baothyquadep
New member
- Xu
- 0
Truyện ngắn
Toả sáng
Xem ti-vi hay tin cuộc thi “Ai-đồ” quay trở lại, em trai tôi khấp khởi lắm. Nó hùng hồn: “Chị ơi, lần này em sẽ toả sáng cho chị coi!”. Tôi chỉ cười trừ: “Vậy đó hả, quyết tâm ghê ha!”.
Nó bảo tôi lên mạng đừng gọi tên nó, phải gọi nó là “Mai-cờn”. Giờ ai chẳng có cho mình một nickname trên mạng, chị gọi tên em không ai biết hết, gọi “Mai-cờn” thì ai cũng biết. Không tin cứ vô “phây-búc”(1) em mà coi. Tôi nghe lời rủ rê của nó, cũng tự tạo cho mình một cái “phây-búc”, nhưng lại chẳng biết đặt nickname là gì.
- Chị để tên thật được không… “Mai-cờn”?
- Được… thì nhiều người họ cũng để tên thật, tuỳ chị à.
Vậy là mươi phút với sự hướng dẫn nhiệt tình của nó, tôi đã chễm chệ có ngay một cái “phây-búc” với đầy đủ cả tên lẫn họ của mình. Xong xuôi, lần mò vào “phây-búc” nó, chao ơi thấy quá trời là bạn.
- Em nhiều bạn vậy, gần năm nghìn cơ à?
- “Phây-búc” cho kết bạn với năm nghìn người lận chị ạ, nhưng nói thật là em chỉ quen chưa đến hai chục…
Tôi ngó đăm đăm vô màn hình vi tính. Đúng là ai cũng gọi em tôi là “Mai-cờn”. Chào “Mai-cờn” làm quen nha! Hế lô “Mai-cờn”, một ngày vui vẻ. Chúc ngủ ngon, “Mai-cờn”…. Đọc một hồi đã thấy rối cả tay, hoa cả mắt.
“Mai “Mai-cờn” đi đăng ký thử giọng “Ai-đồ” đây, ai đi chung không nào…”.
Nó chỉ vừa cập nhật mấy dòng lên “phây-búc”, lập tức đã thấy cả đống người vào hưởng ứng liền.
Em trai tôi quyết tâm lắm chứ không có đùa đâu.
“Mai-cờn” năm nay học lớp mười hai trường Quốc tế. Ở trường nó chơi thân nhất với “Lê-ô” - tất nhiên nên gọi nickname vậy vì ai cũng biết, gọi tên thật không ai biết. Hai đứa nó giống nhau lắm, rất mê hát hò. Theo cảm nhận cá nhân, tôi thấy chúng nó hát cũng vào loại khá. Càng gần kề ngày dự thi, “Lê-ô” qua nhà tôi suốt. “Tranh thủ luyện giọng, chị ạ!”. Nói rồi hai thằng chui tót vô phòng đóng cửa tập tành. Gọi là đóng cửa thế thôi chứ bên ngoài tôi vẫn nghe rõ mồn một chúng nó dợt với nhau toàn những “bài tủ”. Nào pop nào rock nào hip hop đủ thể loại gì đấy… thi nhau gân cổ loạn xị cả lên. Vui ghê lắm.
Rồi cũng đến ngày bọn nhóc đi tìm cho mình con đường để “toả sáng”.
- Chị đi chung với tụi em nha! - Nhóc “Lê-ô” mở lời dụ dỗ.
- Cũng được, để xem bọn mày thi thố thế nào… - Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại xiêu lòng.
Truyện ngắn của Lưu Quang Minh
Sinh 18/5/1988 tại TPHCM
Hiện là sinh viên ngành Đồ hoạ - Mỹ thuật công nghiệp.
Đã có truyện ngắn đăng trên các báo: Văn nghệ, Văn nghệ Trẻ, Văn nghệ Quân đội,
Lao Động, Tiền Phong, Sài Gòn Giải Phóng,
Phụ nữ Chủ nhật…
Thành viên bút nhóm
thiếu nhi Nhiệt Đới.
Giải nhì cuộc thi truyện cực ngắn Web Hội ngộ văn chương với truyện “Già trước tuổi”.
Đã in: tập truyện ngắn đầu tay Gia tài tuổi 20
(NXB Văn Học - 3/2010)
Nhưng tôi nhanh chóng hối hận với quyết định vội vã của mình. Đến nơi mới giật mình nhận ra. Nào đâu phải chỉ riêng có mỗi hai nhóc nhà mình đi thi. Bấy giờ tôi đã biết cảm giác choáng ngợp với cả rừng người là thế nào. Ngộp thở, đầu óc tôi quay mòng mòng. “Lê-ô” lập tức phải dìu tôi ngồi xuống chỗ mát mẻ còn chút ít không khí, trong khi miệng vẫn toe toét:
- Đã thật, “Mai-cờn” ha!
Mai-cờn” gật đầu lia lịa, mắt muốn toé lên tia lửa điện. Mà không, tôi đã kịp để ý, ở đây mắt cậu nào cô nấy cũng đều toé sáng như nhau vậy. Kỳ cục thật. Tôi vốn không thích chốn đông người. Chẳng bao giờ tôi đi xem hát, hoạ hoằn lắm bị nhỏ bạn thân dụ khị kéo đi mới còn có dịp bước vào rạp chiếu phim độ vài lần. Vậy mà ở đây cũng phải hơn chục nghìn người. Chết mất, chết mất, cho chị về! Về là thế nào bà chị, đông vui thế cơ mà!
Chúng nó kéo nhau đi lấy số báo danh, làm thủ tục gì đó, bỏ tôi lại. Kiểu này mình tha hồ chờ đợi mỏi mòn luôn.
“Mai-cờn”, “Mai-cờn”, “Mai-cờn”…
Nó đã là ngôi sao thật rồi. Trong tôi rưng rưng trào lên một niềm xúc động khôn tả. Tôi luôn biết đây là ước mơ từ ngày còn bé của nó. Trở thành ca sĩ, trở thành người của công chúng, đem lời ca tiếng hát từ trái tim mình gửi đến mọi người. Giọng hát “Mai-cờn” ngân vang, cao hơn, xa hơn, lấp lánh như những ánh sao thắp trên nền trời.
“Mời số báo danh tiếp theo…” - Tôi giật mình, mắt lờ mờ, tai nghe loáng thoáng giọng nói thân quen của thằng em trai.
- Run quá chị ơi, tới lượt tụi em rồi!
Ngó qua, thấy “Mai-cờn” đứng dậy, sửa lại áo quần, bộ dạng hồi hộp lắm.
- Chị ngủ đấy à? - “Lê-ô” ngồi bên cạnh khều tôi.
- Ừ, mới thiếp đi thôi. Chị mệt quá…
- Sau “Mai-cờn” là đến em đó!
Chúng tôi nhìn theo “Mai-cờn” cho đến khi bóng dáng nó khuất hẳn sau cánh cửa dẫn vào phòng thi. Ngày hôm qua “Mai-cờn” và “Lê-ô” đã vượt qua vòng sơ loại dễ dàng. Khỏi phải nói, tôi biết hai đứa nó có khả năng mà. Qua được sơ loại rồi, hôm nay chúng nó mới chính thức được vào trình diện với ba vị giám khảo - nghe người ta đồn “vừa khó tính lại vừa vui tính”.
Chung quanh, bao khuôn mặt háo hức giờ đã nhuốm màu mệt mỏi. Giấc mộng “Ai-đồ” sao mà lôi cuốn quá, thật khó để kiềm lòng cưỡng lại. Cũng phải, hẳn ở đây rất nhiều bạn trẻ cũng đã từng mơ chung một giấc mơ như tôi vừa rồi đấy thôi. Giấc mơ một lần mình được là nhân vật chính…
Cánh cửa đột ngột mở ra, tim tôi loạn nhịp mỗi lúc một nhanh hơn. Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch. Từ sáng đến giờ tôi đã được dịp tận mắt chứng kiến rất nhiều hai dòng cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau từ những gương mặt bước ra đằng sau cánh cửa kia. Một bên vui sướng vỡ oà, bên còn lại hụt hẫng chơi vơi. Chẳng thể đoán trước được người sắp bước ra sẽ mang trên mình gương mặt như thế nào.
Người tôi đinh ninh là đậu, hóa ra lại rớt. Kẻ chắc mẩm rớt đến nơi, lại bước ra hớn hở với một chiếc vé vớt trên tay. Ừ, đời là thế, hên xui may rủi, chẳng biết đường đâu mà lần.
Rất dễ nhận ra sự trở về ấy hiển thị hồn nhiên trong truyện này.
Chỉ hơi tiếc: sự trở về xanh xanh ấy đã khiến giọng kể của người viết trong truyện này có phần vắng thiếu sự già dặn từng trải của bút pháp mà chính Minh đã có từ những truyện ngắn đầu tiên…
“Mai-cờn” lên ti-vi rất “ăn hình”, ai cũng phải xuýt xoa. Hôm “Ai-đồ” phát sóng, buổi tối cả nhà chúng tôi ngồi quây quần trong phòng khách, mắt dán hết vào màn hình LCD, thấp thỏm chờ đến lượt “ca sĩ” nhà mình xuất hiện. Chờ mãi chờ mãi, bao nhiêu phần thi trôi qua, ôm bụng buồn cười với cả tá phần thi “không đỡ nổi”, cuối cùng cũng thấy mặt em trai “Mai-cờn” yêu quý. Thích quá tôi réo hết bạn bè, người thân mau mau bật ti-vi lên, nhanh nhanh, qua mất bây giờ.
- Yên nào, cho bố mẹ còn xem với! - Bố vặn thật lớn âm lượng ti-vi lên.
“Mai-cờn” bước vào phòng, tiến đến chào ban giám khảo. Khiếp, tôi ngồi ngoài này không thi mà còn thấy căng thẳng.
- Chào em, em sẽ hát bài gì? - Vị giám khảo nữ niềm nở.
- Dạ… Em xin được trình bày một bài hát do em sáng tác…
- Ô, em sáng tác được à. Hay lắm! Tôi rất thích! Bài hát của em tên gì? - Tôi thấy mắt vị giám khảo rỡ ràng.
- Bài hát tựa đề là “Toả sáng” ạ…
Liền sau đó là giọng “Mai-cờn” cất lên. Em tôi còn biết sáng tác nữa cơ, cả nhà ngạc nhiên lắm, lâu nay đâu có biết.
- Cảm ơn em. Bài hát của em rất ấn tượng… Chúng tôi phần nào đã cảm nhận ước mơ lớn trong em!
Hôm ấy, khi cánh cửa mở ra, trên tay nhóc “Mai-cờn” nhà tôi là một chiếc vé vàng đi tiếp vào vòng trong. Nhưng may mắn lại không mỉm cười với nhóc “Lê-ô”. Đường về nhìn nó thất thểu buồn thiu trong ánh ráng chiều sắp tắt, dẫu ái ngại tôi chỉ còn biết tìm lời an ủi. Tưởng nó sẽ còn buồn dài dài nhưng tới nhà, đã thấy nụ cười hồn nhiên trở lại. Tôi mừng thầm. Nó bảo:
- Thua keo này ta bày keo khác, chị ạ. Lần sau…
Lúc ấy tôi thấy chung quanh “Lê-ô” có gì thật lạ.
- “Mai-cờn” sáng tác bài đó từ bao giờ thế?
- Dạ, cũng lâu rồi. Trong một đêm mất ngủ…
Em tôi thức khuya lắm. Tôi đoán nó thường một mình mò vào “phây-búc” tầm nửa đêm một hai giờ sáng, ngồi ngó cái ảnh đại diện vừa tự tải lên. Năm nghìn người bạn của nó giờ này yên giấc nồng hết rồi, hay quá nửa vẫn còn thức? Chẳng biết được. Sáng hôm sau đến lượt tôi vào “phây-búc” của mình, nhìn dòng trạng thái cập nhật đêm qua của nó:
“Mai-cờn” đến gần hơn với ước mơ rồi. Vui lắm mọi người ơi!
Kèm theo ở dưới là một đống những người “thích điều này”. “Phây-búc” hay nhỉ, cái gì cũng “thích” được, chẳng nói chẳng rằng, cứ bấm cái chữ “thích” nho nhỏ (2), ý bảo “tớ thích điều này”, thế là xong.
Tôi cũng nhăm nhe bấm “thích điều này”. Chợt thấy “Lê-ô” đang trên mạng. Tay chùn ngay lại. Cùng đi thi, một đứa đến gần hơn với ước mơ, đứa kia thì ngược lại. Tươi cười không nói ra nhưng buồn lắm chứ. Tôi tò mò, lẻn qua “phây-búc” “Lê-ô”. Chẳng thấy có gì mới. “Phây-búc” ơi, cớ gì buồn vui cứ phải hét lên cho cả thế giới biết? Tôi mường tượng một ngày xấu trời nào đó gặp chuyện không may, đau đớn quá “xả” lên “phây-búc”, nửa phút sau nhìn lại thấy có cả tá người “thích điều này”. Mới nghĩ đến thôi đã rùng mình.
Ước mơ của em tôi chỉ gần hơn của “Lê-ô” một bước. Buổi sáng cái ngày nó bước ra khỏi nhà lòng đầy hân hoan khấp khởi cũng là ngày mà ban tối nó bước về nhà với đôi chân nặng trĩu.
- Em bị viêm họng chị ạ. Hôm qua cả đêm em không ngủ được. Thức đến sáng, đợi chờ mãi cho đến chiều mới được vào thi… - Vừa cởi giày “Mai-cờn” vừa kể chuyện.
Đứng trước ngày trọng đại, bước vào vòng một trăm người hát hay nhất, “Mai-cờn” hẳn đã lo lắng lắm. Đến tôi còn không né nổi cơn hồi hộp, tim đập loạn xạ cả lên. Không ngủ đủ giấc, hậu quả là cơ thể uể oải, hát lạc giọng, “Mai-cờn” bị loại không thương tiếc.
- Không sao đâu chị, em rút được kinh nghiệm rồi. Năm sau em sẽ cố gắng hơn! - “Mai-cờn” cười nhẹ như không.
Tự nhiên đâu đó trong đầu tôi văng vẳng giai điệu bài hát của thằng em trai. Hệt như lúc nói chuyện với nhóc “Lê-ô”, nhưng lần này tôi nhìn thấy rõ rệt hơn nhiều.
“Mai-cờn” đang lấp lánh. Mà không, ai có ước mơ cũng đều lấp lánh cả.
(2) Facebook có chức năng “Thích”, khi ai đó phát biểu một vấn đề gì, cảm thấy ưng ý người khác có thể bấm nút “Thích” để ủng hộ.
Toả sáng
Xem ti-vi hay tin cuộc thi “Ai-đồ” quay trở lại, em trai tôi khấp khởi lắm. Nó hùng hồn: “Chị ơi, lần này em sẽ toả sáng cho chị coi!”. Tôi chỉ cười trừ: “Vậy đó hả, quyết tâm ghê ha!”.
Nó bảo tôi lên mạng đừng gọi tên nó, phải gọi nó là “Mai-cờn”. Giờ ai chẳng có cho mình một nickname trên mạng, chị gọi tên em không ai biết hết, gọi “Mai-cờn” thì ai cũng biết. Không tin cứ vô “phây-búc”(1) em mà coi. Tôi nghe lời rủ rê của nó, cũng tự tạo cho mình một cái “phây-búc”, nhưng lại chẳng biết đặt nickname là gì.
- Chị để tên thật được không… “Mai-cờn”?
- Được… thì nhiều người họ cũng để tên thật, tuỳ chị à.
Vậy là mươi phút với sự hướng dẫn nhiệt tình của nó, tôi đã chễm chệ có ngay một cái “phây-búc” với đầy đủ cả tên lẫn họ của mình. Xong xuôi, lần mò vào “phây-búc” nó, chao ơi thấy quá trời là bạn.
- Em nhiều bạn vậy, gần năm nghìn cơ à?
- “Phây-búc” cho kết bạn với năm nghìn người lận chị ạ, nhưng nói thật là em chỉ quen chưa đến hai chục…
Tôi ngó đăm đăm vô màn hình vi tính. Đúng là ai cũng gọi em tôi là “Mai-cờn”. Chào “Mai-cờn” làm quen nha! Hế lô “Mai-cờn”, một ngày vui vẻ. Chúc ngủ ngon, “Mai-cờn”…. Đọc một hồi đã thấy rối cả tay, hoa cả mắt.
“Mai “Mai-cờn” đi đăng ký thử giọng “Ai-đồ” đây, ai đi chung không nào…”.
Nó chỉ vừa cập nhật mấy dòng lên “phây-búc”, lập tức đã thấy cả đống người vào hưởng ứng liền.
Em trai tôi quyết tâm lắm chứ không có đùa đâu.
“Mai-cờn” năm nay học lớp mười hai trường Quốc tế. Ở trường nó chơi thân nhất với “Lê-ô” - tất nhiên nên gọi nickname vậy vì ai cũng biết, gọi tên thật không ai biết. Hai đứa nó giống nhau lắm, rất mê hát hò. Theo cảm nhận cá nhân, tôi thấy chúng nó hát cũng vào loại khá. Càng gần kề ngày dự thi, “Lê-ô” qua nhà tôi suốt. “Tranh thủ luyện giọng, chị ạ!”. Nói rồi hai thằng chui tót vô phòng đóng cửa tập tành. Gọi là đóng cửa thế thôi chứ bên ngoài tôi vẫn nghe rõ mồn một chúng nó dợt với nhau toàn những “bài tủ”. Nào pop nào rock nào hip hop đủ thể loại gì đấy… thi nhau gân cổ loạn xị cả lên. Vui ghê lắm.
Rồi cũng đến ngày bọn nhóc đi tìm cho mình con đường để “toả sáng”.
- Chị đi chung với tụi em nha! - Nhóc “Lê-ô” mở lời dụ dỗ.
- Cũng được, để xem bọn mày thi thố thế nào… - Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại xiêu lòng.
Truyện ngắn của Lưu Quang Minh
Sinh 18/5/1988 tại TPHCM
Hiện là sinh viên ngành Đồ hoạ - Mỹ thuật công nghiệp.
Đã có truyện ngắn đăng trên các báo: Văn nghệ, Văn nghệ Trẻ, Văn nghệ Quân đội,
Lao Động, Tiền Phong, Sài Gòn Giải Phóng,
Phụ nữ Chủ nhật…
Thành viên bút nhóm
thiếu nhi Nhiệt Đới.
Giải nhì cuộc thi truyện cực ngắn Web Hội ngộ văn chương với truyện “Già trước tuổi”.
Đã in: tập truyện ngắn đầu tay Gia tài tuổi 20
(NXB Văn Học - 3/2010)
Nhưng tôi nhanh chóng hối hận với quyết định vội vã của mình. Đến nơi mới giật mình nhận ra. Nào đâu phải chỉ riêng có mỗi hai nhóc nhà mình đi thi. Bấy giờ tôi đã biết cảm giác choáng ngợp với cả rừng người là thế nào. Ngộp thở, đầu óc tôi quay mòng mòng. “Lê-ô” lập tức phải dìu tôi ngồi xuống chỗ mát mẻ còn chút ít không khí, trong khi miệng vẫn toe toét:
- Đã thật, “Mai-cờn” ha!
Mai-cờn” gật đầu lia lịa, mắt muốn toé lên tia lửa điện. Mà không, tôi đã kịp để ý, ở đây mắt cậu nào cô nấy cũng đều toé sáng như nhau vậy. Kỳ cục thật. Tôi vốn không thích chốn đông người. Chẳng bao giờ tôi đi xem hát, hoạ hoằn lắm bị nhỏ bạn thân dụ khị kéo đi mới còn có dịp bước vào rạp chiếu phim độ vài lần. Vậy mà ở đây cũng phải hơn chục nghìn người. Chết mất, chết mất, cho chị về! Về là thế nào bà chị, đông vui thế cơ mà!
Chúng nó kéo nhau đi lấy số báo danh, làm thủ tục gì đó, bỏ tôi lại. Kiểu này mình tha hồ chờ đợi mỏi mòn luôn.
* * *
Sân khấu lấp lóa rực rỡ với đủ những ánh những sắc xanh đỏ tím vàng. “Mai-cờn” đứng đó, cất cao giọng hát ấm áp của mình. Em trai mình đấy, em trai mình đấy! Tôi vui sướng vỡ oà cùng tiếng thét bật lên từ cuống họng. Tíc tắc sau nhận ra mình đang bị nhận chìm trong một rừng khán giả bạt ngàn. Và tiếng thét cũng nhanh chóng trôi tuột đi đâu mất bởi đám đông cổ vũ vang dội đằng sau:“Mai-cờn”, “Mai-cờn”, “Mai-cờn”…
Nó đã là ngôi sao thật rồi. Trong tôi rưng rưng trào lên một niềm xúc động khôn tả. Tôi luôn biết đây là ước mơ từ ngày còn bé của nó. Trở thành ca sĩ, trở thành người của công chúng, đem lời ca tiếng hát từ trái tim mình gửi đến mọi người. Giọng hát “Mai-cờn” ngân vang, cao hơn, xa hơn, lấp lánh như những ánh sao thắp trên nền trời.
“Mời số báo danh tiếp theo…” - Tôi giật mình, mắt lờ mờ, tai nghe loáng thoáng giọng nói thân quen của thằng em trai.
- Run quá chị ơi, tới lượt tụi em rồi!
Ngó qua, thấy “Mai-cờn” đứng dậy, sửa lại áo quần, bộ dạng hồi hộp lắm.
- Chị ngủ đấy à? - “Lê-ô” ngồi bên cạnh khều tôi.
- Ừ, mới thiếp đi thôi. Chị mệt quá…
- Sau “Mai-cờn” là đến em đó!
Chúng tôi nhìn theo “Mai-cờn” cho đến khi bóng dáng nó khuất hẳn sau cánh cửa dẫn vào phòng thi. Ngày hôm qua “Mai-cờn” và “Lê-ô” đã vượt qua vòng sơ loại dễ dàng. Khỏi phải nói, tôi biết hai đứa nó có khả năng mà. Qua được sơ loại rồi, hôm nay chúng nó mới chính thức được vào trình diện với ba vị giám khảo - nghe người ta đồn “vừa khó tính lại vừa vui tính”.
Chung quanh, bao khuôn mặt háo hức giờ đã nhuốm màu mệt mỏi. Giấc mộng “Ai-đồ” sao mà lôi cuốn quá, thật khó để kiềm lòng cưỡng lại. Cũng phải, hẳn ở đây rất nhiều bạn trẻ cũng đã từng mơ chung một giấc mơ như tôi vừa rồi đấy thôi. Giấc mơ một lần mình được là nhân vật chính…
Cánh cửa đột ngột mở ra, tim tôi loạn nhịp mỗi lúc một nhanh hơn. Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch. Từ sáng đến giờ tôi đã được dịp tận mắt chứng kiến rất nhiều hai dòng cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau từ những gương mặt bước ra đằng sau cánh cửa kia. Một bên vui sướng vỡ oà, bên còn lại hụt hẫng chơi vơi. Chẳng thể đoán trước được người sắp bước ra sẽ mang trên mình gương mặt như thế nào.
Người tôi đinh ninh là đậu, hóa ra lại rớt. Kẻ chắc mẩm rớt đến nơi, lại bước ra hớn hở với một chiếc vé vớt trên tay. Ừ, đời là thế, hên xui may rủi, chẳng biết đường đâu mà lần.
* * *
Tác giả là cây bút trẻ từng được nhiều người đọc yêu mến trong cách viết “già trước tuổi”. Vào làng văn chưa bao lâu, Minh đã để lại sau lưng một “gia tài tuổi hai mươi” (tên tập truyện ngắn mà Lưu Quang Minh đã xuất bản năm ngoái). Có lẽ vì thế, Minh thấy cần phải xuất hiện với tần số dày đặc hơn nữa trên báo chí, nên đã tự đi tìm một cảm giác lạ và ngược với chính mình: trở về tuổi chanh cốm xanh xanh mà mình từng rời bỏ.Rất dễ nhận ra sự trở về ấy hiển thị hồn nhiên trong truyện này.
Chỉ hơi tiếc: sự trở về xanh xanh ấy đã khiến giọng kể của người viết trong truyện này có phần vắng thiếu sự già dặn từng trải của bút pháp mà chính Minh đã có từ những truyện ngắn đầu tiên…
Nguyễn Thị Minh Thái
“Mai-cờn” lên ti-vi rất “ăn hình”, ai cũng phải xuýt xoa. Hôm “Ai-đồ” phát sóng, buổi tối cả nhà chúng tôi ngồi quây quần trong phòng khách, mắt dán hết vào màn hình LCD, thấp thỏm chờ đến lượt “ca sĩ” nhà mình xuất hiện. Chờ mãi chờ mãi, bao nhiêu phần thi trôi qua, ôm bụng buồn cười với cả tá phần thi “không đỡ nổi”, cuối cùng cũng thấy mặt em trai “Mai-cờn” yêu quý. Thích quá tôi réo hết bạn bè, người thân mau mau bật ti-vi lên, nhanh nhanh, qua mất bây giờ.
- Yên nào, cho bố mẹ còn xem với! - Bố vặn thật lớn âm lượng ti-vi lên.
“Mai-cờn” bước vào phòng, tiến đến chào ban giám khảo. Khiếp, tôi ngồi ngoài này không thi mà còn thấy căng thẳng.
- Chào em, em sẽ hát bài gì? - Vị giám khảo nữ niềm nở.
- Dạ… Em xin được trình bày một bài hát do em sáng tác…
- Ô, em sáng tác được à. Hay lắm! Tôi rất thích! Bài hát của em tên gì? - Tôi thấy mắt vị giám khảo rỡ ràng.
- Bài hát tựa đề là “Toả sáng” ạ…
Liền sau đó là giọng “Mai-cờn” cất lên. Em tôi còn biết sáng tác nữa cơ, cả nhà ngạc nhiên lắm, lâu nay đâu có biết.
- Cảm ơn em. Bài hát của em rất ấn tượng… Chúng tôi phần nào đã cảm nhận ước mơ lớn trong em!
Hôm ấy, khi cánh cửa mở ra, trên tay nhóc “Mai-cờn” nhà tôi là một chiếc vé vàng đi tiếp vào vòng trong. Nhưng may mắn lại không mỉm cười với nhóc “Lê-ô”. Đường về nhìn nó thất thểu buồn thiu trong ánh ráng chiều sắp tắt, dẫu ái ngại tôi chỉ còn biết tìm lời an ủi. Tưởng nó sẽ còn buồn dài dài nhưng tới nhà, đã thấy nụ cười hồn nhiên trở lại. Tôi mừng thầm. Nó bảo:
- Thua keo này ta bày keo khác, chị ạ. Lần sau…
Lúc ấy tôi thấy chung quanh “Lê-ô” có gì thật lạ.
- “Mai-cờn” sáng tác bài đó từ bao giờ thế?
- Dạ, cũng lâu rồi. Trong một đêm mất ngủ…
Em tôi thức khuya lắm. Tôi đoán nó thường một mình mò vào “phây-búc” tầm nửa đêm một hai giờ sáng, ngồi ngó cái ảnh đại diện vừa tự tải lên. Năm nghìn người bạn của nó giờ này yên giấc nồng hết rồi, hay quá nửa vẫn còn thức? Chẳng biết được. Sáng hôm sau đến lượt tôi vào “phây-búc” của mình, nhìn dòng trạng thái cập nhật đêm qua của nó:
“Mai-cờn” đến gần hơn với ước mơ rồi. Vui lắm mọi người ơi!
Kèm theo ở dưới là một đống những người “thích điều này”. “Phây-búc” hay nhỉ, cái gì cũng “thích” được, chẳng nói chẳng rằng, cứ bấm cái chữ “thích” nho nhỏ (2), ý bảo “tớ thích điều này”, thế là xong.
Tôi cũng nhăm nhe bấm “thích điều này”. Chợt thấy “Lê-ô” đang trên mạng. Tay chùn ngay lại. Cùng đi thi, một đứa đến gần hơn với ước mơ, đứa kia thì ngược lại. Tươi cười không nói ra nhưng buồn lắm chứ. Tôi tò mò, lẻn qua “phây-búc” “Lê-ô”. Chẳng thấy có gì mới. “Phây-búc” ơi, cớ gì buồn vui cứ phải hét lên cho cả thế giới biết? Tôi mường tượng một ngày xấu trời nào đó gặp chuyện không may, đau đớn quá “xả” lên “phây-búc”, nửa phút sau nhìn lại thấy có cả tá người “thích điều này”. Mới nghĩ đến thôi đã rùng mình.
Ước mơ của em tôi chỉ gần hơn của “Lê-ô” một bước. Buổi sáng cái ngày nó bước ra khỏi nhà lòng đầy hân hoan khấp khởi cũng là ngày mà ban tối nó bước về nhà với đôi chân nặng trĩu.
- Em bị viêm họng chị ạ. Hôm qua cả đêm em không ngủ được. Thức đến sáng, đợi chờ mãi cho đến chiều mới được vào thi… - Vừa cởi giày “Mai-cờn” vừa kể chuyện.
Đứng trước ngày trọng đại, bước vào vòng một trăm người hát hay nhất, “Mai-cờn” hẳn đã lo lắng lắm. Đến tôi còn không né nổi cơn hồi hộp, tim đập loạn xạ cả lên. Không ngủ đủ giấc, hậu quả là cơ thể uể oải, hát lạc giọng, “Mai-cờn” bị loại không thương tiếc.
- Không sao đâu chị, em rút được kinh nghiệm rồi. Năm sau em sẽ cố gắng hơn! - “Mai-cờn” cười nhẹ như không.
Tự nhiên đâu đó trong đầu tôi văng vẳng giai điệu bài hát của thằng em trai. Hệt như lúc nói chuyện với nhóc “Lê-ô”, nhưng lần này tôi nhìn thấy rõ rệt hơn nhiều.
“Mai-cờn” đang lấp lánh. Mà không, ai có ước mơ cũng đều lấp lánh cả.
9/2010
Truyện ngắn của Lưu Quang Minh
(1) Facebook, nhật ký điện tử được sử dụng nhiều nhất hiện nay.(2) Facebook có chức năng “Thích”, khi ai đó phát biểu một vấn đề gì, cảm thấy ưng ý người khác có thể bấm nút “Thích” để ủng hộ.
Theo Lao Động cuối tuần