rubi_mos2002
New member
- Xu
- 0
Tham khảo
Darling, should I try to explain my love to you?
Constant sleep is not a solution-it is a surrender
Published on May 1, 2009 by Aaron Ben-Zeév, Ph.D. in In the Name of Love
Tôi đã từng tham gia 1 cuộc tranh luận công khai để xử lý về câu hỏi:'Tình yêu là gì?' Tôi có vài phút để mô tả về 1 cảm xúc điển hình và sau đó là điều gì phân biệt giữa tình yêu với những cảm xúc khác. Một học giả khác, người cũng tham gia hội nghị, phê phán ác liệt nghiên cứu về cảm xúc nói chung và tình yêu nói riêng của tôi, khẳng định rằng nghiên cứu như vậy không thể cung cấp một sự hiểu biết tốt hơn về những cảm xúc và nó cũng phá hỏng sự tự nhiên của trải nghiệm cảm xúc. Ông ấy tin rằng chúng ta không thể giải thích bản chất của tình yêu, mà chỉ có thể mô tả những trường hợp cụ thể về tình yêu. Ví dụ, ông ấy có thể mô tả cường độ tình yêu của ông ấy đối với vợ và mẹ ông ấy yêu bố ông ấy như thế nào, nhưng ông ấy vẫn giữ quan điểm là không ai có thể mang lại những sự hiểu biết sâu sắc về bản chất của tình yêu.
Sự phê phán trên thực sự bao gồm 2 luận điểm riêng biệt:
(a) Dưới ánh sáng của sự phức tạp của những cảm xúc, không có quy luật chung điển hình của những cảm xúc và chúng ta phải giải quyết bằng cách mô tả những trường hợp cụ thể;
(b) Hiểu biết về bản chất của những cảm xúc sẽ phá hủy những trải nghiệm cảm xúc.
Tôi tin rằng cả 2 luận điểm trên về cơ bản là sai lầm.
Tôi đồng ý rằng việc mô tả những trường hợp cụ thể là vô cùng quan trọng trong những hình thức nghệ thuật khác nhau. Một sự mô tả như vậy là giá trị để hiểu về những cảm xúc; những sự mô tả tốt nhất về cảm xúc từng được cung cấp bởi những nghệ sỹ, hoạ sỹ hơn là bởi những nhà tâm lý học hoặc triết học. Tuy nhiên, quan điểm của nghệ thuật là chỉ có 1 quan điểm khả thi về những cảm xúc; sự thành công của nó không nên làm suy yếu giá trị của những quan điểm chung khác. Quan điểm của người nghệ sỹ mang tính cá nhân cao, nhưng nếu chúng ta giới hạn bản thân vào quan điểm này thì sự hiểu biết của chúng ta sẽ mang tính cục bộ và hạn hẹp. Người nghệ sỹ chỉ có thể nói về bản thân cô ấy, nhưng sẽ là khoe khoang khi giả định là chỉ có những nghệ sỹ mới có thể nói về cảm xúc. Những nhà triết học, tâm lý học và những nhà khoa học khác cũng có thể làm sáng tỏ những cơ chế tạo nên cảm xúc. Mặc cho tính tổng quát và sự đa dạng của khái niệm cảm xúc, chúng ta vẫn có thể cung cấp những sự khái quát có vẻ hợp lý, thể hiện logic của những cảm xúc.
Khả năng của nghệ thuật để mô tả những cảm xúc xuất phát từ thực tế của những trường hợp cụ thể được mô tả bởi những nghệ sỹ có dính líu đến những trường hợp khác, đặc biệt đối với những độc giả có thể đồng nhất hoá (với những trường hợp đó). Những nghệ sỹ thường không giải thích về những đặc điểm tổng quát bên dưới những trường hợp cụ thể mà họ mô tả, nhưng những đặc điểm như vậy lại hiện diện trong sự mô tả của họ. Một trường hợp cụ thể không có liên quan đến và tương tự với những trường hợp khác, hoặc không có liên quan cụ thể gì đến tôi, thì sẽ không quan trọng về mặt cảm xúc đối với tôi.
Có truyền thống lâu đời xem kiến thức là 1 chướng ngại vật ngăn cản bạn sống hạnh phúc. Adam và Eve bị đuổi khỏi thiên đường vì họ muốn biết nhiều hơn về thế giới. Và thần thoại về Pandora ám chỉ rằng mọi rắc rối được thả vào thế giới vì cô ấy muốn biết điều gì bên trong cái hộp được trao cho cô bởi Chúa. Cùng với truyền thống này, 1 nhân vật trong truyện ngắn của Oscar Wilde, The Remarkable Rocket nói: 'Tình yêu không còn hợp thời nữa, các thi sĩ đã giết nó. Họ viết quá nhiều về nó và không còn ai tin tình yêu, và tôi không ngạc nhiên. Tình yêu đích thực đau khổ và im lặng.' Những phê phán như vậy thậm chí còn mạnh mẽ hơn khi nó hướng trực tiếp đến những nghiên cứu khoa học về cảm xúc.
Trái ngược với truyền thống này, tôi tin rằng tiến bộ khoa học cho phép chúng ta hiểu biết tốt hơn về môi trường và bản thân chúng ta, do đó gia tăng sự thích nghi của chúng ta và nhận ra đầy đủ những khả năng của chúng ta. Mặc dù tiến bộ khoa học không phải là một cuộc hành quân đơn nhất và trực tiếp hướng đến hạnh phúc lớn hơn, cũng không phải là 1 vòng xoáy đi xuống liên tục vào khổ đau. Cuộc sống của tổ tiên của chúng ta không tốt hơn chúng ta và họ không hạnh phúc hơn chúng ta. Tất nhiên, cũng có nhiều trường hợp mà biết nhiều hơn sẽ làm chúng ta đau buồn hơn, vì những ảo tưởng tích cực mất đi. Nhưng những trường hợp như vậy không nên được lấy làm lời khuyên cho sự ngu dốt, hoàn toàn không biết gì. Sự ngu dốt chỉ là 1 giá trị mang tính cục bộ trong những hoàn cảnh cụ thể; nó không thể là lời khuyên cho 1 cách sống. Đương đầu với tính phức tạp của cuộc sống không đơn giản: đôi lúc chúng ta cần mở mắt và đôi lúc nhắm mắt; liên tục ngủ không phải là 1 giải pháp, mà nó là 1 sự đầu hàng hoàn toàn.
Đó là điều tốt khi giải thích cũng như thổ lộ tình yêu của chúng ta đối với người khác, dù điều này có thể là khó khăn. Quá trình này có thể tiết lộ rằng chúng ta không thực sự yêu người kia; hoặc nó có thể tiết lộ mức độ sâu sắc của tình yêu của chúng ta và do đó tăng cường nó. Sự hoàn toàn không biết gì thường gắn liền với sự ngu muội, không phải là 1 phương pháp để xử lý với những tác động tiêu cực của 1 tình huống. Nhịn đói đến chết không phải là giải pháp tối ưu đối với những vấn đề về cân nặng, vì vậy kìm nén những cảm xúc của chúng ta và từ chối khám phá bản chất của cảm xúc không giúp chúng ta xử lý những vấn đề của mình hoặc sống trọn vẹn cuộc sống của chúng ta. Ngược lại: bộc lộ và hiểu biết về những cảm xúc của chúng ta sẽ nâng cao sự tự nhận thức về bản thân của chúng ta và có khả năng dẫn đến trí thông minh cảm xúc lớn hơn và sự thỏa mãn nhiều hơn trong tương tác với những người khác của chúng ta.
Trong những lời tuyệt vời của John Lubbock :
Đừng ngại thể hiện tình cảm của bạn. Ấm áp và dịu dàng, chu đáo và tình cảm. Đàn ông được giúp đỡ nhiều hơn bằng sự cảm thông hơn là bởi dịch vụ; tình yêu nhiều hơn tiền bạc, và một lời tử tế sẽ mang lại nhiều niềm vui hơn là một món quà .
Nguồn: psychologytoday.com
Darling, should I try to explain my love to you?
Constant sleep is not a solution-it is a surrender
Published on May 1, 2009 by Aaron Ben-Zeév, Ph.D. in In the Name of Love
Tôi đã từng tham gia 1 cuộc tranh luận công khai để xử lý về câu hỏi:'Tình yêu là gì?' Tôi có vài phút để mô tả về 1 cảm xúc điển hình và sau đó là điều gì phân biệt giữa tình yêu với những cảm xúc khác. Một học giả khác, người cũng tham gia hội nghị, phê phán ác liệt nghiên cứu về cảm xúc nói chung và tình yêu nói riêng của tôi, khẳng định rằng nghiên cứu như vậy không thể cung cấp một sự hiểu biết tốt hơn về những cảm xúc và nó cũng phá hỏng sự tự nhiên của trải nghiệm cảm xúc. Ông ấy tin rằng chúng ta không thể giải thích bản chất của tình yêu, mà chỉ có thể mô tả những trường hợp cụ thể về tình yêu. Ví dụ, ông ấy có thể mô tả cường độ tình yêu của ông ấy đối với vợ và mẹ ông ấy yêu bố ông ấy như thế nào, nhưng ông ấy vẫn giữ quan điểm là không ai có thể mang lại những sự hiểu biết sâu sắc về bản chất của tình yêu.
Sự phê phán trên thực sự bao gồm 2 luận điểm riêng biệt:
(a) Dưới ánh sáng của sự phức tạp của những cảm xúc, không có quy luật chung điển hình của những cảm xúc và chúng ta phải giải quyết bằng cách mô tả những trường hợp cụ thể;
(b) Hiểu biết về bản chất của những cảm xúc sẽ phá hủy những trải nghiệm cảm xúc.
Tôi tin rằng cả 2 luận điểm trên về cơ bản là sai lầm.
Tôi đồng ý rằng việc mô tả những trường hợp cụ thể là vô cùng quan trọng trong những hình thức nghệ thuật khác nhau. Một sự mô tả như vậy là giá trị để hiểu về những cảm xúc; những sự mô tả tốt nhất về cảm xúc từng được cung cấp bởi những nghệ sỹ, hoạ sỹ hơn là bởi những nhà tâm lý học hoặc triết học. Tuy nhiên, quan điểm của nghệ thuật là chỉ có 1 quan điểm khả thi về những cảm xúc; sự thành công của nó không nên làm suy yếu giá trị của những quan điểm chung khác. Quan điểm của người nghệ sỹ mang tính cá nhân cao, nhưng nếu chúng ta giới hạn bản thân vào quan điểm này thì sự hiểu biết của chúng ta sẽ mang tính cục bộ và hạn hẹp. Người nghệ sỹ chỉ có thể nói về bản thân cô ấy, nhưng sẽ là khoe khoang khi giả định là chỉ có những nghệ sỹ mới có thể nói về cảm xúc. Những nhà triết học, tâm lý học và những nhà khoa học khác cũng có thể làm sáng tỏ những cơ chế tạo nên cảm xúc. Mặc cho tính tổng quát và sự đa dạng của khái niệm cảm xúc, chúng ta vẫn có thể cung cấp những sự khái quát có vẻ hợp lý, thể hiện logic của những cảm xúc.
Khả năng của nghệ thuật để mô tả những cảm xúc xuất phát từ thực tế của những trường hợp cụ thể được mô tả bởi những nghệ sỹ có dính líu đến những trường hợp khác, đặc biệt đối với những độc giả có thể đồng nhất hoá (với những trường hợp đó). Những nghệ sỹ thường không giải thích về những đặc điểm tổng quát bên dưới những trường hợp cụ thể mà họ mô tả, nhưng những đặc điểm như vậy lại hiện diện trong sự mô tả của họ. Một trường hợp cụ thể không có liên quan đến và tương tự với những trường hợp khác, hoặc không có liên quan cụ thể gì đến tôi, thì sẽ không quan trọng về mặt cảm xúc đối với tôi.
Có truyền thống lâu đời xem kiến thức là 1 chướng ngại vật ngăn cản bạn sống hạnh phúc. Adam và Eve bị đuổi khỏi thiên đường vì họ muốn biết nhiều hơn về thế giới. Và thần thoại về Pandora ám chỉ rằng mọi rắc rối được thả vào thế giới vì cô ấy muốn biết điều gì bên trong cái hộp được trao cho cô bởi Chúa. Cùng với truyền thống này, 1 nhân vật trong truyện ngắn của Oscar Wilde, The Remarkable Rocket nói: 'Tình yêu không còn hợp thời nữa, các thi sĩ đã giết nó. Họ viết quá nhiều về nó và không còn ai tin tình yêu, và tôi không ngạc nhiên. Tình yêu đích thực đau khổ và im lặng.' Những phê phán như vậy thậm chí còn mạnh mẽ hơn khi nó hướng trực tiếp đến những nghiên cứu khoa học về cảm xúc.
Trái ngược với truyền thống này, tôi tin rằng tiến bộ khoa học cho phép chúng ta hiểu biết tốt hơn về môi trường và bản thân chúng ta, do đó gia tăng sự thích nghi của chúng ta và nhận ra đầy đủ những khả năng của chúng ta. Mặc dù tiến bộ khoa học không phải là một cuộc hành quân đơn nhất và trực tiếp hướng đến hạnh phúc lớn hơn, cũng không phải là 1 vòng xoáy đi xuống liên tục vào khổ đau. Cuộc sống của tổ tiên của chúng ta không tốt hơn chúng ta và họ không hạnh phúc hơn chúng ta. Tất nhiên, cũng có nhiều trường hợp mà biết nhiều hơn sẽ làm chúng ta đau buồn hơn, vì những ảo tưởng tích cực mất đi. Nhưng những trường hợp như vậy không nên được lấy làm lời khuyên cho sự ngu dốt, hoàn toàn không biết gì. Sự ngu dốt chỉ là 1 giá trị mang tính cục bộ trong những hoàn cảnh cụ thể; nó không thể là lời khuyên cho 1 cách sống. Đương đầu với tính phức tạp của cuộc sống không đơn giản: đôi lúc chúng ta cần mở mắt và đôi lúc nhắm mắt; liên tục ngủ không phải là 1 giải pháp, mà nó là 1 sự đầu hàng hoàn toàn.
Đó là điều tốt khi giải thích cũng như thổ lộ tình yêu của chúng ta đối với người khác, dù điều này có thể là khó khăn. Quá trình này có thể tiết lộ rằng chúng ta không thực sự yêu người kia; hoặc nó có thể tiết lộ mức độ sâu sắc của tình yêu của chúng ta và do đó tăng cường nó. Sự hoàn toàn không biết gì thường gắn liền với sự ngu muội, không phải là 1 phương pháp để xử lý với những tác động tiêu cực của 1 tình huống. Nhịn đói đến chết không phải là giải pháp tối ưu đối với những vấn đề về cân nặng, vì vậy kìm nén những cảm xúc của chúng ta và từ chối khám phá bản chất của cảm xúc không giúp chúng ta xử lý những vấn đề của mình hoặc sống trọn vẹn cuộc sống của chúng ta. Ngược lại: bộc lộ và hiểu biết về những cảm xúc của chúng ta sẽ nâng cao sự tự nhận thức về bản thân của chúng ta và có khả năng dẫn đến trí thông minh cảm xúc lớn hơn và sự thỏa mãn nhiều hơn trong tương tác với những người khác của chúng ta.
Trong những lời tuyệt vời của John Lubbock :
Đừng ngại thể hiện tình cảm của bạn. Ấm áp và dịu dàng, chu đáo và tình cảm. Đàn ông được giúp đỡ nhiều hơn bằng sự cảm thông hơn là bởi dịch vụ; tình yêu nhiều hơn tiền bạc, và một lời tử tế sẽ mang lại nhiều niềm vui hơn là một món quà .
Nguồn: psychologytoday.com