Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
ÔN THI VĂN THPT
Tôi vẫn chưa tin mình rớt đại học
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Yeutoan" data-source="post: 93843" data-attributes="member: 48192"><p>Tôi đã từng hạnh phúc bao nhiêu khi tên mình được đăng trên báo để rồi giờ đây đau đớn gấp bội.</p><p></p><p>Ước mơ trở thành một phóng viên giỏi đã được tôi nung nấu từ rất lâu. Tôi đã cố gắng học thật tốt để có thể thi vào Khoa báo chí truyền thông, ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM để thực hiện ước mơ của mình. Cứ ngỡ như điềy ấy sắp thành hiện thực thì bỗng chốc tan biến.</p><p></p><p>Là một học sinh giỏi văn từ năm lớp 5, đạt giải cao trong các kì thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, tôi khá tự tin ở môn văn của mình. Tôi ra sức học thêm môn Toán và môn Anh để thi thật tốt khối D trong kì thi tuyển sinh đại học.</p><p></p><p>Cả gia đình không ai ủng hộ tôi theo ngành báo chí vì nhiều lí do. Nào là con gái làm báo sẽ vất vả, nào là phải đi đây đi đó, nào là rất nguy hiểm, nào là lương ít… Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng bất chấp mọi lí do, tôi vẫn không thay đổi quyết định, không từ bỏ ước mơ, dù cho sau này có ra sao đi chăng nữa.</p><p></p><p>Một năm phấn đấu học tập, rồi gần một tháng nơm nớp chờ đợi điểm thi, kết quả tôi nhận được là số điểm 19.5, đúng như chỉ tiêu tối thiểu mà tôi đặt ra (vì năm ngoái ngành này lấy 19 điểm). Dù sao 19.5 cũng là một số điểm khá cao và tôi yên tâm với điều đó. Biết điểm của tôi, bạn bè gọi đến chúc mừng, còn rủ tôi đi ăn mừng điểm cao. Tôi còn nhớ như in trong danh sách thí sinh đạt điểm cao có tên tôi “Trần Thị Thu Trang - 19.5 điểm” trên một tờ báo. Tôi nhảy cẫng lên vì hạnh phúc và cầm tờ báo đi khoe mọi người trong nhà (dù rằng thông tin trên báo không phải là lời khẳng định chắc chắn).</p><p></p><p>Một tuần sau, vào một buổi sáng, khi tôi còn đang còn trong tình trạng “mắt nhắm mắt mở” thì nhận điện thoại của chú, cho hay báo vừa đăng điểm chuẩn ngành tôi chọn là 20. Tôi không tin vào tai mình nữa. Tôi như ngã từ trên cao xuống! Tôi tin tưởng quá nhiều để rồi thất vọng vô cùng. Tôi đã từng hạnh phúc bao nhiêu khi tên mình được đăng trên báo để rồi giờ đây đau đớn gấp bội. Chới với, hụt hẫng, tôi chẳng còn muốn tin tưởng vào điều gì nữa. Thật nực cười! Tôi cười cợt chính bản thân mình! Tôi cười ra nước mắt! Tôi thấy mình thật vô dụng, thật thảm hại! Tôi không còn tâm trí nào mà nghĩ ra điều gì khác. Tôi không biết mình phải làm gì và bước tiếp theo sẽ như thế nào. Hai ngày trôi qua, tôi cứ ngồi một chỗ thẫn thờ. Bao nhiêu dự định cho tương lai tôi hằng ấp ủ chợt tan biến. Tôi vẫn không dám tin kết cục mà tôi phải nhận ngày hôm nay sau bao năm học tập.</p><p></p><p>Tôi quyết định đi xin phúc khảo môn Văn. Thêm hơn một tuần chờ đợi nhưng cái tôi đang cầm trên tay là hai phiếu báo điểm cho nguyện vọng 2 và 3, đồng nghĩa với việc tôi đã thực sự rớt nguyện vọng 1, thực sự phải tạm biệt Đại học KHXH & NV, ngôi trường mà tôi đã gửi gắm tất cả niềm tin, tình yêu và ước mơ. Tôi đã từng đến ngôi trường ấy, từng đi ngang qua các dãy phòng, từng nhìn thấy các anh chị sinh viên làm luận án…Tôi đã từng ước mình là thành viên trong ngôi trường đấy. Tôi ngậm ngùi cầm phiếu báo điểm ra về. Trên đường về, tôi miên man nghĩ ngợi bao điều. Tôi phải làm gì đây khi cánh cổng đến ước mơ đóng sập theo một cách như vậy?</p><p></p><p><strong><span style="font-size: 10px">Trần Thị Thu Trang (Q.1)</span></strong></p><p></p><p><strong>Chia sẻ:</strong></p><p></p><p>Mình cũng từng bị sốc vì thiếu điểm đậu NV1 vào lớp 10. Nhưng mọi thứ không tệ như mình nghĩ. Ở ngôi trường “lựa chọn thứ hai”, mình có kết quả học tập tương đối tốt cũng như có nhiều cơ hội thể hiện mình. Biết đâu sau này Trang cũng thế. À, nếu bạn thật sự đam mê nghề báo thì có thể xin làm CTV cho báo để lấy kinh nghiệm, hoặc năm sau thi lại vào trường nhân văn. Cũng ổn phải không nè?</p><p></p><p><strong><em>Thanh Vy (cựu học sinh trường Marie Curie, Q.3)</em></strong></p><p></p><p>Có người từng nói, nếu mỗi lần vấp ngã, bạn bỏ một cục đá vào trong túi đằng sau lưng thì gần như không thể đi đâu xa vì… nặng quá! Mọi chuyện có lẽ sẽ trở nên dễ dàng khi bạn lấy đá ra khỏi túi và ném đi. Vậy tại sao bạn không trút bỏ gánh nặng như cách lấy đá khỏi túi? Theo mình, Trang không nên buồn và thất vọng quá đối với bản thân. Hãy xem đây như là một trải nghiệm đầy thử thách và trút bỏ gánh nặng ấy để bước tiếp nhé!</p><p></p><p><strong><em>Minh Tú (du học sinh trường Auckland International College, New Zealand)</em></strong></p><p></p><p>Trước hết, thầy chia sẻ nỗi buồn của Trang. Với bất kì ai, rớt đại học thật sự là một nỗi buồn lớn. Riêng với Trang, có lẽ nỗi buồn này càng lớn hơn khi khoảng cách chỉ là…0,5 điểm. Nhưng Trang ạ, em chắc chắn chưa hết cơ hội học đại học, thậm chí là đúng ngành học liên quan đến báo chí. Thực tế có nhiều nhà báo giỏi không xuất thân từ trường báo chí. Vì thế, nếu nghề báo là đam mê mãnh liệt với em, em vẫn còn rất nhiều thời gian để làm được điều này. Hãy mạnh mẽ lên Trang nhé!</p><p></p><p><strong><em>Thầy Nguyễn Hữu Thanh, Giáo viên trường THPT Nguyễn Du, Q.10</em></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Yeutoan, post: 93843, member: 48192"] Tôi đã từng hạnh phúc bao nhiêu khi tên mình được đăng trên báo để rồi giờ đây đau đớn gấp bội. Ước mơ trở thành một phóng viên giỏi đã được tôi nung nấu từ rất lâu. Tôi đã cố gắng học thật tốt để có thể thi vào Khoa báo chí truyền thông, ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM để thực hiện ước mơ của mình. Cứ ngỡ như điềy ấy sắp thành hiện thực thì bỗng chốc tan biến. Là một học sinh giỏi văn từ năm lớp 5, đạt giải cao trong các kì thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, tôi khá tự tin ở môn văn của mình. Tôi ra sức học thêm môn Toán và môn Anh để thi thật tốt khối D trong kì thi tuyển sinh đại học. Cả gia đình không ai ủng hộ tôi theo ngành báo chí vì nhiều lí do. Nào là con gái làm báo sẽ vất vả, nào là phải đi đây đi đó, nào là rất nguy hiểm, nào là lương ít… Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng bất chấp mọi lí do, tôi vẫn không thay đổi quyết định, không từ bỏ ước mơ, dù cho sau này có ra sao đi chăng nữa. Một năm phấn đấu học tập, rồi gần một tháng nơm nớp chờ đợi điểm thi, kết quả tôi nhận được là số điểm 19.5, đúng như chỉ tiêu tối thiểu mà tôi đặt ra (vì năm ngoái ngành này lấy 19 điểm). Dù sao 19.5 cũng là một số điểm khá cao và tôi yên tâm với điều đó. Biết điểm của tôi, bạn bè gọi đến chúc mừng, còn rủ tôi đi ăn mừng điểm cao. Tôi còn nhớ như in trong danh sách thí sinh đạt điểm cao có tên tôi “Trần Thị Thu Trang - 19.5 điểm” trên một tờ báo. Tôi nhảy cẫng lên vì hạnh phúc và cầm tờ báo đi khoe mọi người trong nhà (dù rằng thông tin trên báo không phải là lời khẳng định chắc chắn). Một tuần sau, vào một buổi sáng, khi tôi còn đang còn trong tình trạng “mắt nhắm mắt mở” thì nhận điện thoại của chú, cho hay báo vừa đăng điểm chuẩn ngành tôi chọn là 20. Tôi không tin vào tai mình nữa. Tôi như ngã từ trên cao xuống! Tôi tin tưởng quá nhiều để rồi thất vọng vô cùng. Tôi đã từng hạnh phúc bao nhiêu khi tên mình được đăng trên báo để rồi giờ đây đau đớn gấp bội. Chới với, hụt hẫng, tôi chẳng còn muốn tin tưởng vào điều gì nữa. Thật nực cười! Tôi cười cợt chính bản thân mình! Tôi cười ra nước mắt! Tôi thấy mình thật vô dụng, thật thảm hại! Tôi không còn tâm trí nào mà nghĩ ra điều gì khác. Tôi không biết mình phải làm gì và bước tiếp theo sẽ như thế nào. Hai ngày trôi qua, tôi cứ ngồi một chỗ thẫn thờ. Bao nhiêu dự định cho tương lai tôi hằng ấp ủ chợt tan biến. Tôi vẫn không dám tin kết cục mà tôi phải nhận ngày hôm nay sau bao năm học tập. Tôi quyết định đi xin phúc khảo môn Văn. Thêm hơn một tuần chờ đợi nhưng cái tôi đang cầm trên tay là hai phiếu báo điểm cho nguyện vọng 2 và 3, đồng nghĩa với việc tôi đã thực sự rớt nguyện vọng 1, thực sự phải tạm biệt Đại học KHXH & NV, ngôi trường mà tôi đã gửi gắm tất cả niềm tin, tình yêu và ước mơ. Tôi đã từng đến ngôi trường ấy, từng đi ngang qua các dãy phòng, từng nhìn thấy các anh chị sinh viên làm luận án…Tôi đã từng ước mình là thành viên trong ngôi trường đấy. Tôi ngậm ngùi cầm phiếu báo điểm ra về. Trên đường về, tôi miên man nghĩ ngợi bao điều. Tôi phải làm gì đây khi cánh cổng đến ước mơ đóng sập theo một cách như vậy? [B][SIZE="2"]Trần Thị Thu Trang (Q.1)[/SIZE][/B] [B]Chia sẻ:[/B] Mình cũng từng bị sốc vì thiếu điểm đậu NV1 vào lớp 10. Nhưng mọi thứ không tệ như mình nghĩ. Ở ngôi trường “lựa chọn thứ hai”, mình có kết quả học tập tương đối tốt cũng như có nhiều cơ hội thể hiện mình. Biết đâu sau này Trang cũng thế. À, nếu bạn thật sự đam mê nghề báo thì có thể xin làm CTV cho báo để lấy kinh nghiệm, hoặc năm sau thi lại vào trường nhân văn. Cũng ổn phải không nè? [B][I]Thanh Vy (cựu học sinh trường Marie Curie, Q.3)[/I][/B] Có người từng nói, nếu mỗi lần vấp ngã, bạn bỏ một cục đá vào trong túi đằng sau lưng thì gần như không thể đi đâu xa vì… nặng quá! Mọi chuyện có lẽ sẽ trở nên dễ dàng khi bạn lấy đá ra khỏi túi và ném đi. Vậy tại sao bạn không trút bỏ gánh nặng như cách lấy đá khỏi túi? Theo mình, Trang không nên buồn và thất vọng quá đối với bản thân. Hãy xem đây như là một trải nghiệm đầy thử thách và trút bỏ gánh nặng ấy để bước tiếp nhé! [B][I]Minh Tú (du học sinh trường Auckland International College, New Zealand)[/I][/B] Trước hết, thầy chia sẻ nỗi buồn của Trang. Với bất kì ai, rớt đại học thật sự là một nỗi buồn lớn. Riêng với Trang, có lẽ nỗi buồn này càng lớn hơn khi khoảng cách chỉ là…0,5 điểm. Nhưng Trang ạ, em chắc chắn chưa hết cơ hội học đại học, thậm chí là đúng ngành học liên quan đến báo chí. Thực tế có nhiều nhà báo giỏi không xuất thân từ trường báo chí. Vì thế, nếu nghề báo là đam mê mãnh liệt với em, em vẫn còn rất nhiều thời gian để làm được điều này. Hãy mạnh mẽ lên Trang nhé! [B][I]Thầy Nguyễn Hữu Thanh, Giáo viên trường THPT Nguyễn Du, Q.10[/I][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
ÔN THI VĂN THPT
Tôi vẫn chưa tin mình rớt đại học
Top