Tôi nhặt chiếc bóng
Tôi nhặt chiếc bóng mình trong đêm
Vỡ vụn nỗi buồn
Vàng ánh trăng xa cung trời nhớ
Bơ vơ một con đường
Tôi nhặt em bên vỉa phố
Làm chiếc gương soi bóng cánh rừng sâu
Những bày biện trên bộ mặt thị thành
Sụp đổ sau cơn dông trái mùa
Tôi nhặt những chiếc vỏ từ đất
Thấy rỗng không nỗi niềm của nước
Bước chân trên cơ thể di tật
Bần cùng ước mơ
Tôi lượm tôi sau cuộc ngày
Bàn tay run hôi tanh mùi chữ
Tôi lượm bóng tôi bên xó đời
Rộn rã lời cóc nhái.
(260/10-10)
Lê Huỳnh Lâm - Tạp Chí Sông Hương