Tồn tại mãi mãi
Con thật sự rất mệt mỏi, con cảm thấy về nhà như mốt khoảng trống cứ đè bẹp lên người con, mọi thứ lặng sâu trong mắt con, mọi thứ ba à...
Lại cầm cố nữa à ba, đã bao lần rồi ba, ba có nhớ chăng, ba có nhớ chăng con chưa từng tự hào về người cha của mình, con chưa một lần cảm nhận được tình yêu thương của cha ngay khi lớp 6.Sao ba lại để mọi người phải khóc, con không có phước của cha, em con cũng zậy.Gia đình mình từ rất lâu rồi chưa từng tồn tại trong mắt con dù chỉ một lần....
Đã hơn hai lần con muốn rời bỏ nơi này, đôi chân con thật nặng nề khi bước ra ngoài.Những khi con muốn nói thật những điều mình muốn, những khi con muốn quan tâm, con muốn nói hết những gì mình nghĩ thì bố mẹ luôn coi con nói xàm, nói nhảm.Tận trong đáy lòng con , lời khuyên chân thành ba à.Điều con muốn nói con cũng nói hết rồi đáp lại con là lời mắng nhiết, biện bạch, quá nhiều rồi, nói đúng hơn là hàng trăm lần hàng vạn lần nghe câu nói đó....
Ba con ơi, con cũng có nhưng tâm tư riêng , cũng có nhưng nỗi niềm riêng như bao người.......
Con thích được ước mơ, nhưng con không dám ước vì con sợ nó sẽ chẳng bao giờ đến dù con biết ước sẽ không mất tiền bạc gì cả..
Con thích được ba chở mình đi mọi nơi, dù đó chỉ là giấc mơ, hay trong một khảnh khắc nào đó con nghĩ về nó cũng được, nhưng con chưa hề thấy điều đó.Ba hiện tại của con cũng chưa từng làm điều đó.Ba luôn nói:"Ba bận rồi con.".Con biết ba làm biếng đưa con đi học hay ba sợ đi với con mất mặt hả ba?
Con muốn được ôm ba như lúc nhỏ, được ba đèo lên xe ngồi ôm eo ba thật chặt nói rắng:Con thương ba nhiều lắm."Sao tự nhiên những con cảm giác trong con ngày mai một dần và chẳng hề còn.Con ghét nói chuyện với ba, ghét ba lại gần con, con ghét tất cả của ba.
Lắm lúc lại cảm nhận được sự tủi thân vây chặt mình, gia đình mình còn gì hả cha .Chỉ là cái hình thức đẹp đẽ bên ngoài, bên trong có gì??
Con muốn ba con từ bỏ thú vui bên ngoài, con muốn được làm một người con tự hào khi nói về ba mình, ....điều đó nửa cuộc đời rồi ba cũng chẳng làm cho con được điều đó...
Con muốn ba mình có thể lắng nghe như một người bạn, có thể xem trọng con cái hơn những thứ đó, con biết rằng Ước muốn chỉ là ước muốn, có thể đi đến cuối cùng sẽ chẳng tìm được câu trả lời.
Có khi nào ba quay về phía con cái mình không ba?"Bà nuôi nó đi, tôi không nuôi con này đâu."Có nên tin đó là câu nói từ chính miệng người cha ruột của mình nói ra không?Tai thì nghe đấy, bao lâu nay con chi ước câu nói đó chưa từng tồn tại.Mọi thứ về gia đình phai nhòa trong hồi ức con, kể cả mẹ..
Ai cũng muốn gạt bỏ con, ngay lúc trong trường, con đều bơ vơ không điểm dừng, không kết thân với ai nhiều vì con sợ họ sẽ chẳng muốn chơi cùng con nữa khi biết nhà mình nghèo.Khi biết gia đình là một mãnh vụn tan nát, một mẫu giấy bị xé chấp nối lại để rồi có nhưng khoảng trống của sự cô đơn theo tháng năm.
Ba con có biết con chưa hề dám so bì với các bạn, biết mình nghèo mình xấu con không dám đòi hỏi gì hơn.Năm nay 9 rồi phải không bacon có được gì đâu chứ.Sống nửa đời người ba có thấy nuối tiếc từng ngày của mình không??Có thấy mình qua ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình không?Có thấy mình thất hứa với con cái, bênh người ngoài chỉ để đánh con mình không?Ba có thấy điều đó không ba?
Ở với ba con tượng ra một điều:Ba chẳng là gì trong con cả , cho dù sau này ba có làm được gì thì đối với con những gì ba gây ra không có gì có thể chữa lành, con có thể tha thứ nhưng những vết sẹo có trong tim con bao giờ mới hết hả ba?Hay là nó sẽ suốt đời như thế, tồn tại mãi mãi...
ST