Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Tình Yêu
Tớ… nhớ cậu
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="h2y3" data-source="post: 57773" data-attributes="member: 24070"><p><span style="font-size: 15px">Đến hôm nay là tròn một tuần, tớ và cậu không gặp nhau rồi đấy…</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Mọi chuyện bắt đầu từ một lý do ngố ơi là ngố. Cậu đã hẹn với tớ rằng chiều nay tụi mình học nhóm, vậy mà lại “cả gan” cho tớ “leo cây” không thương tiếc, chỉ vì… ngủ quên. Và thế là tớ… giận, mặc cho cậu ỉ ôi, mặc cho cậu xin lỗi, mặc cho cậu nghĩ ra đủ trò để chọc tớ cười…</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Tớ “cấm vận” cậu không được qua nhà tớ chơi, không được gọi điện, cũng không được “buzz” mỗi khi YM của tớ sáng đèn. Chưa hết đâu nhé, tớ… không thèm cậu qua rủ đi học nữa, không thèm đi mua <strong>sách</strong> hay ăn kem cùng cậu. Ừ thì, tớ đang giận cậu cơ mà…</span></p><p> <span style="font-size: 15px">Tớ đã nghĩ rằng: “Cho… đáng đời cậu nhé, ai bảo cậu gây ra “tội tày đình” như thế cơ chứ?”. Tớ sẽ còn “mặt lạnh” dài dài đấy, cho cậu tha hồ mà buồn, vì không được… chơi với tớ nữa.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Ngày thứ nhất, mọi chuyện vẫn suôn sẻ với tớ, chỉ trừ việc tớ đi học muộn mất… nửa tiếng đồng hồ, và bị ghi vào sổ cờ đỏ mất rồi. Mọi hôm có người sáng sớm đã í ới, còn hôm nay “bặt tăm”, tớ làm sao mà chui ra khỏi giường được cơ chứ. Thế là, tớ lại nghĩ đến cậu, nhiều thật nhiều, lại hi vọng: “Giá mà sáng nay vẫn như mọi ngày…”</span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><img src="https://image.tin247.com/kenh14/080831124108-983-290.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p> <p style="text-align: center"><em></em></p></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><em>Tớ... nhớ cậu lắm cơ...</em></p></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><em></em></p></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><em></em></p><p> Ngày thứ 2, cái <strong>điện thoại</strong> nhà tớ hình như cũng buồn xo, chẳng có ai khiến nó kêu lên suốt ngày nữa. Tớ đã online cả một buổi chiều, nhưng chẳng được nghe tiếng “buzz” quen thuộc như hàng ngày vẫn vậy. Và chỉ một <strong>chút xíu</strong> nữa thôi là tớ đã… buzz ai kia rồi đấy. Hừ, như thế thì còn gì là… kiêu, còn gì là giận, là dỗi nữa.</span></p><p> <span style="font-size: 15px">Nhưng mà, dù mới chỉ hai ngày thôi, tớ đã bắt đầu cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, thấy… nhớ cậu rất rất nhiều rồi, cái đồ đáng ghét ạ!</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Tớ giả vờ có “công chuyện” để giờ ra chơi nào cũng sang lớp cậu, nói chuyện với Linh tồ, với Ngọc Sún, nhưng lại cứ ngó nghiêng xem cậu đang ở chỗ nào. Và khi bắt gặp ánh mắt cậu cũng đang ngó tớ rất chăm chú, say sưa, tớ lại… vênh mặt lên một tí giả đò: “Đây chả thèm để ý đâu nhá”, rồi chạy về lớp luôn. Và cả tiết học ấy lại thấp thỏm đợi giờ ra chơi, đợi cái khoảnh khắc được “ngó” cậu một tí ti. Không nhìn thấy cái mặt rất… ngố ấy, tớ thấy nhớ vô cùng…</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Cậu đừng “cáu nhặng xị” về một “tên giấu mặt” nào đó cứ gọi điện đến nhà, rồi không thèm nói năng gì, cứ để cậu: “À lồ à lố à lô” mãi trong điện thoại. Là… tớ đấy mà! Tớ muốn được chí chóe cãi nhau với cậu như mọi ngày, được nghe điệu cười “há há” cực vô duyên của cậu. Thế nhưng, vì đang giận, nên tớ đành làm như vậy, chỉ để được nghe <strong>giọng nói</strong> của cậu vang lên mà thôi…</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"> </span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><img src="https://image.tin247.com/kenh14/080831124108-730-429.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p> <p style="text-align: center"><em></em></p></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><em>Hãy mau... làm lành đi nhé!</em></p></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><em></em></p></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><em></em></p><p>Mỗi ngày trôi qua, nhưng tớ có cảm giác nó còn dài hơn một thế kỉ ấy chứ. Và những giận hờn trong trái tim tớ chạy đi đâu hết mất rồi, chỉ còn lại một thứ cảm giác rất… lạ, mà trước đây tớ chưa nhận ra.</span></p><p> <span style="font-size: 15px">Cảm giác ấy tớ có thể đọc thành tên, là NỖI NHỚ, cậu ạ!</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Tớ thấy nhớ cậu, nhiều lắm lắm cơ…</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p> <span style="font-size: 15px">Và tớ nhận ra rằng, không phải giận dỗi sẽ “đáng đời” cậu, sẽ làm cho cậu khó chịu, mà cái người “đứng ngồi không yên" lại là… tớ cơ.</span></p><p> <span style="font-size: 15px">Vậy thì, cậu đừng có… ngốc xít, cứ lặng im đợi đến khi tớ hết giận như thế nữa nhé. Dù tớ có hơi “kiêu”, đưa ra “lệnh cấm vận”, lại còn cứ “mặt lạnh” với cậu, nhưng hãy cứ ở bên tớ, cười… hì hì. Lòng tớ sẽ ấm lại ngay, mọi giận hờn cũng sẽ tan biến ngay thôi mà…</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Ps.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="h2y3, post: 57773, member: 24070"] [SIZE=4]Đến hôm nay là tròn một tuần, tớ và cậu không gặp nhau rồi đấy… Mọi chuyện bắt đầu từ một lý do ngố ơi là ngố. Cậu đã hẹn với tớ rằng chiều nay tụi mình học nhóm, vậy mà lại “cả gan” cho tớ “leo cây” không thương tiếc, chỉ vì… ngủ quên. Và thế là tớ… giận, mặc cho cậu ỉ ôi, mặc cho cậu xin lỗi, mặc cho cậu nghĩ ra đủ trò để chọc tớ cười… Tớ “cấm vận” cậu không được qua nhà tớ chơi, không được gọi điện, cũng không được “buzz” mỗi khi YM của tớ sáng đèn. Chưa hết đâu nhé, tớ… không thèm cậu qua rủ đi học nữa, không thèm đi mua [B]sách[/B] hay ăn kem cùng cậu. Ừ thì, tớ đang giận cậu cơ mà… Tớ đã nghĩ rằng: “Cho… đáng đời cậu nhé, ai bảo cậu gây ra “tội tày đình” như thế cơ chứ?”. Tớ sẽ còn “mặt lạnh” dài dài đấy, cho cậu tha hồ mà buồn, vì không được… chơi với tớ nữa. Ngày thứ nhất, mọi chuyện vẫn suôn sẻ với tớ, chỉ trừ việc tớ đi học muộn mất… nửa tiếng đồng hồ, và bị ghi vào sổ cờ đỏ mất rồi. Mọi hôm có người sáng sớm đã í ới, còn hôm nay “bặt tăm”, tớ làm sao mà chui ra khỏi giường được cơ chứ. Thế là, tớ lại nghĩ đến cậu, nhiều thật nhiều, lại hi vọng: “Giá mà sáng nay vẫn như mọi ngày…” [CENTER][IMG]https://image.tin247.com/kenh14/080831124108-983-290.jpg[/IMG][/CENTER] [CENTER][I] Tớ... nhớ cậu lắm cơ... [/I][/CENTER] Ngày thứ 2, cái [B]điện thoại[/B] nhà tớ hình như cũng buồn xo, chẳng có ai khiến nó kêu lên suốt ngày nữa. Tớ đã online cả một buổi chiều, nhưng chẳng được nghe tiếng “buzz” quen thuộc như hàng ngày vẫn vậy. Và chỉ một [B]chút xíu[/B] nữa thôi là tớ đã… buzz ai kia rồi đấy. Hừ, như thế thì còn gì là… kiêu, còn gì là giận, là dỗi nữa. Nhưng mà, dù mới chỉ hai ngày thôi, tớ đã bắt đầu cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, thấy… nhớ cậu rất rất nhiều rồi, cái đồ đáng ghét ạ! Tớ giả vờ có “công chuyện” để giờ ra chơi nào cũng sang lớp cậu, nói chuyện với Linh tồ, với Ngọc Sún, nhưng lại cứ ngó nghiêng xem cậu đang ở chỗ nào. Và khi bắt gặp ánh mắt cậu cũng đang ngó tớ rất chăm chú, say sưa, tớ lại… vênh mặt lên một tí giả đò: “Đây chả thèm để ý đâu nhá”, rồi chạy về lớp luôn. Và cả tiết học ấy lại thấp thỏm đợi giờ ra chơi, đợi cái khoảnh khắc được “ngó” cậu một tí ti. Không nhìn thấy cái mặt rất… ngố ấy, tớ thấy nhớ vô cùng… Cậu đừng “cáu nhặng xị” về một “tên giấu mặt” nào đó cứ gọi điện đến nhà, rồi không thèm nói năng gì, cứ để cậu: “À lồ à lố à lô” mãi trong điện thoại. Là… tớ đấy mà! Tớ muốn được chí chóe cãi nhau với cậu như mọi ngày, được nghe điệu cười “há há” cực vô duyên của cậu. Thế nhưng, vì đang giận, nên tớ đành làm như vậy, chỉ để được nghe [B]giọng nói[/B] của cậu vang lên mà thôi… [CENTER][IMG]https://image.tin247.com/kenh14/080831124108-730-429.jpg[/IMG][/CENTER] [CENTER][I] Hãy mau... làm lành đi nhé! [/I][/CENTER] Mỗi ngày trôi qua, nhưng tớ có cảm giác nó còn dài hơn một thế kỉ ấy chứ. Và những giận hờn trong trái tim tớ chạy đi đâu hết mất rồi, chỉ còn lại một thứ cảm giác rất… lạ, mà trước đây tớ chưa nhận ra. Cảm giác ấy tớ có thể đọc thành tên, là NỖI NHỚ, cậu ạ! Tớ thấy nhớ cậu, nhiều lắm lắm cơ… Và tớ nhận ra rằng, không phải giận dỗi sẽ “đáng đời” cậu, sẽ làm cho cậu khó chịu, mà cái người “đứng ngồi không yên" lại là… tớ cơ. Vậy thì, cậu đừng có… ngốc xít, cứ lặng im đợi đến khi tớ hết giận như thế nữa nhé. Dù tớ có hơi “kiêu”, đưa ra “lệnh cấm vận”, lại còn cứ “mặt lạnh” với cậu, nhưng hãy cứ ở bên tớ, cười… hì hì. Lòng tớ sẽ ấm lại ngay, mọi giận hờn cũng sẽ tan biến ngay thôi mà… Ps. [/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Tình Yêu
Tớ… nhớ cậu
Top