Nằm giữa cánh đồng hoa tôi đưa hồn bay giữa không trung. Một làn gió nhẹ nhàng khẽ lướt qua bờ vai
-Thơm quá!
-Tất nhiên hoa thì phải thơm rồi
-Không tóc của cậu cơ.Tại sao lúc nào nó cũng thơm nhỉ
Câu nói của Tuấn Anh khiến tôi hơi bât ngờ.
-Chà Tuấn Anh nhà ta hôm nay lại dịu dang, lãng mạn thế này
Bất chợt gặp ánh mắt của Tuấn Anh tôi vooijn quay mặt đi. Con timxao xuyến lạ thường.Rồi một nụ hôn ấm áp đặt nhẹ lên đôi má đang ửng hồng của tôi. Tiếng con tim rộn ràng
-Reng..! Reng..!
Tiếng chuông báo thức kéo tôi về với thực tại. quả thực chỉ là một giấc mơ.Tuấn Anh đâu đủ lãng mạn để nói cái câu ngớ ngẩn ấy chứ.Tôi bật cười.
7.am Tôi đến trường như thường lệ.Nhìn hắn tôi cảm thấy thật xấu hổ "Mai ơi mày đang nghỉ cái gì thế này"
-hello ! Chào bà cô.Hôm nay ăn nhằm cái gì mà bà Tám của tôi lại im lặng thế này
- Bup...! Miệng không hoạt động thì tay hoạt động vậy. Ai là bà cô hả?
Tôi bước đi để minh hắn ôm bụng rên ư ử.Quả thực dù trời cs sập thì Tuấn Anh vẫn là Tuấn Anh mà thôi.Suốt tiết học hằn nhìn tôi với ánh mắt bôm bi (Nội công thâm hậu) tôi cười ngặt nghẽo trên sự đau khổ của hắn.Tuy cười nhưng trong lòng tôi rất buồn.Tôi vốn là một con người cứng rawnsnhuung tại sao đứn trước người ấy con tim lại thổn thức.Người ta nói thích con gái hiền lành ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe. Luôn muốn mình xinh đẹp, dịu dàng như bao đứa con gái khác nhưng....
-Tụi bay tránh đường cho tiểu thư qua.!
Chưa nhìn cũng biết đó là Hoa tiểu thư dễ thương xinh đẹp lại học giỏi hỏi đúa con trai nào lại không thích cơ chứ. Nhưng ghét nhất là là ngay cả cái tên Tuấn Anh đó cũng hùa theo.
-Nè tán gái vừa thôi mấy cha!
-Gái đẹp mới tán chứ như bà ai thèm tán
Câu đó ai nói thì mặc kệ chứ Tuấn Anh mà nói thì tôi tức không chịu nổi.
-Phải rồi có ai coi tôi là con gái đâu cơ chứ
-Nhưng dù có cố khác người thế nàu thì con gái vẫn là con gái mà thôi đâu có thay đổi được gì đâu
Họng tôi như có gì chặn lại. Mặt nóng bừng bừng.
-Là con trai thì có quyền xem thường con gái sao.
Đến bây giờ thì nước mắt đã ứa ra tôi chạy thật nhanh ra khỏi cửa lớp mặc cho hững tiếng cười hả hê với theo. Tại sao một thằng bạn thân từ xưa đến nay như nó lại có thể châm chọc tôi ngay trước bàn dăn thiên hạ như thế chứ. Nếu như chỉ có hai đứa thì tôi đã nhéo nó một cái thật đau rồi.Mặc cho hai hàng lệ tuôn rơi tôi chạy nhanh về nhà long thực rất buồn. Mà sao tôi lại khóc cơ chứ tôi thật là ngốc nghĩ mình là ai chứ. Cùng lắm cũng chỉ là đứa bạn thân của nó từ nhỏ mà thôi. Thật tốn nước mắt quá à "Mình mạnh mẽ lắm mà"
Hôm sau tôi đến lớp cố tỏ vẻ vô tư cười một cái thật tươi. Còn hắn thì vẫn nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra. Thật là tức
. Mà tôi mong gì ở nó cơ chứ. Rồi ngày nào cũng như vậy tôi nhận ra rằng tình bạn của chúng tôi dần đã nhạt phai.
14.5 Một ngày thật đặc biệt mà lại rất bình thường -Sinh nhật lằn thứ 17 của tôi rồi đấy. Buồn quá. Lê từng bước nặng nề về nhà giữa cơn mưa đầu hạ
Tôi hét lên thật to "Mưa ơi mang nỗi buồn đi theo nhé !"
-Hello !Chào bà cô. Hét gì mà to thế. Mừng sinh nật vui vẻ.
Tuấn Anh đang đưng trước mặt tôi cười với kiểu cười quảng cáo kem đánh răng. Rồi khẽ thì thầm vào tai tôi :
-Tớ biết cậu đang rất giận tớ. Xin lỗi nhé.
Tôi vừa mừng vừa tủi
-Tôi đâu có là gì. Ai dám giận cậu. Chào !
Tôi quay mặt bước đi.
-tớ mến cậu MAi à..... Tớ..... Tớ nói thích con gái dịu dàng dễ thương chỉ là cái cớ biện minh cho mình mà thôi. Mỗi khi cậu cười tim tớ xôn xao. Những lần cậu khóc tớ muốn an ủi nhưng chẵng biết nói gì. Tớ chọc cậu cũng chỉ muốn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cậu. Xin lỗi. Nếu cậu không thích tớ sẽ đi. Chúc sinh nhật vui vẻ.
- Đồ ngốc tớ cũng thích từ lâu lắm rồi cậu có biết không.- Tôi quay mặt lại.
À mà hình như câu nói của tôi là thừa thì phải. Hắn đã lao xe đến ngã ba tự lúc nào.Để lại hộp quà gói giấy màu hồng
Kẹo mút à thú vị thật. Liệu có phải là mơ không nhỉ. Dù có là mơ cũng được tôi rất hạnh phúc. Ôi! Giấc mơ tuyệt đẹp.
Từ sau vụ tỉnh tò lần ấy hắn phục tùng tôi 24/24. May mà hôm đó hắn không nghe câu trả lời của tôi nếu không thì..... Hì ! BÍ mật nhé !
-Thơm quá!
-Tất nhiên hoa thì phải thơm rồi
-Không tóc của cậu cơ.Tại sao lúc nào nó cũng thơm nhỉ
Câu nói của Tuấn Anh khiến tôi hơi bât ngờ.
-Chà Tuấn Anh nhà ta hôm nay lại dịu dang, lãng mạn thế này
Bất chợt gặp ánh mắt của Tuấn Anh tôi vooijn quay mặt đi. Con timxao xuyến lạ thường.Rồi một nụ hôn ấm áp đặt nhẹ lên đôi má đang ửng hồng của tôi. Tiếng con tim rộn ràng
-Reng..! Reng..!
Tiếng chuông báo thức kéo tôi về với thực tại. quả thực chỉ là một giấc mơ.Tuấn Anh đâu đủ lãng mạn để nói cái câu ngớ ngẩn ấy chứ.Tôi bật cười.
7.am Tôi đến trường như thường lệ.Nhìn hắn tôi cảm thấy thật xấu hổ "Mai ơi mày đang nghỉ cái gì thế này"
-hello ! Chào bà cô.Hôm nay ăn nhằm cái gì mà bà Tám của tôi lại im lặng thế này
- Bup...! Miệng không hoạt động thì tay hoạt động vậy. Ai là bà cô hả?
Tôi bước đi để minh hắn ôm bụng rên ư ử.Quả thực dù trời cs sập thì Tuấn Anh vẫn là Tuấn Anh mà thôi.Suốt tiết học hằn nhìn tôi với ánh mắt bôm bi (Nội công thâm hậu) tôi cười ngặt nghẽo trên sự đau khổ của hắn.Tuy cười nhưng trong lòng tôi rất buồn.Tôi vốn là một con người cứng rawnsnhuung tại sao đứn trước người ấy con tim lại thổn thức.Người ta nói thích con gái hiền lành ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe. Luôn muốn mình xinh đẹp, dịu dàng như bao đứa con gái khác nhưng....
-Tụi bay tránh đường cho tiểu thư qua.!
Chưa nhìn cũng biết đó là Hoa tiểu thư dễ thương xinh đẹp lại học giỏi hỏi đúa con trai nào lại không thích cơ chứ. Nhưng ghét nhất là là ngay cả cái tên Tuấn Anh đó cũng hùa theo.
-Nè tán gái vừa thôi mấy cha!
-Gái đẹp mới tán chứ như bà ai thèm tán
Câu đó ai nói thì mặc kệ chứ Tuấn Anh mà nói thì tôi tức không chịu nổi.
-Phải rồi có ai coi tôi là con gái đâu cơ chứ
-Nhưng dù có cố khác người thế nàu thì con gái vẫn là con gái mà thôi đâu có thay đổi được gì đâu
Họng tôi như có gì chặn lại. Mặt nóng bừng bừng.
-Là con trai thì có quyền xem thường con gái sao.
Đến bây giờ thì nước mắt đã ứa ra tôi chạy thật nhanh ra khỏi cửa lớp mặc cho hững tiếng cười hả hê với theo. Tại sao một thằng bạn thân từ xưa đến nay như nó lại có thể châm chọc tôi ngay trước bàn dăn thiên hạ như thế chứ. Nếu như chỉ có hai đứa thì tôi đã nhéo nó một cái thật đau rồi.Mặc cho hai hàng lệ tuôn rơi tôi chạy nhanh về nhà long thực rất buồn. Mà sao tôi lại khóc cơ chứ tôi thật là ngốc nghĩ mình là ai chứ. Cùng lắm cũng chỉ là đứa bạn thân của nó từ nhỏ mà thôi. Thật tốn nước mắt quá à "Mình mạnh mẽ lắm mà"
Hôm sau tôi đến lớp cố tỏ vẻ vô tư cười một cái thật tươi. Còn hắn thì vẫn nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra. Thật là tức
14.5 Một ngày thật đặc biệt mà lại rất bình thường -Sinh nhật lằn thứ 17 của tôi rồi đấy. Buồn quá. Lê từng bước nặng nề về nhà giữa cơn mưa đầu hạ
-Hello !Chào bà cô. Hét gì mà to thế. Mừng sinh nật vui vẻ.
Tuấn Anh đang đưng trước mặt tôi cười với kiểu cười quảng cáo kem đánh răng. Rồi khẽ thì thầm vào tai tôi :
-Tớ biết cậu đang rất giận tớ. Xin lỗi nhé.
Tôi vừa mừng vừa tủi
-Tôi đâu có là gì. Ai dám giận cậu. Chào !
Tôi quay mặt bước đi.
-tớ mến cậu MAi à..... Tớ..... Tớ nói thích con gái dịu dàng dễ thương chỉ là cái cớ biện minh cho mình mà thôi. Mỗi khi cậu cười tim tớ xôn xao. Những lần cậu khóc tớ muốn an ủi nhưng chẵng biết nói gì. Tớ chọc cậu cũng chỉ muốn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cậu. Xin lỗi. Nếu cậu không thích tớ sẽ đi. Chúc sinh nhật vui vẻ.
- Đồ ngốc tớ cũng thích từ lâu lắm rồi cậu có biết không.- Tôi quay mặt lại.
À mà hình như câu nói của tôi là thừa thì phải. Hắn đã lao xe đến ngã ba tự lúc nào.Để lại hộp quà gói giấy màu hồng
Từ sau vụ tỉnh tò lần ấy hắn phục tùng tôi 24/24. May mà hôm đó hắn không nghe câu trả lời của tôi nếu không thì..... Hì ! BÍ mật nhé !