự, hay một mưu quyền bất đắc dĩ nội nắm ngoại buông.

Một nhân vật quan trọng khác là Lý Nghiêm, vào thời Lưu Chương là nhân vật nổi trội trong tập đoàn Đông Châu. Từ sau khi Lưu Bị vào làm chủ Thành Đô, Lý Nghiêm đã nhiều lần bình định được những cuộc phản loạn lớn chỉ với một thiểu số binh lực, qua đó đã thể hiện được khả năng chính trị và quân sự xuất sắc của mình. So ra mà nói, Gia Cát Lượng chỉ thi triển được tài năng xuất chúng trong chính trị và ngoại giao chứ về quân sự thì không hề có cơ hội lập công. Do vậy Lưu Bị đã quyết định sáng suốt thế này: “Nghiêm và Gia Cát Lượng cùng thụ di chiếu phò Thiếu chủ; Nghiêm giám hộ Trung Đô, thống lĩnh việc quân trong ngoài” (1).

Trên thực tế, một năm trước khi Lưu Bị lâm chung, năm Chương Vũ thứ 2, thì đã phong Lý Nghiêm làm Thượng Thư lệnh, xét về bậc phẩm thì ngang hàng với Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng lo việc của Thừa tướng, Lý Nghiêm nắm việc quân sự trong ngoài, sự phối hợp này vừa khéo để hai người chế ước cân bằng lẫn nhau tránh lộng quyền. Xem xét từ sự phân phối thực quyền và kết cấu của cơ cấu quyền lực chính quyền nhà Thục Hán cũng làm chúng ta tin rằng người mà Lưu Bị phải phòng tránh lộng quyền, càng không thể là người không chiếm địa vị hàng đầu trong tập đoàn chủ đạo và trong trung tâm quyền lực thời bấy giờ như Lý Nghiêm. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, việc thăng cho Lý Nghiêm từ vị trí một quan lại địa phương là Thái thú Kiền Vi lên tới chức Thượng Thư lệnh, lại thêm xuất phát từ sự thăng tiến về chính trị và cơ sở vốn có đã đưa Lý Nghiêm trở thành đại diện của tập đoàn Đông Châu trên thực tế. Sự thực này đã cho thấy Lưu Bị đối với Lý Nghiêm chỉ là cố chế ngự chứ không phải là đề phòng. Lưu Bị nâng chức nhanh như vậy, một anh kiệt mới chưa từng thâm nhập được vào trung tâm quyền lực như Lý Nghiêm lại trở thành một trong hai trọng thần được gửi gắm, lại còn được lệnh “thống lĩnh việc quân trong ngoài”, liên hệ với cách nói “ngươi có thể tự thay mình vào” rõ ràng mục tiêu Lưu Bị phải phòng bị, chế ngự là Gia Cát Lượng là điều không có gì phải bàn cãi.

Nhưng mặt khác, một bậc Quân vương như Lưu Bị chắc chắn cũng hi vọng hai người bọn họ có thể toàn tâm hợp lực củng cố vương quyền. Vừa vặn Lý Nghiêm ngoài những ưu thế vừa kể còn có một điều kiện thuận lợi khác, đó là ông là người Nam Dương, “có gốc gác cùng với ông Gia Cát lưu khách từ Từ quận”. Vậy nên Lưu Bị hi vọng hai người này có thể tăng thêm khả năng hiệp trợ ràng buộc, nhờ đó thông qua sự hợp tác của hai nhân vật đứng đầu hai tập đoàn lớn để điều tiết hai tập đoàn, ứng phó với những nguy hiểm có thể lường trước và nhất định sẽ xảy đến một khi Lưu Bị qua đời, hòng củng cố hơn nữa chính quyền Thục Hán.

Đáng tiếc là, tính cách và chí hướng nhất quán của Gia Cát Lượng khiến ông ta không thể xét tới Lý Nghiêm và việc cùng Lý Nghiêm phân chia quyền lực, thậm chí đến việc Lý Nghiêm len vào được Thành Đô – trung tâm cơ cấu quyền lực chính trị ông ta cũng bất mãn khôn cùng.

Theo Vietimes
(Còn nữa)
 
Phần II

Nếu chúng ta không phải những người ngây ngô mà tích cực nhìn nhận vấn đề một cách khách quan, thì ngay từ thiên “Xuất sư biểu” mà hậu thế vẫn tôn sùng Gia Cát Lượng cũng có thể cảm nhận sâu sắc được đại quyền độc tôn, khuynh đảo triều chính của Gia Cát Lượng lúc bấy giờ. Thấy rõ rằng, ông ta dắt bước chỉ tay từng hành động của hậu chủ Lưu Thiền, thậm chí còn uy hiếp Lưu Thiền. Đồng thời từ thiên biểu đó ta thấy rõ trong lòng ông ta vẫn còn rất nhiều điều phải ưu tư. Mặt khác, chúng ta cũng có thể qua đó để hiểu rõ cuộc đấu tranh quyền lực khốc liệt trong triều đình Thục Hán lúc bấy giờ.

Hai trọng thần được gửi gắm, xét theo khía cạnh nào cũng đều phải đóng trụ tại Thành Đô, nhất là cỡ tư lệnh tam quân “thống lĩnh việc quân trong ngoài” như Lý Nghiêm. Đặt giả sử sau khi Lưu Bị chết,Thục Hán lâm vào thế cục đối địch với Đông Ngô thì việc Lý Nghiêm lưu tại Vĩnh An là chuyện tất yếu. Nhưng sau khi Thục Hán cùng Đông Ngô “Ngô vương Tôn Quyền cùng nhà Thục cho quan sang sứ, năm ấy qua lại tốt đẹp” (4) vào năm Kiến Nguyên thứ nhất, nếu vẫn để Lý Nghiêm, trọng thần đã được ủy thác thống lĩnh việc quân trong ngoài”, mọi mặt đều được xếp ngang hàng cùng Gia Cát Lượng tiếp tục ở tại Vĩnh An vùng tiếp giáp với Đông Ngô rõ ràng sẽ gây dị nghị. Nhưng trong tình hình như vậy, vào mùa xuân năm Kiến Hưng thứ tư, Lý Nghiêm lại phải đốc tới thành Giang Châu, tuyến thành trì thứ hai để giáp mặt với Đông Ngô, trước sau vẫn chưa thể về Thành Đô - thủ đô trung tâm quyền lực chính trị.

Là người dạn dày giữa chốn quan trường mấy mươi năm, lại có tài lược chính trị quân sự, Lý Nghiêm không thể không hiểu rõ mặt trái của việc ở xa trung tâm quyền lực chính trị. Càng xa rời tập đoàn quan lại của giai cấp thống trị thì sức ảnh hưởng chính trị sẽ càng bị suy giảm, rốt cuộc sẽ dần bị người ta quên lãng.

Lại rõ rằng ông không hề tơ tưởng việc tự mình xưng bá một phương nên không có lý nào ông lại tự nguyện xin đi Giang Châu. Xét những hành động sau này ông từng “trùng tu thành lớn, trong vòng 60 dặm… xin về Ba Châu làm vương quận, Thừa tướng Gia Cát Lượng không cho”(3), ta thấy rõ ông rất muốn đứng vào giữa trung tâm quyền lực.

Chỉ bởi đã biết không thể vào được Thành Đô nên đành chỉ dám xin “lấy Ba Châu làm vương quận”, tin chắc rằng ông cũng hiểu rõ khả năng được như vậy thấp như thế nào, do vẫy có thể đó chỉ là một cách để ông biểu lộ sự bất mãn mà thôi.

Dù thế nào thì, những việc này đều có thể cho thấy ông không phải tự nguyện xa khỏi Thành Đô, bức được ông phải làm việc ấy, trong cả nước Thục duy chỉ có mình ông Gia Cát là làm được vậy mà thôi.

Tên gọi hậu thế dành cho hai người này vẫn là “cố mệnh đại thần”, nghĩa là dù xét về chức quan, địa vị chính trị hay phân phối quyền lực cũng cần phải ngang hàng về cơ bản. Nhưng trên thực tế từ ngày Gia Cát Lượng đưa linh cữu Lưu Bị về Thành Đô thì Lý Nghiêm đã bị gạt sang một bên:

“Kiến Hưng nguyên niên, phong Lượng làm Vũ Hương Hầu, lập phủ quản chính sự. Không lâu sau, lại cai quản luôn cả Ích Châu. Chính sự không phân việc lớn nhỏ đều nằm gọn về mối Lượng”. (Tam Quốc chí, Thục Thư, Gia Cát Lượng truyện)

“Kiến Hưng nguyên niên, phong (Lý Nghiêm làm Đô Hương Hầu, Giả Tiết, thêm cả Quang Lục Huân” (Tam quốc chí, Thục Thư, Lý Nghiêm truyện)

Cùng là trọng thần được gửi gắm, Gia Cát Lượng trước đó đã là Giả Tiết, nay được tấn phong là Hương Hầu, được lập phủ, hưởng lộc đất Ích Châu. Tất cả những chi tiết đó mang ý nghĩa rằng ông ta có thể xin với triều đình lập quan lại trong phủ, là đại quan chính trị quân sự cao nhất của Ích Châu, nắm chắc thực quyền trong tay. Trong khi ấy, Lý Nghiêm tuy cũng được tấn phong Hương Hầu, Giả Tiết nhưng vẫn chỉ thêm được cái hư vị Quang Lục Huân, so ra mà xét, rõ ràng bị yếu thế đi nhiều.

Nếu chúng ta không phải những người ngây ngô mà tích cực nhìn nhận vấn đề một cách khách quan, thì ngay từ thiên “Xuất sư biểu” mà hậu thế vẫn tôn sùng Gia Cát Lượng cũng có thể cảm nhận sâu sắc được đại quyền độc tôn, khuynh đảo triều chính của Gia Cát Lượng lúc bấy giờ. Thấy rõ rằng, ông ta dắt bước chỉ tay từng hành động của hậu chủ Lưu Thiền, thậm chí còn uy hiếp Lưu Thiền. Đồng thời từ thiên biểu đó ta thấy trong lòng ông ta vẫn còn rất nhiều điều phải ưu tư. Mặt khác, chúng ta cũng có thể qua đó mà hiểu được cuộc đấu tranh quyền lực khốc liệt trong triều đình Thục Hán lúc bấy giờ.

Trong “Xuất sư biểu”, ông ta đề cập trước nhất chuyện trước mắt là mùa thu nguy cấp sống còn, tình thế khó khăn rồi chuyển đoạn viết thành: “dốc lòng mở mang thánh đức, làm rạng ngời di đức của tiên đế, xốc lại tinh thần của chí sỹ, không nên coi thường bản thân, nói ra những lời không xác đáng ngăn trở chúng thần biểu lộ lòng trung nghĩa. Nội cung nội phủ hợp thành một, thưởng phạt phân minh, không được để khác biệt. Nếu có kẻ gây tội hay người trung hiếu thì tuỳ nghi mà luận thưởng phạt theo lý xét phân minh của bệ hạ, không được nương tay làm cho hình pháp trong ngoài không giống nhau”.

“Nội cung nội phủ hợp nhất, thưởng phạt phân minh, không được để khác biệt”, câu nói này đã đưa “nội cung” của Lưu Thiền hợp với “nội phủ” của Gia Cát thành “một thể hợp nhất”, cung thất hoàng đế đồng đẳng với phủ đệ thừa tướng.

Sau đó lại nói “nếu có kẻ gây tội hay người trung hiếu thì tuỳ nghi mà luận thưởng phạt theo lý xét phân minh của bệ hạ, không được giảm nhẹ làm cho hình pháp trong ngoài không giống nhau”, chẳng qua là một cách yêu cầu rõ ràng hơn nữa, đòi Lưu Thiền đem mọi sự biến tình hình trong cung phải giao lại cho mạc phủ mà ông ta sẽ “lập phủ” ra để cai quản, không cần dùng tới cơ chế quản lý trong cung nữa.

Nếu Lưu Thiền không đồng tình thì há chẳng phải đã thành ra “hình pháp trong ngoài không giống nhau” rồi hay sao, làm vậy thì “bệ hạ” nhà anh sẽ rước vào những hiềm nghi không “mở mang thánh đức”, không “làm rạng ngời di đức của thiên đế, xốc lại tinh thần của chí sỹ”, “coi thường bản thân, nói ra những lời không xác đáng ngăn trở chúng thần biểu lộ lòng trung nghĩa”, “nương tay” lại còn không “phân minh”.
Tôi tin rằng sau khi đọc hết chừng ấy tội trạng sẽ sản sinh nếu không đồng tình mà Gia Cát Lượng liệt ra, Lưu Thiền ắt hẳn không dám không thuận theo. Những lời này càng giống như một vị thượng cấp giáo huấn thuộc hạ chứ đâu còn là lời của quần thần với hoàng đế. Ấy thế mà những lời ấy lại khiến Gia Cát Lượng được hậu thế tung hô là thiên cổ đệ nhất thần, là bậc thần tử “nhất thân duy cẩn thận”, chẳng lẽ không phải là kỳ lạ hay sao?

Chỉ có điều Gia Cát Lượng cảm thấy chừng ấy vẫn là chưa đủ, sau khi đòi Lưu Thiền chuyển tất cả những sự việc triều chính giao cho mạc phủ của ông ta để xử lý, Gia Cát Lượng còn tiến cử Hướng Sủng tướng quân “để đôn đốc”, nắm quyền cai quản Cận vệ quân của kinh sư, truyền lệnh chỉ cần “việc trong cung đều cần coi sóc giúp ắt có thể khiến đạo đời hoà hợp, ưu việt vạn phần”.

Trước đó, nắm chức đầu lĩnh Cận vệ quân bảo vệ hoàng đế là Triệu Vân tâm phúc của Lưu Bị, Lưu Bị coi Triệu Vân là “nghiêm cẩn trọng yếu, tất có khả năng chỉnh trị, đặc trách nắm nội sự”. Sau khi vào Thành Đô thăng lên làm tướng quân Dực quân, Dực – cũng là Vệ, trước sau vẫn là thống lĩnh cai quản an nguy sát sườn Lưu Bị. Vậy mà lúc bấy giờ, Gia Cát Lượng lại điều Triệu Vân xuất chinh, đổi vị trí ấy cho Hướng Sủng là người mình đã tiến cử nâng đỡ.

Tuy xét từ một khía cạnh nào đó, việc này cũng là để tận dụng hết sở dụng của Triệu Vân nhưng khi liên hệ với ngữ nghĩa và tình hình lúc bấy giờ trước và sau “xuất sư biểu” thì không thể nói việc này không tiềm ẩn những mục đích khác. “Nếu có kẻ gây tội hay người trung hiếu thì tuỳ nghi mà luận thưởng phạt theo lý xét phân minh của bệ hạ, không được nương tay làm cho hình pháp trong ngoài không giống nhau”, câu nói này rõ rằng có hàm ý, chỉ có điều rốt cuộc đang nói tới ai thì trong thời hiện tại này chúng ta tuy không thể nào biết được, có điều cũng nhân đó mà ta phải phục cái kế không lập sử quan của Gia Cát.

Nhắc tới chuyện lập sử quan, chúng ta lại thấy có vấn đề. Tôi nghĩ với một người “làm chính trị thiện nghệ”, có tư duy cẩn toàn lại có tác phong cẩn trọng “đánh hơn 20 gậy là phải đích thân xét quyết” như Gia Cát Lượng không thể nào không biết đến những cái hại của việc không lập sử quan.

Hậu quả trực tiếp nhất của việc “nước không có sử quan” ấy là sau khi Thục mất tuy Trần Thọ là đệ tử của Tiếu Chu sử gia nổi danh bậc nhất đời Thục Hán, trong bối cảnh người lúc bấy giờ sửa chữa sử sách, phụng mệnh biên sửa lại “Tam Quốc chí” thì trong đó chỉ có phần Thục thư do “sự vụ lắm mối, bỏ những sách coi là xa xỉ dị kiến”, những tư liệu các loại thiếu hụt trầm trọng khiến cho rất nhiều nhân vật nổi tiếng và quan trọng không thể dựng thành liệt truyện riêng, cuối cùng chỉ mới sửa được một cuốn thì đã hết cách (5).

Lại giả dụ khi còn trong tay Lưu Bị, do Thục Hán mới được lập nên, không tính xét được đến việc ấy thì trong một khoảng thời gian dài đương chính của Lưu Thiền, chính quyền ổn định vững chắc thì việc ấy càng cần phải được đề cao. Thêm vào bối cảnh có trong tay vô số nhân tài văn sử kiệt xuất như Lưu Ba, Tần Mật, Tiếu Chu, Hứa Tĩnh…, tự xưng là triều truyền thừa chính tông của nhà Hán mà triều Thục Hán lại vẫn “nước không có sử quan”. Ngần ấy việc làm sao có thể giải thích thông lọt bằng sai sót giản đơn “cũng còn có chỗ chưa chu toàn”, mà nếu từ khía cảnh “sự vụ lắm mối” xét ra thì càng làm người ta nghi hoặc mục đích thực sự của việc “nước không có sử quan” này.

Gia Cát Lượng ngoài việc đưa ra những “kiến nghị” mà Lưu Thiền không thể không đồng thuận theo như vậy tất nhiên cũng không quên thu xếp nhân sự chuẩn bị cho việc ông ta rời khỏi Thành Đô bắc phạt. “Thị trung, thị lang Quách Tu Chi, Phí Vĩ, Đổng Duẫn thảy đều dùng được, chí khí trung thuận, được tiên vương di chiếu lại phụng sự bệ hạ. Ngu thần đem những việc trong cung không phân lớn nhỏ đều nghe xét ý quần thần rồi đem thi hành tất có thể bổ khuyết chỗ bất túc, có ích lắm lắm... Thân hiền thần, xa tiểu nhân, ấy là cách Tiên Hán hưng vượng; thân tiểu nhân, xa hiền thần, ấy là cách Hậu Hán khuynh đảo. Ngày Tiên vương còn, mỗi lần cùng thần luận bàn tới việc này đều không đừng được căm hận Hằng Đế, Linh Đế. Thị trung, Thượng thư, Trưởng sử, Tham quân, những đại thần tiết tháo trung trinh này xin bệ hạ gần với họ tin lấy họ thì nhà Hán hưng vượng chỉ còn tính theo ngày mà thôi”.

(Còn nữa)
 
Phần III:

Khổng Minh có biết Lưu Bị không tin mình?

Vào năm Kiến Hưng thứ nhất, Gia Cát Lượng sớm đã “lập phủ quản chính sự, không lâu sau, lĩnh quản Ích Châu”, từ sau đó “chính sự không phân lớn nhỏ đều thu về mối Lượng quyết cả”. Là Thượng Thư lệnh chỉ xếp sau Gia Cát Lượng, lại là một trong hai trọng thần được gửi gắm, Lý Nghiêm chỉ được cái danh hão Quang Lộc Huân, lại bị điều đi Giang Châu xa xôi, hậu quả thực sự của việc này đã dẫn tới việc vắng bóng hoàn toàn vai trò của Lý Nghiêm trong một chiến dịch quân sự lớn như cuộc Bắc phạt lần này.

Chúng ta có thể phát hiện được rằng, Gia Cát Lượng đề xuất một khi ông ta đi khỏi Thành Đô thì hậu chủ “thị trung, thị lang Quách Tu Chi, Phí Vĩ, Đổng Duẫn thảy đều dùng được, chí khí trung thuận, được tiên vương di chiếu lại phụng sự bệ hạ. Ngu thần đem những việc trong cung không phân lớn nhỏ đều nghe xét ý quần thần rồi đem thi hành tất có thể bổ khuyết chỗ bất túc , có ích lắm lắm...”, hết thảy số ấy không trừ một ai là cốt cán của tập đoàn Kinh Sở, không có bất cứ một nhân sỹ nào của Đông Châu hay Ích Châu. Đặc biệt là Lý Nghiêm, là trọng thần được gửi gắm ngang cơ Gia Cát Lượng như thế, “thống lĩnh việc quân trong ngoài”, Thượng thư lệnh đương triều vậy mà trong kế hoạch Bắc phạt đại sự liên quan tới quốc kế dân sinh này lại không hề có cơ hội lên tiếng.

Khi Gia Cát Lượng không ở đó, theo lí mà xét cũng phải do ông chủ trì chính trị trong triều vậy mà trong biểu chương xin đi Bắc phạt, thu xếp nhân sự chủ trì công việc trong triều sau khi đi Bắc phạt của Gia Cát Lượng lại không hề nhắc một chữ nào tới Nghiêm. Dù xét từ khía cạnh nào, đây cũng là một việc không bình thường. Cái Gia Cát Lượng gọi là “thân với hiền thần” thì những nhân sỹ trong tập đoàn Kinh Sở như Quách Du Chi, Phí Vĩ, Đổng Duẫn, Hướng Sủng … tuy quả là hiền thần thực nhưng nói đi thì nói lại, Lý Nghiêm, Phí Quan, Hà Tông, Vương Mưu (6)… chẳng lẽ không phải là hiền thần hay sao. Hơn thế họ cũng không là đại thần được gửi gắm thì cũng là đại thần phẩm cấp cửu khanh, chỉ xét về thứ bậc thôi cũng đã cao hơn nhiều những vị thị trung, thị lang. Không nêu ra họ nói tình nói lý gì cũng chẳng thông, cho nên Gia Cát Lượng làm vậy chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

Trong lòng Gia Cát Lượng, ông ta trước sau gì đều đặt mình ở vị trí tối thượng, coi thường người khác, luôn cho rằng Thục Hán đến khi ông ta “ngày không còn thân này nữa thì khó lòng bước tới Trung Nguyên, tranh hùng cùng nước lớn” (7). Cũng có lý do để tin rằng ông ta nắm rất rõ mục đích của Lưu Bị xếp Lý Nghiêm cùng ông ta phò tá Lưu Thiền là để lợi dụng Lý Nghiêm mà chế ước ông ta. Do vậy, để đảo bảm sự thao túng của ông ta trong chính quyền Thục Hán, ông ta quyết không cho phép người có thể uy hiếp mình về mặt chính trị như Lý Nghiêm bước vào trung tâm quyền lực và nắm thực quyền quân sự. Đó là vì sao ngoài việc ông ta luôn ngăn trở Lý Nghiêm vào Thành Đô, ông ta đã sớm ra tay dấn thêm một bước nữa làm giảm thực quyền của Lý Nghiêm trước khi Bắc phạt.

Như trên tôi đã nói, trước Bắc phạt, Gia Cát Lượng không có cơ hội thi triển tài trí quân sự của mình mà chỉ mãi gắn với tài hoa trong chính trị và ngoại giao. Cuộc nam chinh vừa kết thúc, do đối thủ chỉ được coi là những dân tộc thiểu số man di nên cũng khôg mang lại cho ông ta nhiều tăm tiếng về quân sự. Sau khi ông ta phát động Bắc phạt, phản ứng của nước Nguỵ “coi ở nước Thục chỉ có Lưu Bị. Bị đã chết, bao nhiêu năm chẳng có động tĩnh gì, chẳng có gì là lạ” cũng đã cho thấy về cơ bản Tào Nguỵ không coi ông ta là một đối thủ quân sự đáng để lưu tâm. Do vậy Gia Cát Lượng phát động Bắc phạt, dù cố nhiên xuất phát từ yêu cầu chiến lược của chính quyền Thục Hán. Nhưng phải đối mặt với đối thủ như Lý Nghiêm giàu tài thao lược quân sự, lại là một trong hai trọng thần được gửi gắm, đối mặt cả với những thế lực chính trị không tâm phục khẩu phục ông ta, thì việc Bắc phạt còn là một nhu cầu quyết liệt về chính trị của cá nhân Gia Cát.

Trước Bắc phạt, Gia Cát Lượng từng lấy lý do sau khi Bắc phạt Hán Trung sẽ xuất hiện khoảng trống lực lượng quân sự mà đòi Lý Nghiêm phải điều đội quân đồn trú ở Giang Châu về Hán Trung. Giả dụ Lý Nghiêm quả có đi Hán Trung, rõ ràng quân đội của ông sẽ bị trưng tập, trở thành một nhánh trong đội quân Bắc phạt do Gia Cát Lượng thống soái, ông cũng sẽ trở thành một tướng lĩnh dưới trướng Gia Cát Lượng. Vậy thì những tư cách của vị đại thần được gửi gắm, được Lưu Bị phong cho “thống lĩnh việc quân trong ngoài”, ngang hàng với Gia Cát sẽ bị xoá bỏ triệt để hết mọi địa vị và thực lực trong đối trọng với Gia Cát Lượng. Lý Nghiêm hiểu rõ hậu quả này hơn ai hết nên đã tìm mọi lý do cự tuyệt yêu cầu của Gia Cát Lượng. Về phần mình, trong việc xử lý vấn đề này, Gia Cát Lượng tỏ ra không đủ mạnh để cưỡng theo ý mình được. Bởi Giang Châu là trấn ở tuyến hai khu tiếp giáp giữa vùng Đông Thục Hán với Đông Ngô, Tào Nguỵ, quan trọng không kém vị trí của Hán Trung đối diện với thế lực của Tào Nguỵ phía Bắc, trong chuyện này, Gia Cát Lượng không có cách nào làm người khác tâm phục được, nhất định đòi bám riết lấy lý do đòi Lý Nghiêm và quân ở Giang Châu điều về Hán Trung.

Quá thừa kinh nghiệm chính trị, Lý Nghiêm lúc ấy không những cự tuyệt yêu cầu này của Gia Cát mà còn nhân dịp ấy phản kích lại. Ông thừa thế đòi gom 5 quận ở tuyến phía đông của Thục Hán là Ba, Ba Đông, Ba Tây, Bồi Lăng lại thành Ba Châu, giao cho ông làm Thứ sử.

Vào năm Kiến Hưng thứ nhất, Gia Cát Lượng sớm đã “lập phủ quản chính sự, không lâu sau, lĩnh quản Ích Châu”, từ sau đó “chính sự không phân lớn nhỏ đều thu về mối Lượng quyết cả”. Là Thượng Thư lệnh chỉ xếp sau Gia Cát Lượng, lại là một trong hai trọng thần được gửi gắm, Lý Nghiêm chỉ được cái danh hão Quang Lộc Huân, lại bị điều đi Giang Châu xa xôi, hậu quả thực sự của việc này đã dẫn tới việc vắng bóng hoàn toàn vai trò của Lý Nghiêm trong một chiến dịch quân sự lớn như cuộc Bắc phạt lần này.

Do vậy ông ta chủ ý làm vậy nhằm tỏ rõ sự bất mãn, hơn thế là đòi hỏi phải có được những lợi ích chính trị tương đương như “lĩnh quản Ích Châu” của Gia Cát Lượng, đòi phải làm Thứ sử Ba Châu. Thứ sử tức Châu mục, một khi quả tình có lập ra Ba Châu mà cho Lý Nghiêm làm Thứ sử thì đồng nghĩa với việc đặt toàn bộ vùng phía Đông Thục Hán vào phạm vi thế lực của Lý Nghiêm. Là một Thượng Thư lệnh, Lý Nghiêm lúc ấy sẽ ngang hàng phải lối với thừa tướng kiêm lĩnh lộc Ích Châu Gia Cát Lượng. Yêu cầu này của ông chiếu theo thân phận lúc bấy giờ cùng địa vị của ông trong chính quyền Thục Hán phải nói là rất xứng hợp, không có gì quá đáng cả. Chỉ có điều xét về phía Gia Cát Lượng thì không thể cho phép chuyện ấy diễn ra được. Có điều ông ta cũng không có cách nào nắm được Lý Nghiêm, chỉ đành làm lơ việc ấy không quyết, cũng không nhắc tới việc đòi Lý Nghiêm và quân của ông về Hán Trung. (8)

Lần đầu tiên dám phản bác lại việc người ta chèn ép mình, Lý Nghiêm đã để lộ tiếng nói công khai không hoà hợp lần đầu tiên giữa hai trọng thần của triều Thục Hán, điều này cũng khiến Gia Cát Lượng ý thức được địa vị của mình trong triều bị uy hiếp, thế lực của tập đoàn Đông Châu, Ích Châu là không thể xem nhẹ. Vậy nên Gia Cát Lượng trong “Xuất sư biểu” mới nêu một loạt những động thái thâm thuý khiến người ta phải nghiền ngẫm làm vậy, lại thêm những điều nói với Lưu Thiền như: “Thị trung, thị lang Quách Tu Chi, Phí Vĩ, Đổng Duẫn thảy đều dùng được, chí khí trung thuận, được tiên vương di chiếu lại phụng sự bệ hạ. Ngu thần đem những việc trong cung không phân lớn nhỏ đều nghe xét ý quần thần rồi đem thi hành tất có thể bổ khuyết chỗ bất túc , có ích lắm lắm.... Thân hiền thần, xa tiểu nhân, ấy là cách Tiên Hán hưng vượng; thân tiểu nhân, xa hiền thần, ấy là cách Hậu Hán khuynh đảo. Ngày Tiên vương còn, mỗi lần cùng thần luận bàn tới việc này đều không đừng được căm hận Hằng Đế, Linh Đế. Thị trung, Thượng thư, Trưởng sử, Tham quân, những đại thần tiết tháo trung trinh này xin bệ hạ gần với họ tin lấy họ thì nhà Hán hưng vượng chỉ còn tính theo ngày mà thôi”. Câu nói này có mục đích và định hướng rõ ràng, chính là để có cách giải thích hợp lý, đồng thời qua đó cũng thể hiện sự đấu tranh trong nội bộ chính quyền Thục Hán đã bước vào giai đoạn quyết liệt.


Mùa xuân năm Kiến Hưng thứ 6, Cuộc Bắc phạt mà Gia Cát Lượng đã dày công hoạc định bao lâu nay cũng đã bắt đầu. Nhưng bởi tướng tiên phong Mã Tốc do Gia Cát Lượng đích thân chỉ định thiếu kinh nghiệm thực chiến trầm trọng nên chỉ vài đạo quân của đại quân “biết quyền biến, thiện chiến dạn dày, liệu địa hình chiến cuộc không gì không tỏ, từ Gia Cát trở đi đều phải e dè” (9) do một trong năm đại danh tướng của Tào Nguỵ là Trương Cáp đã dễ dàng đánh bại suốt một dải Nhai Đình, dẫn tới cuộc Bắc phạt lần đầu do Gia Cát vạch nên không chỉ thảm bại quay về không chút vinh quang thắng lợi mà còn gây nên những tổn thất nhất định.

Mã Tốc đại tướng tiên phong do đích thân Gia Cát Lượng phong lúc bấy giờ không giống như chuyện lưu truyền rộng rãi là đi tìm Gia Cát Lượng thỉnh tội mà sau khi thất bại trở về chọn cách sợ tội đào tẩu, sau rồi bị bắt về quy án. Gia Cát Lượng xử tội chết rồi, còn chưa kịp thi hành đã lâm bệnh rồi chết trong ngục. Mã Tốc đào tẩu còn dẫn tới việc Hướng Lang (thúc phụ Hướng Sủng), một cốt cán khác của tập đoàn Kinh Sở có quan hệ tốt với Mã Tốc do biết thông tin mà không trình báo, bị cách chức, sau rồi ưu nhàn tận những 20 năm ròng (về việc này có thể xem cuốn “Gia Cát Lượng không giết Mã Tốc”). Có thể nói thế này, lần Bắc phạt đầu thất bại khiến tập đoàn Kinh Sở cùng Gia Cát Lượng bắt đầu phải đối mặt với những vấn đề và trải nghiệm nghiêm trọng nhất kể từ sau khi Lưu Bị qua đời, khởi đầu mối nguy cơ lần này hoàn toàn là do Gia Cát Lượng quá cố chấp nhất nhất theo ý mình.

Về việc lựa chọn người tiên phong trong lần Bắc phạt lần này, Gia Cát Lượng đã tỏ rõ mặt cố chấp ngang ngược trong tính cách của ông ta. Trước khi Lưu Bị lâm chung có thể do biết quan hệ mật thiết giữa anh em Mã thị với Gia Cát Lượng nên từng nhắc nhở Gia Cát: “Mã Tốc nói không bằng làm, không thể dùng vào việc lớn, ngươi phải giám sát chặt!”. Vậy mà Lưu Bị qua đời rồi, “Lượng lại đổi ngoắt, cho Tốc làm Tham quân, mỗi lần gọi vào bàn chính sự, suốt từ lúc trời sáng tới tận khuya”. Có thể thấy Gia Cát Lượng không coi những lời cảnh báo của Lưu Bị ra gì, nói cho nghiêm trọng thì, việc làm này thậm chí có thể nói là một hành vi “phản chủ”. Gia Cát Lượng cứ nhất nhất tự tác, bỏ không dùng những lão tướng như Nguỵ Diên, Ngô Nhất “bỏ để dùng Tốc”, có thể thấy được sẽ khiến những người ấy bất bình đến mức nào. (10).

Nếu Bắc phạt thu được một vài chiến tích nhất định thì những vấn đề này sẽ chỉ như mây mờ khói ảo chẳng có gì quan trọng, nhưng lần Bắc phạt này lại phải thoái lui không một chiến tích, lại chịu những tổn thất khá nặng nề. Trong bối cảnh như vậy, những vấn đề này mới trở nên nghiêm trọng ngoài dự liệu.

Trước hết, Gia Cát Lượng phải đối mặt với những chất vấn của phe có thực quyền trong quân đội gồm Nguỵ Diên, Ngô Nhất…, tại sao tiên đế đã nói rõ ràng “Mã Tốc nói không bằng làm, không thể dùng vào việc lớn, ngươi phải giám sát chặt”, ngươi đã bội phản lại ý chỉ của tiên đế, không dùng chúng ta mà còn “bỏ để dùng Tốc”. Thứ nữa tất nhiến phải kể tới những lời cật vấn của những đối thủ chính trị trong triều như Lý Nghiêm.

Tập đoàn Đông Châu, Ích Châu tôn Lý Nghiêm làm đầu lĩnh, luôn phải chịu sự chèn ép bài trừ của tập đoàn Kinh Sở của Gia Cát Lượng. Trong cả quá trình Bắc phạt lần này, mang danh là đại thần được ký thác “thống lĩnh việc quân trong ngoài” mà Lý Nghiêm thậm chí còn không có một cơ hội nào để lên tiếng hay để trổ tài. Tuy ông không đến mức ngáng đường hay gây khó dễ cho cuộc Bắc phạt mà Gia Cát Lượng đã dày công hoạch định và chỉ huy lần này nhưng với một cơ hội hiếm có, có khả năng giúp vỗ mặt Gia Cát Lượng và tập đoàn Kinh Sở một phen như thế này, bọn họ chắc chắn không dễ gì bỏ qua mà nhất định sẽ thừa cơ để dâng tấu chương làm to chuyện.

Đối mặt với nguy cơ chính trị nghiêm trọng như vậy, Gia Cát Lượng một mặt tự biện bạch với Hậu chủ: “Thần tài hèn chẳng xứng, liều nắm quân quyền mà điều động ba quân, không thể giúp tỏ tường ý pháp, lúc lâm sự thì sợ hãi, đến cả thành Nhai Đình làm trái thánh ý, gây nên tổn thất dù đã cố ngăn chặn, mọi tội trạng đều vì thần không cách gì đảm đương được. Thần không biết nhìn người, xét việc u minh, tứ bề tội trạng xin chỉ để người đầu lĩnh này chịu, đáng lắm đáng lắm. Xin tự giáng xuống 3 cấp để tự răn mình”. Rõ ràng ông ta cũng biết chỉ riêng những lời “không cách gì đảm đương”, “không biết nhìn người” cũng không khác gì những lời chỉ trích của Lý Nghiêm hay thậm chí của Nguỵ Diên, Ngô Nhất. Do vậy một mặt Gia Cát Lượng còn cần một người gánh hộ những thất bại của cuộc Bắc phạt do ông ta chỉ huy lần này để cho mình một cơ hội thoát thân và cơ hội ấy rõ ràng chỉ có thể đến từ Mã Tốc. Vậy là rốt cục hậu quả chỉ có thể là “lôi Tốc ra chém chết trước thiên hạ”, Gia Cát Lượng thì giáng xuống là Tả tướng quân nhưng vẫn như trước “làm việc của thừa tướng, thực quyền vẫn như trước” (11). Mã Tốc làm con dê tế thần, trở thành vật hi sinh cho cuộc đấu tranh quyền lực và chính trị lần này.

(Còn nữa)
 
Phần IV

Gạt lệ chém Mã Tốc: Lòng Khổng Minh vui mừng khôn tả?

Những giọt nước mắt Gia Cát Lượng khóc Mã Tốc, tôi thấy hoàn toàn không giống gì những điều người ta vẫn ca tụng cho rằng Gia Cát Lượng chấp pháp nghiêm minh hơn cả Tôn Vũ, là bằng chứng cho thấy ông ta có phẩm cách đạo đức cao thượng. Ngược lại, nếu liên hệ với những sự việc ông ta dung túng, biến tướng ủng hộ Pháp Chính giết người tràn lan để xem xét thì lại cho thấy ông ta tự cao tự đại, là con cáo già về chính trị, là một quyền thần chỉ một tay che lấp cả bầu trời trên chính trường.

(...) Trong sự kiện này với kết cục Mã Tốc bị hạ sát, tôi cho rằng chính là do Gia Cát Lượng gây nên. Có 4 lý do:

1, Chính Gia Cát Lượng là người phản lại di mệnh của Lưu Bị “bỏ để dùng Tốc”, tội ông ta trước nhất;

2, Lần Bắc phạt này ông ta toàn quyền chỉ huy, tuy Mã Tốc ở Nhai Đình có “làm trái thánh ý” nhưng hành động sau này lại có “gây nên tổn thất dù đã cố ngăn chặn”, những điều này không thể trách tội lên Mã Tốc. Vậy nên tra xét đến cùng thì cũng là do ông ta “không cách gì đảm đương được”, “không thể giúp tỏ tường ý pháp”, đổ hết tội lên Mã Tốc có chiều không thoả đáng.
3, Mã Tốc tuy “trái sự quản chế của Lượng, hành động bất lợi, bị Cáp phá vỡ tan tác”, nhưng cái gọi là “tướng ở ngoài quân mệnh có khi không nghe”, là một chỉ huy tiền tuyến thì phải có khả năng tự chủ, dù có chiến bại thì tội cũng không đến mức phải xử tử.

4. Điểm cuối cùng, trên thực tế là rất quan trọng, chính là Gia Cát Lượng trước giờ đều không giống như những gì người ta ca tụng chấp pháp nghiêm minh công tâm, chấp pháp nghiêm minh của ông ta phải xem đối tượng có phải là nhu cầu chính trị không chứ tuyệt đối không có gì là công tâm.

“Tam quốc chí” “Thục thư” “Pháp chính truyện” viết: “Đường đường là Thái thú Thục quận, Dương Vũ tướng quân, ngoài cai quản thành luỹ, trong mưu sự cùng vương chủ. Đức mỏng oán cừu con con cũng quyết báo thù, sát hại huỷ hoại biết bao người. Hoặc như có người nói với Gia Cát Lượng “Pháp Chính ở Thục quận quá ngang ngược, tướng quân nên bẩm với chúa công, khống chế cái bạo ngược của ông ta”. Lượng đáp: “Chúa công… Vào lúc này, tiến thoái lưỡng nan, Hiếu Trực (tên tự của Pháp Chính) là cánh tay phải của chúa công, ra tay nhanh như chớp, không thể cứu vãn được. Làm sao cấm cản được Pháp Chính mà không làm trái ý ông ta đây!” Pháp Chính ở Thục quận tác oai tác quái, chỉ vì một oán thù cỏn con ngày trước cũng báo thù “sát hại huỷ hoại biết bao người”. Vậy mà Gia Cát Lượng khi được người khác trình tấu, đòi ông đi thỉnh Lưu Bị ngăn cản cái ngạo ngược vô đạo của Pháp Chính thì ngay đến cả việc đi trình tấu chúa công ông ta cũng cự tuyệt. Không những thế, ông ta thậm chí còn thuyết giáo rằng biết Pháp Chính có thể “ra tay chớp nhoáng, không thể cứu vãn” thì bay giờ việc gì phải cấm cản ông ta vui sướng với việc báo thù đây? Ý tại ngôn ngoại, ấy là nói Pháp Chính có công lao to lớn nhường ấy, là người hùng trước mặt đại vương, ông ta có giết mấy người thì cũng xá chi, đến cả sau khi ông ta giết người rồi thì ngăn cản ông ta cũng hoàn toàn không cần thiết, bởi làm vậy sẽ khiến ông ta không vui.

Đây là những lời một người chấp pháp nghiêm minh có thể nói ra miệng được thật quả là miệng lưỡi của kẻ tự tư tự lợi ngang ngược. Trong việc này, phản ứng và cách xử lý của Gia Cát Lượng cùng với những phẩm chất cùng phong cách “một lời thưởng phạt cũng đầy trách nhiệm” vẫn được người ta tôn sùng đã sai khác với nhau quá xa. Nhưng tôi cho rằng đó mới là khuôn mặt thật của ông ta. Bởi ở ông ta, những điều gọi là quốc pháp, quân pháp có cần chấp hành hay không thuần tuý chỉ được quyết định bởi tầm quan trọng của đối tượng phải chấp hành và hơn thế là xem xem nó có hàm chứa nhu cầu chính trị cho việc thực hiện hay không chứ không hề phụ thuộc vào đối tượng đó có điều thất thố hay hành vi sai phạm nào không. Do vậy tôi mới nói rằng chuyện Mã Tốc được sống hay phải chết, Gia Cát Lượng nếu muốn thì hoàn toàn đủ năng lực và quyền lực để Tốc không phải chết. Nhưng ông ta cũng không phải vì hình tượng chấp pháp nghiêm minh của mình, chỉ cần xem cái thái độ và cách xử lý đối với kẻ “giết hại huỷ hoại vô số người” như Pháp Chính cũng đủ biết rõ con người ông ta rồi.

Là mưu sĩ qua lại mật thiết với Gia Cát Lượng lại trụ chân lâu dài giữa trung tâm quyền lực, quen thuộc với thế cục cùng từng sự việc trong chính trị quân sự Thục Hán, Mã Tốc tất nhiên biết những hậu quả của thất bại này về chính trị và quân sự. Ông ta cũng hiểu quá rõ kết quả này sẽ nguy hại ra sao cho Gia Cát Lượng cũng như toàn bộ tập đoàn Kinh Sở, lại càng hiểu rõ con người Gia Cát Lượng. Tôi tin rằng đó mới là nguồn cơn chính của việc ông ta sợ tội mà tìm đường đào tẩu. Do vậy trong ngục ông ta mới viết một bức thư cho Gia Cát Lượng thế này: “Cái nghĩa thâm cùng giết Cổn rồi hưng Vũ (tích xưa cha Vũ là Cổn được vua Nghiêu sai đi trị thuỷ nhưng không thành công nên bị vua Thuấn giết. Vũ kiên trì dốc lòng huy động vật lực sức lực hoàn thành cho bằng được –ND), để công lao thuở bình sinh không bị uổng phí, Tốc này dù có chết cũng không oán hận chi chúa công” (12). Ông ta viện dẫn điển cố “giết Cổn rồi hưng Vũ”, lại dùng các cách nói “để công lao thuở bình sinh không bị uổng phí” một mặt cho thấy ông ta thừa nhận mình có tội, mặt khác rõ ràng cũng bày tỏ ông ta mong trong tình hình khó lòng may mắn được thoát tội như hiện nay có thể để ông ta tự mình gánh chịu hậu quả, giúp Gia Cát Lượng tránh được những đối thủ công kích, tiếp tục nắm giữ cục diện chính quyền Thục Hán.

Nhờ vậy chúng ta có thể hiểu rõ hơn việc vì sao Gia Cát Lượng không màng tới lời khuyên ngăn của những người như Tưởng Uyển, thậm chí còn trừng phạt những người như tham quân Thừa tướng Lý Mạo khuyên ngăn ông ta đừng giết Mã Tốc. Ông ta kiên quyết đòi giết Mã Tốc, còn có thái độ rõ ràng là sợ việc giết hại không thành. Thực sự thì mối quan hệ giữa Gia Cát Lượng với anh em Mã Lăng – Mã Tốc cũng là quan hệ nòng cốt của tập đoàn Kinh Sở, thân mật như anh em thường ngày, nếu ông ta quả thực vì yêu cầu của chính pháp mà đành phải ra tay giết Mã Tốc thì ông ta phải cảm kích những người khuyên ông ta không nên giết Mã Tốc mới phải. Nhưng thực tế ông ta không cảm kích gì những con người ấy mà thậm chí có thể nói là biểu lộ thái độ căm ghét và không ngần ngại tìm cách xử phạt:

“Mã Tốc đại bại ở trận tiền, Lượng đem giết bỏ, Mạo Cáp lấy lời “Tần tha Mạnh Minh, rồi dùng để quản Tây Nhung, Sở giết Tử Ngọc, hai đời sau không mạnh lên được ” thất ý Lượng, bị phạt” (Tam quốc chí, Thục thư...)


Điều này đã chứng tỏ vào lúc ấy ông ta rất cần Mã Tốc chết, nếu không đã không căm ghét những người khuyên ngăn đến mức ấy. Từ đó ta thấy ông ta kiên quyết giết Mã Tốc, khi phán quyết Mã Tốc tội tử hình lại “vì hắn mà đổ lệ”, sau khi Mã Tốc chết lại “tự giam mình, chăm sóc con Tốc như con”, không chỉ thể hiện mối thâm tình của mình với anh em họ Mã mà còn có nguyên nhân chính trị sâu xa, ngần ấy nguyên nhân khiến ông ta không giết Mã Tốc không xong nhưng vẫn lo sợ không giết được.

Trên thực tế, tội trạng thực sự có thể khiến Mã Tốc phải chết vẫn là việc Mã Tốc sợ tội đào tẩu. Nhưng kỳ lạ là, trong biểu chương Gia Cát Lượng thỉnh tội tự giáng chức thì không có lấy một chữ nào nhắc tới việc này, âu đấy cũng là cái cao tay của Gia Cát Lượng.

Vì Gia Cát Lượng lúc bấy giờ cần Mã Tốc gánh hết những trách nhiệm chủ yếu của cuộc Bắc phạt thất bại, nếu Mã Tốc vì sợ tội đào tẩu mà bị xử chết rõ ràng trong vụ thất bại kia thì trách nhiệm của Gia Cát Lượng lại càng phải lớn hơn nữa. Điều này so với những gì ông ta xin tự trừng phạt mình rõ ràng là đã giảm nhẹ đi quá nhiều, không đủ để làm yên sóng gió chính trị vì vụ này mà đang bùng lên căng thẳng bất lợi cho ông ta, vậy nên ông ta mới không nhắc tới việc ấy. Kết cục như vậy vẫn là ông ta thành công trong việc dựa vào cái chết của Mã Tốc để tạm thời hoá giải được những nguy cơ lần này đối với địa vị chủ đạo của bản thân ông ta cùng tập đoàn Kinh Sở trong chính quyền Thục Hán.

Những giọt nước mắt Gia Cát Lượng khóc Mã Tốc, tôi thấy hoàn toàn không giống gì những điều người ta vẫn ca tụng cho rằng Gia Cát Lượng chấp pháp nghiêm minh hơn cả Tôn Vũ, là bằng chứng cho thấy ông ta có phẩm cách đạo đức cao thượng. Ngược lại, nếu liên hệ với những sự việc ông ta dung túng, biến tướng ủng hộ Pháp Chính giết người tràn lan để xem xét thì lại cho thấy ông ta tự cao tự đại, là con cáo già về chính trị, là một quyền thần chỉ một tay che lấp cả bầu trời trên chính trường.

Gia Cát Lượng tuy hi sinh mạng Mã Tốc để tạm thời thoát được những nguy cơ về chính trị và quân sự nhưng ông ta không thu được thành quả quân sự nào, lại cũng chẳng củng cố được địa vị của mình về chính trị. Nghiêm trọng hơn, ông ta không những không chứng minh được năng lực quân sự của bản thân mà còn trao cho Lý Nghiêm, những đối thủ dày dặn chiến công quân sự, những lão tướng trong quân đội như Nguỵ Diên, Ngô Nhất một dịp ghi nhận gót chân Asin về khả năng quân sự của ông ta. Do vậy mục đích của lần Bắc phạt lần này của ông ta không đạt được, thậm chí về chính trị có thể nói đã hoàn toàn thất bại và bị thụt lùi một bước dài.

Thất bại đã được ghi tạc ấy khiến Gia Cát Lượng phải tiếp tục tiến hành Bắc phạt để thoát khỏi thế cục này, xuất phát từ cả nhu cầu phán đoán chiến lược chính quyền Thục Hán lẫn nhu cầu chính trị của bản thân ông ta. Bắc phạt tuy do Gia Cát Lượng chủ động khởi xướng nhưng thất bại Nhai Đình lại đã khởi động cỗ xe chiến tranh mà ông ta cũng không thể kìm nó lại được, khiến cho ông ta dù muốn hay không cũng phải theo đuổi nó. Nhưng cầm lái cỗ xe Bắc phạt này xông về phía trước đẩy số mạng chính trị sau này của mình gắn chặt vào Bắc phạt. Cốt lõi của vấn đề là ở chỗ ông ta thực quả là một tay lái cự phách, tuy cỗ xe Bắc phạt đã không thể ghìm dừng lại được nhưng ông ta vẫn có thể điều khiển phương hướng của nó. Nhờ đó nó khiến ông ta rốt cục tuy không thể thành công cũng vươn tới tột đỉnh huy hoàng trong cuộc đời.

Mùa đông năm đó, Bắc phạt lần 2 mở màn, quân Thục đã có thắng lợi bước đầu, nhưng do quân lương cạn kiện đành thoái lui trắng tay.

Năm sau, năm Kiến Hưng thứ 7, Bắc phạt lần 3 tiếp tục, Gia Cát Lượng điều đại tướng Trần Thức đánh Vũ Đô, Âm Bình của Nguỵ. Thứ sử Ung Châu của Nguỵ là Quách Hoài dẫn quân nghênh chiến, Gia Cát Lượng cho Kiến Uy ra đấu, Quách Hoài rút chạy, Lượng chiếm được Nhị quận. Bấy giờ, Hậu chủ ra chiếu phục chức Thừa tướng cho Gia Cát Lượng. Nhưng trong lần Bắc phạt này cũng vẫn không thấy bất cứ bóng dáng nào của Lý Nghiêm hay những nhân sĩ nòng cốt của tập đoàn Đông Châu và Ích Châu. Tôi tin rằng bọn Lý Nghiêm không thể không có ý kiến trong việc này.

Trong thời gian Gia Cát Lượng Bắc phạt, Lý Nghiêm cũng không ngồi rỗi, mà tích cực liên lạc ngầm với bộ tướng của Tào Nguỵ là Mạnh Đạt, nguyên là Long tướng nhà Thục. Trong một bức thư ông ta từng khuyến dụ Mạnh Đạt thé này: “Ta và Khổng Minh đều được ký thác, tình sâu nghĩa nặng, cách nghĩ gần gụi”. Từ đó có thể thấy, ông luôn ghi tạc trong lòng địa vị chính trị quan trọng của một đại thần được gửi gắm ngang hàng cùng Gia Cát Lượng, luôn lấy đó làm nhiệm vụ của mình và vô cùng coi trọng nó. Nhưng trước sau ba cuộc Bắc phạt quan trọng nhường ấy Gia Cát Lượng đều không có chút biểu hiện gì cho ông tham dự vào. Có thế khẳng định rằng điều đó khiến ông rất bất mãn, do vậy ngoài những biểu hiện lồ lộ như đòi “làm vương quận đất Ba Châu” ra còn có những cách khác để tỏ rõ sự phản kháng của mình đối với thái độ bài trừ của Gia Cát Lượng.

(Còn nữa)
 
Phần cuối

Không trị quốc được thời bình: Khổng Minh cứ phải ra Kỳ Sơn?

... Xưng vương nhận Cửu tích thì đã là chư hầu có “quốc” được phong riêng rồi, cái đỉnh cao mà một thần tử thời đó có thể đạt tới được ấy mà Gia Cát Lượng chối từ thì quả không hiểu được có dụng tâm gì khi đến đoạn cuối lại chấp thêm câu: “đến mười mệnh còn có thể nhận nói chi chín”...

Trong một lá thư ông ta gửi cho Gia Cát Lượng có viết “khuyên Lượng nên nhận cửu tích (9 loại khí cụ Hoàng đế ban cho các chư hầu, biểu thị ý coi trọng cao nhất-ND), nhận tước xưng vương”, điều này cũng tương tự như những lời Tôn Quyền khuyên Tào Tháo xưng đế vậy, nhưng cũng khó để nói cụ thể là ông ta muốn đưa Gia Cát Lượng lên địa vị tột đỉnh hay chỉ là chế giễu Lượng. Dù là thế nào, Gia Cát Lượng cũng hiểu quá rõ Lý Nghiêm tuyệt không có ý tốt nào trong hành động này, vậy nên ông ta đã xác định rõ ràng: “Tôi gốc là kẻ sĩ dưới trời đông, Tiên đế đoái lòng mà dùng tới, làm thần tử có vai vế lớn, bổng lộc nhiều, nay đánh đông dẹp bắc chưa thành, biết mình không đủ tài, mà dám nhận đất Tề, Tấn, ngồi ngôi cao, đâu có cái lý ấy được. Nếu diệt được Nguỵ trở về, bề trên vẫn còn tại vị cùng chư tử hưởng phúc thì đến mười mệnh còn có thể nhận nói chi chín!” (13)

Nhưng lời này của Gia Cát Lượng cũng có chỗ mâu thuẫn, phía trên ông ta nói: “Tôi gốc là kẻ sĩ dưới trời đông, Tiên đế đoái lòng mà dùng tới, làm thần tử có vai vế lớn, bổng lộc nhiều”, dường như đã vừa lòng mãn ý với trạng thái hiện thời của một trọng thần có vai vế lớn, nhưng phía sau lại nói tới chuyện “trở về”. Xưng vương nhận cửu tích thì đã là chư hầu có “quốc” được phong riêng rồi, cái đỉnh cao mà một thần tử thời đó có thể đạt tới được ấy mà Gia Cát Lượng chối từ thì quả không hiểu được có dụng tâm gì khi đến đoạn cuối lại chấp thêm câu: “đến mười mệnh còn có thể nhận nói chi chín”. Câu nói này mâu thuẫn với sự vừa lòng mãn ý ông ta biểu hiện ở phía trên, không chỉ mâu thuẫn mà còn quá gần với đại nghịch bất đạo, “đến mười mệnh còn có thể nhận” chính là nói ông ta thậm chí có thể tiếp nhận nhiều hơn cái ân sủng xưng vương nhận cửu tích, vậy có khác nào nói thẳng là muốn xưng đế đây!

Những lời ấy thốt ra từ miệng Thừa tướng Gia Cát Lượng cực kỳ không tương xứng với phong cách luôn được ca ngợi là “cẩn thận khiêm cung” của ông ta. Nhưng tôi lại cho rằng đó mới chính là bức tranh chân thực về cá tính và tư tưởng của ông ta. Ông ta tuy chối từ kiến nghị của Lý Nghiêm nhưng lại vô tình lộ ra cái tự cao và thậm chí là thái độ coi thường Lưu Thiện. Những lời Trần Thọ nói về ông ta, có mấy câu thật chí lý: “cái chí của Lượng trước là muốn thi triển cái hùng tài đại lược khắp bốn bể, sau là muốn mở mang biên cương đảo lộn đại cục. Nhưng từ ngày xông pha lại chưa đạp được lên đất Trung Nguyên, ngang tài ngang sức với nước lớn”. Mấy lời này, một là cho thấy tham vọng cả đời của Gia Cát Lượng là “trước là muốn thi triển cái hùng tài đại lược khắp bốn bể, sau là muốn mở mang biên cương đảo lộn đại cục”, hai là cho thấy sự đánh giá của Gia Cát Lượng về chính bản thân mình, lộ rõ ông ta tự thấy mình cực cao vời, không chịu xếp sau ai cùng thời. Thực tế thì một đời Gia Cát đều đã trải ra đúng theo những lời ấy.

Kiến Hưng năm thứ 8, đại tướng Nguỵ Tào Chân tấn công Thục theo ba hướng, Gia Cát Lượng chống trả rồi theo đó chuẩn bị xuất quân năm thứ 2 liên tiếp để tiến hành cuộc Bắc phạt lần thứ 4. Lần này ông ta lại nhắc lại yêu cầu đòi Lý Nghiêm dẫn quân Bắc tiến, vào Hán Trung nhận lệnh, về sau trong biểu chương Gia Cát Lượng luận tội Lý Nghiêm đã viết về phản ứng của Lý Nghiêm lúc bấy giờ: “Năm trước thần muốn Tây chinh, muốn vời Bình chủ (Lý Nghiêm-ND) vào Hán Trung, Bình nói những người như Tư Mã Ý đều lập phủ từ chiếu. Thần biết tình hình lân bang của Bình, muốn nhân việc đốc hành để thu lợi, phong cho con Bình làm Đốc chủ Giang Châu, khoản đãi hậu hĩnh, để thu được cái lợi trong nhất thời” (14).

Lý Nghiêm nói lúc bấy giờ “những người như Tư Mã Ý đã lập phủ từ chiếu”, rõ là đúng như Gia Cát Lượng đã nói “muốn nhân việc đốc hành để thu lợi”, nhưng lại lấy việc Tư Mã Ý lập phủ từ chiếu để làm cái cớ đòi hỏi Lượng cũng không phải là một cớ dùng tuỳ tiện. Ông vẫn luôn ghi hận việc Gia Cát Lượng được lập phủ mà ông thì không nhận được ân sủng ngang vậy, lúc ấy ông giả như vô tình mà nhắc lại chuyện ấy để bức Gia Cát Lượng, sự thực là lộ rõ điều kiện để ông Bắc tiến vào Hán Trung: phải cho ông ân sủng mà một trọng thần được gửi gắm xứng đáng được hưởng ngang hàng với Gia Cát Lượng, có thể lập phủ chọn quan thuộc cấp.

Gia Cát tất nhiên không thể đáp ứng cũng không thể cho phép sự việc như vậy diễn ra. Nhưng ông ta cũng hiểu rõ, đối mặt với thế lực hùng mạnh của Tào Nguỵ, cứng rắn với Lý Nghiêm mãi như vậy cũng không phải là việc tốt. Lý Nghiêm với ông ta, tuy đấu tranh quyền lực không khoan nhượng nhưng về điểm căn cơ duy trì sự tồn tại của chính quyền Thục Hán thì không hề có cách nghĩ khác biệt. Do thế ông ta mới chỉ thoả hiệp “phong con của Nghiêm là Phong làm đốc quân Đô đóc Giang Châu, lo việc hậu sự cho Nghiêm”, tiếp tục bảo lưu một vùng Giang Châu cho Lý Nghiêm. Đáp lại sự thoả hiệp của Lượng, Lý Nghiêm cũng có những động thái riêng: “đưa hai vạn người vào Hán Trung”, đồng thời tiếp nhận mệnh lệnh của Gia Cát Lượng, phụ trách việc trong phủ Trung đô Hộ Thử (15), đổi tên mình từ Nghiêm thành Bình. Theo giải thích, hàm nghĩa của chữ Bình đại khái là hành sự có trước có sau, bình ổn thế loạn, cũng khá phù hợp với tình hình lúc bấy giờ.

“Tam quốc chí” “Ngô thư” “Bệ Vũ truyện”: “Thời Tôn Hưu, Vũ làm Lang tướng trong ngũ doanh, đi sứ tới Thục. Trở về, Hưu hỏi cái hay dở của triều Thục, Vũ đáp: “Chủ hôn ám mà không biết cái sai của mình, dung thân cho thần hạ trốn tội. Vào triều họ, thần không nghe thấy những lời chính nghĩa, đi ngang vùng thôn làng hết thảy dân chúng đều ốm yếu xanh xao. Thần nghe chuyện Yến tước sở đường, mẹ con vẫn vui vầy, tự cho mình là yên ổn, bỗng đâu có hoả hoạn mà yến tước vẫn không biết hoạ mà tránh, ấy là cái nghĩa đó vậy!”

Hai đoạn tư liệu này cho thấy, do Gia Cát Lượng hai năm liền xuất binh Bắc phạt, binh lực không đủ, phải điều binh ở các quận tới bổ sung. Nhưng các quận đều lấy đủ mọi lý do để thoái thác xuất binh, Bắc phạt lâm vào thế cục “đa bất tương cầu” (nhiều mà không xin được). Sau khi Gia Cát Lượng mất, một bộ phận lớn binh sĩ và quân tác nghiệp đã chạy bỏ tán loạn, Lã Nghệ làm Trưởng quan ở địa phương mà bao nhiêu năm sau chỉ riêng trong Thục quận đã tra ra hơn vạn người bỏ trốn. Kéo dài cho tới thời kỳ Khương Duy đem quân Bắc phạt vào hậu kỳ nhà Thục, Thục Hán đã xuất hiện cảnh tượng “đi ngang vùng thôn làng hết thảy dân chúng đều ốm yếu xanh xao”, có thể thấy Bắc phạt liên tiếp đã gây hại lớn thế nào đối với kinh tế Thục Hán, thế nên dân chúng trăm họ không ủng hộ Bắc phạt cũng là thường tình, không có gì kỳ lạ cả. Trong bất cứ một thời đại nào, dân chúng đều ghét chiến tranh và mong đợi hoà bình, đó là cái lý cơ bản.  

Một vấn đề khác, vẫn là chuyện Gia Cát Lượng là nhân sĩ truyền thừa của tư tưởng Pháp gia, thi triển những thuật trị nước của Thân-Hàn (Thân Bất Hại – Hàn Phi, chỉ phái Pháp gia nói chung – ND), sử xưng ông ta “nghiêm cẩn dụng pháp” với thuộc cấp, hơn thế lại đại quyền độc đoán, “chính sự bất phân lớn nhỏ đều thu về trong tay Lượng”, “phạt trên 20 trượng do Lượng thân hành phán quyết” có phản ứng phụ là đã trực tiếp dẫn tới triều đình Thục Hán một khi mất đi một nhân tài chính trị xuất sắc đầy thế lực như Gia Cát Lượng thì toàn bộ cơ cấu chính trị sẽ bị đẩy vào cục diện “Chủ hôn ám mà không biết cái sai của mình, dung thân cho thần hạ trốn tội. Vào triều họ, thần không nghe thấy những lời chính nghĩa” về chính trị, về kinh tế thì lại “đi ngang vùng thôn làng hết thảy dân chúng đều ốm yếu xanh xao”. Hậu quả ấy, Gia Cát Lượng kẻ thống trị thực tế , kẻ hoạch định đường hướng chính quyền Thục Hán phải chịu một trách nhiệm không thể chối cãi được.

Chúng ta phải thừa nhận, Gia Cát Lượng là một chính trị gia xuất sắc, sự trung thành của ông với vương triều Thục Hán làm người ta phải cảm phục. Nhưng là một chính khách và quyền thần xuất đầu lộ diện trong cả chính trị và quân sự, ông ta cũng không thể tránh được phải chịu những chế ước nhất định của những quy luật trong trò chơi chính trị quân sự này. Do vậy ông ta không thể là một người không có chút sai lầm, không chút tì vết nào. Một con người của lịch sử không thể nào là hoàn mỹ, sức mê hoặc của nhân cách và đạo đức Gia Cát lượng cùng năng lực về chính trị, quân sự trong sự tôn sùng mù quáng bấy lâu nay đã bị nới rộng, thậm chí phát triển đến sự hoàn mỹ tuyệt đối, phần lớn những tư liệu về vấn đề này còn tồn tại cho đến nay đã bị người ta “nhìn mà không thấy”, hoặc giả bị coi là tư liệu không đáng tin cậy, đó là điều không khách quan. Đối với tôi, sự chân thực cảu lịch sử luôn được ẩn giấu dưới lớp vỏ văn tự đã bị cắt xén, có thể chúng ta vĩnh viên không thể biết được chân tướng, nhưng chúng ta cần phải phát hiện và phải có lòng dũng cảm để phát hiện.

Nguồn: Viettimes​
 
Bài luận văn kiểu gì thế??

Trong thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng tuy chẳng phải là thần thánh tài của ông ta chưa hẳn đã hơn những nhân tài khác như Quách Gia, Tư Mã Ý, Giả Hủ.

Trong bài luận văn trên mình thấy có 2 điểm không phù hợp.

Đó là việc gạt lệ chém Mã Tốc và 6 lần ra kỳ sơn của Gia Cát Lượng.

Mình làm biếng viết dài quá, nên viêt ngắn gọn vầy thôi (nếu ai không đồng ý, muốn mình giải thích rõ thì gặp nhau nói chuyện, mình làm biếng viết).

1. Mã Tốc để mất Nhai Đình một địa thế quan trọng trong chiến lược tấn công Trường An, làm quân Thục tổn thất nặng nề, tội này không chém cũng uổng, vả lại đích thân Mã Tốc nhận nhiệm vụ này và viết giấy cam kết với Gia Cát Lượng.

2. Không trị quốc được thời bình cứ phải ra Kỳ Sơn. Thời Tam Quốc ai bảo là thời bình? Vả lại công để thủ, tiên phát chế nhân không phải là hành động sai. vả lại nước lớn thì có thể thủ, nước nhỏ sao có thể thủ được (Thục là nước nhỏ nhất trong Tam Quốc).
 
Tuy ko còn là fan của Gia Cát Lượng nhưng mà vẫn ủng hộ Lượng 1 phiếu. Lượng giỏi đến mức nào thì ko cần bàn nhưng khó mà làm tiểu nhân đc . Vả lại có câu "Chân lý ở trong lòng người" , 1 kẻ tiểu nhân thế liệu có đc nhân dân ng ta sùng bái hàng trăm năm nay ko ? Chẳng lẽ dân chúng cả trăm năm đều ngu muội hết sao ?

Hoặc bảo Lượng dùng quyền lực để lừa tình dân chúng thì lại càng ko, Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho , sợ ng ta ghi chép cái xấu của mình nhưng có thoát đc cái tiếng bạo quân ko ?
 
Tớ cũng là 1 fan của nhà Thục nhưng cũng không ưa lão bảo thủ , cố chấp , và gây bè cánh Khổng Minh !
- Nếu KM không ích kỷ nghe lời Ngụy Diên ra tắt của hang Tà Cốc thì chưa chắc đã phải " Lục Xuất Kỳ Sơn "
-Nếu lão không bè cánh ghét Ngụy Diên ( 1 tướng tài ) dùng đám vô dụng như Mã Tốc , Dương Nghi vv thì sao nhỉ ?
-Còn nữa lão không dẹp được cái vạ hoạn quan trong cung và thực ra cái tội lớn nhất của lão là gây chiến tranh liên miên làm nhà Thục suy yếu , đến khi lão chết thì Khương Duy tiếp quản 1 cái cơ ngơi ọp ẹp như vậy không thua mới lạ !!!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tam Quốc Chí hay thật nhưng La Quán Trung ca tụng nhà Thục quá mức, nếu nhà thục có Phục Long- Phượng Sồ giỏi như vậy tại sao Phượng SỒ đi với Lưu Bị để rồi chết, tại sao bị 1 mồi lửa đốt sạch 72 vạn quân, tại sao Phục Long tới lúc chết vẫn chưa hoàn thành đc bá nghiệp và Trương Phi- Quan Vũ đều chết bởi TÀo Tháo
 
Lâu nay chu du thiên hạ để kiếm xem có ai tài để bàn chuyện. Quả thật cũng có đôi phần nể phục công tử nào " Tìm sách mò chữ" mà có thể đưa ra hết mọi căn cứ như thế này. Mình cũng tài mọn không có, nay cũng muốn bàn về cho vui. Quan điểm của mình thì có đôi chút nghịch lại với tác giả đây:
Thứ 1 : Gia cát lượng qua vụ gửi gắm của Lưu bị tại thành Bạch đế, vốn là quân nên có lẽ phải chịu nghe lời của Lưu Bị, tuy mình cũng thấy tình tiết này cũng chẳng mấy hay nhưng sau khi nghe bạn phân tích có lẽ cũng đúng phần nào. Tuy bài luận trên đây đề ra khá nhìu dẫn chứng nhằm " hỏi Khổng Minh là 1 người như thế nào?" thì thật cũng CHẲNG ĐI TỚI ĐÂU CẢ. Xét về tất cả thì Khổng Minh có thể suy nghĩ như vậy hoặc có thể không suy nghĩ như vậy. Nếu thật KM có dã tâm muốn xoái ngôi, lộng quyền và khống chế Lưu Thiện ( quả như tào tháo làm với thiên tử) thì thật là không có lý lắm. Bạn đây học nhìu, tài trí hơn mình, mình đây chỉ là 1 người hạ phẩm nói năng không hay xin thứ lỗi cho. Nếu như bạn nói Khổng Minh lộng quyền, nhằm khống chế tất cả thì cũng đúng. Với mình 1 người tướng như vậy là tốt nhất. Thử hỏi màk xem, ngu như " Lưu Bị" và " khờ như Lưu Thiện" nếu không có Khổng Minh thì làm sao có Thục Hán để màk tranh giành như bạn nói. Không xét đâu ai cũng nói răng " Hán thất phục thành quả công Khổng Minh". Nếu xét lại Lưu Bị 3 lần mời Khổng Minh xuống núi, thì thật lúc đó nếu k tin Khổng Minh thì sẽ không có chuyện ấy rồi => Hán thất sẽ không còn vào lúc đó nữa. Tào Tháo thôg minh, uy dũng xuất chúng nếu k tín về khía cạnh " gian hùng", biết dùng người và chủ ý nhứt định. Không như Lưu Bị, vì tấm lòng quá cao cả màk thương người xem nhẹ việc lớn => Dẫn đến thất bại Di lăng, ôm hận mà chết, Không thể nói khổng minh không can Lưu Bị là ý muốn cho Lưu Bị chết, Mà là khổng minh đã biết tính Lưu Bị trọng nghĩa nên thật không cản đc, với lại trước giờ mọi thứ đều do KM hiến kế, Lưu Bị chỉ nghe theo mà có nước, thì làm sao màk KM lại có hàm ý như bạn nói, Vốn có thể nói là KM mượn quân Lưu bành trướng thiên hạ... xem ra chỉ là nói hàm hồ, xét lại lúc đầu KM chỉ là bậc sơn nhân, không màn chính sự, nếu ai có đọc Tam Quốc chắc cũng biết câu nói của Lưu Bị " Bị đây đầu óc đen tối, kinh luân chưa thông, một tay không thể thống nhất thiên hạ, mong có thể cùng Lượng đây thống nhất thiên hạ" ( không nhớ rõ,ý là vậy), vốn là người quân tử thấy van xin lại lục như vậy không lẽ không đành, đã vậy từ chối 3 lần màk LB vẫn ngoan cố đến mời cho thấy rõ tâm ý Lưu Bị tinh tưởng KM màk KM thật cũng muốn theo phò. Lưu Bị và Lưu Thiện quả chỉ đc cái đức cho ng khác theo phò, nói về mưu trí thì còn không sánh bằng được với Lữ Bố. Bài viết của bạn dài nên mình đọc cũng không hết, xin thứ lỗi, nhưng đây là những gì mình xét lại sau khi đọc tam quốc, về việc triều chính, KM làm thế chỉ vì nghĩ Lưu Thiện tuổi nhỏ không gánh vác nỗi nên KM đã sắp đặt hết nhằm phụ giúp Minh Vương trọng việc cai quản. Nếu bạn nói KM nắm quyền triều chính đẩy người tài ra chỗ khác thì sao ko nhắc lại tích Lưu Thiện vì nhớ KM màk viết thư hồi về, KM vẫn bỏ việc quân màk quay về với Lưu Thiện ... vậy theo bạn việc đó vẫn gọi là khống chế hay sao? Đánh tư mã không thành ấy do số trời đã định, Nhà Tào đất mạnh người đông, tướng giỏi quân hùng, minh vương sáng suốt, định ý rõ ràng, tuy gian trá xảo huyệt như bởi đó màk giữ đc nước, yên đc dân,thống trị đc lâu. Còn Hán chỉ là tập hợp những minh vương ngu mụi vì tình, hiếu nghĩa khinh tài, chẳng đáng nói tới, vốn dĩ Thục Hán là tâm điểm chỉ là vì có Gia cát lượng, triệu vân thôi, còn những tướng còn lại chỉ là "hữu dũng vô mưu" không đáng màk nhắc tới. Nói thế nào thì những dẫn chứng trên chỉ cố ý " bôi bám" con người bt GCL, còn việc phê trách con người tài trí siêu phàm GCL thì chỉ đáng chê cười
 
Ở đời chẳng ai là hoàn hảo cả, chẳng ai là tốt đẹp được như Phật. Nói gì nói tui vẫn là fan của Khổng Minh. Con người sống trên đời không toan tính thì chỉ hại bản thân mình. Khổng Minh khôn cái khôn mà cả nghìn năm sau người khác mới biết, làm điều xấu mà nghìn năm sau người khác ngồi ngẫm nghĩ mãi mới nhận ra là quá giỏi rồi. Trong mỗi con người đều có cái xấu, cái thiện. Đừng ngồi moi móc cái xấu người khác nữa, Khổng Minh có tài thực sự. Nói cho cùng Khổng Minh cũng là con người, là con người thì ko hoàn mĩ chỉ có điều họ biết che giấu cái xấu đó đi mà thôi. Sao mọi người không kể đến những cống hiến của ông cho nhà Thục. Dù Khổng Minh có xấu tới mấy nhưng ông có tài là được. Bài viết này hình như tác giả đang ghen ghét vì Khổng Minh quá giỏi mà đang cố gắng tìm ra những điểm xấu của ông. Cái gì được cả thế giới công nhận là đều đúng...
Đọc truyện Tam Quốc thấy bộ mặt giả tạo nhất là Lưu Bị chứ không phỉa Khổng Minh....đừng có viết phiến diện như vậy nữa....
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top