Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Tôi là một "tiểu thư"...
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="huyendieu" data-source="post: 35100" data-attributes="member: 13160"><p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi là một “tiểu thư”, các bạn tôi bảo vậy và tôi cũng nghĩ như vậy. Không một cuộc đi chơi nào của lớp mà tôi có mặt. Sau buổi học, các bạn đều thấy ba tôi đợi tôi ở cổng trường. Tôi hoàn toàn hiểu và thông cảm cho những gì ba mẹ tôi nghĩ - tôi đã lớn, đủ để có nhiều suy nghĩ chín chắn hơn lúc nhỏ - song tôi không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt, mệt mỏi, nhất là đối với lứa tuổi năng động của tôi.</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi vẫn biết chạy xe đạp đấy chứ, nhưng hầu như tôi chẳng “cần” sử dụng đến nó làm gì, ba mẹ tôi sẵn sàng bỏ thời gian chở tôi đến đâu mà tôi muốn (dù họ cũng rất bận). Tôi thương họ nhiều lắm và tôi biết họ rất thương tôi. Nhưng có lẽ chính tình yêu của họ dành cho tôi đã khiến tôi có những cảm giác khó chịu, tôi không dám đòi hỏi được đi đâu cả. Vì thế, tôi càng ngày càng giống một con ốc thu mình trong vỏ (nhà tôi là một cái vỏ khá kiên cố). Ngoài kia có những gì, ốc ta nào hay biết.</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi là con gái nên mẹ tôi rất quan tâm. Cứ mỗi lần biết được chuyện gì không tốt xảy ra ngoài xã hội, mẹ tôi lại về nhà kể với một thái độ lo âu, dè dặt. Rồi mẹ bảo tôi:</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">- Như tuổi của con đấy, dễ bị dụ dỗ rồi hư đốn lắm!</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi mỉm cười và nghĩ, tôi hư làm sao được với sự quan tâm, lo lắng thái quá của mẹ. Mẹ cứ nghĩ ngoài xã hội đầy rẫy những nguy hiểm, cạm bẫy đang rình rập đứa con gái bé bỏng của mình. Vì thế, mẹ không ngần ngại “nhốt” những mối đe doạ ấy ở ngoài cánh cửa nhà mình, để yên tâm rằng con gái của mẹ đã được bảo vệ.</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi không bác bỏ cuộc sống của mình là không tốt. Nhưng thực sự đã có nhiều trắc trở cho tôi, ngay trong nhà trường. Mỗi lần nói chuyện về những con phố, những quán kem, về Internet… hay những vấn đề thuộc phạm vi “ngoài tầm phủ sóng” của tôi, tôi đều ngớ người trước đám bạn. Đã không ít người than thở: “Trời ơi, có phải bạn sống ở mặt đất không vậy?”. Tôi chỉ biết cười, rồi về nhà buồn bã suy ngẫm: biết làm sao bây giờ, mình có muốn vậy đâu… và thở dài một mình.</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Đôi lúc xem phim, tôi chợt ngẩn người: Ủa, họ bằng tuổi mình đó sao? Sao họ “lớn” quá vậy? Nhưng rồi sực nhớ: Các bạn tôi cũng giống họ đó thôi, nghĩa là được cùng nhau đi ăn kem, uống nước, lên mạng… hay đến những nơi mình thích, vui đùa thoải mái và tự tin thể hiện chính mình.</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Một trong những lần tâm sự với cuốn Nhật kí của mình, tôi đã khóc và viết:</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">“Con biết mẹ thương con nhiều lắm, nhưng con cảm thấy rất buồn, mẹ có hiểu được con không? Con lớn lên với một kí ức trống rỗng, chẳng có buổi dã ngoại nào, cười nắc nẻ và hồn nhiên. Con sợ tuổi thơ của mình sẽ trôi qua, lặng lẽ và vô nghĩa, để chừng vài chục năm sau nhìn lại, con phải thấy hối tiếc. Nhưng con biết làm sao được, đã bao lần con năn nỉ mẹ đều vô ích. Vì thế, mẹ ơi, con vẫn chấp nhận, như con đã từng, vì con là con của mẹ, đó là điều hạnh phúc…”.</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Năm lớp chín, tôi xin mẹ cùng thầy và lớp đi Đầm Sen chơi. Có lẽ vì ý thức được đây là năm cuối cấp, cần lưu lại những kỉ niệm thật đặc biệt cùng lớp nên tôi rất quyết tâm năn nỉ mẹ. Cuối cùng, mẹ tôi đã chấm dứt sự dai dẳng của tôi bằng một câu nói nhẹ nhàng:</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">- Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng con đi dâu mà không có mẹ…</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"><span style="font-family: 'Courier New'"><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi chỉ biết thở dài. Với mẹ, tôi mãi là một đứa con nít ăn chưa no, lo chưa tới…</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Ba mẹ tôi, cũng như bao bậc phụ huynh khác cứ luôn nghĩ rằng con gái của mình còn rất nhỏ, cần được chở che, ấp ủ. Họ có thể đã không nghĩ rằng con của họ cũng cần có những phút giây được “thả” ra để thư giãn, mở mang tầm mắt, phát huy năng lực của mình. Cứ “nhốt” chúng ở nhà, chắc chắn chúng sẽ là đứa con rất ngoan, nhưng chúng cũng có thể trở thành những… người Sao Hoả trong mắt người khác.</span></span></span></strong></span></p> <p style="text-align: left"> <span style="font-family: 'Courier New'"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: DimGray"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi chỉ cần mẹ tôi hiểu và nới vòng tay của mình, dù chỉ một chút, để tôi có thể hé mắt nhìn bầu trời xanh bao la ngoài kia, nơi có biết bao điều thú vị mà tôi chưa từng may mắn được thưởng thức…</span></span></span></strong></span></p><p style="text-align: right"><strong><span style="font-family: 'Arial'">Võ Hồ Ngọc Đặng</span></strong></p></p> <p style="text-align: left"></p> <p style="text-align: left"></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="huyendieu, post: 35100, member: 13160"] [LEFT][FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Tôi là một “tiểu thư”, các bạn tôi bảo vậy và tôi cũng nghĩ như vậy. Không một cuộc đi chơi nào của lớp mà tôi có mặt. Sau buổi học, các bạn đều thấy ba tôi đợi tôi ở cổng trường. Tôi hoàn toàn hiểu và thông cảm cho những gì ba mẹ tôi nghĩ - tôi đã lớn, đủ để có nhiều suy nghĩ chín chắn hơn lúc nhỏ - song tôi không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt, mệt mỏi, nhất là đối với lứa tuổi năng động của tôi.[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial] [/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Tôi vẫn biết chạy xe đạp đấy chứ, nhưng hầu như tôi chẳng “cần” sử dụng đến nó làm gì, ba mẹ tôi sẵn sàng bỏ thời gian chở tôi đến đâu mà tôi muốn (dù họ cũng rất bận). Tôi thương họ nhiều lắm và tôi biết họ rất thương tôi. Nhưng có lẽ chính tình yêu của họ dành cho tôi đã khiến tôi có những cảm giác khó chịu, tôi không dám đòi hỏi được đi đâu cả. Vì thế, tôi càng ngày càng giống một con ốc thu mình trong vỏ (nhà tôi là một cái vỏ khá kiên cố). Ngoài kia có những gì, ốc ta nào hay biết.[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray] [FONT=Arial][/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Tôi là con gái nên mẹ tôi rất quan tâm. Cứ mỗi lần biết được chuyện gì không tốt xảy ra ngoài xã hội, mẹ tôi lại về nhà kể với một thái độ lo âu, dè dặt. Rồi mẹ bảo tôi:[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]- Như tuổi của con đấy, dễ bị dụ dỗ rồi hư đốn lắm![/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray] [FONT=Arial][/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Tôi mỉm cười và nghĩ, tôi hư làm sao được với sự quan tâm, lo lắng thái quá của mẹ. Mẹ cứ nghĩ ngoài xã hội đầy rẫy những nguy hiểm, cạm bẫy đang rình rập đứa con gái bé bỏng của mình. Vì thế, mẹ không ngần ngại “nhốt” những mối đe doạ ấy ở ngoài cánh cửa nhà mình, để yên tâm rằng con gái của mẹ đã được bảo vệ.[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray] [FONT=Arial][/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Tôi không bác bỏ cuộc sống của mình là không tốt. Nhưng thực sự đã có nhiều trắc trở cho tôi, ngay trong nhà trường. Mỗi lần nói chuyện về những con phố, những quán kem, về Internet… hay những vấn đề thuộc phạm vi “ngoài tầm phủ sóng” của tôi, tôi đều ngớ người trước đám bạn. Đã không ít người than thở: “Trời ơi, có phải bạn sống ở mặt đất không vậy?”. Tôi chỉ biết cười, rồi về nhà buồn bã suy ngẫm: biết làm sao bây giờ, mình có muốn vậy đâu… và thở dài một mình.[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray] [FONT=Arial][/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Đôi lúc xem phim, tôi chợt ngẩn người: Ủa, họ bằng tuổi mình đó sao? Sao họ “lớn” quá vậy? Nhưng rồi sực nhớ: Các bạn tôi cũng giống họ đó thôi, nghĩa là được cùng nhau đi ăn kem, uống nước, lên mạng… hay đến những nơi mình thích, vui đùa thoải mái và tự tin thể hiện chính mình.[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray] [FONT=Arial][/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Một trong những lần tâm sự với cuốn Nhật kí của mình, tôi đã khóc và viết:[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]“Con biết mẹ thương con nhiều lắm, nhưng con cảm thấy rất buồn, mẹ có hiểu được con không? Con lớn lên với một kí ức trống rỗng, chẳng có buổi dã ngoại nào, cười nắc nẻ và hồn nhiên. Con sợ tuổi thơ của mình sẽ trôi qua, lặng lẽ và vô nghĩa, để chừng vài chục năm sau nhìn lại, con phải thấy hối tiếc. Nhưng con biết làm sao được, đã bao lần con năn nỉ mẹ đều vô ích. Vì thế, mẹ ơi, con vẫn chấp nhận, như con đã từng, vì con là con của mẹ, đó là điều hạnh phúc…”.[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray] [FONT=Arial][/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Năm lớp chín, tôi xin mẹ cùng thầy và lớp đi Đầm Sen chơi. Có lẽ vì ý thức được đây là năm cuối cấp, cần lưu lại những kỉ niệm thật đặc biệt cùng lớp nên tôi rất quyết tâm năn nỉ mẹ. Cuối cùng, mẹ tôi đã chấm dứt sự dai dẳng của tôi bằng một câu nói nhẹ nhàng:[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]- Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng con đi dâu mà không có mẹ…[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray] [FONT=Arial][/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Tôi chỉ biết thở dài. Với mẹ, tôi mãi là một đứa con nít ăn chưa no, lo chưa tới…[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Ba mẹ tôi, cũng như bao bậc phụ huynh khác cứ luôn nghĩ rằng con gái của mình còn rất nhỏ, cần được chở che, ấp ủ. Họ có thể đã không nghĩ rằng con của họ cũng cần có những phút giây được “thả” ra để thư giãn, mở mang tầm mắt, phát huy năng lực của mình. Cứ “nhốt” chúng ở nhà, chắc chắn chúng sẽ là đứa con rất ngoan, nhưng chúng cũng có thể trở thành những… người Sao Hoả trong mắt người khác.[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [FONT=Courier New][B] [SIZE=4][COLOR=DimGray][FONT=Arial]Tôi chỉ cần mẹ tôi hiểu và nới vòng tay của mình, dù chỉ một chút, để tôi có thể hé mắt nhìn bầu trời xanh bao la ngoài kia, nơi có biết bao điều thú vị mà tôi chưa từng may mắn được thưởng thức…[/FONT][/COLOR][/SIZE][/B][/FONT] [RIGHT][B][FONT=Arial]Võ Hồ Ngọc Đặng[/FONT][/B][/RIGHT] [/LEFT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Tôi là một "tiểu thư"...
Top