Đann Thanhh
New member
- Xu
- 0
Tôi có một người cha như thế...
23 tuổi. Một phần ba cuộc đời của tôi trôi qua êm đẹp như một chiều hè giữa biển mơn man gió. Cả quãng thời gian an yên của tôi được bao bọc trong vòng tay gia đình, mẹ và cha.
Tôi yêu mẹ, nhưng không thể phủ nhận tình cảm dành cho cha nhiều hơn. Do hoàn cảnh gia đình, mẹ đi làm từ khi tôi còn học tiểu học. Dắt tay tôi vượt qua tất cả những chông chênh tuổi dậy thì, chia sẻ từng áp lực mùa thi cử, và cả lắng nghe chuyện tình cảm của tôi – là cha.
Nhà có ba cô con gái. Tôi không biết liệu cha có buồn? Mọi người thường trêu, có con trai thì bữa cơm cha cũng có bạn nhậu, ngày lễ Tết, bố con ngồi cà kê, còn cha tôi sinh con gái, ngày thường hay lễ Tết cha đều vào bếp cùng vợ con. Ngày hai chị lớn học đại học, kinh tế gia đình khó khăn, mẹ phải đi làm xa kiếm tiền nuôi các chị, hai cha con ở nhà nương tựa vào nhau. Tôi nhớ, khi ấy tôi học lớp năm, cứ như thế, cho đến hết 12, cho đến ngày tôi cũng xa cha để bước đi theo con đường riêng của mình.
Ngày đầu đi học xa nhà, tôi hỏi “Cha có nhớ con không?”. Cha không nói gì, nhưng tôi biết, ở một mình, cha buồn lắm. Ngôi nhà vắng lại càng thênh thang. Tôi càng thương cha thắt ruột.
Tôi nhớ, ngày tôi học cấp hai, đi xe đạp đi học rồi làm mất chìa khóa xe, cha phải đi bộ đến trường mở khóa rồi lai tôi về giữa trưa tháng 5 đổ lửa. Ngày ấy, nhiều hôm mưa to, cha lại mang áo mưa đến trường cho tôi về, mang thêm cả mấy cái nữa cho đám bạn, tôi tự hào về cha lắm.
Ngày 8/3, cha tự tay nấu những món tôi thích nhất, buổi tối hai cha con gọi điện cho mẹ, cha thủ thỉ “Anh chẳng có gì mua cho con gái, nấu một bữa cho con ăn thôi”.
Ngày tôi đến tuổi dậy thì, lần đầu xuất hiện cái chất đỏ đỏ chảy ra từ trong cơ thể, tôi hoảng loạn kêu cha, cha cũng lúng túng, đưa tôi vào bà nội rồi nhờ cô hướng dẫn hộ.
Tất cả những vụng về, ngốc xít, cả những cung bậc cảm xúc của tuổi thơ đó, tôi đều chia sẻ với cha. Cuộc sống dù khó khăn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy thiệt thòi, chưa bao giờ phải ôm những câu hỏi không có người chia sẻ.
Cha của tôi, người mà mỗi sáng vẫn dậy sớm nấu cơm cho con ăn đi học, đến ngày con đi xa rồi, vẫn vô thức vào phòng gọi con “Dậy ăn cơm đi học thôi”, rồi mới nhớ ra, con đã đi lên Hà Nội từ chiều hôm trước rồi…
Người mà tháng lương trợ cấp 2 triệu, gửi cho tôi 1 triệu rưỡi rồi bảo “Ở nhà chi tiêu ít, bố tự lo được”
Người mà Tết xong dồn hết bánh kẹo cho tôi mang đi, to quá không bỏ hết được lại bóc ra, mỗi loại cho một ít để con được ăn hết. Còn lại dể dành khi nào con về con ăn.
Người mà cả đời đi xe máy cũ mua từ chục năm trước, vẫn sốt sắng hỏi “Con sắp đi làm có cần mua xe mới không? Cần đồ gì không?”
Người mà đưa tôi ra bến xe với túi to túi nhỏ đồ nhà gói mang đi, vẫn vòng xe về nhà lấy nốt quả bầu để quên ở bếp vì tôi thích món bầu xào tỏi…
Chiều tháng 5 nóng chảy nhựa đường, ông nội mất. Nhìn cha khóc nấc bên di ảnh ông, tôi bỗng lo sợ. Tôi sợ đến ngày sẽ không được ăn những món ngon ba nấu, không được ba gọi điện nhắc uống nước nhiều vì tôi hay ra mồ hôi, sợ ngày không còn được hớn hở tươi cười, khoe với ba những thành tích nhỏ nhoi mà mình đạt được…
Chỉ nghĩ đến một ngày, ngày nghỉ không được về với cha, tôi đã đủ ứa nước mắt.
Thời gian cứ trôi qua nhanh như giấc ngủ trưa, chỉ vừa chợp mắt thôi, tôi đã trưởng thành không còn là con bé sáng tối bên cha vô lo vô nghĩ. Lớn lên, tôi hiểu để kiếm được đồng tiền nuôi ba chị em tôi không dễ, tôi hiểu những lúc cha mẹ dành hết phần thịt ngon cho chị em tôi, không phải chỉ vì cha mẹ thích ăn cổ cánh, tôi hiểu một đêm thức trắng khi chúng tôi đau ốm, tóc cha mẹ cũng bạc mấy phần…
Giá như, tuổi 23 của tôi - ở cái ngưỡng bập bênh giữa gia đình và cuộc sống, ở việc được gia đình chăm lo và việc tự bươn chải kiếm tiền – dừng lại. Để mãi mãi là con bé con hay ăn thịt gà, ghét ngủ trưa của cha mẹ, được nũng nịu xà vào lòng mà vòi vĩnh “con với mẹ cha yêu ai hơn?”, được ngồi sau yên xe của cha tận hướng cái mát lành của những tối mùa hè, của những an yên nhất trong cuộc đời…