Lời tác giả: Đây là lần đầu tiên em gửi một câu chuyện đến Blog Radio, không mấy tự tin với khả năng viết của mình nhưng em đã viết theo những gì con tim mình nói! Mong được sự chia sẻ của mọi người!
“Nếu không thể tránh được
Thì hãy đối mặt đi.
Nếu không thể đạt được
Thì hãy quên đi.
Nếu không phải là của mình,
Thì hãy từ bỏ đi...”
Phần I: Khóc
***
Trời đã sang xuân, cơn gió nhè nhẹ len qua từng góc phố, hàng cây, những con đường vẫn mang theo dư âm của mùa đông lạnh lẽo, rụt rè, chầm chậm. Đọng lại đâu đó hơi thở của mùa xuân thanh bạch, du dương và trầm lắng đủ để thấy những gì đã qua không thể níu kéo lại nhưng vẫn còn đâu đó thoảng qua trong kí ức như những giọt sương đọng trên chiếc lá khi nắng chưa tới đỉnh đầu.
Sa nhè nhẹ đến bên ban công, nó đưa tay nhón nhẹ cành hoa lan đang nở, vuốt vuốt cánh hoa rồi ngẩng cao đầu và hít một hơi thật dài để cảm nhận không khí của mùa xuân đang tràn ngập quanh đây. Nhưng sao Sa thấy lòng xao xuyến, một kỉ niệm đang hiện về trong kí ức thân quen mà dường như nó đã đánh mất và lãng quên trong tiềm thức của mình…
“… Sa đứng bên cạnh cây phượng già, gốc nhăn nheo nhưng hoa nở rộ đỏ cả một vùng trời, tiếng ve kêu râm ran trong gió nhảy múa vang đi xa. Mải suy nghĩ, Sa ngồi phịch xuống ghế đá thơ thẩn nhìn lên bầu trời. Bỗng đâu một cành hoa lan rủ xuống làm Sa giật mình…
- Tặng Sa đó - Hải láu lỉnh - mau cầm lấy đi.
- … - Sa lặng thinh và đưa tay đỡ - Giỏ hoa - lan đẹp quá!
- Sa thích lắm hả?
- Ừ - Sa khẽ gật đầu - tặng tôi sao?
- Phải. Tặng Sa đó - Hải nói và chìa về phía Sa những cây kem mát lạnh - mau ăn đi.
Sa vui vẻ cầm lấy cây kem vừa ăn vừa liếc nhìn giỏ hoa lại đưa mắt nhìn Hải.Sao trông Hải đáng yêu lạ!
- Sa nhìn gì thế?
- Không - Sa bất giác - ngày mai… Hải phải ra Hà Nội sao? - giọng Sa bỗng buồn và trầm lắng - Biết bao giờ mới được gặp lại?
- Sa buồn hả? - Hải dò xét.
- Ừ, buồn chứ sao không - Sa bỗng cúi gằm mặt - bộ Hải không thấy buồn sao?
- Có chứ, nhưng… - Hải đưa tay nắm lấy bàn tay Sa - tôi không muốn để Sa biết là tôi buồn.
-Tại sao? - Sa tò mò.
- Vì tôi muốn thấy Sa cười mãi - Hải láu lỉnh - Sa cười trông đáng yêu lắm!
- Thật hả? - Sa bẽn lẽn.
- Ừ.
- Nhưng…
- Vì thế tôi mới tặng Sa giỏ hoa lan kia mà – tiếng Hải chậm rãi - Sa chăm
sóc nó cho chu đáo nhé, vì khi nó nở ra mùa hoa đầu tiên, tôi…sẽ trở lại.
- Thật không? - Sa rạng rỡ.
- Thật.
- Nhưng biết bao giờ nó mới nở ra mùa hoa đầu tiên?
- Nhanh,nhanh thôi mà, chỉ trong nháy mắt kìa.
- Và lúc đó Hải sẽ về thật sao?
- Thật.
- Vậy thì móc ngoặc.
Sa đưa ngón tay út ra chỉ về phía Hải, Hải cười rạng rỡ và chĩa ngón cái đưa sát
vào ngón út của Sa.
- Hải hứa đó!Nhất định mùa hoa lan đầu tiên Hải sẽ về!”
Sao Sa bỗng thấy trống vắng thế? Đã hai mùa hè trôi qua, mùa hoa lan đầu tiên cũng đã lặn sâu vào quá khứ mà sao lời hứa không trở thành sự thật?
Mùa xuân mới lại đến, hoa lan lại nở rộ, mỏng manh, trong trắng. Trắng một nỗi buồn chờ mong.
Sa vẫn đạp xe trên con đường quen thuộc tới trường. Vừa bước vào cửa lớp, Sa đã nghe thấy tiếng bàn tán rì rào của bạn bè. Thấy Sa bước vào mọi người đều im bặt, nhiều ánh mắt đang chĩa về phía Sa. Sa ngạc nhiên chẳng biết chuyện gì, Sa lặng lẽ bước đến chỗ ngồi thì trên bàn có một bó hoa hồng đỏ rực, hoa cuộn tròn, lá vẫn còn những giọt nước đọng lại, đẹp và thuần khiết. Sa bước đến và cầm bó hoa lên.
- Của ai thế này? - Sa quay hỏi Thương, một cô bạn thân từ nhỏ - bó hoa của ai thế?
- Của cậu đó - Thương nhún vai - khi bọn tớ đến đã thấy bó hoa ở đó và dòng
chữ ghi trên bảng kia kìa - Thương nói và chỉ tay về phía bảng.
- “Hoa của Sa” - Sa đọc dòng chữ và quay nhìn bó hoa - của ai nhỉ? - Sa thắc mắc và chợt nhìn phía trong những bông hoa có một tắm bưu thiếp, Sa đưa tay lấy - của ai nhỉ?
Sa mở ra, tấm bưu thiếp không hề có chữ mà bên trong là một bông hoa lan trắng, còn tươi. Sa vội vàng đặt bó hoa xuống và chạy ra ngoài cửa lớp, nó quay nhìn quanh rồi đến lan can trước lớp, người bàng hoàng.
- Sa - Thương tiến lại gần - sao thế?
- Là cậu ấy, chính là cậu ấy - Sa nói.
- Là ai?
- Mùa hoa lan đầu tiên - Sa bất thần và bước vào trong lớp.
Cả ngày hôm ấy nó như người mất hồn, nó trầm ngâm suy nghĩ, nhìn ngắm bông hoa lan trắng trong tấm bưu thiếp. Nó lặng thinh dò xét, kiểm định.
- Mùa hoa lan đầu tiên…đã trở về…
Buổi sáng hôm sau rồi hôm sau nữa Sa đều nhận được những bó hoa và tấm bưu thiếp kì lạ, điều đó làm Sa quyết định phải đến lớp sớm hơn mọi khi vì rất có thể Sa sẽ nhận được câu trả lời cho dấu hỏi lớn của mình.
Sáng hôm đó Sa thức dậy, mặc đồng phục trường và dắt xe đi sớm. Cơn gió đầu mùa thổi ngang qua mái tóc bay bay, sương vẫn còn ướt đậm trên những tàu lá chuối. Những chồi non đang nhú lên trên cành phượng khô tưởng chừng không còn sức sống. Sa lặng người đứng nhìn gốc phượng già… bao nhiêu kỉ niệm đã qua bỗng dưng hiện về nguyên vẹn trong kí ức của nó. Sa phóng vội xe đi, sao lòng nó lại nặng trĩu và buồn man mác?
Đến trường, nó dắt xe để trong lán và từ từ bước lên lớp. Trường vắng tanh không một bóng người, gió đìu hiu, sương dày đặc, điều đó làm cho nó rùng mình rờn rợn. Đến lớp, Sa nhậ ra cánh cửa lớp đã mở, ghé mắt qua mấy hàng cửa sổ nó nhìn vào trong lớp…
Vẫn bóng dáng ấy, thân quen!
Nhưng sao lại gầy gò và dường như thấp đi thì phải? Và rồi người thanh niên trong lớp đang cầm viên phấn viết dòng chữ quen thuộc mà mấy ngày nay Sa nhận được: “Hoa của Sa”. Cậu thanh niên quay xuống lớp, đặt viên phấn lên trên bàn và tay cầmmột giỏ hoa lan trắng tiến về phía bàn Sa, ngắt một bông lan nhỏ trong cành hoa lan dài và đẹp và đặt vào trong tấm bưu thiếp và quay mặt nhìn ra phía cửa lớp.
Cậu bắt gặp cái nhìn của Sa…
- Đúng là cậu! - Sa thốt lên và bỏ chạy - là…
Chàng thanh niên cũng vội chạy theo và lôi tay Sa lại.
- Đã hai mùa hè trôi qua… mùa hoa lan đầu tiên… cũng đã đi vào quá khứ - giọng Sa trách móc - cậu còn về đây làm gì? - Sa bật khóc - lời hứa đã bay
xa rồi…
- Chị hãy bình tĩnh - chàng trai nói.
- Chị? - Sa ngạc nhiên.
-Vâng. Em và anh Hải là hai anh em sinh đôi.
- Sinh đôi?
- Đúng. Nhưng giờ điều đó không quan trọng - chàng trai bỗng hạ giọng - mùa hoa lan đầu tiên anh…đã trở về theo đúng lời hứa, nhưng… - giọng chàng trai đầy cảm xúc-…anh ấy về tìm chị cùng một cơn gió.
- Cậu nói gì tôi không hiểu - Sa bắt đầu trấn tĩnh.
- Lâu rồi, vào mùa hoa lan đầu tiên, anh đã đi mua nó - chàng thanh niên nói và chỉ tay về phía giỏ hoa lan mình đang cầm - anh muốn mang nó về gặp chị. Nhưng…
- Chuyện… chuyện gì đã xảy ra? - Sa hỏi.
- Trên đường về, anh đã gặp tai nạn…một chiếc ôtô… - chàng trai thở dài và cười gượng -…vào đúng thời khắc anh cảm thấy hạnh phúc nhất…
- Cậu đừng nói nữa, tôi…
- Sau ca phẫu thuật ở viện, anh nằm liệt giường ba tuần liền. Và…điều cuối cùng anh ấy có thể làm trước khi rời bỏ cuộc đời này là…- chàng thanh niên lấy từ trong túi ra một tờ giấy đã cũ, nhàu nát vết thời gian, cậu đưa cho Sa và đôi mắt không rời khỏi nó - …nó là của chị…
Sa run rẩy đưa tay cầm lấy tờ giấy,nó mở ra. Sa nhìn thấy những nét chữ run run và khô cứng nhưng chứa đựng đầy cảm xúc,nhiều tình cảm và sự nhớ thương mong chờ.
“Trời nắng, gió thổi, hồn bay bổng
Bay về lời hứa…lan…đầu mùa…”
Sa nấc nở đọc lên từng chữ.
- Ôi không… - Sa thốt lên đầy đau đớn.
- Đây là… tất cả những gì còn sót lại của anh - chàng trai đưa cho Sa một giỏ lan trắng - nó… là của chị - rồi lặng lẽ bước đi.
Sa đưa tay đón lấy, nước mắt tràn trên mi, nó ngước mắt lên giỏ lan trắng. Mưa xuân rơi ướt đẫm lan, chảy xuống khoé mi cay nồng. Mùa hoa lan đầu tiên đã trở về. Trở về trong kí ức của quá khứ êm đềm, trở về trong hiện tại với sự thật buồn đau và tương lai cho một sự yêu thương tràn trề.
Gió lay nhẹ cành hoa, mùa hoa lan đầu tiên…
Phần II: Mưa.
Trời đang mưa rả rích. Những hạt mưa mỗi lúc một dày hạt hơn, không khí đã hiện rõ cái vẻ tĩnh mịch, gió thổi ào ào cuốn những hạt mưa đi xa. Bão mà! Lòng Sa thoáng qua một nỗi buồn man mác.
“Sự khôn ngoan là gì,
Chính là sự cố gắng của con người,
Vượt lên sợ hãi
Vượt lên hận thù,
Sống tự do,
Thở hít khí trời và biết chờ đợi
Dành trọn tình yêu cho những gì tươi đẹp”
Một ý nghĩ thoáng qua đầu Sa, đó là những lời nói của một nhà thơ Hi Lạp nổi tiếng. Liệu hạnh phúc có phải là sự khôn ngoan biết suy nghĩ cho những gì tươi đẹp không? Sa thở dài. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những giọt mưa mỗi lúc một dày và tâm trạng Sa lại nặng trĩu suy tư. Nó quay nhìn cây hoa lan đặt bên cửa sổ, mưa rơi ướt đẫm lan rồi chảy xuống mặn chát. Sa cảm thấy thế! Đã hai tuần trôi qua khi Sa biết sự thật kinh khủng đó,chẳng lẽ Hải đã ra đi vĩnh viễn sao? Hải bỏ lại mình Sa có can tâm không?
“Không! Điều đó không phải là sự thật!”- Sa nói rồi hít thật sâu, nó đưa tay với lấy chiếc cặp và phóng vội xe đến lớp học.
Trời mưa to nên có vẻ lớp học thêm hôm nay ít người,mấy nhỏ bạn của Sa đang đứng nép sát vào hiên để tránh mưa, Sa thoáng nhận ra một nụ cười trong số những người ở đó. Sa dừng vội xe, chạy vội lên hiên. Chào hỏi lũ bạn được một lúc Sa đưa mắt tìm kiếm nụ cười đó. Nụ cười đó đang đứng ngay sau nó mà!
- Trời hôm nay mưa to quá nhỉ?-Quân thốt lên.
- Có bão mà Quân - một giọng nói trong đám đong xen vào - Quân không biết sao?
- Ừ nhỉ - Quân nói và cười vui vẻ.
Như chỉ trực đợi có thế Sa quay lại nhìn. Nụ cười đó bỗng tắt. Sa hiểu chuyện gì xảy ra mà!- Tại sao Quân không bao giờ dành nụ cười ấy cho Sa dù chỉ một lần? Tại sao đối với người khác Quân luôn tặng cho họ nụ cười và cái nhìn trìu mến, còn Sa lại không thể nhận được điều đó từ Quân? Tại sao?
Gió thổi mạnh,một trận mưa lớn vừa qua lại một trận khác kéo đến, nối tiếp nhau. Hai tiếng của giờ học thêm trôi qua nhưng mưa to quá, Sa lại không mang gì theo, lúc nãy đã ướt sũng người rồi còn gì. Nó ngồi xuống chờ mưa tạnh. Đó chỉ là hi vọng. Nó nhìn quanh, lũ bạn về nhà hết rồi. Nó nhìn mưa một cách chăm chú rồi đưa tay ra hứng từng giọt mưa. Những hạt mưa rơi xuống lộp độp trong lòng bàn tay nó rồi khẽ nhỏ giọt rơi xuống đất, nó vội vàng thu tay về nhưng trong lòng bàn tay vẫn còn đọng một chút nước. Hồn nhiên, nó đưa miệng uống những giọt nước trong lành và cười thầm.
- Ngon thật - nó cố hết sức hét thật to - A…a…a…
- Hét to vậy có nhẹ lòng hơn không Sa?
- Quân? - Sa mở to mắt ngạc nhiên - Quân chưa về sao?
- Chưa về thì mới ở đây chứ.
- Thế Quân ở đâu ra vậy? - Sa nói rồi đưa tay quệt nhẹ qua môi để lau chút nước mưa còn dính lại.
-Trông người ta lù lù một đống thế này mà không nhận ra sao? - Quân tếu - tại trời mưa to quá tôi không về được.Còn cậu?
- Cũng vậy.
- Cậu…không sao chứ? - Quân tế nhị - sau chuyện đó…
- À,không…tôi..có sao đâu - Sa thoáng chút hụt hẫng và bối rối.
-…-Quân nhìn nó và không nói gì. Được một lúc, Quân bất ngờ kéo tay Sa chạy ra ngoài trời.
- Cậu điên à? - Sa thốt lên-trời đang mưa to lắm đấy, định đội mưa về nhà sao?
-Cậu cứ hét lên thật to đi.
-Gì cơ?
- Hãy hét lên thật to dưới trời mưa ý,về nhứng gì cậu đang nghĩ mà không thể nói ra với ai, mưa nghe được đấy và rồi nó sẽ vỡ tung ra như những chiếu bong bóng vậy,không ai nghe thấy đâu. Nói đi,cậu sẽ thấy nhẹ lòng hơn.
Sa lặng im, những giọt nước mắt cay nồng từ khoé mi chảy xuống hoà với nước mưa lạnh giá, nó ngẩng cao đầu và hét thật to:
- Hải. Cậu là đồ tồi. Cậu hãy biến mất với mùa hoa lan đầu tiên của cậu đi. Biến mất vĩnh viễn - nó nói rồi quỳ gục dưới mưa. Dường như lòng nó nhẹhơn thì phải.
Sáng hôm nay mưa đã tạnh hẳn rồi, hình như bão đã qua. Sa bước đến trường và gặp Quân, hai đưa nhìn nhau không nói gì rồi lẳng lặng bước về lớp.
Gìơ tan trường, Sa đang mải mê mở chiếc khoá xe bỗng có bàn tay lấy chiếc chìa khoá từ bàn tay nó và đưa vào ổ khoá.
-Quân?
-Cậu không sao chứ? - Quân hỏi dò xét rồi rút chiếc khoá bỏ vào giỏ xe cho Sa.
- Không, cảm ơn cậu.
-Cậu đã nhận thấy chưa? - Quân lại hỏi bằng một giọng dò xét và chẳng để cho Sa kịp trả lời, Quân tiếp lời - thực ra Hải ra đi, điều đó…tôi biết là cậu rất buồn và giận anh ấy không chỉ vì mùa hoa lan đầu tiên anh đã không về mà còn vì anh đã bỏ lại cậu để ra đi vĩnh viễn.Tại sao cậu yêu anh ấy mà…- Quân bỗng hạ giọng -…hình như cậu nhầm tôi với anh ấy thì phải.Tôi có thể giống anh ấy về khuôn mặt, hình dáng, nụ cười, ánh mắt nhưng…
- Quân?
-…Nhưng tôi không phải là anh ấy.Cậu biết chứ?
-…Biết.
- Biết mà tại sao cậu lại…- Quân dường như không thể nói ra được những gì muốn nói,cậu giơ đôi tay lên rồi buông thong nó xuống-cậu…cậu có biết tại sao không bao giờ tôi muốn cười trước mặt cậu hay là nhìn cậu không? Chỉ bởi vì tôi không muốn cậu nghĩ đến tôi như là anh tôi mà điều tôi muốn là cậu hãy nghĩ đến tôi là chính tôi. Cậu không thể sống mãi trong kí ức được, phải sống vì tương lai. Hiểu không?
-Xin lỗi Quân…
-Tôi…tôi có thể yêu cậu thì tại sao, tại sao cậu lại không thể yêu tôi? - Quân dò xét
- …
- Cậu trả lời tôi đi chứ…
- Chỉ bởi vì cậu không phải là Hải - Sa ngẩng mặt nhìn Quân chằm chằm - đừng bắt tôi phải nói ra nhiều hơn thế - nó nói rồi chạy đi thật nhanh.
Nhưng Quân nói đúng, con người không thể sống mãi trong lớp vỏ của kí ức, cần phải biết vượt lên mọi khổ đau để hướng về tương lai. Sau cơn mưa trời lại sáng. Nó đau đớn khi nhận ra sự thật này và lần này nó phải chấp nhận điều đó thật sự, nó đã vĩnh viễn mất đi “mùa hoa lan đầu tiên”. Đã đến lúc phải bắt đầu lại từ đầu, đã đến lúc gạt bỏ quá khứ rồi. Nó bỏ chạy đi và dừng lại khi chiều đã ngả màu tím, gió len qua mái tóc bay bay và thổi nhẹ những giọt mồ hôi nóng hổi lăn trên gò má. Đôi chân đã mệt rã,nó níu lấy thành ghế ở công viên và từ từ ngồi xuống.
- Đứng im đi.
- Quân - Sa giật mình quay lại.
- Vừa chạy xong mà ngồi luôn không tốt đâu, thả lỏng một chút đi - Quân nói và ngồi xuống ghế rồi thở một hơi thật dài.
-Ha…ha…ha - Sa nhìn Quân và bật cười,một nụ cười xoá tan đi mọi đau thương và giận dỗ - trông…trông Quân kìa…
-Tại sao lại cười? Tôi…nói không đúng à? - Quân tỏ rõ vẻ lúng túng - cậu nói rõ xem nào.
- Không, có gì đâu - Sa nói bằng một giọng lả lướt - xem ra người cần thả lỏng phải là Quân đấy - Sa nói với vẻ thích thú và bằng một cách từ từ rồi bỗng hét lên – Quân! Đứng lên!
- Hở? - Quân giật mình đứng dậy - ờ, thì…
- Quân…Quân chạy theo tôi đúng không? - Sa bỗng hạ giọng-tại sao lại làm vậy? Không yên tâm à?
- Ừ, này…- Quân nói và đưa cho Sa một lon nước ngọt - chỉ có điều là vất vả hơn Sa. Thì- Quân nói và mỉm cười - vừa đạp xe của tôi để đuổi theo Sa vừa giữ luôn cái xe của cậu lại còn phải đi làm sao để cậu không phát hiện ra nữa chứ. Mệt!
-Quân…đúng là…Quân rồi - Sa cúi gằm mặt rồi bật lon nước ngọt và uống một cách thoải mái - ngon quá! Sa hắng giọng và quay về phía Quân - Quân…
- Chuyện gì?
- À ngồi xuống đi - Sa tẳng lờ rồi ngồi xuống ghế, nó rút trong túi ra một chiếc khăn mùi xoa và đưa cho Quân - cầm lấy!
-???
- Cầm lấy đi - mặt Sa đỏ bừng - Còn muốn tôi lau giúp mồ hôi cho sao?cầm lấy.
- Ừ ừ - Quân cầm chiếc khăn và mỉm cười sung sướng. Cậu đưa khăn lên lau những giọt mồ hôi rơi lã chã trên mặt.
- Giúp…giúp tôi nhé! - Sa cố gắng hết sức để nói lên điều nó đang nghĩ - giúp tôi…giúp tôi…làm biến mất đứa con gái yêu Hải trong tôi nhé! - nó quay nhìn Quân bằng một ánh mắt đầy hi vọng -…giúp tôi nhé!
- Chắc chắn rồi - Quân khẳng định rồi tiến lại ngồi gần nó - tôi đợi câu nói này từ lâu rồi. Sa…có thực sự muốn quên không?
-Ừ - Sa lặng thinh - phải bắt đầu lằm gì đây?
- Suy nghĩ kĩ chưa?
- Rồi. Khi chạy đã nghĩ, đã nhận ra tất cả. Hai năm trôi qua rồi còn gì - Sa thở dài- Đã đến lúc phải quên. Làm được không?
- Có tôi giúp Sa cơ mà - Quân nhìn nó và cười trìu mến - không phải lo.
- Lần đầu tiên Quân nhìn và cười với tôi bằng một điệu khiêu khích như thế - Sa tặc lưỡi - khiêu khích không tả nổi.
- Có thích không?
- Có – Sa mỉm cười.
- Vậy thì ngày nào cũng sẽ nhìn và cười với Sa như thế nhé!
- Ừ - Sa nhìn Quân cười một cách đầy thoải mái - cảm thấy dường như rất dễ chịu.Mình về thôi!
- Ừ,về thôi.
Hai người dắt xe về, màu đen của bóng tối heo hút dần chỉ nghe thấy tiếng cười đùa được gió thổi vang đi…
Internet
“Nếu không thể tránh được
Thì hãy đối mặt đi.
Nếu không thể đạt được
Thì hãy quên đi.
Nếu không phải là của mình,
Thì hãy từ bỏ đi...”
Phần I: Khóc
***
Trời đã sang xuân, cơn gió nhè nhẹ len qua từng góc phố, hàng cây, những con đường vẫn mang theo dư âm của mùa đông lạnh lẽo, rụt rè, chầm chậm. Đọng lại đâu đó hơi thở của mùa xuân thanh bạch, du dương và trầm lắng đủ để thấy những gì đã qua không thể níu kéo lại nhưng vẫn còn đâu đó thoảng qua trong kí ức như những giọt sương đọng trên chiếc lá khi nắng chưa tới đỉnh đầu.
Sa nhè nhẹ đến bên ban công, nó đưa tay nhón nhẹ cành hoa lan đang nở, vuốt vuốt cánh hoa rồi ngẩng cao đầu và hít một hơi thật dài để cảm nhận không khí của mùa xuân đang tràn ngập quanh đây. Nhưng sao Sa thấy lòng xao xuyến, một kỉ niệm đang hiện về trong kí ức thân quen mà dường như nó đã đánh mất và lãng quên trong tiềm thức của mình…
“… Sa đứng bên cạnh cây phượng già, gốc nhăn nheo nhưng hoa nở rộ đỏ cả một vùng trời, tiếng ve kêu râm ran trong gió nhảy múa vang đi xa. Mải suy nghĩ, Sa ngồi phịch xuống ghế đá thơ thẩn nhìn lên bầu trời. Bỗng đâu một cành hoa lan rủ xuống làm Sa giật mình…
- Tặng Sa đó - Hải láu lỉnh - mau cầm lấy đi.
- … - Sa lặng thinh và đưa tay đỡ - Giỏ hoa - lan đẹp quá!
- Sa thích lắm hả?
- Ừ - Sa khẽ gật đầu - tặng tôi sao?
- Phải. Tặng Sa đó - Hải nói và chìa về phía Sa những cây kem mát lạnh - mau ăn đi.
Sa vui vẻ cầm lấy cây kem vừa ăn vừa liếc nhìn giỏ hoa lại đưa mắt nhìn Hải.Sao trông Hải đáng yêu lạ!
- Sa nhìn gì thế?
- Không - Sa bất giác - ngày mai… Hải phải ra Hà Nội sao? - giọng Sa bỗng buồn và trầm lắng - Biết bao giờ mới được gặp lại?
- Sa buồn hả? - Hải dò xét.
- Ừ, buồn chứ sao không - Sa bỗng cúi gằm mặt - bộ Hải không thấy buồn sao?
- Có chứ, nhưng… - Hải đưa tay nắm lấy bàn tay Sa - tôi không muốn để Sa biết là tôi buồn.
-Tại sao? - Sa tò mò.
- Vì tôi muốn thấy Sa cười mãi - Hải láu lỉnh - Sa cười trông đáng yêu lắm!
- Thật hả? - Sa bẽn lẽn.
- Ừ.
- Nhưng…
- Vì thế tôi mới tặng Sa giỏ hoa lan kia mà – tiếng Hải chậm rãi - Sa chăm
sóc nó cho chu đáo nhé, vì khi nó nở ra mùa hoa đầu tiên, tôi…sẽ trở lại.
- Thật không? - Sa rạng rỡ.
- Thật.
- Nhưng biết bao giờ nó mới nở ra mùa hoa đầu tiên?
- Nhanh,nhanh thôi mà, chỉ trong nháy mắt kìa.
- Và lúc đó Hải sẽ về thật sao?
- Thật.
- Vậy thì móc ngoặc.
Sa đưa ngón tay út ra chỉ về phía Hải, Hải cười rạng rỡ và chĩa ngón cái đưa sát
vào ngón út của Sa.
- Hải hứa đó!Nhất định mùa hoa lan đầu tiên Hải sẽ về!”
Sao Sa bỗng thấy trống vắng thế? Đã hai mùa hè trôi qua, mùa hoa lan đầu tiên cũng đã lặn sâu vào quá khứ mà sao lời hứa không trở thành sự thật?
Mùa xuân mới lại đến, hoa lan lại nở rộ, mỏng manh, trong trắng. Trắng một nỗi buồn chờ mong.
Sa vẫn đạp xe trên con đường quen thuộc tới trường. Vừa bước vào cửa lớp, Sa đã nghe thấy tiếng bàn tán rì rào của bạn bè. Thấy Sa bước vào mọi người đều im bặt, nhiều ánh mắt đang chĩa về phía Sa. Sa ngạc nhiên chẳng biết chuyện gì, Sa lặng lẽ bước đến chỗ ngồi thì trên bàn có một bó hoa hồng đỏ rực, hoa cuộn tròn, lá vẫn còn những giọt nước đọng lại, đẹp và thuần khiết. Sa bước đến và cầm bó hoa lên.
- Của ai thế này? - Sa quay hỏi Thương, một cô bạn thân từ nhỏ - bó hoa của ai thế?
- Của cậu đó - Thương nhún vai - khi bọn tớ đến đã thấy bó hoa ở đó và dòng
chữ ghi trên bảng kia kìa - Thương nói và chỉ tay về phía bảng.
- “Hoa của Sa” - Sa đọc dòng chữ và quay nhìn bó hoa - của ai nhỉ? - Sa thắc mắc và chợt nhìn phía trong những bông hoa có một tắm bưu thiếp, Sa đưa tay lấy - của ai nhỉ?
Sa mở ra, tấm bưu thiếp không hề có chữ mà bên trong là một bông hoa lan trắng, còn tươi. Sa vội vàng đặt bó hoa xuống và chạy ra ngoài cửa lớp, nó quay nhìn quanh rồi đến lan can trước lớp, người bàng hoàng.
- Sa - Thương tiến lại gần - sao thế?
- Là cậu ấy, chính là cậu ấy - Sa nói.
- Là ai?
- Mùa hoa lan đầu tiên - Sa bất thần và bước vào trong lớp.
Cả ngày hôm ấy nó như người mất hồn, nó trầm ngâm suy nghĩ, nhìn ngắm bông hoa lan trắng trong tấm bưu thiếp. Nó lặng thinh dò xét, kiểm định.
- Mùa hoa lan đầu tiên…đã trở về…
Buổi sáng hôm sau rồi hôm sau nữa Sa đều nhận được những bó hoa và tấm bưu thiếp kì lạ, điều đó làm Sa quyết định phải đến lớp sớm hơn mọi khi vì rất có thể Sa sẽ nhận được câu trả lời cho dấu hỏi lớn của mình.
Sáng hôm đó Sa thức dậy, mặc đồng phục trường và dắt xe đi sớm. Cơn gió đầu mùa thổi ngang qua mái tóc bay bay, sương vẫn còn ướt đậm trên những tàu lá chuối. Những chồi non đang nhú lên trên cành phượng khô tưởng chừng không còn sức sống. Sa lặng người đứng nhìn gốc phượng già… bao nhiêu kỉ niệm đã qua bỗng dưng hiện về nguyên vẹn trong kí ức của nó. Sa phóng vội xe đi, sao lòng nó lại nặng trĩu và buồn man mác?
Đến trường, nó dắt xe để trong lán và từ từ bước lên lớp. Trường vắng tanh không một bóng người, gió đìu hiu, sương dày đặc, điều đó làm cho nó rùng mình rờn rợn. Đến lớp, Sa nhậ ra cánh cửa lớp đã mở, ghé mắt qua mấy hàng cửa sổ nó nhìn vào trong lớp…
Vẫn bóng dáng ấy, thân quen!
Nhưng sao lại gầy gò và dường như thấp đi thì phải? Và rồi người thanh niên trong lớp đang cầm viên phấn viết dòng chữ quen thuộc mà mấy ngày nay Sa nhận được: “Hoa của Sa”. Cậu thanh niên quay xuống lớp, đặt viên phấn lên trên bàn và tay cầmmột giỏ hoa lan trắng tiến về phía bàn Sa, ngắt một bông lan nhỏ trong cành hoa lan dài và đẹp và đặt vào trong tấm bưu thiếp và quay mặt nhìn ra phía cửa lớp.
Cậu bắt gặp cái nhìn của Sa…
- Đúng là cậu! - Sa thốt lên và bỏ chạy - là…
Chàng thanh niên cũng vội chạy theo và lôi tay Sa lại.
- Đã hai mùa hè trôi qua… mùa hoa lan đầu tiên… cũng đã đi vào quá khứ - giọng Sa trách móc - cậu còn về đây làm gì? - Sa bật khóc - lời hứa đã bay
xa rồi…
- Chị hãy bình tĩnh - chàng trai nói.
- Chị? - Sa ngạc nhiên.
-Vâng. Em và anh Hải là hai anh em sinh đôi.
- Sinh đôi?
- Đúng. Nhưng giờ điều đó không quan trọng - chàng trai bỗng hạ giọng - mùa hoa lan đầu tiên anh…đã trở về theo đúng lời hứa, nhưng… - giọng chàng trai đầy cảm xúc-…anh ấy về tìm chị cùng một cơn gió.
- Cậu nói gì tôi không hiểu - Sa bắt đầu trấn tĩnh.
- Lâu rồi, vào mùa hoa lan đầu tiên, anh đã đi mua nó - chàng thanh niên nói và chỉ tay về phía giỏ hoa lan mình đang cầm - anh muốn mang nó về gặp chị. Nhưng…
- Chuyện… chuyện gì đã xảy ra? - Sa hỏi.
- Trên đường về, anh đã gặp tai nạn…một chiếc ôtô… - chàng trai thở dài và cười gượng -…vào đúng thời khắc anh cảm thấy hạnh phúc nhất…
- Cậu đừng nói nữa, tôi…
- Sau ca phẫu thuật ở viện, anh nằm liệt giường ba tuần liền. Và…điều cuối cùng anh ấy có thể làm trước khi rời bỏ cuộc đời này là…- chàng thanh niên lấy từ trong túi ra một tờ giấy đã cũ, nhàu nát vết thời gian, cậu đưa cho Sa và đôi mắt không rời khỏi nó - …nó là của chị…
Sa run rẩy đưa tay cầm lấy tờ giấy,nó mở ra. Sa nhìn thấy những nét chữ run run và khô cứng nhưng chứa đựng đầy cảm xúc,nhiều tình cảm và sự nhớ thương mong chờ.
“Trời nắng, gió thổi, hồn bay bổng
Bay về lời hứa…lan…đầu mùa…”
Sa nấc nở đọc lên từng chữ.
- Ôi không… - Sa thốt lên đầy đau đớn.
- Đây là… tất cả những gì còn sót lại của anh - chàng trai đưa cho Sa một giỏ lan trắng - nó… là của chị - rồi lặng lẽ bước đi.
Sa đưa tay đón lấy, nước mắt tràn trên mi, nó ngước mắt lên giỏ lan trắng. Mưa xuân rơi ướt đẫm lan, chảy xuống khoé mi cay nồng. Mùa hoa lan đầu tiên đã trở về. Trở về trong kí ức của quá khứ êm đềm, trở về trong hiện tại với sự thật buồn đau và tương lai cho một sự yêu thương tràn trề.
Gió lay nhẹ cành hoa, mùa hoa lan đầu tiên…
Phần II: Mưa.
Trời đang mưa rả rích. Những hạt mưa mỗi lúc một dày hạt hơn, không khí đã hiện rõ cái vẻ tĩnh mịch, gió thổi ào ào cuốn những hạt mưa đi xa. Bão mà! Lòng Sa thoáng qua một nỗi buồn man mác.
“Sự khôn ngoan là gì,
Chính là sự cố gắng của con người,
Vượt lên sợ hãi
Vượt lên hận thù,
Sống tự do,
Thở hít khí trời và biết chờ đợi
Dành trọn tình yêu cho những gì tươi đẹp”
Một ý nghĩ thoáng qua đầu Sa, đó là những lời nói của một nhà thơ Hi Lạp nổi tiếng. Liệu hạnh phúc có phải là sự khôn ngoan biết suy nghĩ cho những gì tươi đẹp không? Sa thở dài. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những giọt mưa mỗi lúc một dày và tâm trạng Sa lại nặng trĩu suy tư. Nó quay nhìn cây hoa lan đặt bên cửa sổ, mưa rơi ướt đẫm lan rồi chảy xuống mặn chát. Sa cảm thấy thế! Đã hai tuần trôi qua khi Sa biết sự thật kinh khủng đó,chẳng lẽ Hải đã ra đi vĩnh viễn sao? Hải bỏ lại mình Sa có can tâm không?
“Không! Điều đó không phải là sự thật!”- Sa nói rồi hít thật sâu, nó đưa tay với lấy chiếc cặp và phóng vội xe đến lớp học.
Trời mưa to nên có vẻ lớp học thêm hôm nay ít người,mấy nhỏ bạn của Sa đang đứng nép sát vào hiên để tránh mưa, Sa thoáng nhận ra một nụ cười trong số những người ở đó. Sa dừng vội xe, chạy vội lên hiên. Chào hỏi lũ bạn được một lúc Sa đưa mắt tìm kiếm nụ cười đó. Nụ cười đó đang đứng ngay sau nó mà!
- Trời hôm nay mưa to quá nhỉ?-Quân thốt lên.
- Có bão mà Quân - một giọng nói trong đám đong xen vào - Quân không biết sao?
- Ừ nhỉ - Quân nói và cười vui vẻ.
Như chỉ trực đợi có thế Sa quay lại nhìn. Nụ cười đó bỗng tắt. Sa hiểu chuyện gì xảy ra mà!- Tại sao Quân không bao giờ dành nụ cười ấy cho Sa dù chỉ một lần? Tại sao đối với người khác Quân luôn tặng cho họ nụ cười và cái nhìn trìu mến, còn Sa lại không thể nhận được điều đó từ Quân? Tại sao?
Gió thổi mạnh,một trận mưa lớn vừa qua lại một trận khác kéo đến, nối tiếp nhau. Hai tiếng của giờ học thêm trôi qua nhưng mưa to quá, Sa lại không mang gì theo, lúc nãy đã ướt sũng người rồi còn gì. Nó ngồi xuống chờ mưa tạnh. Đó chỉ là hi vọng. Nó nhìn quanh, lũ bạn về nhà hết rồi. Nó nhìn mưa một cách chăm chú rồi đưa tay ra hứng từng giọt mưa. Những hạt mưa rơi xuống lộp độp trong lòng bàn tay nó rồi khẽ nhỏ giọt rơi xuống đất, nó vội vàng thu tay về nhưng trong lòng bàn tay vẫn còn đọng một chút nước. Hồn nhiên, nó đưa miệng uống những giọt nước trong lành và cười thầm.
- Ngon thật - nó cố hết sức hét thật to - A…a…a…
- Hét to vậy có nhẹ lòng hơn không Sa?
- Quân? - Sa mở to mắt ngạc nhiên - Quân chưa về sao?
- Chưa về thì mới ở đây chứ.
- Thế Quân ở đâu ra vậy? - Sa nói rồi đưa tay quệt nhẹ qua môi để lau chút nước mưa còn dính lại.
-Trông người ta lù lù một đống thế này mà không nhận ra sao? - Quân tếu - tại trời mưa to quá tôi không về được.Còn cậu?
- Cũng vậy.
- Cậu…không sao chứ? - Quân tế nhị - sau chuyện đó…
- À,không…tôi..có sao đâu - Sa thoáng chút hụt hẫng và bối rối.
-…-Quân nhìn nó và không nói gì. Được một lúc, Quân bất ngờ kéo tay Sa chạy ra ngoài trời.
- Cậu điên à? - Sa thốt lên-trời đang mưa to lắm đấy, định đội mưa về nhà sao?
-Cậu cứ hét lên thật to đi.
-Gì cơ?
- Hãy hét lên thật to dưới trời mưa ý,về nhứng gì cậu đang nghĩ mà không thể nói ra với ai, mưa nghe được đấy và rồi nó sẽ vỡ tung ra như những chiếu bong bóng vậy,không ai nghe thấy đâu. Nói đi,cậu sẽ thấy nhẹ lòng hơn.
Sa lặng im, những giọt nước mắt cay nồng từ khoé mi chảy xuống hoà với nước mưa lạnh giá, nó ngẩng cao đầu và hét thật to:
- Hải. Cậu là đồ tồi. Cậu hãy biến mất với mùa hoa lan đầu tiên của cậu đi. Biến mất vĩnh viễn - nó nói rồi quỳ gục dưới mưa. Dường như lòng nó nhẹhơn thì phải.
Sáng hôm nay mưa đã tạnh hẳn rồi, hình như bão đã qua. Sa bước đến trường và gặp Quân, hai đưa nhìn nhau không nói gì rồi lẳng lặng bước về lớp.
Gìơ tan trường, Sa đang mải mê mở chiếc khoá xe bỗng có bàn tay lấy chiếc chìa khoá từ bàn tay nó và đưa vào ổ khoá.
-Quân?
-Cậu không sao chứ? - Quân hỏi dò xét rồi rút chiếc khoá bỏ vào giỏ xe cho Sa.
- Không, cảm ơn cậu.
-Cậu đã nhận thấy chưa? - Quân lại hỏi bằng một giọng dò xét và chẳng để cho Sa kịp trả lời, Quân tiếp lời - thực ra Hải ra đi, điều đó…tôi biết là cậu rất buồn và giận anh ấy không chỉ vì mùa hoa lan đầu tiên anh đã không về mà còn vì anh đã bỏ lại cậu để ra đi vĩnh viễn.Tại sao cậu yêu anh ấy mà…- Quân bỗng hạ giọng -…hình như cậu nhầm tôi với anh ấy thì phải.Tôi có thể giống anh ấy về khuôn mặt, hình dáng, nụ cười, ánh mắt nhưng…
- Quân?
-…Nhưng tôi không phải là anh ấy.Cậu biết chứ?
-…Biết.
- Biết mà tại sao cậu lại…- Quân dường như không thể nói ra được những gì muốn nói,cậu giơ đôi tay lên rồi buông thong nó xuống-cậu…cậu có biết tại sao không bao giờ tôi muốn cười trước mặt cậu hay là nhìn cậu không? Chỉ bởi vì tôi không muốn cậu nghĩ đến tôi như là anh tôi mà điều tôi muốn là cậu hãy nghĩ đến tôi là chính tôi. Cậu không thể sống mãi trong kí ức được, phải sống vì tương lai. Hiểu không?
-Xin lỗi Quân…
-Tôi…tôi có thể yêu cậu thì tại sao, tại sao cậu lại không thể yêu tôi? - Quân dò xét
- …
- Cậu trả lời tôi đi chứ…
- Chỉ bởi vì cậu không phải là Hải - Sa ngẩng mặt nhìn Quân chằm chằm - đừng bắt tôi phải nói ra nhiều hơn thế - nó nói rồi chạy đi thật nhanh.
Nhưng Quân nói đúng, con người không thể sống mãi trong lớp vỏ của kí ức, cần phải biết vượt lên mọi khổ đau để hướng về tương lai. Sau cơn mưa trời lại sáng. Nó đau đớn khi nhận ra sự thật này và lần này nó phải chấp nhận điều đó thật sự, nó đã vĩnh viễn mất đi “mùa hoa lan đầu tiên”. Đã đến lúc phải bắt đầu lại từ đầu, đã đến lúc gạt bỏ quá khứ rồi. Nó bỏ chạy đi và dừng lại khi chiều đã ngả màu tím, gió len qua mái tóc bay bay và thổi nhẹ những giọt mồ hôi nóng hổi lăn trên gò má. Đôi chân đã mệt rã,nó níu lấy thành ghế ở công viên và từ từ ngồi xuống.
- Đứng im đi.
- Quân - Sa giật mình quay lại.
- Vừa chạy xong mà ngồi luôn không tốt đâu, thả lỏng một chút đi - Quân nói và ngồi xuống ghế rồi thở một hơi thật dài.
-Ha…ha…ha - Sa nhìn Quân và bật cười,một nụ cười xoá tan đi mọi đau thương và giận dỗ - trông…trông Quân kìa…
-Tại sao lại cười? Tôi…nói không đúng à? - Quân tỏ rõ vẻ lúng túng - cậu nói rõ xem nào.
- Không, có gì đâu - Sa nói bằng một giọng lả lướt - xem ra người cần thả lỏng phải là Quân đấy - Sa nói với vẻ thích thú và bằng một cách từ từ rồi bỗng hét lên – Quân! Đứng lên!
- Hở? - Quân giật mình đứng dậy - ờ, thì…
- Quân…Quân chạy theo tôi đúng không? - Sa bỗng hạ giọng-tại sao lại làm vậy? Không yên tâm à?
- Ừ, này…- Quân nói và đưa cho Sa một lon nước ngọt - chỉ có điều là vất vả hơn Sa. Thì- Quân nói và mỉm cười - vừa đạp xe của tôi để đuổi theo Sa vừa giữ luôn cái xe của cậu lại còn phải đi làm sao để cậu không phát hiện ra nữa chứ. Mệt!
-Quân…đúng là…Quân rồi - Sa cúi gằm mặt rồi bật lon nước ngọt và uống một cách thoải mái - ngon quá! Sa hắng giọng và quay về phía Quân - Quân…
- Chuyện gì?
- À ngồi xuống đi - Sa tẳng lờ rồi ngồi xuống ghế, nó rút trong túi ra một chiếc khăn mùi xoa và đưa cho Quân - cầm lấy!
-???
- Cầm lấy đi - mặt Sa đỏ bừng - Còn muốn tôi lau giúp mồ hôi cho sao?cầm lấy.
- Ừ ừ - Quân cầm chiếc khăn và mỉm cười sung sướng. Cậu đưa khăn lên lau những giọt mồ hôi rơi lã chã trên mặt.
- Giúp…giúp tôi nhé! - Sa cố gắng hết sức để nói lên điều nó đang nghĩ - giúp tôi…giúp tôi…làm biến mất đứa con gái yêu Hải trong tôi nhé! - nó quay nhìn Quân bằng một ánh mắt đầy hi vọng -…giúp tôi nhé!
- Chắc chắn rồi - Quân khẳng định rồi tiến lại ngồi gần nó - tôi đợi câu nói này từ lâu rồi. Sa…có thực sự muốn quên không?
-Ừ - Sa lặng thinh - phải bắt đầu lằm gì đây?
- Suy nghĩ kĩ chưa?
- Rồi. Khi chạy đã nghĩ, đã nhận ra tất cả. Hai năm trôi qua rồi còn gì - Sa thở dài- Đã đến lúc phải quên. Làm được không?
- Có tôi giúp Sa cơ mà - Quân nhìn nó và cười trìu mến - không phải lo.
- Lần đầu tiên Quân nhìn và cười với tôi bằng một điệu khiêu khích như thế - Sa tặc lưỡi - khiêu khích không tả nổi.
- Có thích không?
- Có – Sa mỉm cười.
- Vậy thì ngày nào cũng sẽ nhìn và cười với Sa như thế nhé!
- Ừ - Sa nhìn Quân cười một cách đầy thoải mái - cảm thấy dường như rất dễ chịu.Mình về thôi!
- Ừ,về thôi.
Hai người dắt xe về, màu đen của bóng tối heo hút dần chỉ nghe thấy tiếng cười đùa được gió thổi vang đi…
Internet